Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Edit: LuChan | Beta: Qin
Lý Cận Dữ và Giang Lộ Chi chỉ mới gặp nhau hai lần. Lần đầu thông qua người giới thiệu nên hai người có cuộc gặp mặt chóng vánh ở quán cà phê, nhưng chỉ đôi ba câu là đã biết chúng ta không thuộc về nhau. Giang Lộ Chi chỉ muốn muốn xông pha ở Bắc Kinh, từng câu từng chữ thấm đẫm sự say mê về một thành phố lớn. Nhưng những điều Giang Lộ Chi muốn lại là thứ anh có được ngay từ nhỏ, mà bản thân anh thì đã sớm mất hứng với thành phố ấy rồi.
Hai người không hợp nhau, sau khi kết thúc cuộc hẹn hò chớp nhoáng, Giang Lộ Chi rất coi thường anh, tới nỗi xóa cả Wechat của anh. Lý Cận Dữ không biết chuyện này, tối hôm ấy bà cụ cầm điện thoại của anh – chẳng biết là cố ý hay vô tình, mà anh cũng không cản kịp – bất ngờ nhắn tin gửi nhãn dán cho Giang Lộ Chi, kết quả là bên kia nhảy ra thông báo yêu cầu kết bạn. Lúc này anh mới biết mình đã bị hủy kết bạn.
Chỉ là Lý Cận Dữ không có thói quen xóa Wechat người khác, nên cũng không xóa lại.
Nào ngờ một tuần sau, Giang Lộ Chi lại bất ngờ chủ động thêm Wechat của anh rồi cấp tốc từ Bắc Kinh chạy về, trực tiếp hỏi thẳng anh có muốn kết hôn với cô không.
Lý Cận Dữ chẳng có hứng thú gì chuyện yêu đương, thế thì nói gì đến kết hôn đây? Vậy là lập tức từ chối.
Giang Lộ Chi buồn bực, người đàn ông này tiền không có địa vị cũng không, vậy mà không hiểu vì sao ở anh lại toát ra cảm giác khó gần, không cho phép ai xâm phạm. Cô ta không phục, hỏi: “Vì sao? Cậu còn có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn tôi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này ư?”
Lúc ấy cả hai đứng bên bờ sông, trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao bao la yên tĩnh, tựa như một tấm màn lớn khổng lồ lẳng lặng bao phủ cả hai. Phía sau là con sông nước chảy róc rách, nằm dưới đáy sông là những hòn đá cuội sáng bóng trơn nhẵng, loáng thoáng bên tai còn vang vọng tiếng ếch kêu ồm ộp. Giang Lộ Chi không dám tin, một thị trấn nhỏ bé không có nổi KFC như thế này, mà lại có một người đàn ông từ chối người xuất sắc mà bao kẻ có mơ cũng không dám là cô?
Lúc ấy, Lý Cận Dữ uể oải tựa vào cửa xe của Giang Lộ Chi, miệng ngậm một viên kẹo sữa, vẻ mặt lạnh lùng như thể bản thân là một người đàn ông tệ bạc. Anh nói: “Yêu đương thì được chứ kết hôn thì miễn đi. Tôi sẽ không đến Bắc Kinh, còn cô lại không muốn ở đây, vậy không lẽ hai ta kết hôn xong thì sống xa nhau? Cô không sợ tôi tìm người khác, nhưng tôi sợ tôi không quản được nửa thân dưới của mình. Dù sao con người tôi cũng không biết giới hạn đạo đức là gì.”
Lý Cận Dữ không hẳn là trai đẹp cực phẩm hiếm gặp, đặt giữa đám đông thì cùng lắm cũng chỉ khiến người ta nhìn thêm mấy lần. Nhưng ở anh toát lên một khí chất rất đặc biệt, rõ ràng chưa từng hẹn hò nhưng trong mắt lại có sự đa tình và tinh tế, như thể thực sự là một tay tình trường lão luyện. Cô cảm thấy, trong mắt người đàn ông này có lưỡi câu.
Giang Lộ Chi làm việc lúc nào cũng trong tâm thế có bỏ ra thì tất phải thu được, dù có hẹn hò thì cũng không được uổng công. Anh có biết một giờ của tôi bao nhiêu tiền không? Lúc ấy Lý Cận Dữ rất muốn nói là: bộ tôi gọi cô đến hả? Có điều lần này thì anh không từ chối ngay, mà chỉ thả lỏng mình dựa vào xe, nhìn cô ta mấy giây đầy tò mò, không biết là đang nghĩ gì.
Giang Lộ Chi không biết anh lấy đâu ra sự kiêu ngạo ấy, người không biết còn tưởng anh là con nhà giàu biết hạ mình khiêm tốn. Giang Lộ Chi nói: “Anh cũng không muốn bà anh đi khắp nơi tìm người cho anh xem mặt đúng không. Bà cụ lớn tuổi nên dễ sốt ruột, chúng ta cứ thử trước đi, nếu không hợp thì tính sau.”
Cuối cùng, anh đồng ý, “Được.”
***
Dù Giang Lộ Chi lớn hơn Lý Cận Dữ hai tuổi, diện mạo cũng khá xinh đẹp, nhưng cô ta không phải là bà chị đầu tiên chủ động theo đuổi anh. Nếu là ngày trước, chắc hẳn Lý Cận Dữ sẽ không cân nhắc đến tình chị em.
Nhờ phúc của mẹ mà anh đâm sợ hãi với phụ nữ lớn tuổi hơn mình. Ngoại trừ bà cô anh. Mà cũng nhờ bà nên anh cũng rất có bản lĩnh dỗ dành những người bằng vai phải vế với bà.
Sau khi hai người xác định quan hệ, Giang Lộ Chi về thẳng Bắc Kinh, ngoài mấy cuộc gọi có thể đếm được trên đầu ngón tay ra thì cô ta chẳng hề quay về một lần, vậy thì sao có thể chỉ chớp mắt anh đã trở thành người thứ ba được?
Lý Cận Dữ không biết chuyện này thật. Nếu không phải bà cụ cứ khăng khăng làm mối thì anh cũng chưa định tìm bạn gái. Hồi trước không tìm, sau này cũng không có ý định tìm. Tuy nhiều năm trước bác sĩ tâm lý từng đề nghị nên thử yêu đương, cải thiện quan hệ với mọi người xung quanh cũng là một cách hóa giải bệnh tình.
Nhưng có hữu dụng đâu?
Chí ít bây giờ anh cảm thấy cũng không tệ. Chỉ cần không phải gặp người mẹ theo chủ nghĩa hoàn mỹ đến mức biến thái của anh thì bản thân anh tốt hơn trước kia nhiều lắm rồi. Dù rằng trong mắt nhiều người, bây giờ anh chỉ là một kẻ cặn bã làm công qua ngày.
