Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
“Anh, anh đăng Wechat hả?” Kiều Mạch Mạch chen giữa mọi người, ngồi xuống cạnh Lý Cận Dữ.
Lý Cận Dữ mặc bộ đồ thể thao trắng rộng rãi, sạch sẽ bắt mắt. Thu hút ánh nhìn của các cô gái, ai cũng không thể rời mắt khỏi người anh, ngô nghê theo chân Kiều Mạch Mạch ngồi bên cạnh nghe ngóng xem Lý Cận Dữ có bạn gái chưa. Không biết Kiều Mạch Mạch có phải bị Diệp Mông mua chuộc rồi không, thống nhất một khẩu hiệu tuyên bố với bên ngoài “Có một bạn chị gái thần tiên vô cùng xinh đẹp giàu có và cực kỳ cưng chiều anh ấy”. Mấy cô gái vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, vừa thất vọng vừa có chút không cam tâm, thậm chí có người còn mặt dày muốn sang bắt chuyện kết bạn Wechat thôi cũng được.
“Anh của Kiều Mạch Mạch đẹp trai quá.” “Anh ấy không thể dùng từ đẹp trai hình dung nữa rồi. Bàn tay kia, yết hầu kia. Kia là dấu hickey sao? Trời, mình chết đây, ngầu quá.”
Các cô gái hí hửng, thì thầm trao đổi.
Bên kia, người thoát tục mặc bộ đồ thể thao kéo kín cổ áo đang tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi kia, nhàn nhạt ừ một tiếng đáp Kiều Mạch Mạch.
“Có phải anh không biết mỗi lần đăng bài được chèn chín tấm hình không?” Kiều Mạch Mạch không hiểu sao lại mở Wechat mục tin tức lướt lên góp ý với anh: “Anh đăng từng bức ảnh một như vậy sẽ bị người ta chặn đó.”
“Ò.” Người thoát tục lại cầm di động lên biếng nhác cúi đầu liếc qua xem.
Lúc này, Diệp Mông lên lầu cất hành lý, chưa kịp thu dọn, cởi áo khoác ra tiện tay vứt lên sofa, lấy một chai rượu nho từ trong tủ ra, chuẩn bị tiếp đãi Thai Minh Tiêu. Nhưng tìm cả trời cũng không thấy đồ mở nắp chai, đang quỳ dưới sàn mò mẫm vô định hướng, Thai Minh Tiêu kéo cô từ dưới đất đứng lên cười nói: “Được rồi, sàn nhà toàn bụi, ngày mai tôi tìm người đến thu dọn, đêm nay chịu khó ngủ tạm vậy. Hôm nay tôi đến để cho cô biết, cho dù thế nào, tôi rất hoan nghênh cô đến đây.” Dứt lời, trao cho cô cái ôm lịch thiệp.
Diệp Mông cười cười, đặt lại chai rượu về tủ, nói tiếng cảm ơn. Hai người lại tựa vào tủ rượu nói về tình hình gần đây không được tự nhiên lắm, Thao Minh Tiêu nhìn qua sắp đến giờ, đứng lên tạm biệt, lúc sắp đi hình như nhớ đến điều gì đó, đứng trước cửa nói với cô: “Diệp Mông, tuy chúng ta quen biết nhau thông qua Câu Khải, nhưng tôi thật lòng xem cô là bạn, cũng thật lòng hi vọng cô có thể ở lại Bắc Kinh.”
Thao Minh Tiêu là người hào phóng sáng suốt, xung quanh anh không thiếu các cô gái ưu tú, hồng nhan tri kỷ cũng không phải chỉ có một mình Diệp Mông, nhưng anh rất thẳng thắn và rõ ràng đối với chuyện tình cảm, không thích bày mưu tính kế như Câu Khải. Diệp Mông không phải mẫu người mà anh thích, nhưng là một cô gái mà hắn xem trọng.
