Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
Chương 171: Nỗi đau từng bị quên lãng
Chưa kịp chờ đến lúc bị làm nhục, bên tai liền cất lên giọng nói trâm thấp răn dạy và quở mắng của người đàn ông: “Lần sau đừng để cho tôi nhìn thấy em chạy vội chạy vàng nữa”
Trầm Tu Cẩn vừa nói, vừa chặt chân của Giản Đồng xuống, người phụ nữ này nếu như biết quan tâm một chút đến cơ thể của bản thân, thì anh hà tất phải làm như vậy.
Đôi mắt lạnh lùng lại liếc nhìn vào chân của cô một lần nữa: “Dép đâu?”
“…?” Dép?
Dép gì?
Giản Đồng nhìn theo ánh mắt của anh, mới bất chợt nhớ ra, cô đứng dậy quá vội vàng, lúc đó quyết tâm muốn tìm đến người đàn ông này, muốn kháng nghị với anh, muốn biểu đạt ra nỗi tức giận đã cất giữ ở trong lòng từ lâu, nhưng lại không để ý đến đôi dép để ở trong phòng, cứ vội vàng chạy ra ngoài với đôi chân trần.
Vì vậy… anh vừa nãy là kiểm tra chân của cô?
Trong lòng lại cảm thấy vô cùng hoang đường… Người này lại tốt bụng như vậy sao? Lại có lòng quan tâm cô như vậy sao?
Đột nhiên!
Chiếc đệm bỗng trở nên nhẹ hơn, cái bóng đen ở trước mặt đứng bật dậy.
“Hãy làm xong cho cô ấy trong ba mươi phút”
Trầm Tu Cẩn giơ tay lên xem đồng hồ, sau khi giọng nói trâm thấp hạ mệnh lệnh, liền ung dung quay người rời đi.
Sắc mặt của Giản Đồng bỗng thay đổi!
“Đợi một chút!” Cô dường như không nghĩ nhiều, chìa tay ra nắm lấy tay áo của anh.
Trầm Tu Cẩn rủ mắt nhìn xuống tay áo, rồi lại nhìn vào cái bàn tay đang cầm vào tay áo kia, con mắt đen chuyển động từng chút một, rồi đột nhiên dừng lại ở trên khuôn mặt của cô.
Ánh mắt này, cực kì sâu lắng.
Trong lòng Giản Đồng bỗng hoảng loạn.
“Còn có chuyện gì sao?” Giọng nói trầm thấp, kèm theo vẻ lịch sự trời ban.
“Tôi… tôi không đi! Tôi không muốn đi!” Cô vẫn cứ kiên định như vậy.
Một cánh tay liều mạng nắm lấy tay áo của anh, dường như phải mượn lực cầm vào tay áo, mới có thể nói ra được quyết tâm của cô: “Không muốn đi.”
“Cho tôi một lí do” Không đi, thì phải có lí do.
“Chỉ là không muốn đi”
“Cái này không gọi là lí do.”
“Tôi… sợ lạnh.” Cô rủ mắt xuống, đôi lông mi che đậy đi ánh sáng trong đôi mắt.
Trên đỉnh đầu truyên đến một tiếng cười nhẹ nhàng, ngay lập tức, một bàn tay xoa lên tóc của cô, giọng nói trâm thấp, dịu dàng nói: “Tôi muốn nghe lí do chính đáng.”
“…. Lí do chính đáng… “Tôi sợ lạnh.”
Giản Đồng cúi đầu xuống, trên đỉnh đầu lại một lần nữa truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của người đàn ông, vỗ vỗ vào đầu của cô, chìa tay kéo bàn tay của cô đang nắm vào tay áo của anh ra, rồi giơ chân bước đi.
Nghe tiếng bước chân, mỗi lúc một xa, quản gia Hạ kính cẩn nói: “Cậu chủ đi cẩn thận”
Hiển nhiên, người đàn ông đó đã nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Giản Đồng hoảng rồi, loạn rồi!
Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cất lên giọng nói thô khàn: “Tôi chỉ là không muốn đi! Không muốn đi lẽ nào không phải là lí do sao!” Cô tức giận.
