Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Bắc Kinh tháng Ba, không khí mùa Xuân lành lạnh, bầu trời trong xanh hơn, các tầng mây chồng lên nhau cao ngất.
Diệp Mông hẹn gặp cảnh sát Lương ở club của Lê Thầm. Club này là một cái kho rộng lớn, linh kiện ô tô vặt vãnh và mấy đồ vụng vặt chất đống, toàn bộ bức tường đều là những chiếc bánh xe không đồng nhất nhưng lại có cá tính riêng chất lại với nhau, khi nói chuyện còn có tiếng vọng lại.
Cảnh sát Lương trông tuổi tác không lớn, gương mặt gầy đen, đôi mắt to với cặp mày rậm, rất có sức sống. Sau khi hàn thuyên vài câu, Lương Vận An vào thẳng chủ đề: “Hôm qua tôi đã lật lại sơ qua vụ án tám năm trước của mẹ cô. Cô nghĩ điểm tương đồng của hai vụ án nằm ở đâu?”
Diệp Mông nói: “Nếu tôi nói là trực giác liệu anh có cảm thấy quá loa qua không?”
“Không sao, nhưng cảnh sát chúng tôi điều tra án vẫn phải chú trọng bằng chứng.” Lương Vận An cười rất ôn hòa, da mặt ngâm đen để lộ hàm răng trắng: “Hay là cô không tin tôi? Phương pháp và góc độ tự sát của hai vụ án này đều không đủ điều kiện điều tra song song, hơn nữa vụ án của mẹ cô đã kết án rồi. Đây cũng là một điểm khó.”
Diệp Mông mặc bộ đồ thể thao thoải mái, trông rất giống cô sinh viên vừa tốt nghiệp.
Cô tựa vào chiếc ghế bánh xe, gật đầu nói: “Tôi biết. Tám năm trước, sau khi mẹ tôi mất, tôi từng tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân trầm cảm. Tôi chỉ phát hiện bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm nặng không lên kết hoạch tỉ mỉ cho việc mình tự sát như vậy, phần lớn đến thời kỳ cuối, tinh thần bệnh nhân sẽ xuất hiện những ảo giác khiến họ không thể khống chế hoặc đau khổ, họ không thật sự muốn kết thúc mạng sống. Hơn nữa lúc họ bị ảo giác khống chế, sẽ muốn thông qua một sự đả kích mãnh liệt nào đó để thoát khỏi ảo giác đau khổ này. Ví dụ như một trong các kiểu tông vào tường, nhảy lầu hoặc cắt cổ tay tự sát, rất hiếm bệnh nhân đến lúc chết vẫn giữ được ý chí tỉnh táo, có số liệu thống kê, bệnh nhân nhảy lầu tự sát phần lớn mặt đều hướng xuống, vì vẫn còn mong muốn sống sót.”
Lương Vận An suy nghĩ rồi bổ sung:”Nhưng chúng tôi đã từng điều tra, Vương Hưng Sinh không bị trầm cảm, hắn và thư ký không hề có bệnh tâm thần nào.”
“Đúng, nhưng Vương Hưng Sinh là người Thượng Hải, định cư ở Singapore, tại sao hắn lại dẫn theo thư ký về Trung Quốc tự sát?” Diệp Mông nói tiếp: “Chuyến đi này không nằm trong kế hoạch lịch trình của Vương Hưng Sinh, hợp đồng giữa Vương Hưng Sinh và sếp tôi đã được ủy thác cho thư ký ký tên, nhưng sếp tôi lại yêu cầu Vương Hưng Sinh phải đích thân đến. Vương Hưng Sinh lại không mắc chứng trầm cảm, theo lý mà nói, càng không thể vì tinh thần đột nhiên thay đổi mà tùy tiện tìm một nơi tự sát được. Hơn nữa, nơi này không phải chỉ chọn bừa, chắc chắn hắn đã lựa chọn kỹ càng mới tìm ra được xưởng xe bỏ hoang không có camera giám sát này. Tôi sống ở Bắc Kinh gần được mười năm rồi, tôi còn không biết khu Hạc Sơn có một xưởng xe bỏ hoang như vậy. Vương Hưng Sinh làm thế nào trong một đêm tìm được nơi này? Là ai đã nói với hắn? Hoặc là, trước đó hắn đã gặp mặt ai?”
Lương Vận An nhìn cô với vẻ mặt đa nghi: “Nhưng chúng tôi đã điều tra tất cả thông tin di động và phần mềm mạng xã hội của hắn, và cả lịch sử cuộc gọi, đều rất bình thường, cả lịch sử lên mạng của chiếc máy tính ở Singapore, chúng tôi đều đã điều tra toàn bộ. Không có qua lại với bất kỳ người đáng nghi nào, chúng tôi cũng đã khôi phục tất cả thông tin mà hắn đã xóa bỏ, mấy thông tin xóa đi đều là những tin nhắn hắn ở bên ngoài tán gái sợ bị vợ mình phát hiện. Không có gì đáng nghi.”
Lương Vận An vẫn có sự đề phòng đối với Diệp Mông, điều tra án có quy định, không được thảo luận vụ án với người không liên can. Lần này anh mạo gan liên hệ với Diệp Mông cũng vì hi vọng xem kết hợp hai vụ án này lại có tìm ra manh mối nào không, thế nên anh chỉ có thể tiết lộ thông tin mà hiện giờ phía cảnh sát đã công bố ra.
“Camera khách sạn ngày hôm đó các anh đã kiểm tra chưa?” Diệp Mông suy ngẫm hỏi.
