16.
Hoắc Cảnh Thiên tiến lên giữ chặt tôi, một bên còn oán giận, "Bà xã sao em không đợi anh, chẳng lẽ em thật sự thích lão già kia? Không được bà xã, em nói rồi..............."
Tôi không thể nhịn được nữa, "Hoắc Cảnh Thiên anh nên có chừng mực mà dừng lại đi."
Anh lập tức lấy tay che miệng, một bên còn không ngừng lắc đầu.
Tôi âm thầm thở dài, rốt cuộc Hoắc Cảnh Thiên làm sao lên làm tổng giám đốc, ngu xuẩn như vậy, không ai ghét bỏ?
Không quá vài giây, anh lại ôm lấy vai tôi, "Bà xã có muốn đi dạo không?"
Thân là người gánh vác thành phố A, sao tôi có thể bị người ta khoác vai, vì thế tôi lập tức nắm lấy tay Hoắc Cảnh Thiên hất ra.
"Bà xã, tại sao em không cho anh chạm vào?" nhìn vẻ mặt đáng thương của Hoắc Cảnh Thiên, tôi lại thở dài, quên mất vị này là một kẻ dính người tinh nghịch làm nũng quái dị.
Tôi chủ động nắm tay anh, không thể làm gì khác hơn: "Như vậy được chưa?" anh vui sướng gật đầu, dẫn tôi ra đường, líu ríu giới thiệu phong cảnh kiến trúc.
Tôi lẳng lặng nghe, Hoắc Cảnh Thiên hiện tại cực kỳ giống tên ngốc lúc trước.
Suy nghĩ của tôi khống chế không được liền bay tới đây sau khi gặp nhau ở quán bar, Hoắc Cảnh Thiên mỗi ngày đều lắc lư trước mắt tôi, tôi đi đâu anh ấy liền ở đó.
Có một ngày tôi nhịn không được, tôi buông khăn lau xuống, gọi anh ta: "Hoắc Cảnh Thiên".
Nháy mắt anh ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng lấp lánh, "Em nhớ tên của anh?!"
Buồn cười, anh mỗi ngày ở bên cạnh tôi, tôi còn có thể không nhớ kỹ tên anh? Nghĩ rằng tôi cũng ngu ngốc như anh à.
“Anh không sao chứ, mỗi ngày đi theo em. Em có rất nhiều việc, anh đừng tới làm phiền em.”
Tôi nghĩ rằng khi tôi nói điều đó và anh ấy đã hiểu.
Không ngờ ngày hôm sau tôi gặp anh ấy ở công ty giao hàng, anh ấy mặc đồng phục làm việc giống tôi.
Tôi cả kinh đến đầu lưỡi cũng không lưu loát, "Anh..............."
Không nghe lời như vậy, nhất định muốn tôi dùng vũ lực?
Tôi đỡ trán đang muốn đuổi anh thì quản lý đến để cho tôi mang theo Hoắc Cảnh Thiên chỉ cần đem anh chiếu cố tốt thì muốn đến muộn, khiếu nại hay tăng lương cũng không thành vấn đề.
Tôi hiểu rồi, Hoắc Cảnh Thiên ngây thơ chính là đứa con trai ngốc nghếch của nhà tư bản.
17.
Hoắc Cảnh Thiên đột nhiên bất động, bình tĩnh nhìn sang một bên.
Tôi nhìn theo anh.
Một cặp tình nhân hôn nhau nồng nhiệt dưới ánh đèn đêm.
Tôi: "..."
Tôi kéo Hoắc Cảnh Thiên đi về phía trước, nhưng anh ta vẫn bất động, cũng không nhìn tôi, chỉ nhìn đôi tình nhân kia.
Đây là bước đầu tiên để thể hiện "tình yêu".
Khi tôi buông tay anh ra, anh liền quay đầu lại, mà tôi vừa vặn ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền đảo khách thành chủ, ôm tôi hôn.
