Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Hai người đã quá lâu không gặp, hơi thở dường như cũng có thể kích thích dây thần kinh của đối phương, giật liên hồi.
“Tôi không có nhiều thời gian, tối nay phải đi rồi, chúng ta tốc chiến tốc thắng?” Anh xoay mặt cô sang, vừa hôn cô vừa thấp giọng nói.
Ánh trăng xiêu vẹo, bị rèm cửa sổ che khuất, trong phòng vừa tối tăm vừa hỗn loạn, giống như bị ai đó hầm một quả cầu lửa bên trong vậy, không khí nóng bỏng. Thân thể của hai người trẻ tuổi rực cháy dính chặt với nhau, là cội nguồn của tội ác. Lúc đó Diệp Mông thật sự muốn quay lại cho anh một bạt tai, thứ súc vậy, vừa gặp mặt là đòi làm? Nhưng lúc đó thật sự là lần đầu cô cảm thấy sự hưng phấn trong hành động của Lý Cận Dữ, hơi thở mỗi lúc một nặng nề, gần như là sự vội vã trước giờ chưa từng có. Vật đó đỉnh vào cô, mang theo sự chuyển động chưa từng có.
Diệp Mông nào có nhẫn tâm nói gì với anh nữa, cả người cô đã bị anh dồn đến kệ ti vi rồi, cùng anh trao những nụ hôn, tất cả tâm tư đều bị vứt lại phía sau, nhỏ tiếng hỏi một câu có thật không?
Hình như sợ cô không tin, anh trao cho cô một nụ hôn sâu, mở mắt ra đảo quanh khoan miệng cô, đáy mắt lạnh nhạt u ám kia lúc này đây giống như cửa thành bị bốc cháy: “Ừ.”
… …
Vẫn là trong phòng tắm, Lý Cận Dữ trực tiếp bế cô đến dưới vòi sen, sau đó mở nước, quần áo của anh chưa cởi, nhưng lại dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình lột sạch không chừa một mảnh trên người cô, Diệp Mông cảm thấy bản thân mình giống cọng hành nhỏ bị tưới ướt, lộc sạch, sau đó bị cắt thành hai khúc, cho vào rượu để giải cơn thèm.
Hai người nói chuyện, Diệp Mông lại cảm thấy mình giống như một vở kịch trên sân khấu xảy ra sự cố biểu diễn, một nửa trên đang diễn cấm 18, nửa còn lại như đang diễn phim võ thuật vậy.
Hai người suýt chút đã đánh nhau, phải nói là Lý Cận Dữ đơn phương bị đánh, vì tên đểu này thi thoãng lại nói bên tai cô kiểu được lợi còn ra vẻ bị hại: “Chị, đau.”
“Vậy thì ra ngoài.”
Anh một tay chống lên tường, tay còn lại vịn vào eo cô, vùi trong cổ cô, cười cười nói: “Không muốn, xoay qua đi.”
Diệp Mông lại cho một cái bạt tai sang, Lý Cận Dữ không nói tiếng nào, giây tiếp theo, cô lại hận không thể hóa thành dây leo bám chặt trên người anh.
“Chị ơi, mấy ngày trước ở sở cảnh sát tôi có gặp bạn trai cũ của chị.” Anh bất chợt nói với cô.
“Ở đâu? Sao cậu biết là bạn trai cũ của tôi?” Diệp Mông ngây ngơ hỏi.
“Chị căng thẳng cái gì? Hả?” Anh quay mặt cô qua hôn mạnh xuống: “Tôi đau chết được, thả lỏng chút.”
Diệp Mông chưa từng có trải nghiệm này, giống như con bướm chuẩn bị phá kén tằm, nhưng chui mãi vẫn chưa ra được. Cô chỉ có thể nói: “Thật không có, sau đó thế nào? Cậu nói tiếp đi.”
Thực ra là Thao Minh Tiêu nói với anh, lúc đó Lương Vận An tìm Thao Minh Tiêu đến xác minh thông tin hợp tác của Vương Hưng Sinh và công ty họ. Mấy ngày đó, Lý Cận Dữ cũng không chợp mắt gì, ngồi trên sofa vừa nghe hai người họ nói chuyện vừa nhắm mắt dưỡng thần. Kết quả dưới lầu đột nhiên khói bốc nghi ngút như nổ nồi hay gì.
Lương Vận An nghe ngóng mới biết, mấy chàng trai 25, 26 tuổi đến quán bar đụng độ liền đánh nhau với người ta, đánh xong mới biết, cái “người” kia không phải người bình thường. Người đó tên là Chu Dực Khôn, cũng chung nhóm với đám con nhà giàu như Thao Minh Tiêu, Lý Cận Dữ cũng có biết hắn, nhưng tiếp xúc không nhiều, không phải người chung đường. Tên Chu Dực Khôn này là công tử bột điển hình, người trong nhóm đều gọi là “Thần khí ăn hại.”
Khi Chu Dực Khôn nhìn thấy hai người họ cũng có mặt ở đây, hắn bị người ta đấm cho mặt mũi sưng bầm không nhận diện được, nói sao cũng không chịu tha cho đám người kia, Lý Cận Dữ và Thao Minh Tiêu chẳng hơi đâu lo chuyện bao đồng. Nhưng Thao Minh Tiêu vừa nhìn trong đám người kia là nhận ra một gương mặt quen thuộc, nên cũng chỉ nhắc qua xem như tám chuyện với Lý Cận Dữ. Kia là bạn trai cũ của Diệp Mông, chắc là hẹn hò trong thời đại học, sau khi Diệp Mông đến công ty làm, tên đó vẫn không chịu từ bỏ, đeo bám một thời gian dài, làm ầm đến rất khó coi.
Lý Cận Dữ không kiềm lòng được liếc qua nhìn sơ, trông cũng rất nhã nhặn lịch sự mà.
“Tại sao lại đánh nhau?” Diệp Mông hỏi.
Lý Cận Dữ không nặng không nhẹ nói: “Bạn trai cũ của chị nói Chu Dực Khôn ở quán bar chuốc say một cô gái rồi định dẫn đi, cô gái đó không chịu, bọn họ chỉ giúp ngăn lại, chắc là hai bên đều không khống chế được sức lực, đàn ông lại thích đánh nhau ra vẻ, giằng co qua lại, thành ra đánh nhau. Chu Dực Khôn bị đánh, đầu phải khâu tám mũi, đòi bọn họ bồi thường tám mươi tám vạn.”
Thực ra cô cũng từng gặp qua người tên Chu Dực Khôn này một hai lần, vốn không phải người tốt lành gì, háo sắc lại không tôn trọng phái nữ.
“Cậu nói chuyện này với tôi làm gì?” Diệp Mông hỏi.
“Tôi còn nghĩ chị sẽ năn nỉ tôi cứu giúp bạn trai cũ của chị chứ.”
“Liên quan gì đến tôi, cậu bớt tiếp xúc với Chu Dực Khôn đi, tên đó không phải người tốt lành gì.” Sau cùng Diệp Mông chỉ đáp lại một câu.
“Được.” Anh ngoan ngoãn nghe lời. Thực ra Lý Cận Dữ cũng không thoải mái lắm, vừa đau vừa khó chịu, cuối cùng mắt đỏ ngầu, tựa trán lên vai của Diệp Mông, cúi đầu nhìn xuống, giọng ấm ức: “Chị, bạn trai trước đây của chị có lâu như tôi vậy không?”
Tính hiếu thắng của đàn ông đây mà. Dù là về phương diện nào, đều thích so đo với người yêu cũ. Nhưng cuối cùng Diệp Mông cũng biết tại sao lần đầu anh còn đau đến khóc lóc, lần thứ hai lại đi nghiên cứu mấy chiêu trò linh tinh này rồi.
Cô làm gì có chứ.
- -
Rèm cửa sổ kéo kín, không có một tia sáng nào lọt qua được, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn đầu giường, sáng dịu ấm áp, lơ đi thiết kế cổ và nội thất xung quanh, không khí im ắng có chút giống những đêm ở Ninh Tuy. Chú mèo yên tĩnh nằm trên vách tường, đêm đến đợi phim chiếu trên màn ảnh.
Lý Trường Tân cũng có nuôi một con mèo, là loại mèo không có lông, cả gương mặt nhìn vào chỉ có hai con mắt đen láy, nhìn như thần ET vậy. Diệp Mông nhìn thấy cũng rợn người, hơn nữa trước giờ cô luôn tránh xa những con vật không có lông. Không biết con mèo này từ khi nào mà chạy vào trong này, leo thẳng lên giường của hai người họ. Diệp Mông vừa quấn khăn tắm từ phòng tắm bước ra, bị dọa đến lập tức quay trở vào.
Lý Cận Dữ đang cởi chiếc áo sơ mi ướt nhũn ra, vắt khô, ném vào thau đồ dơ: “Sao vậy?”
“Con mèo của ông ngoại cậu leo lên giường tôi rồi.”