“Kiểm tra rồi, rất bình thường, ngoài việc xuống nhà hàng dưới lầu ăn hai bữa cơm, không gặp bất kỳ ai khác.” Lương Vận An nói: “Vụ án này hốc búa là ở chỗ này, tất cả chúng ta đều cảm thấy việc tự sát của Hoa Kiều này rất kỳ lạ nhưng không tìm ra bất kỳ người thứ ba liên quan nào trong này. Nếu tuần sau vẫn chưa có tiến triển đột phá, tôi e Cục Trưởng chúng tôi gánh không nỗi áp lực.”
…
Hai người yên lặng một lúc lâu, tiếp đó, trước mặt được đặt hai ly cocktail có miếng chanh trang trí ở miệng ly. Lê Thầm mặc trên người bộ đồ bảo hộ mô tô ngạo mạn, ngồi xuống chiếc ghế bênh cạnh Lương Vận An: “Tôi pha đó, vực lại tinh thần cho hai người bạn thám tử.”
Diệp Mông nhìn thấy Lê Thầm cũng có đeo bông tai, hơn nữa là cùng một kiểu với Lý Cận Dữ. Chỉ là một nút tròn, kiểu dáng bình thường, khắp nơi bán đầy, cô nhìn chằm chằm một lúc: “Bông tai của anh đẹp đó.”
Lê Thầm mỉm cười, nói nhỏ: “’Cô muốn không? Nhà tôi có cả mớ.”
Diệp Mông nghĩ có muốn cũng về nhà đòi của Lý Cận Dữ.
Lương Vận An khụ một tiếng: “Quay lại chủ đề chính, chúng ta nói về vụ án của mẹ cô đi.”
“Xin cắt ngang.” Nào ngờ, Lê Thầm bình tĩnh cười cười, bất ngờ nói: “Tôi có thứ này, hai người xem không?”
Hai người gần như cùng lúc qua sang nhìn, Lê Thầm cúi đầu nhấn mở một đoạn phim, ném di động lên bàn: “Camera trước quán tôi từng bị hỏng, nhưng tôi nhớ ra xe tôi mấy ngày đó luôn đậu trước cửa. Đêm qua rảnh rỗi lục thử hộp đen trong xe cho hai người, nhưng điều đáng tiếc là, chiếc xe này tôi ít khi chạy, hộp đen từ lúc mua xe về đến giờ chưa sàn lọc qua, thẻ nhớ đầy rồi, mấy ngày gần đây chỉ ghi lại được vài giây thôi.”
“Không có chức năng phủ sóng tuần hoàn sao?” Diệp Mông hỏi.
Lê Thầm nhếch môi cười rồi nói: “Một chiếc xe nát của tôi trước kia, tôi lắp hộp đen cho nó đến tôi còn kinh ngạc. Ban đầu tôi nghĩ chiếc xe này không có. Năm giờ sáng ngày mười bảy tháng Ba, có cảnh quay vài giây, chỗ này của chúng tôi xe cộ qua lại không nhiều, lại là vào mốc thời gian đó, rất dễ bị loại ra.”
Lương Vận An nghi hoặc hỏi: “Không phải các cậu thường phóng xe ở Cửu Môn Lĩnh phía sau sao? Thời gian này không phải lượng người đua xe đông nhất sao?”
Lê Thầm liếc qua hắn, biểu cảm của một người dân hiền lành: “Chẳng phải bị các anh phong tỏa rồi sao? Bây giờ làm gì còn dám đi bão gây án nữa. Hơn nữa anh nhìn chiếc xe này có thể dùng để đua không? Lái được mấy cây là tạch rồi.”
“Ông chủ Lê đừng ra vẻ tội nghiệp nữa. Thật sự nghĩ chúng tôi không biết sao?” Lương Vận An nhìn qua đoạn phim cười cười nói, rồi quay sang nói với Diệp Mông: “Ba giờ sáng ngày mười bảy Vương Hưng Sinh rời khỏi khách sạn sao?”
Diệp Mông gật đầu. Nhưng họ được biết phía cảnh sát nhận được báo án ở xưởng xe là vào sáng ngày mười tám, vì tình huống đặc biệt, cấp trên ra lệnh phong tỏa tin tức, thế nên lúc Diệp Mông nhận tin hủy cuộc hẹn, thực ra Vương Hưng Sinh đã chết trong nước rồi, cô còn ngây thơ cùng Thao Minh Tiêu chạy sang Singapore một chuyến nữa. Cho đến ngày hai mươi, dư luận trên mạng dấy lên làn sóng thảo luận sôi nổi, cảnh sát mới liên hệ với Câu Khải, họ mới biết Vương Hưng Sinh đã chết.
Trực giám của Lương Vận An thấy không đúng lắm, thời gian tử vong của Vương Hưng Sinh là chín giờ sáng ngày mười tám. Nếu ngày mười bảy đã ở xưởng xe, vậy thời gian suốt một ngày này đều âu yếm thư ký trên xe à? Vui vẻ trước khi chết? Có cần phải vậy không? Trong cơ thể của họ cũng không có tinh dịch của đối phương, ít ra trong vòng mười bốn tiếng trước khi chết, họ không có xảy ra hành vi quá đà.
____________
Gió Nam thổi đến, không khí đan xen hơi ẩm, rong rêu ở góc tường xếp chồng lên nhau, men theo rìa tường rũ xuống. Cửa sổ của phòng bảo vệ trong khu, đã khoác lên mình tấm rèm hoa cỏ xanh tốt, hoa đào tựa như son phấn của người phụ nữ, dần dần bám đầy cành cây khô héo, gió cũng không kiềm được mà xao động.
