Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
Chương 23: Thực may
Đống đổ nát được dỡ ra, ánh sáng le lói chiếu vào trong. Lúc này Vu Quân mới trông thấy cả cơ thể cô, máu đỏ sẫm thấm hết ra mảnh áo, chảy rỉ cả xuống sàn thành giọt. Khuôn mặt cô bơ phờ trắng bệch ra, cả người mồ hôi nhễ nhại đến bết bát. Sau cùng anh lấy chiếc váy phủ kín che người cô, bế dậy thoát ra đống đổ nát kia, nhanh chạy ra ngoài. Xe cứu thương được đỗ tại đó, một loáng sau đã chở những người bị thương tới bệnh viện thành phố
Hôm sau...
Uyển Sam mở mắt tỉnh dậy, thứ đầu tiên thu hút cô chính là ánh sáng ngoài cửa sổ. Nắng chiếu vào trên drap giường, có cả tiếng chim hót bên ngoài. Khẽ cựa mình cũng khiến cô đau kinh khủng, bất giác kêu lên:
- Agg...
Có y tá đứng bên ngoài, thấy cô liền chạy vào, nói giọng Đại lục lơ lớ:
- Cô gái... Cô..tỉnh rồi
Uyển Sam gật đầu, quay sang nhìn bên vai phải, băng được bó lại trên bả vai, cuộn bó cả cánh tay. Cô y tá đó rời ra ngoài, độ 5 phút sau là Chương Cảnh Điền tiến vào. Ông ngồi trên chiếc xe lăn, đằng sau có A Điền đi theo. Chiếc xe tự động tiến vào vì có bộ điều khiển trên tay, Uyển Sam thấy ông, liếc nhìn rồi hỏi:
- Ba... Sao ba lại...
A Điền chạy ra đỡ cô ngồi dựa lên một chút, hai mắt Uyển Sam dính chặt vào đôi chân bất động của Chương Cảnh Điền, vẻ hiếu kì xen lẫn cả thoảng thốt. Chương Cảnh Điền cười nhẹ, đưa hai tay xuống xoa bóp hai chân dù không có cảm giác gì. A Điền đứng bên cạnh, tự động giải thích:
- Ngài Chương từ nay sẽ phải gắn liền với chiếc xe lăn, hai đôi chân của ngài không còn khả năng đi lại
Uyển Sam nghe xong thất kinh, căng mình lên hỏi:
- Ba...
Chương Cảnh Điền tiến lại gần cô, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Uyển Sam, nhẹ nhàng đáp:
- Tàn dư của vụ tấn công hôm qua ấy mà... Dù gì chỉ là đôi chân, ta không đi thì có thể ngồi
Bất giác hai bên khóe mắt Uyển Sam chảy lệ, cô nhìn lấy Chương Cảnh Điền, hai môi lắp bắp lại không nói lời nào. Chương Cảnh Điền đưa tay lên lau đi nước mắt của Uyển Sam, vẫn tươi cười đáp:
- Trời ạ, con bé này... Có vấn đề gì chứ? Con nên quan tâm lấy vết thương bên bả vai mình kìa
Sau cùng ông đi xe di chuyển ra gần cửa sổ, ngửa đầu ra, thở một hơi dài, tâm sự:
- Mọi việc sau này ta sẽ để Vu Quân gánh vác, mình lui về an hưởng tuổi già... Cả đời ta đã làm quá nhiều chuyện, đêm ngủ không bao giờ ngon giấc, nay chắc đã đến lúc để bù lại...
Đoạn ông quay xe lại phía cô, nói:
- Ta chỉ mong... Con ở bên cạnh Vu Quân rồi phò tá nó... Vậy thôi, giờ con nghỉ đi
Nói rồi A Điền theo Chương Cảnh Điền ra ngoài. Lúc này Uyển Sam bình tĩnh lại, hai hàng nước mắt ban nãy bỗng dưng nén lại, không chảy một giọt. Bên môi Uyển Sam bỗng cười nhẹ, thâm tâm lại đang nghĩ, có vẻ như mọi việc đang dần suôn sẻ hơn so với kế hoạch. Chắc chắn sau vụ tấn công vừa rồi, Uyển Sam đã chiếm được tình cảm và tín nhiệm của Vu Quân, về phía Chương Cảnh Điền, cô biết ông ta cũng sẽ không còn quá nhiều sự đề phòng
Được biết Vu Quân cả đêm qua túc trực ngoài phòng cấp cứu, cơ thể cũng bị thương nhưng nhất quyết không vào băng bó. Đến sáng nay cơ thể bị suy nhược nên đang nằm nghỉ. Còn về vết thương bên bả vai phải, bác sĩ nói viên đạn có tẩm độc, may chưa phát tác hết, nếu không e là mạng còn khó giữ. Uyển Sam nghe xong, thầm mừng, lẩm bẩm:
- Ba mẹ... Chắc hai người đang phù hộ cho Uyển Sam con...
