7,
Một mình tôi lặng lẽ ngồi chờ ở phòng khách cả đêm, thật vô nghĩa.
Có lẽ không có kết quả chính là đáp án Chu Tề dành cho tôi.
Tôi cười gượng, chút đắng chát dâng lên trong cổ họng, "Chu Tề, sinh nhật vui vẻ."
Cà-vạt được lựa chọn tỉ mỉ cuối cùng cũng bị ném vào thùng rác.
Buổi sáng tĩnh mịch, tôi vùi mình trong chăn, trong đầu chỉ toàn những điều tốt đẹp Chu Tề dành cho tôi.
Tự mình tra tấn bản thân, nghĩ đi nghĩ lại.
Anh tốt đến thế...
Vì thế. . .
Vì cái gì bỗng nhiên không còn cần tôi nữa.
Bầu trời nhạt thếch, tôi lấy điện thoại ra block tất cả thông tin có liên quan đến Chu Tề, mua vé tàu cao tốc trở về quê.
Ngồi trên tàu cao tốc, tôi mơ màng ngủ cả chặng đường.
Tối đến nơi, nội làm cho tôi một bàn lớn đầy ắp đồ ăn cho chị em tôi.
Đôi mắt đục ngầu của nội nhìn tôi nhân hậu:
"Nội già rồi, không biết trước khi qua đời có còn kịp để tham dự hôn lễ của Chi Chi nhà chúng ta hay không"
Tôi mím môi cố gắng tươi cười:
"Bà nội, duyên phận của con có lẽ tới muộn, bà nội nhất định sống lâu trăm tuổi đấy ạ."
Tôi không nhẫn tâm nói với bà nội duyên phận tôi đã tới từ sớm, tám năm trước đã hẹn thề sẽ kết hôn.
Chỉ là, lời hứa rốt cuộc chỉ là lời hứa.
Lời nói suông mà thôi. . .
Trong thôn người dân thông báo nhau ngày mai sửa đường, có thể bị cắt điện, tối đến phải thắp nến dùng đỡ, vừa vặn trong nhà bà lại không có nến.
Có cửa hàng tiện lợi ngay cửa thôn, tôi đi mua hay cây nến.
"Cháu là Minh Chi phải không? Nhiều năm không gặp càng lớn càng xinh."
Bà chủ cửa hàng nhận ra tôi, thân thiết cười nói.
"Vâng. . . cháu về nhà nội sớm chút đón năm mới."
"Nến giá 2 tệ, xếp bó lại ở kệ tường, cháu cứ tuỳ ý lấy đi nhé."
"Không cần đâu , cháu có đem theo tiền đây."
Tôi lấy 10 tệ trong túi quần ra đưa cho cô ấy.
Hai ngày nay tôi tâm tình không tốt, không muốn bị ai làm phiền, điện thoại luôn để chế độ máy bay trong nhà.
Có lẽ do tôi không muốn đối mặt với Chu Tề.
Trên đường về, tôi gặp một vài đứa nhóc đang nghịch bùn, tôi đưa tay ôm bụng đi ngang qua bọn chúng.
Một trong số chúng thấy tôi đang đi qua, liền nắm lấy vốc bùn ném thẳng lên người tôi.
Quần áo trắng bị bùn dây lấm lem bẩn thỉu, thằng nhóc đầu gấu đứng le lưỡi trợn mắt với tôi.
Nó chỉ vào tôi rồi cười hô hố lên với đồng bọn:
"Mẹ tao nói chính là cái con mụ này, giọng nói khó nghe y như con vịt đực đang cạp cạp."
Tuy bảo con nít có biết gì đâu, nhưng lời của bọn chúng nói ra lại làm tổn thương người khác.
Tôi không nghĩ ngợi liền cởi áo khoác, ném áo khoác về phía thằng nhóc đầu gấu, vốc nắm bùn trét lên mặt nó.
Mấy thằng nhóc còn lại ra sức ném bùn về phía tôi, theo bản năng tôi đưa tay ra chặn lại.