Lý Cận Dữ tựa vào tường, dây xích quấn từng vòng một vào tay, tay còn lại kẹp điếu thuốc, kiên nhẫn đợi Bình An xong việc của mình. Hôm nay tinh thần Bình An dồi dào, hết lần này đến lần khác. Phiền chết đi được, nhìn còn thấy có sự khiêu khích nữa.
“Đủ rồi đó.” Lý Cận Dữ hết chịu nổi.
Bình An gầm gừ mấy tiếng, dường như bất mãn lắm, lùi lại ra sau mấy bước, không chịu đi.
Lý Cận Dữ tựa vào tường ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc nó: “Lại đây.”
Bình An tạm thu quân đình chiến đi qua chỗ anh, Lý Cận Dữ nhìn nó, nhìn cũng không nhìn mà thẳng thừng dập tắt điếu thuốc xuống đất, luồng dây xích vào cổ nó, nghiêm túc dùng giọng điệu của đàn ông khuyên nó: “Nghĩ đến cảm nhân của người ta chút được không? Cứ tiếp tục như vậy, trông mày rất chưa trải đời.”
Bình An nhếch con mắt cún lên, khinh miệt: Anh từng trải hả?
“Tuy tao cũng chưa từng trải sự đời,” Lý Cận Dữ vỗ vỗ đầu nó, khinh miệt lại: “nhưng anh giỏi nhịn hơn chú.”
Đêm đến, Lý Cận Dữ đọc sách một lúc, di động đột nhiên rung lên, Phương Nhã Ân bất chợt gọi video. Trên màn hình là gương mặt tròn trĩnh ú nần của Trần Giai Vũ, ẩn hồng vì phấn khởi, gọi anh với giọng sữa qua điện thoại: “Anh Cận Dữ, hôm qua em dùng cách anh dạy, hôm nay trả bài trên lớp em được thầy cô khen nè!”
Lý Cận Dữ cười, trông như người anh trai thật thụ, dứt khoát rõ ràng: “Vậy nói mẹ thưởng cho em đi.”
“Mẹ cho phép em chơi điện thoại một lúc. Hi hi.” Trần Giai Vũ cười vô tư vui vẻ.
“Ừ.” Lý Cận Dữ nói: “Em tự nhớ lấy phương pháp, đừng chỉ cho người khác.”
Trần Giai Vũ và Trình Tinh Tinh khác nhau, Trình Tinh Tinh hiểu được cung điện ký ức, con bé học tập có hệ thống, hơn nữa có hứng thú mãnh liệt với nó. Nhưng Trần Giai Vũ còn nhỏ, mới lên tiểu học, chưa có năng lực tự chủ tư duy biện giải, Phương Nhã Ân có thể hiểu được, nhưng những phụ huynh khác chưa chắc sẽ hiểu được, nói không chừng lại xem anh là kẻ lừa đảo.
Trần Giai Vũ ngẩn người: “Tại sao ạ?”
Lý Cận Dữ suy nghĩ một lúc, tóc mái rũ xuống, anh hơi kéo dài tiếng ừm, thấp giọng nói với cậu bé: “Vì nếu chỉ người khác biết, em sẽ không lấy được hạng nhất nữa. Phương pháp này khá là kỳ lạ, một khi nói với người thứ hai, người thứ nhất sẽ không còn hiệu quả nữa.”
Ghê vậy sao, Trần Giai Vũ ngạc nhiên, lập tức giữ kỹ cuốn sổ nhỏ, trịnh trọng đảm bảo với anh: “Em nhất định sẽ không nói người khác biết.”
“Ngoan.”
Hai người lại tám bừa vài câu. Lý Cận Dữ hỏi cậu bé: “Học có vui không?”
Trần Giai Vũ dõng dạc đáp: “Em có vui không thì không biết, dù sao thì mẹ em rất vui.”
Kết quả bị Phương Nhã Ân đấm cho một trận, thẳng thừng không nói lời nào giựt lại điện thoại, vội vàng nói: “Được rồi, không làm phiền em nữa, cúp máy đây, chị phải hầu hạ ông tướng này đi ngủ. Phải rồi, Diệp Mông có nói chừng nào về không?”
Lý Cận Dữ làm ổ trên chiếc ghế, ung dung xoay bút nói: “Không có.”
“Từ từ đi, ngày tháng của hai người còn dài mà.” Phương Nhã Ân bị Giai Vũ hành đến màn hình rung lắc liên tục nhìn không rõ hình dáng: “Chuyện của mẹ nó thực ra chị cũng biết không nhiều, lúc đầu cũng chỉ biết nó ấy tự sát ở Bắc Kinh, cả nhà vội vàng tức tốc chạy lên đó, kết quả vụ án chưa được mấy ngày thì vội vàng kết án, nó ở lại Bắc Kinh bao nhiêu năm qua, chị đoán chắc cũng vì không buông được chuyện của mẹ mình…”
Hoa đào ngoài cửa sổ đã trổ đầy cành, mở ra sông núi ngày Xuân rực rở. Lý Cận Dữ kết thúc cuộc gọi video, nhìn vô định bên ngoài một lúc, điện thoại trên bàn rung được một lúc lâu, anh mới bắt lên nghe.
“Sao lâu vậy.” Diệp Mông trách móc: “Bé yêu, đang bận việc gì sao?”
“Đọc sách.” Lý Cận Dữ biếng nhác trả lời.
“Xạo sự, vừa rồi mới gọi video với ai?”
Lý Cận Dữ ngắm hoa đào mê người ngoài cửa sổ, tự châm điếu thuốc, tựa vào ghế, thi thoảng nhấc tay lên, gãy gãy tàn thuốc, ngữ điệu có hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng tặc lưỡi: “Chuyện này cũng bị chị biết, theo dõi tôi hả?”
