Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 4 - Chương 7: Hạ Ngụy Văn (7)
Đại điển đăng cơ của Tần đế, ba ngày sau.
Thời gian thực gấp rút, với đại điển thoái vị bình thường chắc chắn là không đủ thời gian chuẩn bị, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, Hạ Ngụy Văn đã mưu toan nhiều năm, mấy thứ này hắn đều sớm chuẩn bị tốt. Ba ngày, không những đủ mà còn quá dài.
Tần Bội tự mình đọc thánh chỉ thoái vị, từ lúc đứng trên Kim Loan điện sắc mặt hắn đã cứng đờ như đá, quần thần đủ loại quan lại cũng có thể hiểu được, ai nấy đều có vẻ an tĩnh mà quy củ. Cùng một nhịp quỳ xuống hành lễ hô bệ hạ vạn vạn tuế, đây hẳn là lần cuối cùng bọn họ gọi Tần Bội như thế. Nếu không phải Hạ Ngụy Văn muốn danh chính ngôn thuận khiến hắn thoái vị, Tần Bội căn bản ngay cả mạng sống cũng không giữ nổi.
Tần Bội lười hô bình thân, mở ra thánh chỉ ánh mắt khô khan, lưu loát đọc bằng phẳng như nước, trong thanh âm không có bất kỳ cảm xúc nào.
Quan viên phía dưới vẫn là có chút khổ sở, thời gian vô tình, Hạ Ngụy Văn cũng rất vô tình. Thủ đoạn của Hạ Ngụy Văn, tiểu hoàng đế không thể nào so sánh được. Kết quả như vậy, có lẽ cũng tốt. Ít nhất Hạ Ngụy Văn cầm quyền mấy năm nay, cuộc sống của bá tánh Tần Quốc không hề khó khăn.
Tần Bội cuối cùng đọc ra tên người kế vị, Hoàng Hậu: Hử Thanh Nhược.
Toàn bộ triều đình an tĩnh đến nỗi tựa hồ ai nấy đều ngừng hô hấp.
Hoàng Hậu!
Đúng rồi, hôm qua đại hôn Hoàng Hậu, Tần Bội không có hoàng tử, nếu thoái vị, nàng hoàn toàn có thể lấy thân phận Hoàng Hậu kế vị. Gần như tất cả mọi người đều xem nhẹ nàng. Trận sét đánh này kinh hoàng đến quần thần toàn triều đình đều không thể phục hồi tinh thần trong chốc lát được.
Hạ Ngụy Văn đứng đằng trước quần thần, những người đang quỳ ngẩng đầu cũng không thể nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn khom lưng, lời nói mang theo ý cười nhẹ nhàng chậm chạp lại hết sức kiên định, "Thần chờ lãnh chỉ."
Trong đầu mọi người đều ong ong mà vang, nhưng hắn có phản ứng, đều theo hắn lãnh chỉ, thanh âm chỉnh tề pha lẫn cảm xúc quỷ dị, "Thần chờ lãnh chỉ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Tần Bội vẫn chưa có phản ứng gì, đưa thánh chỉ trong tay cho người Hạ Ngụy Văn an bài phía sau, xoay người đi ra Kim Loan điện, không có người cản hắn, thậm chí sự chú ý của bọn họ đều không ở trên người hắn.
Bên ngoài có người hầu chờ, xe ngựa đã chuẩn bị xong, mấy phi tử hắn thích cũng đang chờ, Hạ Ngụy Văn thủ hạ lưu tình, không muốn mạng hắn, đưa hắn đi Giang Nam, cũng có thể cả đời không lo cơm áo.
Thấy đủ rồi đi, Tần Bội, hắn tự nói với mình, ít nhất còn sống, về sau còn có thể có huyết mạch của mình.
Tần Bội dừng bước, xoay người nhìn lại phía sau, lọt vào trong tầm mắt là Hạ Ngụy Văn cùng người hầu đi về hướng tân phòng hôm qua.
Hắn từ trước đến nay bề ngoài ôn hòa có lễ, nội tâm lại âm ngoan tàn bạo, phần lớn thời điểm Tần Bội nhìn thấy thì hắn đều cười, không giống võ tướng, mà như một vị quan văn tràn đầy nhu tình, chỉ cần phất vạt áo là có thể vẽ lên cả một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp. Cho nên nụ cười của hắn cũng vừa bao dung vừa xa cách.
Khoảng cách hơi xa, Tần Bội nhìn không rõ ràng lắm, nhưng mà sự sung sướng lộ ra quanh thân Hạ Ngụy Văn không cần nhìn cũng có thể cảm giác được.
Ngôi vị hoàng đế tới tay lại dâng lên tặng người, là ai, mà có thể khiến cho một Hạ Ngụy Văn vì quyền thế không từ thủ đoạn lại chắp tay nhường cả thiên hạ, còn cam tâm tình nguyện tràn đầy ý cười.