Người này, tại sao từ trước đến giờ cứ khăng khăng làm theo ý mình như vậy chứ?
Người đàn ông không quay người lại, chỉ có giọng nói trầm thấp, lãnh đạm xuyên qua bên tai của Giản Đồng: “Tiểu Đồng, đừng có chạy trốn, cứ thử đi, mở lòng mình ra, gần gũi với mọi người. Em của trước kia, đã làm rất tốt”
Anh không hề nhìn thấy, người phụ nữ ở phía sau, màu máu ở trên mặt đã bị rút đi một nửa, ánh mắt thì hiện lên nỗi sợ hãi!
Cảm giác bị người khác nhìn thấu, vốn không hề tươi đẹp gì!
Đặc biệt là những người giống như cô, sớm đã tồi tệ đến nghiêm trọng. Tự cho rằng đã che đậy rất tốt, nhưng lại bị người khác nhìn thấu tâm tư.
Cảm giác khó chịu đó.
Trong miệng Giản Đồng cay đảng, nhìn về phía bóng lưng của người đàn ông rời đi.
Quản gia Hạ liếc nhìn Giản Đồng ở trong phòng, quay sang nói với thợ tạo hình một câu: “Cậu chủ từ trước đến giờ đều thích con gái mặc váy màu trắng.”
Giản Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía quản gia Hạ… Ông ta cố ý!
Người thích mặc váy màu trắng, là Hạ Vi Minh!
“Tôi không thích váy màu träng!”
Trên khuôn mặt già cỗi của quản gia Hạ, hở ra một đường cong, những nếp nhăn giống như khảm sâu vào trong da thịt, nhìn chằm chằm vào Giản Đồng, cười như không cười, Giản Đồng lại từ trong nụ cười nhìn có vẻ kính cẩn đó, cảm nhận được cái ác ý của ông.
“Vậy thì, cô Giản đành nhờ vả vào mọi người rồi” Quản gia Hạ nói một câu quan tâm, quay người, giơ đôi chân gầy giống như que củi rời đi.
Trang điểm, đầu tóc đều đã làm xong, Giản Đồng vẫn cứ trầm lặng.
“Cô Giản, cô hấy thay cái váy này đi” Cho đến lúc người thợ tạo hình kia, đưa cho cô một cái váy liền màu trăng ôm ngực.
€ô giống như gào lên để từ chối: “Tôi không muốn! Tôi không thích màu trắng!”
“Cô Giản đừng kích động như vậy, thực ra cô mặc màu trảng sẽ rất đẹp, chắc cô Giản chưa từng thử mặc váy màu trẳng rồi nhỉ?
Thực ra mỗi một người con gái đều nên có cho mình một chiếc váy màu trắng. Cô cứ thử xem, tôi bảo đảm cô sẽ thích.”
“Tôi không thích! Tôi không muốn mặc màu trắng! Cô không nghe thấy sao! Tôi không thích váy màu trăng!”
Cô tức giận đến nỗi muốn nghẹt thở!
Nếu như không có câu nói ác ý đó của quản gia Hạ, thì cô cũng đã không cảm thấy chiếc váy trảng như thế nào rồi.
Nhưng mà, sau khi hiểu ra dụng tâm ác ý của quản gia Hạ, thì bộ váy màu trắng này, ở trong mắt của cô, lập tức liền trở thành thứ đồ khiến cho người khác căm ghét!
Tại sao cô phải mặc bộ đồ mà Hạ Vi Minh thích chứ?
“Cô Giản!” Tính kiên nhẫn của thợ tạo hình có thể không được quá tốt, mà cô vốn không hề hiểu quá khứ của Giản Đồng, không biết những chuyện mà Giản Đồng đã trải qua, lúc này, chỉ cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt, không xinh đẹp gì, thân hình cũng chả ra làm sao, cũng chẳng có cái gì khác người.
Mà lúc này, có ngang ngược thế nào cũng không chịu phối hợp với mình. Trong mắt của người thợ tạo hình này, Giản Đồng chỉ là một người phụ nữ bám lấy chủ tịch Trầm rồi tự cho rằng mình bám vào càng vàng lá ngọc nên quãy nhiều một cách vô lí mà thôi.
