• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TÌNH YÊU GÀ RÁN (1 Viewer)

  • Phần 5 END

21.

Một buổi tối hai ngày sau, tôi trở về biệt thự lớn của mình.

Tôi còn chưa kịp ăn gà, Hoắc Cảnh Thiên đã ấn tôi lên cửa hôn.

Một đêm này có thể nói là thiên lôi câu địa hỏa, Hoắc Cảnh Thiên hạn hán quá lâu, thô lỗ ngang ngược, thiếu chút nữa làm thắt lưng tôi bị giày vò gãy.

Sáng hôm sau, tôi chuẩn bị ra ngoài ăn thịt nướng, Hoắc Cảnh Thiên ngăn tôi lại.

Tôi nghi hoặc, "Không phải anh khỏi bệnh rồi sao?"

Hoắc Cảnh Thiên đột nhiên có chút nhăn nhó, "Anh còn chưa cảm nhận được tình yêu của em đâu."

Nói thật, tôi còn chưa đủ yêu sao? Nghĩ rằng ai cũng chịu được cái tính dính người của anh à? Nhưng tôi khẳng định không thể nói như vậy, nếu không anh lại khóc lóc khổ sở.

“Ngày mai thế nào, hôm nay em và La Lệ hẹn rồi. "

Hoắc Cảnh Thiên chẳng những không thất vọng, ngược lại rất vui vẻ," Được a được a. "

Tuyệt không giống bộ dáng rất muốn tôi đi cùng.

Ở quán thịt nướng, La Lệ sau một hồi lựa chọn cuối cùng vẫn chọn món xiên nướng của tôi.

La Lệ: "Giải quyết thế nào rồi?"

Tôi: "Hoắc Cảnh Thiên bảo tôi biểu đạt tình yêu đối với anh ấy."

La Lệ: "Biểu đạt như thế nào?"

Tôi: "Cùng anh ấy."

La Lệ: "Chỉ như vậy? Hoắc tổng thật đúng là dễ dỗ."

“Kỳ thật cũng không dễ dỗ, anh ấy rất dính người. "

La Lệ trợn mắt, động tác ngoài miệng nhanh hơn.

"Cái này chứng minh Hoắc tổng rất yêu cậu, mà cậu chỉ thích gà rán."

"Xì, cậu biết cái gì, người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến phát hoảng."

La Lệ:”..........................."

Trước kia lúc tôi mới cùng Hoắc Cảnh Thiên ở chung một chỗ, những người đó đều nói mệnh tôi tốt, gặp được một tên ngốc có tiền có thế.

Mẹ Hoắc không biết từ đâu nghe được, cầm lấy tôi bắt đầu nói:

"Kỳ thật Tiểu Thiên không phải ngốc, là đơn thuần, đối với người thân không có phòng bị. Nếu thật ngốc, còn có thể làm tổng giám đốc sao?"

"Hơn nữa điều này cũng chứng minh mẹ chăm sóc Tiểu Thiên rất tốt, không bị vẩn đục, di thế độc lập, thật tốt."

Tôi quay đầu nhìn về phía người nào đó đang tưới hoa trong sân gật đầu.

Quả thật đơn thuần, nhưng cũng quả thật ngốc nghếch.

22.

Trong văn phòng tổng giám đốc Hoắc Cảnh Thiên đặt một cái bàn gỗ, đó là chỗ làm việc của tôi.

Tôi cho rằng tổng giám đốc chỉ cần ký tên đóng dấu là được, không nghĩ tới tổng giám đốc vẫn phải đích thân đi bàn hợp đồng, mà tôi cũng đem đôi giày cao gót tôi yêu tha thiết đổi thành giày đế bằng.

Tôi phát hiện Hoắc Cảnh Thiên và những tổng tài khác không giống nhau, anh vừa không cao lãnh vô tình, cũng không ôn nhu hòa ái, lại càng không phải lãnh đạm không thèm để ý.

Anh ấy giống như một ông chủ khách sạn, làm tốt thì cười cười khen ngợi, làm không tốt thì chửi ầm lên, đương nhiên lời mắng này cũng chỉ giới hạn trong hai chữ "làm lại" nghiêm khắc.

Trách không được danh tiếng của anh ở công ty tốt như vậy.

Bởi vì cả ngày tôi không có việc gì làm, khi biết được buổi tối có yến hội, tôi mãnh liệt yêu cầu Hoắc Cảnh Thiên dẫn tôi đi.