Tần Bội dừng bước, người hầu đi theo cũng đứng lại, nhẹ giọng dò hỏi, "Bệ hạ?"
Tần Bội thu hồi suy nghĩ, mỉm cười trào phúng lại thoải mái, "Đừng gọi ta là bệ hạ." Nói rồi nhấc chân tiếp tục đi, nhìn thấy bội kiếm bên hông hắn lại đột nhiên nhớ tới, "Hử gia đâu?"
Người hầu nhấp nhấp môi không trả lời ngay, tựa hồ đang suy xét xem có nên nói cho hắn không.
Tần Bội nhún nhún vai, "Hạ Ngụy Văn không cho nói sao?"
"Không có." Người hầu đáp, trả lời vấn đề của hắn, "Hôm qua Hử phó tướng cùng thủ vệ bất lực, tướng quân đưa họ đi sung quân ở Nam Vực."
"Ồ." Tần Bội kéo dài một tiếng, rồi sau đó một đường không nói chuyện.
Nam Vực là nơi nào, cổ độc vu thuật, kỳ môn độn giáp, chỉ cần hơi vô ý một chút là sẽ sống không bằng chết. Hử Thanh Thừa đã từng là thủ hạ rất được Hạ Ngụy Văn xem trọng. Bằng không người được chọn làm Hoàng Hậu cũng không từ Hử gia. Tần Bội đột nhiên có chút không hiểu Hạ Nguy Văn, mưu toan nhiều năm, kết quả như bây giờ, hắn thực sự vui vẻ sao.
Hôm nay lâm triều chỉ tuyên bố việc thoái vị, hạ triều rất sớm, bên phía quần thần đã bị bọn thị vệ của Hạ Ngụy Văn mời đi, về đại điển đăng cơ, còn có chút phương hướng cần bọn họ chỉ thị tốt.
Hạ Ngụy Văn đến cửa tẩm điện, nha hoàn và ma ma canh giữ ở cửa đứng thẳng tắp, chuẩn bị hành lễ với hắn, Hạ Ngụy Văn giơ tay ngăn lại, thấp giọng hỏi, "Thanh Nhược đâu?"
"Hồi tướng quân, tiểu thư hẳn là vẫn chưa tỉnh, trong phòng không hề có tiếng động nào." Bọn họ...... Không dám đi vào xem.
Một câu cuối cùng chưa nói ra miệng, Hạ Ngụy Văn hiếm khi đối với bọn họ có chút tán thưởng. Hắn tự mình đẩy cửa vào phòng.
Trước mắt sáng ngời, ánh mặt trời bị khúc xạ lấp lánh bảy sắc màu, vui mừng tươi đẹp.
Hạ Ngụy Văn nhẹ nhàng đi đến mép giường.
Nàng đã tỉnh.
Nằm ở trên giường, mở to đôi mắt đen nhánh sáng trong, hai chân có chút lưu manh gập chéo lại, lắc tới lắc lui.
Trên mặt tiếp tục bị cọ qua, sạch sẽ hơn nhiều so với tối hôm qua, nhưng gối đầu bên cạnh lại thật bẩn.
Nhìn thấy hắn chân còn huơ huơ trong không trung, thanh âm lười biếng hỏi hắn, "Lên làm hoàng đế?"
Hạ Ngụy Văn đứng ở mép giường, cười gật gật đầu, vươn một bàn tay về phía nàng, "Dậy."
Hai tay nàng đều gối dưới đầu, "Không muốn dậy." Mái tóc xõa tung khắp giường.
Hạ Ngụy Văn ngồi xuống mép giường, nàng duỗi chân đá văng ra, miệng còn mắng chửi người, "Ngươi cái loạn thần tặc tử."
"Ừm?" Một tay hắn bắt được chân nàng, nàng lung lay bên ngoài nửa ngày, chân có chút lạnh, Hạ Ngụy Văn nhíu nhíu mày, vốn muốn khom lưng áp xuống chọc nàng, lại đổi thành kéo chân nàng lên bụng mình, từ phía sau lấy chăn qua đắp cho nàng.
Nàng không cảm kích, lại đạp hắn hai cái, "Không cần, nóng."
Hạ Ngụy Văn cau mày, giọng nói nháy mắt trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng, "Hử Thanh Nhược." Cảnh cáo nguy hiểm.
Thanh Nhược lại đá hắn một cái, trực tiếp tránh khỏi tay hắn, xốc ra chăn trên người đứng lên.
Trên bàn có nước, Thanh Nhược đi hai bước về phía cái bàn, Hạ Ngụy Văn mím chặt môi đứng lên giữ lại cánh tay nàng.