Vả lại trước kia thái độ của chủ tịch Trầm đối với người phụ nữ này, cũng không có mấy ấm áp và tỉnh tế.
“Cô Giản!” Thợ tạo hình chìa tay ra muốn đem bộ váy ở trong tay cưỡng ép nhét vào trong tay của Giản Đồng, ngay lập tức! Xảy ra chuyện ngoài dự đoán!
Giản Đồng chỉ cảm thấy bộ váy này khiến cho cô thấy ghê tởm và khó chịu, chìa tay ra vung tay loạn xạ… Bịch!
Lạch cạch!
Hai âm thanh, nối tiếp nhau vang lên!
Trong phòng, ngay lập tức trở nên yên tĩnh!
Không khí giống như ngưng tụ lại.
“Tôi…” Giản Đồng mở miệng, không phải do cô cố ý, cô chỉ là không muốn mặc bộ váy này: “Cô không sao chứ…” Cô bước lên phía trước, chìa tay ra, muốn kéo người thợ tạo hình mà vừa bị cô vô tình vung tay loạn xạ sau đó bị ngã xuống đất đó lên.
Thực ra, nếu nói ngã, cũng không phải là ngã nghiêm trọng. Chỉ là, người thợ tạo hình này, động tác ngã, không được… dễ nhìn cho lắm.
Cái cúc của bộ quần áo ở trước ngực bị tuột ra hai cái, lộ ra một làn…
Thợ tạo hình cúi đầu nhìn vào trong cổ áo của mình, sắc mặt bỗng tái mét lại!
Đột nhiên!
“Cô Giản! Cô hơi quá đáng rồi đấy!”
Cô hét lên, rồi đứng dậy, lúc đứng dậy quá gấp gáp… Xoẹt!
Một tiếng lụa rách vang lên!
Mọi người đều ngẩn người ra, Giản Đồng cũng đơ ra, thợ tạo hình đó hốt hoảng ba giây, nhưng bồng chốc liền thức tỉnh, chìa tay ra nhanh chóng bó cái áo khoác vào, sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào Giản Đồng.
“Tôi… tôi xin lỗi…”
“Nếu như lời xin lỗi có tác dụng, thì còn cần cảnh sát làm gì?” Người thợ tạo hình đó giận dữ hét vào Giản Đồng: “Cô tưởng cô là cái thá gì? Cô cũng chỉ là một trong những người phụ nữ để chủ tịch Trầm chơi đùa mà thôi!
Ba năm nay, những người phụ nữ được chủ tịch Trầm đưa đến cho tôi tạo hình, không có mười cũng phải có tám! Màu trắng? Màu trắng thì làm sao?
Tôi nói thật cho cô biết, người phụ nữ mà chủ tịch Trầm đưa đến, mười người thì có tám người đều mặc váy màu trắng!
Cô nghĩ rằng cô là ai? Mà có thể làm ngoại lệ?
Trong lòng chủ tịch Trầm chỉ có một mình cô chủ Hạ, những người phụ nữ khác đều là thế thân của cô Hạ, chắc cô cũng biết nhỉ”
Oàng!
Cô giống như bị sét đánh!
Cứ thấy vù vù ở bên tai Bàn tay chĩa về phía người thợ tạo hình đang run rẩy trên không trung, chậm rãi, bàn tay vốn chĩa về phía thợ tạo hình, lại chìa sang phía bộ váy màu trắng ở bên cạnh.
Có một nỗi đau, mịt mù kéo đến, không phải bạn khóc, nhưng khóe mắt lại vẫn cay cay, nhưng nếu bạn thực sự muốn khóc, lại không thể khóc được ra, trong miệng bỗng thấy cay đẳng.
Có một nỗi đau, bạn tưởng rằng đã chữa khỏi, kể cả vẫn chưa chữa khỏi, nhưng dưới sự chữa trị hết lần này đến lần khác của “thuốc kháng sinh”, cũng đã sản sinh ra khả năng miễn dịch, nhưng điều cuối cùng được chứng minh, là bạn chỉ có khả năng miễn dịch đối với “thuốc kháng sinh”, chứ không phải đối với nỗi đau khắc cốt ghi tâm này!
Chưa kịp chờ đến lúc bị làm nhục, bên tai liền cất lên giọng nói trâm thấp răn dạy và quở mắng của người đàn ông: “Lần sau đừng để cho tôi nhìn thấy em chạy vội chạy vàng nữa”
Trầm Tu Cẩn vừa nói, vừa chặt chân của Giản Đồng xuống, người phụ nữ này nếu như biết quan tâm một chút đến cơ thể của bản thân, thì anh hà tất phải làm như vậy.
Đôi mắt lạnh lùng lại liếc nhìn vào chân của cô một lần nữa: “Dép đâu?”
“…?” Dép?
Dép gì?
Giản Đồng nhìn theo ánh mắt của anh, mới bất chợt nhớ ra, cô đứng dậy quá vội vàng, lúc đó quyết tâm muốn tìm đến người đàn ông này, muốn kháng nghị với anh, muốn biểu đạt ra nỗi tức giận đã cất giữ ở trong lòng từ lâu, nhưng lại không để ý đến đôi dép để ở trong phòng, cứ vội vàng chạy ra ngoài với đôi chân trần.
Vì vậy… anh vừa nãy là kiểm tra chân của cô?
Trong lòng lại cảm thấy vô cùng hoang đường… Người này lại tốt bụng như vậy sao? Lại có lòng quan tâm cô như vậy sao?
Đột nhiên!
Chiếc đệm bỗng trở nên nhẹ hơn, cái bóng đen ở trước mặt đứng bật dậy.
“Hãy làm xong cho cô ấy trong ba mươi phút”
Trầm Tu Cẩn giơ tay lên xem đồng hồ, sau khi giọng nói trâm thấp hạ mệnh lệnh, liền ung dung quay người rời đi.
Sắc mặt của Giản Đồng bỗng thay đổi!
“Đợi một chút!” Cô dường như không nghĩ nhiều, chìa tay ra nắm lấy tay áo của anh.
Trầm Tu Cẩn rủ mắt nhìn xuống tay áo, rồi lại nhìn vào cái bàn tay đang cầm vào tay áo kia, con mắt đen chuyển động từng chút một, rồi đột nhiên dừng lại ở trên khuôn mặt của cô.
Ánh mắt này, cực kì sâu lắng.
Trong lòng Giản Đồng bỗng hoảng loạn.
“Còn có chuyện gì sao?” Giọng nói trầm thấp, kèm theo vẻ lịch sự trời ban.
“Tôi… tôi không đi! Tôi không muốn đi!” Cô vẫn cứ kiên định như vậy.
Một cánh tay liều mạng nắm lấy tay áo của anh, dường như phải mượn lực cầm vào tay áo, mới có thể nói ra được quyết tâm của cô: “Không muốn đi.”
“Cho tôi một lí do” Không đi, thì phải có lí do.
“Chỉ là không muốn đi”
“Cái này không gọi là lí do.”
“Tôi… sợ lạnh.” Cô rủ mắt xuống, đôi lông mi che đậy đi ánh sáng trong đôi mắt.
Trên đỉnh đầu truyên đến một tiếng cười nhẹ nhàng, ngay lập tức, một bàn tay xoa lên tóc của cô, giọng nói trâm thấp, dịu dàng nói: “Tôi muốn nghe lí do chính đáng.”
“…. Lí do chính đáng… “Tôi sợ lạnh.”
Giản Đồng cúi đầu xuống, trên đỉnh đầu lại một lần nữa truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng của người đàn ông, vỗ vỗ vào đầu của cô, chìa tay kéo bàn tay của cô đang nắm vào tay áo của anh ra, rồi giơ chân bước đi.
Nghe tiếng bước chân, mỗi lúc một xa, quản gia Hạ kính cẩn nói: “Cậu chủ đi cẩn thận”
Hiển nhiên, người đàn ông đó đã nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.
Giản Đồng hoảng rồi, loạn rồi!
Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cất lên giọng nói thô khàn: “Tôi chỉ là không muốn đi! Không muốn đi lẽ nào không phải là lí do sao!” Cô tức giận.
Người này, tại sao từ trước đến giờ cứ khăng khăng làm theo ý mình như vậy chứ?
Người đàn ông không quay người lại, chỉ có giọng nói trầm thấp, lãnh đạm xuyên qua bên tai của Giản Đồng: “Tiểu Đồng, đừng có chạy trốn, cứ thử đi, mở lòng mình ra, gần gũi với mọi người. Em của trước kia, đã làm rất tốt”
Anh không hề nhìn thấy, người phụ nữ ở phía sau, màu máu ở trên mặt đã bị rút đi một nửa, ánh mắt thì hiện lên nỗi sợ hãi!
Cảm giác bị người khác nhìn thấu, vốn không hề tươi đẹp gì!
Đặc biệt là những người giống như cô, sớm đã tồi tệ đến nghiêm trọng. Tự cho rằng đã che đậy rất tốt, nhưng lại bị người khác nhìn thấu tâm tư.
Cảm giác khó chịu đó.
Trong miệng Giản Đồng cay đảng, nhìn về phía bóng lưng của người đàn ông rời đi.
Quản gia Hạ liếc nhìn Giản Đồng ở trong phòng, quay sang nói với thợ tạo hình một câu: “Cậu chủ từ trước đến giờ đều thích con gái mặc váy màu trắng.”
Giản Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía quản gia Hạ… Ông ta cố ý!
Người thích mặc váy màu trắng, là Hạ Vi Minh!
“Tôi không thích váy màu träng!”
Trên khuôn mặt già cỗi của quản gia Hạ, hở ra một đường cong, những nếp nhăn giống như khảm sâu vào trong da thịt, nhìn chằm chằm vào Giản Đồng, cười như không cười, Giản Đồng lại từ trong nụ cười nhìn có vẻ kính cẩn đó, cảm nhận được cái ác ý của ông.
“Vậy thì, cô Giản đành nhờ vả vào mọi người rồi” Quản gia Hạ nói một câu quan tâm, quay người, giơ đôi chân gầy giống như que củi rời đi.
Trang điểm, đầu tóc đều đã làm xong, Giản Đồng vẫn cứ trầm lặng.
“Cô Giản, cô hấy thay cái váy này đi” Cho đến lúc người thợ tạo hình kia, đưa cho cô một cái váy liền màu trăng ôm ngực.
€ô giống như gào lên để từ chối: “Tôi không muốn! Tôi không thích màu trắng!”
“Cô Giản đừng kích động như vậy, thực ra cô mặc màu trảng sẽ rất đẹp, chắc cô Giản chưa từng thử mặc váy màu trẳng rồi nhỉ?
Thực ra mỗi một người con gái đều nên có cho mình một chiếc váy màu trắng. Cô cứ thử xem, tôi bảo đảm cô sẽ thích.”
“Tôi không thích! Tôi không muốn mặc màu trắng! Cô không nghe thấy sao! Tôi không thích váy màu trăng!”
Cô tức giận đến nỗi muốn nghẹt thở!
Nếu như không có câu nói ác ý đó của quản gia Hạ, thì cô cũng đã không cảm thấy chiếc váy trảng như thế nào rồi.
Nhưng mà, sau khi hiểu ra dụng tâm ác ý của quản gia Hạ, thì bộ váy màu trắng này, ở trong mắt của cô, lập tức liền trở thành thứ đồ khiến cho người khác căm ghét!
Tại sao cô phải mặc bộ đồ mà Hạ Vi Minh thích chứ?
“Cô Giản!” Tính kiên nhẫn của thợ tạo hình có thể không được quá tốt, mà cô vốn không hề hiểu quá khứ của Giản Đồng, không biết những chuyện mà Giản Đồng đã trải qua, lúc này, chỉ cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt, không xinh đẹp gì, thân hình cũng chả ra làm sao, cũng chẳng có cái gì khác người.
Mà lúc này, có ngang ngược thế nào cũng không chịu phối hợp với mình. Trong mắt của người thợ tạo hình này, Giản Đồng chỉ là một người phụ nữ bám lấy chủ tịch Trầm rồi tự cho rằng mình bám vào càng vàng lá ngọc nên quãy nhiều một cách vô lí mà thôi.