Một giây sau, giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng tôi.
"Mấy thằng nhóc này lại ăn hiếp người ta phải không?"
Đám nhóc bặm trợn đột nhiên bỏ chạy như thể chúng nhìn thấy m.a.
"Em không sao chứ Minh Chi?"
Anh ta nhặt lại giúp tôi cái áo khoác rớt dưới bùn lên, cười : "Không nghĩ là anh còn có thể gặp lại em đấy".
Tôi không có ấn tượng gì về anh ta cả :"Anh là. . . ?"
Anh ta bối rối gãi đầu, vành tai đỏ bừng.
"Anh là Hứa Minh, năm cấp ba anh ngồi sau lưng em".
Tôi mơ hồ nhớ rằng có một người như vậy.
Tôi lấy áo khoác từ tay anh ta và cảm ơn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ trôi đi hết bùn đất, trong phòng tắm mờ mờ, những giọt nước trượt dài trên tấm kính.
Tôi không thể chịu được nữa, ngồi xổm xuống nền bất lực ôm lấy hai đầu gối.
Tiếng nước chảy át đi tiếng khóc, giờ đây chỉ có phòng tắm nhỏ mới chứa được xấu hổ tủi thân của tôi.
8.
Cả đêm tôi trằn trọc không ngủ được, tôi đưa tay mở tủ đầu giường ra.
Trong tủ chất đống những trang giấy xếp chồng lên nhau, dễ nhìn thấy nhất là chiếc đàn piano chạm khắc bằng gỗ đựng trong hộp quà trong suốt.
Nó được Chu Tề tự tay khắc cho tôi, để khắc cái này, trên ngón tay cái của anh ấy vẫn còn một vết dao nhạt.
Tôi cầm một tờ giấy lên và mở ra, trên đó có hai chữ viết tay, một là của tôi, một là của Chu Tề.
Lên cấp ba tôi học kém môn toán, Chu Tề đã trở thành gia sư miễn phí cho tôi khi tôi nằm viện.
Anh là người kiệm lời, mỗi lần đều xé một trang giấy, viết đề toán lên đưa tôi làm.
Hôm sau anh sửa bài cho tôi, viết ra giấy những phương pháp giải toán mạch lạc hơn.
Ánh chiều tà đậu trên vai Chu Tề, bóng dáng của anh được tạo ra bởi ánh sáng và bóng tối giao thoa.
Gió thổi đong đưa trang sách trên tay anh.
Khoảnh khắc ấy, không phải chỉ trang sách lật qua lật lại mà cả quyển sách đều bị gió thổi bay.
Và cả trái tim tôi nữa.
Thật là lạ kỳ khi tôi lại giữ tất cả những thứ này cất trong tủ.
Từng trang giấy chồng lên nhau, cuối cùng tạo thành hình ảnh Chu Tề cùng Tần Duyệt hôn nhau.
Hình ảnh đó ăn sâu bén rễ trong tôi, từng tí một cướp đi lý trí của tôi.
Hốc mắt đau rát, tôi chùi nước mắt, tìm cái túi ny lông đem tất cả mọi thứ anh tặng tôi vơ vào đấy.
Anh đã không còn là anh của tôi thời niên thiếu nữa, có lẽ đã c h ế t trong trận lửa năm ấy rồi.
9.
Mưa dầm liên miên, bà tôi bệnh cũ lại tái phát.
Em gái tôi hôm nay có buổi họp phụ huynh, tôi che dù đi tới trường trung học Dục Tài, mưa cũng đã tạnh.
Lúc này học sinh đang ăn cơm tại căn tin, tôi ngồi ở vị trí bàn học của em gái, chờ ít phút nữa họp phụ huynh.
Ô cửa sổ sáng sạch sẽ, trong không khí có mùi bùn trộn lẫn với cỏ cây, cây thường thanh ở cổng trường được cơm mưa gột rửa trở nên xanh mướt.
