Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
Chương 22: Vết thương sâu
Cơ thể cô nằm dựa vào vòng tay của Vu Quân, tường vừa đổ, gạch đá và kính li ti bắn tung tóe ra, may thay cả tấm thân nam nhân to lớn che đậy bao bọc cô trong lòng. Ngược lại, bàn tay Vu Quân đang nắm nơi bả vai cô thấy ươn ướt, mùi máu tanh xộc lên thoang thoảng, anh hoảng hốt lay gọi:
- Uyển Sam... Em...
Cô vẫn còn sức, may không bắn vào chỗ hiểm, châm chọc:
- Cảm ơn em đi...
Vu Quân nghệch mặt ra, hỏi lại:
- Sao... Sao cơ?
Uyển Sam trong bóng tối không thấy được nét mặt anh nhưng biết chắc nam nhân đang hiện ra vẻ mặt lo lắng và thoảng thốt với câu hỏi vừa rồi. Cô bỗng cười lên, đáp:
- Em vừa đỡ đạn cho anh đấy
Lúc này cô còn đùa được nữa, anh quận chặt tay thành nắm đấm, gầm gừ vẻ muốn băm xác cô gaia nhỏ này, nóng vội:
- Em... Sao lại cứng đầu vậy chứ?
Rồi anh mò mẫm lật thẳng cô dậy, chiếc áo sơ mi được anh cởi ra xé thành mảnh vải dài, đoạn anh quay ra kéo thẳng váy cô xuống. Uyển Sam thất kính giữ tay anh lại, ngăn:
- Anh...
Vu Quân mạnh bạo thêm, vừa xé toạc ra vừa nói:
- Em nghĩ anh muốn giở trò gì sao? Anh không bỉ ổi đến mức lợi dụng em bị thương mà chiếm đoạt em đâu... Vả lại tối như này không rõ cơ thể em sao anh hành xự được...
Uyển Sam vốn chỉ muốn biết anh định làm gì, ai khiến anh khai ra một tràng những điều này. Cô thoáng ngập ngừng, buông ra để anh tiếp tục. Bộ váy rườm rà bị nam nhân xé toạc một đường không thương tiếc, vai cô giờ đang nhức lên, mới thấu được đau đớn, có lẽ chiếc áo lót cũng đang thấm trọn máu bởi lưng cô thấy được sự ươn ướt.
Chiếc áo sơ mi trắng được xé thảnh dài, Vu Quân nhẹ nhàng nâng cô ngồi thẳng dậy, chống chân làm thế dựa cho vật nhỏ trong lòng. Anh nhẹ nhàng xốc từ dưới nách cô lên, quấn chặt áo ngăn cho máu tiếp tục rỉ ra. Vừa làm anh vừa nói chuyện để làm phân tâm, tránh cô bị đau:
- Uyển Sam... Lần trước em đỡ cho ba một nhát vai trái... Giờ lại bị bên vai phải...vì anh
Cô cười hì, cơn đau ập lên lấn dần lí trí, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương xuống bầu má nữ nhân này, hai môi cô cắn chặt nhai trực chờ rỉ máu, nhỏ nhẹ đáp:
- Đôi vai em chắc như nữ anh hùng...gồng gánh cả hai người nhỉ...hahaha
Nghe đến đây Vu Quân bật cười nhẹ, sâu trong thâm tâm anh chỉ đang trách mình thêm. Bên vai phải được bó lại chặt, sau cùng anh đỡ cô nằm ngửa ra, dựa vào mình. Uyển Sam hơi thở yếu, mắt hơi lim dim những vẫn nói chuyện:
- Vu Quân... Anh là kẻ xấu phải không?
Nam nhân thoáng cứng đờ mặt lại, anh hiểu câu hỏi của Uyển Sam. Vốn dĩ trước giờ đã dĩnh vào chuyện làm ăn phi pháp thì đâu có là người tốt, hơn nữa bàn tay này đã dính máu người, cơ thể anh cũng ám mùi tử khí. Nam nhân gật gù, nhẹ nhàng đáp lại:
- Ừ
Uyển Sam bật cười, cô thều thào:
- Anh còn nhớ lúc ở trong viện không, khi em đỡ cho ba nhát dao, anh lại chả cảm ơn em câu nào, tuyệt nhiên tiến lại bóp cổ... Em còn nhớ rõ lúc ấy đã sợ hãi ra sao...cơ thể em co quắp giãy mạnh...mà tay anh...
