Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Mười phút sau, thiết bị điện được mở lại, ông thần rốt cuộc cũng chịu cẩn thận tìm manh mối.
Diệp Mông đứng trong lồng chỉ huy: "Dưới tủ tivi có cái hộp mật mã, cậu mang tới đây tôi giải cho. Cậu đi tìm chìa khoá đi, đi lật ở dưới thảm, dưới tủ các thứ ấy."
Lý Cận Dữ liếc mắt rồi quay đi, ném lại cái hộp: "Cái cửa chỗ cô không có khoá, cũng không có cơ quan giải khoá nào nhìn được bằng mắt thường, nhìn là biết cửa cảm ứng, tôi kiếm chìa khoá kiểu gì."
"Nói chung là cậu kiếm cho kỹ vào!" Diệp Mông ngồi bệch xuống đất, hoàn toàn tập trung vào cái hộp mật mã, giọng nói vô tình nhẹ nhàng hơn.
Lý Cận Dữ khẽ cong môi.
Hộp mật mã dùng mã Morse, trông rất tức cười. Diệp Mông học bên truyền thông, kế hoạch ban đầu là làm nhà báo nên trước đây có nghiên cứu rất nhiều các kiểu ám hiệu, may là có từng nghiên cứu mã Morse. Cô vừa lẩm nhẩm quờ quạng chuyển đổi, vừa âm thầm rủa xả ông chủ vì để tăng độ khó của trò chơi mà để bối cảnh kịch bản qua loa, lại còn để trữ trí tuệ của người chơi.
Cô thử đến mồ hôi ướt cả trán, cuối cùng cũng mở được hộp thứ nhất, lấy được một chiếc chìa khoá với mấy tờ giấy tình tiết, đại khái là kịch bản quá đáng kiểu người hầu yêu thầm công tử, công tử lại ngày ngày ăn chơi sa đoạ.
Không biết có phải là do kịch bản thổi phồng không, lúc Diệp Mông vứt chìa khoá ra ngoài cho vị công tử kia, thái độ còn có chút oán trách: "Đấy, cầm lấy đi mở đi!"
Lý Cận Dữ cũng gom được không ít tình tiết, bị chìa khoá đập vào sau lưng còn cười: "Cô nhập vai rồi ấy nhỉ."
Diệp Mông: "Kịch bản gì mà gớm quá, nhìn mà nóng máu. Sao mà có cái kiểu biến thái vậy được, vừa ra đường kiếm gái là nhốt ngay người hầu yêu thầm mình vào."
Lý Cận Dữ cười hừ, không tiếp lời, hời hợt ngồi tựa trên tủ cạnh tivi, chẳng thèm tìm lấy một tí manh mối nào, vò mấy tờ giấy trong tay, lật đi lật lại, không biết đang nghiên cứu cái gì.
"Anh hai" Diệp Mông đập đầu vào lồng sắt: "Với cái tốc độ này của cậu thì hôm nay chúng ta có thể ra khỏi đây sao?"
Đèn trong mật thất vốn đã tối, anh đứng bên trong, dáng người thon dài, tuấn tú khiến người khác hơi khó rời mắt. Anh không ngẩng đầu, tập trung vào mấy mẩu giấy trong tay, chậm rãi nói: "Cái gì, cô gấp lắm hả?"
Diệp Mông trừng anh: "Không thôi đổi cậu vào đây đi?"
Lý Cận Dữ không biết ở đâu ra rót được ly nước cho mình, uống một hớp, nhàn hạ nói: "Vậy thì không được, người hầu sao mà nỡ nhốt công tử, chỉ có công tử mới nỡ thôi."
Diệp Mông dè bỉu: "Vậy sao em trai lại nỡ nhốt chị cơ chứ?"
Vị công tử kia cuối cùng cũng rời mắt khỏi mấy mẩu giấy, ngước nhìn cô, bình thản đáp: "Nỡ chứ."
"Cậu có được không vậy." Cô nôn nóng.
Diệp Mông có chút sợ không gian kín, cô thích giải mật thất nhưng cô không thích cảm giác để người khác nắm mạng trong tay này, sớm biết vậy nên để anh lấy kịch bản người hầu.