“Chị sợ mèo?”
“Tôi sợ loài không có lông.”
Lý Cận Dữ chỉ mặc mỗi chiếc quần đi ra ngoài, nhìn thấy con mèo đó cuộn người lại nằm ngay trung tâm chiếc giường, không động đậy, anh dùng ngón tay gõ gõ lên tường, khẩu khí thường ngày: “Chris, đi xuống, đêm nay tao không ngủ ở đây.”
“Xoạt…” Con mèo thất vọng tức tốc chạy ra khỏi cửa.
Đợi khi Lý Cận Dữ quay vào, Diệp Mông tựa vào bồn rửa, dang tay đòi anh ôm, Lý Cận Dữ ôm cô, dính với cô vào bồn rửa, cúi đầu ngậm lấy môi cô, thấp giọng dỗ dành: “Đợi chút, tôi giúp chị thay ga giường.”
Diệp Mông ôm lấy eo anh, vùi đầu lên vai anh, tình dục tan biến, thân thể của người đàn ông chỉ còn độ ấm, nhịp tim bình ổn, nhưng rất thoải mái, tựa như một luồng nước ấm yên tĩnh không gợn sóng, từ từ chạy vào mạch máu của cô, rửa trôi tất cả tâm tư của cô, khai thông mạch đập toàn thân của cô: “Không cần đâu, muộn quá rồi, tôi ngủ ngoài rìa chút là được. Khi nào thì cậu đi?”
Anh cúi xuống nhìn cô: “Đợi chị ngủ rồi đi.”
Cuối cùng hai người leo lên giường, mỗi người nằm một bên rìa, yên lặng hút thuốc, trò chuyện.
“Có phải ông ngoại cậu muốn cậu ở lại Bắc Kinh không?”
“Ừ.” Anh hút thuốc rồi đáp.
“Cậu nghĩ thế nào?”
Lý Cận Dữ nửa người trên trần, chiếc quần nới lỏng ngang eo, dây nịch vắt trên chiếc ghế cạnh giường, anh tựa lên đầu giường, một chân co lại, búng búng tàn thuốc, ý tứ sâu xa hỏi ngược lại cô: “Chị cảm thấy tôi có thể nghĩ thế nào?”
Diệp Mông dập tắt điếu thuốc của mình, bò lên người anh, Lý Cận Dữ nhấc cao cánh tay đang kẹp điếu thuốc, tay còn lại đón lấy eo cô kéo vào người, sau đó Diệp Mông cúi xuống rà quanh gương mặt anh, cực kỳ trịnh trọng nói: “Ông xã, cậu đúng là bảo bối cực phẩm trong nhân gian.”
Anh cười cười, người hơi thụt xuống, ngửa cổ tựa lên đầu giường, thong thả phả một hơi khói: “Chị thôi đi.”
Mùi hương vừa tắm xong của đàn ông rất dễ chịu, sạch sẽ thơm tho. Diệp Mông hít hà mùi hương trên cổ anh: “Bảo bối, cậu thơm thật, mùi gì vậy?”
“Mùi sữa tắm, trên người chị cũng là mùi này.”
“Bên trong cũng vậy.” Anh bổ sung thêm một câu.
“… …”
Trời đêm vắng lặng, trong ánh mắt là sự lưu luyến dây dưa không nói nên lời, hai người lẳng lặng ngắm nhìn đối phương, Lý Cận Dữ vén tóc cô ra sau vành tai, hỏi: “Sao gần đây nhìn chị ốm đi nhiều vậy? Ông ngoại không cho chị cơm ăn hả?”
“Có sao? Ngoài ốm ra, còn có gì khác không?” Diệp Mông mặc áo sơ mi của anh, cố ý ưỡn ngực lên.
Lý Cận Dữ nhận được ám hiệu của cô, ánh mắt lạnh nhạt dời xuống, một tay đặt lên đầu giường, điềm nhiên búng tàn thuốc: “Bụng lớn ra nhiều, mang thai rồi?”
Diệp Mông định mắng khỉ gió, có phải cậu đui rồi không. Kết quả bỗng dưng nhớ ra, bịt miệng lại hỏi: “Vừa rồi cậu có đeo bao không?”
“Không có.” Anh rất bình tĩnh.
Diệp Mông leo xuống, ôm lấy anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, tựa mặt vào: “Vậy ngộ nhỡ dính thì phải làm sao?”
“Thì sinh thôi.” Anh cúi đầu nhìn cô.
Hai người giống như hai con bạch tuộc, hận không thể bám chặt vào đối phương, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thẳng thừng từ chối: “Không muốn.”
Lý Cận Dữ búng tàn thuốc: “Tại sao?”
“Cậu có biết sinh con rất phiền phức không? Chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ, thân hình tôi chưa kịp hồi phục lại thì phải làm sao? Hơn nữa sinh đẻ xong ít nhất ba năm không có thời gian hoạt động tự do, tôi và cậu còn chưa tận hưởng đủ thế giới của hai người. Tôi không muốn lại có thêm đứa nhỏ làm phân tán sự chú ý của cậu đâu. Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn.”
Nói liên tiếp ba câu không muốn.
Giây phút này trông Diệp Mông như cô nữ sinh, thì ra cô cũng có nỗi sợ, cũng lo lắng sẽ có người làm phân tán sự chú ý của anh, Lý Cận Dữ cười không ngớt, trong lòng vui sướng, vừa vuốt ve mái tóc cô, vừa rõ biết còn cố hỏi: “Vậy phải làm sao?”
“Tại sao cậu lại không đeo bao? Lẽ nào cậu không muốn cùng tôi tận hưởng thế giới của hai người hả?” Cô hùng hồn chất vấn anh.
Anh cười cười, bất lực nói: “Ở đây không có bao, tôi cũng đâu thể chạy đi hỏi ông ngoại được.”
“Vừa rồi trên đường đến sao không mua? Cậu biết rõ đêm nay sẽ làm mà.” Cô vẫn lầu bầu có chút bất mãn.
Thực ra thì anh không nghĩ đến thật, anh cứ nghĩ bản thân anh rất giỏi kiềm chế, nhưng con người của Lý Cận Dữ lại không giỏi viện cớ, có gì nói đó, chỉ đành góp ý nói: “Chị, hay là bây giờ chị đứng một lúc đi, đừng có nằm nữa, nói không chừng lúc này còn có thể chảy ra lại.”
“Chảy cái đầu cậu!” Diệp Mông vùi trong lòng anh, không nói tiếng nào thẳng tay tát cái mạnh lên tay anh, cũng khá đau đó. Lý Cận Dữ “xuỵt” một tiếng, vẫn dỗ dành cô: “Hay là tôi đi khâu lại, đợi khi nào chị muốn sinh rồi, tôi lại đi làm phẫu thuật mở ra.”
“Bảo cậu đeo bao thì cậu sẽ chết hả?” Diệp Mông véo anh.
“Đeo bao cũng đâu có tuyệt đối. Ngộ nhỡ nếu bị dính chiêu, khi đó chị lại khóc lóc.” Lý Cận Dữ xoa nắn vành tai cô, nói.
Diệp Mông nằm trên người anh hậm hực nói: “Ngày mai tôi đến nhà thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp uống trước vậy.”
Lý Cận Dữ thở dài: “Hay là tôi vẫn đi khâu lại thì hơn, để chị uống thuốc tránh thai, tôi đúng là không bằng cả cầm thú.”
Diệp Mông chồm dậy, mút lên môi anh một cái, nhìn chằm chằm anh, nói: “Tôi tự nguyện, được chưa?”
Bên ngoài, không biết có phải tiếng kêu của Chris không, trong đêm tối tĩnh lặng, thi thoảng đan xen tiếng mèo kêu, tiếng gió thổi, tiếng mưa phùn, giống như tiếng thì thầm của tình nhân trong cảnh đêm yên tĩnh.
Lý Cận Dữ đáp lại nụ hôn của cô, rất cố chấp, khuyên không được: “Tôi không đồng ý, hiểu không?”
Diệp Mông cũng thở dài: “Vậy bây giờ phải làm sao? Cậu không cho uống thuốc, lỡ như dính rồi…” Nghĩ thôi cũng thấy khó chịu, cô vùi vào lồng ngực anh, che mặt lại, giả khóc: “Hôn lễ còn chưa làm, tôi không muốn vác cái bụng… A…”
Anh tựa lên đầu giường, biếng nhác đặt điếu thuốc xuống, mở từng nút áo sơ mi của cô ra: “Vác cái bụng ra cũng được mà, tôi cảm thấy mọi người đều có chút kính sợ phụ nữ mang thai.” Anh nói lời này, động tác tay anh lại vô cùng điêu luyện nhàn nhạ.
Trong lòng Diệp Mông nghĩ anh đúng là biến thái thật, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ đành dùng tay che ngực lại: “Cậu làm gì vậy?”
