Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Biệt thự nhà họ Lý.
Ba tiếng trước khi bắt đầu buổi đấu giá, Lý Cận Dữ cong lưng, một tay kẹp điếu thuốc đặt lên lan can ban công tầng hai, điện thoại giơ bên tai, mặt không biểu cảm nhìn xe của Lý Lăng Bạch đang chậm rãi lái vào cổng lớn lay động theo bóng cây. Bên tai là giọng nói đầy tiếc nuối của cảnh sát Lương Vận An: “Hôm qua tôi đã nộp đơn lên Sở thành phố, vốn muốn mời anh giúp chúng tôi phá án, nhưng hiện tại Lý Lăng Bạch vẫn là một trong số những người bị tình nghi, anh lại là con trai bà ấy, căn cứ theo đó để tránh hiềm nghi nên bên trên không đồng ý. Nhưng tôi sẽ thử lại, hời, không dùng được đầu óc của anh đáng tiếc quá …”
Cửa xe mở ra, tiếng giày cao gót vênh váo của Lý Lăng Bạch theo đó vang lên lạch cạch trong vườn hoa, Lý Cận Dữ phủi tàn thuốc: “Ừm, hiểu rồi”.
Lương Vận An bất lực nói: “Đầu của chúng tôi chính là một hòn đá cuội xào không bỏ dầu muối, tôi sẽ lại tìm cơ hội khuyên anh ta. Tôi tin anh 100%. Có điều nhờ vậy mà chúng tôi đã có chút ý tưởng, hôm qua tôi đã tìm vài chuyên gia trí nhớ giống anh, hy vọng cũng có thể có tiến triển”.
“Được, chúc các anh sớm ngày phá được án”.
Tiếng “ting ting” vang lên, thang máy biệt thự đã tới tầng hai, Lý Cận Dự vừa vặn cúp máy đút điện thoại vào túi quần, một tay cầm điếu thuốc hít một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy đang từ từ mở ra.
Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp đi ra từ bên trong. Lý Lăng Bạch dưỡng da rất tốt, làn da đã ngoài năm mươi mà vẫn trong suốt sáng bóng, thậm chí thoạt nhìn còn mềm mại hơn những cô gái trẻ rất nhiều. Lý Cận Dữ biết bà ta thường đi bệnh viện tiêm các loại thuốc theo định kỳ. Nhưng đã lâu như vậy rồi không gặp, không thể không nói, khuôn mặt này thật sự đã chảy xệ đi rất nhiều so với trước đây. Hơn nữa còn có chút dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ.
Còn Lý Lăng Bạch lại cảm thấy Lý Cận Dữ càng lớn càng mê người. Sắp ba mươi rồi? Hay là hai mươi bảy? Bà ta không nhớ rõ. Nói chung là bà ta cảm thấy khuôn mặt này gần như không thay đổi, hình như còn trắng hơn xưa. Đường nét cũng ngày càng nam tính hơn. Thứ càng đáng sợ hơn, đó là đôi mắt đen tuyền kia, vẫn trong veo như ngày nào, luôn là dáng vẻ trong sáng vô tội giống như tất cả mọi người đều nợ anh.
Lý Cận Dữ tựa vào lan can, bóp điếu thuốc, nhếch miệng gọi: “Mẹ”.
Vẫn là bộ dạng đó, giả vờ giả vịt, nhiều năm như vậy không thay đổi chút nào. Lý Lăng Bạch lạnh lùng ừ tiếng: “Ông ngoại mày đâu?”
“Trong phòng làm việc”. Anh nói.
Lý Lăng Bạch mặc kệ anh, quay người dặn dò thư ký trông cậu con trai cưng của mình. Tất nhiên ý chỉ đứa nhỏ với vóc dáng có lẽ chưa chạm tới đùi Lý Cận Dữ. Đứa trẻ tên Lý Trác Phong. Thật ra Lý Trác Phong trông không giống Lý Lăng Bạch cho lắm, thân hình gầy trơ xương lộ rõ cả người nhăn nheo, trông giống như một người già sắp gần đất xa trời, hoàn toàn không có sự hồn nhiên cùng hoạt bát của trẻ con. Nhưng may mắn thay, đôi mắt như quả nho kia rất sáng, không thể không nói, tuy Lý Lăng Bạch thích phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng suy cho cùng bà ta thật sự giỏi. Đôi mắt của Lý Cận Dữ và Lý Trác Phong đều rất giống bà ta.
Có lẽ Lý Lăng Bạch cũng không hề nhắc tới Lý Cận Dữ với Lý Trác Phong. Vì vậy Lý Trác Phong vừa lạ lẫm vừa tò mò về anh, rụt rè gọi: “Anh”.
Lý Cận Dữ không có tình cảm đặc biệt gì đối với đứa em trai được hời này, không ghét cũng không thích, chỉ dựa vào lan can thản nhiên ậm ừ. Vậy mà Lý Trác Phong như định đi tới bên anh, lại bị cô thư ký giữ chặt vai ấn vào trong ngực, như thể anh là tai họa ghê ghớm gì đó. Xem ra Lý Lăng Bạch đã sẵn sàng chiến đấu với anh.
Lý Cận Dữ bèn quyết định trêu nó, một tay đút túi quần, tay còn lại lười biếng đưa về phía Lý Trác Phong ngoắc ngoắc. Lý Trác Phong bị mê hoặc ma xui quỷ khiến mà véo tay cô thư ký, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vọt về phía Lý Cận Dữ. Trong đầu cô thư ký chỉ có một suy nghĩ, người anh hai này của Lý Trác Phong nếu đã quyết tâm muốn dụ dỗ ai thì không người phụ nữ nào có thể thoát khỏi. Hơn nữa còn là già trẻ đều không tha.
Lý Cận Dữ lấy một viên kẹo từ trong túi quần ra: “Ăn không?”
Lý Trác Phong thèm thuồng gật đầu.
“Anh bóc cho em nhé?”
“Dạ”.
Lý Cận Dữ dựa vào lan can, kẹp điếu thuốc, bóc hai ba lớp giấy kẹo, thuận tay đút vào trong mồm thằng bé. Tay còn lại vò tròn giấy kẹo, đưa cho Lý Trác Phong, vỗ nhẹ đầu nó, nhìn vào mắt nó chậm rãi nói: “Vứt vào trong thùng rác cái rác màu nâu kia giúp anh”.
-
Không biết hai người nói gì, Lý Trường Tân rất tức giận, sắc mặt Lý Lăng Bạch xanh mét hung hăng dẫn thư ký rời đi. Buổi đấu giá từ thiện buổi tối Lý Trường Tân không tham gia, Lý Cận Dữ tất nhiên cũng không đến. Thai Ương Ương kích động mà không được gì, mất mát ngồi vào chỗ, chống cằm giống như hòn vọng phu, tha thiết nhìn vào hai ghế trống hàng thứ nhất của gian hàng buổi đấu giá, trong đó có một cái viết tên Lý Cận Dữ.
Thai Ương Ương mặc một cái váy quây đuôi cá voan mỏng, lộ ra xương quai xanh thanh tú, chiếc cổ thiên nga cùng xương bướm giống như muốn bay lượn tung tăng, giống như một con bướm hoa, xinh đẹp không gì sánh được, trước ngực đính một cái nơ bướm rất lớn, thoạt nhìn cả người giống như một món quà, khao khát Lý Cận Dữ có thể tận tay cởi sạch mình ra.
Cô bé thật sự là mẫu người mà Lý Cận Dữ sẽ thích. Khéo léo, hiểu chuyện, giỏi nói dối.
Thai Ương Ương vừa lướt weibo vừa nói chuyện với anh ruột. Cô bé là kiểu fangirl điển hình, cả bảng tin Weibo đều là các fanclub của những người nổi tiếng, còn thích gọi Lý Cận Dữ là anh trai: “Hôm nay anh trai thật sự không đến à?”
Thai Minh Tiêu vừa mới kết thúc cuộc gọi với Lý Cận Dữ: “Ừ, nói là ông ngoại kéo cậu ấy đi chơi golf rồi”.
“Không phải chứ, vậy hôm nay em mất công trang điểm rồi”. Thai Ương Ương chán nản mà oán trách nói.
“Anh có thể để em mất công trang điểm sao?” Thai Minh Tiêu đầy thích thú mà liếc nhìn cô: “Cậu ấy đánh golf xong sẽ qua đây đón chúng ta”.
“Thật sao?” Thai Ương Ương có chút kích động.
“Ừ, tới lúc đó anh kiếm cớ biến mất, em nắm chắc cơ hội đấy”.
Hai mắt Thai Ương Ương hiện ra ánh đỏ, lại đột nhiên bình tĩnh lại.
“Sao vậy?” Thai Minh Tiêu khó hiểu.
Thai Ương Ương chợt có một cảm giác càng về đến gần quê hương càng hồi hộp: “Anh nói xem anh trai ở bên ngoài mấy năm như vậy, liệu đã có bạn gái chưa”.
“Không thể nào, cậu ta ngây ngô đơn thuần như thế, bao đó năm toàn như hoà thượng với con gái. Mẹ kiếp, có đôi khi cũng nghi ngờ có phải xu hướng tính dục của cậu ta có chút vấn đề không”, để tăng tính thuyết phục, Thai Minh Tiêu còn đá Diệp Mông đang ngồi bên cạnh không nói câu nào từ đầu buổi đến giờ: “Nhìn thấy không, vị đại mỹ nữ đang ngồi bên cạnh anh đây ở trên xe hôm đó, vậy mà cậu ta không thèm liếc mắt lấy một cái. Lúc đó Diệp Mông nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng chỉ lạnh lùng mà ừ một tiếng thôi”.
Diệp Mông: “…”
Mắt Thai Ương Ương nhìn chằm chằm: “Anh trai cấm dục quá vậy, kiểu chị đẹp đỉnh cao như chị Diệp mà anh ấy cũng không hề rung động sao?”
“Hoàn toàn không hề”, Thai Minh Tiêu khẳng định chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu: “Không cần lo lắng, dù gì thì lần trước em sắp tỏ tình với cậu ta, anh cố ý kéo cậu ta đi đá bóng tới nửa đêm, cậu ta đã hận anh vài năm rồi”.
Má Thai Ương Ương hơi ửng hồng, trong đáy mắt là sự vui sướng khó che giấu, cũng có sự hoài nghi cùng không tự tin của người con gái trẻ yêu đương: “Anh, anh nghĩ xa quá rồi đấy”.
“Chà, em thật là càng sống càng tụt lùi”, Thai Minh Tiêu quả thực đã bị cô em gái nhát như thỏ đế làm cho tức chết: “Lòng can đảm hồi nhỏ ngày ngày em chơi với cậu ta đâu rồi? Yêu đương không phải bắt đầu từ nghĩ xa sao. Tôi nghĩ xa cho rằng bạn yêu thầm tôi, bạn nghĩ xa cho rằng tôi thích bạn, sau đó dần dần bắt đầu chú ý lẫn nhau. Nếu em lúc nào cũng nhắc nhở bản thân cái này không nên cái kia không chắc, vậy em sống còn ý nghĩa gì nữa? Cuộc đời em còn chưa bắt đầu mà em đã tự mình kết thúc rồi”.
