Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-95
Chương 95: Quan tâm
Mấy ngày sau
Vu Quân đứng trên phòng nhìn xuống bên dưới, thẳng hướng vườn hoa là Uyển Sam và thằng bé Gia Thành đang nô đùa. Thảm cỏ xanh mềm, luôn được vệ sinh sạch sẽ nên Gia Thành tha hồ lăn lê ngoài đó, có mấy bông hoa rụng được Uyển Sam tận dụng tết lại thành bờm tóc, cài lên đầu thằng bé.
Bên trong phòng, vị bác sĩ, A Điền cùng hai tên Thiết-Cán đứng trầm ngâm đợi nghe lời dặn từ anh. Vu Quân uống ngụm trà nóng, đặt xuống bàn rồi ra lệnh:
- Bắt đầu kế hoạch tiếp theo được rồi. Phải nhanh chóng kéo cô ấy về bên tôi, toàn tâm toàn ý
Vị bác sĩ nghe vậy liền gật gù:
- Vâng. Vậy cuối tuần này chứ ạ? Bệnh viện sẽ sắp xếp phòng riêng, kèm theo đó là trang thiết bị y tế sẽ được chuẩn bị sao cho chân thật nhất
A Điền tiếp lời:
- Đám anh em cũng đã hiểu rõ tình hình. Hôm qua đã đi chỉ đạo chúng phối hợp ăn ý, chỉ chờ ngài cần
Vu Quân gật gù, hào sảng nói:
- Tốt lắm. Mọi người lui được rồi
Tối đó đang ăn cơm, Uyển Sam cả ngày quấn quýt Gia Thành, giờ lại đang tíu tít trêu đùa, bón cho thằng bé ăn. Vu Quân thi thoảng hỏi thì trả lời cho có lẹ, điều này khiến nam nhân nổi ghen tị. Anh bỗng ho sặc sụa lên một đợt, thành công thu hút được sự chú ý của nữ nhân. Uyển Sam chạy lại vỗ lưng, hỏi han:
- Vu Quân.. Ăn từ từ thôi, kẻo sặc
Nam nhân vẫn kéo dài một trận ho, đến lúc mở giấy ra lại là một mảng máu đỏ thẫm. Uyển Sam thất kinh nhìn vào, sau cùng giật lấy tờ giấy đó vứt đi, sốt sắng rót ngay một cốc nước ấm, gọi lớn hai bà vú:
- Hai người giúp tôi trông chừng Gia Thành nhé. Thằng bé ăn no rồi
Ngay tức khắc họ tiến ra bế Gia Thành lên tầng, dưới phòng ăn còn mình Vu Quân và Uyển Sam. Khỏi nói trong lòng anh giờ đắc chí nhường nào, nhưng bên ngoài vẫn phải diễn thật nhập tâm, không khéo lộ. Nam nhân ngồi ủ rũ, thở hồng hộc để cho thấy dáng vẻ mất sức sau trận ho. Uyển Sam chạy lại, dỗ dành:
- Vu Quân, anh uống một ngụm nước ấm đi... Chắc là, sẽ không sao đâu
Vu Quân gật nhẹ, đón lấy uống chút nước, đáp:
- Anh không đói lắm, để bảo thím Liên dọn sớm
Toan đứng dậy rời đi liền bị Uyển Sam kéo lại, cô can ngăn:
- Không. Từ tối đến giờ anh ăn trông vẻ không ngon miệng, chắc chắn là chưa no.
Giọng cô chuyển sang nhỏ nhẹ:
- Nào, ngồi xuống dùng nốt bữa đi. Anh không được bỏ bữa, thức ăn người làm đều chứa dinh dưỡng cao, rất tốt cho sức khỏe, thể trạng anh bây giờ
Vu Quân chịu ngồi nhưng vẫn cò quay:
- Haiz, anh biết. Nhưng anh thấy hơi chóng mặt
Uyển Sam càng lo lắng hơn, an ủi:
- Được rồi, vậy anh ăn được bao nhiêu thì ăn. Nào, em đút cho nhé
Cô cầm lấy dĩa cắm miếng thịt đưa lên miệng anh, chiều chuộng nói:
- Nào... Aaa, ăn một chút thôi
Trông Vu Quân bây giờ còn hơn cả Gia Thành, để cô dỗ dành nhiều lời và tốn sức, còn thằng bé chỉ cần pha trò là cười tít mắt, dễ ăn. Bất giác Vu Quân bế thốc cô lên đặt ngồi trong lòng mình, miệng vẫn nhai không giải thích về hành động vừa rồi. Uyển Sam thì không, cô nói:
- Vu Quân, thả em ngồi xuống mau
Nam nhân lắc đầu, giọng nghe ủ rũ:
- Anh sẽ có hứng ăn hơn nếu được ôm em trong lòng và ngắm nhìn em trực diện như này ấy
Cô thắc mắc:
- Gì...gì vậy chứ?