Lý Cận Dữ lật người lại đè cô ở dưới thân, vùi đầu xuống: “Trồng ít giống.”
Hai người giày vò nhau một lúc lâu, cho đến khi trời bắt đầu tờ mờ sáng, Lý Cận Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị đi, tựa lên đầu giường, vừa vươn tay vớ dây nịch bên cạnh vừa nói với cô: “Thời gian này nếu chị cảm thấy nhàm chán, có thể suy nghĩ xem muốn đi đâu chơi, đợi khi chuyện giải quyết xong, chúng ta đi du lịch?”
Diệp Mông không nỡ để anh đi, giống con Koala đu trên người anh, không ngừng hôn anh, từ lồng ngực lên đến chop mũi, cực kỳ không nỡ hôn chi chít khắp gương mặt anh, cuối cùng là môi, ngậm rồi mút, bao nhiêu cũng không đủ: “Chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn nằm trên giường với cậu.”
“Chị lười quá đó.” Lý Cận Dữ cười cười, áo sơ mi vẫn đang ở trên người của cô: “Phải đi rồi, đưa áo cho tôi.”
Diệp Mông rất không bằng lòng cởi từng cúc áo, Lý Cận Dữ tựa vào đầu giường, cười như có như không ngắm nhìn cô, tầm nhìn thuận theo bàn tay đang cởi cúc áo của cô, từng nút một đi xuống, một bàn tay lướt qua eo cô, nhấn xuống người anh, lãnh đạm nói: “Lớn thêm nhiều vậy sao?”
“Ừ.”
Lý Cận Dữ ngẩng đầu có chút mất kiềm chế từ từ ngậm lấy môi cô, đè nén tim đang đập loạn, giống như dây leo vây quanh, buộc chặt hai người họ lại với nhau. Rạng đông trước bình minh mang theo hơi ấm của chiều tối, đất đai đen tối nảy ra chồi non xanh mướt, tình yêu tự do sinh sôi trong lòng họ. Anh tựa lên đầu giường, thắt xong dây nịch, nửa thân trên để trần trao nụ hôn với cô, như muốn rút hết hơi thở của đối phương, cả yết hầu cũng chuyển động nhiệt tình và khác thường, giọng anh khàn khàn nói bên tai cô: “Chị ơi, chị đúng là gu chuẩn.”
- -
Cơn mưa tầm tã rơi xuống không báo trước, bầu trời âm u, giống như sự yên tĩnh trước cơn bão tố. Sở cảnh sát Hạc Sơn đèn đuốc sáng trưng, không biết đã thức bao nhiêu đêm, trong văn phòng có vài cảnh sát ngủ rải rác khắp nơi, dùng sách che mặt, chân gác lên bàn, bên cạnh là hộp mỳ đã được hớp sạch sẽ.
Lương Vận An đang kẹp điện thoại bên cổ, vừa giúp họ thu dọn bãi mỳ hộp, vừa nói chuyện điện thoại với Lý Cận Dữ: “Liệu ngày 17 có phải Vương Hưng Sinh đã gặp Toàn Tư Vân không? Trong đoạn camera mà anh tra ra được, nếu như không nhìn lầm thì hình như Vương Hưng Sinh đã lên xe của Lý Lăng Bạch. Nhưng vào ngày 17 Lý Lăng Bạch lại khẳng định bản thân đang ở nước ngoài, lúc đó chúng tôi không nắm được chứng cứ, chỉ đành thả bà ta ra.”
Thế nhưng trong đoạn camera lần này, mọi người đều ngẩn ra. Vì xe của Lý Lăng Bạch đậu ở góc chết của camera, đừng nói là không bị ghi hình, cho dù có bị ghi hình, với lượng xe qua lại trên đoạn đường đó, cũng chưa chắc nhân viên kỹ thuật nhìn ra được. Lý Cận Dữ nhìn ra chiếc xe đó, là vì hình dáng…
Vào lúc 9 giờ 10 phút, ánh nắng Mặt trời rọi vào, đúng lúc rọi ra bóng của chiếc xe lên mặt đường, đã được camera ghi lại. Căn cứ hình dáng những lần sau của Vương Hưng Sinh xuất hiện trong camera, lúc đó hắn có đội chiếc mũ lưỡi trai, và trùng hợp góc quay của camera kia chỉ quay được nửa chiếc nón, gần như không thể xác định đó là một người. Nếu không nhờ có mấy thông tin được cung cấp từ trước, Lý Cận Dữ lúc đó cũng không liên tưởng được người đó là Vương Hưng Sinh, và chiếc xe kia chính là xe của Lý Lăng Bạch.
Sau đó Lý Cận Dữ nhờ nhân viên kỹ thuật điều chỉnh tất cả camera ở vị trí này ra, tiến hành gắn ghép từng góc cạnh lại, tính toán và dựng mô hình, cơ bản là khôi phục hình dáng vốn có của chiếc xe đó, xác định chính là xe của bảo mẫu nhà Lý Lăng Bạch.
Nhân viên kỹ thuật lại từ camera ở con đường khác tìm được xe của Lý Lăng Bạch đúng là từng xuất hiện ở gần khu vực lân cận. Sau đó Vương Hưng Sinh thường xuất hiện ở các camera có liên quan, đều là khoảnh khắc rất ngắn. Nhưng vì địa điểm xuất hiện quá nhiều, lượng người qua lại quá lớn, gần như đểu bị bỏ sót mất. Cũng từng có nhân viên cảnh sát phát hiện tung tích của hắn lúc đó, nhưng sau đó lại biến mất rồi, giống như có khả năng dịch chuyển tức thời vậy. Hơn nữa địa điểm xuất hiện đều không cố định.
“Nếu có thể chứng thực vào ngày 17, Lý Lăng Bạch đang ở nước ngoài, vậy thì người ở trong xe lúc đó chắc là Toàn Tư Vân.”
Lương Vận An mang tất cả mì hộp qua sử dụng vứt vào sọc rác, hoài nghi khó hiểu hỏi: “Tại sao Toàn Tư Vân có thể sử dụng xe của bảo mẫu nhà Lý Lăng Bạch? Lẽ nào Lý Lăng Bạch cũng là giáo đồ? Trong nhà mẹ anh không có quyển sách tựa là “Cửa” sao?”
Lý Cận Dữ đang ở căn hộ tại khuôn viên Phong Hối thay quần áo, đeo tai nghe, vừa cúi đầu gài nút ở tay áo vừa nói: “Tôi chỉ có thể nói tôi chưa từng thấy qua, dù sao quan hệ giữa tôi và bà ấy không tốt, phòng của bà ấy tôi chưa vào được hai lần.”
Bên ngoài đang đổ cơn mưa dai dẳng, ngọn đèn treo đung đưa qua lại, bầu trời tối đen, tầm nhìn không rõ ràng.
Lúc này trong sở cảnh sát, có người lẩm bẩm nói mớ, Lương Vận An nhìn vào những gương mặt mệt mỏi đang ngủ, dục vọng muốn phá án trong lòng lại rửa trôi đi: “Có lẽ do chúng ta nghĩ sự việc quá phức tạp rồi? Thực ra đây chỉ là một vụ án tổ chức đa cấp? Tôi thật sự không tin được một người phụ nữ yếu không ra gió được như Toàn Tư Vân lại là người dựng lên một tà giáo lớn như vậy.”
- -
Không khí trong quán bar vẫn như vậy, ánh đèn mờ tối, hình bóng mờ ám của cặp nam nữ ôm lấy nhau, hoặc là sẽ nồng nhiệt hơn một chút, hận không thể chúi vào thân thể của đối phương ngay tại chỗ. Mấy hình ảnh đen tối nhất được ánh đèn đa sắc phản chiếu vào ly rượu, cho dù là rượu độc, đám người này e là cũng vui vẻ cam chịu.
Mã Hầu ngồi giữa hai cô sinh viên đại học ngây thơ, khi hắn định đứng lên đi nôn đợt ba, thì bị ai đó túm cổ lôi vào phòng vệ sinh, “lạch cạch” hai tiếng khóa cửa dứt khoát, nghe vào rất quen thuộc, còn chưa kịp đợi hắn ngửa mắt lên, đã nhìn thấy đôi giày da mũi nhọn sáng bóng lại quen thuộc.
Hắn chỉ đành chầm chậm nhìn ngược từ chiếc quần Tây lên, không biết là do hắn uống say hay vì chân của tên nhà giàu này vốn dài như vậy, cảm giác tìm rất lâu mới nhìn thấy mặt.
Nhưng Lý Cận Dữ đã ngồi xổm xuống rồi, Mã Hầu tức khắc rùng mình từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, không nhịn được buộc miệng nói ra câu: “Mẹ kiếp.” Lại bị tên này tóm rồi.
“Không đánh ông, chỉ hỏi ông vài chuyện.”
