Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-20
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 11: ĐỐ KỴ ĐẾN PHÁT ĐIÊN
Sáng hôm sau, bên ngoài phòng khám thai của bệnh viện.
Hứa Lập Thành mặc một chiếc áo khoác màu đen ôm Tống Mẫn Mẫn đi vào, khí thế bừng bừng, Tống Thanh Thanh nằm trên giường, ngước mắt thì nhìn thấy Mẫn Mẫn nắm tay của anh mỉm cười rạng rỡ xuất hiện ở trước mặt cô.
Động tác thân mật giữa hai người, lần nữa chọc đau mắt Tống Thanh Thanh, ngữ khí của cô bất thiện nhìn sang Tống Mẫn Mẫn: “Tôi từng nói không muốn nhìn thấy chị nữa.”
“Tôi đến là vì báo cáo khám thai của cô đã có rồi, sau khi xem xong, tôi sẽ dẫn Mẫn Mẫn đi bù đắp sinh nhật của cô ấy.” Hứa Lập Thành tiếp lời, ánh mắt lăng lệ nhìn thẳng vào Tống Thanh Thanh, không chút để tâm đến sự đau đớn trong mắt của cô.
Tống Mẫn Mẫn ánh mắt mang theo tia khiêu khích nhìn Tống Thanh Thanh, nhưng rất nhanh đổi sang nụ cười ấm áp: “Thanh Thanh không muốn nhìn thấy em, em ra ngoài đợi là được.”
Tống Mẫn Mẫn vừa rời khỏi, Hứa Lập Thành ngồi xuống, sốt ruột thúc giục bác sĩ nói rõ kết quả: “Báo cáo như thế nào?”
Ngữ khí của anh rõ ràng là không có kiên nhẫn nữa, nữ bác sĩ ngẩng đầu liếc nhìn anh, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Thanh Thanh ở trên giường, thở dài một tiếng, sau đó nhíu mày nói: “Cảm xúc của thai phụ đối với sức khỏe của đứa trẻ là vô cùng quan trọng, huống chi bà Hứa lần này mang thai đặc biệt, lần này suýt nữa sảy thai, sau này cần phải cố gắng điều dưỡng cơ thể, nếu không đứa trẻ rất có khả năng không giữ được.”
Trong lòng Tống Thanh Thanh bỗng lộp bộp, khẩn trương hỏi: “Mang thai đặc biệt, đặc biệt gì chứ?”
Nữ bác sĩ trước tiên liếc nhìn Hứa Lập Thành, Hứa Lập Thành nhíu mày: “Có ý gì?”
Ngữ khí của nữ bác sĩ trở lạnh, vừa xoay màn hình vi tính đến trước mặt anh và Tống Thanh Thanh, vừa đưa thiết bị dò trong tay đặt lên da bụng của Tống Thanh Thanh, chỉ vào hai thai nhi đã thành hình trên màn hình: “Lần này mang thai là song thai.”
Lời này vừa dứt, Tống Thanh Thanh và Hứa Lập Thành ngây ra, Tống Thanh Thanh kinh ngạc trợn to mắt, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình, tâm trạng khó mà bình tĩnh.
Cô và Hứa Lập Thành quấn lấy nhau một đêm liền mang thai, hơn nữa một lần mang thai là thai đôi, là mẹ, bản thân cô vậy mà trước giờ không có phát giác.
Hứa Lập Thành ngồi ở đó, ngây ra giống như Tống Thanh Thanh mà nhìn vào màn hình đến thất thần, trên gương mặt đẹp trai, tâm trạng chấn động không hề kém với Tống Thanh Thanh.
“Mỗi người phụ nữ mang thai 10 tháng đều là một chuyện cực kỳ vất vả, bà Hứa đã mang thai đôi, phản ứng thai tự nhiên sẽ rõ ràng hơn thai phụ bình thường, cho dù cơ thể của mẹ có một chút không ổn, thai nhi sẽ lập tức bị ảnh hưởng, thanh niên trẻ tuổi chỉ biết làm loạn, lại không cố gắng chăm sóc cơ thể của thai phụ, đến khi đó người hối hận vẫn là bản thân!”