Thanh Nhược nâng ly uống nước, trong tầm tay là hoa quả trên bàn, khóe miệng treo nụ cười đắc ý lại tùy hứng, lấy đại một quả quýt trong mâm ném về phía hắn.
Hạ Ngụy Văn không né, quả quýt đập vào trán hắn.
Nàng còn cười, cười đến làm càn mà tùy ý, đôi chân trắng nõn dẫm trên mặt đất, đầu ngón chân nhúc nhích kiêu ngạo hệt chủ nó.
Hạ Ngụy Văn tiến lên một bước, một tay giật mạnh khăn trải bàn, tiếng vang loảng xoảng, toàn bộ đồ vật trên bàn rớt xuống đất, cả điểm tâm và hoa quả nằm lẫn trong những mảnh mâm vỡ vụn. Cái ly trong tay nàng bị hắn cầm lấy ném ra. Hạ Ngụy Văn hành động chớp nhoáng, Thanh Nhược nháy mắt đã bị hắn đè ở trên bàn.
Đôi mắt hắn u ám, nhìn chằm chằm đôi môi đẹp đẽ đỏ tươi vừa uống nước xong của nàng, thanh âm trầm thấp từ tính, "Đã biết sai chưa?"
Thanh Nhược khẽ hừ nhẹ một tiếng, không hề sợ hãi đối diện với hắn, tia lửa từ ánh mắt nổi lên bốn phía, "Đột nhiên đè ta làm gì, đầu óc ngươi có bệnh hả......"
"Bịch!" Cả người đột nhiên bị ném tới trên giường.
Bởi vì là giường tân hôn, vừa lớn vừa mềm, Thanh Nhược bị ném lên không đau, chỉ là đầu óc quay mòng mòng.
Hạ Ngụy Văn như là trong nháy mắt rút đi tất cả ngụy trang, gương mặt tuấn mỹ không hề có một dấu vết ôn hòa nào, đôi mắt thô bạo tà khí, bá đạo mà hung hãn, cả người nhào lên trên cố định thân thể nàng, lời nói âm trầm mà ngang ngược, "Dám cứng đầu với lão tử?"
Thanh Nhược còn chưa kịp trả lời, nửa người dưới đã bị cánh tay hắn vòng qua eo nâng lên, động tác Hạ Ngụy Văn vừa nhanh vừa tàn nhẫn, một tay khác bạch bạch đánh thật mạnh vào mông nàng hai cái, "Ngươi cứng đầu với lão tử cái gì?"
Tựa như dã thú không hiểu nhân tình không nói đạo lý.
Hai người nằm ngang trên giường, chân nàng bị hắn đè lên, cả người không thể động đậy, Hạ Ngụy Văn dùng sức đánh vào trên mông nàng, thân thể nhanh chóng phản ứng trước tình cảm.
Vành mắt lập tức liền đỏ lên, nàng duỗi tay đánh hắn, giọng nói khàn khàn, "Mẹ kiếp! Hạ Ngụy Văn! Ngươi đánh ta làm gì?!"
Máu tanh thô bạo tận trời trong mắt Hạ Ngụy Văn nhanh chóng lan tràn, cúi đầu cắn môi nàng, không thể gọi là hôn, chính xác là hung hãn bá đạo muốn ăn sống nàng.
Thanh Nhược bị hắn lăn lộn đến không thở nổi, Hạ Ngụy Văn nhỏm dậy nửa người trên, tay giữ cằm nàng, từng câu từng chữ rõ ràng nói với nàng, "Ngươi lại dám ngang bướng với lão tử, lão tử cho ngươi chết."
Đây không phải uy hiếp, mà là sự thật.
Hạ Ngụy Văn ngồi dậy, tay cũng buông nàng ra, một bên chỉnh lại quần áo hỗn độn của mình một bên xoay người đi về phía cửa, hắn cần bình tĩnh một chút.
Vừa mới kéo cửa ra, Thanh Nhược còn thở hổn hển lập tức xoay người nhặt một quả táo lớn ném qua.
Hạ Ngụy Văn do dự một giây đồng hồ giữa né hay không né, quả táo đã đập lên ót hắn, nàng dùng đủ lực, hắn cũng đủ đau.
Hạ Ngụy Văn xoay người, thân ảnh cao lớn nghịch sáng nhìn qua, vành mắt lan tràn sát ý.
Thanh Nhược chống nạnh, ngẩng đầu nhìn hắn không chút nhận thua, "Hạ Ngụy Văn, ngươi là tên thổ phỉ lưu manh chết tiệt."
"Phụt." Hạ Ngụy Văn thế nhưng không nhịn được, bật cười. Hắn cúi đầu tay nắm lại để bên môi, nhún vai xoay người, "Nhanh đi rửa mặt một chút, để ghèn đầy mắt không thấy ảnh hưởng tầm nhìn sao?"