Hai người họ có một điểm rất giống chính là với ai cũng có thể bắt chuyện nói đùa, cũng có chừng mực, không gây phản cảm cho người khác, Câu Khải nói cho dù hai người họ bị ném vào bộ lạc ở Châu Phi bất đồng ngôn ngữ, chắc cũng sẽ nhanh chóng lên được chức tù trưởng cỏn con. Vì họ rất giỏi nắm bắt điểm yếu của người khác. Thao Minh Tiêu là phó tổng giám đốc, phụ trách bộ phận quan hệ khách hàng của công ty, còn Diệp Mông là người do anh đề bạt. Duy trì mối quan hệ giữa người với người là một môn học rất lớn, không thể nói hai người họ nắm bắt toàn bộ bài vở, cùng lắm cũng chỉ một nửa thôi, nhưng khi họ hợp sức lại, không nói chuyện xoay chuyển Càn Khôn gì đó, nhưng làm người khác trở nên hồ đồ là chuyện bình thường. Thao Minh Tiêu và Diệp Mông xem như là áp chủ bài của bộ phận quan hệ khách hàng, trong ngành còn có biệt danh cp là “Quán Ăn Đêm”.
Ban đầu nếu không phải vì Câu Khải ngăn cản, sau khi Diệp Mông từ chức cũng có rất nhiều công ty ngõ ý muốn mời cô về. Nhưng vì xuất thân và học lực của Diệp Mông cũng không phải quá xuất sắc, lại đột nhiên nổi danh vượt bật, Câu Khải liền nổi trận lôi đình. Hắn trước giờ luôn cho rằng Diệp Mông gặp may được lợi. Trừ phi Diệp Mông đừng kiếm sống ở Bắc Kinh, nếu không thì dù thế nào cũng phải ở bên cạnh hắn, nên Diệp Mông không nói lời nào mà thu dọn hành lý về quê nhà.
Sau khi Thao Minh Tiêu đi khỏi, Diệp Mông lười cử động, tựa vào sofa hút thuốc, giảm bớt sự mệt mỏi của tàu xe. Cô hút thuốc không theo quy luật lắm, cũng không đến nỗi nghiện thuốc nặng, có lúc mười ngày đến nửa tháng còn không động đến một điếu, thi thoảng lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ không nhịn được mà hút liên tiếp hết điếu này đến điếu khác.
Ngón tay kẹp điếu thuốc của người phụ nữ này thon dài như cọng hành trắng, mặt mũi cô xinh đẹp, không đến mức mê hoặc, chín chắn gọn gàng, lúc khoác bộ đồ công sở lên người lại vô cùng lạnh lùng. Chẳng qua lúc hút thuốc, ánh mắt sa đọa, tựa như một đóa hoa hồng chán ghét thế gian, làm việc gì cũng buông thả lôi thôi, để lộ sự thất vọng vì những vấp ngã trên đường đời sóng gió.
Thái độ làm ầm lên của Lý Cận Dữ trong mắt Diệp Mông chẳng qua chỉ là đứa trẻ không đòi được kẹo. Trước giờ cô đều không so đo với trẻ con, nói thật cô từng hẹn hò với mấy cậu nhỏ hơn cô, chưa từng nghiêm túc ghen tuông bao giờ. Mấy quan hệ xã hội này cô trải nhiều rồi, thế giới của người trưởng thành có khái niệm tình yêu lành mạnh không có hứng thú với mấy trò này, hơn nữa cô rất rộng lượng, chỉ cần đừng quá đáng quá, cô đều có thể nhịn. Yêu đương với các cậu trai nhỏ hơn mình thì đây là khuyết điểm, độ nhẫn nại của các cậu em thấp, tính chiếm hữu lại cao.
Nhưng một khi nếu khiến Diệp Mông ghen thật, thì gần như cận kề kết quả chia tay rồi. Con người của Diệp Mông đôi khi vô tình như vậy đó, ai đánh mất ai mà không sống được, người tiếp theo không chừng lại ngoan ngoãn hơn. Thế nên có lúc các cậu em làm quá, Diệp Mông cũng không còn kiên nhẫn nữa, sẽ phủi mông bỏ đi.
Cho nên sau khi hút hết hai điếu thuốc giải tỏa cơn mệt, tâm trạng Diệp Mông khá ổn định, như người bình thường gửi tin nhắn cho Lý Cận Dữ.
[Mông: Tôi đến rồi, đuối quá, bé yêu ngủ ngon.]
Lý Cận Dữ cảm thấy cú đấm thép mãnh liệt này của mình hình như bị gỉ sét rồi, đấm vào bông gòn mất rồi. Đấm vào nước còn nghe được tiếng nảy, bây giờ thì thật sự không chút âm thanh rơi vào không khí. Anh ngồi ở góc sofa, vứt di động đi, rơi “bộp” xuống bàn, hít một hơi, hơi vươn người lên lại vớ bao thuốc lá từ cái bàn, rút một điếu ra, lấy chiếc bật lửa tự nói với người anh em lập mưu bên cạnh mình: “Cô ấy ngủ rồi.”
“Không ghen hả?”
Anh hít một hơi: “Không.”
“Mẹ kiếp!” Người anh em mắng một câu, chân mày chau lại với độ cong độ khó cao, dường như ngạc nhiên đến mức muốn chia nhà vậy: “Bà chị này là người quái gì vậy?”
Lý Cận Dữ gác tay kẹp điếu thuốc lên sofa, cười cười: “Người rừng.”
“Hay là cậu sang kia ôm một em, tôi chụp cho hai người tấm hình. Sau đó bảo Kiều Mạch Mạch gửi cho chị ta, cậu gửi qua đó chẳng qua muốn chọc tức chị ta, dù chị ta có ghen cũng sẽ ráng nhịn.”
“Không đi.”
Ánh mắt của mấy cô gái kia chưa từng rời khỏi người anh, nhìn anh hút thuốc, nhìn anh nói chuyện với bạn, không phải Lý Cận Dữ không cảm nhận được.
Người anh em của anh lần nữa góp ý: “Vậy hay cậu ôm Kiều Mạch Mạch đi, tôi không chụp mặt, bảo Kiều Mạch Mạch nằm trong lòng cậu, che mặt lại. Kiểu này chắc được chứ, em gái mà.”
Trong lòng Lý Cận Dữ bắt đầu bồn chồn ngứa ngáy, kéo giãn lưng, đá đá chân.
Kiều Mạch Mạch chụp xong rất không chắc chắn nhìn sang anh trai mình: “Anh, anh thật sự muốn tìm cái chết như vậy hả?”
Lý Cận Dữ hút thuốc, trong lòng cũng không chắc chắn lắm, nhưng người bạn ngồi bên cạnh nói cũng có lý: “Cái gì mà tự tìm cái chết? Lý Cận Dữ lần đầu hẹn hò, cậu ấy không có cảm giác an toàn là điều bình thường. Hơn nữa với kinh nghiệm đúc kết được từ hai mối tình khắc cốt ghi tâm của anh, người phụ nữ thật sự yêu mình, hễ có người khác giới xuất hiện trong bán kính năm mét quanh mình, họ đều sẽ cảnh giác để ý, liệu có gây sự uy hiếp đến mình không, hễ là mẫu hình có thể mình sẽ thích, họ sẽ phóng gấp tám lần để soi, và chuẩn bị phản công mọi lúc.”
“Gì ghê vậy?” Lý Cận Dữ nghe cũng thấy ngưỡng mộ.
Trông người bạn kiểu “Cậu đúng là chưa thấy qua sự đời”: “Phụ nữ khi nổi cơn ghen lên, lập tức tiến hóa từ sinh vật đơn bào lên dị nhân có IQ trên mức 180 như Sherlock Holmes. Nếu không ghen, thì người phụ nữ đó hoặc là lười tiến hóa, hoặc là không thích cậu.
…
Hôm sau Diệp Mông thức dậy sớm, định lướt Wechat xem bạn bè đăng gì thì act cool đứng hình mất năm giây.
Tên khốn này còn dám đăng hình selfie. Trông cũng hơi đểu rồi đó. Dáng môi của Lý Cận Dữ vốn đã có mùi của đàn ông đểu, lúc không cười nhìn cực kỳ lạnh lùng, khi cười thoải mái, khóe môi cong nhọn, tựa như ánh dương thiếu niên. Nhưng nếu giống tấm hình này, lúc nhếch mép lên cười như vậy, thì lại có chút mờ ám của trai đểu. Thêm vào góc độ mê hoặc này, hình như là ngửa lên chụp. Đây rõ ràng là hình tên đểu trăm phần trăm đang thả câu. May mà anh không sử dụng ứng dụng filter, nhưng với độ phân giải của camera thường ngược lại nhìn càng chảnh hơn.
