Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-81
Chương 81: Tuyệt vọng và hi vọng
Thím Liên lúc này mơ màng tỉnh, bà nằm dựa vào thành giường, mới tỉnh đầu còn ong ong, ngoái nhìn xung quanh rồi bỗng thoảng thốt, bộ quần áo trên người mình là của Uyển Sam. Lúc này bã đã hiểu, ngay tức khắc chạy xuống nhà, vừa chạy vừa la lớn:
- Người đâu... Cậu Trình Cán... Cậu Tiểu Thiết đâu rồi.... Cô chủ, cô chủ bỏ trốn...
Mọi người nghe tiếng vang động cũng mò mẫm, đã quá đêm rồi, không gian đang chìm vào tĩnh lặng bỗng cũng bị phá đi. Trình Cán mơ ngủ, uể oải bước ra, nhì nhèo:
- Bà thím.. Đêm rồi thím còn la lớn chuyện gì đây?
Thím Liên hốt hoảng, lắp bắp:
- Cậu Cán... Cô chủ Uyển Sam đã bỏ trốn rồi...
Trình Cán mới còn ngáp ngơi cũng dừng lại, như không tin, anh ta ngờ vực:
- Thím mơ sảng hay sao... Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Vừa lúc xe Tiểu Thiết về đến trong sảnh, thím Liên chạy nhanh ra như vớ được phao cứu sinh, báo:
- Cậu Tiểu Thiết... Mau tìm cô chủ.. Cô chủ Uyển Sam đã bỏ trốn rồi...
Tiểu Thiết nghe xong đóng mạnh cửa lại, anh ta chạy nhanh lên phòng Uyển Sam, cánh cửa bật tung mạnh ra, trong đó trống rỗng. Dưới nhà cả đám nhao nhao, thím Liên hốt hoảng kể lại sự tình, ngay trong đêm, Tiểu Thiết điều người đi tìm.
Anh ta vừa lái xe nhìn xung quanh, vừa nghĩ lại cuộc hội thoại sáng nay, giờ mới hiểu hết ý tứ trong câu nói nhưng đã quá muộn. Điên tiết, Tiểu Thiết đập tay vào vô lăng liên tục. Tin tức tạm thời chưa muốn báo đến Vu Quân, quyết định truy tìm trong đêm nay, nếu đến quá trưa ngày mai, thực sự phải báo cho Vu Quân. Trong lòng Tiểu Thiết cùng Trình Cán như lửa đốt, sợ hãi cùng bồn chồn.
Thím Liên ở nhà cũng không yên, bà đi đi lại lại. Sau cùng mới chợt nhớ ra lời cô nói mấy hôm trước, cô sẽ lên phía Bắc ở, tránh xa trung tâm và phía Đông Tây Nam. Nghĩ vậy thím Liên vội nhấc máy gọi cho hai tên kia, bỗng tay cũng ngập ngừng, thím Liên mới ngẫm nghĩ nên nói hay không? Vốn dĩ trong nhà chỉ có mỗi bà là cô tin tưởng, tuy nhiên xét kĩ, nếu biết chuyện mà không báo, cậu chủ Vu Quân biết nhất định sẽ kinh hơn lắm. Thím Liên dứt khoát gọi, phía Tiểu Thiết đã ngay lập tức điều người lên phía Bắc. Lực lượng lớn từng hàng oto đem lao trên đường. Còn lại Trình Cán chỉ đạo người từ ba phía Đông Tây Nam cũng tra dò lục soát, tất nhiên sẽ không kĩ như phía Bắc
.... Sáng hôm sau....
Chương thị một đêm nhộn nhịp, trong sự căng thẳng và lo lắng, ai cũng hiện thêm vẻ lo sợ. Tiểu Thiết trở về vẻ ngoài phờ phạc, anh ta ngã người ra sau, còn Trình Cán không được bình tĩnh như vậy, anh ta bước vào như con thú hung tợn, không kiêng dè đạp ruỳnh ruỳnh xuống nền nhà...
Thím Liên hai hốc mắt sâu đỏ, bà cũng sợ. Người kè kè bên Uyển Sam là bà, giờ cô chạy trốn mất, chắc chắn Vu Quân tuyệt nhiên nổi điên. Miệng bà lẩm bẩm:
- Ôi cái mạng già... Chết đến nơi rồi còn khổ sở...
Thím Liên tự đay nghiến bản thân, chả biết vẫn đang theo phe nào. Không gian cứ thế lẳng lặng cho đến khi tiếng điện thoại vang lên. Là máy Tiểu Thiết. Là Vu Quân gọi...
Cả đám nhìn nhau hoang mang, lâu sai Tiểu Thiết bắt máy, run nhẹ:
- Anh ạ...