"...... Mẹ nó......"
Hạ Ngụy Văn ra ngoài cửa, nha hoàn nâng khay hành lễ với hắn sau đó nối đuôi đi vào.
Quần áo màu vàng tươi, mỗi một món đều làm tinh tế mà đẹp đẽ, nha hoàn sợ hãi dạ thưa cẩn thận hầu hạ nàng.
Thanh Nhược đến bây giờ mới phát hiện, quần áo từ trong ra ngoài đều có kích cỡ vừa vặn, chi tiết thiết kế không chỗ nào nàng không quen thuộc hoặc không thích.
Thanh Nhược ngồi ở trước gương, nha hoàn trang điểm cho nàng.
Thanh Nhược nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa, Hạ Ngụy Văn đứng đến thẳng thẳng tắp ở đó, một tay đặt sau người, tựa như một cây đại thụ che trời vừa cao lớn vừa kiên cố.
"Hạ Ngụy Văn!"
Thanh Nhược mở miệng gọi hắn.
Hạ Ngụy Văn xoay người lại, không nói gì, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc nhìn nàng, đang chờ nàng lên tiếng tiếp.
Thanh Nhược kéo kéo quần áo trên người hỏi hắn, "Vì sao ta phải mặc màu vàng tươi?"
Đuôi lông mày khóe mắt Hạ Ngụy Văn đều nhiễm sự ôn hòa, thấy nha hoàn đã trang điểm cho nàng gần xong, từ cái khay trong tay người hầu lấy mũ miện kim sắc tinh xảo, rồng bay được khắc lên sinh động như thật, đôi mắt khảm đá quý màu đỏ.
Hạ Ngụy Văn từng bước một đi đến bên người nàng, vòng ra phía sau cúi đầu mang mũ miện cho nàng, ôn nhu cẩn thận, nhẹ giọng dò hỏi, "Cho nàng làm người đứng trên vạn người, muốn không?"
Thanh Nhược ngắm mình trong gương, khóe mắt ẩn chứa sự vui vẻ và chút đắc ý nhỏ, xoay người lại ngẩng đầu hỏi hắn, "Vậy có phải dưới một người nào không?"
Hạ Ngụy Văn bật cười, nghiêm túc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, kiên định nói với nàng, "Không có."
Sau đó hắn nắm tay nàng, quỳ gối trước mặt nàng, "Ba ngày sau chính là đại điển đăng cơ của bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hắn vừa quỳ, toàn bộ người trong tẩm điện cùng thị vệ bên ngoài đều quỳ xuống, Hạ Ngụy Văn vừa dứt lời, lập tức vang lên thanh âm chỉnh tề mà vang dội, "Chúc mừng bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Chỉ có một mình Thanh Nhược ngồi trên ghế, cao hơn tất cả mọi người một đoạn, vẻ mặt sửng sốt, tay được Hạ Ngụy Văn giữ chặt cứng đờ.
Hạ Ngụy Văn xoa nhẹ bàn tay nàng trấn an, thanh âm ôn nhu kiên nhẫn, như là thầy giáo dạy học sinh vỡ lòng của mình, "Hô bình thân."
Cả người nàng căng thẳng, nhăn mặt nhìn Hạ Ngụy Văn, "Hạ Ngụy Văn! Ta......"
"Hư." Hạ Ngụy Văn ngăn lại, cười cười, giọng điệu thực tùy ý, "Không sợ, ngoan, nói bình thân."
Thanh Nhược căng da đầu quay lại, hít thật sâu hai cái, "Bình thân."
Hạ Ngụy Văn nghe được bật cười, dẫn dầu tạ ơn.
Hai chữ vừa nói ra, từ đây nàng chính là nữ hoàng cao cao tại thượng.
Hạ Ngụy Văn nắm tay kéo nàng đứng dậy, "Bệ hạ, đã chuẩn bị tốt tẩm cung cho người, hiện tại di giá qua sao?"
Thanh Nhược nắm chặt tay hắn, hắn lại bình tĩnh nhìn nàng, sự bất an và hoang mang nơi đáy mắt nàng dần dần rút đi, thay vào đó là cái kiêu ngạo mà hắn quen thuộc.
Nàng đột nhiên cười rộ lên, vẫn ngốc ngốc tự cho mình là đúng, "Hạ Ngụy Văn, trẫm đói bụng, trẫm mệnh lệnh cho chàng, trẫm muốn ăn đồ ăn sáng."
Học được rất mau.
Khóe miệng Hạ Ngụy Văn mang theo ý cười, buông tay nàng, khom lưng nhận lệnh, "Thần tuân chỉ."
**
Thế giới này ngàn vạn người.
Chỉ có nàng, ta quỳ, ta cam tâm tình nguyện vì nàng bán mạng.