“Vậy tí nữa em làm … thế nào đây”. Trong giọng nói của Thai Ương Ương đã có chút muốn thử xem sao.
Thai Minh Tiêu đưa ra ý kiến: “Tỏ tình, cưỡng hôn”.
Nghe tới đây, Diệp Mông đột nhiên bị nghẹn.
Thai Minh Tiêu: “Em xem, chị gái Diệp của em cũng nghĩ cách này của anh rất tốt”.
-
Một tiếng “Bịch!”, bóng vào lỗ golf, Lý Trường Tân quay người đưa gậy golf cho caddie* bên cạnh rồi lấy chiếc khăn tay màu trắng thong thả ung dung lau mồ hôi trên tay, liếc mắt nhìn Lý Cận Dữ đang dựa bên cạnh: “Thật ra cuộc sống cũng giống như chơi golf, con phải hạ thấp tư thế đánh golf, chứ không phải là mới vung gậy được vài lần đã vội lao đầu đi tìm bóng, xem bóng rơi ở đâu. Người thực sự chơi golf giỏi thì phải học cách cúi đầu”.
* Caddie: người quản lý gậy golf
Lý Cận Dữ biết ông nói có ẩn ý, dựa vào trụ bóng, cúi đầu cười: “Tư thế của con còn chưa đủ thấp sao? Hay con phải quỳ xuống luôn?”
Lý Trường Tân cười không nói, ngồi xuống ghế bên cạnh, ra hiệu cho caddie đưa gậy golf cho Lý Cận Dữ: “Nào, để ông ngoại xem xem, dạy con đánh golf từ năm tám tuổi bây giờ thế nào rồi”.
Lý Cận Dữ đã lâu không chơi. Anh cũng không thích loại hoạt động của giới thượng lưu này lắm, vì vậy anh tỉnh bơ mà dựa một lúc, sau đó mới lười biếng duỗi tay nhận gậy golf từ tay caddie, thản nhiên nói: “Đánh xong ván này, con không ở với ông nữa nhé”.
Lý Trường Tân vẫy tay: “Đánh trước đã rồi tính, đánh Hải Âu cho ông xem”.
Cái gọi là cú đánh Hải Âu cũng là một gậy vào lỗ trong đánh golf. Ví dụ tiêu chuẩn đánh golf ba gậy, kết quả đánh ra là một gậy vào lỗ, kiểu bóng gọi là bóng Chim Ưng. Nếu tiêu chuẩn gậy là một gậy vào lỗ dùng bốn gậy, thì kiểu bóng này gọi là đánh Hải Âu.
Lý Trường Tân cả đời đánh bóng cũng chưa đánh ra được cú đánh Hải Âu, nhưng lại dạy được cho Lý Cận Dữ chưa hiểu chuyện vào cái năm tám tuổi đó đánh ra được cú đánh Hải Âu.
Lý Cận Dữ của bây giờ tất nhiên không thể đánh ra được nhưng cũng vẫn miễn cưỡng coi như qua màn, cú đánh Chim Nhỏ hai gậy vào lỗ.
Lý Trường Tân có chút thất vọng: “Vừa rồi trong đầu đang nghĩ gì?”
Lý Cận Dữ giao gậy golf cho caddie rồi ngồi xuống cạnh ông, hai chân mở rộng, chống tay, anh vùi đầu im lặng một lúc mới nói: “Nghĩ vì sao ông muốn cho con cổ phần, còn mẹ con tại sao không được một đồng nào?”
Lý Trường Tân xoay người, vừa rót trà cho mình, vừa nhìn anh nói: “Xót mẹ con hả?”
Lý Cận Dữ mỉm cười: “Thành thật mà nói, dù gì bà ấy cũng là mẹ con”.
Lý Trường Tân vẫn như cũ, ung dung thoải mái khẽ thổi vụn lá trà: “Được rồi, không cần giả vờ trước mặt ông, ông biết con đang điều tra nó”.
Sân golf rất sáng, đây là sân bóng tư nhân của Lý Trường Tân, đất rộng mênh mông chỉ có hai người họ, nụ cười trên mặt Lý Cận Dữ dần cứng lại.
Ánh mắt Lý Trường Tân thâm sâu, như một khu rừng rộng lớn, dưới màn đêm tĩnh mịch, ẩn giấu vô số mối nguy khắp nơi, tựa như mây gió đổi thay cũng chỉ là ý niệm giữa bàn tay ông: “Số cổ phần 15% này có thể khiến con bỏ qua cho mẹ con không?”
Lý Cận Dữ cúi đầu im lặng một hồi, liếm khóe môi dưới, yết hầu tinh tế rõ nét hơi động, cười lạnh nói: “Vậy là sau bao nhiêu chuyện bà ta âm thầm làm sau lưng con, ông sẵn lòng lấy cổ phần để mua chuộc con?”
Lý Trường Tân lắc đầu: “Cận Dữ, cổ phần này không phải hôm nay mới quyết định cho con. Bắt đầu từ cái ngày con ra đời, ông đã nói rằng đợi sau khi con trưởng thành sẽ chuyển 15% cổ phần Hạn Hải Kì Hạ cho con. Chỉ là thời vận không tốt, ông đổ bệnh như núi sập, con thì lại phiêu bạt phương Nam”. Nói đến đây, Lý Trường Tân lại nhìn anh đầy ẩn ý, sâu xa nói: “Khi đứng ở đỉnh cao quyền lực và tiền bạc, con sẽ phát hiện, rất nhiều chuyện thật ra thân bất do kỷ. Cháu thật sự tin rằng thế giới này có công bằng sao? Con thật sự tin tưởng bên chiến thắng cái ác thì chắc chắn là chính nghĩa tuyệt đối sao? Không, thế giới này trước giờ đều không công bằng, thế lực chiến thắng cái ác lại có thể là một thế lực khác càng ác hơn. Bởi vì trong lòng mỗi người đều có cái ác, ai cũng đều hiểu đạo lý thỏ chết cáo khóc này. Nhưng phần lớn mọi người không nhận ra rằng, khi thỏ chết rồi thì có lẽ bản thân mình chính là con cáo đau buồn kia. Bởi vì không có mặt đối lập vĩnh viễn”.
“Thế cho nên ông ngầm đồng ý với chuyện mẹ con làm đúng không?” Lý Cận Dữ như không thể chịu nổi, nghiêng đầu, tập trung vào điểm chính: “Bao gồm việc bà ấy hợp tác với Oliver, nâng giá một cách ác ý, khiến cho những người Hoa trong nước chùn bước, cuối cùng “Trường Chung Đỉnh” bị một người nước ngoài thu vào trong túi, có lẽ mãi mãi cũng không thể trở về Trung Quốc được đúng chứ? Ông biết bà ấy lấy được bao nhiêu tiền hoa hồng trung gian không?”
Lý Trường Tân hiển nhiên là sửng sốt, cảm xúc gợn sóng, hai khóe mắt mênh mông như sóng tràn bờ kia: “Cháu chắc chắn không? Chuyện này không có bằng chứng không thể nói bừa”.
Hai tay Lý Cận Dữ chống lên chụm vào nhau, cúi đầu không nói gì.
Lý Trường Tân thở dài: “Bỏ đi, ông còn tưởng rằng nó chỉ là dùng mánh khóe. Nếu thật sự liên quan đến mức này, ta nhất định là người đầu tiên không tha cho nó. Những chuyện mấy năm nay nó làm thật sự càng ngày càng lớn, rất nhiều tiền bối trong giới ngày càng không hài lòng với nó. Tiểu Lưu hôm đó đã cho ông xem một bài tên là bóc phốt gì đó đăng trên weibo, bóc nhà chúng ta ra tới tận trời”.
-
Từ sau vụ “Trường Chung Đỉnh” không thành công, người Hoa giới sưu tầm trong nước đã oán thán khắp nơi về Lý Lăng Bạch. Lòng căm phẫn đọng lại nhiều năm cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, nhờ Lý Lăng Bạch có quan hệ tốt với truyền thông, mỗi lần có chút ngọn lửa nhỏ rục rịch trỗi dậy thì sẽ bị bà ta kịp thời dập tin, vô trách nhiệm.
Thế nhưng lần này quốc bảo trôi mất, còn trôi ra nước ngoài với giá cao như thế, cũng coi như nghịch đảo chạm được tới tay những người yêu thích di vật văn hóa. Lý Lăng Bạch bị người ta triệt để bóc hết tận đáy, còn làm liên lụy tới Lý Trường Tân.
Tuy nhiên, Thai Ương Ương đang ở hiện trường buổi đấu giá, xem thích thú thiệp mời lột da này, còn ra vẻ vui sướng khi người gặp họa mà soi mói: “Mẹ của anh trai cũng dự tính nhiều ghê. Em biết mũi của bà ấy chắc chắn là làm, nếu không sao có thể thẳng như vậy. Có điều bà ấy chăm sóc thật sự khá tốt, làn da đó hoàn toàn không nhìn ra được đã năm mươi rồi”.
Diệp Mông phát hiện Thai Ương Ương này khá thú vị. Nói tới mẹ của người trong lòng bị người ta bóc phốt như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tức giận cộng thêm không thể xem tiếp được. Cô bé vui vẻ ăn dưa, còn không ngừng lấy cùi chỏ đâm anh trai, ngạc nhiên nói: “Woa, hóa ra Lý Trác Phong là được sinh bằng thụ tinh nhân tạo sao? Thảo nào dáng vẻ suy dinh dưỡng vậy không giống anh trai chút nào, anh trai thật sự rất đẹp trai đấy. Ôi, tấm hình này có phải cắt từ thẻ sinh viên của anh ấy không, thật bầu bĩnh”.
Thai Ương Ương lại lo lắng nói: “Trời ơi, đã có người bắt đầu bóc anh trai rồi, đừng nhé, anh ấy nhiều lịch sử đen vậy, người không nhịn được bóc, trong trường diễn đàn vừa tìm kiếm thì tất cả đều là những chuyện năm đó của anh ấy”.
Diệp Mông đột nhiên cảm thấy cô gái này có chút đáng yêu: “Đưa điện thoại xem chút”.
Thai Ương Ương hét lên tiếng, lập tức hứng thú trào dâng mà chia sẻ với cô: “Em nói chị nghe, anh trai thật sự rất đáng thương. Chuyện đó trước đây vốn không phải lỗi của anh ấy, anh ấy chỉ là có lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, bị mấy ông già đó lừa thôi. Kết quả những người không có lương tâm đó đẩy anh ấy ra chịu tội thay, anh trai cũng không thanh minh cho mình lấy một câu”.
“Vì sao không thanh minh”.