***
Trời đêm giăng ở trên cao, những vì tinh tú lấp lánh lúc sáng lúc tối tỏa ra vầng sáng dịu nhẹ, một lớp sương mỏng bao trùm đỉnh núi tròn trịa, mơ hồ nghe thấy tiếng ve râm ran ở gần đấy.
Sau khi Diệp Mông rời đi, Lý Cận Dữ nộp phí xong, đứng tựa vào cột đá ở tòa nhà bệnh tiện, ngẩng đầu chán chường nhìn cảnh đêm, tiện tay bóc một viên kẹo sữa, vừa lơ đãng nhai vừa vô tâm vô phế cảm khái làm một kẻ rác rưởi đúng là quá tốt.
Chợt đúng lúc này có một giọng nói non nớt vang lên, “Anh ơi.”
Lý Cận Dữ có cảm giác vạt áo bị ai đó giật giật, anh cau mày quét mắt nhìn xuống. Thì ra là một cô bé gầy như cọng giá đỗ, cao không tới bắp đùi anh, mỉm cười toe toét để lộ hàm răng thiếu mất răng cửa, hỏi anh có còn kẹo không với vẻ mong ngóng.
Hôm nay đúng là kỳ diệu, hết cua lại đến kẹo… Anh là ông già Nô-en hả? Đã xong chưa vậy?
“Răng còn không có mà ăn kẹo cái gì, mẹ em không đánh em hả?” Anh nhướn môi, buông lời độc địa.
Cô bé sững sờ, không ngờ anh đẹp trai này lại nói ra lời độc ác như thế, cô bé há to miệng sắp khóc…
“Đoán đi, đoán trúng sẽ cho em.”
Lý Cận Dữ xoay người lại, vẫn dựa lưng vào cột đá, hai tay giả vờ như móc ở trong túi quần ra, nắm thành đấm giơ ra trước cho cô bé chọn.
Cô nhóc này cũng rất láu cá, chỉ nhìn là biết rõ anh đang chơi mình, nói với vẻ thông thạo: “Anh nói dối, chắc chắn cả hai tay không có gì hết, rõ ràng vừa rồi em mới thấy anh lấy kẹo ở túi áo mà.”
“Bốn túi của anh đều có kẹo, lát nữa sẽ cho em xem.”
“Vậy… em chọn bên này.” Cô bé nửa tin nửa ngờ chỉ vào tay trái anh. Ấy thế mà có thật, cô bé vui vẻ nở nụ cười thiếu răng cửa, Lý Cận Dữ chậc chậc hai tiếng, cảm thấy cô bé này đúng là xấu xí.
“Có cần bóc vỏ cho em không?” Lý Cận Dữ lười biếng hỏi.
“Có ạ,” Cô bé ngốc nghếch không kìm được khen anh từ tận đáy lòng, “Anh ơi, anh là người đàn ông giàu nhất mà em từng gặp đấy, cả bốn túi đều có kẹo, còn em đến một cục kẹo cũng không có nữa.” Cô bé vỗ vào hai chiếc túi trống không.
“Lừa em thôi,” Ngay cả Lý Cận Dữ vừa dỗ vừa gạt, anh dựa vào tường, bóc vỏ xong thì bóp trong tay để cô bé cắn, “Một viên cuối cùng, ăn xong nhớ đánh răng đấy, nếu không mấy cái răng này mà sâu là phải nhổ hết đấy.”
Cô bé không sợ dọa, vui vẻ nhai kẹo, bắt đầu bắt chuyện: “Anh ở phòng bệnh nào vậy, em có thể đến tìm anh chơi không? Em thấy anh ngầu lắm, quần áo mặc toàn là màu đen, giống như thần chết siêu ngầu trong phim Hàn vậy.”
Lý Cận Dữ cười không nổi, thần chết là cái quỷ gì hả.
“Muốn tìm anh xin kẹo chứ gì?” Lý Cận Dữ biết tỏng liếc nhìn cô bé, đút tay vào túi quần như thể đang nói chuyện với bạn mình, “Xem tâm trạng anh thế nào đã, có thể ngày nào cũng ở đây.”
“Vâng! Mà em phải về rồi, gặp lại anh sao nha thần chết!” Cô bé già dặn chào tạm biệt, sau đó bất ngờ làm mặt quỷ rồi quay người bỏ chạy.
Lý Cận Dữ nhìn cô bé biến mất trên hành lang, chợt dứt khoát phanh chân ngồi xuống bậc tam cấp, đôi chân dài đặt lên bậc cuối cùng, trở tay lấy viên kẹo “vốn đã hết” ở trong túi ra, thong thả bóc vỏ rồi đưa lên miệng cắn một nửa, để lộ vẻ buông tuồng nửa ngậm nửa không, sau đó rút điện thoại ra gọi cho Giang Lộ Chi. Không ai bắt máy, anh cũng lười gọi lại, trực tiếp nhấn nút tắt, mở Wechat ra nhắn hai tin lời ít ý nhiều, cuối cùng nhét điện thoại lại vào túi, tiếp tục vui vẻ nhai kẹo ngắm cảnh đêm.
J:
Nghe nói chị kết hôn rồi?
J:
Có phải chị nợ tôi một lời giải thích không?
***
Dạo gần đây, cứ hai ba hôm là Diệp Mông lại chạy đến bệnh viện, vì chồng Phương Nhã Ân đi công tác chưa về, nên cô xung phong trở thành người giúp việc tạm thời. Bây giờ cô đã kết thân với cậu bé mập ở giường bên rồi, thỉnh thoảng hai người còn chơi game với nhau, cậu mập chơi rất kém, nhưng Diệp Mông không thể kháng cự nổi trước những đứa trẻ ngoan như thế, lần nào, mỗi lần cùng bạn tổ đội cũng dẫn cậu theo để cậu thắng.
Lúc này cậu mập đã đẩy xe đưa bà cụ đi dạo, Phương Nhã Ân nổi lên ý xấu giật dây cô: “Nè, mày có hứng thú với trò nuôi chồng từ bé hả? Tính cách của thằng bé này cũng được lắm đấy.” Thật ra ngũ quan của cậu bé cũng không tệ, dáng vẻ cũng khá điển trai, nếu gầy thêm một xíu nữa thì sẽ thành hot boy ngay. Có một ông anh họ điển trai tuấn tú như thế thì chắc hẳn gen nhà này cũng không tệ được.
“Phương Nhã Ân, mày đừng có biến thái như vậy.” Diệp Mông nghiêm túc cảnh cáo cô ấy, “Không nói tới việc thằng bé không phải gu của tao, dù lớn lên có đẹp trai như anh họ đi nữa, thì với chuyện anh cậu ta là bạn trai của Giang Lộ Chi, thì những người bên cạnh cậu ta tao đều cho pass hết, sẽ không có chuyện cân nhắc gì cả.”