Diệp Mông dịu dàng đáp: “Tôi vừa gọi video cho cậu, hiển thị đối phương đang bận, chứng tỏ cậu đang gọi video với người khác. Cái này cậu cũng không biết sao?”
“Không biết.” Anh thành thật đáp.
“Nam hay nữ?” Cô nhỏ giọng truy hỏi.
Lý Cận Dữ dập thuốc xuống gạt tàn, ấn dần đến khi tắt mới thôi, thấp giọng hỏi: “Ghen rồi hả?”
“Không đến mức vậy, chỉ là tò mò cậu sẽ gọi video với ai.”
“Bạn thân chị.”
“Ồ, nói gì thế?”
“Giúp Giai Vũ học thuộc bài, hôm trước cậu bé bị giáo viên mắng, hôm qua gặp trên đường, Phương Nhã Ân hỏi tôi có cách nào không.” Lý Cận Dữ cầm điện thoại trong tay, đứng lên ra phòng khách lấy chai nước.
Vừa dứt lời, Diệp Mông liền than trời trách đất bên kia đầu dây: “Ôi trời, có hai mail của khách hàng, đợi tôi trả lời mail.”
Lý Cận Dữ nhàn nhạt ừ một tiếng: “Vậy cúp máy đây.”
“Đừng, đừng cúp, xong ngay đây.” Diệp Mông nói tiếp: “Bé yêu, chúng ta gọi video được không?”
Lý Cận Dữ vừa định nói được, Diệp Mông ở bên kia chân tay bận rộn gõ chữ tách tách trả lời mail, vừa nói vọng vào điện thoại nửa đùa nửa nghiêm túc: “Có thể chào hỏi bé Cận Dữ không?”
Lý Cận Dữ một tay cầm điện thoại, một tay đè lên mắt xoa xoa cho đỡ mỏi, ấn được một nửa thì bật cười mắng: “Một ngày chị không châm chọc nó sẽ chết sao?”
Lý Cận Dữ định tắm rửa xong mới gọi video với cô, nhưng cô một mực đòi anh mở ngay, cảnh tượng là đối mặt với căn phòng nhỏ trống rỗng. Sau đó đợi khi anh tắm xong, nửa người trên ở trần bước vào, Diệp Mông thỏa mãn, tinh thần phấn chấn cười nói:
“Tôi đợi lâu như vậy, chính là đợi khoảnh khắc này đây. Bé yêu, không ngờ cậu là có múi cơ.”
Vốn Lý Cận Dữ có mang theo cả áo, mặc vào được một nửa, suy nghĩ một hồi lại cởi ngược ra vứt vào trong sọt, chỉ mặc có mỗi chiếc quần thể thao màu xám là đi ra, biết chắc chắn cô sẽ có phản ứng chưa thấy qua việc này mà.
Di động dựng đứng trên bàn, trên màn hình, không biết có phải người đàn ông cố ý không, từ từ tiến gần lại màn hình.
Diệp Mông đối diện với một màn da thịt cận cảnh, tiểu thịt tươi trắng trẻo khiến người nhìn say đắm. Thân hình của Lý Cận Dữ rất đẹp, vai rộng eo thon, múi bụng rõ ràng. Nhìn vào không có vẻ gầy gò, trên người còn có khối cơ rắn chắc. Đặc biệt là múi cơ ở phần eo thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, các khối rõ ràng tạo thành đường chữ V đi xuống, dần dần bị lớp quần che lại.
“Bé yêu, cậu làm gì thế?” Diệp Mông nói.
Cảnh tượng trước mắt vẫn là múi cơ khiến người ta nghĩ ngợi xa xôi của anh, âm thanh vọng từ loa: “Đóng cửa sổ.”
“Cạch” một tiếng, anh khóa của lại, lại nghe tiếng “lách cách”, anh còn kéo cả rèm cửa sổ vào.
Sau đó anh ngồi xuống, Lý Cận Dữ để trần nửa thân trên, nửa thân dưới là chiếc quần thể thao màu xám, dây lưng quần chưa buộc, lỏng lẻo lưng chừng ngay hông. Cả người ngồi vào chiếc ghế, Diệp Mông nhìn vào màn hình, nhìn rõ mồm một, thở một hơi dài, đêm nay chắc chắn khó ngủ rồi.
Anh tựa vào lưng ghế ngắm cô một lúc, đột nhiên dùng ngón trỏ gõ gõ vào cạnh bàn, ra dấu bảo cô hoàn hồn: “Nào, nói chuyện đi.”
“Nói cái gì? Sao tôi có cảm giác cậu đang cố ý làm hài lòng tôi vậy?”
Diệp Mông lật sổ tay sử dụng Lý Cận Dữ của cô, xem thử có chiêu mỹ nam kế không.
“Ừ.”
Diệp Mông lần đầu tiên thấy anh chủ động như vậy, nghi ngờ hỏi: “Bé yêu, cậu có chuyện muốn nhờ tôi hả?”
Lý Cận Dữ vừa mới tắm xong, đầu tóc nửa ướt nửa khô, vô cùng tươi mới, tựa như một phiến lá non xanh tươi vừa mọc lên vậy. Rất hợp ý, chỉ nhìn thấy yết hầu anh nhè nhẹ chuyển động, ánh mắt giống mũi tên nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng nói: “Rốt cuộc bao giờ chị mới về?”
Diệp Mông cảm thấy không khí có phần bất ổn, ánh mắt anh dường như đỏ lên khác thường: “Có phải cậu… muốn tôi giúp cậu giải quyết không?”
Anh lúc này và người vừa khuyên Bình An kiềm chế lại kia dường như là hai người khác nhau hoàn toàn, đè nén giọng “ừ” một tiếng.
