Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
Chương 172: Hà tất phải để cô nhớ lại
A… nhớ ra rồi, làm sao có thế không đau cơ chứ?
Ví dụ không đau, thì tại sao lại phải vướng vào nửa cuộc đời của mình?
Ví dụ không đau, thì có kẻ ngốc nào lại đem nửa cuộc đời của mình đi cá cược một trận thắng bại chứ?
Mà giải thưởng chỉ là, cuối cùng anh có chịu quay lại nhìn mình hay không?
Dùng thời gian ba năm, cưỡng ép bản thân học cái thờ ơ và tuyệt tình của người đó, cưỡng ép bản thân chấp nhận sự thật, nhớ ra rồi, đều nhớ ra rồi… Thật là tàn nhẫn, ngay cả cơ hội để cho bản thân rụt cổ, cũng phải thu hồi lại sao?
Liêu mạng thuyết phục bản thân, không quan tâm nữa, không yêu nữa, từ đấy có thể chạy thoát khỏi cái vòng tròn này rôi. Cuối cùng cũng tưởng rằng không quan tâm nữa, không yêu nữa, nhưng lại vẫn chưa thể thoát khỏi cái vòng tròn này.
Thì ra, vẫn là để ý.
Thì ra, chỗ đó, vẫn đau.
Thì ra, cảm giác đem lòng yêu một người, lại khắc cốt ghi tâm khắc sâu vào trong lòng như vậy.
Cô ngửa đầu nhìn lên trân nhà, lúc này, hi vọng đến như thế nào, được giống như trong tiểu thuyết, bị xe đâm, mất trí nhớ, từ đó, quên hết tất cả.
Nếu như thực sự có thể được như vậy, thì tốt biết bao.
Dưới những con mắt của đám người ở trong phòng, người phụ nữ đó dường như có chút khác lạ, nhìn tâm trạng có vẻ như vô cùng trầm trọng.
Thợ tạo hình vừa muốn mở miệng để nói tiếp những lời chế giễu , “Thực sự cho rằng…” Người phụ nữ đó chậm rãi cầm bộ quần áo lên, tiếng mệnh lệnh thô khàn, thờ ơ mà không do dự cất lên: “Đi ra ngoài.”
Trong lòng thợ tạo hình cảm giác như bị sỉ nhục: “Cô Giản, cô đem cô ra làm chủ nhân của ngôi nhà này rồi sao? Cô có tư cách gì để hạ lệnh cho chúng tôi?”
“Đi ra ngoài.”
Mọi người tưởng rằng người phụ nữ này sẽ khó chịu, sẽ giỗng như trước kia, bị thợ tạo hình sỉ nhục đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không ngờ rằng, người phụ nữ đó lại câm cái kéo ở trên bàn lên, “Xoẹt!”
“Gô làm cái gì thế!” Thợ tạo hình vội vàng hét lên.
Không có ai phát hiện ra, tay của người phụ nữ đó đang run rấy, càng không có ai phát hiện ra, người phụ nữ đó đang cố gắng kiềm chẽ lại cái cơ thể đang run rẩy không chịu sự khống chế này.
Đôi mắt tự cười nhạo của Giản Đồng, liếc nhìn vào đôi tay đang cầm cái kéo và bộ váy, ánh mắt tự chế nhạo… Sao cô lại không biết, bất luận cô đưa ra quyết định gì, bất luận sự đau khổ ở trong lòng cô, thì cơ thể này cũng chỉ học được cái “sợ hãi” trong ba năm đó mãi mãi không bao giờ quên được.
Bất luận sống lưng của Giản Đồng cô có thẳng như thế nào, nhưng cái cơ thể này, lại ở trong ba năm đó, khắc lên cái dấu ấn “hèn hạ”, gặp phải chuyện sợ hãi, thì sẽ theo phản xạ mà sản sinh ra sợ sệt, sau đó là run rẩy vì sợ hãi.
Hít một hơi sâu, giọng nói thô khàn của cô cất lên: “Đi ra ngoài. Nếu như các người vẫn muốn làm công cái công việc này.”
“Gối. 7 “Ngoài ra hãy chuyển lời cho quản gia Hạ, đừng bao giờ tái diễn cái trò đùa cỏn con như vậy nửa.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì!” Thợ tạo hình säảc mặt trăng bệch, tự mình biện minh.
“Trầm Tu Cẩn anh ấy, không hề thích màu trắng, mà là màu hồng” Giọng nói thô khàn của Giản Đồng lãnh đạm cất lên.
“Hả?” Lời của Giản Đồng, nói ra một cách kì lạ, thợ tạo hình lúc đầu nghe không hiểu, nhưng ba giây sau, đột nhiên liền hiểu.