Phương Nhã Ân biết, có lẽ vì địa vị của hai nhà Giang và Diệp ở trên trấn đều ngang nhau, cũng từng có lúc huy hoàng và có lúc suy tàn. Nhưng mấy năm gần đây nhà họ Giang đột nhiên phất lên, còn nhà họ Diệp ngoài những lời đàm tiếu ra thì vẫn cứ như cũ.
Mấy người già trên trấn hay đem Diệp Mông và Giang Lộ Chi ra so sánh với nhau, nói nhà họ Giang lên như diều gặp gió, còn nhà họ Diệp thì vẫn mây đen che đỉnh, không ai dám đụng đến.
Diệp Mông rất ít khi ghi thù ai, duy chỉ có chuyện tìm bạn trai là tuyệt đối không được dính líu đến Giang Lộ Chi, nếu không, với cái thói ngang ngược của Giang Lộ Chi thì khéo sẽ giẫm đạp cô cả đời. Như vậy thì thà chết đi còn hơn.
“Bây giờ đã là bạn trai cũ rồi.” Phương Nhã Ân cắn táo, lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Mông cúi đầu, nghe thấy câu đó thì thoáng sững sờ, tay nhanh chóng lướt qua mấy mẩu tin tuyển dụng, thờ ơ nói: “Nhanh vậy sao, ai nói vậy?”
Phương Nhã Ân nhướn mày, vừa nhai táo vừa hất cằm về phía giường bên cạnh, may là không có ai ở đây, “Còn ai nữa? Mày không để ý dạo này anh ta cũng tránh mặt mày à?”
Vốn Diệp Mông cũng chẳng quá để ý, nhưng vừa nghe cô ấy nói thế, cô lập tức nhớ lại, cứ hễ cô đến là Lý Cận Dữ ngồi chưa được hai phút sẽ lập tức đứng dậy đi ra ngoài. “Mày trách tao xen vào việc của người khác hả?” Diệp Mông khóa màn hình đặt điện thoại lên tủ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Trong phòng bệnh mờ tối, âm thanh của hai người thấp như tiếng muỗi vo ve, Phương Nhã Ân nhận ra ý tứ khác trong lời của cô.
“Mày không thấy mày làm chuyện này hơi bất thường à?” Phương Nhã Ân biết cô không thích xen vào chuyện người khác, dù ven đường có người muốn tự sát thì cô cũng chẳng buồn khuyên nhủ, “Mày cố ý muốn cậu ta khó chịu.”
“Tao thừa nhận tao không tốt, từ nhỏ đã như vậy rồi.” Diệp Mông thản nhiên nói, mặt ra vẻ ‘tao vốn là người lòng lang dạ sói, có phải mày có hiểu lầm gì về tao không’.
Phương Nhã Ân cũng rất hiểu. Cho nên đêm đó khi Lý Cận Dữ xuống lầu đóng tiền, Phương Nhã Ân lập tức có dự cảm là Diệp Mông sẽ đi về theo, quả không sai, chỉ mấy giây sau cô đã bám theo ngay. Chắc chắn là cố ý. Con người Diệp Mông không có ưu điểm gì khá khẩm, chỉ có mỗi tâm địa sắt đá từ nhỏ. Đừng nhìn cô có vẻ buông thả mà tưởng bở, thực chất da mặt rất dày, dù hồ ly làm mèo vài năm thì bản tính cũng sẽ không thay đổi. Ngay cả bạn bè hồi trước của Phương Nhã Ân cũng nói chắc chắn cô sẽ là người làm nên đại sự. Nếu không có cô ngăn cản, thì e là hai người đã kết nghĩa ngay tại chỗ rồi.
Phương Nhã Ân nghi ngờ hỏi: “Vì cậu ta là bạn trai của Giang Lộ Chi?”
“Vì tao phát hiện sau khi tao từ chức, đội ngũ luật sư trong công ty cũng được thay máu, đội luật sư mới là người của Giang Lộ Chi.” Diệp Mông nói.
“Mày nghi cô ta chơi sau lưng mày?”
Diệp Mông bình tĩnh mò lấy di động, tiện tay bấm mở mấy tấm ảnh rồi ném điện thoại cho cô ấy xem —— là ảnh chụp Giang Lộ Chi với đối tác mới, cười cười bảo: “Cần gì nghi ngờ nữa.”
“Mẹ nó, Giang Lộ Chi cũng thật là…” Phương Nhã Ân tức giận mắng ro.
Diệp Mông còn nói: “Mày nói xem, vì sao Câu Khải lại đồng ý để Giang Lộ Chi hất cẳng tao đi?”
“Vì sao?” Phương Nhã Ân khó hiểu, làm sao cô biết được.
“Năm đó Câu Khải có một cậu bạn cũng nhà giàu bị trầm cảm, tự sát không thành, đang học năm ba thì nghỉ học. Từ đó về sau, bên cạnh Câu Khải gần như không có thêm một người bạn nào. Lúc tao quen anh ta là lúc vừa xin nghỉ ở tòa soạn, cực kỳ nản lòng. Câu Khải ném cho tao cành ô liu, lúc đó tao không có gì cả, mà tao cũng biết bản thân tao rất dở, cũng không muốn học hành cố gắng gì cả, được thế nào hay thế ấy. Cứ với tình hình ấy, không quá ba ngày thì tao cũng sẽ bị sa thải thôi. Nhưng Câu Khải không làm thế, trái lại còn nói với tao, em nhất định phải giữ trạng thái tiêu cực lười biếng như thế, đừng cố gắng làm gì cả. Bởi vì bên cạnh anh ta có một người vô cùng nỗ lực xuất sắc, theo đuổi giáo dục đến mức hoàn mỹ, khiến từ nhỏ Câu Khải phải sống trong lo âu lúc nào cũng bị so sánh. Nhìn thấy tao, anh ta cảm thấy được bù đắp tâm lý. Anh ta nói, nếu người bạn kia của anh ta quen tao sớm, có lẽ sẽ không vì trầm cảm mà tự sát rồi nghỉ học. Có lẽ sẽ làm một phóng viên, nhà báo, dịch giả, hoặc nhà ngoại giao xuất sắc, vân vân mây mây.”
Phương Nhã Ân không tin, “Tóm lại là đang chửi mày hay khen mày thế?”
Diệp Mông nói tiếp: “Nhưng về sau tao đã thay đổi, tao muốn có chỗ đứng ở Bắc Kinh, thế là bắt đầu tăng ca điên cuồng, bao giờ trong túi xách cũng có một đôi giày cao gót để gặp khách hàng bất cứ lúc nào, một ngày 24 giờ chỉ hận không thể biến thành 48 giờ. Câu Khải cảm thấy tao của lúc đó không khác gì người ngoại tỉnh đến Bắc Kinh. Anh ta nói tao đã bị đồng hóa, vậy thì thà tìm người tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng còn hơn, việc gì phải tìm người từ cái trường đại học quèn như tao. Anh ta không thiếu nhân tài.”