Diệp Mông sắp kiềm chế không nỗi muốn bình luận một câu: “Nhìn thấy chưa? Cái mặt đểu cán là mặt này này.”
Lý Cận Dữ đừng nói là selfie, lần trước chụp xong tấm hình hai người hôn nhau, sau đó Diệp Mông định trộm tấm ảnh, lật album ra thì phát hiện ngoài tấm hình hôn nhau kia, còn lại đều là hình phong cảnh phong cách nghệ thuật gì đó. Càng đừng nói đến chuyện đăng bài công khai, dù là trường hợp trước nay chưa từng có, làm nổ tung tường, cả mớ cương thi bấm like bình luận cho anh. Không like thì không biết, vừa nhấn like thì giật mình, cô và Lý Cận Dữ có rất nhiều bạn chung, nhưng đa số đều là mấy chị chị em em. Xem ra kết bạn rất nhiều ở quán bar nhỉ.
Dương Thiên Vỹ, Kiều Mạch Mạch, Phương Nhã Ân, Giang Lộ Chi, Lưu Nghi Nghi, những người qua đường từ A đến Z đều đồng loạt nhấn like cho anh. Bên dưới đã có bình luận có chung cái nhìn với cô.
[Tiểu Dương Hấp Sống: Anh, vô team bọn em, không cần làm gì hết, dùng mặt cà bàn phím là được, đảm bảo nổi tiếng.]
[Lưu Nghi Nghi: Đẹp trai quá. Ha ha.]
[Giang Lộ Chi:?]
[Fang: Em có họ hàng nam nào tầm độ tuổi của em không?]
[LJY trả lời Fang: @ Dương Thiên Vỹ]
[Fang trả lời LJY: Cút!]
[Lưu Nghi Nghi: …]
[Tiểu Dương Hấp Sống trả lời Fang: Em thì đã sao mà kêu cút.]
Cả bà nội của Diệp Mông cũng đã bình luận:
[Vũ San 123: Rất có tinh thần, nhóc con.]
[LJY trả lời Vũ San 123: Cảm ơn bà nội.]
Bà cụ cũng rất biết sử dụng Wechat, avatar là hình selfie thời học sinh của Diệp Mông. Bà cụ còn rất thích tìm kiếm kết bạn quanh ta, thường bắt gặp vài người nam hỏi bà: “Avatar là hình thật của cô sao?” Bà cụ: “Cháu gái tôi.” Đa số mấy người nam đều không bận tâm: “Giỡn hoài, chị gái thật xinh đẹp.” Bà cụ hoàn toàn xem như hắn đang khen Diệp Mông: “Xinh từ nhỏ rồi.” Bà cụ quẩy ngầm lúc đầu cũng câu nghe hiểu câu không vẫn trả lời người ta, sau nói sâu hơn mới hiểu rốt cuộc đối phương có ý gì, la mắng ầm ĩ rồi tắt chức năng tìm kết bạn quanh ta đi, cái quái gì không biết, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Sự việc tiến triển thuận lợi hơn Diệp Mông nghĩ. Cậu em giả ngoan Lý Cận Dữ này rốt cuộc cũng lấy được lòng bà nội cô.
Diệp Mông cũng đăng hai tin:
[Lá Chanh: Tay của anh trai không phải tay, mà là sự dịu dàng của gió Xuân bên hồ.]
[Lá Chanh: Vai của anh trai không phải vai, mà là đỉnh núi Alps. Trái tim.]
Diệp Mông vốn định trêu chọc mấy câu rồi thôi, chắc chắn Lý Cận Dữ sẽ không đoái hoài gì đến cô. Nào ngờ, lúc cô đánh răng, di động đặt trên bồn rửa mặt bỗng dưng nhảy ra một tin nhắc nhở, mí mắt cô giật giật, quyết định mở lên:
[LJY trả lời Lá Chanh: Chân của anh trai có thể đánh đu
Lý Cận Dữ mặc bộ đồ thể thao trắng rộng rãi, sạch sẽ bắt mắt. Thu hút ánh nhìn của các cô gái, ai cũng không thể rời mắt khỏi người anh, ngô nghê theo chân Kiều Mạch Mạch ngồi bên cạnh nghe ngóng xem Lý Cận Dữ có bạn gái chưa. Không biết Kiều Mạch Mạch có phải bị Diệp Mông mua chuộc rồi không, thống nhất một khẩu hiệu tuyên bố với bên ngoài “Có một bạn chị gái thần tiên vô cùng xinh đẹp giàu có và cực kỳ cưng chiều anh ấy”. Mấy cô gái vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, vừa thất vọng vừa có chút không cam tâm, thậm chí có người còn mặt dày muốn sang bắt chuyện kết bạn Wechat thôi cũng được.
“Anh của Kiều Mạch Mạch đẹp trai quá.” “Anh ấy không thể dùng từ đẹp trai hình dung nữa rồi. Bàn tay kia, yết hầu kia. Kia là dấu hickey sao? Trời, mình chết đây, ngầu quá.”
Các cô gái hí hửng, thì thầm trao đổi.
Bên kia, người thoát tục mặc bộ đồ thể thao kéo kín cổ áo đang tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi kia, nhàn nhạt ừ một tiếng đáp Kiều Mạch Mạch.
“Có phải anh không biết mỗi lần đăng bài được chèn chín tấm hình không?” Kiều Mạch Mạch không hiểu sao lại mở Wechat mục tin tức lướt lên góp ý với anh: “Anh đăng từng bức ảnh một như vậy sẽ bị người ta chặn đó.”
“Ò.” Người thoát tục lại cầm di động lên biếng nhác cúi đầu liếc qua xem.
Lúc này, Diệp Mông lên lầu cất hành lý, chưa kịp thu dọn, cởi áo khoác ra tiện tay vứt lên sofa, lấy một chai rượu nho từ trong tủ ra, chuẩn bị tiếp đãi Thai Minh Tiêu. Nhưng tìm cả trời cũng không thấy đồ mở nắp chai, đang quỳ dưới sàn mò mẫm vô định hướng, Thai Minh Tiêu kéo cô từ dưới đất đứng lên cười nói: “Được rồi, sàn nhà toàn bụi, ngày mai tôi tìm người đến thu dọn, đêm nay chịu khó ngủ tạm vậy. Hôm nay tôi đến để cho cô biết, cho dù thế nào, tôi rất hoan nghênh cô đến đây.” Dứt lời, trao cho cô cái ôm lịch thiệp.
Diệp Mông cười cười, đặt lại chai rượu về tủ, nói tiếng cảm ơn. Hai người lại tựa vào tủ rượu nói về tình hình gần đây không được tự nhiên lắm, Thao Minh Tiêu nhìn qua sắp đến giờ, đứng lên tạm biệt, lúc sắp đi hình như nhớ đến điều gì đó, đứng trước cửa nói với cô: “Diệp Mông, tuy chúng ta quen biết nhau thông qua Câu Khải, nhưng tôi thật lòng xem cô là bạn, cũng thật lòng hi vọng cô có thể ở lại Bắc Kinh.”
Thao Minh Tiêu là người hào phóng sáng suốt, xung quanh anh không thiếu các cô gái ưu tú, hồng nhan tri kỷ cũng không phải chỉ có một mình Diệp Mông, nhưng anh rất thẳng thắn và rõ ràng đối với chuyện tình cảm, không thích bày mưu tính kế như Câu Khải. Diệp Mông không phải mẫu người mà anh thích, nhưng là một cô gái mà hắn xem trọng.
Hai người họ có một điểm rất giống chính là với ai cũng có thể bắt chuyện nói đùa, cũng có chừng mực, không gây phản cảm cho người khác, Câu Khải nói cho dù hai người họ bị ném vào bộ lạc ở Châu Phi bất đồng ngôn ngữ, chắc cũng sẽ nhanh chóng lên được chức tù trưởng cỏn con. Vì họ rất giỏi nắm bắt điểm yếu của người khác. Thao Minh Tiêu là phó tổng giám đốc, phụ trách bộ phận quan hệ khách hàng của công ty, còn Diệp Mông là người do anh đề bạt. Duy trì mối quan hệ giữa người với người là một môn học rất lớn, không thể nói hai người họ nắm bắt toàn bộ bài vở, cùng lắm cũng chỉ một nửa thôi, nhưng khi họ hợp sức lại, không nói chuyện xoay chuyển Càn Khôn gì đó, nhưng làm người khác trở nên hồ đồ là chuyện bình thường. Thao Minh Tiêu và Diệp Mông xem như là áp chủ bài của bộ phận quan hệ khách hàng, trong ngành còn có biệt danh cp là “Quán Ăn Đêm”.
Ban đầu nếu không phải vì Câu Khải ngăn cản, sau khi Diệp Mông từ chức cũng có rất nhiều công ty ngõ ý muốn mời cô về. Nhưng vì xuất thân và học lực của Diệp Mông cũng không phải quá xuất sắc, lại đột nhiên nổi danh vượt bật, Câu Khải liền nổi trận lôi đình. Hắn trước giờ luôn cho rằng Diệp Mông gặp may được lợi. Trừ phi Diệp Mông đừng kiếm sống ở Bắc Kinh, nếu không thì dù thế nào cũng phải ở bên cạnh hắn, nên Diệp Mông không nói lời nào mà thu dọn hành lý về quê nhà.
Sau khi Thao Minh Tiêu đi khỏi, Diệp Mông lười cử động, tựa vào sofa hút thuốc, giảm bớt sự mệt mỏi của tàu xe. Cô hút thuốc không theo quy luật lắm, cũng không đến nỗi nghiện thuốc nặng, có lúc mười ngày đến nửa tháng còn không động đến một điếu, thi thoảng lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, sẽ không nhịn được mà hút liên tiếp hết điếu này đến điếu khác.
Ngón tay kẹp điếu thuốc của người phụ nữ này thon dài như cọng hành trắng, mặt mũi cô xinh đẹp, không đến mức mê hoặc, chín chắn gọn gàng, lúc khoác bộ đồ công sở lên người lại vô cùng lạnh lùng. Chẳng qua lúc hút thuốc, ánh mắt sa đọa, tựa như một đóa hoa hồng chán ghét thế gian, làm việc gì cũng buông thả lôi thôi, để lộ sự thất vọng vì những vấp ngã trên đường đời sóng gió.
Thái độ làm ầm lên của Lý Cận Dữ trong mắt Diệp Mông chẳng qua chỉ là đứa trẻ không đòi được kẹo. Trước giờ cô đều không so đo với trẻ con, nói thật cô từng hẹn hò với mấy cậu nhỏ hơn cô, chưa từng nghiêm túc ghen tuông bao giờ. Mấy quan hệ xã hội này cô trải nhiều rồi, thế giới của người trưởng thành có khái niệm tình yêu lành mạnh không có hứng thú với mấy trò này, hơn nữa cô rất rộng lượng, chỉ cần đừng quá đáng quá, cô đều có thể nhịn. Yêu đương với các cậu trai nhỏ hơn mình thì đây là khuyết điểm, độ nhẫn nại của các cậu em thấp, tính chiếm hữu lại cao.
Nhưng một khi nếu khiến Diệp Mông ghen thật, thì gần như cận kề kết quả chia tay rồi. Con người của Diệp Mông đôi khi vô tình như vậy đó, ai đánh mất ai mà không sống được, người tiếp theo không chừng lại ngoan ngoãn hơn. Thế nên có lúc các cậu em làm quá, Diệp Mông cũng không còn kiên nhẫn nữa, sẽ phủi mông bỏ đi.
Cho nên sau khi hút hết hai điếu thuốc giải tỏa cơn mệt, tâm trạng Diệp Mông khá ổn định, như người bình thường gửi tin nhắn cho Lý Cận Dữ.
[Mông: Tôi đến rồi, đuối quá, bé yêu ngủ ngon.]
Lý Cận Dữ cảm thấy cú đấm thép mãnh liệt này của mình hình như bị gỉ sét rồi, đấm vào bông gòn mất rồi. Đấm vào nước còn nghe được tiếng nảy, bây giờ thì thật sự không chút âm thanh rơi vào không khí. Anh ngồi ở góc sofa, vứt di động đi, rơi “bộp” xuống bàn, hít một hơi, hơi vươn người lên lại vớ bao thuốc lá từ cái bàn, rút một điếu ra, lấy chiếc bật lửa tự nói với người anh em lập mưu bên cạnh mình: “Cô ấy ngủ rồi.”
“Không ghen hả?”
Anh hít một hơi: “Không.”
“Mẹ kiếp!” Người anh em mắng một câu, chân mày chau lại với độ cong độ khó cao, dường như ngạc nhiên đến mức muốn chia nhà vậy: “Bà chị này là người quái gì vậy?”
Lý Cận Dữ gác tay kẹp điếu thuốc lên sofa, cười cười: “Người rừng.”
“Hay là cậu sang kia ôm một em, tôi chụp cho hai người tấm hình. Sau đó bảo Kiều Mạch Mạch gửi cho chị ta, cậu gửi qua đó chẳng qua muốn chọc tức chị ta, dù chị ta có ghen cũng sẽ ráng nhịn.”
“Không đi.”
Ánh mắt của mấy cô gái kia chưa từng rời khỏi người anh, nhìn anh hút thuốc, nhìn anh nói chuyện với bạn, không phải Lý Cận Dữ không cảm nhận được.
Người anh em của anh lần nữa góp ý: “Vậy hay cậu ôm Kiều Mạch Mạch đi, tôi không chụp mặt, bảo Kiều Mạch Mạch nằm trong lòng cậu, che mặt lại. Kiểu này chắc được chứ, em gái mà.”
Trong lòng Lý Cận Dữ bắt đầu bồn chồn ngứa ngáy, kéo giãn lưng, đá đá chân.
Kiều Mạch Mạch chụp xong rất không chắc chắn nhìn sang anh trai mình: “Anh, anh thật sự muốn tìm cái chết như vậy hả?”
Lý Cận Dữ hút thuốc, trong lòng cũng không chắc chắn lắm, nhưng người bạn ngồi bên cạnh nói cũng có lý: “Cái gì mà tự tìm cái chết? Lý Cận Dữ lần đầu hẹn hò, cậu ấy không có cảm giác an toàn là điều bình thường. Hơn nữa với kinh nghiệm đúc kết được từ hai mối tình khắc cốt ghi tâm của anh, người phụ nữ thật sự yêu mình, hễ có người khác giới xuất hiện trong bán kính năm mét quanh mình, họ đều sẽ cảnh giác để ý, liệu có gây sự uy hiếp đến mình không, hễ là mẫu hình có thể mình sẽ thích, họ sẽ phóng gấp tám lần để soi, và chuẩn bị phản công mọi lúc.”
“Gì ghê vậy?” Lý Cận Dữ nghe cũng thấy ngưỡng mộ.
Trông người bạn kiểu “Cậu đúng là chưa thấy qua sự đời”: “Phụ nữ khi nổi cơn ghen lên, lập tức tiến hóa từ sinh vật đơn bào lên dị nhân có IQ trên mức 180 như Sherlock Holmes. Nếu không ghen, thì người phụ nữ đó hoặc là lười tiến hóa, hoặc là không thích cậu.
…
Hôm sau Diệp Mông thức dậy sớm, định lướt Wechat xem bạn bè đăng gì thì act cool đứng hình mất năm giây.
Tên khốn này còn dám đăng hình selfie. Trông cũng hơi đểu rồi đó. Dáng môi của Lý Cận Dữ vốn đã có mùi của đàn ông đểu, lúc không cười nhìn cực kỳ lạnh lùng, khi cười thoải mái, khóe môi cong nhọn, tựa như ánh dương thiếu niên. Nhưng nếu giống tấm hình này, lúc nhếch mép lên cười như vậy, thì lại có chút mờ ám của trai đểu. Thêm vào góc độ mê hoặc này, hình như là ngửa lên chụp. Đây rõ ràng là hình tên đểu trăm phần trăm đang thả câu. May mà anh không sử dụng ứng dụng filter, nhưng với độ phân giải của camera thường ngược lại nhìn càng chảnh hơn.