Cũng có lẽ là không hợp đạo lí, cũng có lẽ là người phụ nữ này lúc này vốn không phải loại người dễ bắt nạt như mình nghĩ, trái hồng mềm dễ bóp, hoặc là có trái hồng trong tay của người phụ nữ này, trên khuôn mặt tỉnh tế của thợ tạo hình ngay lập tức trở nên tái mét, lại không dám nhiều lời.
“Chúng ta đi” Một hồi lâu sau, thợ tạo hình hạ thấp giọng nói.
Giản Đồng quay người, từ trong tủ quân áo chọn ra một bộ màu đen. Khoác thêm chiếc áo khoác, đeo thêm đôi giày cao gót, quay người, bước ra khỏi phòng ngủ.
Cộc, cộc, cộc…
Một bước, hai bước, ba bước…
Một bước… hà tất phải thức tỉnh? Hà tất phải khiến cho cô ngây ngô dại dột, từ đó mà không quan tâm nữa, không yêu nữa?
Hai bước… rốt cuộc là yêu, hay là hận? Hoặc là, yêu và hận?
Ba bước… từ đó về sau, là trốn chạy, hay à ở lại? Nên lựa chọn như thế nào? Bảo cô, phải lựa chọn như thế nào! Vẫn là đang quan tâm, đối với cô mà nói, ở sâu trong lòng, lại khó mà chấp nhận cái quan tâm này.
Thì ra không phải là không yêu, chỉ là yêu đến mức quá khó quá đau, sau đó thà rằng mỗi ngày ôi giây mỗi phút đều cứ thôi miên bản thân: sau này sẽ không quan tâm nữa.
Tại sao, hôm nay lại gặp phải một thợ tạo hình đáng chết như vậy!
Tại sao, người thợ tạo hình đáng chết này phải nhiều lời nói với cô những lời như thết Tại sao, cảm giác đau lòng khắc cốt ghi tâm ấy, lại khó để quên như vậy!
Trâm Tu Cẩn, tôi phải, đối diện với anh như thế nào.
Đang quan tâm, nhưng lại không thể chấp nhận được cái gọi là “quan tâm” của bản thân.
Hận!
Hận anh, nhưng lại càng hận bản thân hơn!
Sự cố chấp hèn hạ đi yêu một người như vậy, đối với cô mà nói, chỉ cảm thấy vô cùng thấp hèn, việc đáng sợ là, cô lại không có cách nào để từ chối cái hèn hạ này! Giản Đồng, chỉ bằng cô đi chết đi. Cô nhắm mắt lại, cuối cùng, cũng đứng trước cầu thang.
A… nhớ ra rồi, làm sao có thế không đau cơ chứ?
Ví dụ không đau, thì tại sao lại phải vướng vào nửa cuộc đời của mình?
Ví dụ không đau, thì có kẻ ngốc nào lại đem nửa cuộc đời của mình đi cá cược một trận thắng bại chứ?
Mà giải thưởng chỉ là, cuối cùng anh có chịu quay lại nhìn mình hay không?
Dùng thời gian ba năm, cưỡng ép bản thân học cái thờ ơ và tuyệt tình của người đó, cưỡng ép bản thân chấp nhận sự thật, nhớ ra rồi, đều nhớ ra rồi… Thật là tàn nhẫn, ngay cả cơ hội để cho bản thân rụt cổ, cũng phải thu hồi lại sao?
Liêu mạng thuyết phục bản thân, không quan tâm nữa, không yêu nữa, từ đấy có thể chạy thoát khỏi cái vòng tròn này rôi. Cuối cùng cũng tưởng rằng không quan tâm nữa, không yêu nữa, nhưng lại vẫn chưa thể thoát khỏi cái vòng tròn này.
Thì ra, vẫn là để ý.
Thì ra, chỗ đó, vẫn đau.
Thì ra, cảm giác đem lòng yêu một người, lại khắc cốt ghi tâm khắc sâu vào trong lòng như vậy.
Cô ngửa đầu nhìn lên trân nhà, lúc này, hi vọng đến như thế nào, được giống như trong tiểu thuyết, bị xe đâm, mất trí nhớ, từ đó, quên hết tất cả.
Nếu như thực sự có thể được như vậy, thì tốt biết bao.
Dưới những con mắt của đám người ở trong phòng, người phụ nữ đó dường như có chút khác lạ, nhìn tâm trạng có vẻ như vô cùng trầm trọng.
Thợ tạo hình vừa muốn mở miệng để nói tiếp những lời chế giễu , “Thực sự cho rằng…” Người phụ nữ đó chậm rãi cầm bộ quần áo lên, tiếng mệnh lệnh thô khàn, thờ ơ mà không do dự cất lên: “Đi ra ngoài.”
Trong lòng thợ tạo hình cảm giác như bị sỉ nhục: “Cô Giản, cô đem cô ra làm chủ nhân của ngôi nhà này rồi sao? Cô có tư cách gì để hạ lệnh cho chúng tôi?”