Hoắc Cảnh Thiên vừa mới bắt đầu còn cự tuyệt, nói không muốn để cho tôi bị thương giới ăn mòn.

Tôi nói, thôi nào, tôi đã biết điều đó từ khi còn nhỏ.

Anh không còn gì để nói, chỉ có thể đồng ý.

Trên yến hội Hoắc Cảnh Thiên cùng các ông lớn nói chuyện phiếm, bảo tôi không nên đi loạn.

Tôi gật đầu lấy lệ, vì bây giờ trong mắt tôi chỉ có điểm tâm ngũ sắc rực rỡ.

Tôi đang ăn rất ngon, bên cạnh có một người đàn ông giữ chặt tôi nói: "Chị dâu?"

“Ai nha, em quên mất, em còn là phù rể trong hôn lễ của hai người. "

Hình như có chút ấn tượng, dáng người thon thả, khuôn mặt thanh tú như một cô gái.

"Giữa hai người... xử lý xong chưa?"

Tôi nuốt bánh ngọt xuống, "Chuyện ly hôn?"

"Đúng đúng đúng, chính là chuyện đó. Ngày đó anh trai em giận dỗi, nhất định muốn em mặc váy đỏ ngồi trên đùi anh ấy, em mặc kệ, anh ấy liền lấy máy chơi game uy hiếp em. Khi đó em nghe được chị nói ly hôn, hồn cũng không còn, vừa muốn giải thích anh ấy lại đè em xuống. May mà hai người không ly hôn, bằng không tội của em sẽ rất lớn."

Hắn ngượng ngùng vò đầu, “Ha ha, em có khung xương nhỏ."

Tôi đem chén rượu đưa cho hắn, hắn cũng liền cùng tôi mở rộng nội tâm, thổ lộ chuyện tôi không biết về Hoắc Cảnh Thiên.

“Chị dâu, chị biết không, bởi vì chú dì bảo vệ anh rất tốt, cho nên thoạt nhìn anh ấy vừa hiền vừa ngốc.”

“Nhưng lúc hai người mới ở bên nhau, trong giới có người nói xấu chị, anh em vừa nghe được, trực tiếp đấm một cái. Đó là lần đầu tiên em thấy anh ấy động thủ, tức giận đến lỗ tai đều đỏ. "

“Lúc hai người kết hôn anh ấy kích động đến không ngủ được, gọi điện thoại cho em, em nghe máy, anh ấy không nói lời nào, cũng không cho em cúp máy, nghe thấy tiếng ngáy của em còn muốn đánh thức em dậy. Khi đó em đã cảm thấy anh trai em thật sự yêu thương chị rồi."

“Lúc trước anh em nói muốn ly hôn, kỳ thật là bị kích thích, lúc anh ấy đi công tác với em, vợ khách hàng hỏi han ân cần với anh ấy, thường thường gọi điện thoại tới kiểm tra. Vì thế anh em ghen tị, suốt đêm bay về, thấy chị chỉ lo ăn gà rán mà không để ý tới anh ấy, liền tức giận. Nghĩ lại, anh của em thật sự là ngu xuẩn.”

23.

“Hai người đang nói cái gì? "

Hoắc Cảnh Thiên ôm eo tôi, khẩn trương hỏi.

Em chồng vẻ mặt ghét bỏ, "Anh, anh cũng quá dính người rồi, lúc này mới vài phút."

"Hỏi em đấy, vừa mới cùng chị dâu em nói cái gì?"

"Đang nói chuyện ngu ngốc của anh đấy!"

"Cút ngay!"

"Thẹn quá hóa giận?"

"Vợ à nó khi dễ anh."

Hoắc Cảnh Thiên đáng thương nhìn tôi.

Tôi cười khúc khích, dùng ngón tay chỉ vào trán Hoắc Cảnh Thiên, "Tiểu ngốc!"

Anh cũng không phản bác, vui tươi hớn hở cầm lấy tay tôi gọi vợ, tuyệt không sợ mất mặt trước mặt đồng bọn.

Mẹ Bạch Điềm ngốc hôm nay gọi điện thoại bảo chúng tôi về nhà cũ một chuyến.

Sau bữa tiệc, chúng tôi trở về.

Mẹ ngốc Bạch Điềm nhìn tay chúng tôi cười ngây ngô một trận.