Ngô hoàng, vạn tuế.
Thời gian thực gấp rút, với đại điển thoái vị bình thường chắc chắn là không đủ thời gian chuẩn bị, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, Hạ Ngụy Văn đã mưu toan nhiều năm, mấy thứ này hắn đều sớm chuẩn bị tốt. Ba ngày, không những đủ mà còn quá dài.
Tần Bội tự mình đọc thánh chỉ thoái vị, từ lúc đứng trên Kim Loan điện sắc mặt hắn đã cứng đờ như đá, quần thần đủ loại quan lại cũng có thể hiểu được, ai nấy đều có vẻ an tĩnh mà quy củ. Cùng một nhịp quỳ xuống hành lễ hô bệ hạ vạn vạn tuế, đây hẳn là lần cuối cùng bọn họ gọi Tần Bội như thế. Nếu không phải Hạ Ngụy Văn muốn danh chính ngôn thuận khiến hắn thoái vị, Tần Bội căn bản ngay cả mạng sống cũng không giữ nổi.
Tần Bội lười hô bình thân, mở ra thánh chỉ ánh mắt khô khan, lưu loát đọc bằng phẳng như nước, trong thanh âm không có bất kỳ cảm xúc nào.
Quan viên phía dưới vẫn là có chút khổ sở, thời gian vô tình, Hạ Ngụy Văn cũng rất vô tình. Thủ đoạn của Hạ Ngụy Văn, tiểu hoàng đế không thể nào so sánh được. Kết quả như vậy, có lẽ cũng tốt. Ít nhất Hạ Ngụy Văn cầm quyền mấy năm nay, cuộc sống của bá tánh Tần Quốc không hề khó khăn.
Tần Bội cuối cùng đọc ra tên người kế vị, Hoàng Hậu: Hử Thanh Nhược.
Toàn bộ triều đình an tĩnh đến nỗi tựa hồ ai nấy đều ngừng hô hấp.
Hoàng Hậu!
Đúng rồi, hôm qua đại hôn Hoàng Hậu, Tần Bội không có hoàng tử, nếu thoái vị, nàng hoàn toàn có thể lấy thân phận Hoàng Hậu kế vị. Gần như tất cả mọi người đều xem nhẹ nàng. Trận sét đánh này kinh hoàng đến quần thần toàn triều đình đều không thể phục hồi tinh thần trong chốc lát được.
Hạ Ngụy Văn đứng đằng trước quần thần, những người đang quỳ ngẩng đầu cũng không thể nhìn vẻ mặt của hắn, chỉ thấy hắn khom lưng, lời nói mang theo ý cười nhẹ nhàng chậm chạp lại hết sức kiên định, "Thần chờ lãnh chỉ."
Trong đầu mọi người đều ong ong mà vang, nhưng hắn có phản ứng, đều theo hắn lãnh chỉ, thanh âm chỉnh tề pha lẫn cảm xúc quỷ dị, "Thần chờ lãnh chỉ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Tần Bội vẫn chưa có phản ứng gì, đưa thánh chỉ trong tay cho người Hạ Ngụy Văn an bài phía sau, xoay người đi ra Kim Loan điện, không có người cản hắn, thậm chí sự chú ý của bọn họ đều không ở trên người hắn.
Bên ngoài có người hầu chờ, xe ngựa đã chuẩn bị xong, mấy phi tử hắn thích cũng đang chờ, Hạ Ngụy Văn thủ hạ lưu tình, không muốn mạng hắn, đưa hắn đi Giang Nam, cũng có thể cả đời không lo cơm áo.
Thấy đủ rồi đi, Tần Bội, hắn tự nói với mình, ít nhất còn sống, về sau còn có thể có huyết mạch của mình.
Tần Bội dừng bước, xoay người nhìn lại phía sau, lọt vào trong tầm mắt là Hạ Ngụy Văn cùng người hầu đi về hướng tân phòng hôm qua.
Hắn từ trước đến nay bề ngoài ôn hòa có lễ, nội tâm lại âm ngoan tàn bạo, phần lớn thời điểm Tần Bội nhìn thấy thì hắn đều cười, không giống võ tướng, mà như một vị quan văn tràn đầy nhu tình, chỉ cần phất vạt áo là có thể vẽ lên cả một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp. Cho nên nụ cười của hắn cũng vừa bao dung vừa xa cách.
Khoảng cách hơi xa, Tần Bội nhìn không rõ ràng lắm, nhưng mà sự sung sướng lộ ra quanh thân Hạ Ngụy Văn không cần nhìn cũng có thể cảm giác được.
Ngôi vị hoàng đế tới tay lại dâng lên tặng người, là ai, mà có thể khiến cho một Hạ Ngụy Văn vì quyền thế không từ thủ đoạn lại chắp tay nhường cả thiên hạ, còn cam tâm tình nguyện tràn đầy ý cười.