“Có phải đầu óc của bọn có đều rất…” Phương Nhã Ân thật sự cảm thấy khó tin, không ngờ còn có sếp ghét nhân viên nỗ lực kia đấy.
“Trời mới biết tao chỉ muốn ngày ngày chỉ nằm thôi cũng có tiền, không cần phải làm gì.”
“Đúng thế, vậy để anh ta phát lương cho mày đi, mày cứ làm một kẻ tiêu cực lười biếng là được.”
“Lạ là lạ ở đây.” Diệp Mông trịnh trọng lắc đầu, “Lúc mày có được thu nhập không tương xứng với nỗ lực của mày, thì mày sẽ đâm ra lo lắng nghĩ nhiều, không quá một năm sẽ bị trầm cảm, bởi vì mày không biết một ngày như thế có thể kéo dài được bao lâu. Nhưng nếu như mày bảo anh ta trả lương tương đương với khả năng của mày, thế thì với cái trạng thái lười biếng đó, một ngày mày có thể kiếm được bao nhiêu? Còn không bằng khăn gói về quê quách cho rồi, ở đó tốn thời gian làm gì nữa? Nói trắng ra là Câu Khải chỉ muốn xem xem rốt cuộc tao có thể lạc quan được đến đâu. Anh ta muốn thấy tao xù lông, sau đó lại muốn tao không làm gì cả, chỉ làm con chó liếm giày cho anh ta. Nhưng chịu thôi, con người tao không có ưu điểm gì khác, chỉ được mỗi cái hay lạc quan.”
Phương Nhã Ân lại cảm thán kẻ có tiền đúng là rảnh rỗi, thở dài bảo: “Nhưng việc này thì liên quan gì tới Lý Cận Dữ, mày không nên trút giận lên cậu ta như vậy. Làm người ta giờ cũng không thèm gặp mày kìa.”
“Tao biết.” Cô tựa ra sau, cũng thở dài nói, “Vốn chỉ muốn bóng gió hỏi thăm thôi, nhưng dáng vẻ tự kỷ của cậu ta thật sự quá đáng đánh đòn, nên tao mới không kìm được nói ra. Hai ngày qua tao cũng muốn tìm cơ hội xin lỗi cậu ta, nhưng không ngờ là cậu ta lại trốn tao.”
“Vì sao mày lại nhận định cậu ta bị tự kỷ, tao chỉ cảm thấy cậu ta hơi lạnh lùng thôi, đâu đến mức tự kỷ.”
“Với tao, lạnh lùng tức là tự kỷ. Người như cậu mập mới là thiên thần nhỏ.”
“Từ nhỏ đến lớn mày được chiều riết nên quen rồi đúng không, giờ gặp phải người không để ý đến mày thì lại nói người ta bị tự kỷ.” Phương Nhã Ân ngả người lui sau, không buồn để ý đến cô nữa, “Mày với em mập của mày cút xéo đi.”
Chập tối hôm đó, trong phòng bệnh tù mù ánh sáng, Phương Nhã Ân mơ màng ngái ngủ, bất chợt nghe thấy Diệp Mông hỏi: “Mập nói cậu ta hát ở quán bar nào?”
“Tụ Bảo Thạch.” Phương Nhã Ân ló đầu ra khỏi chăn, “Mày tính đi gây chuyện đấy à?”
“Tao đi xin chuyện, tuy cậu ta nói mình là kẻ rác rưởi, và tuy tao cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì, nhưng tao vẫn muốn xin lỗi vì đã nói năng quá trớn.”
***
Tụ Bảo Thạch nằm giữa sườn đồi cách xa trấn trên, không gian yên tĩnh một màu ngát xanh, ở giữa là căn nhà nhỏ xây từ đá, bốn phương tám hướng sáng chói, đèn màu rực rỡ thấp thoáng xen kẽ qua chạc cây kẽ lá, trông cực kỳ yên ắng, không giống quán bar mà giống lounge hơn.
Thời gian mở bar ở trấn là từ sáu giờ đến tới ba giờ sáng.
Trước chín giờ thì thường không có khách đến, cho nên khi Diệp Mông đến Tụ Bảo Thạch vào lúc sáu giờ, nhân viên xung quanh đều cảm thấy khá bất ngờ, còn có khách đến xếp hàng sớm như vậy sao.
Lúc Diệp Mông gọi điện hỏi thì nhân viên nói, phải lấy số xếp hàng mới được vào.
Được lắm, Diệp Mông lái xe phi thẳng đến, bây giờ mình cô trơ trọi cầm số 1 đứng chờ ở cửa.
Bên cạnh có chú chó được treo số 2 lên cổ, thè lưỡi híp mắt nhìn cô.
“Quý khách muốn uống gì?”
Phục vụ đưa thực đơn tới, nhiệt tình hỏi cô.
Diệp Mông thẳng thắn nói: “Tôi tới tìm Lý Cận Dữ.”
“Anh Tiểu Dữ chưa đến, cô muốn uống gì không?” Phục vụ cười giải thích, “Bây giờ anh ấy vẫn đang ngủ ở nhà.”
Diệp Mông gọi đại một ly Long Island Iced Tea, rồi khép thực đơn lại: “Bao giờ anh ta tới?”
“Tám giờ rưỡi là anh ấy biểu diễn, chắc bảy giờ sẽ đến tập duyệt.”
“Ớ! Anh Tiểu Dữ, anh tới rồi hả!” Phục vụ khó tin mở to hai mắt.
Diệp Mông ngoái đầu lại, trông thấy một bóng hình cao lớn sải bước tới cửa, trên lưng đeo túi ghi-ta màu đen to tướng, con chó đeo biển số 2 đang vờn quanh chân anh.
Lý Cận Dữ ngồi xổm xuống, giơ tay ra cho nó liếm, gương mặt lạnh lùng tựa sương giá. Khí chất trẻ trung chói sáng, chỉ là bộ quần áo thể thao bình thường thôi mà toát lên sự mạnh mẽ làm lòng người lay động. Xương quai xanh dưới cần cổ dài gồ lên thấy rõ, Diệp Mông nhìn thấy có một vết sẹo mờ mờ ở chỗ hầu kết, nhìn từ trông như dấu hôn, vừa buông tuồng vừa chẳng quan tâm đến ai.
Không hiểu vì sao, Diệp Mông chợt nhớ đến một câu mà Câu Khải từng nói ——
Nếu hồi trẻ cậu ta có thể lớn lên theo ý muốn, thì ắt sẽ có khả năng vô hạn.