“Đi ra ngoài.”
Mọi người tưởng rằng người phụ nữ này sẽ khó chịu, sẽ giỗng như trước kia, bị thợ tạo hình sỉ nhục đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không ngờ rằng, người phụ nữ đó lại câm cái kéo ở trên bàn lên, “Xoẹt!”
“Gô làm cái gì thế!” Thợ tạo hình vội vàng hét lên.
Không có ai phát hiện ra, tay của người phụ nữ đó đang run rấy, càng không có ai phát hiện ra, người phụ nữ đó đang cố gắng kiềm chẽ lại cái cơ thể đang run rẩy không chịu sự khống chế này.
Đôi mắt tự cười nhạo của Giản Đồng, liếc nhìn vào đôi tay đang cầm cái kéo và bộ váy, ánh mắt tự chế nhạo… Sao cô lại không biết, bất luận cô đưa ra quyết định gì, bất luận sự đau khổ ở trong lòng cô, thì cơ thể này cũng chỉ học được cái “sợ hãi” trong ba năm đó mãi mãi không bao giờ quên được.
Bất luận sống lưng của Giản Đồng cô có thẳng như thế nào, nhưng cái cơ thể này, lại ở trong ba năm đó, khắc lên cái dấu ấn “hèn hạ”, gặp phải chuyện sợ hãi, thì sẽ theo phản xạ mà sản sinh ra sợ sệt, sau đó là run rẩy vì sợ hãi.
Hít một hơi sâu, giọng nói thô khàn của cô cất lên: “Đi ra ngoài. Nếu như các người vẫn muốn làm công cái công việc này.”
“Gối. 7 “Ngoài ra hãy chuyển lời cho quản gia Hạ, đừng bao giờ tái diễn cái trò đùa cỏn con như vậy nửa.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì!” Thợ tạo hình säảc mặt trăng bệch, tự mình biện minh.
“Trầm Tu Cẩn anh ấy, không hề thích màu trắng, mà là màu hồng” Giọng nói thô khàn của Giản Đồng lãnh đạm cất lên.
“Hả?” Lời của Giản Đồng, nói ra một cách kì lạ, thợ tạo hình lúc đầu nghe không hiểu, nhưng ba giây sau, đột nhiên liền hiểu.
Cũng có lẽ là không hợp đạo lí, cũng có lẽ là người phụ nữ này lúc này vốn không phải loại người dễ bắt nạt như mình nghĩ, trái hồng mềm dễ bóp, hoặc là có trái hồng trong tay của người phụ nữ này, trên khuôn mặt tỉnh tế của thợ tạo hình ngay lập tức trở nên tái mét, lại không dám nhiều lời.
“Chúng ta đi” Một hồi lâu sau, thợ tạo hình hạ thấp giọng nói.
Giản Đồng quay người, từ trong tủ quân áo chọn ra một bộ màu đen. Khoác thêm chiếc áo khoác, đeo thêm đôi giày cao gót, quay người, bước ra khỏi phòng ngủ.
Cộc, cộc, cộc…
Một bước, hai bước, ba bước…
Một bước… hà tất phải thức tỉnh? Hà tất phải khiến cho cô ngây ngô dại dột, từ đó mà không quan tâm nữa, không yêu nữa?
Hai bước… rốt cuộc là yêu, hay là hận? Hoặc là, yêu và hận?
Ba bước… từ đó về sau, là trốn chạy, hay à ở lại? Nên lựa chọn như thế nào? Bảo cô, phải lựa chọn như thế nào! Vẫn là đang quan tâm, đối với cô mà nói, ở sâu trong lòng, lại khó mà chấp nhận cái quan tâm này.
Thì ra không phải là không yêu, chỉ là yêu đến mức quá khó quá đau, sau đó thà rằng mỗi ngày ôi giây mỗi phút đều cứ thôi miên bản thân: sau này sẽ không quan tâm nữa.
Tại sao, hôm nay lại gặp phải một thợ tạo hình đáng chết như vậy!
Tại sao, người thợ tạo hình đáng chết này phải nhiều lời nói với cô những lời như thết Tại sao, cảm giác đau lòng khắc cốt ghi tâm ấy, lại khó để quên như vậy!
Trâm Tu Cẩn, tôi phải, đối diện với anh như thế nào.
Đang quan tâm, nhưng lại không thể chấp nhận được cái gọi là “quan tâm” của bản thân.
Hận!
Hận anh, nhưng lại càng hận bản thân hơn!
Sự cố chấp hèn hạ đi yêu một người như vậy, đối với cô mà nói, chỉ cảm thấy vô cùng thấp hèn, việc đáng sợ là, cô lại không có cách nào để từ chối cái hèn hạ này! Giản Đồng, chỉ bằng cô đi chết đi. Cô nhắm mắt lại, cuối cùng, cũng đứng trước cầu thang.
Bình luận facebook