"Ôi . . . hai ngày nay con gái tôi thần trí bay mất tiêu,nó nói thần tượng của nó bị tai nạn xe cộ, bọn trẻ bây giờ đúng là bận lo giải trí mà không lo học gì cả".
"Vậy hả, con của tôi cũng thế. . . "
"Các vị phụ huynh đã đợi lâu, hiện tại buổi họp xin phép bắt đầu".
Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngẩng lên thấy Hứa Minh đang đứng trên bục giảng trong bộ âu phục màu đen.
Chủ nhiệm lớp em gái tôi không ngờ là anh ta?
Ánh mắt chạm nhau, tôi phát hiện Hứa Minh giật mình nhìn tôi sững sờ giây lát.
Anh ta lần trước đã giúp tôi , tôi chưa có thời gian để cảm ơn anh ta đàng hoàng.
Hứa Minh nói chuyện rất hài hước, các phụ huynh rất thích thú khi được trao đổi với anh ta.
Anh ta không phê bình các bạn ham chơi & học kém, thậm chí còn khen ngợi những đứa trẻ ấy đều có một thế mạnh riêng.
Thật sự là một giáo viên tuyệt vời.
Sau buổi họp, nhiều phụ huynh xúm lại hỏi chuyện học hành con cái, còn tôi chỉ biết ngồi chờ.
Định bụng lát nữa mời anh ta một bữa cơm, nhận tiện hỏi chuyện học hành của em gái luôn.
Hứa Minh cũng phát hiện ra tôi chưa rời đi, anh ta tiến lại phía tôi khi các vị phụ huynh khác lần lượt ra về.
"Hi, em chờ anh phải không?"
Hứa Minh đi cạnh tôi trên sân bóng phủ nhựa.
Trời vừa dứt mưa, trên sân bóng có nhiều vũng nước nhỏ, trước kia tôi thường hay giẫm vào các vũng nước này.
"Em gái cũng em thành tích cũng tốt như em vậy đó, cơ bản là không cần anh lo lắng nhiều".
Tôi mỉm cười, vén mái tóc rối ra sau tai: “Anh dạy em gái của em rất tốt, nhân tiện cảm ơn anh vì chuyện lần trước.”
"Thuận tay mà thôi, mấy đứa nhỏ đó lì lợm lắm."
Hứa Minh chợt nghĩ ra điều gì, anh ta dừng bước, lấy hết can đảm nhìn tôi :"KHương Minh Chi, hồi cấp 3 anh có gửi cho em một bức thư, tới giờ em vẫn chưa hồi đáp cho anh".
Tôi khó hiểu, cũng dừng lại nói "Bức thư nào?"
Anh ta mím môi nhìn tôi.
Lúc này tôi mới chú ý tới hai tai Hứa Minh đỏ phừng.
"Anh kẹp thư tỏ tình trong tập tài liệu."
"Anh thích em từ hồi em biểu diễn văn nghệ ở trường cấp 3."
"Sau đó có lần anh bị học sinh lớp bên cạnh bắt nạt, là em giải vây cho anh, còn dán băng cá nhân cho anh nữa".
"Khương Minh Chi, anh thích em, đến bây giờ vẫn thích em".
Lời thổ lộ đột ngột của Hứa Minh làm đầu óc tôi trống rỗng.
Ký ức chập chừng xuất hiện, anh ta đã từng bị bắt nạt sao?
Luôn có một số loại tình cảm không có cách nào đáp lại.
Bởi vì tim tôi đã lấp đầy hình bóng người khác.
"Không phải là . . . "
"Xin lỗi, cô ấy đã có chồng rồi".
Giọng nói vang lên sau lưng tôi, toàn thân như bị sét đánh, tôi chôn chân tại chỗ không thể cử động.
10.
Giọng nói này . . . là Chu Tề?
Tôi quay đầu, Chu Tề thật sự đứng đằng sau lưng tôi.
Anh mặc áo khoác đen giống trong ảnh, đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang che kín mặt.