Lý Cận Dữ và Giang Lộ Chi chỉ mới gặp nhau hai lần. Lần đầu thông qua người giới thiệu nên hai người có cuộc gặp mặt chóng vánh ở quán cà phê, nhưng chỉ đôi ba câu là đã biết chúng ta không thuộc về nhau. Giang Lộ Chi chỉ muốn muốn xông pha ở Bắc Kinh, từng câu từng chữ thấm đẫm sự say mê về một thành phố lớn. Nhưng những điều Giang Lộ Chi muốn lại là thứ anh có được ngay từ nhỏ, mà bản thân anh thì đã sớm mất hứng với thành phố ấy rồi.
Hai người không hợp nhau, sau khi kết thúc cuộc hẹn hò chớp nhoáng, Giang Lộ Chi rất coi thường anh, tới nỗi xóa cả Wechat của anh. Lý Cận Dữ không biết chuyện này, tối hôm ấy bà cụ cầm điện thoại của anh – chẳng biết là cố ý hay vô tình, mà anh cũng không cản kịp – bất ngờ nhắn tin gửi nhãn dán cho Giang Lộ Chi, kết quả là bên kia nhảy ra thông báo yêu cầu kết bạn. Lúc này anh mới biết mình đã bị hủy kết bạn.
Chỉ là Lý Cận Dữ không có thói quen xóa Wechat người khác, nên cũng không xóa lại.
Nào ngờ một tuần sau, Giang Lộ Chi lại bất ngờ chủ động thêm Wechat của anh rồi cấp tốc từ Bắc Kinh chạy về, trực tiếp hỏi thẳng anh có muốn kết hôn với cô không.
Lý Cận Dữ chẳng có hứng thú gì chuyện yêu đương, thế thì nói gì đến kết hôn đây? Vậy là lập tức từ chối.
Giang Lộ Chi buồn bực, người đàn ông này tiền không có địa vị cũng không, vậy mà không hiểu vì sao ở anh lại toát ra cảm giác khó gần, không cho phép ai xâm phạm. Cô ta không phục, hỏi: “Vì sao? Cậu còn có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn tôi ở cái nơi khỉ ho cò gáy này ư?”
Lúc ấy cả hai đứng bên bờ sông, trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao bao la yên tĩnh, tựa như một tấm màn lớn khổng lồ lẳng lặng bao phủ cả hai. Phía sau là con sông nước chảy róc rách, nằm dưới đáy sông là những hòn đá cuội sáng bóng trơn nhẵng, loáng thoáng bên tai còn vang vọng tiếng ếch kêu ồm ộp. Giang Lộ Chi không dám tin, một thị trấn nhỏ bé không có nổi KFC như thế này, mà lại có một người đàn ông từ chối người xuất sắc mà bao kẻ có mơ cũng không dám là cô?
Lúc ấy, Lý Cận Dữ uể oải tựa vào cửa xe của Giang Lộ Chi, miệng ngậm một viên kẹo sữa, vẻ mặt lạnh lùng như thể bản thân là một người đàn ông tệ bạc. Anh nói: “Yêu đương thì được chứ kết hôn thì miễn đi. Tôi sẽ không đến Bắc Kinh, còn cô lại không muốn ở đây, vậy không lẽ hai ta kết hôn xong thì sống xa nhau? Cô không sợ tôi tìm người khác, nhưng tôi sợ tôi không quản được nửa thân dưới của mình. Dù sao con người tôi cũng không biết giới hạn đạo đức là gì.”
Lý Cận Dữ không hẳn là trai đẹp cực phẩm hiếm gặp, đặt giữa đám đông thì cùng lắm cũng chỉ khiến người ta nhìn thêm mấy lần. Nhưng ở anh toát lên một khí chất rất đặc biệt, rõ ràng chưa từng hẹn hò nhưng trong mắt lại có sự đa tình và tinh tế, như thể thực sự là một tay tình trường lão luyện. Cô cảm thấy, trong mắt người đàn ông này có lưỡi câu.
Giang Lộ Chi làm việc lúc nào cũng trong tâm thế có bỏ ra thì tất phải thu được, dù có hẹn hò thì cũng không được uổng công. Anh có biết một giờ của tôi bao nhiêu tiền không? Lúc ấy Lý Cận Dữ rất muốn nói là: bộ tôi gọi cô đến hả? Có điều lần này thì anh không từ chối ngay, mà chỉ thả lỏng mình dựa vào xe, nhìn cô ta mấy giây đầy tò mò, không biết là đang nghĩ gì.
Giang Lộ Chi không biết anh lấy đâu ra sự kiêu ngạo ấy, người không biết còn tưởng anh là con nhà giàu biết hạ mình khiêm tốn. Giang Lộ Chi nói: “Anh cũng không muốn bà anh đi khắp nơi tìm người cho anh xem mặt đúng không. Bà cụ lớn tuổi nên dễ sốt ruột, chúng ta cứ thử trước đi, nếu không hợp thì tính sau.”
Cuối cùng, anh đồng ý, “Được.”
***
Dù Giang Lộ Chi lớn hơn Lý Cận Dữ hai tuổi, diện mạo cũng khá xinh đẹp, nhưng cô ta không phải là bà chị đầu tiên chủ động theo đuổi anh. Nếu là ngày trước, chắc hẳn Lý Cận Dữ sẽ không cân nhắc đến tình chị em.
Nhờ phúc của mẹ mà anh đâm sợ hãi với phụ nữ lớn tuổi hơn mình. Ngoại trừ bà cô anh. Mà cũng nhờ bà nên anh cũng rất có bản lĩnh dỗ dành những người bằng vai phải vế với bà.
Sau khi hai người xác định quan hệ, Giang Lộ Chi về thẳng Bắc Kinh, ngoài mấy cuộc gọi có thể đếm được trên đầu ngón tay ra thì cô ta chẳng hề quay về một lần, vậy thì sao có thể chỉ chớp mắt anh đã trở thành người thứ ba được?
Lý Cận Dữ không biết chuyện này thật. Nếu không phải bà cụ cứ khăng khăng làm mối thì anh cũng chưa định tìm bạn gái. Hồi trước không tìm, sau này cũng không có ý định tìm. Tuy nhiều năm trước bác sĩ tâm lý từng đề nghị nên thử yêu đương, cải thiện quan hệ với mọi người xung quanh cũng là một cách hóa giải bệnh tình.
Nhưng có hữu dụng đâu?
Chí ít bây giờ anh cảm thấy cũng không tệ. Chỉ cần không phải gặp người mẹ theo chủ nghĩa hoàn mỹ đến mức biến thái của anh thì bản thân anh tốt hơn trước kia nhiều lắm rồi. Dù rằng trong mắt nhiều người, bây giờ anh chỉ là một kẻ cặn bã làm công qua ngày.