Vu Quân mân mê tay mình khắp lưng cô, trầm mặc đáp:
- Vì sẽ tưởng tượng được ăn bữa tối như đang ăn em, thưởng thức em bằng thị giác
Câu trả lời hết sức hoa mỹ, hàm chứa nhiều nghĩa. Uyển Sam đánh nhẹ lên vai anh, gằn giọng:
- Hàm hồ
Mới vậy mà Vu Quân bỗng nhăn mặt, nói:
- Ag..đau quá
Uyển Sam lại trở nên lo lắng, cô đành nhún bước:
- Ui em quên mất, em xin lỗi, em xin lỗi
Cô chỉ sợ cơ thể nam nhân đang mang bệnh, cú đánh của mình tuy nhẹ những cũng có thể ảnh hưởng đến cơ quan bộ phận nào đó. Không gian dần rơi vào im lặng, Vu Quân thủ thỉ:
- Sam Sam... Thời gian anh không còn nhiều, anh thực tâm muốn đối xử với mẹ con em thật tốt
Uyển Sam trùng mặt xuống, giọng nao nao:
- Vâng
Nam nhân nhân cơ hội này liên tục nói những lời thống thiết bi ai:
- Sau này không còn ngắm nhìn em với con nữa,hai người phải sống tốt. Tuyệt nhiên anh sẽ chuẩn bị kĩ càng cho hai mẹ con phòng các thế lực đối thủ. Tài sản cũng sẽ đứng tên em, rất nhiều để em và con được sống đầy đủ. Gia Thành khi nó lớn, em hãy kể cho nó về anh- một người cha tồi nhưng thực tâm yêu thương hai người vô cùng
Uyển Sam đưa tay lên bịt miệng anh lại, khẩn khoản:
- Vu Quân, đừng nói nữa, được không?
Khuôn mặt cô đo đỏ nơi hốc mắt, giọng đã nghèn nghẹn, sau cùng cũng làm lơ:
- Thôi không nói tới chuyện đó nữa... Anh ăn mau đi
Từ sau hôm đó Uyển Sam chuyển sang lo lắng cho anh hơn, Gia Thành thì giao cho hai bà vú chăm sóc, cô thi thoảng chạy sang thư phòng nói chuyện, rủ anh đi chơi hoặc làm bánh ngọt,..
Mấy ngày sau
Vu Quân đứng trên phòng nhìn xuống bên dưới, thẳng hướng vườn hoa là Uyển Sam và thằng bé Gia Thành đang nô đùa. Thảm cỏ xanh mềm, luôn được vệ sinh sạch sẽ nên Gia Thành tha hồ lăn lê ngoài đó, có mấy bông hoa rụng được Uyển Sam tận dụng tết lại thành bờm tóc, cài lên đầu thằng bé.
Bên trong phòng, vị bác sĩ, A Điền cùng hai tên Thiết-Cán đứng trầm ngâm đợi nghe lời dặn từ anh. Vu Quân uống ngụm trà nóng, đặt xuống bàn rồi ra lệnh:
- Bắt đầu kế hoạch tiếp theo được rồi. Phải nhanh chóng kéo cô ấy về bên tôi, toàn tâm toàn ý
Vị bác sĩ nghe vậy liền gật gù:
- Vâng. Vậy cuối tuần này chứ ạ? Bệnh viện sẽ sắp xếp phòng riêng, kèm theo đó là trang thiết bị y tế sẽ được chuẩn bị sao cho chân thật nhất
A Điền tiếp lời:
- Đám anh em cũng đã hiểu rõ tình hình. Hôm qua đã đi chỉ đạo chúng phối hợp ăn ý, chỉ chờ ngài cần
Vu Quân gật gù, hào sảng nói:
- Tốt lắm. Mọi người lui được rồi
Tối đó đang ăn cơm, Uyển Sam cả ngày quấn quýt Gia Thành, giờ lại đang tíu tít trêu đùa, bón cho thằng bé ăn. Vu Quân thi thoảng hỏi thì trả lời cho có lẹ, điều này khiến nam nhân nổi ghen tị. Anh bỗng ho sặc sụa lên một đợt, thành công thu hút được sự chú ý của nữ nhân. Uyển Sam chạy lại vỗ lưng, hỏi han:
- Vu Quân.. Ăn từ từ thôi, kẻo sặc
Nam nhân vẫn kéo dài một trận ho, đến lúc mở giấy ra lại là một mảng máu đỏ thẫm. Uyển Sam thất kinh nhìn vào, sau cùng giật lấy tờ giấy đó vứt đi, sốt sắng rót ngay một cốc nước ấm, gọi lớn hai bà vú:
- Hai người giúp tôi trông chừng Gia Thành nhé. Thằng bé ăn no rồi
Ngay tức khắc họ tiến ra bế Gia Thành lên tầng, dưới phòng ăn còn mình Vu Quân và Uyển Sam. Khỏi nói trong lòng anh giờ đắc chí nhường nào, nhưng bên ngoài vẫn phải diễn thật nhập tâm, không khéo lộ. Nam nhân ngồi ủ rũ, thở hồng hộc để cho thấy dáng vẻ mất sức sau trận ho. Uyển Sam chạy lại, dỗ dành:
- Vu Quân, anh uống một ngụm nước ấm đi... Chắc là, sẽ không sao đâu
Vu Quân gật nhẹ, đón lấy uống chút nước, đáp:
- Anh không đói lắm, để bảo thím Liên dọn sớm
Toan đứng dậy rời đi liền bị Uyển Sam kéo lại, cô can ngăn:
- Không. Từ tối đến giờ anh ăn trông vẻ không ngon miệng, chắc chắn là chưa no.