Tần Bội dừng bước, người hầu đi theo cũng đứng lại, nhẹ giọng dò hỏi, "Bệ hạ?"
Tần Bội thu hồi suy nghĩ, mỉm cười trào phúng lại thoải mái, "Đừng gọi ta là bệ hạ." Nói rồi nhấc chân tiếp tục đi, nhìn thấy bội kiếm bên hông hắn lại đột nhiên nhớ tới, "Hử gia đâu?"
Người hầu nhấp nhấp môi không trả lời ngay, tựa hồ đang suy xét xem có nên nói cho hắn không.
Tần Bội nhún nhún vai, "Hạ Ngụy Văn không cho nói sao?"
"Không có." Người hầu đáp, trả lời vấn đề của hắn, "Hôm qua Hử phó tướng cùng thủ vệ bất lực, tướng quân đưa họ đi sung quân ở Nam Vực."
"Ồ." Tần Bội kéo dài một tiếng, rồi sau đó một đường không nói chuyện.
Nam Vực là nơi nào, cổ độc vu thuật, kỳ môn độn giáp, chỉ cần hơi vô ý một chút là sẽ sống không bằng chết. Hử Thanh Thừa đã từng là thủ hạ rất được Hạ Ngụy Văn xem trọng. Bằng không người được chọn làm Hoàng Hậu cũng không từ Hử gia. Tần Bội đột nhiên có chút không hiểu Hạ Nguy Văn, mưu toan nhiều năm, kết quả như bây giờ, hắn thực sự vui vẻ sao.
Hôm nay lâm triều chỉ tuyên bố việc thoái vị, hạ triều rất sớm, bên phía quần thần đã bị bọn thị vệ của Hạ Ngụy Văn mời đi, về đại điển đăng cơ, còn có chút phương hướng cần bọn họ chỉ thị tốt.
Hạ Ngụy Văn đến cửa tẩm điện, nha hoàn và ma ma canh giữ ở cửa đứng thẳng tắp, chuẩn bị hành lễ với hắn, Hạ Ngụy Văn giơ tay ngăn lại, thấp giọng hỏi, "Thanh Nhược đâu?"
"Hồi tướng quân, tiểu thư hẳn là vẫn chưa tỉnh, trong phòng không hề có tiếng động nào." Bọn họ...... Không dám đi vào xem.
Một câu cuối cùng chưa nói ra miệng, Hạ Ngụy Văn hiếm khi đối với bọn họ có chút tán thưởng. Hắn tự mình đẩy cửa vào phòng.
Trước mắt sáng ngời, ánh mặt trời bị khúc xạ lấp lánh bảy sắc màu, vui mừng tươi đẹp.
Hạ Ngụy Văn nhẹ nhàng đi đến mép giường.
Nàng đã tỉnh.
Nằm ở trên giường, mở to đôi mắt đen nhánh sáng trong, hai chân có chút lưu manh gập chéo lại, lắc tới lắc lui.
Trên mặt tiếp tục bị cọ qua, sạch sẽ hơn nhiều so với tối hôm qua, nhưng gối đầu bên cạnh lại thật bẩn.
Nhìn thấy hắn chân còn huơ huơ trong không trung, thanh âm lười biếng hỏi hắn, "Lên làm hoàng đế?"
Hạ Ngụy Văn đứng ở mép giường, cười gật gật đầu, vươn một bàn tay về phía nàng, "Dậy."
Hai tay nàng đều gối dưới đầu, "Không muốn dậy." Mái tóc xõa tung khắp giường.
Hạ Ngụy Văn ngồi xuống mép giường, nàng duỗi chân đá văng ra, miệng còn mắng chửi người, "Ngươi cái loạn thần tặc tử."
"Ừm?" Một tay hắn bắt được chân nàng, nàng lung lay bên ngoài nửa ngày, chân có chút lạnh, Hạ Ngụy Văn nhíu nhíu mày, vốn muốn khom lưng áp xuống chọc nàng, lại đổi thành kéo chân nàng lên bụng mình, từ phía sau lấy chăn qua đắp cho nàng.
Nàng không cảm kích, lại đạp hắn hai cái, "Không cần, nóng."
Hạ Ngụy Văn cau mày, giọng nói nháy mắt trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng, "Hử Thanh Nhược." Cảnh cáo nguy hiểm.
Thanh Nhược lại đá hắn một cái, trực tiếp tránh khỏi tay hắn, xốc ra chăn trên người đứng lên.
Trên bàn có nước, Thanh Nhược đi hai bước về phía cái bàn, Hạ Ngụy Văn mím chặt môi đứng lên giữ lại cánh tay nàng.