Lý Cận Dữ quen đường quen lối mang theo cây búa nhỏ ở cửa ra vào, anh ngồi xổm, một tay gác lên chân, một tay chống cây búa nhỏ xuống đất. Anh cười lên cũng lạnh toát, Mã Hầu cảm thấy tên này thật sự rất thánh, nhìn thế nào cũng thấy không nhiễm khói búi nhân gian vậy chứ. Nhà giàu chắc tắm cũng dùng sữa bò nhỉ, nhìn búng ra nước nước luôn.
Vậy cậu xách theo búa làm gì?
“Hỏi…” Mã Hầu run rẩy đáp.
“Tại sao Vương Hưng Sinh lại đột nhiên muốn thoát khỏi ‘Đại sư Dẫn Chân’? Trước đây từng có người thành công thoát ra chưa? Hay là người muốn thoát ra đều đã chết rồi? Còn nữa, tại sao ngay từ đầu ông lại mạo nhận là ‘Đại sư Dẫn Chân’?”
Mã Hầu nói: “Không phải Vương Hưng Sinh muốn thoát khỏi ‘Đại sư Dẫn Chân’, ban đầu hắn gia nhập vào ‘Đại sư Dẫn Chân’ là vì muốn lật lại vụ án cho Trần Thanh Mai. Cậu biết Trần Thanh Mai chứ? Chính là người phụ nữ tám năm trước lái xe tự sát ở núi Cửu Môn, Vương Hưng Sinh và bà ta có tình ý. Vào đêm hôm bà ta tự sát, Vương Hưng Sinh từng gặp bà ta, hai người đó còn ngủ với nhau nữa. Sau đó Vương Hưng Sinh nói với tôi hắn muốn ly hôn, nào ngờ, sau khi hai người đó ngủ với nhau, người nữ lại tự sát rồi. Lúc đó Vương Hưng Sinh nghe người phụ nữ đó lầm bầm “Cửa” gì đó, hắn liền nhớ ra hình như hắn từng thấy qua quyển sách “Cửa” đó ở nhà mẹ cậu, thế nên ngày hôm sau đã đến nhà mẹ cậu, lấy quyển sách đó.”
Mã Hầu nói xong, liếc sang anh do thám, tất nhiên Mã Hầu biết anh là con trai của Lý Lăng Bạch, Lý Cận Dữ cũng không che giấu gì, thậm chí có chút chẳng có cảm xúc, không có gì ngạc nhiên, hỏi: “Cả nước đều biết quan hệ của hai chúng tôi rất bình thường, ông không cần nhìn tôi như vậy, thế nên mẹ tôi, cũng giống các người, theo tín đồ đúng không?”
Mã Hầu lập tức nói: “Chuyện này thì tôi không biết mẹ cậu có phải tín đồ hay không, chúng tôi không tập hợp, cũng không làm lễ cúng bái gì, đường lối duy nhất chính là Thầy điều trị tâm lý.”
“Thực ra các người chỉ là một nhóm lừa đảo?”
Mã Hầu: “Đừng nói vậy có được không? Tôi cũng là người bị hại mà, tôi đâu có phụ trách thu tiền. Có điều là ‘Thầy điều trị tâm lý’ trong này tẩy não rất lợi hại. Những chuyện khác thì tôi thật sự không biết.”
“Vậy Vương Hưng Sinh làm nội gián trong đây sáu, bảy năm, cuối cùng vẫn là kết cục tự sát bí bách như vậy?” Lý Cận Dữ không thể tưởng tượng được người đàn ông này ngốc đến mức độ nào.
“Không phải tất cả mọi người đều có đầu óc như cậu đâu.” Mã Hầu nói tiếp: “Con người của Vương Hưng Sinh vốn không được thông minh, nhưng hắn là thật lòng với Trần Thanh Mai, cảnh sát kết án rất nhanh. Lúc đó Trần Thanh Mai đã có gia đình rồi, hắn càng không thể nói ra được gì, thế nên mới quyết định tự mình tìm hiểu thử cái gọi là ‘Thầy điều trị tâm lý’.”
Lý Cận Dữ im lặng nhìn sang hắn, ánh mắt rất có hứng thú: “Tôi có một vấn đề rất tò mò, con người như ông, cũng cần ‘Thầy điều trị tâm lý’?”
Mã Hầu gãi gãi đầu: “Lúc đó quan hệ giữa tôi và Vương Hưng Sinh khá tốt, lo hắn sẽ gặp chuyện gì đó, nên mới tham gia với hắn. Danh hiệu Song hùng Quảng Đông của chúng tôi, cậu nghĩ là đặt cho vui hả? Về sau bắt đầu có chút khởi sắc gì đó, muốn thoát khỏi, suýt chút bị làm cho chết. Tôi đâu có dám, nên cứ sống vậy thôi. Sau đó Vương Hưng Sinh muốn thoát ra, tôi khuyên hắn đừng chống đối với người ta nữa. Cậu xem, sau cùng chẳng phải hắn cũng rơi vào kết cục này sao.”
Mã Hầu giống một đống bùn nhão, hợp với nơi nào, nơi đó cũng có thể tự nắn ra hình tượng của mình. So với người đầu ốc đơn giản như Vương Hưng Sinh, tuy nhìn Mã Hầu giống ngọn cỏ thấp hèn, nhưng sức sống của nó rất quật cường.
- -
Tháng Sáu, cây cối xum xuê, cơn mưa dai dẳng, khí trời âm u.
Sở cảnh sát bận rộn như một mớ hỗn tạp, trong văn phòng của Ma Tước nhỏ, cảnh sát trưởng Phương Chính Phàm mặt đầy cương nghị, mặc cảnh phục, cũng có chút muộn phiền đi đi lại lại. Lương Vận An và nhóm chuyên gia, những chuyên gia ẩn dật thần bí, còn có đội trưởng đội Điều tra tội phạm và cả đứa con trai của tội phạm tình nghi, sao có cảm giác không khí bị nén thấp đi rồi.
Cảnh sát Tiểu Hoa đưa tài liệu vào, vừa nhìn tình hình này, không nói tiếng nào nhẹ nhàng giúp họ đóng cửa lại, hiển nhiên là đã đến tiết mục gây cấn nhất rồi. Các cảnh sát trực ca bên ngoài cũng đang nghe ngóng tình hình bên trong, nhìn qua sắc mặt của cô, liền nghe cô “suỵt” một tiếng.
“Áp lực của cảnh sát trưởng rất lớn, những người còn lại đều không lên tiếng, không khí bên trong đó có thể dùng mây đen che khuất để hình dung đó.”
“Lý Cận Dữ chưa đi hả?”
Cảnh sát Tiểu Hoa cười cười, hàm ý sâu xa cụng vào cánh tay cô: “Chưa, có ý định gì hả?”
Cô đồng nghiệp mắc cỡ: “Không có, cậu ta lạnh lùng như vậy, có thể có ý định gì chứ.”
Cảnh sát Tiểu Hoa khó hiểu nói: “Thực ra cậu ấy rất nice. Có lúc nói chuyện với cảnh sát Lương, tôi cảm thấy cậu ấy như một chú cún con. Chắc là có chút cool nice.”
Đồng nghiệp cười đùa, từ hình dung quái quỷ gì không biết.
… …
Ngày mai là thứ Tư, một khi Toàn Tư Vân xuất cảnh, e là muốn tìm bà ta sẽ như kim mò đáy biển rồi.
Nhưng hoàn toàn không có chứng cứ, hiện giờ tất cả logic mà họ có cơ bản đều là suy đoán của Lý Cận Dữ. Nếu như hôm đó không phải Lý Cận Dữ trùng hợp nhìn thấy Toàn Tư Vân bước ra từ cái nơi gọi là “Thầy điều trị tâm lý”, họ hoàn toàn sẽ không điều tra theo hướng của Toàn Tư Vân. Hơn nữa, trong cuộc sống, Toàn Tư Vân lại là một người sống giản dị, đều được bình luận tốt.
“Mặc kệ, giữ lại trước rồi tính tiếp.” Phương Chính Phàm gở nón xuống đập xuống bàn, rất quả quyết: “Bắt! Bắt lầm thì tôi bị cắt chức! Cùng lắm tôi dùng chức cảnh sát trưởng này để đổi chủ mưu tà giáo kia!”
“Đồng chí Dư Hoa từng nói, cuộc sống chính là hiện thực như vậy, một bên xa hoa trụy lạc, một bên vách nát tường xiêu. Vách nát tường xiêu kia để cho tôi, xa hoa trụy lạc kia chừa cho các cậu. Bắt đi!”
- -
“Cào đi.” Diệp Mông giơ cánh tay mình ra, nói với con mèo Canada không có lông kia: “Cào rách rồi, vừa hay tao có thể đi tiêm ngừa dại, có thể lén đi gặp bé yêu của tao. Tao nhớ cậu ấy đến sắp phát điên rồi.”
Trước đây Chris vốn còn hung hăng dữ tợn, nhưng dường như sợ cô ăn vạ, bỗng dưng lùi lại ra sau hai bước, sau đó chạy mất bóng dáng.