Diệp Mông hẹn gặp cảnh sát Lương ở club của Lê Thầm. Club này là một cái kho rộng lớn, linh kiện ô tô vặt vãnh và mấy đồ vụng vặt chất đống, toàn bộ bức tường đều là những chiếc bánh xe không đồng nhất nhưng lại có cá tính riêng chất lại với nhau, khi nói chuyện còn có tiếng vọng lại.
Cảnh sát Lương trông tuổi tác không lớn, gương mặt gầy đen, đôi mắt to với cặp mày rậm, rất có sức sống. Sau khi hàn thuyên vài câu, Lương Vận An vào thẳng chủ đề: “Hôm qua tôi đã lật lại sơ qua vụ án tám năm trước của mẹ cô. Cô nghĩ điểm tương đồng của hai vụ án nằm ở đâu?”
Diệp Mông nói: “Nếu tôi nói là trực giác liệu anh có cảm thấy quá loa qua không?”
“Không sao, nhưng cảnh sát chúng tôi điều tra án vẫn phải chú trọng bằng chứng.” Lương Vận An cười rất ôn hòa, da mặt ngâm đen để lộ hàm răng trắng: “Hay là cô không tin tôi? Phương pháp và góc độ tự sát của hai vụ án này đều không đủ điều kiện điều tra song song, hơn nữa vụ án của mẹ cô đã kết án rồi. Đây cũng là một điểm khó.”
Diệp Mông mặc bộ đồ thể thao thoải mái, trông rất giống cô sinh viên vừa tốt nghiệp.
Cô tựa vào chiếc ghế bánh xe, gật đầu nói: “Tôi biết. Tám năm trước, sau khi mẹ tôi mất, tôi từng tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân trầm cảm. Tôi chỉ phát hiện bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm nặng không lên kết hoạch tỉ mỉ cho việc mình tự sát như vậy, phần lớn đến thời kỳ cuối, tinh thần bệnh nhân sẽ xuất hiện những ảo giác khiến họ không thể khống chế hoặc đau khổ, họ không thật sự muốn kết thúc mạng sống. Hơn nữa lúc họ bị ảo giác khống chế, sẽ muốn thông qua một sự đả kích mãnh liệt nào đó để thoát khỏi ảo giác đau khổ này. Ví dụ như một trong các kiểu tông vào tường, nhảy lầu hoặc cắt cổ tay tự sát, rất hiếm bệnh nhân đến lúc chết vẫn giữ được ý chí tỉnh táo, có số liệu thống kê, bệnh nhân nhảy lầu tự sát phần lớn mặt đều hướng xuống, vì vẫn còn mong muốn sống sót.”
Lương Vận An suy nghĩ rồi bổ sung:”Nhưng chúng tôi đã từng điều tra, Vương Hưng Sinh không bị trầm cảm, hắn và thư ký không hề có bệnh tâm thần nào.”
“Đúng, nhưng Vương Hưng Sinh là người Thượng Hải, định cư ở Singapore, tại sao hắn lại dẫn theo thư ký về Trung Quốc tự sát?” Diệp Mông nói tiếp: “Chuyến đi này không nằm trong kế hoạch lịch trình của Vương Hưng Sinh, hợp đồng giữa Vương Hưng Sinh và sếp tôi đã được ủy thác cho thư ký ký tên, nhưng sếp tôi lại yêu cầu Vương Hưng Sinh phải đích thân đến. Vương Hưng Sinh lại không mắc chứng trầm cảm, theo lý mà nói, càng không thể vì tinh thần đột nhiên thay đổi mà tùy tiện tìm một nơi tự sát được. Hơn nữa, nơi này không phải chỉ chọn bừa, chắc chắn hắn đã lựa chọn kỹ càng mới tìm ra được xưởng xe bỏ hoang không có camera giám sát này. Tôi sống ở Bắc Kinh gần được mười năm rồi, tôi còn không biết khu Hạc Sơn có một xưởng xe bỏ hoang như vậy. Vương Hưng Sinh làm thế nào trong một đêm tìm được nơi này? Là ai đã nói với hắn? Hoặc là, trước đó hắn đã gặp mặt ai?”
Lương Vận An nhìn cô với vẻ mặt đa nghi: “Nhưng chúng tôi đã điều tra tất cả thông tin di động và phần mềm mạng xã hội của hắn, và cả lịch sử cuộc gọi, đều rất bình thường, cả lịch sử lên mạng của chiếc máy tính ở Singapore, chúng tôi đều đã điều tra toàn bộ. Không có qua lại với bất kỳ người đáng nghi nào, chúng tôi cũng đã khôi phục tất cả thông tin mà hắn đã xóa bỏ, mấy thông tin xóa đi đều là những tin nhắn hắn ở bên ngoài tán gái sợ bị vợ mình phát hiện. Không có gì đáng nghi.”
Lương Vận An vẫn có sự đề phòng đối với Diệp Mông, điều tra án có quy định, không được thảo luận vụ án với người không liên can. Lần này anh mạo gan liên hệ với Diệp Mông cũng vì hi vọng xem kết hợp hai vụ án này lại có tìm ra manh mối nào không, thế nên anh chỉ có thể tiết lộ thông tin mà hiện giờ phía cảnh sát đã công bố ra.
“Camera khách sạn ngày hôm đó các anh đã kiểm tra chưa?” Diệp Mông suy ngẫm hỏi.
“Kiểm tra rồi, rất bình thường, ngoài việc xuống nhà hàng dưới lầu ăn hai bữa cơm, không gặp bất kỳ ai khác.” Lương Vận An nói: “Vụ án này hốc búa là ở chỗ này, tất cả chúng ta đều cảm thấy việc tự sát của Hoa Kiều này rất kỳ lạ nhưng không tìm ra bất kỳ người thứ ba liên quan nào trong này. Nếu tuần sau vẫn chưa có tiến triển đột phá, tôi e Cục Trưởng chúng tôi gánh không nỗi áp lực.”
…
Hai người yên lặng một lúc lâu, tiếp đó, trước mặt được đặt hai ly cocktail có miếng chanh trang trí ở miệng ly. Lê Thầm mặc trên người bộ đồ bảo hộ mô tô ngạo mạn, ngồi xuống chiếc ghế bênh cạnh Lương Vận An: “Tôi pha đó, vực lại tinh thần cho hai người bạn thám tử.”
Diệp Mông nhìn thấy Lê Thầm cũng có đeo bông tai, hơn nữa là cùng một kiểu với Lý Cận Dữ. Chỉ là một nút tròn, kiểu dáng bình thường, khắp nơi bán đầy, cô nhìn chằm chằm một lúc: “Bông tai của anh đẹp đó.”
Lê Thầm mỉm cười, nói nhỏ: “’Cô muốn không? Nhà tôi có cả mớ.”
Diệp Mông nghĩ có muốn cũng về nhà đòi của Lý Cận Dữ.
Lương Vận An khụ một tiếng: “Quay lại chủ đề chính, chúng ta nói về vụ án của mẹ cô đi.”
“Xin cắt ngang.” Nào ngờ, Lê Thầm bình tĩnh cười cười, bất ngờ nói: “Tôi có thứ này, hai người xem không?”
Hai người gần như cùng lúc qua sang nhìn, Lê Thầm cúi đầu nhấn mở một đoạn phim, ném di động lên bàn: “Camera trước quán tôi từng bị hỏng, nhưng tôi nhớ ra xe tôi mấy ngày đó luôn đậu trước cửa. Đêm qua rảnh rỗi lục thử hộp đen trong xe cho hai người, nhưng điều đáng tiếc là, chiếc xe này tôi ít khi chạy, hộp đen từ lúc mua xe về đến giờ chưa sàn lọc qua, thẻ nhớ đầy rồi, mấy ngày gần đây chỉ ghi lại được vài giây thôi.”
“Không có chức năng phủ sóng tuần hoàn sao?” Diệp Mông hỏi.
Lê Thầm nhếch môi cười rồi nói: “Một chiếc xe nát của tôi trước kia, tôi lắp hộp đen cho nó đến tôi còn kinh ngạc. Ban đầu tôi nghĩ chiếc xe này không có. Năm giờ sáng ngày mười bảy tháng Ba, có cảnh quay vài giây, chỗ này của chúng tôi xe cộ qua lại không nhiều, lại là vào mốc thời gian đó, rất dễ bị loại ra.”
Lương Vận An nghi hoặc hỏi: “Không phải các cậu thường phóng xe ở Cửu Môn Lĩnh phía sau sao? Thời gian này không phải lượng người đua xe đông nhất sao?”
Lê Thầm liếc qua hắn, biểu cảm của một người dân hiền lành: “Chẳng phải bị các anh phong tỏa rồi sao? Bây giờ làm gì còn dám đi bão gây án nữa. Hơn nữa anh nhìn chiếc xe này có thể dùng để đua không? Lái được mấy cây là tạch rồi.”
“Ông chủ Lê đừng ra vẻ tội nghiệp nữa. Thật sự nghĩ chúng tôi không biết sao?” Lương Vận An nhìn qua đoạn phim cười cười nói, rồi quay sang nói với Diệp Mông: “Ba giờ sáng ngày mười bảy Vương Hưng Sinh rời khỏi khách sạn sao?”
Diệp Mông gật đầu. Nhưng họ được biết phía cảnh sát nhận được báo án ở xưởng xe là vào sáng ngày mười tám, vì tình huống đặc biệt, cấp trên ra lệnh phong tỏa tin tức, thế nên lúc Diệp Mông nhận tin hủy cuộc hẹn, thực ra Vương Hưng Sinh đã chết trong nước rồi, cô còn ngây thơ cùng Thao Minh Tiêu chạy sang Singapore một chuyến nữa. Cho đến ngày hai mươi, dư luận trên mạng dấy lên làn sóng thảo luận sôi nổi, cảnh sát mới liên hệ với Câu Khải, họ mới biết Vương Hưng Sinh đã chết.
Trực giám của Lương Vận An thấy không đúng lắm, thời gian tử vong của Vương Hưng Sinh là chín giờ sáng ngày mười tám. Nếu ngày mười bảy đã ở xưởng xe, vậy thời gian suốt một ngày này đều âu yếm thư ký trên xe à? Vui vẻ trước khi chết? Có cần phải vậy không? Trong cơ thể của họ cũng không có tinh dịch của đối phương, ít ra trong vòng mười bốn tiếng trước khi chết, họ không có xảy ra hành vi quá đà.
____________
Gió Nam thổi đến, không khí đan xen hơi ẩm, rong rêu ở góc tường xếp chồng lên nhau, men theo rìa tường rũ xuống. Cửa sổ của phòng bảo vệ trong khu, đã khoác lên mình tấm rèm hoa cỏ xanh tốt, hoa đào tựa như son phấn của người phụ nữ, dần dần bám đầy cành cây khô héo, gió cũng không kiềm được mà xao động.
Lý Cận Dữ tựa vào tường, dây xích quấn từng vòng một vào tay, tay còn lại kẹp điếu thuốc, kiên nhẫn đợi Bình An xong việc của mình. Hôm nay tinh thần Bình An dồi dào, hết lần này đến lần khác. Phiền chết đi được, nhìn còn thấy có sự khiêu khích nữa.
“Đủ rồi đó.” Lý Cận Dữ hết chịu nổi.
Bình An gầm gừ mấy tiếng, dường như bất mãn lắm, lùi lại ra sau mấy bước, không chịu đi.
Lý Cận Dữ tựa vào tường ngồi xổm xuống, ngoắc ngoắc nó: “Lại đây.”
Bình An tạm thu quân đình chiến đi qua chỗ anh, Lý Cận Dữ nhìn nó, nhìn cũng không nhìn mà thẳng thừng dập tắt điếu thuốc xuống đất, luồng dây xích vào cổ nó, nghiêm túc dùng giọng điệu của đàn ông khuyên nó: “Nghĩ đến cảm nhân của người ta chút được không? Cứ tiếp tục như vậy, trông mày rất chưa trải đời.”
Bình An nhếch con mắt cún lên, khinh miệt: Anh từng trải hả?
“Tuy tao cũng chưa từng trải sự đời,” Lý Cận Dữ vỗ vỗ đầu nó, khinh miệt lại: “nhưng anh giỏi nhịn hơn chú.”
Đêm đến, Lý Cận Dữ đọc sách một lúc, di động đột nhiên rung lên, Phương Nhã Ân bất chợt gọi video. Trên màn hình là gương mặt tròn trĩnh ú nần của Trần Giai Vũ, ẩn hồng vì phấn khởi, gọi anh với giọng sữa qua điện thoại: “Anh Cận Dữ, hôm qua em dùng cách anh dạy, hôm nay trả bài trên lớp em được thầy cô khen nè!”
Lý Cận Dữ cười, trông như người anh trai thật thụ, dứt khoát rõ ràng: “Vậy nói mẹ thưởng cho em đi.”
“Mẹ cho phép em chơi điện thoại một lúc. Hi hi.” Trần Giai Vũ cười vô tư vui vẻ.
“Ừ.” Lý Cận Dữ nói: “Em tự nhớ lấy phương pháp, đừng chỉ cho người khác.”
Trần Giai Vũ và Trình Tinh Tinh khác nhau, Trình Tinh Tinh hiểu được cung điện ký ức, con bé học tập có hệ thống, hơn nữa có hứng thú mãnh liệt với nó. Nhưng Trần Giai Vũ còn nhỏ, mới lên tiểu học, chưa có năng lực tự chủ tư duy biện giải, Phương Nhã Ân có thể hiểu được, nhưng những phụ huynh khác chưa chắc sẽ hiểu được, nói không chừng lại xem anh là kẻ lừa đảo.
Trần Giai Vũ ngẩn người: “Tại sao ạ?”
Lý Cận Dữ suy nghĩ một lúc, tóc mái rũ xuống, anh hơi kéo dài tiếng ừm, thấp giọng nói với cậu bé: “Vì nếu chỉ người khác biết, em sẽ không lấy được hạng nhất nữa. Phương pháp này khá là kỳ lạ, một khi nói với người thứ hai, người thứ nhất sẽ không còn hiệu quả nữa.”
Ghê vậy sao, Trần Giai Vũ ngạc nhiên, lập tức giữ kỹ cuốn sổ nhỏ, trịnh trọng đảm bảo với anh: “Em nhất định sẽ không nói người khác biết.”
“Ngoan.”
Hai người lại tám bừa vài câu. Lý Cận Dữ hỏi cậu bé: “Học có vui không?”
Trần Giai Vũ dõng dạc đáp: “Em có vui không thì không biết, dù sao thì mẹ em rất vui.”
Kết quả bị Phương Nhã Ân đấm cho một trận, thẳng thừng không nói lời nào giựt lại điện thoại, vội vàng nói: “Được rồi, không làm phiền em nữa, cúp máy đây, chị phải hầu hạ ông tướng này đi ngủ. Phải rồi, Diệp Mông có nói chừng nào về không?”
Lý Cận Dữ làm ổ trên chiếc ghế, ung dung xoay bút nói: “Không có.”
“Từ từ đi, ngày tháng của hai người còn dài mà.” Phương Nhã Ân bị Giai Vũ hành đến màn hình rung lắc liên tục nhìn không rõ hình dáng: “Chuyện của mẹ nó thực ra chị cũng biết không nhiều, lúc đầu cũng chỉ biết nó ấy tự sát ở Bắc Kinh, cả nhà vội vàng tức tốc chạy lên đó, kết quả vụ án chưa được mấy ngày thì vội vàng kết án, nó ở lại Bắc Kinh bao nhiêu năm qua, chị đoán chắc cũng vì không buông được chuyện của mẹ mình…”
Hoa đào ngoài cửa sổ đã trổ đầy cành, mở ra sông núi ngày Xuân rực rở. Lý Cận Dữ kết thúc cuộc gọi video, nhìn vô định bên ngoài một lúc, điện thoại trên bàn rung được một lúc lâu, anh mới bắt lên nghe.
“Sao lâu vậy.” Diệp Mông trách móc: “Bé yêu, đang bận việc gì sao?”
“Đọc sách.” Lý Cận Dữ biếng nhác trả lời.
“Xạo sự, vừa rồi mới gọi video với ai?”
Lý Cận Dữ ngắm hoa đào mê người ngoài cửa sổ, tự châm điếu thuốc, tựa vào ghế, thi thoảng nhấc tay lên, gãy gãy tàn thuốc, ngữ điệu có hơi ngạc nhiên, nhẹ nhàng tặc lưỡi: “Chuyện này cũng bị chị biết, theo dõi tôi hả?”