“Vợ à, anh rất vui vẻ. "
Tôi đỏ mặt tựa vào ngực anh.
Đánh đánh giết giết tôi còn được, tình tình ái ái muốn mạng tôi a.
“Đi thôi, về khách sạn. "
Tôi rầu rĩ nói:" Chân mỏi. "
Hoắc Cảnh Thiên thoải mái cười, ngồi xổm xuống nói:" Lên đây, anh cõng em. "
Tôi leo lên, anh lại nói:" Cho em biết thể lực của người trẻ tuổi như anh, cho em mê luyến sức sống của anh!”
"Bang-- “tôi đánh lưng anh một cái.
"Đi mau!"
"Ngồi yên nào vợ ơi, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Tôi buồn cười, Hoắc Cảnh Thiên dễ thương thật đấy.
Tuy rằng khách sạn cách chúng tôi không xa, nhưng Hoắc Cảnh Thiên đẫm ướt mồ hôi.
Cảm thấy áy náy, tôi giúp anh chuẩn bị nước tắm.
Nào ngờ anh lại muốn tôi giúp chà lưng, tư thế kia thiếu chút nữa lăn lộn.
Đương nhiên, tôi sẽ không đồng ý.
Tôi đá đá chân anh ấy, "Mau đi, lát nữa em muốn tắm."
Anh mạnh mẽ đứng lên, song song đi về phía phòng tắm, giống như chân không phải của anh vậy, cửa lại rầm một giây đứa nhỏ ngốc này, nước nguội mất thì làm sao ?
Hoắc Cảnh Thiên tắm hơn nửa giờ, sau khi đi ra không nói một lời nằm ở trên giường, đưa lưng về phía tôi.
Tôi mặc kệ anh ấy, tùy tiện tắm rửa liền đi ra.
Ngay khi tôi sắp ngủ, Hoắc Cảnh Thiên nghẹn khuất gọi vợ, tôi không nhúc nhích, anh liền chuyển tới ôm tôi thật chặt.
Mà tôi cố nén cười, thoải mái ngủ.
18.
Nửa đêm tôi bị Hoắc Cảnh Thiên lay tỉnh, anh híp mắt, thanh âm khàn khàn, túm tay tôi đặt lên trán mình, "Bà xã, hình như anh phát sốt rồi".
Tôi mơ hồ đứng lên tìm kiếm, không có thuốc, chỉ có một chai cồn, vì vậy tôi đưa cho anh ấy một ly nước nóng, "Uống chút nước, trời sáng chúng ta đi bệnh viện."
Hoắc Cảnh Thiên ngoan ngoãn gật đầu, uống hết nước, sau đó kéo tay tôi không buông ra.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay anh, "Buông ra."
Anh ấy cũng không nói lời nào, ánh mắt mờ mịt không chớp một cái.
Tôi thở dài, "Em sẽ trở lại ngay."
Anh không nỡ buông ra, giọng mũi nặng nề, thanh âm nho nhỏ, "Nhanh lên một chút."
Tôi đem khăn lông dùng nước ấm ngâm rồi đắp lên trán Thiên Thiên, anh đưa tay vỗ vào vị trí bên cạnh mình.
“Bà xã, đến đây. "
Tôi đáp lời nằm xuống, một giây sau, tay và chân anh liền quấn lấy.
Thân thể Hoắc Cảnh Thiên nóng bỏng, nhưng vẫn ôm tôi không buông ra, khiến cho tôi mồ hôi đầm đìa.
Anh nóng không chịu nổi, nhưng lại không muốn buông tôi ra, chỉ đá văng chăn ra, "Không được."
Tôi kéo chăn về che bụng anh, "Ít nhất phải đắp bụng.”
"Nhưng anh nóng..."
"Nóng thì buông ra."
"Không muốn!" – Hoắc Cảnh Thiên lại ôm tôi thật chặt.
Đợi đến khi anh ngủ thiếp đi, tôi lại đứng lên thay khăn, lau người cho anh, gọi điện thoại cho trợ lý Lý, bảo hắn tìm người đưa thuốc.