“Anh trai muốn bảo vệ những đứa trẻ nhỏ kia đó. Bởi vì sau này sự việc trở nên tồi tệ, nước ngoài có người đứng ra giúp anh trai, hướng của dư luận liền có chút thay đổi. Kết quả mấy ông già hội liên hiệp kia vừa thấy sự việc còn có đường sống cứu vãn, không nói tiếng nào liền đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đám trẻ nhỏ lúc đó. Sau đó dáng vẻ trưởng thành kia của anh trai thì chị biết rồi đấy, trong trường có rất nhiều con gái thích anh ấy. Ông già liền lợi dụng những cô gái không biết gì đó đưa dẫn nhịp nhàng, họ bắt đầu điên cuồng công kích những đứa nhỏ trên diễn đàn rằng chúng không có não rồi còn trách anh trai. Nếu như anh trai còn giải thích phương pháp Loci bla bla … nữa, chỉ sợ những cô gái kia sẽ điên mất. Vì vậy anh trai không giải thích gì cả, rút lui thẳng khỏi cuộc thi đang tham gia lúc đó để sóng gió lắng lại”.
…
Buổi đấu giá kết thúc, dòng người dần dần đổ ra, Lý Lăng Bạch từ đầu đến cuối không hề xuất hiện. Trong lòng mọi người ai cũng đều rõ đây chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn bà ta dùng để chuyển hướng dư luận mà thôi. Một buổi từ thiện, mức đấu giá thành công ba triệu, rõ ràng rằng rất nhiều phần tiền toàn bộ đều quyên góp cho trường tiểu học Hy Vọng.
Đứng đầu bình luận weibo vẫn là thái độ đối hàng chục nghìn năm không thay đối với vấn đề dư luận: “Like! Đây mới là doanh nhân Trung Quốc!”
Nếu không phải người trong giới thì số đông bia miệng của người qua đường vẫn là tán thành với Lý Lăng Bạch. Ít nhất bà ta mỗi năm đều tận tâm làm việc, hơn nữa cũng là một trong số ít nhà từ thiện bằng lòng góp sức vì lợi ích cộng đồng.
Có đôi khi một cái giới chính là một bức tường. Mặc cho người ngoài tường nhìn vào thấy cành hồng hạnh treo cao cao, tươi sáng đẹp đẽ thế nào, nhưng chỉ có người trong tường mới biết được rằng mặt trong đến tột cùng bọc cái gì, là trứng hay phân gà.
Lý Cận Dữ đã đợi ở ngoài cửa, vẫn là sơ mi quần âu. Sau khi anh tới Bắc Kinh, dường như trang phục của anh chỉ còn lại những kiểu áo sơ mi đen trắng này. Trong sắc đêm ánh trăng mơ màng, có vẻ tối giản lại lạnh lẽo buồn tẻ, như thế nào mà nhìn quần áo chỗ thắt lưng lại nông rộng như thế, dường như anh lại gầy hơn chút rồi.
Hôm đó, Thai Ương Ương lâm trận bỏ chạy, không tỏ tình cũng chẳng cưỡng hôn, mà khoảnh khắc Lý Cận Dữ xuất hiện, giống như con chuột lén ăn pho mát, chạy trối chết.
Lý Cận Dữ tay đút túi quần, dựa vào tường, nhìn bướm hoa đang hoảng hốt lúng túng bỏ chạy, sau đó hỏi Thai Minh Tiêu: “Em gái anh sao vậy? Sao thấy tôi như thấy ma thế?”
Thai Minh Tiêu hận đến nghiến răng, cuối cùng đành cắn răng nói: “Bỏ đi, lần sau nói. Đúng rồi, tôi phải đi công ty một chuyến, đi trước đây”. Sau đó anh ta vội vàng nói với Diệp Mông: “Xe tôi dùng rồi, cô gọi xe taxi nhé”.
Diệp Mông ậm ừ. Vậy mà giữa sự vội vàng lại chỉ còn lại hai người họ.
Bắc Kinh tháng năm gió dữ dội, không hề báo trước mà đột nhiên nổi lên ào ào sau lưng. Đằng sau hai người giống như một thế giới vừa mới bị mưa to gió lớn càn quét. Giấy vụn, gió bụi, lá cây, … bị cuốn lên không trung lơ lửng, giữa ngọn cây thậm chí còn vang lên tiếng ma sát xào xạc, giữa đất trời một mảnh hỗn loạn. Họ giống như hai người lữ hành đi trong thời buổi loạn lạc. Ánh mắt hoàn toàn bị sự kinh ngạc của đối phương giao nhau một chỗ.
Hôm nay Diệp Mông mặc một bộ vest màu xanh lam, bên trong là áo may ô nhỏ tây trang cổ thấp, lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn mịn màng trước ngực, trưởng thành lão luyện, toát ra dục vọng tình xuân. Cứ như đóa hồng trong thời buổi loạn lạc, bị gió thổi loạn nhưng lại kiên cường độc lập. Cô hiếm khi nở nụ cười rạng rỡ, nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn anh một lúc lâu. Sau đó lấy một tay ôm lấy trước ngực, khẽ ngoắc về phía anh.
Lý Cận Dữ đi tới, còn chưa lên tiếng Diệp Mông đã vòng lấy cổ anh đưa người tới, khẽ nhón mũi chân lên hôn anh giữa ngã tư đèn neon đông đúc.
Thai Minh Tiêu vừa vào xe nhưng lúc này hễ anh ta liếc mắc ra ngoài cửa sổ sẽ thấy được ngay ngã tư hỗn loạn mù mịt giống ngày tận thế kia, một màn này khiến người ta thót tim mà lại bàng hoàng. Còn anh ta chỉ hồn nhiên không nhận ra mà ngâm nga khúc nhạc nhỏ, mở radio, từ từ lái xe rẽ ra ngã tư. Hình ảnh hai người hôn nhau giống như một bức tranh đẹp đẽ phản chiếu qua gương chiếu hậu của anh ta từ xa, không ngừng kéo dài, không ngừng thu nhỏ lại, mà anh ta lại không hề nhìn lấy một cái.
Lý Cận Dữ có ý hôn sâu hơn nhưng Diệp Mông lại buông anh ra rồi lùi lại.
Lý Cận Dữ ôm lấy eo cô không buông. Vào lúc này ở bên cạnh hễ có ai đi qua đều có thể nghe thấy người đàn ông này mặt dày mà thấp giọng bên tai người phụ nữ mời cô tiến thêm một bước: “Đi với tôi nhé?”
Nghe giọng nói trầm thấp quyến rũ khiến ốc tai nóng lên, nhịp tim chợt đập thình thịch. Sự thẳng thắn như vậy giống như một đôi nam nữ dũng cảm buông thả dục vọng dâng trào, chỉ muốn sảng khoái một đêm.
Diệp Mông thì chỉ là không đi nghiên cứu sâu, khẽ đẩy anh ra, có chút đắc ý: “Không, lát nữa tôi sắp phải bay một chuyến đi Hải Nam, không ở cùng cậu được”.
“Đi làm gì?”
“Có một cuộc triển lãm đá quý, Câu Khải bảo tôi đi xem”.
Lý Cận Dữ coi như nghe ra được, mắt thờ ơ rũ xuống rồi nhìn cô: “Cố ý trêu tôi hả?”
Diệp Mông cười vỗ mặt anh: “Ai biết được cậu không chịu nổi trêu chọc như vậy chứ, em trai”.
“Mấy ngày nay tâm trạng có vẻ tốt nhỉ?” Lý Cận Dữ thầm nghĩ không sao cả, chỉ cần cô vui vẻ là được.
“Cũng được thôi”. Diệp Mông uể oải nói.
“Được rồi, tôi đưa chị về nhà”.
Sau tối đó, Diệp Mông đã ở Hải Nam một tuần. Một tuần đó quan hệ hai người dường như lại có chút thay đổi mới. Thỉnh thoảng gọi điện, video call giống như trước đây. Mở video call, sau đó không nói gì, lặng lẽ mà nhìn mặt lẫn nhau, như thể tìm kiếm chút ít sự vuốt ve an ủi cuối cùng trong trái tim đối phương giữa thời buổi loạn lạc. Lý Cận Dữ phát hiện ánh mắt gần đây Diệp Mông nhìn anh ngày càng lưu luyến, dịu dàng như gió trên mây, lại như một đám mây mưa thuận gió hòa.
Ngày Diệp Mông từ Hải Nam trở về là sinh nhật của Thai Ương Ương. Đám phú nhị đại có lẽ đều có độc mà. Khi nào có chuyện vui hay không vui gì đó liền thích đăng nhiều ảnh trên tường nhà. Đầu nguồn của tật xấu này không biết ở chỗ ai. Hôm đó Thai Ương Ương đăng mười mấy tấm lên tường nhà, lần lượt khoe những món quà đắt tiền tinh xảo của đám anh trai tặng.
Cái hôm mua quà cho Thai Ương Ương, thật ra Lý Cận Dữ đã điện thoại hỏi cô: “Sắp sinh nhật Thai Ương Ương rồi, chị nói xem nên mua cái gì”.
Lúc đó Diệp Mông đang mồ hôi nhễ nhại, cả người giống như mất đi một lớp da, trắng tới phát sáng, không nhìn thấy lỗ chân lông một chút nào. Làn da như một cánh hoa trắng nõn, trên chiếc cổ mảnh khảnh giống như còn đang treo giọt sương sớm, giọt nước trong suốt. Cô nói: “Tùy cậu thôi, hồi trước cậu tặng gì?”
“Hồi trước”, Lý Cận Dữ giống như đang tạm ngừng nói chuyện mà nhớ lại một chút: “Không nhớ nữa”.
“Cô gái nhỏ ý mà, cũng chỉ thích mấy thức kiểu trang sức châu báu ý”, theo sau đó Diệp Mông như không có gì mà nói.
Lúc đó Lý Cận Dữ đang ở câu lạc bộ của Lê Thầm, tựa vào cửa lớn của câu lạc bộ, nhìn những đứa trẻ mười tuổi đối điện đang đua xe trên con đường lớn uốn khúc. Bên tai là tiếng hét chói tai kéo dài không dứt và tiếng nhấn còi nặng nề, mặt không biểu cảm mà nói: “Thế à, vậy tôi tặng cô ấy một sợi dây chuyền nhé? Hoặc là vòng tay? Hay là dứt khoát tặng một chiếc nhẫn là được”.
“Cũng được đấy, tùy cậu”. Diệp Mông vẫn một bộ dạng không sao cả.
Lúc đó phổi Lý Cận Dữ cũng tức sắp phát nổ đến nơi. Khi ấy anh cảm thấy người mồ hôi nhễ nhại đáng lẽ nên là anh, lồng ngực tức đến gần như thở không ra hơi: “Cúp đây!”
Sau hôm đó không còn liên lạc nữa. Lúc này Diệp Mông đang lật xem những bức ảnh trong vòng bạn bè của Thai Ương Ương. Ồ, thật sự nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương.
[Thai Ương Ương: Nhẫn của anh trai tặng đó! Tim]
Diệp Mông thái độ ôn hòa like một cái, sau đó không nói gì nữa.