***
Trời đêm giăng ở trên cao, những vì tinh tú lấp lánh lúc sáng lúc tối tỏa ra vầng sáng dịu nhẹ, một lớp sương mỏng bao trùm đỉnh núi tròn trịa, mơ hồ nghe thấy tiếng ve râm ran ở gần đấy.
Sau khi Diệp Mông rời đi, Lý Cận Dữ nộp phí xong, đứng tựa vào cột đá ở tòa nhà bệnh tiện, ngẩng đầu chán chường nhìn cảnh đêm, tiện tay bóc một viên kẹo sữa, vừa lơ đãng nhai vừa vô tâm vô phế cảm khái làm một kẻ rác rưởi đúng là quá tốt.
Chợt đúng lúc này có một giọng nói non nớt vang lên, “Anh ơi.”
Lý Cận Dữ có cảm giác vạt áo bị ai đó giật giật, anh cau mày quét mắt nhìn xuống. Thì ra là một cô bé gầy như cọng giá đỗ, cao không tới bắp đùi anh, mỉm cười toe toét để lộ hàm răng thiếu mất răng cửa, hỏi anh có còn kẹo không với vẻ mong ngóng.
Hôm nay đúng là kỳ diệu, hết cua lại đến kẹo… Anh là ông già Nô-en hả? Đã xong chưa vậy?
“Răng còn không có mà ăn kẹo cái gì, mẹ em không đánh em hả?” Anh nhướn môi, buông lời độc địa.
Cô bé sững sờ, không ngờ anh đẹp trai này lại nói ra lời độc ác như thế, cô bé há to miệng sắp khóc…
“Đoán đi, đoán trúng sẽ cho em.”
Lý Cận Dữ xoay người lại, vẫn dựa lưng vào cột đá, hai tay giả vờ như móc ở trong túi quần ra, nắm thành đấm giơ ra trước cho cô bé chọn.
Cô nhóc này cũng rất láu cá, chỉ nhìn là biết rõ anh đang chơi mình, nói với vẻ thông thạo: “Anh nói dối, chắc chắn cả hai tay không có gì hết, rõ ràng vừa rồi em mới thấy anh lấy kẹo ở túi áo mà.”
“Bốn túi của anh đều có kẹo, lát nữa sẽ cho em xem.”
“Vậy… em chọn bên này.” Cô bé nửa tin nửa ngờ chỉ vào tay trái anh. Ấy thế mà có thật, cô bé vui vẻ nở nụ cười thiếu răng cửa, Lý Cận Dữ chậc chậc hai tiếng, cảm thấy cô bé này đúng là xấu xí.
“Có cần bóc vỏ cho em không?” Lý Cận Dữ lười biếng hỏi.
“Có ạ,” Cô bé ngốc nghếch không kìm được khen anh từ tận đáy lòng, “Anh ơi, anh là người đàn ông giàu nhất mà em từng gặp đấy, cả bốn túi đều có kẹo, còn em đến một cục kẹo cũng không có nữa.” Cô bé vỗ vào hai chiếc túi trống không.
“Lừa em thôi,” Ngay cả Lý Cận Dữ vừa dỗ vừa gạt, anh dựa vào tường, bóc vỏ xong thì bóp trong tay để cô bé cắn, “Một viên cuối cùng, ăn xong nhớ đánh răng đấy, nếu không mấy cái răng này mà sâu là phải nhổ hết đấy.”
Cô bé không sợ dọa, vui vẻ nhai kẹo, bắt đầu bắt chuyện: “Anh ở phòng bệnh nào vậy, em có thể đến tìm anh chơi không? Em thấy anh ngầu lắm, quần áo mặc toàn là màu đen, giống như thần chết siêu ngầu trong phim Hàn vậy.”
Lý Cận Dữ cười không nổi, thần chết là cái quỷ gì hả.
“Muốn tìm anh xin kẹo chứ gì?” Lý Cận Dữ biết tỏng liếc nhìn cô bé, đút tay vào túi quần như thể đang nói chuyện với bạn mình, “Xem tâm trạng anh thế nào đã, có thể ngày nào cũng ở đây.”
“Vâng! Mà em phải về rồi, gặp lại anh sao nha thần chết!” Cô bé già dặn chào tạm biệt, sau đó bất ngờ làm mặt quỷ rồi quay người bỏ chạy.
Lý Cận Dữ nhìn cô bé biến mất trên hành lang, chợt dứt khoát phanh chân ngồi xuống bậc tam cấp, đôi chân dài đặt lên bậc cuối cùng, trở tay lấy viên kẹo “vốn đã hết” ở trong túi ra, thong thả bóc vỏ rồi đưa lên miệng cắn một nửa, để lộ vẻ buông tuồng nửa ngậm nửa không, sau đó rút điện thoại ra gọi cho Giang Lộ Chi. Không ai bắt máy, anh cũng lười gọi lại, trực tiếp nhấn nút tắt, mở Wechat ra nhắn hai tin lời ít ý nhiều, cuối cùng nhét điện thoại lại vào túi, tiếp tục vui vẻ nhai kẹo ngắm cảnh đêm.
J:
Nghe nói chị kết hôn rồi?
J:
Có phải chị nợ tôi một lời giải thích không?
***
Dạo gần đây, cứ hai ba hôm là Diệp Mông lại chạy đến bệnh viện, vì chồng Phương Nhã Ân đi công tác chưa về, nên cô xung phong trở thành người giúp việc tạm thời. Bây giờ cô đã kết thân với cậu bé mập ở giường bên rồi, thỉnh thoảng hai người còn chơi game với nhau, cậu mập chơi rất kém, nhưng Diệp Mông không thể kháng cự nổi trước những đứa trẻ ngoan như thế, lần nào, mỗi lần cùng bạn tổ đội cũng dẫn cậu theo để cậu thắng.
Lúc này cậu mập đã đẩy xe đưa bà cụ đi dạo, Phương Nhã Ân nổi lên ý xấu giật dây cô: “Nè, mày có hứng thú với trò nuôi chồng từ bé hả? Tính cách của thằng bé này cũng được lắm đấy.” Thật ra ngũ quan của cậu bé cũng không tệ, dáng vẻ cũng khá điển trai, nếu gầy thêm một xíu nữa thì sẽ thành hot boy ngay. Có một ông anh họ điển trai tuấn tú như thế thì chắc hẳn gen nhà này cũng không tệ được.
“Phương Nhã Ân, mày đừng có biến thái như vậy.” Diệp Mông nghiêm túc cảnh cáo cô ấy, “Không nói tới việc thằng bé không phải gu của tao, dù lớn lên có đẹp trai như anh họ đi nữa, thì với chuyện anh cậu ta là bạn trai của Giang Lộ Chi, thì những người bên cạnh cậu ta tao đều cho pass hết, sẽ không có chuyện cân nhắc gì cả.”