Để Hoắc Cảnh Thiên tiếp tục sốt thế này, có thể sẽ trở nên bất lợi hơn, mà tôi lại không biết tiếng Pháp, đành phải dựa vào trợ lý Lý.
Ước chừng nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, tôi đi lấy thuốc, trở về thì thấy Hoắc Cảnh Thiên đang dùng chăn che đầu mình.
Tôi túm lấy, anh lại càng ôm chặt hơn, "Buông ra, nhanh lên, uống thuốc."
Anh bất động.
Còn xoay người lại với tôi.
Ừ, đứa nhỏ này một chút cũng không nghe lời.
Tôi mạnh mẽ vén chăn lên, hai chữ "đứng lên" bị chặn ở cổ họng, nửa đường thì bị nghẹn.
Hoắc Cảnh Thiên khóc, lệ rơi đầy mặt, giống như ai khi dễ anh vậy.
Tôi âm thầm thở dài, Hoắc Cảnh Thiên bị bệnh thật đúng là làm cho người ta đau đầu.
Tôi cúi người, dỗ dành anh: "Ai nha, sao lại khóc, khó chịu sao, đứng lên uống thuốc là tốt rồi."
Anh hít hít mũi, cổ họng khô khốc, "Bà xã anh thật sự rất khó chịu...”
Anh vừa nói, vừa nhận lấy thuốc trong tay tôi uống.
Quan trọng nhất là, anh lại vừa khóc vừa uống.
Ăn xong liền ôm lấy thắt lưng của tôi không buông tay.
Ai, thật sự là tôi nợ anh ấy mà.
19.
Tôi phát hiện Hoắc Cảnh Thiên thích khóc từ khi nào vậy?
Ngay sau khi anh cố ý cùng tôi đưa xong một đơn hàng giao vào ngày mưa.
Trở lại công ty, tôi liền phát hiện hai gò má anh ửng đỏ, ánh mắt hoảng hốt.
Hỏi anh làm sao, anh cũng không trả lời được.
Tôi đưa tay sờ một cái, được rồi, sốt rồi.
“Anh mau về đi, sốt rồi. "
Tôi thúc giục anh, nhưng hình như anh rất thương tâm.
Tôi tưởng anh ấy không nghe rõ, tôi liền lặp lại vài lần.
Không nghĩ tới anh lúc này liền rơi lệ, từng giọt từng giọt, giống như trân châu.
Lúc ấy tôi liền choáng váng, tứ chi cứng ngắc, không biết làm sao.
"Em... có phải đặc biệt ghét anh không, cho nên cứ đuổi anh đi..."
Tôi đang mơ hồ, không chú ý đến lời nói của anh.
Chờ tôi hoàn hồn, anh đã khóc đến đau thương.
Quản lý vừa vặn đi ngang qua, bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ, lôi kéo Hoắc Cảnh Thiên muốn đi đến bệnh viện.
Nhưng anh không đi, liền túm ống tay áo tôi, quần áo của tôi liền bị rách một lỗ thật to.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải cùng anh đi bệnh viện, khám xong bác sĩ tôi muốn đưa anh về nhà, anh vẫn cúi đầu nhìn giày mình.
Tôi mang theo anh đi về phía trước, anh lù lù bất động, giống như bị đóng đinh trên mặt đất.
Dưới sự cám dỗ của việc tăng lương cho người quản lý, tôi đã đưa anh ấy trở lại cái ổ cũ nát và bẩn thỉu của mình.
Tôi suy nghĩ, thiếu gia người ta, khẳng định là không thể ngủ sô pha, cho nên tôi đem giường nhường cho anh.
Tôi vừa buông tay, anh lại khóc, lần này khóc đến ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Tôi: "..."