Diệp Mông dịu dàng đáp: “Tôi vừa gọi video cho cậu, hiển thị đối phương đang bận, chứng tỏ cậu đang gọi video với người khác. Cái này cậu cũng không biết sao?”
“Không biết.” Anh thành thật đáp.
“Nam hay nữ?” Cô nhỏ giọng truy hỏi.
Lý Cận Dữ dập thuốc xuống gạt tàn, ấn dần đến khi tắt mới thôi, thấp giọng hỏi: “Ghen rồi hả?”
“Không đến mức vậy, chỉ là tò mò cậu sẽ gọi video với ai.”
“Bạn thân chị.”
“Ồ, nói gì thế?”
“Giúp Giai Vũ học thuộc bài, hôm trước cậu bé bị giáo viên mắng, hôm qua gặp trên đường, Phương Nhã Ân hỏi tôi có cách nào không.” Lý Cận Dữ cầm điện thoại trong tay, đứng lên ra phòng khách lấy chai nước.
Vừa dứt lời, Diệp Mông liền than trời trách đất bên kia đầu dây: “Ôi trời, có hai mail của khách hàng, đợi tôi trả lời mail.”
Lý Cận Dữ nhàn nhạt ừ một tiếng: “Vậy cúp máy đây.”
“Đừng, đừng cúp, xong ngay đây.” Diệp Mông nói tiếp: “Bé yêu, chúng ta gọi video được không?”
Lý Cận Dữ vừa định nói được, Diệp Mông ở bên kia chân tay bận rộn gõ chữ tách tách trả lời mail, vừa nói vọng vào điện thoại nửa đùa nửa nghiêm túc: “Có thể chào hỏi bé Cận Dữ không?”
Lý Cận Dữ một tay cầm điện thoại, một tay đè lên mắt xoa xoa cho đỡ mỏi, ấn được một nửa thì bật cười mắng: “Một ngày chị không châm chọc nó sẽ chết sao?”
Lý Cận Dữ định tắm rửa xong mới gọi video với cô, nhưng cô một mực đòi anh mở ngay, cảnh tượng là đối mặt với căn phòng nhỏ trống rỗng. Sau đó đợi khi anh tắm xong, nửa người trên ở trần bước vào, Diệp Mông thỏa mãn, tinh thần phấn chấn cười nói:
“Tôi đợi lâu như vậy, chính là đợi khoảnh khắc này đây. Bé yêu, không ngờ cậu là có múi cơ.”
Vốn Lý Cận Dữ có mang theo cả áo, mặc vào được một nửa, suy nghĩ một hồi lại cởi ngược ra vứt vào trong sọt, chỉ mặc có mỗi chiếc quần thể thao màu xám là đi ra, biết chắc chắn cô sẽ có phản ứng chưa thấy qua việc này mà.
Di động dựng đứng trên bàn, trên màn hình, không biết có phải người đàn ông cố ý không, từ từ tiến gần lại màn hình.
Diệp Mông đối diện với một màn da thịt cận cảnh, tiểu thịt tươi trắng trẻo khiến người nhìn say đắm. Thân hình của Lý Cận Dữ rất đẹp, vai rộng eo thon, múi bụng rõ ràng. Nhìn vào không có vẻ gầy gò, trên người còn có khối cơ rắn chắc. Đặc biệt là múi cơ ở phần eo thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, các khối rõ ràng tạo thành đường chữ V đi xuống, dần dần bị lớp quần che lại.
“Bé yêu, cậu làm gì thế?” Diệp Mông nói.
Cảnh tượng trước mắt vẫn là múi cơ khiến người ta nghĩ ngợi xa xôi của anh, âm thanh vọng từ loa: “Đóng cửa sổ.”
“Cạch” một tiếng, anh khóa của lại, lại nghe tiếng “lách cách”, anh còn kéo cả rèm cửa sổ vào.
Sau đó anh ngồi xuống, Lý Cận Dữ để trần nửa thân trên, nửa thân dưới là chiếc quần thể thao màu xám, dây lưng quần chưa buộc, lỏng lẻo lưng chừng ngay hông. Cả người ngồi vào chiếc ghế, Diệp Mông nhìn vào màn hình, nhìn rõ mồm một, thở một hơi dài, đêm nay chắc chắn khó ngủ rồi.
Anh tựa vào lưng ghế ngắm cô một lúc, đột nhiên dùng ngón trỏ gõ gõ vào cạnh bàn, ra dấu bảo cô hoàn hồn: “Nào, nói chuyện đi.”
“Nói cái gì? Sao tôi có cảm giác cậu đang cố ý làm hài lòng tôi vậy?”
Diệp Mông lật sổ tay sử dụng Lý Cận Dữ của cô, xem thử có chiêu mỹ nam kế không.
“Ừ.”
Diệp Mông lần đầu tiên thấy anh chủ động như vậy, nghi ngờ hỏi: “Bé yêu, cậu có chuyện muốn nhờ tôi hả?”
Lý Cận Dữ vừa mới tắm xong, đầu tóc nửa ướt nửa khô, vô cùng tươi mới, tựa như một phiến lá non xanh tươi vừa mọc lên vậy. Rất hợp ý, chỉ nhìn thấy yết hầu anh nhè nhẹ chuyển động, ánh mắt giống mũi tên nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng nói: “Rốt cuộc bao giờ chị mới về?”
Diệp Mông cảm thấy không khí có phần bất ổn, ánh mắt anh dường như đỏ lên khác thường: “Có phải cậu… muốn tôi giúp cậu giải quyết không?”
Anh lúc này và người vừa khuyên Bình An kiềm chế lại kia dường như là hai người khác nhau hoàn toàn, đè nén giọng “ừ” một tiếng.
Bình luận facebook