Dù được được che kín mít nhưng khí chất ưu việt của anh vẫn thu hút anh nhìn của những người đang qua lại trên sân bóng.
"Xin lỗi Hứa Minh, lần khác em lại mời anh ăn cơm nhé".
Hứa Minh sửng sốt, cũng đành nói :"Ừ. . . "
Tôi không thể biết bản thân mình đang có những cảm xúc gì nữa, tôi lách mình đi qua Chu Tề và bước nhanh hơn.
Bây giờ anh không ở bên canh Tần Duyệt sao? Anh còn đến tìm tôi làm gì?
Nước mắt lưng tròng, con đường phía trước nhoè hẳn đi.
Ra tới cổng trường, tôi vội bước tiếp về phía trước.
"Minh Chi"
Anh ấy gọi tôi từ phía sau, nhưng tôi phớt lờ đi.
"Minh Chi"
Tiếng thứ hai, thoáng có chút vội vàng.
"Giang Minh Chi"
Một cánh tay to lớn mạnh mẽ ôm lấy eo tôi, giây tiếp theo, chân tôi nhấc khỏi mặt đất và tôi bị bế bổng lên.
Lần nữa được ôm trong vòng tay thân thuộc này khiến trái tim tôi run lên.
Hơi thở Chu Tề tràn ngập mùi gỗ đàn hương, suy nghĩ của tôi loạn thành một đoàn.
Trong hẻm nhỏ ít người qua lại, Chu Tề thả tôi xuống, dùng tay áo lau đi nước mưa đọng lại trên thanh xà ngang.
Tôi quay đầu muốn bỏ đi, anh ấy cầm chặt tay tôi, bế tôi lên như bế em bé đặt tôi lên thanh xà ngang.
Sau là tường, trước là gương mặt của Chu Tề.
"Anh xin lỗi, hôm ấy bắt em chờ lâu như vậy"
Anh khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của tôi.
Tôi nhếch khoé môi nhìn người đàn ông trước mặt tôi đã yêu suốt 8 năm.
Nếu không phải tận mắt thấy tấm hình kia, có lẽ một giây sau tôi lại chìm trong sự dịu dàng của Chu Tề.
"Chi Chi, sao em không nghe điện thoại của anh?"
Giọng anh khàn khàn, đôi mắt nâu trà nhìn tôi không chớp, cố tìm hiểu lý do tại sao.
Chóp mũi chua xót, tôi nghẹn giọng hỏi anh "vì sao hôm đó anh đến trễ?"
Anh chớp mắt, có chút không muốn trả lời câu hỏi của toi.
Tôi cười châm chọc "Anh bận ở cùng Tần Duyệt nhỉ?"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi tiếp tục nói "Anh không phải bên nhau cùng Tần Duyệt sao?"
"Lúc anh hôn cô ta, không cảm thấy có lỗi với tôi sao?"
Tôi khóc nức nở, từng tí một uỷ khuất bao ngày nay giống như cơn mưa lớn ào ào tuôn rơi.
Tôi không khóc khi bị fan của anh gửi dao đe doạ.
Tôi không mệt mỏi khi bị đám trẻ con đó bắt nạt.
Nhưng tôi lại khóc khi gặp Chu Tề.
"Ngốc". Anh nở nụ cười hư trước dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt tôi, bình thản trả lời :"Em mà nói em chưa làm biên kịch anh cũng không tin nổi".
"Anh hôn cô ta khi nào? Anh chỉ hôn Chi Chi nhà chúng ta thôi".
Anh vẫn cố nói dối tôi!
"Tự nhìn đi!" Tôi hung hăng lấy điện thoại giơ lên cho anh nhìn, mắt nhìn anh tức giận.
Chu Tề tuỳ ý liếc khe qua, như hiểu ra điều gì đó.
Anh cất điện thoại của tôi vào túi quần, hai tay chống hai bên hông tôi, ánh mắt nóng bỏng.