Trưa đó Vu Quân tỉnh, đầu anh ong ong như búa bổ. Chương Cảnh Điền nhàn nhã ngồi đó nhấp trà, thấy anh tỉnh liền hỏi:
- Tỉnh rồi sao con trai?
Vu Quân liếc nhìn ba mình, nhìn ông đang ngồi xe lăn, hai chân bất động, nét thoáng buồn trên khuôn mặt. Trái lại với cảm xúc đó, Chương Cảnh Điền chỉ thở dài, nói:
- Con bé Uyển Sam ban nãy còn khóc
Vu Quân nghe tin Uyển Sam, ngay lập tức sốt sắng, ông Chương chẹp miệng, ra lệnh:
- Con thật là...
Vu Quân trầm mặc, nói:
- Con xin lỗi
Sau cùng ông Chương nói hết ra ý định sắp tới của bản thân. Toàn bộ tài sản đều sẽ chuyển sang đứng tên Chương Vu Quân. Về khối tài sản khổng lồ, Chương Cảnh Điền ông sẽ trích ra 5% coi như để ăn tiêu hưởng lạc. Đoạn Vu Quân trầm ngâm, khôi lại đang vẻ bình tĩnh ban đầu, đáp lại:
- Con hiểu rồi
Chương Cảnh Điền ngay sau đó rời đi, A Điền hộ tống ông về khuôn viên nhà Cirilo Dignasio. Về phía Vu Quân, anh đi sang ngay bên phòng nghi của Uyển Sam. Thấy cô tỉnh, nam nhân chạy ngay lại ôm trầm, ôm thật chặt cô trong lòng, thủ thỉ:
- Uyển Sam của anh....
Cái ôm chặt đến mức nghẹn hơi thở và có phần khiến cánh tay cô đau nhức, Uyển Sam cựa quậy, nói:
- Ưm.. Đau...đau quá
Nam nhân thả cô ra, trông thấy vẻ mặt íu xịu tức giận liền cười nhẹ, sau cùng nhéo mạnh má cô, thật thà nói:
- Thực may
Uyển Sam tay trái đang cầm bánh, miệng vừa nhai vừa nói chua ngoa:
- May con khỉ... Em đang đau muốn chết đây
Như bình thường miệng nhỏ này của cô sẽ được phạt ngay lập tức, nhưng tạm thời thân thể còn đang bệnh, Vu Quân tạm tha, chỉ cười cười nhìn cô
Đống đổ nát được dỡ ra, ánh sáng le lói chiếu vào trong. Lúc này Vu Quân mới trông thấy cả cơ thể cô, máu đỏ sẫm thấm hết ra mảnh áo, chảy rỉ cả xuống sàn thành giọt. Khuôn mặt cô bơ phờ trắng bệch ra, cả người mồ hôi nhễ nhại đến bết bát. Sau cùng anh lấy chiếc váy phủ kín che người cô, bế dậy thoát ra đống đổ nát kia, nhanh chạy ra ngoài. Xe cứu thương được đỗ tại đó, một loáng sau đã chở những người bị thương tới bệnh viện thành phố
Hôm sau...
Uyển Sam mở mắt tỉnh dậy, thứ đầu tiên thu hút cô chính là ánh sáng ngoài cửa sổ. Nắng chiếu vào trên drap giường, có cả tiếng chim hót bên ngoài. Khẽ cựa mình cũng khiến cô đau kinh khủng, bất giác kêu lên:
- Agg...
Có y tá đứng bên ngoài, thấy cô liền chạy vào, nói giọng Đại lục lơ lớ:
- Cô gái... Cô..tỉnh rồi
Uyển Sam gật đầu, quay sang nhìn bên vai phải, băng được bó lại trên bả vai, cuộn bó cả cánh tay. Cô y tá đó rời ra ngoài, độ 5 phút sau là Chương Cảnh Điền tiến vào. Ông ngồi trên chiếc xe lăn, đằng sau có A Điền đi theo. Chiếc xe tự động tiến vào vì có bộ điều khiển trên tay, Uyển Sam thấy ông, liếc nhìn rồi hỏi:
- Ba... Sao ba lại...
A Điền chạy ra đỡ cô ngồi dựa lên một chút, hai mắt Uyển Sam dính chặt vào đôi chân bất động của Chương Cảnh Điền, vẻ hiếu kì xen lẫn cả thoảng thốt. Chương Cảnh Điền cười nhẹ, đưa hai tay xuống xoa bóp hai chân dù không có cảm giác gì. A Điền đứng bên cạnh, tự động giải thích:
- Ngài Chương từ nay sẽ phải gắn liền với chiếc xe lăn, hai đôi chân của ngài không còn khả năng đi lại
Uyển Sam nghe xong thất kinh, căng mình lên hỏi:
- Ba...