Phương Nhã Ân biết, có lẽ vì địa vị của hai nhà Giang và Diệp ở trên trấn đều ngang nhau, cũng từng có lúc huy hoàng và có lúc suy tàn. Nhưng mấy năm gần đây nhà họ Giang đột nhiên phất lên, còn nhà họ Diệp ngoài những lời đàm tiếu ra thì vẫn cứ như cũ.
Mấy người già trên trấn hay đem Diệp Mông và Giang Lộ Chi ra so sánh với nhau, nói nhà họ Giang lên như diều gặp gió, còn nhà họ Diệp thì vẫn mây đen che đỉnh, không ai dám đụng đến.
Diệp Mông rất ít khi ghi thù ai, duy chỉ có chuyện tìm bạn trai là tuyệt đối không được dính líu đến Giang Lộ Chi, nếu không, với cái thói ngang ngược của Giang Lộ Chi thì khéo sẽ giẫm đạp cô cả đời. Như vậy thì thà chết đi còn hơn.
“Bây giờ đã là bạn trai cũ rồi.” Phương Nhã Ân cắn táo, lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Mông cúi đầu, nghe thấy câu đó thì thoáng sững sờ, tay nhanh chóng lướt qua mấy mẩu tin tuyển dụng, thờ ơ nói: “Nhanh vậy sao, ai nói vậy?”
Phương Nhã Ân nhướn mày, vừa nhai táo vừa hất cằm về phía giường bên cạnh, may là không có ai ở đây, “Còn ai nữa? Mày không để ý dạo này anh ta cũng tránh mặt mày à?”
Vốn Diệp Mông cũng chẳng quá để ý, nhưng vừa nghe cô ấy nói thế, cô lập tức nhớ lại, cứ hễ cô đến là Lý Cận Dữ ngồi chưa được hai phút sẽ lập tức đứng dậy đi ra ngoài. “Mày trách tao xen vào việc của người khác hả?” Diệp Mông khóa màn hình đặt điện thoại lên tủ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Trong phòng bệnh mờ tối, âm thanh của hai người thấp như tiếng muỗi vo ve, Phương Nhã Ân nhận ra ý tứ khác trong lời của cô.
“Mày không thấy mày làm chuyện này hơi bất thường à?” Phương Nhã Ân biết cô không thích xen vào chuyện người khác, dù ven đường có người muốn tự sát thì cô cũng chẳng buồn khuyên nhủ, “Mày cố ý muốn cậu ta khó chịu.”
“Tao thừa nhận tao không tốt, từ nhỏ đã như vậy rồi.” Diệp Mông thản nhiên nói, mặt ra vẻ ‘tao vốn là người lòng lang dạ sói, có phải mày có hiểu lầm gì về tao không’.
Phương Nhã Ân cũng rất hiểu. Cho nên đêm đó khi Lý Cận Dữ xuống lầu đóng tiền, Phương Nhã Ân lập tức có dự cảm là Diệp Mông sẽ đi về theo, quả không sai, chỉ mấy giây sau cô đã bám theo ngay. Chắc chắn là cố ý. Con người Diệp Mông không có ưu điểm gì khá khẩm, chỉ có mỗi tâm địa sắt đá từ nhỏ. Đừng nhìn cô có vẻ buông thả mà tưởng bở, thực chất da mặt rất dày, dù hồ ly làm mèo vài năm thì bản tính cũng sẽ không thay đổi. Ngay cả bạn bè hồi trước của Phương Nhã Ân cũng nói chắc chắn cô sẽ là người làm nên đại sự. Nếu không có cô ngăn cản, thì e là hai người đã kết nghĩa ngay tại chỗ rồi.
Phương Nhã Ân nghi ngờ hỏi: “Vì cậu ta là bạn trai của Giang Lộ Chi?”
“Vì tao phát hiện sau khi tao từ chức, đội ngũ luật sư trong công ty cũng được thay máu, đội luật sư mới là người của Giang Lộ Chi.” Diệp Mông nói.
“Mày nghi cô ta chơi sau lưng mày?”
Diệp Mông bình tĩnh mò lấy di động, tiện tay bấm mở mấy tấm ảnh rồi ném điện thoại cho cô ấy xem —— là ảnh chụp Giang Lộ Chi với đối tác mới, cười cười bảo: “Cần gì nghi ngờ nữa.”
“Mẹ nó, Giang Lộ Chi cũng thật là…” Phương Nhã Ân tức giận mắng ro.
Diệp Mông còn nói: “Mày nói xem, vì sao Câu Khải lại đồng ý để Giang Lộ Chi hất cẳng tao đi?”
“Vì sao?” Phương Nhã Ân khó hiểu, làm sao cô biết được.
“Năm đó Câu Khải có một cậu bạn cũng nhà giàu bị trầm cảm, tự sát không thành, đang học năm ba thì nghỉ học. Từ đó về sau, bên cạnh Câu Khải gần như không có thêm một người bạn nào. Lúc tao quen anh ta là lúc vừa xin nghỉ ở tòa soạn, cực kỳ nản lòng. Câu Khải ném cho tao cành ô liu, lúc đó tao không có gì cả, mà tao cũng biết bản thân tao rất dở, cũng không muốn học hành cố gắng gì cả, được thế nào hay thế ấy. Cứ với tình hình ấy, không quá ba ngày thì tao cũng sẽ bị sa thải thôi. Nhưng Câu Khải không làm thế, trái lại còn nói với tao, em nhất định phải giữ trạng thái tiêu cực lười biếng như thế, đừng cố gắng làm gì cả. Bởi vì bên cạnh anh ta có một người vô cùng nỗ lực xuất sắc, theo đuổi giáo dục đến mức hoàn mỹ, khiến từ nhỏ Câu Khải phải sống trong lo âu lúc nào cũng bị so sánh. Nhìn thấy tao, anh ta cảm thấy được bù đắp tâm lý. Anh ta nói, nếu người bạn kia của anh ta quen tao sớm, có lẽ sẽ không vì trầm cảm mà tự sát rồi nghỉ học. Có lẽ sẽ làm một phóng viên, nhà báo, dịch giả, hoặc nhà ngoại giao xuất sắc, vân vân mây mây.”
Phương Nhã Ân không tin, “Tóm lại là đang chửi mày hay khen mày thế?”
Diệp Mông nói tiếp: “Nhưng về sau tao đã thay đổi, tao muốn có chỗ đứng ở Bắc Kinh, thế là bắt đầu tăng ca điên cuồng, bao giờ trong túi xách cũng có một đôi giày cao gót để gặp khách hàng bất cứ lúc nào, một ngày 24 giờ chỉ hận không thể biến thành 48 giờ. Câu Khải cảm thấy tao của lúc đó không khác gì người ngoại tỉnh đến Bắc Kinh. Anh ta nói tao đã bị đồng hóa, vậy thì thà tìm người tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng còn hơn, việc gì phải tìm người từ cái trường đại học quèn như tao. Anh ta không thiếu nhân tài.”