Ngày tháng nhạt nhẽo mà lật qua hai trang. Vào thứ bảy, Diệp Mông bị loại cảm xúc đè nén này làm cho ngột ngạt tới sắp nổ tung, cô gọi điện cho Lê Thầm.
Bên Lê Thầm nghe rất náo nhiệt, bên tai toàn là tiếng nói chuyện hỗn tạp, trong lúc mơ hồ cô nghe thấy tiếng Thai Ương Ương gọi anh trai, cùng tiếng ừ lãnh đạm quen thuộc đó.
“Rất nhiều người sao?”
Lê Thầm đi ra bên ngoài, yên tĩnh hơn chút, bên tai đều là tiếng gió rít: “Đúng vậy, Thai Minh Tiêu tổ chức một buổi thịt nướng”.
“Tôi muốn đua xe, bên anh có xe cho tôi thuê không?”
Lê Thầm đã quen nên đồng ý luôn: “Cô tới đây đi, tôi tìm cho cô một chiếc”.
Khi anh ta cúp máy rồi đi vào, Thai Minh Tiêu giơ hai xiên nấm vừa nướng đưa cho đám chị em bên cạnh Thai Ương Ương, thuận miệng hỏi: “Ai đấy? Vợ anh à?”
Lê Thầm lại ngồi xuống lần nữa, nhận xiên thịt rồi nhúng tương, trả lời một cách lơ đễnh: “Là Diệp Mông, nói là muốn tới đây đua xe”.
Thai Minh Tiêu cho là mình nghe nhầm, liền ngoáy lỗ tai: “Cô ta điên rồi à?”
Một đám thanh niên tụ tập trong xưởng xe rất có cá tính. Khoảng thời gian này Lý Cận Dữ luôn làm tổ chỗ Lê Thầm, không đua xe, cũng không làm gì, nói chung chỉ ở lại. Khiến cho Lê Thầm phải ngày ngày tới trông cửa hàng, tới cuối tuần còn phải khí thế ngất trời mà nấu thịt phục vụ đám trẻ.
Ánh mắt Lê Thầm tê dại, cho rằng mình là cái máy nấu thịt không cảm xúc nói: “Không biết, chắc là cãi nhau với chồng cô ấy rồi, lại cũng không phải là lần đầu, cậu ngạc nhiên cái gì?”
Lông mày Thai Minh Tiêu như sắp bay lên vì ngạc nhiên: “Trước đây cô ấy đã từng tới rồi à!?”
Lê Thầm nói: “Là một tháng trước, lần đầu tới. Cũng là cãi nhau với chồng”.
Thai Minh Tiêu mắng: “Chết tiệt, cô gái này thế mà không nói cho tôi biết. Có coi tôi là bạn bè không đây”.
Câu Khải lúc này đang ngồi trên sofa nghiêm túc xem tin thời sự, âu phục chỉnh tề, lại bắt đầu chế nhạo: “Tôi đã nói người chồng quê mùa kia không hợp với cô ấy”.
Thai Minh Tiêu vừa quạt than trong lò, vừa giật dây xem nháo nhiệt không chê chuyện chưa đủ lớn nói: “Câu này tôi nghe mòn tai rồi, giỏi thì anh đập chậu cướp bông đi”.
Câu Khải nói: “Cậu nghĩ tôi không dám đập chắc?”
Thai Minh Tiêu cắt vang lên tiếng, anh ta thật sự là tay nướng thịt giỏi. Trình độ nhanh như vậy lại tay chân lanh lẹ mà nướng xong một xiên nấm đưa cho đám con gái bên cạnh, còn không quên chế giễu Câu Khải: “Anh âm thầm lấy thìa đập chứ gì, với tốc độ này của anh thì đập tới năm nào tháng nào đây”.
Không bao lâu Diệp Mông đến, chuẩn bị thay đồ đua xe ở phòng thay đồ của Lê Thầm. Lê Thầm không vội đi ra, dựa vào khung cửa nói chuyện phiếm với cô: “Cô có muốn thử thách một chút với ngọn cờ đỏ nhỏ ở đỉnh núi không?”
“Ngọn cờ đỏ nhỏ cái gì”.
“Thì thách thức kỷ lục của tôi, bảy phút năm mươi tám giây. Thắng được thì ngọn cờ đỏ nhỏ sẽ đổi thành tên cô”.
“Nhàm chán”, Diệp Mông không có hứng thú: “Nếu anh cho tôi miếng đất chỗ đỉnh núi tôi sẽ thử xem sao, một ngọn cờ đỏ nhỏ hả, tôi rảnh quá hay gì?”
Lê Thầm lười biếng ngả về phía sau, chậc chậc lắc đầu: “Cô đừng coi thường ngọn cờ đỏ nhỏ được không, đó là cờ quán quân của tay đua công thức F1, chỉ một cái này đã giỏi lắm rồi”.
“Bỏ đi, kỹ thuật lái xe của tôi không bay ra ngoài đã cảm ơn trời đất rồi”.
“Được rồi”, Lê Thầm không miễn cưỡng, trước khi đi đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhắc nhở: “Lát nữa thay quần áo đừng vào nhầm phòng, phòng bên cạnh có camera, nếu bị quay được đừng nói tôi không nhắc cô đấy”.
“Anh biến thái vậy, còn đặt camera ở phòng thay đồ?”
Lê Thầm cười: “Không phải, là em gái Thai Minh Tiêu. Nghe nói tí nữa muốn tỏ tình với cậu hai nhà họ Lý, muốn ghi lại nên đặt trước máy quay. Chuyện này Lý Cận Dữ không biết, cô đừng nói với cậu ấy”.
“Ừ”.
Lê Thầm ném chìa khóa xe cho cô, quay người định về nướng thịt cho đám trẻ kia, kết quả vừa quay đầu, liền nhìn thấy người liên quan nhiều chuyện kia dựa vào bức tường của cánh cửa phòng thay đồ, dọa anh hết hồn: “Chết tiệt, sao tên nhóc cậu bước đi mà không có tiếng, làm tôi giật mình. Cậu đã nghe thấy rồi đúng không? Coi như tôi chưa nói, cậu tự giả vờ không biết đi nhé”.
Lê Thầm thật sự bị đám trẻ náo loạn này làm cho đau đầu. Anh dứt khoát quyết định xua đuổi làn sóng này, nghỉ kinh doanh mấy ngày.
Thật ra, Lý Cận Dữ vừa vào cửa, trong khoảnh khắc, ánh mắt đám chị em của Thai Ương Ương liền tụ lại cùng một chỗ, ngầm hiểu lẫn nhau mà hướng về phía cánh cửa đóng chặt kia liên tiếp đánh giá, có người nhỏ giọng nói: “Hình như anh ấy đi tìm cái chị gái xinh đẹp bùng nổ kia”.
Thai Ương Ương đang mê mẩn weibo của thần tượng vừa mới đăng, vừa trả lời rất nhiều tim, vừa bình tĩnh nói: “Không cần lo, anh ấy không thích chị gái kia”.
“Thật à?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng còn nghi hoặc.
Thai Ương Ương lại đút cho họ một viên thuốc an tâm: “Thật đấy, anh ruột tôi nói vậy, lần đầu hai người họ gặp mặt, chị gái Diệp Mông chủ động bắt chuyện mà anh trai không hề nhìn lấy một cái”.
Các cô gái sôi nổi cảm thán: “Anh Cận Dữ thật đúng như tên gọi, rất lãnh đạm, rất cấm dục”.
“Anh trai thật sự thanh tâm quả dục. Hơn nữa còn rất ngây thơ, anh ấy đã không nói về một người bạn gái nào nhiều năm rồi”.
Phòng thay đồ của Lê Thầm thật ra không được tính là phòng thay đồ chính quy gì đó. Rộng ba bốn mét vuông, một giá để hàng để chật kín xung quanh. Đồ vật lặt vặt vứt loạn bên trên, mũ bảo hiểm, bộ linh kiện xe còn có một vài đồng nát sắt vụn linh tinh. Dáng người Lý Cận Dữ lớn, vừa bước vào không gian lập tức trở nên chật chội hơn, Diệp Mông quay người cũng khó, chỉ sợ nhấc đồng nát sắt vụn bên cạnh, phát ra những âm thanh không bình thường sẽ thu hút sự chú ý của bên ngoài.
“Lý Cận Dữ cậu tránh ra”. Diệp Mông bị anh vây lại giữa khung cửa.
“Chị phát điên gì thế?” Lý Cận Dữ giống như một bức tường lạnh như băng lại rắn chắc, nhưng chỉ có chính anh biết rằng trái tim còn đang co rúm không bình thường: “Chị đua xe cái gì? Hả? Hay chỉ hứng chí thôi, mẹ kiếp, nói cho tôi biết đi, chị dọa tôi đúng không?”
Từ khi mới nghe nói Diệp Mông muốn đua xe từ trong miệng Lê Thầm, trong đầu anh trở nên trống rỗng trong giây lát. Sau khi anh trai anh chết, anh chưa bao giờ có loại cảm giác hoảng sợ căng thẳng trong lòng như thế. Bây giờ trái tim anh còn đang co rút đau đớn. Mỗi một câu nói anh đều hít thở thật sâu, mới có thể giảm bớt nỗi đau đó.
Ba tiếng trước khi bắt đầu buổi đấu giá, Lý Cận Dữ cong lưng, một tay kẹp điếu thuốc đặt lên lan can ban công tầng hai, điện thoại giơ bên tai, mặt không biểu cảm nhìn xe của Lý Lăng Bạch đang chậm rãi lái vào cổng lớn lay động theo bóng cây. Bên tai là giọng nói đầy tiếc nuối của cảnh sát Lương Vận An: “Hôm qua tôi đã nộp đơn lên Sở thành phố, vốn muốn mời anh giúp chúng tôi phá án, nhưng hiện tại Lý Lăng Bạch vẫn là một trong số những người bị tình nghi, anh lại là con trai bà ấy, căn cứ theo đó để tránh hiềm nghi nên bên trên không đồng ý. Nhưng tôi sẽ thử lại, hời, không dùng được đầu óc của anh đáng tiếc quá …”
Cửa xe mở ra, tiếng giày cao gót vênh váo của Lý Lăng Bạch theo đó vang lên lạch cạch trong vườn hoa, Lý Cận Dữ phủi tàn thuốc: “Ừm, hiểu rồi”.
Lương Vận An bất lực nói: “Đầu của chúng tôi chính là một hòn đá cuội xào không bỏ dầu muối, tôi sẽ lại tìm cơ hội khuyên anh ta. Tôi tin anh 100%. Có điều nhờ vậy mà chúng tôi đã có chút ý tưởng, hôm qua tôi đã tìm vài chuyên gia trí nhớ giống anh, hy vọng cũng có thể có tiến triển”.
“Được, chúc các anh sớm ngày phá được án”.
Tiếng “ting ting” vang lên, thang máy biệt thự đã tới tầng hai, Lý Cận Dự vừa vặn cúp máy đút điện thoại vào túi quần, một tay cầm điếu thuốc hít một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy đang từ từ mở ra.
Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp đi ra từ bên trong. Lý Lăng Bạch dưỡng da rất tốt, làn da đã ngoài năm mươi mà vẫn trong suốt sáng bóng, thậm chí thoạt nhìn còn mềm mại hơn những cô gái trẻ rất nhiều. Lý Cận Dữ biết bà ta thường đi bệnh viện tiêm các loại thuốc theo định kỳ. Nhưng đã lâu như vậy rồi không gặp, không thể không nói, khuôn mặt này thật sự đã chảy xệ đi rất nhiều so với trước đây. Hơn nữa còn có chút dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ.
Còn Lý Lăng Bạch lại cảm thấy Lý Cận Dữ càng lớn càng mê người. Sắp ba mươi rồi? Hay là hai mươi bảy? Bà ta không nhớ rõ. Nói chung là bà ta cảm thấy khuôn mặt này gần như không thay đổi, hình như còn trắng hơn xưa. Đường nét cũng ngày càng nam tính hơn. Thứ càng đáng sợ hơn, đó là đôi mắt đen tuyền kia, vẫn trong veo như ngày nào, luôn là dáng vẻ trong sáng vô tội giống như tất cả mọi người đều nợ anh.
Lý Cận Dữ tựa vào lan can, bóp điếu thuốc, nhếch miệng gọi: “Mẹ”.
Vẫn là bộ dạng đó, giả vờ giả vịt, nhiều năm như vậy không thay đổi chút nào. Lý Lăng Bạch lạnh lùng ừ tiếng: “Ông ngoại mày đâu?”
“Trong phòng làm việc”. Anh nói.
Lý Lăng Bạch mặc kệ anh, quay người dặn dò thư ký trông cậu con trai cưng của mình. Tất nhiên ý chỉ đứa nhỏ với vóc dáng có lẽ chưa chạm tới đùi Lý Cận Dữ. Đứa trẻ tên Lý Trác Phong. Thật ra Lý Trác Phong trông không giống Lý Lăng Bạch cho lắm, thân hình gầy trơ xương lộ rõ cả người nhăn nheo, trông giống như một người già sắp gần đất xa trời, hoàn toàn không có sự hồn nhiên cùng hoạt bát của trẻ con. Nhưng may mắn thay, đôi mắt như quả nho kia rất sáng, không thể không nói, tuy Lý Lăng Bạch thích phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng suy cho cùng bà ta thật sự giỏi. Đôi mắt của Lý Cận Dữ và Lý Trác Phong đều rất giống bà ta.
Có lẽ Lý Lăng Bạch cũng không hề nhắc tới Lý Cận Dữ với Lý Trác Phong. Vì vậy Lý Trác Phong vừa lạ lẫm vừa tò mò về anh, rụt rè gọi: “Anh”.
Lý Cận Dữ không có tình cảm đặc biệt gì đối với đứa em trai được hời này, không ghét cũng không thích, chỉ dựa vào lan can thản nhiên ậm ừ. Vậy mà Lý Trác Phong như định đi tới bên anh, lại bị cô thư ký giữ chặt vai ấn vào trong ngực, như thể anh là tai họa ghê ghớm gì đó. Xem ra Lý Lăng Bạch đã sẵn sàng chiến đấu với anh.
Lý Cận Dữ bèn quyết định trêu nó, một tay đút túi quần, tay còn lại lười biếng đưa về phía Lý Trác Phong ngoắc ngoắc. Lý Trác Phong bị mê hoặc ma xui quỷ khiến mà véo tay cô thư ký, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vọt về phía Lý Cận Dữ. Trong đầu cô thư ký chỉ có một suy nghĩ, người anh hai này của Lý Trác Phong nếu đã quyết tâm muốn dụ dỗ ai thì không người phụ nữ nào có thể thoát khỏi. Hơn nữa còn là già trẻ đều không tha.
Lý Cận Dữ lấy một viên kẹo từ trong túi quần ra: “Ăn không?”
Lý Trác Phong thèm thuồng gật đầu.
“Anh bóc cho em nhé?”
“Dạ”.
Lý Cận Dữ dựa vào lan can, kẹp điếu thuốc, bóc hai ba lớp giấy kẹo, thuận tay đút vào trong mồm thằng bé. Tay còn lại vò tròn giấy kẹo, đưa cho Lý Trác Phong, vỗ nhẹ đầu nó, nhìn vào mắt nó chậm rãi nói: “Vứt vào trong thùng rác cái rác màu nâu kia giúp anh”.
-
Không biết hai người nói gì, Lý Trường Tân rất tức giận, sắc mặt Lý Lăng Bạch xanh mét hung hăng dẫn thư ký rời đi. Buổi đấu giá từ thiện buổi tối Lý Trường Tân không tham gia, Lý Cận Dữ tất nhiên cũng không đến. Thai Ương Ương kích động mà không được gì, mất mát ngồi vào chỗ, chống cằm giống như hòn vọng phu, tha thiết nhìn vào hai ghế trống hàng thứ nhất của gian hàng buổi đấu giá, trong đó có một cái viết tên Lý Cận Dữ.
Thai Ương Ương mặc một cái váy quây đuôi cá voan mỏng, lộ ra xương quai xanh thanh tú, chiếc cổ thiên nga cùng xương bướm giống như muốn bay lượn tung tăng, giống như một con bướm hoa, xinh đẹp không gì sánh được, trước ngực đính một cái nơ bướm rất lớn, thoạt nhìn cả người giống như một món quà, khao khát Lý Cận Dữ có thể tận tay cởi sạch mình ra.
Cô bé thật sự là mẫu người mà Lý Cận Dữ sẽ thích. Khéo léo, hiểu chuyện, giỏi nói dối.
Thai Ương Ương vừa lướt weibo vừa nói chuyện với anh ruột. Cô bé là kiểu fangirl điển hình, cả bảng tin Weibo đều là các fanclub của những người nổi tiếng, còn thích gọi Lý Cận Dữ là anh trai: “Hôm nay anh trai thật sự không đến à?”
Thai Minh Tiêu vừa mới kết thúc cuộc gọi với Lý Cận Dữ: “Ừ, nói là ông ngoại kéo cậu ấy đi chơi golf rồi”.
“Không phải chứ, vậy hôm nay em mất công trang điểm rồi”. Thai Ương Ương chán nản mà oán trách nói.
“Anh có thể để em mất công trang điểm sao?” Thai Minh Tiêu đầy thích thú mà liếc nhìn cô: “Cậu ấy đánh golf xong sẽ qua đây đón chúng ta”.
“Thật sao?” Thai Ương Ương có chút kích động.
“Ừ, tới lúc đó anh kiếm cớ biến mất, em nắm chắc cơ hội đấy”.
Hai mắt Thai Ương Ương hiện ra ánh đỏ, lại đột nhiên bình tĩnh lại.
“Sao vậy?” Thai Minh Tiêu khó hiểu.
Thai Ương Ương chợt có một cảm giác càng về đến gần quê hương càng hồi hộp: “Anh nói xem anh trai ở bên ngoài mấy năm như vậy, liệu đã có bạn gái chưa”.
“Không thể nào, cậu ta ngây ngô đơn thuần như thế, bao đó năm toàn như hoà thượng với con gái. Mẹ kiếp, có đôi khi cũng nghi ngờ có phải xu hướng tính dục của cậu ta có chút vấn đề không”, để tăng tính thuyết phục, Thai Minh Tiêu còn đá Diệp Mông đang ngồi bên cạnh không nói câu nào từ đầu buổi đến giờ: “Nhìn thấy không, vị đại mỹ nữ đang ngồi bên cạnh anh đây ở trên xe hôm đó, vậy mà cậu ta không thèm liếc mắt lấy một cái. Lúc đó Diệp Mông nói chuyện với cậu ta, cậu ta cũng chỉ lạnh lùng mà ừ một tiếng thôi”.
Diệp Mông: “…”
Mắt Thai Ương Ương nhìn chằm chằm: “Anh trai cấm dục quá vậy, kiểu chị đẹp đỉnh cao như chị Diệp mà anh ấy cũng không hề rung động sao?”
“Hoàn toàn không hề”, Thai Minh Tiêu khẳng định chắc như đinh đóng cột mà lắc đầu: “Không cần lo lắng, dù gì thì lần trước em sắp tỏ tình với cậu ta, anh cố ý kéo cậu ta đi đá bóng tới nửa đêm, cậu ta đã hận anh vài năm rồi”.
Má Thai Ương Ương hơi ửng hồng, trong đáy mắt là sự vui sướng khó che giấu, cũng có sự hoài nghi cùng không tự tin của người con gái trẻ yêu đương: “Anh, anh nghĩ xa quá rồi đấy”.
“Chà, em thật là càng sống càng tụt lùi”, Thai Minh Tiêu quả thực đã bị cô em gái nhát như thỏ đế làm cho tức chết: “Lòng can đảm hồi nhỏ ngày ngày em chơi với cậu ta đâu rồi? Yêu đương không phải bắt đầu từ nghĩ xa sao. Tôi nghĩ xa cho rằng bạn yêu thầm tôi, bạn nghĩ xa cho rằng tôi thích bạn, sau đó dần dần bắt đầu chú ý lẫn nhau. Nếu em lúc nào cũng nhắc nhở bản thân cái này không nên cái kia không chắc, vậy em sống còn ý nghĩa gì nữa? Cuộc đời em còn chưa bắt đầu mà em đã tự mình kết thúc rồi”.
“Vậy tí nữa em làm … thế nào đây”. Trong giọng nói của Thai Ương Ương đã có chút muốn thử xem sao.
Thai Minh Tiêu đưa ra ý kiến: “Tỏ tình, cưỡng hôn”.
Nghe tới đây, Diệp Mông đột nhiên bị nghẹn.
Thai Minh Tiêu: “Em xem, chị gái Diệp của em cũng nghĩ cách này của anh rất tốt”.
-
Một tiếng “Bịch!”, bóng vào lỗ golf, Lý Trường Tân quay người đưa gậy golf cho caddie* bên cạnh rồi lấy chiếc khăn tay màu trắng thong thả ung dung lau mồ hôi trên tay, liếc mắt nhìn Lý Cận Dữ đang dựa bên cạnh: “Thật ra cuộc sống cũng giống như chơi golf, con phải hạ thấp tư thế đánh golf, chứ không phải là mới vung gậy được vài lần đã vội lao đầu đi tìm bóng, xem bóng rơi ở đâu. Người thực sự chơi golf giỏi thì phải học cách cúi đầu”.
* Caddie: người quản lý gậy golf
Lý Cận Dữ biết ông nói có ẩn ý, dựa vào trụ bóng, cúi đầu cười: “Tư thế của con còn chưa đủ thấp sao? Hay con phải quỳ xuống luôn?”
Lý Trường Tân cười không nói, ngồi xuống ghế bên cạnh, ra hiệu cho caddie đưa gậy golf cho Lý Cận Dữ: “Nào, để ông ngoại xem xem, dạy con đánh golf từ năm tám tuổi bây giờ thế nào rồi”.