Chương Cảnh Điền tiến lại gần cô, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Uyển Sam, nhẹ nhàng đáp:
- Tàn dư của vụ tấn công hôm qua ấy mà... Dù gì chỉ là đôi chân, ta không đi thì có thể ngồi
Bất giác hai bên khóe mắt Uyển Sam chảy lệ, cô nhìn lấy Chương Cảnh Điền, hai môi lắp bắp lại không nói lời nào. Chương Cảnh Điền đưa tay lên lau đi nước mắt của Uyển Sam, vẫn tươi cười đáp:
- Trời ạ, con bé này... Có vấn đề gì chứ? Con nên quan tâm lấy vết thương bên bả vai mình kìa
Sau cùng ông đi xe di chuyển ra gần cửa sổ, ngửa đầu ra, thở một hơi dài, tâm sự:
- Mọi việc sau này ta sẽ để Vu Quân gánh vác, mình lui về an hưởng tuổi già... Cả đời ta đã làm quá nhiều chuyện, đêm ngủ không bao giờ ngon giấc, nay chắc đã đến lúc để bù lại...
Đoạn ông quay xe lại phía cô, nói:
- Ta chỉ mong... Con ở bên cạnh Vu Quân rồi phò tá nó... Vậy thôi, giờ con nghỉ đi
Nói rồi A Điền theo Chương Cảnh Điền ra ngoài. Lúc này Uyển Sam bình tĩnh lại, hai hàng nước mắt ban nãy bỗng dưng nén lại, không chảy một giọt. Bên môi Uyển Sam bỗng cười nhẹ, thâm tâm lại đang nghĩ, có vẻ như mọi việc đang dần suôn sẻ hơn so với kế hoạch. Chắc chắn sau vụ tấn công vừa rồi, Uyển Sam đã chiếm được tình cảm và tín nhiệm của Vu Quân, về phía Chương Cảnh Điền, cô biết ông ta cũng sẽ không còn quá nhiều sự đề phòng
Được biết Vu Quân cả đêm qua túc trực ngoài phòng cấp cứu, cơ thể cũng bị thương nhưng nhất quyết không vào băng bó. Đến sáng nay cơ thể bị suy nhược nên đang nằm nghỉ. Còn về vết thương bên bả vai phải, bác sĩ nói viên đạn có tẩm độc, may chưa phát tác hết, nếu không e là mạng còn khó giữ. Uyển Sam nghe xong, thầm mừng, lẩm bẩm:
- Ba mẹ... Chắc hai người đang phù hộ cho Uyển Sam con...
Trưa đó Vu Quân tỉnh, đầu anh ong ong như búa bổ. Chương Cảnh Điền nhàn nhã ngồi đó nhấp trà, thấy anh tỉnh liền hỏi:
- Tỉnh rồi sao con trai?
Vu Quân liếc nhìn ba mình, nhìn ông đang ngồi xe lăn, hai chân bất động, nét thoáng buồn trên khuôn mặt. Trái lại với cảm xúc đó, Chương Cảnh Điền chỉ thở dài, nói:
- Con bé Uyển Sam ban nãy còn khóc
Vu Quân nghe tin Uyển Sam, ngay lập tức sốt sắng, ông Chương chẹp miệng, ra lệnh:
- Con thật là...
Vu Quân trầm mặc, nói:
- Con xin lỗi
Sau cùng ông Chương nói hết ra ý định sắp tới của bản thân. Toàn bộ tài sản đều sẽ chuyển sang đứng tên Chương Vu Quân. Về khối tài sản khổng lồ, Chương Cảnh Điền ông sẽ trích ra 5% coi như để ăn tiêu hưởng lạc. Đoạn Vu Quân trầm ngâm, khôi lại đang vẻ bình tĩnh ban đầu, đáp lại:
- Con hiểu rồi
Chương Cảnh Điền ngay sau đó rời đi, A Điền hộ tống ông về khuôn viên nhà Cirilo Dignasio. Về phía Vu Quân, anh đi sang ngay bên phòng nghi của Uyển Sam. Thấy cô tỉnh, nam nhân chạy ngay lại ôm trầm, ôm thật chặt cô trong lòng, thủ thỉ:
- Uyển Sam của anh....
Cái ôm chặt đến mức nghẹn hơi thở và có phần khiến cánh tay cô đau nhức, Uyển Sam cựa quậy, nói:
- Ưm.. Đau...đau quá
Nam nhân thả cô ra, trông thấy vẻ mặt íu xịu tức giận liền cười nhẹ, sau cùng nhéo mạnh má cô, thật thà nói:
- Thực may
Uyển Sam tay trái đang cầm bánh, miệng vừa nhai vừa nói chua ngoa:
- May con khỉ... Em đang đau muốn chết đây
Như bình thường miệng nhỏ này của cô sẽ được phạt ngay lập tức, nhưng tạm thời thân thể còn đang bệnh, Vu Quân tạm tha, chỉ cười cười nhìn cô