Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 418 Tuổi trẻ, tạm biệt.
Hiểu Mai nói: “Haiz, Nam Ngự và tổng biên tập Nam, chỉ cần một trong hai người đàn ông này yêu em thì em tình nguyện bị người khác mắng chửi thảm như chị Vận Uyển!”
Chị Trịnh lắc đầu dở khóc dở cười, tiếp tục làm việc.
Nam Bá tới trước cửa phòng vệ sinh, chờ Ngũ Vận Uyển đi ra.
Trong lúc chờ đợi, anh ta chợt nhớ tới thời còn học đại học.
Khi đó Ngũ Vận Uyển đơn thuần như một bông hoa tươi, nở rộ vô cùng rực rỡ.
VietWriter
Anh ta còn nhớ đại hội thể thao năm đó, Ngũ Vận Uyển tham gia chạy đường dài nhưng trong lúc chạy vô tình bị treo chân, anh ta lo lắng bảo cô mau chóng xin rút nhưng cô vẫn cứng đầu nhất định phải chạy cho xong.
Vì thế anh ta đã chạy cùng cô suốt hành trình.
Cuối cùng khi chạy về đến đích thì cô ngã xuống, Nam Bá bề ngang cô lên, chạy về phòng y tế.
Khi ấy Ngũ Vận Uyển ngã vào lòng anh ta, ngoan ngoãn, dịu dàng, đáng yêu, hoàn toàn dựa vào lòng anh ta.
Nghĩ đến đây, Nam Bá không khỏi thở dài, ngày tháng rạng rỡ tươi đẹp đó sợ rằng sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Tuổi trẻ, tạm biệt.
Ngũ Vận Uyển, cũng phải tạm biệt sao?
Nam Bá chờ bên ngoài nhà vệ sinh một lúc thì thấy Ngũ Vận Uyển bước ra với đôi mắt sưng đỏ.
Anh ta vội bước tới an ủi, thận trọng đỡ lấy cơ thể đã kiệt sức của Ngũ Vận Uyển, cảm nhận được người cô lạnh như băng.
“Ngũ Vận Uyển, anh xin lỗi.”
Ngũ Vận Uyển ngước mắt lên nhìn Nam Bá, trong mắt anh ta đầy vẻ thương xót.
Ngũ Vận Uyển trả lời: “Anh có gì phải xin lỗi tôi?”
Lời xin lỗi này của Nam Bá là nói thay cho Lâm Tiểu Như, nhưng anh ta không thể nói cho cô biết người gây ra chuyện năm đó chính là em gái ruột của cô, anh ta sợ cô không chịu nổi mà nghĩ quẩn.
Nếu Lâm Tiểu Như không gây ra chuyện xấu bỏ thuốc
mê rồi khiến cô bị làm nhục thì bây giờ Ngũ Vận Uyển đã có thể lấy thân phận phu nhân chủ tịch đứng ở vị trí khiến bao người phải ngước nhìn.
Nam Bà nói: “Anh không thể bảo vệ em thật tốt, không có đủ tư cách để yêu em. Vậy nên anh xin lỗi, Ngũ Vận Uyển”
“Không liên quan đến anh” Ngũ Vận Uyển yếu ớt đáp: “Anh tìm tôi có chuyện gì không? Sao lại tới đây?”
Chị Trịnh lắc đầu dở khóc dở cười, tiếp tục làm việc.
Nam Bá tới trước cửa phòng vệ sinh, chờ Ngũ Vận Uyển đi ra.
Trong lúc chờ đợi, anh ta chợt nhớ tới thời còn học đại học.
Khi đó Ngũ Vận Uyển đơn thuần như một bông hoa tươi, nở rộ vô cùng rực rỡ.
VietWriter
Anh ta còn nhớ đại hội thể thao năm đó, Ngũ Vận Uyển tham gia chạy đường dài nhưng trong lúc chạy vô tình bị treo chân, anh ta lo lắng bảo cô mau chóng xin rút nhưng cô vẫn cứng đầu nhất định phải chạy cho xong.
Vì thế anh ta đã chạy cùng cô suốt hành trình.
Cuối cùng khi chạy về đến đích thì cô ngã xuống, Nam Bá bề ngang cô lên, chạy về phòng y tế.
Khi ấy Ngũ Vận Uyển ngã vào lòng anh ta, ngoan ngoãn, dịu dàng, đáng yêu, hoàn toàn dựa vào lòng anh ta.
Nghĩ đến đây, Nam Bá không khỏi thở dài, ngày tháng rạng rỡ tươi đẹp đó sợ rằng sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Tuổi trẻ, tạm biệt.
Ngũ Vận Uyển, cũng phải tạm biệt sao?
Nam Bá chờ bên ngoài nhà vệ sinh một lúc thì thấy Ngũ Vận Uyển bước ra với đôi mắt sưng đỏ.
Anh ta vội bước tới an ủi, thận trọng đỡ lấy cơ thể đã kiệt sức của Ngũ Vận Uyển, cảm nhận được người cô lạnh như băng.
“Ngũ Vận Uyển, anh xin lỗi.”
Ngũ Vận Uyển ngước mắt lên nhìn Nam Bá, trong mắt anh ta đầy vẻ thương xót.
Ngũ Vận Uyển trả lời: “Anh có gì phải xin lỗi tôi?”
Lời xin lỗi này của Nam Bá là nói thay cho Lâm Tiểu Như, nhưng anh ta không thể nói cho cô biết người gây ra chuyện năm đó chính là em gái ruột của cô, anh ta sợ cô không chịu nổi mà nghĩ quẩn.
Nếu Lâm Tiểu Như không gây ra chuyện xấu bỏ thuốc
mê rồi khiến cô bị làm nhục thì bây giờ Ngũ Vận Uyển đã có thể lấy thân phận phu nhân chủ tịch đứng ở vị trí khiến bao người phải ngước nhìn.
Nam Bà nói: “Anh không thể bảo vệ em thật tốt, không có đủ tư cách để yêu em. Vậy nên anh xin lỗi, Ngũ Vận Uyển”
“Không liên quan đến anh” Ngũ Vận Uyển yếu ớt đáp: “Anh tìm tôi có chuyện gì không? Sao lại tới đây?”
Bình luận facebook