Về sau mẹ Hoắc nói với tôi:
“Tiểu Thiên của chúng ta a, sinh bệnh thời điểm yếu đuối rất dính người, đi đâu cũng theo đó, tựa như một đứa trẻ. Bất quá cái này đều chỉ ở nhà, ở bên ngoài nó chính là nhất bá tổng, sinh bệnh chỉ sẽ biến thành tính tình không tốt chút..............."
Bình thường Hoắc Cảnh Thiên cũng đã rất dính người, sinh bệnh về sau trực tiếp giống như biến tôi thành một bộ phận trong thân thể anh.
Tôi ở đâu anh ở đó, ngay cả tôi đi toilet cũng phải ngồi xổm bên cạnh, trong tay còn túm vạt áo của tôi.
Hoắc Cảnh Thiên, anh có thể đàn ông một chút không?
20.
“Buông ra. "
Hoắc Cảnh Thiên buông tay, quay đầu lại kéo tóc tôi.
Tôi: "..."
“Khá hơn chút nào chưa?"
Hoắc Cảnh Thiên uể oải gật đầu, túm tay tôi dán lên trán anh,"Chóng mặt."
"Chóng mặt thì ngủ một lát, hôm qua anh cũng không ngủ."
"Vậy em ngủ cùng anh sao?"
Tôi thở dài,"Ngủ,ngủ, ngủ cùng anh."
Điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường rung không thôi, cầm lên nhìn, là mẹ Hoắc.
"Này, Tiểu Hồng, Tiểu Thiên thế nào rồi?" tôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Cảnh Thiên đang ngủ say, anh cũng hơi ngẩng đầu, đem tay kia của tôi quấn thật chặt.
"Tốt hơn nhiều, bây giờ đang ngủ."
Mẹ Hoắc thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi. Tiểu Hồng à, dũng cảm theo đuổi tình yêu vẫn là phải tiết chế một chút, đừng để cơ thể mệt mỏi quá. Cái loại trò chơi quá kích thích cũng đừng làm, bằng không giống mẹ năm đó đem cha con đánh cho vỡ đầu sẽ không tốt."
Tôi: "..............."
Chưa bao giờ biết,mẹ Hoắc lại có một mặt dũng mãnh như vậy.
“Đúng rồi, khi nào thì hai đứa trở về? "
Trong ống nghe truyền đến tiếng ba Hoắc run báo, ông nói: "Không cho về nhà."
"Ông nhiều chuyện cái gì, tránh ra một chút.”
“Tiểu Hồng à, mặc kệ ba con đi."
Tôi :”.................."
“Chắc phải chờ Hoắc Cảnh Thiên xử lí công việc xong mới trở về ạ ."
"Công tác? Không phải đã xử lý xong sao? Chỉ một cái danh sách, vốn là an bài những người khác, nhưng Tiểu Thiên nhất định phải tự mình đi. Còn có,con như thế nào còn gọi Hoắc Cảnh Thiên, gọi là chồng nha..."
Thì ra ngày nào Hoắc Cảnh Thiên cũng gọi vợ là do di truyền từ mẹ.
Cúp điện thoại, tôi trừng mắt nhìn Hoắc Cảnh Thiên đang vùi đầu vào lòng bàn tay tôi, "Đừng giả bộ ngủ, thành thật khai báo."
Hoắc Cảnh Thiên cọ cọ, thấy tôi bất động, thỏa hiệp.
“Khi đó không phải em muốn ly hôn sao, nên anh mới muốn ra ngoài trốn. "
Tôi khẽ cười," Không phải em nói ly hôn? "
Hoắc Cảnh Thiên khép nép lấy lòng nói:" Anh đây không phải giận dỗi sao. "
Hừ, khỏi bệnh liền trở về bản tính cũ.
“Em muốn ăn gà rán." Hoắc Cảnh Thiên không nói chuyện.
Trong lúc tôi đang mơ hồ, anh nói: "Bà xã, em thích gà rán hay là anh?"
“Anh, yêu anh. "
Hoắc Cảnh Thiên ngây ngốc cười không ngừng," Được rồi được rồi, vợ anh cũng yêu em.”
Bình luận facebook