Giọng cô chuyển sang nhỏ nhẹ:
- Nào, ngồi xuống dùng nốt bữa đi. Anh không được bỏ bữa, thức ăn người làm đều chứa dinh dưỡng cao, rất tốt cho sức khỏe, thể trạng anh bây giờ
Vu Quân chịu ngồi nhưng vẫn cò quay:
- Haiz, anh biết. Nhưng anh thấy hơi chóng mặt
Uyển Sam càng lo lắng hơn, an ủi:
- Được rồi, vậy anh ăn được bao nhiêu thì ăn. Nào, em đút cho nhé
Cô cầm lấy dĩa cắm miếng thịt đưa lên miệng anh, chiều chuộng nói:
- Nào... Aaa, ăn một chút thôi
Trông Vu Quân bây giờ còn hơn cả Gia Thành, để cô dỗ dành nhiều lời và tốn sức, còn thằng bé chỉ cần pha trò là cười tít mắt, dễ ăn. Bất giác Vu Quân bế thốc cô lên đặt ngồi trong lòng mình, miệng vẫn nhai không giải thích về hành động vừa rồi. Uyển Sam thì không, cô nói:
- Vu Quân, thả em ngồi xuống mau
Nam nhân lắc đầu, giọng nghe ủ rũ:
- Anh sẽ có hứng ăn hơn nếu được ôm em trong lòng và ngắm nhìn em trực diện như này ấy
Cô thắc mắc:
- Gì...gì vậy chứ?
Vu Quân mân mê tay mình khắp lưng cô, trầm mặc đáp:
- Vì sẽ tưởng tượng được ăn bữa tối như đang ăn em, thưởng thức em bằng thị giác
Câu trả lời hết sức hoa mỹ, hàm chứa nhiều nghĩa. Uyển Sam đánh nhẹ lên vai anh, gằn giọng:
- Hàm hồ
Mới vậy mà Vu Quân bỗng nhăn mặt, nói:
- Ag..đau quá
Uyển Sam lại trở nên lo lắng, cô đành nhún bước:
- Ui em quên mất, em xin lỗi, em xin lỗi
Cô chỉ sợ cơ thể nam nhân đang mang bệnh, cú đánh của mình tuy nhẹ những cũng có thể ảnh hưởng đến cơ quan bộ phận nào đó. Không gian dần rơi vào im lặng, Vu Quân thủ thỉ:
- Sam Sam... Thời gian anh không còn nhiều, anh thực tâm muốn đối xử với mẹ con em thật tốt
Uyển Sam trùng mặt xuống, giọng nao nao:
- Vâng
Nam nhân nhân cơ hội này liên tục nói những lời thống thiết bi ai:
- Sau này không còn ngắm nhìn em với con nữa,hai người phải sống tốt. Tuyệt nhiên anh sẽ chuẩn bị kĩ càng cho hai mẹ con phòng các thế lực đối thủ. Tài sản cũng sẽ đứng tên em, rất nhiều để em và con được sống đầy đủ. Gia Thành khi nó lớn, em hãy kể cho nó về anh- một người cha tồi nhưng thực tâm yêu thương hai người vô cùng
Uyển Sam đưa tay lên bịt miệng anh lại, khẩn khoản:
- Vu Quân, đừng nói nữa, được không?
Khuôn mặt cô đo đỏ nơi hốc mắt, giọng đã nghèn nghẹn, sau cùng cũng làm lơ:
- Thôi không nói tới chuyện đó nữa... Anh ăn mau đi
Từ sau hôm đó Uyển Sam chuyển sang lo lắng cho anh hơn, Gia Thành thì giao cho hai bà vú chăm sóc, cô thi thoảng chạy sang thư phòng nói chuyện, rủ anh đi chơi hoặc làm bánh ngọt,..
Bình luận facebook