Tiếp theo đó, Lý Cận Dữ móc trong túi ra một cái điều khiển từ xa, cầm ly nước của mình, ấn nhẹ.
Khiếp thật, cánh cửa chỗ cô kêu cạch một tiếng rồi tách ra.
Diệp Mông tức đến nổi chỉ muốn chạy tới bốp cho anh một phát, thật sự thì cô cũng đã làm thế rồi: "Cậu tìm thấy từ lâu rồi đúng không?"
Lý Cận Dữ tựa vào tủ tivi, ngó cái bóng vừa chạy về phía mình, né đầu tránh đi theo phản xạ, cười không ngưng được: "Tôi nói cái này là bug cô tin không?"
"Ok, cậu nói đi, nói không được tôi đập nát đầu cậu."
Lý Cận Dữ vứt cho cô cái hộp mật mã khi nãy phá được, đút tay vào túi: "Cửa này phải giải hai lớp khoá, một là giải điều khiển, hai là giải khoá. Còn một hộp mật mã giải điều khiển nữa tôi chưa tìm ra nên thử đại, ai biết là mở ra được."
Diệp Mông nhìn nhìn, cũng thật vậy, hơn nữa hộp mật mã còn là mã Morse.
"Cậu biết mã Morse?" Diệp Mông quét mắt nhìn anh một lượt.
"Cô cũng biết mà?" Anh hất cằm chỉ về cái chìa khoá ban nãy, nửa cười nửa không: "Đi thôi, phòng kế tiếp."
Diệp Mông bước ra rồi mới thấy, hộp đầy cả sàn, gần như đều toàn là mã Morse. Anh đều giải cả rồi. Không phải cái nào Diệp Mông cũng nhớ nổi, giải được cái hộp này chủ yếu là nhờ vào mò mẫm với đoán hình dạng, có lúc chó ngáp phải ruồi, giải được một hai cái là đã ăn may rồi, nhiều nữa thì thành khó, cả một đống hộp mật mã đã giải rải đầy đất này của Lý Cận Dữ khiến tim cô khẽ động đậy, trong lòng khó tránh tò mò về anh, rốt cuộc anh đã trải qua những gì chứ.
Tình tiết cuối cùng suông sẻ ngoài ý muốn, người hầu đau lòng vì công tử, nhảy hồ tự vẫn.
"Vậy là giờ tôi đang giải mật thất với ma." Lý Cận Dữ vừa tìm manh mối vừa nói, khom lưng nhặt lên một chiếc hộp mật mã, lần này không còn là mã Morse nữa, là một dãy số.
Diệp Mông gõ gõ gạch trên tường, phát hiện vài chỗ rỗng, là vách ngầm: "Trách ai cơ, ai bảo cậu suốt ngày ăn chơi sa đoạ?"
Lý Cận Dữ tựa vào tường, tuỳ tiện thử vài mã.
Diệp Mông sẵn dịp hỏi: "Cậu thử cái gì rồi?"
"Sinh nhật của công tử với người hầu." Anh lười nhác nói.
"Dô, công tử còn nhớ sinh nhật người hầu cơ đấy, kinh chưa." Diệp Mông bật cười, thật sự nhập vai.
Diệp Mông hoàn toàn không nhớ cái gì mà sinh nhật công tử với chả sinh nhật người hầu.
Câu chuyện có chuyển biến ở mật thất cuối cùng, ngày tiếp theo sau khi người hầu tự vẫn, công tử vớt xác cô lên đặt trong cái lồng nhỏ lúc nãy của Diệp Mông. Ba mật thất trước đều là tâm tình cảm xúc của người hầu, phòng làm việc cuối cùng chính là lời bộc bạch của công tử, trong tủ sách có một két sắt rất lớn, bên trong cất giấu bí mật liên quan đến toà lâu đài cổ này, chỉ có người nào biết được bí mật này mới có thể mở được lối ra ngoài cùng, mà mật mã lần này được dùng hai lớp khoá.
Lớp đầu tiên là mã Morse, Lý Cận Dữ lập tức viết con số tương ứng lên giấy, Diệp Mông nhìn tốc độ phản ứng của anh, cứ như cách quy đổi được in sẵn trong não anh vậy.