Đồ thần kinh!
“Tôi không có nhiều thời gian, tối nay phải đi rồi, chúng ta tốc chiến tốc thắng?” Anh xoay mặt cô sang, vừa hôn cô vừa thấp giọng nói.
Ánh trăng xiêu vẹo, bị rèm cửa sổ che khuất, trong phòng vừa tối tăm vừa hỗn loạn, giống như bị ai đó hầm một quả cầu lửa bên trong vậy, không khí nóng bỏng. Thân thể của hai người trẻ tuổi rực cháy dính chặt với nhau, là cội nguồn của tội ác. Lúc đó Diệp Mông thật sự muốn quay lại cho anh một bạt tai, thứ súc vậy, vừa gặp mặt là đòi làm? Nhưng lúc đó thật sự là lần đầu cô cảm thấy sự hưng phấn trong hành động của Lý Cận Dữ, hơi thở mỗi lúc một nặng nề, gần như là sự vội vã trước giờ chưa từng có. Vật đó đỉnh vào cô, mang theo sự chuyển động chưa từng có.
Diệp Mông nào có nhẫn tâm nói gì với anh nữa, cả người cô đã bị anh dồn đến kệ ti vi rồi, cùng anh trao những nụ hôn, tất cả tâm tư đều bị vứt lại phía sau, nhỏ tiếng hỏi một câu có thật không?
Hình như sợ cô không tin, anh trao cho cô một nụ hôn sâu, mở mắt ra đảo quanh khoan miệng cô, đáy mắt lạnh nhạt u ám kia lúc này đây giống như cửa thành bị bốc cháy: “Ừ.”
… …
Vẫn là trong phòng tắm, Lý Cận Dữ trực tiếp bế cô đến dưới vòi sen, sau đó mở nước, quần áo của anh chưa cởi, nhưng lại dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình lột sạch không chừa một mảnh trên người cô, Diệp Mông cảm thấy bản thân mình giống cọng hành nhỏ bị tưới ướt, lộc sạch, sau đó bị cắt thành hai khúc, cho vào rượu để giải cơn thèm.
Hai người nói chuyện, Diệp Mông lại cảm thấy mình giống như một vở kịch trên sân khấu xảy ra sự cố biểu diễn, một nửa trên đang diễn cấm 18, nửa còn lại như đang diễn phim võ thuật vậy.
Hai người suýt chút đã đánh nhau, phải nói là Lý Cận Dữ đơn phương bị đánh, vì tên đểu này thi thoãng lại nói bên tai cô kiểu được lợi còn ra vẻ bị hại: “Chị, đau.”
“Vậy thì ra ngoài.”
Anh một tay chống lên tường, tay còn lại vịn vào eo cô, vùi trong cổ cô, cười cười nói: “Không muốn, xoay qua đi.”
Diệp Mông lại cho một cái bạt tai sang, Lý Cận Dữ không nói tiếng nào, giây tiếp theo, cô lại hận không thể hóa thành dây leo bám chặt trên người anh.
“Chị ơi, mấy ngày trước ở sở cảnh sát tôi có gặp bạn trai cũ của chị.” Anh bất chợt nói với cô.
“Ở đâu? Sao cậu biết là bạn trai cũ của tôi?” Diệp Mông ngây ngơ hỏi.
“Chị căng thẳng cái gì? Hả?” Anh quay mặt cô qua hôn mạnh xuống: “Tôi đau chết được, thả lỏng chút.”
Diệp Mông chưa từng có trải nghiệm này, giống như con bướm chuẩn bị phá kén tằm, nhưng chui mãi vẫn chưa ra được. Cô chỉ có thể nói: “Thật không có, sau đó thế nào? Cậu nói tiếp đi.”
Thực ra là Thao Minh Tiêu nói với anh, lúc đó Lương Vận An tìm Thao Minh Tiêu đến xác minh thông tin hợp tác của Vương Hưng Sinh và công ty họ. Mấy ngày đó, Lý Cận Dữ cũng không chợp mắt gì, ngồi trên sofa vừa nghe hai người họ nói chuyện vừa nhắm mắt dưỡng thần. Kết quả dưới lầu đột nhiên khói bốc nghi ngút như nổ nồi hay gì.
Lương Vận An nghe ngóng mới biết, mấy chàng trai 25, 26 tuổi đến quán bar đụng độ liền đánh nhau với người ta, đánh xong mới biết, cái “người” kia không phải người bình thường. Người đó tên là Chu Dực Khôn, cũng chung nhóm với đám con nhà giàu như Thao Minh Tiêu, Lý Cận Dữ cũng có biết hắn, nhưng tiếp xúc không nhiều, không phải người chung đường. Tên Chu Dực Khôn này là công tử bột điển hình, người trong nhóm đều gọi là “Thần khí ăn hại.”
Khi Chu Dực Khôn nhìn thấy hai người họ cũng có mặt ở đây, hắn bị người ta đấm cho mặt mũi sưng bầm không nhận diện được, nói sao cũng không chịu tha cho đám người kia, Lý Cận Dữ và Thao Minh Tiêu chẳng hơi đâu lo chuyện bao đồng. Nhưng Thao Minh Tiêu vừa nhìn trong đám người kia là nhận ra một gương mặt quen thuộc, nên cũng chỉ nhắc qua xem như tám chuyện với Lý Cận Dữ. Kia là bạn trai cũ của Diệp Mông, chắc là hẹn hò trong thời đại học, sau khi Diệp Mông đến công ty làm, tên đó vẫn không chịu từ bỏ, đeo bám một thời gian dài, làm ầm đến rất khó coi.
Lý Cận Dữ không kiềm lòng được liếc qua nhìn sơ, trông cũng rất nhã nhặn lịch sự mà.
“Tại sao lại đánh nhau?” Diệp Mông hỏi.
Lý Cận Dữ không nặng không nhẹ nói: “Bạn trai cũ của chị nói Chu Dực Khôn ở quán bar chuốc say một cô gái rồi định dẫn đi, cô gái đó không chịu, bọn họ chỉ giúp ngăn lại, chắc là hai bên đều không khống chế được sức lực, đàn ông lại thích đánh nhau ra vẻ, giằng co qua lại, thành ra đánh nhau. Chu Dực Khôn bị đánh, đầu phải khâu tám mũi, đòi bọn họ bồi thường tám mươi tám vạn.”
Thực ra cô cũng từng gặp qua người tên Chu Dực Khôn này một hai lần, vốn không phải người tốt lành gì, háo sắc lại không tôn trọng phái nữ.
“Cậu nói chuyện này với tôi làm gì?” Diệp Mông hỏi.
“Tôi còn nghĩ chị sẽ năn nỉ tôi cứu giúp bạn trai cũ của chị chứ.”
“Liên quan gì đến tôi, cậu bớt tiếp xúc với Chu Dực Khôn đi, tên đó không phải người tốt lành gì.” Sau cùng Diệp Mông chỉ đáp lại một câu.
“Được.” Anh ngoan ngoãn nghe lời. Thực ra Lý Cận Dữ cũng không thoải mái lắm, vừa đau vừa khó chịu, cuối cùng mắt đỏ ngầu, tựa trán lên vai của Diệp Mông, cúi đầu nhìn xuống, giọng ấm ức: “Chị, bạn trai trước đây của chị có lâu như tôi vậy không?”
Tính hiếu thắng của đàn ông đây mà. Dù là về phương diện nào, đều thích so đo với người yêu cũ. Nhưng cuối cùng Diệp Mông cũng biết tại sao lần đầu anh còn đau đến khóc lóc, lần thứ hai lại đi nghiên cứu mấy chiêu trò linh tinh này rồi.
Cô làm gì có chứ.
- -
Rèm cửa sổ kéo kín, không có một tia sáng nào lọt qua được, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn đầu giường, sáng dịu ấm áp, lơ đi thiết kế cổ và nội thất xung quanh, không khí im ắng có chút giống những đêm ở Ninh Tuy. Chú mèo yên tĩnh nằm trên vách tường, đêm đến đợi phim chiếu trên màn ảnh.
Lý Trường Tân cũng có nuôi một con mèo, là loại mèo không có lông, cả gương mặt nhìn vào chỉ có hai con mắt đen láy, nhìn như thần ET vậy. Diệp Mông nhìn thấy cũng rợn người, hơn nữa trước giờ cô luôn tránh xa những con vật không có lông. Không biết con mèo này từ khi nào mà chạy vào trong này, leo thẳng lên giường của hai người họ. Diệp Mông vừa quấn khăn tắm từ phòng tắm bước ra, bị dọa đến lập tức quay trở vào.
Lý Cận Dữ đang cởi chiếc áo sơ mi ướt nhũn ra, vắt khô, ném vào thau đồ dơ: “Sao vậy?”
“Con mèo của ông ngoại cậu leo lên giường tôi rồi.”
“Chị sợ mèo?”
“Tôi sợ loài không có lông.”