Thanh Nhược nâng ly uống nước, trong tầm tay là hoa quả trên bàn, khóe miệng treo nụ cười đắc ý lại tùy hứng, lấy đại một quả quýt trong mâm ném về phía hắn.
Hạ Ngụy Văn không né, quả quýt đập vào trán hắn.
Nàng còn cười, cười đến làm càn mà tùy ý, đôi chân trắng nõn dẫm trên mặt đất, đầu ngón chân nhúc nhích kiêu ngạo hệt chủ nó.
Hạ Ngụy Văn tiến lên một bước, một tay giật mạnh khăn trải bàn, tiếng vang loảng xoảng, toàn bộ đồ vật trên bàn rớt xuống đất, cả điểm tâm và hoa quả nằm lẫn trong những mảnh mâm vỡ vụn. Cái ly trong tay nàng bị hắn cầm lấy ném ra. Hạ Ngụy Văn hành động chớp nhoáng, Thanh Nhược nháy mắt đã bị hắn đè ở trên bàn.
Đôi mắt hắn u ám, nhìn chằm chằm đôi môi đẹp đẽ đỏ tươi vừa uống nước xong của nàng, thanh âm trầm thấp từ tính, "Đã biết sai chưa?"
Thanh Nhược khẽ hừ nhẹ một tiếng, không hề sợ hãi đối diện với hắn, tia lửa từ ánh mắt nổi lên bốn phía, "Đột nhiên đè ta làm gì, đầu óc ngươi có bệnh hả......"
"Bịch!" Cả người đột nhiên bị ném tới trên giường.
Bởi vì là giường tân hôn, vừa lớn vừa mềm, Thanh Nhược bị ném lên không đau, chỉ là đầu óc quay mòng mòng.
Hạ Ngụy Văn như là trong nháy mắt rút đi tất cả ngụy trang, gương mặt tuấn mỹ không hề có một dấu vết ôn hòa nào, đôi mắt thô bạo tà khí, bá đạo mà hung hãn, cả người nhào lên trên cố định thân thể nàng, lời nói âm trầm mà ngang ngược, "Dám cứng đầu với lão tử?"
Thanh Nhược còn chưa kịp trả lời, nửa người dưới đã bị cánh tay hắn vòng qua eo nâng lên, động tác Hạ Ngụy Văn vừa nhanh vừa tàn nhẫn, một tay khác bạch bạch đánh thật mạnh vào mông nàng hai cái, "Ngươi cứng đầu với lão tử cái gì?"
Tựa như dã thú không hiểu nhân tình không nói đạo lý.
Hai người nằm ngang trên giường, chân nàng bị hắn đè lên, cả người không thể động đậy, Hạ Ngụy Văn dùng sức đánh vào trên mông nàng, thân thể nhanh chóng phản ứng trước tình cảm.
Vành mắt lập tức liền đỏ lên, nàng duỗi tay đánh hắn, giọng nói khàn khàn, "Mẹ kiếp! Hạ Ngụy Văn! Ngươi đánh ta làm gì?!"
Máu tanh thô bạo tận trời trong mắt Hạ Ngụy Văn nhanh chóng lan tràn, cúi đầu cắn môi nàng, không thể gọi là hôn, chính xác là hung hãn bá đạo muốn ăn sống nàng.
Thanh Nhược bị hắn lăn lộn đến không thở nổi, Hạ Ngụy Văn nhỏm dậy nửa người trên, tay giữ cằm nàng, từng câu từng chữ rõ ràng nói với nàng, "Ngươi lại dám ngang bướng với lão tử, lão tử cho ngươi chết."
Đây không phải uy hiếp, mà là sự thật.
Hạ Ngụy Văn ngồi dậy, tay cũng buông nàng ra, một bên chỉnh lại quần áo hỗn độn của mình một bên xoay người đi về phía cửa, hắn cần bình tĩnh một chút.
Vừa mới kéo cửa ra, Thanh Nhược còn thở hổn hển lập tức xoay người nhặt một quả táo lớn ném qua.
Hạ Ngụy Văn do dự một giây đồng hồ giữa né hay không né, quả táo đã đập lên ót hắn, nàng dùng đủ lực, hắn cũng đủ đau.
Hạ Ngụy Văn xoay người, thân ảnh cao lớn nghịch sáng nhìn qua, vành mắt lan tràn sát ý.
Thanh Nhược chống nạnh, ngẩng đầu nhìn hắn không chút nhận thua, "Hạ Ngụy Văn, ngươi là tên thổ phỉ lưu manh chết tiệt."
"Phụt." Hạ Ngụy Văn thế nhưng không nhịn được, bật cười. Hắn cúi đầu tay nắm lại để bên môi, nhún vai xoay người, "Nhanh đi rửa mặt một chút, để ghèn đầy mắt không thấy ảnh hưởng tầm nhìn sao?"
"...... Mẹ nó......"