Đang nói, cơ thể cô bỗng co giật lên, tuy không mạnh nhưng cũng đủ khiến Vu Quân hoảng hồn. Viên đạn mới găm vào bả vai, nếu chỉ tác động thì mới đau nhức, trừ khi được tẩm độc mới gây ra phát tác lên thần kinh. Vu Quân đưa tay vào miệng cô phòng trường hợp Uyển Sam vô tình cắn lưỡi, anh gầm lên:
- Được... Được anh nhớ... Chỉ cần em cố gắng lên... Khi nào khỏi anh để em đánh lại... Uyển Sam...
Hai mắt cô trong bóng tối long sòng sọc, sau một hồi giãy giụa thì bình thường trở lại. Mồ hôi chảy ra ướt nhẹp cả đầu tóc, bên dưới vết thương hình như bị túa thêm máu, dưới sàn thấy ươn ướt chất lỏng. Cả người cô mất sức lực, khụy hẳn xuống, thều thào gọi nam nhân:
- Vu...Quân....
Anh run run đỡ cô trong lòng, đưa tay dính máu lên xoa vào khuôn mặt đang hơi lạnh, đau đớn đáp:
- Anh đây...
Cả người cô đau quá, vết thương bị đạn bắn, giờ không cảm nhận viên đạn đó đăng găm bên bả vai mà đang tung hoành khắp người, cánh tay phải của cô như bị tê liệt, không có cảm giác gì hết. Bàn tay còn lại đưa lên ôm cổ anh, rúc sâu vào hõm cổ nam nhân, người anh toát ra mùi hương dễ chịu, ngửi một chút chắc sẽ khiến cô duy trì sự sống hơn.
Sau cùng, độ 30 phút trôi qua, bên trên đống đổ nát nghe tiếng có người, Vu Quân hét lớn gọi cứu giúp, sau cùng cúi xuống thủ thỉ:
- Uyển Sam...gắng lên...
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Cả người cô lạnh toát, cúi xuống nghe nhịp tim thì vẫn đập, hơi thở yếu vô cùng. Điều này càng khiến anh kinh hãi hơn, dồn dập gọi người phía trên. Cả người ôm chặt, cố ủ ấm cho nữ nhân trong lòng. Bất giác ngje cả tiếng nấc nghẹn ở cổ họng của nam nhân, anh đang khóc sao, khóc vì Uyển Sam cô ư?
Cơ thể cô nằm dựa vào vòng tay của Vu Quân, tường vừa đổ, gạch đá và kính li ti bắn tung tóe ra, may thay cả tấm thân nam nhân to lớn che đậy bao bọc cô trong lòng. Ngược lại, bàn tay Vu Quân đang nắm nơi bả vai cô thấy ươn ướt, mùi máu tanh xộc lên thoang thoảng, anh hoảng hốt lay gọi:
- Uyển Sam... Em...
Cô vẫn còn sức, may không bắn vào chỗ hiểm, châm chọc:
- Cảm ơn em đi...
Vu Quân nghệch mặt ra, hỏi lại:
- Sao... Sao cơ?
Uyển Sam trong bóng tối không thấy được nét mặt anh nhưng biết chắc nam nhân đang hiện ra vẻ mặt lo lắng và thoảng thốt với câu hỏi vừa rồi. Cô bỗng cười lên, đáp:
- Em vừa đỡ đạn cho anh đấy
Lúc này cô còn đùa được nữa, anh quận chặt tay thành nắm đấm, gầm gừ vẻ muốn băm xác cô gaia nhỏ này, nóng vội:
- Em... Sao lại cứng đầu vậy chứ?
Rồi anh mò mẫm lật thẳng cô dậy, chiếc áo sơ mi được anh cởi ra xé thành mảnh vải dài, đoạn anh quay ra kéo thẳng váy cô xuống. Uyển Sam thất kính giữ tay anh lại, ngăn:
- Anh...
Vu Quân mạnh bạo thêm, vừa xé toạc ra vừa nói:
- Em nghĩ anh muốn giở trò gì sao? Anh không bỉ ổi đến mức lợi dụng em bị thương mà chiếm đoạt em đâu... Vả lại tối như này không rõ cơ thể em sao anh hành xự được...
Uyển Sam vốn chỉ muốn biết anh định làm gì, ai khiến anh khai ra một tràng những điều này. Cô thoáng ngập ngừng, buông ra để anh tiếp tục. Bộ váy rườm rà bị nam nhân xé toạc một đường không thương tiếc, vai cô giờ đang nhức lên, mới thấu được đau đớn, có lẽ chiếc áo lót cũng đang thấm trọn máu bởi lưng cô thấy được sự ươn ướt.