"Hồi trước cậu có nghĩ tới việc làm đặc vụ không?" Diệp Mông đứng bên cạnh bất đồng quan điểm, nhàn nhạt nói.
Lý Cận Dữ đang cúi đầu giải mã, nghe thấy liền trừng cô, lại lấy bút ra viết vòng số xuống giấy, bình thản nói: "Sao cơ, cô có đường hả? Có tiền không? Để tôi xem xét lại."
Diệp Mông cười cười, nhìn mảnh nháp bị anh ngoạch loạn cả lên, như cả mảng sương mù dày đặc, có chút bất lực siết tay.
Kỳ thực trong lòng nhớm lên tí trực giác thoắt ẩn thoắt hiện, lại không nói ra được là cảm giác gì.
2931021045242721028
"Cậu xem dãy số này có kỳ lạ không?" Diệp Mông nói: "Có khi nào là hai mươi sáu chữ cái không?"
Lý Cận Dữ cạn lời đưa cô xem đầu mật mã, toàn bộ đều là chữ cái.
Chẳng phải là rành rành ra đó rồi sao.
Tư duy của Diệp Mông chuyển biến rất nhanh: "Hoặc là thế này, 29, 31, 02, 10, 45, 24,... Liệu có phải biểu thị định vị không?"
"Không đúng" Lý Cận Dữ bình tĩnh, chia từng số ra theo cách nghĩ của mình, sổ từng nét xuống, dường như đã biết đáp án: "Phải là 29, 310, 210, 45, 24, 27, 210, 28,... Nếu mà xem như biểu thị định vị thì phải là thế này, vì với những thứ mà đến giờ chúng ta có thể dùng được,
không có vật gì có thể mở đầu bằng 0. Cô không phát hiện ra mấy số phía trước không có cái nào vượt quá bốn số hả?"
Diệp Mông lập tức nhớ ra: "Bàn phím máy tính."
"Thông minh." Lý Cận Dữ nhếch cười.
Vậy nên cái chữ cái tương ứng với bàn phím máy tính là:
29 (hàng thứ hai, phím thứ chín) = I
310 (hàng thứ ba, phím thứ mười) = L
210 (hàng thứ hai, phím thứ mười) = O
Đại loại là thế.
I Love You
Cạch, khoá đã mở ra.
Két sắt trống không, bí mật duy nhất của toà lâu đài cổ là dãy mã này. Giải đáp được tấm lòng của công tử, cổng lâu đài cổ cũng đồng thời mở ra. Hai người giao lại bộ đàm, ông chủ hết sức mong chờ: "Thế nào rồi?"
"Tình tiết câu chuyện có hơi lố, mấy cái khác cũng được, mật mã nhiều quá, ít người giải được mã Morse lắm, đương nhiên là ngoại trừ cậu ta." Diệp Mông thẳng thắng.
Ông chủ gật gù: "Nhưng mà nhiều fan của mật thật đều biết giải đấy, hơn nữa tôi nhớ tôi có để cách giải mã Morse mà?"
"Có cách giải hả?"
Diệp Mông sửng sốt, Lý Cận Dữ đứng bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được bật cười, cười đến không ngừng được, nói với ông chủ: "Được rồi, tôi đi đây."
Người đàn ông vừa bước ra khỏi cửa, Diệp Mông không yên tâm, thấp thỏm hỏi ông chủ: "Ban nãy mất điện à?"
Ông chủ vô tội lắc đầu: "Có đâu."
"..."
Diệp Mông vừa xuống lầu liền nhìn thấy Lý Cận Dữ đứng ở cổng lớn, tự bóc cho mình một viên kẹo mềm, chuẩn bị bắt xe.
Cô đứng đó một hồi lâu, nghĩ ngợi một lúc, chầm chậm bước tới, thấp giọng hỏi: "Có muốn ăn cơm cùng không?"
Anh cúi đầu ngó cô, động tác nhai kẹo chậm lại: "Ăn gì?"
Diệp Mông lại bỗng nhiên có hơi hồi hộp: "Tuỳ cậu, tôi về chưa lâu, chưa quen với trên trấn lắm, cậu chọn đi."
Lý Cận Dữ nhìn cô một lúc rồi hỏi: "Muốn ăn cua không?"
"Được."