"Đây là chụp lén không đúng sự thật, ngày đó cô ta cố tình tiếp cận anh, tuy nhiên chồng em phản ứng nhanh nhẹn đẩy cô ta ra ngay lập tức".
Chu Tề trưng vẻ mặt mau khen anh đi, chẳng lẽ là tôi đã hiểu nhầm thật?
"Sao tới bây giờ anh mới chịu đi tìm em?" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, chợt chú ý tới dưới vành nón lộ ra chút màu trắng :"Đầu anh quấn cái gì vậy?"
Tôi thò tay nhấc mũ của anh lên, anh ấy vô thức đưa tay giữ lại "Đừng nhìn".
Anh vẫn không nhanh bằng tôi.
Mũ rơi xuống đất, tim tôi như ngừng đập.
Phần tóc mái đẹp đẽ của Chu Tề được băng gạc trắng quấn ngang một vòng, máu đang rỉ ra thấm vào băng gạc trước trán.
"Hôm đó trên đường về đón em xảy ra tai nạn xẹ cộ nho nhỏ, hôm qua anh mới tỉnh, anh nghe Vưu Song nói em bỏ về quê, liền mua vé tới tìm em".
Anh dứt lời, tôi đâu còn nỡ giận hờn chi, đưa tay sờ nhẹ lên trán anh ấy "Còn đau không?"
Chu Tề lắc đầu, đột nhiên kéo tôi vào lòng, giọng nói mạt lạnh của anh vang lên
"Vì sao em không trực tiếp hỏi anh? Không muốn nghe anh giải thích à?"
Đúng vậy, vì sao tôi không hỏi thẳng anh nhỉ?
Có lẽ vì tôi không đủ can đảm.
Tôi vùi vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh "Chu Tề, có lẽ em không đủ tốt".
Giọng nói của tôi đã bị huỷ hoại, là một người không được trọn vẹn, tôi không xứng với Chu Tề.
Thật lâu sau, tôi mới nghe Chu Tề lên tiếng :"Vấn đề này anh đã từng nói với em một lần rồi".
Anh buông tôi ra, vùi đầu vào vai tôi với giọng điệu tủi hờn
"Anh ghen đấy, em đã đi dạo với tên khác".
"Còn hẹn hắn ta cùng đi ăn tối vào một ngày nọ nữa chứ".
Tôi cắn nhẹ môi "Điều này với điều này nữa, là bởi vì . . . "
Lời nói đến môi rồi lại thôi. Tôi không muốn để Chu Tề biết tôi từng bị đám nít ranh đó giễu cợt.
"Chuyện này không nói nữa, anh dẫn em đi đổi thuốc."
Nói xong, tôi đứng thẳng người đẩy Chu Tề ra, anh đột nhiên tháo khẩu trang ra, lấy tay ấn gáy tôi, ngón tay mảnh khảnh vòng qua eo.
Nụ hôn chợt rơi xuống.
Nụ hôn này xen lẫn quá nhiều thứ, là thương nhớ là giải thích.
Tôi vòng tay ôm cổ Chu Tề nhiệt tình đáp lại anh.
Trốn trong hẻm nhỏ, nụ hôn mãnh để dành tặng cho Chu Tề liều thuốc tốt nhất.
Chỉnh đốn lại y phục khi rời đi, anh dựa người vào tường nhìn tôi, trong mắt toàn là hạnh phúc chậm rãi hiện ra.
"Chu Tề, tối nay anh định ở đâu?"
Bỗng nhớ ra, lấy thân phận đại minh tinh của Chu Tề chắc chắn không thể ở khách sạn được.
Chỗ ở trước kia của anh sớm của đã cho người khác thuê.
"Hay là anh đến nhà em ngủ đi".
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có thể tìm ra đây là chỗ tốt nhất dành cho anh ấy rồi.
Chu Tề thì thào :"Bà nội em không thích anh, hay là thôi đi".
Rốt cuộc Chu Tề cũng phải đến nhà tôi, thừa dịp bà nội ngủ say rồi mở cửa sổ trèo vào.
Bình luận facebook