“Có phải đầu óc của bọn có đều rất…” Phương Nhã Ân thật sự cảm thấy khó tin, không ngờ còn có sếp ghét nhân viên nỗ lực kia đấy.
“Trời mới biết tao chỉ muốn ngày ngày chỉ nằm thôi cũng có tiền, không cần phải làm gì.”
“Đúng thế, vậy để anh ta phát lương cho mày đi, mày cứ làm một kẻ tiêu cực lười biếng là được.”
“Lạ là lạ ở đây.” Diệp Mông trịnh trọng lắc đầu, “Lúc mày có được thu nhập không tương xứng với nỗ lực của mày, thì mày sẽ đâm ra lo lắng nghĩ nhiều, không quá một năm sẽ bị trầm cảm, bởi vì mày không biết một ngày như thế có thể kéo dài được bao lâu. Nhưng nếu như mày bảo anh ta trả lương tương đương với khả năng của mày, thế thì với cái trạng thái lười biếng đó, một ngày mày có thể kiếm được bao nhiêu? Còn không bằng khăn gói về quê quách cho rồi, ở đó tốn thời gian làm gì nữa? Nói trắng ra là Câu Khải chỉ muốn xem xem rốt cuộc tao có thể lạc quan được đến đâu. Anh ta muốn thấy tao xù lông, sau đó lại muốn tao không làm gì cả, chỉ làm con chó liếm giày cho anh ta. Nhưng chịu thôi, con người tao không có ưu điểm gì khác, chỉ được mỗi cái hay lạc quan.”
Phương Nhã Ân lại cảm thán kẻ có tiền đúng là rảnh rỗi, thở dài bảo: “Nhưng việc này thì liên quan gì tới Lý Cận Dữ, mày không nên trút giận lên cậu ta như vậy. Làm người ta giờ cũng không thèm gặp mày kìa.”
“Tao biết.” Cô tựa ra sau, cũng thở dài nói, “Vốn chỉ muốn bóng gió hỏi thăm thôi, nhưng dáng vẻ tự kỷ của cậu ta thật sự quá đáng đánh đòn, nên tao mới không kìm được nói ra. Hai ngày qua tao cũng muốn tìm cơ hội xin lỗi cậu ta, nhưng không ngờ là cậu ta lại trốn tao.”
“Vì sao mày lại nhận định cậu ta bị tự kỷ, tao chỉ cảm thấy cậu ta hơi lạnh lùng thôi, đâu đến mức tự kỷ.”
“Với tao, lạnh lùng tức là tự kỷ. Người như cậu mập mới là thiên thần nhỏ.”
“Từ nhỏ đến lớn mày được chiều riết nên quen rồi đúng không, giờ gặp phải người không để ý đến mày thì lại nói người ta bị tự kỷ.” Phương Nhã Ân ngả người lui sau, không buồn để ý đến cô nữa, “Mày với em mập của mày cút xéo đi.”
Chập tối hôm đó, trong phòng bệnh tù mù ánh sáng, Phương Nhã Ân mơ màng ngái ngủ, bất chợt nghe thấy Diệp Mông hỏi: “Mập nói cậu ta hát ở quán bar nào?”
“Tụ Bảo Thạch.” Phương Nhã Ân ló đầu ra khỏi chăn, “Mày tính đi gây chuyện đấy à?”
“Tao đi xin chuyện, tuy cậu ta nói mình là kẻ rác rưởi, và tuy tao cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì, nhưng tao vẫn muốn xin lỗi vì đã nói năng quá trớn.”
***
Tụ Bảo Thạch nằm giữa sườn đồi cách xa trấn trên, không gian yên tĩnh một màu ngát xanh, ở giữa là căn nhà nhỏ xây từ đá, bốn phương tám hướng sáng chói, đèn màu rực rỡ thấp thoáng xen kẽ qua chạc cây kẽ lá, trông cực kỳ yên ắng, không giống quán bar mà giống lounge hơn.
Thời gian mở bar ở trấn là từ sáu giờ đến tới ba giờ sáng.
Trước chín giờ thì thường không có khách đến, cho nên khi Diệp Mông đến Tụ Bảo Thạch vào lúc sáu giờ, nhân viên xung quanh đều cảm thấy khá bất ngờ, còn có khách đến xếp hàng sớm như vậy sao.
Lúc Diệp Mông gọi điện hỏi thì nhân viên nói, phải lấy số xếp hàng mới được vào.
Được lắm, Diệp Mông lái xe phi thẳng đến, bây giờ mình cô trơ trọi cầm số 1 đứng chờ ở cửa.
Bên cạnh có chú chó được treo số 2 lên cổ, thè lưỡi híp mắt nhìn cô.
“Quý khách muốn uống gì?”
Phục vụ đưa thực đơn tới, nhiệt tình hỏi cô.
Diệp Mông thẳng thắn nói: “Tôi tới tìm Lý Cận Dữ.”
“Anh Tiểu Dữ chưa đến, cô muốn uống gì không?” Phục vụ cười giải thích, “Bây giờ anh ấy vẫn đang ngủ ở nhà.”
Diệp Mông gọi đại một ly Long Island Iced Tea, rồi khép thực đơn lại: “Bao giờ anh ta tới?”
“Tám giờ rưỡi là anh ấy biểu diễn, chắc bảy giờ sẽ đến tập duyệt.”
“Ớ! Anh Tiểu Dữ, anh tới rồi hả!” Phục vụ khó tin mở to hai mắt.
Diệp Mông ngoái đầu lại, trông thấy một bóng hình cao lớn sải bước tới cửa, trên lưng đeo túi ghi-ta màu đen to tướng, con chó đeo biển số 2 đang vờn quanh chân anh.
Lý Cận Dữ ngồi xổm xuống, giơ tay ra cho nó liếm, gương mặt lạnh lùng tựa sương giá. Khí chất trẻ trung chói sáng, chỉ là bộ quần áo thể thao bình thường thôi mà toát lên sự mạnh mẽ làm lòng người lay động. Xương quai xanh dưới cần cổ dài gồ lên thấy rõ, Diệp Mông nhìn thấy có một vết sẹo mờ mờ ở chỗ hầu kết, nhìn từ trông như dấu hôn, vừa buông tuồng vừa chẳng quan tâm đến ai.
Không hiểu vì sao, Diệp Mông chợt nhớ đến một câu mà Câu Khải từng nói ——
Nếu hồi trẻ cậu ta có thể lớn lên theo ý muốn, thì ắt sẽ có khả năng vô hạn.
Bình luận facebook