Vu Quân bên kia trào phúng hỏi:
- Ừ.. Uyển Sam sao rồi. Đêm qua anh gọi nhưng cô ấy không bắt máy, có le đã ngủ sớm...
Tiểu Thiết lẳng lặng đáp:
- Vâng...
Bên đầu dây kia, Vu Quân vẫn hào hứng tiếp chuyện, anh thông báo một tin vui:
- Có lẽ anh sẽ không đi tới 1 tuần đâu.. Cong việc ổn rồi, có thể là mai anh sẽ bay về
Ba hôm sang Châu Âu, mới đáp chuyến Vu Quân đã lap ngay vào công việc, một ngày gặp gỡ các doanh nghiệp, đêm đến lại ngủ muộn, thức xem hợp đồng. Ba đêm nay anh chỉ ngủ đúng 4 tiếng xong lại hừng hực làm việc, sở dĩ như vậy vì nam nhân muốn hoàn thành thật nhanh.
Tiểu Thiết nghe xong câm nín, thở một hơi dài rồi nói:
- Em xin lỗi...
Vu Quân như biết được có chuyện, anh lặng im chờ đợi sự hồi đáp tiếp
Trong khi đó, tại căn nhà nhó thành phố phía Nam...
Uyển Sam đêm qua ngủ say giấc, ngoài trời lạnh buốt nên chỉ muốn ủ trong chăn. Giọng bà Xuân đã lảnh lót bên ngoài, gọi:
- Con gái ơi.... Mau dậy đi...
Cô vệ sinh cá nhân xong ra ngoài, mùi bánh mi bơ thơm ngậy lên, thêm chút mật ong nóng phủ lên quá khó cưỡng. Bà bê ra bữa sáng và một túi đồ. Bà Xuân hào hứng giới thiệu, đặt ra bao món đồ của trẻ sơ sinh, những loại vật dụng cho em bé, sách thai kì của Uyển Sam. Điều này thực khiến cô bất ngờ và ấm lòng làm sao, Chu Xuân cười tươi đôn hậu, nói với cô:
- Ta từng rất mong chờ cháu ngoại của ta... Tiếc là... Nhưng chắc trời thương cho ta gặp con, ta sẽ chăm sóc con và đứa bẻ tốt nhất trong điều kiện của bản thân...
Uyển Sam vui lắm, cô ôm trầm lấy bà, dễ xúc động đã nức nở, ngắm nhìn những món đồ mini nhỏ xinh cho em bé, cô càng hi vọng một cuộc sống tót đẹp vag hạnh phúc
Thím Liên lúc này mơ màng tỉnh, bà nằm dựa vào thành giường, mới tỉnh đầu còn ong ong, ngoái nhìn xung quanh rồi bỗng thoảng thốt, bộ quần áo trên người mình là của Uyển Sam. Lúc này bã đã hiểu, ngay tức khắc chạy xuống nhà, vừa chạy vừa la lớn:
- Người đâu... Cậu Trình Cán... Cậu Tiểu Thiết đâu rồi.... Cô chủ, cô chủ bỏ trốn...
Mọi người nghe tiếng vang động cũng mò mẫm, đã quá đêm rồi, không gian đang chìm vào tĩnh lặng bỗng cũng bị phá đi. Trình Cán mơ ngủ, uể oải bước ra, nhì nhèo:
- Bà thím.. Đêm rồi thím còn la lớn chuyện gì đây?
Thím Liên hốt hoảng, lắp bắp:
- Cậu Cán... Cô chủ Uyển Sam đã bỏ trốn rồi...
Trình Cán mới còn ngáp ngơi cũng dừng lại, như không tin, anh ta ngờ vực:
- Thím mơ sảng hay sao... Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Vừa lúc xe Tiểu Thiết về đến trong sảnh, thím Liên chạy nhanh ra như vớ được phao cứu sinh, báo:
- Cậu Tiểu Thiết... Mau tìm cô chủ.. Cô chủ Uyển Sam đã bỏ trốn rồi...
Tiểu Thiết nghe xong đóng mạnh cửa lại, anh ta chạy nhanh lên phòng Uyển Sam, cánh cửa bật tung mạnh ra, trong đó trống rỗng. Dưới nhà cả đám nhao nhao, thím Liên hốt hoảng kể lại sự tình, ngay trong đêm, Tiểu Thiết điều người đi tìm.
Anh ta vừa lái xe nhìn xung quanh, vừa nghĩ lại cuộc hội thoại sáng nay, giờ mới hiểu hết ý tứ trong câu nói nhưng đã quá muộn. Điên tiết, Tiểu Thiết đập tay vào vô lăng liên tục. Tin tức tạm thời chưa muốn báo đến Vu Quân, quyết định truy tìm trong đêm nay, nếu đến quá trưa ngày mai, thực sự phải báo cho Vu Quân. Trong lòng Tiểu Thiết cùng Trình Cán như lửa đốt, sợ hãi cùng bồn chồn.