Lý Cận Dữ đã lâu không chơi. Anh cũng không thích loại hoạt động của giới thượng lưu này lắm, vì vậy anh tỉnh bơ mà dựa một lúc, sau đó mới lười biếng duỗi tay nhận gậy golf từ tay caddie, thản nhiên nói: “Đánh xong ván này, con không ở với ông nữa nhé”.
Lý Trường Tân vẫy tay: “Đánh trước đã rồi tính, đánh Hải Âu cho ông xem”.
Cái gọi là cú đánh Hải Âu cũng là một gậy vào lỗ trong đánh golf. Ví dụ tiêu chuẩn đánh golf ba gậy, kết quả đánh ra là một gậy vào lỗ, kiểu bóng gọi là bóng Chim Ưng. Nếu tiêu chuẩn gậy là một gậy vào lỗ dùng bốn gậy, thì kiểu bóng này gọi là đánh Hải Âu.
Lý Trường Tân cả đời đánh bóng cũng chưa đánh ra được cú đánh Hải Âu, nhưng lại dạy được cho Lý Cận Dữ chưa hiểu chuyện vào cái năm tám tuổi đó đánh ra được cú đánh Hải Âu.
Lý Cận Dữ của bây giờ tất nhiên không thể đánh ra được nhưng cũng vẫn miễn cưỡng coi như qua màn, cú đánh Chim Nhỏ hai gậy vào lỗ.
Lý Trường Tân có chút thất vọng: “Vừa rồi trong đầu đang nghĩ gì?”
Lý Cận Dữ giao gậy golf cho caddie rồi ngồi xuống cạnh ông, hai chân mở rộng, chống tay, anh vùi đầu im lặng một lúc mới nói: “Nghĩ vì sao ông muốn cho con cổ phần, còn mẹ con tại sao không được một đồng nào?”
Lý Trường Tân xoay người, vừa rót trà cho mình, vừa nhìn anh nói: “Xót mẹ con hả?”
Lý Cận Dữ mỉm cười: “Thành thật mà nói, dù gì bà ấy cũng là mẹ con”.
Lý Trường Tân vẫn như cũ, ung dung thoải mái khẽ thổi vụn lá trà: “Được rồi, không cần giả vờ trước mặt ông, ông biết con đang điều tra nó”.
Sân golf rất sáng, đây là sân bóng tư nhân của Lý Trường Tân, đất rộng mênh mông chỉ có hai người họ, nụ cười trên mặt Lý Cận Dữ dần cứng lại.
Ánh mắt Lý Trường Tân thâm sâu, như một khu rừng rộng lớn, dưới màn đêm tĩnh mịch, ẩn giấu vô số mối nguy khắp nơi, tựa như mây gió đổi thay cũng chỉ là ý niệm giữa bàn tay ông: “Số cổ phần 15% này có thể khiến con bỏ qua cho mẹ con không?”
Lý Cận Dữ cúi đầu im lặng một hồi, liếm khóe môi dưới, yết hầu tinh tế rõ nét hơi động, cười lạnh nói: “Vậy là sau bao nhiêu chuyện bà ta âm thầm làm sau lưng con, ông sẵn lòng lấy cổ phần để mua chuộc con?”
Lý Trường Tân lắc đầu: “Cận Dữ, cổ phần này không phải hôm nay mới quyết định cho con. Bắt đầu từ cái ngày con ra đời, ông đã nói rằng đợi sau khi con trưởng thành sẽ chuyển 15% cổ phần Hạn Hải Kì Hạ cho con. Chỉ là thời vận không tốt, ông đổ bệnh như núi sập, con thì lại phiêu bạt phương Nam”. Nói đến đây, Lý Trường Tân lại nhìn anh đầy ẩn ý, sâu xa nói: “Khi đứng ở đỉnh cao quyền lực và tiền bạc, con sẽ phát hiện, rất nhiều chuyện thật ra thân bất do kỷ. Cháu thật sự tin rằng thế giới này có công bằng sao? Con thật sự tin tưởng bên chiến thắng cái ác thì chắc chắn là chính nghĩa tuyệt đối sao? Không, thế giới này trước giờ đều không công bằng, thế lực chiến thắng cái ác lại có thể là một thế lực khác càng ác hơn. Bởi vì trong lòng mỗi người đều có cái ác, ai cũng đều hiểu đạo lý thỏ chết cáo khóc này. Nhưng phần lớn mọi người không nhận ra rằng, khi thỏ chết rồi thì có lẽ bản thân mình chính là con cáo đau buồn kia. Bởi vì không có mặt đối lập vĩnh viễn”.
“Thế cho nên ông ngầm đồng ý với chuyện mẹ con làm đúng không?” Lý Cận Dữ như không thể chịu nổi, nghiêng đầu, tập trung vào điểm chính: “Bao gồm việc bà ấy hợp tác với Oliver, nâng giá một cách ác ý, khiến cho những người Hoa trong nước chùn bước, cuối cùng “Trường Chung Đỉnh” bị một người nước ngoài thu vào trong túi, có lẽ mãi mãi cũng không thể trở về Trung Quốc được đúng chứ? Ông biết bà ấy lấy được bao nhiêu tiền hoa hồng trung gian không?”
Lý Trường Tân hiển nhiên là sửng sốt, cảm xúc gợn sóng, hai khóe mắt mênh mông như sóng tràn bờ kia: “Cháu chắc chắn không? Chuyện này không có bằng chứng không thể nói bừa”.
Hai tay Lý Cận Dữ chống lên chụm vào nhau, cúi đầu không nói gì.
Lý Trường Tân thở dài: “Bỏ đi, ông còn tưởng rằng nó chỉ là dùng mánh khóe. Nếu thật sự liên quan đến mức này, ta nhất định là người đầu tiên không tha cho nó. Những chuyện mấy năm nay nó làm thật sự càng ngày càng lớn, rất nhiều tiền bối trong giới ngày càng không hài lòng với nó. Tiểu Lưu hôm đó đã cho ông xem một bài tên là bóc phốt gì đó đăng trên weibo, bóc nhà chúng ta ra tới tận trời”.
-
Từ sau vụ “Trường Chung Đỉnh” không thành công, người Hoa giới sưu tầm trong nước đã oán thán khắp nơi về Lý Lăng Bạch. Lòng căm phẫn đọng lại nhiều năm cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, nhờ Lý Lăng Bạch có quan hệ tốt với truyền thông, mỗi lần có chút ngọn lửa nhỏ rục rịch trỗi dậy thì sẽ bị bà ta kịp thời dập tin, vô trách nhiệm.
Thế nhưng lần này quốc bảo trôi mất, còn trôi ra nước ngoài với giá cao như thế, cũng coi như nghịch đảo chạm được tới tay những người yêu thích di vật văn hóa. Lý Lăng Bạch bị người ta triệt để bóc hết tận đáy, còn làm liên lụy tới Lý Trường Tân.
Tuy nhiên, Thai Ương Ương đang ở hiện trường buổi đấu giá, xem thích thú thiệp mời lột da này, còn ra vẻ vui sướng khi người gặp họa mà soi mói: “Mẹ của anh trai cũng dự tính nhiều ghê. Em biết mũi của bà ấy chắc chắn là làm, nếu không sao có thể thẳng như vậy. Có điều bà ấy chăm sóc thật sự khá tốt, làn da đó hoàn toàn không nhìn ra được đã năm mươi rồi”.
Diệp Mông phát hiện Thai Ương Ương này khá thú vị. Nói tới mẹ của người trong lòng bị người ta bóc phốt như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tức giận cộng thêm không thể xem tiếp được. Cô bé vui vẻ ăn dưa, còn không ngừng lấy cùi chỏ đâm anh trai, ngạc nhiên nói: “Woa, hóa ra Lý Trác Phong là được sinh bằng thụ tinh nhân tạo sao? Thảo nào dáng vẻ suy dinh dưỡng vậy không giống anh trai chút nào, anh trai thật sự rất đẹp trai đấy. Ôi, tấm hình này có phải cắt từ thẻ sinh viên của anh ấy không, thật bầu bĩnh”.
Thai Ương Ương lại lo lắng nói: “Trời ơi, đã có người bắt đầu bóc anh trai rồi, đừng nhé, anh ấy nhiều lịch sử đen vậy, người không nhịn được bóc, trong trường diễn đàn vừa tìm kiếm thì tất cả đều là những chuyện năm đó của anh ấy”.
Diệp Mông đột nhiên cảm thấy cô gái này có chút đáng yêu: “Đưa điện thoại xem chút”.
Thai Ương Ương hét lên tiếng, lập tức hứng thú trào dâng mà chia sẻ với cô: “Em nói chị nghe, anh trai thật sự rất đáng thương. Chuyện đó trước đây vốn không phải lỗi của anh ấy, anh ấy chỉ là có lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, bị mấy ông già đó lừa thôi. Kết quả những người không có lương tâm đó đẩy anh ấy ra chịu tội thay, anh trai cũng không thanh minh cho mình lấy một câu”.
“Vì sao không thanh minh”.
“Anh trai muốn bảo vệ những đứa trẻ nhỏ kia đó. Bởi vì sau này sự việc trở nên tồi tệ, nước ngoài có người đứng ra giúp anh trai, hướng của dư luận liền có chút thay đổi. Kết quả mấy ông già hội liên hiệp kia vừa thấy sự việc còn có đường sống cứu vãn, không nói tiếng nào liền đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đám trẻ nhỏ lúc đó. Sau đó dáng vẻ trưởng thành kia của anh trai thì chị biết rồi đấy, trong trường có rất nhiều con gái thích anh ấy. Ông già liền lợi dụng những cô gái không biết gì đó đưa dẫn nhịp nhàng, họ bắt đầu điên cuồng công kích những đứa nhỏ trên diễn đàn rằng chúng không có não rồi còn trách anh trai. Nếu như anh trai còn giải thích phương pháp Loci bla bla … nữa, chỉ sợ những cô gái kia sẽ điên mất. Vì vậy anh trai không giải thích gì cả, rút lui thẳng khỏi cuộc thi đang tham gia lúc đó để sóng gió lắng lại”.
…
Buổi đấu giá kết thúc, dòng người dần dần đổ ra, Lý Lăng Bạch từ đầu đến cuối không hề xuất hiện. Trong lòng mọi người ai cũng đều rõ đây chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn bà ta dùng để chuyển hướng dư luận mà thôi. Một buổi từ thiện, mức đấu giá thành công ba triệu, rõ ràng rằng rất nhiều phần tiền toàn bộ đều quyên góp cho trường tiểu học Hy Vọng.
Đứng đầu bình luận weibo vẫn là thái độ đối hàng chục nghìn năm không thay đối với vấn đề dư luận: “Like! Đây mới là doanh nhân Trung Quốc!”