"Đi thôi, tôi bắt xe." Anh nói.
Diệp Mông đứng trong lồng chỉ huy: "Dưới tủ tivi có cái hộp mật mã, cậu mang tới đây tôi giải cho. Cậu đi tìm chìa khoá đi, đi lật ở dưới thảm, dưới tủ các thứ ấy."
Lý Cận Dữ liếc mắt rồi quay đi, ném lại cái hộp: "Cái cửa chỗ cô không có khoá, cũng không có cơ quan giải khoá nào nhìn được bằng mắt thường, nhìn là biết cửa cảm ứng, tôi kiếm chìa khoá kiểu gì."
"Nói chung là cậu kiếm cho kỹ vào!" Diệp Mông ngồi bệch xuống đất, hoàn toàn tập trung vào cái hộp mật mã, giọng nói vô tình nhẹ nhàng hơn.
Lý Cận Dữ khẽ cong môi.
Hộp mật mã dùng mã Morse, trông rất tức cười. Diệp Mông học bên truyền thông, kế hoạch ban đầu là làm nhà báo nên trước đây có nghiên cứu rất nhiều các kiểu ám hiệu, may là có từng nghiên cứu mã Morse. Cô vừa lẩm nhẩm quờ quạng chuyển đổi, vừa âm thầm rủa xả ông chủ vì để tăng độ khó của trò chơi mà để bối cảnh kịch bản qua loa, lại còn để trữ trí tuệ của người chơi.
Cô thử đến mồ hôi ướt cả trán, cuối cùng cũng mở được hộp thứ nhất, lấy được một chiếc chìa khoá với mấy tờ giấy tình tiết, đại khái là kịch bản quá đáng kiểu người hầu yêu thầm công tử, công tử lại ngày ngày ăn chơi sa đoạ.
Không biết có phải là do kịch bản thổi phồng không, lúc Diệp Mông vứt chìa khoá ra ngoài cho vị công tử kia, thái độ còn có chút oán trách: "Đấy, cầm lấy đi mở đi!"
Lý Cận Dữ cũng gom được không ít tình tiết, bị chìa khoá đập vào sau lưng còn cười: "Cô nhập vai rồi ấy nhỉ."
Diệp Mông: "Kịch bản gì mà gớm quá, nhìn mà nóng máu. Sao mà có cái kiểu biến thái vậy được, vừa ra đường kiếm gái là nhốt ngay người hầu yêu thầm mình vào."
Lý Cận Dữ cười hừ, không tiếp lời, hời hợt ngồi tựa trên tủ cạnh tivi, chẳng thèm tìm lấy một tí manh mối nào, vò mấy tờ giấy trong tay, lật đi lật lại, không biết đang nghiên cứu cái gì.
"Anh hai" Diệp Mông đập đầu vào lồng sắt: "Với cái tốc độ này của cậu thì hôm nay chúng ta có thể ra khỏi đây sao?"
Đèn trong mật thất vốn đã tối, anh đứng bên trong, dáng người thon dài, tuấn tú khiến người khác hơi khó rời mắt. Anh không ngẩng đầu, tập trung vào mấy mẩu giấy trong tay, chậm rãi nói: "Cái gì, cô gấp lắm hả?"
Diệp Mông trừng anh: "Không thôi đổi cậu vào đây đi?"
Lý Cận Dữ không biết ở đâu ra rót được ly nước cho mình, uống một hớp, nhàn hạ nói: "Vậy thì không được, người hầu sao mà nỡ nhốt công tử, chỉ có công tử mới nỡ thôi."
Diệp Mông dè bỉu: "Vậy sao em trai lại nỡ nhốt chị cơ chứ?"
Vị công tử kia cuối cùng cũng rời mắt khỏi mấy mẩu giấy, ngước nhìn cô, bình thản đáp: "Nỡ chứ."
"Cậu có được không vậy." Cô nôn nóng.
Diệp Mông có chút sợ không gian kín, cô thích giải mật thất nhưng cô không thích cảm giác để người khác nắm mạng trong tay này, sớm biết vậy nên để anh lấy kịch bản người hầu.
Tiếp theo đó, Lý Cận Dữ móc trong túi ra một cái điều khiển từ xa, cầm ly nước của mình, ấn nhẹ.