Hạ Ngụy Văn ra ngoài cửa, nha hoàn nâng khay hành lễ với hắn sau đó nối đuôi đi vào.
Quần áo màu vàng tươi, mỗi một món đều làm tinh tế mà đẹp đẽ, nha hoàn sợ hãi dạ thưa cẩn thận hầu hạ nàng.
Thanh Nhược đến bây giờ mới phát hiện, quần áo từ trong ra ngoài đều có kích cỡ vừa vặn, chi tiết thiết kế không chỗ nào nàng không quen thuộc hoặc không thích.
Thanh Nhược ngồi ở trước gương, nha hoàn trang điểm cho nàng.
Thanh Nhược nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa, Hạ Ngụy Văn đứng đến thẳng thẳng tắp ở đó, một tay đặt sau người, tựa như một cây đại thụ che trời vừa cao lớn vừa kiên cố.
"Hạ Ngụy Văn!"
Thanh Nhược mở miệng gọi hắn.
Hạ Ngụy Văn xoay người lại, không nói gì, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc nhìn nàng, đang chờ nàng lên tiếng tiếp.
Thanh Nhược kéo kéo quần áo trên người hỏi hắn, "Vì sao ta phải mặc màu vàng tươi?"
Đuôi lông mày khóe mắt Hạ Ngụy Văn đều nhiễm sự ôn hòa, thấy nha hoàn đã trang điểm cho nàng gần xong, từ cái khay trong tay người hầu lấy mũ miện kim sắc tinh xảo, rồng bay được khắc lên sinh động như thật, đôi mắt khảm đá quý màu đỏ.
Hạ Ngụy Văn từng bước một đi đến bên người nàng, vòng ra phía sau cúi đầu mang mũ miện cho nàng, ôn nhu cẩn thận, nhẹ giọng dò hỏi, "Cho nàng làm người đứng trên vạn người, muốn không?"
Thanh Nhược ngắm mình trong gương, khóe mắt ẩn chứa sự vui vẻ và chút đắc ý nhỏ, xoay người lại ngẩng đầu hỏi hắn, "Vậy có phải dưới một người nào không?"
Hạ Ngụy Văn bật cười, nghiêm túc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, kiên định nói với nàng, "Không có."
Sau đó hắn nắm tay nàng, quỳ gối trước mặt nàng, "Ba ngày sau chính là đại điển đăng cơ của bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hắn vừa quỳ, toàn bộ người trong tẩm điện cùng thị vệ bên ngoài đều quỳ xuống, Hạ Ngụy Văn vừa dứt lời, lập tức vang lên thanh âm chỉnh tề mà vang dội, "Chúc mừng bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Chỉ có một mình Thanh Nhược ngồi trên ghế, cao hơn tất cả mọi người một đoạn, vẻ mặt sửng sốt, tay được Hạ Ngụy Văn giữ chặt cứng đờ.
Hạ Ngụy Văn xoa nhẹ bàn tay nàng trấn an, thanh âm ôn nhu kiên nhẫn, như là thầy giáo dạy học sinh vỡ lòng của mình, "Hô bình thân."
Cả người nàng căng thẳng, nhăn mặt nhìn Hạ Ngụy Văn, "Hạ Ngụy Văn! Ta......"
"Hư." Hạ Ngụy Văn ngăn lại, cười cười, giọng điệu thực tùy ý, "Không sợ, ngoan, nói bình thân."
Thanh Nhược căng da đầu quay lại, hít thật sâu hai cái, "Bình thân."
Hạ Ngụy Văn nghe được bật cười, dẫn dầu tạ ơn.
Hai chữ vừa nói ra, từ đây nàng chính là nữ hoàng cao cao tại thượng.
Hạ Ngụy Văn nắm tay kéo nàng đứng dậy, "Bệ hạ, đã chuẩn bị tốt tẩm cung cho người, hiện tại di giá qua sao?"
Thanh Nhược nắm chặt tay hắn, hắn lại bình tĩnh nhìn nàng, sự bất an và hoang mang nơi đáy mắt nàng dần dần rút đi, thay vào đó là cái kiêu ngạo mà hắn quen thuộc.
Nàng đột nhiên cười rộ lên, vẫn ngốc ngốc tự cho mình là đúng, "Hạ Ngụy Văn, trẫm đói bụng, trẫm mệnh lệnh cho chàng, trẫm muốn ăn đồ ăn sáng."
Học được rất mau.
Khóe miệng Hạ Ngụy Văn mang theo ý cười, buông tay nàng, khom lưng nhận lệnh, "Thần tuân chỉ."
**
Thế giới này ngàn vạn người.
Chỉ có nàng, ta quỳ, ta cam tâm tình nguyện vì nàng bán mạng.
Ngô hoàng, vạn tuế.
Bình luận facebook