Nếu không phải người trong giới thì số đông bia miệng của người qua đường vẫn là tán thành với Lý Lăng Bạch. Ít nhất bà ta mỗi năm đều tận tâm làm việc, hơn nữa cũng là một trong số ít nhà từ thiện bằng lòng góp sức vì lợi ích cộng đồng.
Có đôi khi một cái giới chính là một bức tường. Mặc cho người ngoài tường nhìn vào thấy cành hồng hạnh treo cao cao, tươi sáng đẹp đẽ thế nào, nhưng chỉ có người trong tường mới biết được rằng mặt trong đến tột cùng bọc cái gì, là trứng hay phân gà.
Lý Cận Dữ đã đợi ở ngoài cửa, vẫn là sơ mi quần âu. Sau khi anh tới Bắc Kinh, dường như trang phục của anh chỉ còn lại những kiểu áo sơ mi đen trắng này. Trong sắc đêm ánh trăng mơ màng, có vẻ tối giản lại lạnh lẽo buồn tẻ, như thế nào mà nhìn quần áo chỗ thắt lưng lại nông rộng như thế, dường như anh lại gầy hơn chút rồi.
Hôm đó, Thai Ương Ương lâm trận bỏ chạy, không tỏ tình cũng chẳng cưỡng hôn, mà khoảnh khắc Lý Cận Dữ xuất hiện, giống như con chuột lén ăn pho mát, chạy trối chết.
Lý Cận Dữ tay đút túi quần, dựa vào tường, nhìn bướm hoa đang hoảng hốt lúng túng bỏ chạy, sau đó hỏi Thai Minh Tiêu: “Em gái anh sao vậy? Sao thấy tôi như thấy ma thế?”
Thai Minh Tiêu hận đến nghiến răng, cuối cùng đành cắn răng nói: “Bỏ đi, lần sau nói. Đúng rồi, tôi phải đi công ty một chuyến, đi trước đây”. Sau đó anh ta vội vàng nói với Diệp Mông: “Xe tôi dùng rồi, cô gọi xe taxi nhé”.
Diệp Mông ậm ừ. Vậy mà giữa sự vội vàng lại chỉ còn lại hai người họ.
Bắc Kinh tháng năm gió dữ dội, không hề báo trước mà đột nhiên nổi lên ào ào sau lưng. Đằng sau hai người giống như một thế giới vừa mới bị mưa to gió lớn càn quét. Giấy vụn, gió bụi, lá cây, … bị cuốn lên không trung lơ lửng, giữa ngọn cây thậm chí còn vang lên tiếng ma sát xào xạc, giữa đất trời một mảnh hỗn loạn. Họ giống như hai người lữ hành đi trong thời buổi loạn lạc. Ánh mắt hoàn toàn bị sự kinh ngạc của đối phương giao nhau một chỗ.
Hôm nay Diệp Mông mặc một bộ vest màu xanh lam, bên trong là áo may ô nhỏ tây trang cổ thấp, lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn mịn màng trước ngực, trưởng thành lão luyện, toát ra dục vọng tình xuân. Cứ như đóa hồng trong thời buổi loạn lạc, bị gió thổi loạn nhưng lại kiên cường độc lập. Cô hiếm khi nở nụ cười rạng rỡ, nghiêng đầu ngẩn ngơ nhìn anh một lúc lâu. Sau đó lấy một tay ôm lấy trước ngực, khẽ ngoắc về phía anh.
Lý Cận Dữ đi tới, còn chưa lên tiếng Diệp Mông đã vòng lấy cổ anh đưa người tới, khẽ nhón mũi chân lên hôn anh giữa ngã tư đèn neon đông đúc.
Thai Minh Tiêu vừa vào xe nhưng lúc này hễ anh ta liếc mắc ra ngoài cửa sổ sẽ thấy được ngay ngã tư hỗn loạn mù mịt giống ngày tận thế kia, một màn này khiến người ta thót tim mà lại bàng hoàng. Còn anh ta chỉ hồn nhiên không nhận ra mà ngâm nga khúc nhạc nhỏ, mở radio, từ từ lái xe rẽ ra ngã tư. Hình ảnh hai người hôn nhau giống như một bức tranh đẹp đẽ phản chiếu qua gương chiếu hậu của anh ta từ xa, không ngừng kéo dài, không ngừng thu nhỏ lại, mà anh ta lại không hề nhìn lấy một cái.
Lý Cận Dữ có ý hôn sâu hơn nhưng Diệp Mông lại buông anh ra rồi lùi lại.
Lý Cận Dữ ôm lấy eo cô không buông. Vào lúc này ở bên cạnh hễ có ai đi qua đều có thể nghe thấy người đàn ông này mặt dày mà thấp giọng bên tai người phụ nữ mời cô tiến thêm một bước: “Đi với tôi nhé?”
Nghe giọng nói trầm thấp quyến rũ khiến ốc tai nóng lên, nhịp tim chợt đập thình thịch. Sự thẳng thắn như vậy giống như một đôi nam nữ dũng cảm buông thả dục vọng dâng trào, chỉ muốn sảng khoái một đêm.
Diệp Mông thì chỉ là không đi nghiên cứu sâu, khẽ đẩy anh ra, có chút đắc ý: “Không, lát nữa tôi sắp phải bay một chuyến đi Hải Nam, không ở cùng cậu được”.
“Đi làm gì?”
“Có một cuộc triển lãm đá quý, Câu Khải bảo tôi đi xem”.
Lý Cận Dữ coi như nghe ra được, mắt thờ ơ rũ xuống rồi nhìn cô: “Cố ý trêu tôi hả?”
Diệp Mông cười vỗ mặt anh: “Ai biết được cậu không chịu nổi trêu chọc như vậy chứ, em trai”.
“Mấy ngày nay tâm trạng có vẻ tốt nhỉ?” Lý Cận Dữ thầm nghĩ không sao cả, chỉ cần cô vui vẻ là được.
“Cũng được thôi”. Diệp Mông uể oải nói.
“Được rồi, tôi đưa chị về nhà”.
Sau tối đó, Diệp Mông đã ở Hải Nam một tuần. Một tuần đó quan hệ hai người dường như lại có chút thay đổi mới. Thỉnh thoảng gọi điện, video call giống như trước đây. Mở video call, sau đó không nói gì, lặng lẽ mà nhìn mặt lẫn nhau, như thể tìm kiếm chút ít sự vuốt ve an ủi cuối cùng trong trái tim đối phương giữa thời buổi loạn lạc. Lý Cận Dữ phát hiện ánh mắt gần đây Diệp Mông nhìn anh ngày càng lưu luyến, dịu dàng như gió trên mây, lại như một đám mây mưa thuận gió hòa.
Ngày Diệp Mông từ Hải Nam trở về là sinh nhật của Thai Ương Ương. Đám phú nhị đại có lẽ đều có độc mà. Khi nào có chuyện vui hay không vui gì đó liền thích đăng nhiều ảnh trên tường nhà. Đầu nguồn của tật xấu này không biết ở chỗ ai. Hôm đó Thai Ương Ương đăng mười mấy tấm lên tường nhà, lần lượt khoe những món quà đắt tiền tinh xảo của đám anh trai tặng.
Cái hôm mua quà cho Thai Ương Ương, thật ra Lý Cận Dữ đã điện thoại hỏi cô: “Sắp sinh nhật Thai Ương Ương rồi, chị nói xem nên mua cái gì”.
Lúc đó Diệp Mông đang mồ hôi nhễ nhại, cả người giống như mất đi một lớp da, trắng tới phát sáng, không nhìn thấy lỗ chân lông một chút nào. Làn da như một cánh hoa trắng nõn, trên chiếc cổ mảnh khảnh giống như còn đang treo giọt sương sớm, giọt nước trong suốt. Cô nói: “Tùy cậu thôi, hồi trước cậu tặng gì?”
“Hồi trước”, Lý Cận Dữ giống như đang tạm ngừng nói chuyện mà nhớ lại một chút: “Không nhớ nữa”.
“Cô gái nhỏ ý mà, cũng chỉ thích mấy thức kiểu trang sức châu báu ý”, theo sau đó Diệp Mông như không có gì mà nói.
Lúc đó Lý Cận Dữ đang ở câu lạc bộ của Lê Thầm, tựa vào cửa lớn của câu lạc bộ, nhìn những đứa trẻ mười tuổi đối điện đang đua xe trên con đường lớn uốn khúc. Bên tai là tiếng hét chói tai kéo dài không dứt và tiếng nhấn còi nặng nề, mặt không biểu cảm mà nói: “Thế à, vậy tôi tặng cô ấy một sợi dây chuyền nhé? Hoặc là vòng tay? Hay là dứt khoát tặng một chiếc nhẫn là được”.
“Cũng được đấy, tùy cậu”. Diệp Mông vẫn một bộ dạng không sao cả.
Lúc đó phổi Lý Cận Dữ cũng tức sắp phát nổ đến nơi. Khi ấy anh cảm thấy người mồ hôi nhễ nhại đáng lẽ nên là anh, lồng ngực tức đến gần như thở không ra hơi: “Cúp đây!”
Sau hôm đó không còn liên lạc nữa. Lúc này Diệp Mông đang lật xem những bức ảnh trong vòng bạn bè của Thai Ương Ương. Ồ, thật sự nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương.
[Thai Ương Ương: Nhẫn của anh trai tặng đó! Tim]
Diệp Mông thái độ ôn hòa like một cái, sau đó không nói gì nữa.
Ngày tháng nhạt nhẽo mà lật qua hai trang. Vào thứ bảy, Diệp Mông bị loại cảm xúc đè nén này làm cho ngột ngạt tới sắp nổ tung, cô gọi điện cho Lê Thầm.
Bên Lê Thầm nghe rất náo nhiệt, bên tai toàn là tiếng nói chuyện hỗn tạp, trong lúc mơ hồ cô nghe thấy tiếng Thai Ương Ương gọi anh trai, cùng tiếng ừ lãnh đạm quen thuộc đó.
“Rất nhiều người sao?”
Lê Thầm đi ra bên ngoài, yên tĩnh hơn chút, bên tai đều là tiếng gió rít: “Đúng vậy, Thai Minh Tiêu tổ chức một buổi thịt nướng”.
“Tôi muốn đua xe, bên anh có xe cho tôi thuê không?”
Lê Thầm đã quen nên đồng ý luôn: “Cô tới đây đi, tôi tìm cho cô một chiếc”.
Khi anh ta cúp máy rồi đi vào, Thai Minh Tiêu giơ hai xiên nấm vừa nướng đưa cho đám chị em bên cạnh Thai Ương Ương, thuận miệng hỏi: “Ai đấy? Vợ anh à?”
Lê Thầm lại ngồi xuống lần nữa, nhận xiên thịt rồi nhúng tương, trả lời một cách lơ đễnh: “Là Diệp Mông, nói là muốn tới đây đua xe”.
Thai Minh Tiêu cho là mình nghe nhầm, liền ngoáy lỗ tai: “Cô ta điên rồi à?”