Lý Cận Dữ chỉ mặc mỗi chiếc quần đi ra ngoài, nhìn thấy con mèo đó cuộn người lại nằm ngay trung tâm chiếc giường, không động đậy, anh dùng ngón tay gõ gõ lên tường, khẩu khí thường ngày: “Chris, đi xuống, đêm nay tao không ngủ ở đây.”
“Xoạt…” Con mèo thất vọng tức tốc chạy ra khỏi cửa.
Đợi khi Lý Cận Dữ quay vào, Diệp Mông tựa vào bồn rửa, dang tay đòi anh ôm, Lý Cận Dữ ôm cô, dính với cô vào bồn rửa, cúi đầu ngậm lấy môi cô, thấp giọng dỗ dành: “Đợi chút, tôi giúp chị thay ga giường.”
Diệp Mông ôm lấy eo anh, vùi đầu lên vai anh, tình dục tan biến, thân thể của người đàn ông chỉ còn độ ấm, nhịp tim bình ổn, nhưng rất thoải mái, tựa như một luồng nước ấm yên tĩnh không gợn sóng, từ từ chạy vào mạch máu của cô, rửa trôi tất cả tâm tư của cô, khai thông mạch đập toàn thân của cô: “Không cần đâu, muộn quá rồi, tôi ngủ ngoài rìa chút là được. Khi nào thì cậu đi?”
Anh cúi xuống nhìn cô: “Đợi chị ngủ rồi đi.”
Cuối cùng hai người leo lên giường, mỗi người nằm một bên rìa, yên lặng hút thuốc, trò chuyện.
“Có phải ông ngoại cậu muốn cậu ở lại Bắc Kinh không?”
“Ừ.” Anh hút thuốc rồi đáp.
“Cậu nghĩ thế nào?”
Lý Cận Dữ nửa người trên trần, chiếc quần nới lỏng ngang eo, dây nịch vắt trên chiếc ghế cạnh giường, anh tựa lên đầu giường, một chân co lại, búng búng tàn thuốc, ý tứ sâu xa hỏi ngược lại cô: “Chị cảm thấy tôi có thể nghĩ thế nào?”
Diệp Mông dập tắt điếu thuốc của mình, bò lên người anh, Lý Cận Dữ nhấc cao cánh tay đang kẹp điếu thuốc, tay còn lại đón lấy eo cô kéo vào người, sau đó Diệp Mông cúi xuống rà quanh gương mặt anh, cực kỳ trịnh trọng nói: “Ông xã, cậu đúng là bảo bối cực phẩm trong nhân gian.”
Anh cười cười, người hơi thụt xuống, ngửa cổ tựa lên đầu giường, thong thả phả một hơi khói: “Chị thôi đi.”
Mùi hương vừa tắm xong của đàn ông rất dễ chịu, sạch sẽ thơm tho. Diệp Mông hít hà mùi hương trên cổ anh: “Bảo bối, cậu thơm thật, mùi gì vậy?”
“Mùi sữa tắm, trên người chị cũng là mùi này.”
“Bên trong cũng vậy.” Anh bổ sung thêm một câu.
“… …”
Trời đêm vắng lặng, trong ánh mắt là sự lưu luyến dây dưa không nói nên lời, hai người lẳng lặng ngắm nhìn đối phương, Lý Cận Dữ vén tóc cô ra sau vành tai, hỏi: “Sao gần đây nhìn chị ốm đi nhiều vậy? Ông ngoại không cho chị cơm ăn hả?”
“Có sao? Ngoài ốm ra, còn có gì khác không?” Diệp Mông mặc áo sơ mi của anh, cố ý ưỡn ngực lên.
Lý Cận Dữ nhận được ám hiệu của cô, ánh mắt lạnh nhạt dời xuống, một tay đặt lên đầu giường, điềm nhiên búng tàn thuốc: “Bụng lớn ra nhiều, mang thai rồi?”
Diệp Mông định mắng khỉ gió, có phải cậu đui rồi không. Kết quả bỗng dưng nhớ ra, bịt miệng lại hỏi: “Vừa rồi cậu có đeo bao không?”
“Không có.” Anh rất bình tĩnh.
Diệp Mông leo xuống, ôm lấy anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, tựa mặt vào: “Vậy ngộ nhỡ dính thì phải làm sao?”
“Thì sinh thôi.” Anh cúi đầu nhìn cô.
Hai người giống như hai con bạch tuộc, hận không thể bám chặt vào đối phương, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thẳng thừng từ chối: “Không muốn.”
Lý Cận Dữ búng tàn thuốc: “Tại sao?”
“Cậu có biết sinh con rất phiền phức không? Chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ, thân hình tôi chưa kịp hồi phục lại thì phải làm sao? Hơn nữa sinh đẻ xong ít nhất ba năm không có thời gian hoạt động tự do, tôi và cậu còn chưa tận hưởng đủ thế giới của hai người. Tôi không muốn lại có thêm đứa nhỏ làm phân tán sự chú ý của cậu đâu. Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn.”
Nói liên tiếp ba câu không muốn.
Giây phút này trông Diệp Mông như cô nữ sinh, thì ra cô cũng có nỗi sợ, cũng lo lắng sẽ có người làm phân tán sự chú ý của anh, Lý Cận Dữ cười không ngớt, trong lòng vui sướng, vừa vuốt ve mái tóc cô, vừa rõ biết còn cố hỏi: “Vậy phải làm sao?”
“Tại sao cậu lại không đeo bao? Lẽ nào cậu không muốn cùng tôi tận hưởng thế giới của hai người hả?” Cô hùng hồn chất vấn anh.
Anh cười cười, bất lực nói: “Ở đây không có bao, tôi cũng đâu thể chạy đi hỏi ông ngoại được.”
“Vừa rồi trên đường đến sao không mua? Cậu biết rõ đêm nay sẽ làm mà.” Cô vẫn lầu bầu có chút bất mãn.
Thực ra thì anh không nghĩ đến thật, anh cứ nghĩ bản thân anh rất giỏi kiềm chế, nhưng con người của Lý Cận Dữ lại không giỏi viện cớ, có gì nói đó, chỉ đành góp ý nói: “Chị, hay là bây giờ chị đứng một lúc đi, đừng có nằm nữa, nói không chừng lúc này còn có thể chảy ra lại.”
“Chảy cái đầu cậu!” Diệp Mông vùi trong lòng anh, không nói tiếng nào thẳng tay tát cái mạnh lên tay anh, cũng khá đau đó. Lý Cận Dữ “xuỵt” một tiếng, vẫn dỗ dành cô: “Hay là tôi đi khâu lại, đợi khi nào chị muốn sinh rồi, tôi lại đi làm phẫu thuật mở ra.”
“Bảo cậu đeo bao thì cậu sẽ chết hả?” Diệp Mông véo anh.
“Đeo bao cũng đâu có tuyệt đối. Ngộ nhỡ nếu bị dính chiêu, khi đó chị lại khóc lóc.” Lý Cận Dữ xoa nắn vành tai cô, nói.
Diệp Mông nằm trên người anh hậm hực nói: “Ngày mai tôi đến nhà thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp uống trước vậy.”
Lý Cận Dữ thở dài: “Hay là tôi vẫn đi khâu lại thì hơn, để chị uống thuốc tránh thai, tôi đúng là không bằng cả cầm thú.”
Diệp Mông chồm dậy, mút lên môi anh một cái, nhìn chằm chằm anh, nói: “Tôi tự nguyện, được chưa?”
Bên ngoài, không biết có phải tiếng kêu của Chris không, trong đêm tối tĩnh lặng, thi thoảng đan xen tiếng mèo kêu, tiếng gió thổi, tiếng mưa phùn, giống như tiếng thì thầm của tình nhân trong cảnh đêm yên tĩnh.
Lý Cận Dữ đáp lại nụ hôn của cô, rất cố chấp, khuyên không được: “Tôi không đồng ý, hiểu không?”
Diệp Mông cũng thở dài: “Vậy bây giờ phải làm sao? Cậu không cho uống thuốc, lỡ như dính rồi…” Nghĩ thôi cũng thấy khó chịu, cô vùi vào lồng ngực anh, che mặt lại, giả khóc: “Hôn lễ còn chưa làm, tôi không muốn vác cái bụng… A…”
Anh tựa lên đầu giường, biếng nhác đặt điếu thuốc xuống, mở từng nút áo sơ mi của cô ra: “Vác cái bụng ra cũng được mà, tôi cảm thấy mọi người đều có chút kính sợ phụ nữ mang thai.” Anh nói lời này, động tác tay anh lại vô cùng điêu luyện nhàn nhạ.
Trong lòng Diệp Mông nghĩ anh đúng là biến thái thật, nhưng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ đành dùng tay che ngực lại: “Cậu làm gì vậy?”
Lý Cận Dữ lật người lại đè cô ở dưới thân, vùi đầu xuống: “Trồng ít giống.”