Khiếp thật, cánh cửa chỗ cô kêu cạch một tiếng rồi tách ra.
Diệp Mông tức đến nổi chỉ muốn chạy tới bốp cho anh một phát, thật sự thì cô cũng đã làm thế rồi: "Cậu tìm thấy từ lâu rồi đúng không?"
Lý Cận Dữ tựa vào tủ tivi, ngó cái bóng vừa chạy về phía mình, né đầu tránh đi theo phản xạ, cười không ngưng được: "Tôi nói cái này là bug cô tin không?"
"Ok, cậu nói đi, nói không được tôi đập nát đầu cậu."
Lý Cận Dữ vứt cho cô cái hộp mật mã khi nãy phá được, đút tay vào túi: "Cửa này phải giải hai lớp khoá, một là giải điều khiển, hai là giải khoá. Còn một hộp mật mã giải điều khiển nữa tôi chưa tìm ra nên thử đại, ai biết là mở ra được."
Diệp Mông nhìn nhìn, cũng thật vậy, hơn nữa hộp mật mã còn là mã Morse.
"Cậu biết mã Morse?" Diệp Mông quét mắt nhìn anh một lượt.
"Cô cũng biết mà?" Anh hất cằm chỉ về cái chìa khoá ban nãy, nửa cười nửa không: "Đi thôi, phòng kế tiếp."
Diệp Mông bước ra rồi mới thấy, hộp đầy cả sàn, gần như đều toàn là mã Morse. Anh đều giải cả rồi. Không phải cái nào Diệp Mông cũng nhớ nổi, giải được cái hộp này chủ yếu là nhờ vào mò mẫm với đoán hình dạng, có lúc chó ngáp phải ruồi, giải được một hai cái là đã ăn may rồi, nhiều nữa thì thành khó, cả một đống hộp mật mã đã giải rải đầy đất này của Lý Cận Dữ khiến tim cô khẽ động đậy, trong lòng khó tránh tò mò về anh, rốt cuộc anh đã trải qua những gì chứ.
Tình tiết cuối cùng suông sẻ ngoài ý muốn, người hầu đau lòng vì công tử, nhảy hồ tự vẫn.
"Vậy là giờ tôi đang giải mật thất với ma." Lý Cận Dữ vừa tìm manh mối vừa nói, khom lưng nhặt lên một chiếc hộp mật mã, lần này không còn là mã Morse nữa, là một dãy số.
Diệp Mông gõ gõ gạch trên tường, phát hiện vài chỗ rỗng, là vách ngầm: "Trách ai cơ, ai bảo cậu suốt ngày ăn chơi sa đoạ?"
Lý Cận Dữ tựa vào tường, tuỳ tiện thử vài mã.
Diệp Mông sẵn dịp hỏi: "Cậu thử cái gì rồi?"
"Sinh nhật của công tử với người hầu." Anh lười nhác nói.
"Dô, công tử còn nhớ sinh nhật người hầu cơ đấy, kinh chưa." Diệp Mông bật cười, thật sự nhập vai.
Diệp Mông hoàn toàn không nhớ cái gì mà sinh nhật công tử với chả sinh nhật người hầu.
Câu chuyện có chuyển biến ở mật thất cuối cùng, ngày tiếp theo sau khi người hầu tự vẫn, công tử vớt xác cô lên đặt trong cái lồng nhỏ lúc nãy của Diệp Mông. Ba mật thất trước đều là tâm tình cảm xúc của người hầu, phòng làm việc cuối cùng chính là lời bộc bạch của công tử, trong tủ sách có một két sắt rất lớn, bên trong cất giấu bí mật liên quan đến toà lâu đài cổ này, chỉ có người nào biết được bí mật này mới có thể mở được lối ra ngoài cùng, mà mật mã lần này được dùng hai lớp khoá.
Lớp đầu tiên là mã Morse, Lý Cận Dữ lập tức viết con số tương ứng lên giấy, Diệp Mông nhìn tốc độ phản ứng của anh, cứ như cách quy đổi được in sẵn trong não anh vậy.
"Hồi trước cậu có nghĩ tới việc làm đặc vụ không?" Diệp Mông đứng bên cạnh bất đồng quan điểm, nhàn nhạt nói.
Lý Cận Dữ đang cúi đầu giải mã, nghe thấy liền trừng cô, lại lấy bút ra viết vòng số xuống giấy, bình thản nói: "Sao cơ, cô có đường hả? Có tiền không? Để tôi xem xét lại."
Diệp Mông cười cười, nhìn mảnh nháp bị anh ngoạch loạn cả lên, như cả mảng sương mù dày đặc, có chút bất lực siết tay.
Kỳ thực trong lòng nhớm lên tí trực giác thoắt ẩn thoắt hiện, lại không nói ra được là cảm giác gì.
2931021045242721028
"Cậu xem dãy số này có kỳ lạ không?" Diệp Mông nói: "Có khi nào là hai mươi sáu chữ cái không?"
Lý Cận Dữ cạn lời đưa cô xem đầu mật mã, toàn bộ đều là chữ cái.
Chẳng phải là rành rành ra đó rồi sao.
Tư duy của Diệp Mông chuyển biến rất nhanh: "Hoặc là thế này, 29, 31, 02, 10, 45, 24,... Liệu có phải biểu thị định vị không?"
"Không đúng" Lý Cận Dữ bình tĩnh, chia từng số ra theo cách nghĩ của mình, sổ từng nét xuống, dường như đã biết đáp án: "Phải là 29, 310, 210, 45, 24, 27, 210, 28,... Nếu mà xem như biểu thị định vị thì phải là thế này, vì với những thứ mà đến giờ chúng ta có thể dùng được,
không có vật gì có thể mở đầu bằng 0. Cô không phát hiện ra mấy số phía trước không có cái nào vượt quá bốn số hả?"
Diệp Mông lập tức nhớ ra: "Bàn phím máy tính."
"Thông minh." Lý Cận Dữ nhếch cười.
Vậy nên cái chữ cái tương ứng với bàn phím máy tính là:
29 (hàng thứ hai, phím thứ chín) = I
310 (hàng thứ ba, phím thứ mười) = L
210 (hàng thứ hai, phím thứ mười) = O
Đại loại là thế.
I Love You
Cạch, khoá đã mở ra.
Két sắt trống không, bí mật duy nhất của toà lâu đài cổ là dãy mã này. Giải đáp được tấm lòng của công tử, cổng lâu đài cổ cũng đồng thời mở ra. Hai người giao lại bộ đàm, ông chủ hết sức mong chờ: "Thế nào rồi?"
"Tình tiết câu chuyện có hơi lố, mấy cái khác cũng được, mật mã nhiều quá, ít người giải được mã Morse lắm, đương nhiên là ngoại trừ cậu ta." Diệp Mông thẳng thắng.
Ông chủ gật gù: "Nhưng mà nhiều fan của mật thật đều biết giải đấy, hơn nữa tôi nhớ tôi có để cách giải mã Morse mà?"
"Có cách giải hả?"
Diệp Mông sửng sốt, Lý Cận Dữ đứng bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được bật cười, cười đến không ngừng được, nói với ông chủ: "Được rồi, tôi đi đây."
Người đàn ông vừa bước ra khỏi cửa, Diệp Mông không yên tâm, thấp thỏm hỏi ông chủ: "Ban nãy mất điện à?"
Ông chủ vô tội lắc đầu: "Có đâu."
"..."
Diệp Mông vừa xuống lầu liền nhìn thấy Lý Cận Dữ đứng ở cổng lớn, tự bóc cho mình một viên kẹo mềm, chuẩn bị bắt xe.
Cô đứng đó một hồi lâu, nghĩ ngợi một lúc, chầm chậm bước tới, thấp giọng hỏi: "Có muốn ăn cơm cùng không?"
Anh cúi đầu ngó cô, động tác nhai kẹo chậm lại: "Ăn gì?"
Diệp Mông lại bỗng nhiên có hơi hồi hộp: "Tuỳ cậu, tôi về chưa lâu, chưa quen với trên trấn lắm, cậu chọn đi."
Lý Cận Dữ nhìn cô một lúc rồi hỏi: "Muốn ăn cua không?"
"Được."
"Đi thôi, tôi bắt xe." Anh nói.
Bình luận facebook