Chiếc áo sơ mi trắng được xé thảnh dài, Vu Quân nhẹ nhàng nâng cô ngồi thẳng dậy, chống chân làm thế dựa cho vật nhỏ trong lòng. Anh nhẹ nhàng xốc từ dưới nách cô lên, quấn chặt áo ngăn cho máu tiếp tục rỉ ra. Vừa làm anh vừa nói chuyện để làm phân tâm, tránh cô bị đau:
- Uyển Sam... Lần trước em đỡ cho ba một nhát vai trái... Giờ lại bị bên vai phải...vì anh
Cô cười hì, cơn đau ập lên lấn dần lí trí, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương xuống bầu má nữ nhân này, hai môi cô cắn chặt nhai trực chờ rỉ máu, nhỏ nhẹ đáp:
- Đôi vai em chắc như nữ anh hùng...gồng gánh cả hai người nhỉ...hahaha
Nghe đến đây Vu Quân bật cười nhẹ, sâu trong thâm tâm anh chỉ đang trách mình thêm. Bên vai phải được bó lại chặt, sau cùng anh đỡ cô nằm ngửa ra, dựa vào mình. Uyển Sam hơi thở yếu, mắt hơi lim dim những vẫn nói chuyện:
- Vu Quân... Anh là kẻ xấu phải không?
Nam nhân thoáng cứng đờ mặt lại, anh hiểu câu hỏi của Uyển Sam. Vốn dĩ trước giờ đã dĩnh vào chuyện làm ăn phi pháp thì đâu có là người tốt, hơn nữa bàn tay này đã dính máu người, cơ thể anh cũng ám mùi tử khí. Nam nhân gật gù, nhẹ nhàng đáp lại:
- Ừ
Uyển Sam bật cười, cô thều thào:
- Anh còn nhớ lúc ở trong viện không, khi em đỡ cho ba nhát dao, anh lại chả cảm ơn em câu nào, tuyệt nhiên tiến lại bóp cổ... Em còn nhớ rõ lúc ấy đã sợ hãi ra sao...cơ thể em co quắp giãy mạnh...mà tay anh...
Đang nói, cơ thể cô bỗng co giật lên, tuy không mạnh nhưng cũng đủ khiến Vu Quân hoảng hồn. Viên đạn mới găm vào bả vai, nếu chỉ tác động thì mới đau nhức, trừ khi được tẩm độc mới gây ra phát tác lên thần kinh. Vu Quân đưa tay vào miệng cô phòng trường hợp Uyển Sam vô tình cắn lưỡi, anh gầm lên:
- Được... Được anh nhớ... Chỉ cần em cố gắng lên... Khi nào khỏi anh để em đánh lại... Uyển Sam...
Hai mắt cô trong bóng tối long sòng sọc, sau một hồi giãy giụa thì bình thường trở lại. Mồ hôi chảy ra ướt nhẹp cả đầu tóc, bên dưới vết thương hình như bị túa thêm máu, dưới sàn thấy ươn ướt chất lỏng. Cả người cô mất sức lực, khụy hẳn xuống, thều thào gọi nam nhân:
- Vu...Quân....
Anh run run đỡ cô trong lòng, đưa tay dính máu lên xoa vào khuôn mặt đang hơi lạnh, đau đớn đáp:
- Anh đây...
Cả người cô đau quá, vết thương bị đạn bắn, giờ không cảm nhận viên đạn đó đăng găm bên bả vai mà đang tung hoành khắp người, cánh tay phải của cô như bị tê liệt, không có cảm giác gì hết. Bàn tay còn lại đưa lên ôm cổ anh, rúc sâu vào hõm cổ nam nhân, người anh toát ra mùi hương dễ chịu, ngửi một chút chắc sẽ khiến cô duy trì sự sống hơn.
Sau cùng, độ 30 phút trôi qua, bên trên đống đổ nát nghe tiếng có người, Vu Quân hét lớn gọi cứu giúp, sau cùng cúi xuống thủ thỉ:
- Uyển Sam...gắng lên...
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến đáng sợ. Cả người cô lạnh toát, cúi xuống nghe nhịp tim thì vẫn đập, hơi thở yếu vô cùng. Điều này càng khiến anh kinh hãi hơn, dồn dập gọi người phía trên. Cả người ôm chặt, cố ủ ấm cho nữ nhân trong lòng. Bất giác ngje cả tiếng nấc nghẹn ở cổ họng của nam nhân, anh đang khóc sao, khóc vì Uyển Sam cô ư?