Hai người giày vò nhau một lúc lâu, cho đến khi trời bắt đầu tờ mờ sáng, Lý Cận Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị đi, tựa lên đầu giường, vừa vươn tay vớ dây nịch bên cạnh vừa nói với cô: “Thời gian này nếu chị cảm thấy nhàm chán, có thể suy nghĩ xem muốn đi đâu chơi, đợi khi chuyện giải quyết xong, chúng ta đi du lịch?”
Diệp Mông không nỡ để anh đi, giống con Koala đu trên người anh, không ngừng hôn anh, từ lồng ngực lên đến chop mũi, cực kỳ không nỡ hôn chi chít khắp gương mặt anh, cuối cùng là môi, ngậm rồi mút, bao nhiêu cũng không đủ: “Chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn nằm trên giường với cậu.”
“Chị lười quá đó.” Lý Cận Dữ cười cười, áo sơ mi vẫn đang ở trên người của cô: “Phải đi rồi, đưa áo cho tôi.”
Diệp Mông rất không bằng lòng cởi từng cúc áo, Lý Cận Dữ tựa vào đầu giường, cười như có như không ngắm nhìn cô, tầm nhìn thuận theo bàn tay đang cởi cúc áo của cô, từng nút một đi xuống, một bàn tay lướt qua eo cô, nhấn xuống người anh, lãnh đạm nói: “Lớn thêm nhiều vậy sao?”
“Ừ.”
Lý Cận Dữ ngẩng đầu có chút mất kiềm chế từ từ ngậm lấy môi cô, đè nén tim đang đập loạn, giống như dây leo vây quanh, buộc chặt hai người họ lại với nhau. Rạng đông trước bình minh mang theo hơi ấm của chiều tối, đất đai đen tối nảy ra chồi non xanh mướt, tình yêu tự do sinh sôi trong lòng họ. Anh tựa lên đầu giường, thắt xong dây nịch, nửa thân trên để trần trao nụ hôn với cô, như muốn rút hết hơi thở của đối phương, cả yết hầu cũng chuyển động nhiệt tình và khác thường, giọng anh khàn khàn nói bên tai cô: “Chị ơi, chị đúng là gu chuẩn.”
- -
Cơn mưa tầm tã rơi xuống không báo trước, bầu trời âm u, giống như sự yên tĩnh trước cơn bão tố. Sở cảnh sát Hạc Sơn đèn đuốc sáng trưng, không biết đã thức bao nhiêu đêm, trong văn phòng có vài cảnh sát ngủ rải rác khắp nơi, dùng sách che mặt, chân gác lên bàn, bên cạnh là hộp mỳ đã được hớp sạch sẽ.
Lương Vận An đang kẹp điện thoại bên cổ, vừa giúp họ thu dọn bãi mỳ hộp, vừa nói chuyện điện thoại với Lý Cận Dữ: “Liệu ngày 17 có phải Vương Hưng Sinh đã gặp Toàn Tư Vân không? Trong đoạn camera mà anh tra ra được, nếu như không nhìn lầm thì hình như Vương Hưng Sinh đã lên xe của Lý Lăng Bạch. Nhưng vào ngày 17 Lý Lăng Bạch lại khẳng định bản thân đang ở nước ngoài, lúc đó chúng tôi không nắm được chứng cứ, chỉ đành thả bà ta ra.”
Thế nhưng trong đoạn camera lần này, mọi người đều ngẩn ra. Vì xe của Lý Lăng Bạch đậu ở góc chết của camera, đừng nói là không bị ghi hình, cho dù có bị ghi hình, với lượng xe qua lại trên đoạn đường đó, cũng chưa chắc nhân viên kỹ thuật nhìn ra được. Lý Cận Dữ nhìn ra chiếc xe đó, là vì hình dáng…
Vào lúc 9 giờ 10 phút, ánh nắng Mặt trời rọi vào, đúng lúc rọi ra bóng của chiếc xe lên mặt đường, đã được camera ghi lại. Căn cứ hình dáng những lần sau của Vương Hưng Sinh xuất hiện trong camera, lúc đó hắn có đội chiếc mũ lưỡi trai, và trùng hợp góc quay của camera kia chỉ quay được nửa chiếc nón, gần như không thể xác định đó là một người. Nếu không nhờ có mấy thông tin được cung cấp từ trước, Lý Cận Dữ lúc đó cũng không liên tưởng được người đó là Vương Hưng Sinh, và chiếc xe kia chính là xe của Lý Lăng Bạch.
Sau đó Lý Cận Dữ nhờ nhân viên kỹ thuật điều chỉnh tất cả camera ở vị trí này ra, tiến hành gắn ghép từng góc cạnh lại, tính toán và dựng mô hình, cơ bản là khôi phục hình dáng vốn có của chiếc xe đó, xác định chính là xe của bảo mẫu nhà Lý Lăng Bạch.
Nhân viên kỹ thuật lại từ camera ở con đường khác tìm được xe của Lý Lăng Bạch đúng là từng xuất hiện ở gần khu vực lân cận. Sau đó Vương Hưng Sinh thường xuất hiện ở các camera có liên quan, đều là khoảnh khắc rất ngắn. Nhưng vì địa điểm xuất hiện quá nhiều, lượng người qua lại quá lớn, gần như đểu bị bỏ sót mất. Cũng từng có nhân viên cảnh sát phát hiện tung tích của hắn lúc đó, nhưng sau đó lại biến mất rồi, giống như có khả năng dịch chuyển tức thời vậy. Hơn nữa địa điểm xuất hiện đều không cố định.
“Nếu có thể chứng thực vào ngày 17, Lý Lăng Bạch đang ở nước ngoài, vậy thì người ở trong xe lúc đó chắc là Toàn Tư Vân.”
Lương Vận An mang tất cả mì hộp qua sử dụng vứt vào sọc rác, hoài nghi khó hiểu hỏi: “Tại sao Toàn Tư Vân có thể sử dụng xe của bảo mẫu nhà Lý Lăng Bạch? Lẽ nào Lý Lăng Bạch cũng là giáo đồ? Trong nhà mẹ anh không có quyển sách tựa là “Cửa” sao?”
Lý Cận Dữ đang ở căn hộ tại khuôn viên Phong Hối thay quần áo, đeo tai nghe, vừa cúi đầu gài nút ở tay áo vừa nói: “Tôi chỉ có thể nói tôi chưa từng thấy qua, dù sao quan hệ giữa tôi và bà ấy không tốt, phòng của bà ấy tôi chưa vào được hai lần.”
Bên ngoài đang đổ cơn mưa dai dẳng, ngọn đèn treo đung đưa qua lại, bầu trời tối đen, tầm nhìn không rõ ràng.
Lúc này trong sở cảnh sát, có người lẩm bẩm nói mớ, Lương Vận An nhìn vào những gương mặt mệt mỏi đang ngủ, dục vọng muốn phá án trong lòng lại rửa trôi đi: “Có lẽ do chúng ta nghĩ sự việc quá phức tạp rồi? Thực ra đây chỉ là một vụ án tổ chức đa cấp? Tôi thật sự không tin được một người phụ nữ yếu không ra gió được như Toàn Tư Vân lại là người dựng lên một tà giáo lớn như vậy.”
- -
Không khí trong quán bar vẫn như vậy, ánh đèn mờ tối, hình bóng mờ ám của cặp nam nữ ôm lấy nhau, hoặc là sẽ nồng nhiệt hơn một chút, hận không thể chúi vào thân thể của đối phương ngay tại chỗ. Mấy hình ảnh đen tối nhất được ánh đèn đa sắc phản chiếu vào ly rượu, cho dù là rượu độc, đám người này e là cũng vui vẻ cam chịu.
Mã Hầu ngồi giữa hai cô sinh viên đại học ngây thơ, khi hắn định đứng lên đi nôn đợt ba, thì bị ai đó túm cổ lôi vào phòng vệ sinh, “lạch cạch” hai tiếng khóa cửa dứt khoát, nghe vào rất quen thuộc, còn chưa kịp đợi hắn ngửa mắt lên, đã nhìn thấy đôi giày da mũi nhọn sáng bóng lại quen thuộc.
Hắn chỉ đành chầm chậm nhìn ngược từ chiếc quần Tây lên, không biết là do hắn uống say hay vì chân của tên nhà giàu này vốn dài như vậy, cảm giác tìm rất lâu mới nhìn thấy mặt.
Nhưng Lý Cận Dữ đã ngồi xổm xuống rồi, Mã Hầu tức khắc rùng mình từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, không nhịn được buộc miệng nói ra câu: “Mẹ kiếp.” Lại bị tên này tóm rồi.
“Không đánh ông, chỉ hỏi ông vài chuyện.”