“Cái này đúng rồi, vợ chồng nên là cái dạng này"

"Các con gần đây cũng vất vả rồi, đi nghỉ phép đi, công ty để cho ba con quản, đỡ cho ông ấy một ngày nhàm chán."

Khóe miệng ba ba giật giật, tay nâng lên dưới cái nhìn chăm chú của mẹ lại buông xuống.

Sau khi ăn xong, mẹ Hoắc giữ chặt tôi, "Tiểu Hồng, con xem con năm nay cũng không còn nhỏ, nên có một đứa con, lúc nhàm chán cũng có một tiểu bảo bối chơi cùng !

Trước đây tôi không bao giờ muốn có con.

Nhưng hiện tại tôi nghĩ, nếu quả thật có một người giống như Hoắc Cảnh Thiên, hình như cũng không tệ?

24.

Làm sao tôi đồng ý ở bên Hoắc Cảnh Thiên ?

Năm ấy tôi hai mươi, dùng tiền tiết kiệm của mình trả tiền đặt cọc một phòng ngủ một phòng khách, nghĩ đến sau này còn phải mua xe trả nợ, tôi uống bia nước mắt chảy thành sông.

Khi đó Hoắc Cảnh Thiên đi theo sau tôi cũng đã hai năm, tôi đối với anh lãnh đạm xa cách, anh cũng không thèm để ý, giống như một ông lão nhỏ ở bên cạnh tôi.

Tôi đang khóc hăng say, anh đột nhiên nói một câu, "Chu Tiểu Hồng, em nguyện ý gả cho anh không ? Anh có tiền, có thể cho em sống sung sướng mỗi ngày!”

Tôi kinh ngạc quay đầu, mặt anh đỏ bừng, ánh mắt kiên định, ngón tay xoắn đến giống cái bánh quai chèo.

“Được. "Ma xui quỷ khiến, tôi đáp ứng, sau đó tôi uống rượu đến hôn mê.

Hoắc Cảnh Thiên vui vẻ phát run, giống như lên cơn động kinh.

Anh hồi hộp nói: "Tiểu Hồng, anh..................... anh nhất định sẽ cho em những ngày tháng tốt đẹp, nếu như anh làm trái với lời thề, liền để cho anh không được chết tử tế!"

Tôi buồn cười, "Trước tiên nói, tôi lớn hơn cậu ba tuổi, không có người thân bạn bè, chỉ có trung học bằng cấp, trước kia là một tên côn đồ. Như vậy, cậu cũng muốn sao?"

"Muốn, anh yêu Chu Tiểu Hồng, yêu em cả quá khứ hiện tại cùng tương lai!"

Có lẽ ban đầu tôi ham tiền của anh, sau này vẫn thật sự là người ham tiền của anh.

Chữ "yêu" cuối cùng cũng có hình dáng trong lòng tôi.

Vấn đề lúc trước vẫn dây dưa với tôi cũng đã có đáp án.

Tôi yêu Hoắc Cảnh Thiên, yêu cách anh dính người từng giây từng phút.

25.

Trên máy bay đi Hải Nam, tôi thừa dịp Hoắc Cảnh Thiên ngủ nói cho anh biết đáp án của tôi.

Anh hẳn là ngủ thật, cho nên tôi mới dám nói ra ba chữ kia.

Không nghĩ tới hồi lâu sau nghe thấy anh nói: "Thật sao?", giọng nói của anh khàn khàn, như là đã mấy ngày không có uống nước.

“Em yêu anh?"trên mặt tôi nóng lên, muốn gật đầu lại thấy anh đeo bịt mắt, tôi lại ngại nói ra miệng, liền vươn tay kéo bịt mắt anh, ý đồ dời đi sự chú ý của anh.

Nào ngờ anh gắt gao túm lấy bịt mắt không buông tay.

“Ừ, yêu. "Giọng tôi nhỏ như muỗi bay qua.

"Vậy nếu có một ngày anh phá sản, không còn tiền, không thể cho em..."

Tôi cầm tay anh, "Vậy em cũng không đi, sống cuộc sống khổ cực cùng anh, vẫn sẽ rất ngọt ngào."

Tay anh run rẩy, dần dần có hai hàng nước mắt từ dưới bịt mắt chảy xuống.

Làm sao bây giờ, lại chọc bạn nhỏ khóc rồi.

Tôi nhẹ nhàng hôn anh, anh ôm chặt lấy tôi, "Bà xã, anh yêu em, anh sẽ làm việc thật chăm, chúng ta sẽ mãi vui vẻ hạnh phúc bên nhau."