Một đám thanh niên tụ tập trong xưởng xe rất có cá tính. Khoảng thời gian này Lý Cận Dữ luôn làm tổ chỗ Lê Thầm, không đua xe, cũng không làm gì, nói chung chỉ ở lại. Khiến cho Lê Thầm phải ngày ngày tới trông cửa hàng, tới cuối tuần còn phải khí thế ngất trời mà nấu thịt phục vụ đám trẻ.
Ánh mắt Lê Thầm tê dại, cho rằng mình là cái máy nấu thịt không cảm xúc nói: “Không biết, chắc là cãi nhau với chồng cô ấy rồi, lại cũng không phải là lần đầu, cậu ngạc nhiên cái gì?”
Lông mày Thai Minh Tiêu như sắp bay lên vì ngạc nhiên: “Trước đây cô ấy đã từng tới rồi à!?”
Lê Thầm nói: “Là một tháng trước, lần đầu tới. Cũng là cãi nhau với chồng”.
Thai Minh Tiêu mắng: “Chết tiệt, cô gái này thế mà không nói cho tôi biết. Có coi tôi là bạn bè không đây”.
Câu Khải lúc này đang ngồi trên sofa nghiêm túc xem tin thời sự, âu phục chỉnh tề, lại bắt đầu chế nhạo: “Tôi đã nói người chồng quê mùa kia không hợp với cô ấy”.
Thai Minh Tiêu vừa quạt than trong lò, vừa giật dây xem nháo nhiệt không chê chuyện chưa đủ lớn nói: “Câu này tôi nghe mòn tai rồi, giỏi thì anh đập chậu cướp bông đi”.
Câu Khải nói: “Cậu nghĩ tôi không dám đập chắc?”
Thai Minh Tiêu cắt vang lên tiếng, anh ta thật sự là tay nướng thịt giỏi. Trình độ nhanh như vậy lại tay chân lanh lẹ mà nướng xong một xiên nấm đưa cho đám con gái bên cạnh, còn không quên chế giễu Câu Khải: “Anh âm thầm lấy thìa đập chứ gì, với tốc độ này của anh thì đập tới năm nào tháng nào đây”.
Không bao lâu Diệp Mông đến, chuẩn bị thay đồ đua xe ở phòng thay đồ của Lê Thầm. Lê Thầm không vội đi ra, dựa vào khung cửa nói chuyện phiếm với cô: “Cô có muốn thử thách một chút với ngọn cờ đỏ nhỏ ở đỉnh núi không?”
“Ngọn cờ đỏ nhỏ cái gì”.
“Thì thách thức kỷ lục của tôi, bảy phút năm mươi tám giây. Thắng được thì ngọn cờ đỏ nhỏ sẽ đổi thành tên cô”.
“Nhàm chán”, Diệp Mông không có hứng thú: “Nếu anh cho tôi miếng đất chỗ đỉnh núi tôi sẽ thử xem sao, một ngọn cờ đỏ nhỏ hả, tôi rảnh quá hay gì?”
Lê Thầm lười biếng ngả về phía sau, chậc chậc lắc đầu: “Cô đừng coi thường ngọn cờ đỏ nhỏ được không, đó là cờ quán quân của tay đua công thức F1, chỉ một cái này đã giỏi lắm rồi”.
“Bỏ đi, kỹ thuật lái xe của tôi không bay ra ngoài đã cảm ơn trời đất rồi”.
“Được rồi”, Lê Thầm không miễn cưỡng, trước khi đi đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhắc nhở: “Lát nữa thay quần áo đừng vào nhầm phòng, phòng bên cạnh có camera, nếu bị quay được đừng nói tôi không nhắc cô đấy”.
“Anh biến thái vậy, còn đặt camera ở phòng thay đồ?”
Lê Thầm cười: “Không phải, là em gái Thai Minh Tiêu. Nghe nói tí nữa muốn tỏ tình với cậu hai nhà họ Lý, muốn ghi lại nên đặt trước máy quay. Chuyện này Lý Cận Dữ không biết, cô đừng nói với cậu ấy”.
“Ừ”.
Lê Thầm ném chìa khóa xe cho cô, quay người định về nướng thịt cho đám trẻ kia, kết quả vừa quay đầu, liền nhìn thấy người liên quan nhiều chuyện kia dựa vào bức tường của cánh cửa phòng thay đồ, dọa anh hết hồn: “Chết tiệt, sao tên nhóc cậu bước đi mà không có tiếng, làm tôi giật mình. Cậu đã nghe thấy rồi đúng không? Coi như tôi chưa nói, cậu tự giả vờ không biết đi nhé”.
Lê Thầm thật sự bị đám trẻ náo loạn này làm cho đau đầu. Anh dứt khoát quyết định xua đuổi làn sóng này, nghỉ kinh doanh mấy ngày.
Thật ra, Lý Cận Dữ vừa vào cửa, trong khoảnh khắc, ánh mắt đám chị em của Thai Ương Ương liền tụ lại cùng một chỗ, ngầm hiểu lẫn nhau mà hướng về phía cánh cửa đóng chặt kia liên tiếp đánh giá, có người nhỏ giọng nói: “Hình như anh ấy đi tìm cái chị gái xinh đẹp bùng nổ kia”.
Thai Ương Ương đang mê mẩn weibo của thần tượng vừa mới đăng, vừa trả lời rất nhiều tim, vừa bình tĩnh nói: “Không cần lo, anh ấy không thích chị gái kia”.
“Thật à?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng còn nghi hoặc.
Thai Ương Ương lại đút cho họ một viên thuốc an tâm: “Thật đấy, anh ruột tôi nói vậy, lần đầu hai người họ gặp mặt, chị gái Diệp Mông chủ động bắt chuyện mà anh trai không hề nhìn lấy một cái”.
Các cô gái sôi nổi cảm thán: “Anh Cận Dữ thật đúng như tên gọi, rất lãnh đạm, rất cấm dục”.
“Anh trai thật sự thanh tâm quả dục. Hơn nữa còn rất ngây thơ, anh ấy đã không nói về một người bạn gái nào nhiều năm rồi”.
Phòng thay đồ của Lê Thầm thật ra không được tính là phòng thay đồ chính quy gì đó. Rộng ba bốn mét vuông, một giá để hàng để chật kín xung quanh. Đồ vật lặt vặt vứt loạn bên trên, mũ bảo hiểm, bộ linh kiện xe còn có một vài đồng nát sắt vụn linh tinh. Dáng người Lý Cận Dữ lớn, vừa bước vào không gian lập tức trở nên chật chội hơn, Diệp Mông quay người cũng khó, chỉ sợ nhấc đồng nát sắt vụn bên cạnh, phát ra những âm thanh không bình thường sẽ thu hút sự chú ý của bên ngoài.
“Lý Cận Dữ cậu tránh ra”. Diệp Mông bị anh vây lại giữa khung cửa.
“Chị phát điên gì thế?” Lý Cận Dữ giống như một bức tường lạnh như băng lại rắn chắc, nhưng chỉ có chính anh biết rằng trái tim còn đang co rúm không bình thường: “Chị đua xe cái gì? Hả? Hay chỉ hứng chí thôi, mẹ kiếp, nói cho tôi biết đi, chị dọa tôi đúng không?”
Từ khi mới nghe nói Diệp Mông muốn đua xe từ trong miệng Lê Thầm, trong đầu anh trở nên trống rỗng trong giây lát. Sau khi anh trai anh chết, anh chưa bao giờ có loại cảm giác hoảng sợ căng thẳng trong lòng như thế. Bây giờ trái tim anh còn đang co rút đau đớn. Mỗi một câu nói anh đều hít thở thật sâu, mới có thể giảm bớt nỗi đau đó.
Anh cúi đầu nhìn cô, sau đó ôm cô vào lòng thật chặt, ôm lấy đầu cô, nỗi đau từng chút một thít chặt lại, vuốt ve tóc cô: “Rốt cuộc trong lòng chị nghĩ thế nào, có thể nói cho tôi biết không? Đừng lấy chuyện này dọa tôi được không?” “Tôi không dọa cậu, tôi thật sự muốn trút giận”. Lý Cận Dữ đẩy cô lên khung cửa, căn phòng mờ mịt hỗn loạn, bụi bay đầy trong không trung, yên tĩnh mê muội yếu ớt, trong sự hô hấp đều là hơi thở của nhau, ấm nóng, ẩm ướt. Diệp Mông thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng lại đè nén của anh, sau đó một bàn tay anh chống trên khung cửa, tay còn lại ôm eo cô, hôn dọc theo mái tóc, cuối cùng dịu dàng lưu luyến mà ngậm vành tai cô, đầu lưỡi khẽ ngoáy viền tai thanh tú của cô, từng tiếng dụ dỗ nói: “Tôi lái, tôi đưa chị lên đỉnh núi, sao?” Vì thế, khi Lý Cận Dữ trong ánh mắt kinh ngạc lại mờ mịt của cả đám, còn có vài cậu em ở câu lạc bộ, nghiêm chỉnh ngậm bài tú lơ khơ chuẩn bị truy sát, xông tới chỗ Lê Thầm muốn chìa khóa xe của anh ta. Lê Thầm không thể tin được, ánh mắt sáng lên: “Cậu lái?” Lý Cận Dữ không có tâm trạng, áp suất không khí rất thấp, giọng nói cũng thấp: “Ừ, tôi đưa chị lượn một vòng”. Chiếc xe kia của Lý Cận Dữ trước đây chưa từng chở phụ nữ, điều này ai cũng biết. Nhưng hôm nay chiếc xe này lại muốn chở phụ nữ, những lá bài tú lơ khơ của mấy cậu em kia không hề nghi ngờ gì mà đồng loạt chấn động kinh sợ. Lê Thầm nào còn nướng thịt cho họ nữa, hào hứng nổi lên: “Đi đi đi, đi bấm đồng hồ cho cậu nhỏ”. Câu Khải cười toe toét: “Đi đi đi, bấm giờ bấm giờ. Chắc chắn không nhanh hơn tôi”. Trong ánh mắt Thai Minh Tiêu lóe lên niềm phấn khích không tên: “Mẹ kiếp, lần trước tám phút mười lăm rồi. Lý Cận Dữ không lái xe nhiều năm như vậy, tôi cược cậu ta không vào được tám phút ba mươi”. Một đám người vẫn đang ồn ào: “Đi đi đi, bấm giờ đi!” Thần kinh của đám con trai vẫn đang căng vì Lý Cận Dữ xông ra giang hồ mà hưng phấn, đám con gái thì đã nhạy bén mà nhận ra được quan hệ hai người này không bình thường. Thai Ương Ương cứ thế mà ăn dưa tới nhà mình, điện thoại cũng không hề để ý mà kinh hãi chấn động, líu lưỡi không nói nên lời nhìn đám chị em bên cạnh mình: “Hình như tớ lại tự tin mù quáng rồi?” Đám chị em an ủi: “Không sao không sao đâu, chị gái xinh đẹp như vậy, dáng người lại nuột, ngực còn to như thế, Ương Ương, mặc dù cậu thua nhưng thua trong vinh quang”. |
Bình luận facebook