Lý Cận Dữ quen đường quen lối mang theo cây búa nhỏ ở cửa ra vào, anh ngồi xổm, một tay gác lên chân, một tay chống cây búa nhỏ xuống đất. Anh cười lên cũng lạnh toát, Mã Hầu cảm thấy tên này thật sự rất thánh, nhìn thế nào cũng thấy không nhiễm khói búi nhân gian vậy chứ. Nhà giàu chắc tắm cũng dùng sữa bò nhỉ, nhìn búng ra nước nước luôn.
Vậy cậu xách theo búa làm gì?
“Hỏi…” Mã Hầu run rẩy đáp.
“Tại sao Vương Hưng Sinh lại đột nhiên muốn thoát khỏi ‘Đại sư Dẫn Chân’? Trước đây từng có người thành công thoát ra chưa? Hay là người muốn thoát ra đều đã chết rồi? Còn nữa, tại sao ngay từ đầu ông lại mạo nhận là ‘Đại sư Dẫn Chân’?”
Mã Hầu nói: “Không phải Vương Hưng Sinh muốn thoát khỏi ‘Đại sư Dẫn Chân’, ban đầu hắn gia nhập vào ‘Đại sư Dẫn Chân’ là vì muốn lật lại vụ án cho Trần Thanh Mai. Cậu biết Trần Thanh Mai chứ? Chính là người phụ nữ tám năm trước lái xe tự sát ở núi Cửu Môn, Vương Hưng Sinh và bà ta có tình ý. Vào đêm hôm bà ta tự sát, Vương Hưng Sinh từng gặp bà ta, hai người đó còn ngủ với nhau nữa. Sau đó Vương Hưng Sinh nói với tôi hắn muốn ly hôn, nào ngờ, sau khi hai người đó ngủ với nhau, người nữ lại tự sát rồi. Lúc đó Vương Hưng Sinh nghe người phụ nữ đó lầm bầm “Cửa” gì đó, hắn liền nhớ ra hình như hắn từng thấy qua quyển sách “Cửa” đó ở nhà mẹ cậu, thế nên ngày hôm sau đã đến nhà mẹ cậu, lấy quyển sách đó.”
Mã Hầu nói xong, liếc sang anh do thám, tất nhiên Mã Hầu biết anh là con trai của Lý Lăng Bạch, Lý Cận Dữ cũng không che giấu gì, thậm chí có chút chẳng có cảm xúc, không có gì ngạc nhiên, hỏi: “Cả nước đều biết quan hệ của hai chúng tôi rất bình thường, ông không cần nhìn tôi như vậy, thế nên mẹ tôi, cũng giống các người, theo tín đồ đúng không?”
Mã Hầu lập tức nói: “Chuyện này thì tôi không biết mẹ cậu có phải tín đồ hay không, chúng tôi không tập hợp, cũng không làm lễ cúng bái gì, đường lối duy nhất chính là Thầy điều trị tâm lý.”
“Thực ra các người chỉ là một nhóm lừa đảo?”
Mã Hầu: “Đừng nói vậy có được không? Tôi cũng là người bị hại mà, tôi đâu có phụ trách thu tiền. Có điều là ‘Thầy điều trị tâm lý’ trong này tẩy não rất lợi hại. Những chuyện khác thì tôi thật sự không biết.”
“Vậy Vương Hưng Sinh làm nội gián trong đây sáu, bảy năm, cuối cùng vẫn là kết cục tự sát bí bách như vậy?” Lý Cận Dữ không thể tưởng tượng được người đàn ông này ngốc đến mức độ nào.
“Không phải tất cả mọi người đều có đầu óc như cậu đâu.” Mã Hầu nói tiếp: “Con người của Vương Hưng Sinh vốn không được thông minh, nhưng hắn là thật lòng với Trần Thanh Mai, cảnh sát kết án rất nhanh. Lúc đó Trần Thanh Mai đã có gia đình rồi, hắn càng không thể nói ra được gì, thế nên mới quyết định tự mình tìm hiểu thử cái gọi là ‘Thầy điều trị tâm lý’.”
Lý Cận Dữ im lặng nhìn sang hắn, ánh mắt rất có hứng thú: “Tôi có một vấn đề rất tò mò, con người như ông, cũng cần ‘Thầy điều trị tâm lý’?”
Mã Hầu gãi gãi đầu: “Lúc đó quan hệ giữa tôi và Vương Hưng Sinh khá tốt, lo hắn sẽ gặp chuyện gì đó, nên mới tham gia với hắn. Danh hiệu Song hùng Quảng Đông của chúng tôi, cậu nghĩ là đặt cho vui hả? Về sau bắt đầu có chút khởi sắc gì đó, muốn thoát khỏi, suýt chút bị làm cho chết. Tôi đâu có dám, nên cứ sống vậy thôi. Sau đó Vương Hưng Sinh muốn thoát ra, tôi khuyên hắn đừng chống đối với người ta nữa. Cậu xem, sau cùng chẳng phải hắn cũng rơi vào kết cục này sao.”
Mã Hầu giống một đống bùn nhão, hợp với nơi nào, nơi đó cũng có thể tự nắn ra hình tượng của mình. So với người đầu ốc đơn giản như Vương Hưng Sinh, tuy nhìn Mã Hầu giống ngọn cỏ thấp hèn, nhưng sức sống của nó rất quật cường.
- -
Tháng Sáu, cây cối xum xuê, cơn mưa dai dẳng, khí trời âm u.
Sở cảnh sát bận rộn như một mớ hỗn tạp, trong văn phòng của Ma Tước nhỏ, cảnh sát trưởng Phương Chính Phàm mặt đầy cương nghị, mặc cảnh phục, cũng có chút muộn phiền đi đi lại lại. Lương Vận An và nhóm chuyên gia, những chuyên gia ẩn dật thần bí, còn có đội trưởng đội Điều tra tội phạm và cả đứa con trai của tội phạm tình nghi, sao có cảm giác không khí bị nén thấp đi rồi.
Cảnh sát Tiểu Hoa đưa tài liệu vào, vừa nhìn tình hình này, không nói tiếng nào nhẹ nhàng giúp họ đóng cửa lại, hiển nhiên là đã đến tiết mục gây cấn nhất rồi. Các cảnh sát trực ca bên ngoài cũng đang nghe ngóng tình hình bên trong, nhìn qua sắc mặt của cô, liền nghe cô “suỵt” một tiếng.
“Áp lực của cảnh sát trưởng rất lớn, những người còn lại đều không lên tiếng, không khí bên trong đó có thể dùng mây đen che khuất để hình dung đó.”
“Lý Cận Dữ chưa đi hả?”
Cảnh sát Tiểu Hoa cười cười, hàm ý sâu xa cụng vào cánh tay cô: “Chưa, có ý định gì hả?”
Cô đồng nghiệp mắc cỡ: “Không có, cậu ta lạnh lùng như vậy, có thể có ý định gì chứ.”
Cảnh sát Tiểu Hoa khó hiểu nói: “Thực ra cậu ấy rất nice. Có lúc nói chuyện với cảnh sát Lương, tôi cảm thấy cậu ấy như một chú cún con. Chắc là có chút cool nice.”
Đồng nghiệp cười đùa, từ hình dung quái quỷ gì không biết.
… …
Ngày mai là thứ Tư, một khi Toàn Tư Vân xuất cảnh, e là muốn tìm bà ta sẽ như kim mò đáy biển rồi.
Nhưng hoàn toàn không có chứng cứ, hiện giờ tất cả logic mà họ có cơ bản đều là suy đoán của Lý Cận Dữ. Nếu như hôm đó không phải Lý Cận Dữ trùng hợp nhìn thấy Toàn Tư Vân bước ra từ cái nơi gọi là “Thầy điều trị tâm lý”, họ hoàn toàn sẽ không điều tra theo hướng của Toàn Tư Vân. Hơn nữa, trong cuộc sống, Toàn Tư Vân lại là một người sống giản dị, đều được bình luận tốt.
“Mặc kệ, giữ lại trước rồi tính tiếp.” Phương Chính Phàm gở nón xuống đập xuống bàn, rất quả quyết: “Bắt! Bắt lầm thì tôi bị cắt chức! Cùng lắm tôi dùng chức cảnh sát trưởng này để đổi chủ mưu tà giáo kia!”
“Đồng chí Dư Hoa từng nói, cuộc sống chính là hiện thực như vậy, một bên xa hoa trụy lạc, một bên vách nát tường xiêu. Vách nát tường xiêu kia để cho tôi, xa hoa trụy lạc kia chừa cho các cậu. Bắt đi!”
- -
“Cào đi.” Diệp Mông giơ cánh tay mình ra, nói với con mèo Canada không có lông kia: “Cào rách rồi, vừa hay tao có thể đi tiêm ngừa dại, có thể lén đi gặp bé yêu của tao. Tao nhớ cậu ấy đến sắp phát điên rồi.”
Trước đây Chris vốn còn hung hăng dữ tợn, nhưng dường như sợ cô ăn vạ, bỗng dưng lùi lại ra sau hai bước, sau đó chạy mất bóng dáng.
Đồ thần kinh!
Bình luận facebook