"Được, trước kia là em không đúng, xem nhẹ cảm nhận của anh."

"Anh cũng không đúng, là anh quá mẫn cảm."

"Vậy chuyện ly hôn này..."

"Không bao giờ nhắc đến nữa!"

Hoắc Cảnh Thiên ngồi trên bờ cát, tay phải chọt chọt vào bụng tôi, giống như chơi bóng cao su vậy.

Tôi không nghĩ ra, Hoắc Cảnh Thiên bận rộn như vậy, dáng người sao vẫn tràn đầy cơ bắp.

“Bà xã, muốn bơi không? "

“Không." Tôi tức giận, trong lòng hạ quyết tâm muốn ăn kiêng rèn luyện.

"Vậy em giúp anh cầm khăn mặt một chút, anh đi bơi, quá nóng."

Hoắc Cảnh Thiên cởi khăn lông lớn trên người ra đưa cho tôi, lao về phía biển.

Xung quanh rất nhiều người đều nhìn về phía anh, đặc biệt là đám con gái.

Bên kia còn có hai người đẹp đang do dự thương lượng, đoán chừng là muốn tìm Hoắc Cảnh Thiên muốn phương thức liên lạc, tôi có chút tức giận, hít một hơi vào bụng, đi thật dịu dàng, giọng nói uyển chuyển.

"Ông xã~"

Hoắc Cảnh Thiên dừng động tác bơi, trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi.

Tôi dịu dàng vẫy vẫy tay ở chỗ biển cạn, "Em cũng muốn bơi~”

Hoắc Cảnh Thiên đi tới, tay đặt ở trán tôi, nhíu mày, "Bà xã, em làm sao vậy, sinh bệnh sao?"

Tôi lập tức đẩy tay anh ra, "Không có."

“Vậy em gọi anh tới làm gì?”

"Khách sạn không phải cũng có bể bơi sao, đi, trở về bơi. Còn có em nói cho anh biết, tuy rằng em so với anh lớn hơn một chút, không còn giống như những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng anh vẫn phải giữ mình trong sạch, bằng không em cũng sẽ không bỏ qua cho anh..."

Tôi giơ nắm đấm lên, Hoắc Cảnh Thiên ngây ngốc hiểu ra.

"Bà xã, sao em lại nhìn anh như vậy?"

"Bà xã, có phải em ghen không?"

Mặt tôi nóng lên, "Nói bậy, em chỉ là đang.............................."

“Bà xã, anh thích nhìn em ăn dấm chua."

Tôi còn muốn phản bác.

Anh còn nói: "Bởi vì như vậy chứng tỏ em yêu anh."

Tôi đẩy anh ra.

Thần kinh, hôm qua tôi đã nói rồi.

26.

Buổi tối bởi vì tôi không ăn cơm, Hoắc Cảnh Thiên không khuyên được tôi, cho nên anh cũng không ăn.

Tôi lạnh lùng, cho rằng tôi sẽ thỏa hiệp sao?

Không, tôi đã quyết tâm rồi, lúc ngủ, tôi mơ thấy có một con vịt quay vây quanh tôi , nước miếng tôi chảy thành sông.

Thôi nào, vào miệng tôi đi!

Vịt quay kia hình như nghe được, một cỗ chui vào miệng tôi.

Xúc cảm trong miệng vô cùng chân thật, trong thoáng chốc tôi nghe được một câu, "Đúng rồi, ăn nhiều một chút.

Tôi:"..."

Tôi giật mình mở mắt, Hoắc Cảnh Thiên cầm chân vịt quay, xé thành miếng ném vào miệng tôi.

“Hoắc Cảnh Thiên.”

Anh ngạc nhiên.

Tôi mặt không chút thay đổi, "Em đang giảm béo."

Hoắc Cảnh Thiên tiếp tục động tác, "Bà xã em lại không béo, giảm béo cái gì."

Tôi vỗ vỗ bụng của mình, "Thấy chưa."

Hoắc Cảnh Thiên cẩn thận cúi người, hôn lên bụng tôi một cái, cực kì ôn nhu.

"Vợ à, dù em có bụng phệ anh cũng yêu, mềm mại thật đáng yêu."

Đêm đó tôi vẫn là ăn xong vịt quay, giảm béo hả, sau này hãy nói đi.

( Hoàn )
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom