Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 5: Hạ Ngụy Văn (5)
"Hử?"
Thanh Nhược một tay che lại trán, ngẩng đầu trợn to mắt nhìn hắn, trong đôi mắt sáng như sao trời của nàng tràn đầy sự không thể tưởng tượng, xinh đẹp, xinh đẹp cực hạn.
Hạ Ngụy Văn cúi đầu nhìn kỹ, cảm thấy vẫn thiếu thứ gì đó, khóe miệng mang theo một chút ý cười, thanh âm nhu hòa, "Ai khi dễ ngươi, gia chống lưng cho ngươi."
Quả nhiên, sâu thẳm trong mắt nàng in lại sự vui sướng, như chu sa nhỏ giọt trên giấy Tuyên Thành, dần dần khuếch tán.
Tay che trán để xuống nắm được một cánh tay hắn, nửa đêm bật dậy chạy ra ngoài, lòng bàn tay nàng sền sệt mồ hôi, quần áo hắn mỏng, bị bàn tay đẫm mồ hôi của nàng cầm, dấu vết rõ ràng.
"Hạ Ngụy Văn, ca ta đánh ta!"
Đây là cáo trạng.
Hạ Ngụy Văn gật gật đầu, nàng khẽ rũ mi, "Huynh ấy còn cho người nửa đêm kéo ta đi."
Hắn nhịn cười, bộ dáng vô cùng kiên nhẫn chờ nàng tiếp tục.
Nhưng mà nàng hiển nhiên không nghĩ ra nữa, nắm tay hắn thật chặt, rất vất vả ra được một câu cuối cùng, "Huynh ấy còn uy hiếp ta!"
Tội danh không đủ cũng không sao, giọng nói nàng thanh thúy, cảm xúc khảng khái trào dâng.
Hử Thanh Thừa đường đường một người trưởng thành, chỉ biết bạo lực mà không biết dỗ dành, xứng đáng bị cáo trạng.
"Ừm." Hạ Ngụy Văn lên tiếng, nhấc chân đi về phía sân nàng, thanh âm lười nhác mang theo chút ủ rũ, "Đi rửa vài quả nho mang tới."
"Ta không......" Nàng há mồm muốn cự tuyệt, nói được một nửa.
Hạ Ngụy Văn xoay người nghiêng đầu nhìn nàng, hơi hơi mỉm cười, "Không cái gì?"
Thanh Nhược cười hí hí, "Được, bây giờ ta đi ngay, ngươi vào trong ngồi chờ một lát."
Trong phòng nàng đốt hương an thần, cùng loại với cái đưa cho hắn, mùi hương nồng hậu bá đạo, Hạ Ngụy Văn đã lâu không ngủ, ngồi trên ghế tay chống cằm có chút lười biếng buồn ngủ.
"Rầm." Mâm đặt lên bàn thật mạnh.
Hạ Ngụy Văn nâng mắt, nàng hơi chột dạ, khụ một cái, "Nho rửa xong rồi." Thấy sắc mặt hắn âm u, lại quay đầu đi, nhỏ giọng bổ sung, "Trên tay dính nước, hơi trơn."
Nàng ấy rửa sao? Hạ Ngụy Văn nhìn cái tay sạch sẽ của nàng và nha hoàn đi theo phía sau, lười vạch trần lời nói dối vụng về của nàng.
Hơn nửa đêm, hắn thật không có hứng thú ăn nho gì đấy, thấy nàng ngồi xuống ở đối diện, đầu ngón tay xoay xoay quả nho hai cái lại thả xuống mâm.
"Hử Thanh Thừa uy hiếp ngươi thế nào?"
Thanh Nhược ngáp một cái, cũng không có dùng tay che, khóe mắt lộ ra chút nước mắt, "Hắn bảo ta phải ngoan ngoãn đợi, bằng không sẽ không màng thân tình."
"Xì." Cơn buồn ngủ tan đi, thanh âm nàng lại hăng hái, "Nói cứ như là lúc trước đối với ta có nhớ đến thân tình vậy."
Đại khái con gái nói xấu người khác đều sẽ càng nói càng hăng, Thanh Nhược ngồi thẳng lưng nhích lại gần hắn một chút, mở miệng bắt đầu đếm kỹ các loại tính xấu của Hử Thanh Thừa, ngay cả hành vi dẫm chết một con trùng, chặt mấy cái cây nàng đều dùng giọng điệu như thể tội ác tày trời mà kể ra.
Nói đến miệng khô, hơi kéo cái mâm trước mặt hắn, vừa ăn nho vừa nói, khi nói chuyện quay đầu nhả hạt nho, trái phải nhả loạn hết cả lên, động tác phốc phốc một chút cũng không ảnh hưởng đến lời nói lưu loát.
Hạ Ngụy Văn không biết từ lúc nào cũng bắt đầu cùng ăn nho, tâm tư không đặt trên tội ác của Hử Thanh Thừa, nhớ tới bốn cái ma ma diễn như thật với hắn, lại nhìn nàng bây giờ, hóa ra là nàng dạy dỗ tốt, quả nhiên danh sư xuất cao đồ*.
*Danh sư xuất cao đồ: thầy giỏi sẽ đào tạo ra trò giỏi.
Ăn xong nho, hồi phủ rửa mặt chải đầu một chút là có thể đi thượng triều.
Hạ Ngụy Văn đứng lên, lười biếng vươn vai một cái, "Gia đi đây."
Thanh Nhược ngồi trên ghế phát ngốc mà nhìn, cho đến khi hắn gần đi đến cửa mới đột nhiên giống như bừng tỉnh nhảy dựng lên hô to, "Hạ Ngụy Văn!"
Hạ Ngụy Văn xoay người, nửa bên mặt được nắng sớm sưởi ấm, khóe mắt đuôi lông mày đều sáng như ngọc, "Làm sao vậy?"
"Không phải ngươi nói chống lưng cho ta sao?"
Hạ Ngụy Văn cười rộ lên, vẫy vẫy tay với người hầu đứng ở cửa, người hầu lại đây, hắn cầm lấy trường kiếm bên hông người hầu, xoay người đi về phía Thanh Nhược.
Thanh Nhược cau mày, "Làm gì?"
Hạ Ngụy Văn mặt đầy nhu hòa, "Lại đây, gia chống lưng cho ngươi."
Tư thế như vậy, lại là do Hạ tướng quân bày ra, phàm là người có đầu óc bình thường đều cảm thấy hắn muốn ban kiếm cho Thanh Nhược, để về sau nàng có thứ dựa vào.
Trong lòng Thanh Nhược vui rạo rực.
Vừa đi đến gần hắn đã vươn hai tay chuẩn bị tiếp kiếm.
"Xoay người lại." Hạ Ngụy Văn mở miệng.
Thanh Nhược có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.
Phía trên eo bỗng chạm phải một thứ vừa cứng vừa lạnh lẽo, cả người Thanh Nhược co rụt lại, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Bao kiếm trong tay Hạ Ngụy Văn ướm vào eo nàng, lại nâng lên trên một chút, "Ừm? Có muốn căng thêm một chút không?"
"......"
"Mẹ nó...... Hạ Ngụy Văn...... Ngươi!"
Hạ Ngụy Văn thu hồi kiếm, đưa cho người hầu đi theo phía sau, vung tay áo to rộng, lễ phép mà quan tâm, "Nếu eo vẫn không thoải mái, sai người đến truyền lời, gia triệu ngự y tới xem cho ngươi."
Thanh Nhược nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên định đánh hắn, Hạ Ngụy Văn lui về sau một bước, khóe miệng còn mang theo nụ cười ôn hòa.
Thanh Nhược tiếp tục đá ra một chân, Hạ Ngụy Văn không trốn, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, ngón tay còn cách một lớp vớ không nặng không nhẹ bóp hai cái.
"Buông ra!" Ánh mắt nàng đã muốn phun lửa.
"Được." Hạ Ngụy Văn gật gật đầu, hơi dùng sức giơ tay ném một cái, Thanh Nhược chỉ cảm thấy mất trọng tâm, cả người liền ngã về phía hắn.
Hạ Ngụy Văn đứng thẳng tắp, mở cánh tay đón được người đang ngã đến, đầu cứng cứng lại đâm vào ngực hắn vang lên một tiếng.
Hắn cúi đầu, ý cười đã lan tràn đến không khí đều nhiễm sự vui vẻ, "Eo đã không thoải mái đến không đứng được sao? Xem ra là có chút nghiêm trọng."
"Hạ! Ngụy! Văn!" Thanh Nhược nghiến răng ngẩng đầu, cả người bị hắn vây khốn liền nhào lên há mồm cắn.
"Ừ." Hắn tốt tính đáp lại, ôn hòa hiền hậu dùng bàn tay ấm áp cách lớp quần áo xoa xoa eo nàng, "Đừng tức giận, eo con gái không thoải mái cũng không phải chuyện gì khó coi, một lát nữa gia khiến ngự y lại đây xem cho ngươi, thực mau liền sẽ ổn thôi."
"......" Thanh Nhược từ bỏ chống cự, một khuôn mặt khó chịu nhăn tít, không muốn giãy giụa, há miệng cắn một miếng lên ngực hắn làm sự trả thù cuối cùng, "Được, ngươi đi đi."
Hạ Ngụy Văn buông nàng ra, giơ tay xoa xoa đầu tóc lộn xộn của nàng, "Ngoan, đừng lo lắng." Nói rồi tràn đầy ý cười xoay người.
Thanh Nhược nghiến răng, cuối cùng tức không chịu được, vòng tay mới vừa mang lại tháo ra ném tới ót hắn.
Hạ Ngụy Văn như là có mắt sau lưng, đầu cũng không thèm quay lại chuẩn xác bắt lấy vòng tay nàng, cầm lên phía trước quơ quơ, "Vòng tay xấu như vậy, cũng nên đập đi."
"......"
Mãi cho đến khi hắn mang theo người hầu đi ra khỏi sân, Thanh Nhược cũng chưa nói được lời nào.
Từ sau nửa đêm vẫn luôn thức, Thanh Nhược tùy ý rửa mặt chải đầu một chút lại bổ nhào lên giường ngủ, lúc tỉnh dậy đã gần đến giờ ăn tối.
Tiểu nha hoàn vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nói với nàng, "Tiểu thư, tất cả ngự y trong cung hiện giờ đang ở trong phủ."
Thanh Nhược ngồi dậy mặc quần áo, mới vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn hơi mờ mịt, "Ừm? Ở trong phủ làm gì?"
Tiểu nha hoàn méo miệng, "Hạ tướng quân nói eo người không tốt, sai ngự y đến trị cho người, nhất định phải kịp chữa hết tật xấu này trước đại hôn."
"...... Ngươi đi đi, ta muốn ở một mình."
Toàn bộ ngự y bị Hử tiểu thư táo bạo đuổi hết ra ngoài.
Hạ tướng quân lo lắng cho thân thể Hử tiểu thư, buổi tối sau khi xong công vụ liền đến thăm.
Thanh Nhược ở trong khuê phòng, cửa phòng đóng chặt, người hầu Hạ Ngụy Văn đi gõ cửa, "Hử tiểu thư."
Đáp lại hắn, là sự lãnh đạm không kiên nhẫn, "Cút!"
Người hầu sắc mặt khó coi quay đầu lại nhìn Hạ Ngụy Văn một cái, Hạ Ngụy Văn không thèm để ý vẫy vẫy tay bảo hắn lui về.
Hạ Ngụy Văn thong thả ung dung đi đến, một chân đá lên cửa.
"Bành!" Nơi bị chân hắn đá trực tiếp bắn ra vụn gỗ, cuối cùng hai khối ván cửa dày nặng đều ngã xuống trên mặt đất.