Thím Liên ở nhà cũng không yên, bà đi đi lại lại. Sau cùng mới chợt nhớ ra lời cô nói mấy hôm trước, cô sẽ lên phía Bắc ở, tránh xa trung tâm và phía Đông Tây Nam. Nghĩ vậy thím Liên vội nhấc máy gọi cho hai tên kia, bỗng tay cũng ngập ngừng, thím Liên mới ngẫm nghĩ nên nói hay không? Vốn dĩ trong nhà chỉ có mỗi bà là cô tin tưởng, tuy nhiên xét kĩ, nếu biết chuyện mà không báo, cậu chủ Vu Quân biết nhất định sẽ kinh hơn lắm. Thím Liên dứt khoát gọi, phía Tiểu Thiết đã ngay lập tức điều người lên phía Bắc. Lực lượng lớn từng hàng oto đem lao trên đường. Còn lại Trình Cán chỉ đạo người từ ba phía Đông Tây Nam cũng tra dò lục soát, tất nhiên sẽ không kĩ như phía Bắc
.... Sáng hôm sau....
Chương thị một đêm nhộn nhịp, trong sự căng thẳng và lo lắng, ai cũng hiện thêm vẻ lo sợ. Tiểu Thiết trở về vẻ ngoài phờ phạc, anh ta ngã người ra sau, còn Trình Cán không được bình tĩnh như vậy, anh ta bước vào như con thú hung tợn, không kiêng dè đạp ruỳnh ruỳnh xuống nền nhà...
Thím Liên hai hốc mắt sâu đỏ, bà cũng sợ. Người kè kè bên Uyển Sam là bà, giờ cô chạy trốn mất, chắc chắn Vu Quân tuyệt nhiên nổi điên. Miệng bà lẩm bẩm:
- Ôi cái mạng già... Chết đến nơi rồi còn khổ sở...
Thím Liên tự đay nghiến bản thân, chả biết vẫn đang theo phe nào. Không gian cứ thế lẳng lặng cho đến khi tiếng điện thoại vang lên. Là máy Tiểu Thiết. Là Vu Quân gọi...
Cả đám nhìn nhau hoang mang, lâu sai Tiểu Thiết bắt máy, run nhẹ:
- Anh ạ...
Vu Quân bên kia trào phúng hỏi:
- Ừ.. Uyển Sam sao rồi. Đêm qua anh gọi nhưng cô ấy không bắt máy, có le đã ngủ sớm...
Tiểu Thiết lẳng lặng đáp:
- Vâng...
Bên đầu dây kia, Vu Quân vẫn hào hứng tiếp chuyện, anh thông báo một tin vui:
- Có lẽ anh sẽ không đi tới 1 tuần đâu.. Cong việc ổn rồi, có thể là mai anh sẽ bay về
Ba hôm sang Châu Âu, mới đáp chuyến Vu Quân đã lap ngay vào công việc, một ngày gặp gỡ các doanh nghiệp, đêm đến lại ngủ muộn, thức xem hợp đồng. Ba đêm nay anh chỉ ngủ đúng 4 tiếng xong lại hừng hực làm việc, sở dĩ như vậy vì nam nhân muốn hoàn thành thật nhanh.
Tiểu Thiết nghe xong câm nín, thở một hơi dài rồi nói:
- Em xin lỗi...
Vu Quân như biết được có chuyện, anh lặng im chờ đợi sự hồi đáp tiếp
Trong khi đó, tại căn nhà nhó thành phố phía Nam...
Uyển Sam đêm qua ngủ say giấc, ngoài trời lạnh buốt nên chỉ muốn ủ trong chăn. Giọng bà Xuân đã lảnh lót bên ngoài, gọi:
- Con gái ơi.... Mau dậy đi...
Cô vệ sinh cá nhân xong ra ngoài, mùi bánh mi bơ thơm ngậy lên, thêm chút mật ong nóng phủ lên quá khó cưỡng. Bà bê ra bữa sáng và một túi đồ. Bà Xuân hào hứng giới thiệu, đặt ra bao món đồ của trẻ sơ sinh, những loại vật dụng cho em bé, sách thai kì của Uyển Sam. Điều này thực khiến cô bất ngờ và ấm lòng làm sao, Chu Xuân cười tươi đôn hậu, nói với cô:
- Ta từng rất mong chờ cháu ngoại của ta... Tiếc là... Nhưng chắc trời thương cho ta gặp con, ta sẽ chăm sóc con và đứa bẻ tốt nhất trong điều kiện của bản thân...
Uyển Sam vui lắm, cô ôm trầm lấy bà, dễ xúc động đã nức nở, ngắm nhìn những món đồ mini nhỏ xinh cho em bé, cô càng hi vọng một cuộc sống tót đẹp vag hạnh phúc