Diệp Mông sắp kiềm chế không nỗi muốn bình luận một câu: “Nhìn thấy chưa? Cái mặt đểu cán là mặt này này.”
Lý Cận Dữ đừng nói là selfie, lần trước chụp xong tấm hình hai người hôn nhau, sau đó Diệp Mông định trộm tấm ảnh, lật album ra thì phát hiện ngoài tấm hình hôn nhau kia, còn lại đều là hình phong cảnh phong cách nghệ thuật gì đó. Càng đừng nói đến chuyện đăng bài công khai, dù là trường hợp trước nay chưa từng có, làm nổ tung tường, cả mớ cương thi bấm like bình luận cho anh. Không like thì không biết, vừa nhấn like thì giật mình, cô và Lý Cận Dữ có rất nhiều bạn chung, nhưng đa số đều là mấy chị chị em em. Xem ra kết bạn rất nhiều ở quán bar nhỉ.
Dương Thiên Vỹ, Kiều Mạch Mạch, Phương Nhã Ân, Giang Lộ Chi, Lưu Nghi Nghi, những người qua đường từ A đến Z đều đồng loạt nhấn like cho anh. Bên dưới đã có bình luận có chung cái nhìn với cô.
[Tiểu Dương Hấp Sống: Anh, vô team bọn em, không cần làm gì hết, dùng mặt cà bàn phím là được, đảm bảo nổi tiếng.]
[Lưu Nghi Nghi: Đẹp trai quá. Ha ha.]
[Giang Lộ Chi:?]
[Fang: Em có họ hàng nam nào tầm độ tuổi của em không?]
[LJY trả lời Fang: @ Dương Thiên Vỹ]
[Fang trả lời LJY: Cút!]
[Lưu Nghi Nghi: …]
[Tiểu Dương Hấp Sống trả lời Fang: Em thì đã sao mà kêu cút.]
Cả bà nội của Diệp Mông cũng đã bình luận:
[Vũ San 123: Rất có tinh thần, nhóc con.]
[LJY trả lời Vũ San 123: Cảm ơn bà nội.]
Bà cụ cũng rất biết sử dụng Wechat, avatar là hình selfie thời học sinh của Diệp Mông. Bà cụ còn rất thích tìm kiếm kết bạn quanh ta, thường bắt gặp vài người nam hỏi bà: “Avatar là hình thật của cô sao?” Bà cụ: “Cháu gái tôi.” Đa số mấy người nam đều không bận tâm: “Giỡn hoài, chị gái thật xinh đẹp.” Bà cụ hoàn toàn xem như hắn đang khen Diệp Mông: “Xinh từ nhỏ rồi.” Bà cụ quẩy ngầm lúc đầu cũng câu nghe hiểu câu không vẫn trả lời người ta, sau nói sâu hơn mới hiểu rốt cuộc đối phương có ý gì, la mắng ầm ĩ rồi tắt chức năng tìm kết bạn quanh ta đi, cái quái gì không biết, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Sự việc tiến triển thuận lợi hơn Diệp Mông nghĩ. Cậu em giả ngoan Lý Cận Dữ này rốt cuộc cũng lấy được lòng bà nội cô.
Diệp Mông cũng đăng hai tin:
[Lá Chanh: Tay của anh trai không phải tay, mà là sự dịu dàng của gió Xuân bên hồ.]
[Lá Chanh: Vai của anh trai không phải vai, mà là đỉnh núi Alps. Trái tim.]
Diệp Mông vốn định trêu chọc mấy câu rồi thôi, chắc chắn Lý Cận Dữ sẽ không đoái hoài gì đến cô. Nào ngờ, lúc cô đánh răng, di động đặt trên bồn rửa mặt bỗng dưng nhảy ra một tin nhắc nhở, mí mắt cô giật giật, quyết định mở lên:
[LJY trả lời Lá Chanh: Chân của anh trai có thể đánh đu
Bình luận facebook