Vả lại trước kia thái độ của chủ tịch Trầm đối với người phụ nữ này, cũng không có mấy ấm áp và tỉnh tế.
“Cô Giản!” Thợ tạo hình chìa tay ra muốn đem bộ váy ở trong tay cưỡng ép nhét vào trong tay của Giản Đồng, ngay lập tức! Xảy ra chuyện ngoài dự đoán!
Giản Đồng chỉ cảm thấy bộ váy này khiến cho cô thấy ghê tởm và khó chịu, chìa tay ra vung tay loạn xạ… Bịch!
Lạch cạch!
Hai âm thanh, nối tiếp nhau vang lên!
Trong phòng, ngay lập tức trở nên yên tĩnh!
Không khí giống như ngưng tụ lại.
“Tôi…” Giản Đồng mở miệng, không phải do cô cố ý, cô chỉ là không muốn mặc bộ váy này: “Cô không sao chứ…” Cô bước lên phía trước, chìa tay ra, muốn kéo người thợ tạo hình mà vừa bị cô vô tình vung tay loạn xạ sau đó bị ngã xuống đất đó lên.
Thực ra, nếu nói ngã, cũng không phải là ngã nghiêm trọng. Chỉ là, người thợ tạo hình này, động tác ngã, không được… dễ nhìn cho lắm.
Cái cúc của bộ quần áo ở trước ngực bị tuột ra hai cái, lộ ra một làn…
Thợ tạo hình cúi đầu nhìn vào trong cổ áo của mình, sắc mặt bỗng tái mét lại!
Đột nhiên!
“Cô Giản! Cô hơi quá đáng rồi đấy!”
Cô hét lên, rồi đứng dậy, lúc đứng dậy quá gấp gáp… Xoẹt!
Một tiếng lụa rách vang lên!
Mọi người đều ngẩn người ra, Giản Đồng cũng đơ ra, thợ tạo hình đó hốt hoảng ba giây, nhưng bồng chốc liền thức tỉnh, chìa tay ra nhanh chóng bó cái áo khoác vào, sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào Giản Đồng.
“Tôi… tôi xin lỗi…”
“Nếu như lời xin lỗi có tác dụng, thì còn cần cảnh sát làm gì?” Người thợ tạo hình đó giận dữ hét vào Giản Đồng: “Cô tưởng cô là cái thá gì? Cô cũng chỉ là một trong những người phụ nữ để chủ tịch Trầm chơi đùa mà thôi!
Ba năm nay, những người phụ nữ được chủ tịch Trầm đưa đến cho tôi tạo hình, không có mười cũng phải có tám! Màu trắng? Màu trắng thì làm sao?
Tôi nói thật cho cô biết, người phụ nữ mà chủ tịch Trầm đưa đến, mười người thì có tám người đều mặc váy màu trắng!
Cô nghĩ rằng cô là ai? Mà có thể làm ngoại lệ?
Trong lòng chủ tịch Trầm chỉ có một mình cô chủ Hạ, những người phụ nữ khác đều là thế thân của cô Hạ, chắc cô cũng biết nhỉ”
Oàng!
Cô giống như bị sét đánh!
Cứ thấy vù vù ở bên tai Bàn tay chĩa về phía người thợ tạo hình đang run rẩy trên không trung, chậm rãi, bàn tay vốn chĩa về phía thợ tạo hình, lại chìa sang phía bộ váy màu trắng ở bên cạnh.
Có một nỗi đau, mịt mù kéo đến, không phải bạn khóc, nhưng khóe mắt lại vẫn cay cay, nhưng nếu bạn thực sự muốn khóc, lại không thể khóc được ra, trong miệng bỗng thấy cay đẳng.
Có một nỗi đau, bạn tưởng rằng đã chữa khỏi, kể cả vẫn chưa chữa khỏi, nhưng dưới sự chữa trị hết lần này đến lần khác của “thuốc kháng sinh”, cũng đã sản sinh ra khả năng miễn dịch, nhưng điều cuối cùng được chứng minh, là bạn chỉ có khả năng miễn dịch đối với “thuốc kháng sinh”, chứ không phải đối với nỗi đau khắc cốt ghi tâm này!
Bình luận facebook