Người nằm trên giường bắt chéo chân đọc truyện* trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Ngụy Văn ôn nhuận như ngọc, miếng táo cầm trong tay bởi vì kinh hách mà rớt xuống, lịch bịch lăn thẳng đến giữa đường.
*Nguyên văn là tiểu thoại bản.
Hạ Ngụy Văn mặt mày ôn hòa, mang theo ý cười mềm nhẹ bước vào cửa, bước từng bước một, miếng táo bị hắn dẫm lên vỡ vụn trên mặt đất.
Hai nha hoàn vốn nên ở bên cạnh nàng đã sớm cúi đầu men theo góc tường không chút do dự nhanh chóng rời khỏi.
Chỉ có Thanh Nhược trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng cao lớn của hắn từ từ tiến lại, rốt cuộc nghẹn ra được một câu, "Mẹ kiếp!"
Hạ Ngụy Văn, thật sự là một cái thổ phỉ không hơn không kém.
Bóng râm nhanh chóng đổ lại đây, Hạ Ngụy Văn cong eo cúi người thò qua, ngón tay vê cằm nàng, một tay rút quyển truyện trong tay nàng ra, nhìn cũng chưa nhìn liền ném thẳng ra xa, lời nói quỷ mị, toàn bộ hô hấp cực nóng phả vào trên mặt nàng, "Bảo ta cút*, hử?"
*Nguyên văn là "lăn", có hai nghĩa: 1, cút đi; 2, lăn lên giường. Ở đây Hạ ca sử dụng nghĩa thứ hai nhé:">
Thanh Nhược bị kẹp giữa thân thể hắn và giường, cằm bị giữ chặt, không thể động đậy, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt ôn hòa cực hạn lại xen lẫn máu tanh thô bạo của hắn.
"Hạ Ngụy Văn!"
Mỗi một chữ nàng nói, hắn lại nâng cằm nàng lên một chút, cổ căng thành một đường thẳng tắp, dài mà đẹp, đến một chữ "Văn" cuối cùng, nàng đã nói rất gian nan.
Đôi mắt vẫn sáng như trước, tươi đẹp đến từng cái chớp mắt, không có sợ hãi, như cũ ngốc ngốc cao cao tại thượng lấy chính mình làm trung tâm.
"Ừm ~" Hạ Ngụy Văn dường như từ sâu trong yết hầu đáp một tiếng, thanh âm triền miên mà thuần hậu, hô hấp của hai người gần trong gang tấc, liên tục thời gian dài, hô hấp hòa quyện vào nhau, hắn giống như có thể ngửi được hương vị nàng từ giữa hơi thở, còn mang theo hương thơm ngọt thanh của táo.
Ngón tay đặt trên cằm nàng chậm rãi di chuyển, vết chai trên tay hắn ma sát làn da non mềm của nàng, từng chút từng chút một, độ ấm ngày càng tăng cao.
Hạ Ngụy Văn lại áp sát, cơ hồ chỉ cần hắn há mồm nói chuyện, một động tác môi rất nhỏ cũng có thể dán lên đôi môi phấn hồng của nàng.
"Gia chống lưng cho ngươi, có muốn hay không?"
Thanh Nhược trợn trắng mắt, hiển nhiên là nghĩ tới tính xấu tối qua của hắn.
Nàng không nói gì, hắn liền tiếp tục nâng cằm nàng, mặc kệ nàng gật đầu, lắc đầu hay là mở miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ đụng vào môi hắn.
"Hử?" Hạ Ngụy Văn cong eo, ngoài mặt đầy vẻ lười biếng, nội tâm lại cuồn cuộn sóng biển. Hắn chậm rãi mở miệng hỏi lại một lần, "Chống lưng, muốn hay không?"
"Muốn!"
Chạm phải môi hắn.
**
Một mâm nho liền muốn ta chống lưng cho nàng?
Ngu xuẩn.
Làm sao đủ được.
Thanh Nhược một tay che lại trán, ngẩng đầu trợn to mắt nhìn hắn, trong đôi mắt sáng như sao trời của nàng tràn đầy sự không thể tưởng tượng, xinh đẹp, xinh đẹp cực hạn.
Hạ Ngụy Văn cúi đầu nhìn kỹ, cảm thấy vẫn thiếu thứ gì đó, khóe miệng mang theo một chút ý cười, thanh âm nhu hòa, "Ai khi dễ ngươi, gia chống lưng cho ngươi."
Quả nhiên, sâu thẳm trong mắt nàng in lại sự vui sướng, như chu sa nhỏ giọt trên giấy Tuyên Thành, dần dần khuếch tán.
Tay che trán để xuống nắm được một cánh tay hắn, nửa đêm bật dậy chạy ra ngoài, lòng bàn tay nàng sền sệt mồ hôi, quần áo hắn mỏng, bị bàn tay đẫm mồ hôi của nàng cầm, dấu vết rõ ràng.
"Hạ Ngụy Văn, ca ta đánh ta!"
Đây là cáo trạng.
Hạ Ngụy Văn gật gật đầu, nàng khẽ rũ mi, "Huynh ấy còn cho người nửa đêm kéo ta đi."
Hắn nhịn cười, bộ dáng vô cùng kiên nhẫn chờ nàng tiếp tục.
Nhưng mà nàng hiển nhiên không nghĩ ra nữa, nắm tay hắn thật chặt, rất vất vả ra được một câu cuối cùng, "Huynh ấy còn uy hiếp ta!"
Tội danh không đủ cũng không sao, giọng nói nàng thanh thúy, cảm xúc khảng khái trào dâng.
Hử Thanh Thừa đường đường một người trưởng thành, chỉ biết bạo lực mà không biết dỗ dành, xứng đáng bị cáo trạng.
"Ừm." Hạ Ngụy Văn lên tiếng, nhấc chân đi về phía sân nàng, thanh âm lười nhác mang theo chút ủ rũ, "Đi rửa vài quả nho mang tới."
"Ta không......" Nàng há mồm muốn cự tuyệt, nói được một nửa.
Hạ Ngụy Văn xoay người nghiêng đầu nhìn nàng, hơi hơi mỉm cười, "Không cái gì?"
Thanh Nhược cười hí hí, "Được, bây giờ ta đi ngay, ngươi vào trong ngồi chờ một lát."
Trong phòng nàng đốt hương an thần, cùng loại với cái đưa cho hắn, mùi hương nồng hậu bá đạo, Hạ Ngụy Văn đã lâu không ngủ, ngồi trên ghế tay chống cằm có chút lười biếng buồn ngủ.
"Rầm." Mâm đặt lên bàn thật mạnh.
Hạ Ngụy Văn nâng mắt, nàng hơi chột dạ, khụ một cái, "Nho rửa xong rồi." Thấy sắc mặt hắn âm u, lại quay đầu đi, nhỏ giọng bổ sung, "Trên tay dính nước, hơi trơn."
Nàng ấy rửa sao? Hạ Ngụy Văn nhìn cái tay sạch sẽ của nàng và nha hoàn đi theo phía sau, lười vạch trần lời nói dối vụng về của nàng.
Hơn nửa đêm, hắn thật không có hứng thú ăn nho gì đấy, thấy nàng ngồi xuống ở đối diện, đầu ngón tay xoay xoay quả nho hai cái lại thả xuống mâm.
"Hử Thanh Thừa uy hiếp ngươi thế nào?"
Thanh Nhược ngáp một cái, cũng không có dùng tay che, khóe mắt lộ ra chút nước mắt, "Hắn bảo ta phải ngoan ngoãn đợi, bằng không sẽ không màng thân tình."
"Xì." Cơn buồn ngủ tan đi, thanh âm nàng lại hăng hái, "Nói cứ như là lúc trước đối với ta có nhớ đến thân tình vậy."
Đại khái con gái nói xấu người khác đều sẽ càng nói càng hăng, Thanh Nhược ngồi thẳng lưng nhích lại gần hắn một chút, mở miệng bắt đầu đếm kỹ các loại tính xấu của Hử Thanh Thừa, ngay cả hành vi dẫm chết một con trùng, chặt mấy cái cây nàng đều dùng giọng điệu như thể tội ác tày trời mà kể ra.
Nói đến miệng khô, hơi kéo cái mâm trước mặt hắn, vừa ăn nho vừa nói, khi nói chuyện quay đầu nhả hạt nho, trái phải nhả loạn hết cả lên, động tác phốc phốc một chút cũng không ảnh hưởng đến lời nói lưu loát.
Hạ Ngụy Văn không biết từ lúc nào cũng bắt đầu cùng ăn nho, tâm tư không đặt trên tội ác của Hử Thanh Thừa, nhớ tới bốn cái ma ma diễn như thật với hắn, lại nhìn nàng bây giờ, hóa ra là nàng dạy dỗ tốt, quả nhiên danh sư xuất cao đồ*.
*Danh sư xuất cao đồ: thầy giỏi sẽ đào tạo ra trò giỏi.
Ăn xong nho, hồi phủ rửa mặt chải đầu một chút là có thể đi thượng triều.
Hạ Ngụy Văn đứng lên, lười biếng vươn vai một cái, "Gia đi đây."
Thanh Nhược ngồi trên ghế phát ngốc mà nhìn, cho đến khi hắn gần đi đến cửa mới đột nhiên giống như bừng tỉnh nhảy dựng lên hô to, "Hạ Ngụy Văn!"
Hạ Ngụy Văn xoay người, nửa bên mặt được nắng sớm sưởi ấm, khóe mắt đuôi lông mày đều sáng như ngọc, "Làm sao vậy?"
"Không phải ngươi nói chống lưng cho ta sao?"
Hạ Ngụy Văn cười rộ lên, vẫy vẫy tay với người hầu đứng ở cửa, người hầu lại đây, hắn cầm lấy trường kiếm bên hông người hầu, xoay người đi về phía Thanh Nhược.
Thanh Nhược cau mày, "Làm gì?"
Hạ Ngụy Văn mặt đầy nhu hòa, "Lại đây, gia chống lưng cho ngươi."
Tư thế như vậy, lại là do Hạ tướng quân bày ra, phàm là người có đầu óc bình thường đều cảm thấy hắn muốn ban kiếm cho Thanh Nhược, để về sau nàng có thứ dựa vào.
Trong lòng Thanh Nhược vui rạo rực.
Vừa đi đến gần hắn đã vươn hai tay chuẩn bị tiếp kiếm.
"Xoay người lại." Hạ Ngụy Văn mở miệng.
Thanh Nhược có chút nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo.
Phía trên eo bỗng chạm phải một thứ vừa cứng vừa lạnh lẽo, cả người Thanh Nhược co rụt lại, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Bao kiếm trong tay Hạ Ngụy Văn ướm vào eo nàng, lại nâng lên trên một chút, "Ừm? Có muốn căng thêm một chút không?"
"......"
"Mẹ nó...... Hạ Ngụy Văn...... Ngươi!"
Hạ Ngụy Văn thu hồi kiếm, đưa cho người hầu đi theo phía sau, vung tay áo to rộng, lễ phép mà quan tâm, "Nếu eo vẫn không thoải mái, sai người đến truyền lời, gia triệu ngự y tới xem cho ngươi."
Thanh Nhược nghiến răng nghiến lợi, giơ tay lên định đánh hắn, Hạ Ngụy Văn lui về sau một bước, khóe miệng còn mang theo nụ cười ôn hòa.
Thanh Nhược tiếp tục đá ra một chân, Hạ Ngụy Văn không trốn, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của nàng, ngón tay còn cách một lớp vớ không nặng không nhẹ bóp hai cái.
"Buông ra!" Ánh mắt nàng đã muốn phun lửa.
"Được." Hạ Ngụy Văn gật gật đầu, hơi dùng sức giơ tay ném một cái, Thanh Nhược chỉ cảm thấy mất trọng tâm, cả người liền ngã về phía hắn.
Hạ Ngụy Văn đứng thẳng tắp, mở cánh tay đón được người đang ngã đến, đầu cứng cứng lại đâm vào ngực hắn vang lên một tiếng.
Hắn cúi đầu, ý cười đã lan tràn đến không khí đều nhiễm sự vui vẻ, "Eo đã không thoải mái đến không đứng được sao? Xem ra là có chút nghiêm trọng."
"Hạ! Ngụy! Văn!" Thanh Nhược nghiến răng ngẩng đầu, cả người bị hắn vây khốn liền nhào lên há mồm cắn.
"Ừ." Hắn tốt tính đáp lại, ôn hòa hiền hậu dùng bàn tay ấm áp cách lớp quần áo xoa xoa eo nàng, "Đừng tức giận, eo con gái không thoải mái cũng không phải chuyện gì khó coi, một lát nữa gia khiến ngự y lại đây xem cho ngươi, thực mau liền sẽ ổn thôi."
"......" Thanh Nhược từ bỏ chống cự, một khuôn mặt khó chịu nhăn tít, không muốn giãy giụa, há miệng cắn một miếng lên ngực hắn làm sự trả thù cuối cùng, "Được, ngươi đi đi."
Hạ Ngụy Văn buông nàng ra, giơ tay xoa xoa đầu tóc lộn xộn của nàng, "Ngoan, đừng lo lắng." Nói rồi tràn đầy ý cười xoay người.
Thanh Nhược nghiến răng, cuối cùng tức không chịu được, vòng tay mới vừa mang lại tháo ra ném tới ót hắn.
Hạ Ngụy Văn như là có mắt sau lưng, đầu cũng không thèm quay lại chuẩn xác bắt lấy vòng tay nàng, cầm lên phía trước quơ quơ, "Vòng tay xấu như vậy, cũng nên đập đi."
"......"
Mãi cho đến khi hắn mang theo người hầu đi ra khỏi sân, Thanh Nhược cũng chưa nói được lời nào.
Từ sau nửa đêm vẫn luôn thức, Thanh Nhược tùy ý rửa mặt chải đầu một chút lại bổ nhào lên giường ngủ, lúc tỉnh dậy đã gần đến giờ ăn tối.
Tiểu nha hoàn vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nói với nàng, "Tiểu thư, tất cả ngự y trong cung hiện giờ đang ở trong phủ."
Thanh Nhược ngồi dậy mặc quần áo, mới vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn hơi mờ mịt, "Ừm? Ở trong phủ làm gì?"
Tiểu nha hoàn méo miệng, "Hạ tướng quân nói eo người không tốt, sai ngự y đến trị cho người, nhất định phải kịp chữa hết tật xấu này trước đại hôn."
"...... Ngươi đi đi, ta muốn ở một mình."
Toàn bộ ngự y bị Hử tiểu thư táo bạo đuổi hết ra ngoài.
Hạ tướng quân lo lắng cho thân thể Hử tiểu thư, buổi tối sau khi xong công vụ liền đến thăm.
Thanh Nhược ở trong khuê phòng, cửa phòng đóng chặt, người hầu Hạ Ngụy Văn đi gõ cửa, "Hử tiểu thư."
Đáp lại hắn, là sự lãnh đạm không kiên nhẫn, "Cút!"
Người hầu sắc mặt khó coi quay đầu lại nhìn Hạ Ngụy Văn một cái, Hạ Ngụy Văn không thèm để ý vẫy vẫy tay bảo hắn lui về.
Hạ Ngụy Văn thong thả ung dung đi đến, một chân đá lên cửa.
"Bành!" Nơi bị chân hắn đá trực tiếp bắn ra vụn gỗ, cuối cùng hai khối ván cửa dày nặng đều ngã xuống trên mặt đất.
Người nằm trên giường bắt chéo chân đọc truyện* trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Ngụy Văn ôn nhuận như ngọc, miếng táo cầm trong tay bởi vì kinh hách mà rớt xuống, lịch bịch lăn thẳng đến giữa đường.
*Nguyên văn là tiểu thoại bản.
Hạ Ngụy Văn mặt mày ôn hòa, mang theo ý cười mềm nhẹ bước vào cửa, bước từng bước một, miếng táo bị hắn dẫm lên vỡ vụn trên mặt đất.
Hai nha hoàn vốn nên ở bên cạnh nàng đã sớm cúi đầu men theo góc tường không chút do dự nhanh chóng rời khỏi.
Chỉ có Thanh Nhược trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng cao lớn của hắn từ từ tiến lại, rốt cuộc nghẹn ra được một câu, "Mẹ kiếp!"
Hạ Ngụy Văn, thật sự là một cái thổ phỉ không hơn không kém.
Bóng râm nhanh chóng đổ lại đây, Hạ Ngụy Văn cong eo cúi người thò qua, ngón tay vê cằm nàng, một tay rút quyển truyện trong tay nàng ra, nhìn cũng chưa nhìn liền ném thẳng ra xa, lời nói quỷ mị, toàn bộ hô hấp cực nóng phả vào trên mặt nàng, "Bảo ta cút*, hử?"
*Nguyên văn là "lăn", có hai nghĩa: 1, cút đi; 2, lăn lên giường. Ở đây Hạ ca sử dụng nghĩa thứ hai nhé:">
Thanh Nhược bị kẹp giữa thân thể hắn và giường, cằm bị giữ chặt, không thể động đậy, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt ôn hòa cực hạn lại xen lẫn máu tanh thô bạo của hắn.
"Hạ Ngụy Văn!"
Mỗi một chữ nàng nói, hắn lại nâng cằm nàng lên một chút, cổ căng thành một đường thẳng tắp, dài mà đẹp, đến một chữ "Văn" cuối cùng, nàng đã nói rất gian nan.
Đôi mắt vẫn sáng như trước, tươi đẹp đến từng cái chớp mắt, không có sợ hãi, như cũ ngốc ngốc cao cao tại thượng lấy chính mình làm trung tâm.
"Ừm ~" Hạ Ngụy Văn dường như từ sâu trong yết hầu đáp một tiếng, thanh âm triền miên mà thuần hậu, hô hấp của hai người gần trong gang tấc, liên tục thời gian dài, hô hấp hòa quyện vào nhau, hắn giống như có thể ngửi được hương vị nàng từ giữa hơi thở, còn mang theo hương thơm ngọt thanh của táo.
Ngón tay đặt trên cằm nàng chậm rãi di chuyển, vết chai trên tay hắn ma sát làn da non mềm của nàng, từng chút từng chút một, độ ấm ngày càng tăng cao.
Hạ Ngụy Văn lại áp sát, cơ hồ chỉ cần hắn há mồm nói chuyện, một động tác môi rất nhỏ cũng có thể dán lên đôi môi phấn hồng của nàng.
"Gia chống lưng cho ngươi, có muốn hay không?"
Thanh Nhược trợn trắng mắt, hiển nhiên là nghĩ tới tính xấu tối qua của hắn.
Nàng không nói gì, hắn liền tiếp tục nâng cằm nàng, mặc kệ nàng gật đầu, lắc đầu hay là mở miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ đụng vào môi hắn.
"Hử?" Hạ Ngụy Văn cong eo, ngoài mặt đầy vẻ lười biếng, nội tâm lại cuồn cuộn sóng biển. Hắn chậm rãi mở miệng hỏi lại một lần, "Chống lưng, muốn hay không?"
"Muốn!"
Chạm phải môi hắn.
**
Một mâm nho liền muốn ta chống lưng cho nàng?
Ngu xuẩn.
Làm sao đủ được.
Bình luận facebook