Nữ bác sĩ không màng tới thân phận của Hứa Lập Thành, lạnh giọng răn dạy một trận, Hứa Lập Thành nghe mà sắc mặt càng lúc càng tối sầm lại.
Người phụ nữ này biết rõ tình trạng của mình như thế, còn không màng nửa đêm theo anh lái xe ra ngoài, nếu không phải anh kịp thời cứu được cô, cô định vì sự ích kỷ của cô mà khiến hai đứa con của anh chôn cùng?
Anh đem lửa giận thiêu đốt nhắm thẳng vào Tống Thanh Thanh, ngoảnh đầu nhìn biểu cảm của Tống Thanh Thanh, lại bị chặn đựng trong cổ họng, ánh mắt đẹp đẽ vụt qua một tia sững sờ.
Tống Thanh Thanh hai tay vuốt ve da bụng phình lên, khóe môi cong lên nở nụ cười, đôi mắt cong cong híp lại tràn ngập ý cười, ngay cả cơ mắt cũng trở nên dịu dàng, xung quanh cô dường như có một loại ánh sáng bao phủ lấy cô, khiến người ở đây đều không thể phớt lờ, cô tỏa ra sự vui sướng từ đáy lòng.
Tống Thanh Thanh chú ý đến ánh mắt, ngẩng đầu quay sang nhìn anh, Hứa Lập Thành đột nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, xoay người đá cửa mà đi.
Tống Mẫn Mẫn đợi ở ngoài, bị động tác bất ngờ xông ra của anh dọa cho giật mình, không đợi cô ta phản ứng, Hứa Lập Thành trực tiếp ôm cô ta rời khỏi.
Tống Thanh Thanh ngồi ở trong đó nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ mà ngây ra, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh lẽo, bây giờ ngay cả con của anh, cũng không giữ được anh rồi sao.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 12: ANH ĐỀU NGHE VÀO HẾT
Hứa Lập Thành trực tiếp kéo Tống Mẫn Mẫn vào trong xe, nhanh chóng khởi động xe, lái vào trong nội thành.
Chiếc Maybach dừng lại ở bên ngoài một trung tâm thương mại lớn, Tống Mẫn Mẫn thậm chí chưa kịp hỏi cái gì thì bị Hứa Lập Thành kéo vào trong thang máy, cuối cùng dừng ở khu đồ sơ sinh của mẹ và bé ở tầng 5.
Tống Mẫn Mẫn thấy anh khẩn trương lại đè nén kìm được sự kích động, trong lòng trầm xuống, anh dẫn cô ta tới đây, lẽ nào là muốn cô ta chọn đồ sơ sinh của mẹ và bé cho Tống Thanh Thanh? Vừa rồi ở trong phòng khám thai, bác sĩ rốt cuộc đã nói gì?
Cô ta vô thức mỉm cười giả dối: “Lập Thành, anh sao lại khẩn trương như thế? Con của Thanh Thanh sao rồi?”
Hứa Lập Thành trực tiếp từ trong ví rút ra một chiếc thẻ đen ném trên quầy: “Cô ta mang thai đôi.”
Sắc mặt của Tống Mẫn Mẫn thay đổi, không dám tin mà lặp lại một lần: “Thai đôi?”
Cho nên, Hứa Lập Thành đã mềm lòng rồi sao?
Cô ta còn chưa phản ứng xong, Hứa Lập Thành đã tự mình đi vào một khu nội thất dành cho trẻ em, thuận tay chỉ vào chiếc giường, ghế, xe đẩy sơ sinh mà anh nhìn thấy, anh chỉ lia lịa khiến nhân viên cửa hàng nhìn vào trợn mắt há hốc mồm: “Cái này, cái này, toàn bộ gói hết lại cho tôi!”
Nói xong thì đi vào một cửa hàng quần áo của trẻ em, ngay cả kiểu dáng và kích cỡ đều không nhìn, vừa chỉ hào phóng trực tiếp kêu người ta gói lại.
Một nhân viên tốt bụng nhắc nhở: “Thưa anh, không biết bé của anh là trai hay gái, anh vừa rồi nhìn trúng nhiều như thế, trai gái đều có.”
Hứa Lập Thành sững ra một lúc, sau đó đưa mắt nhìn sang nhân viên cửa hàng: “Trai gái tôi đều muốn, tất cả kiểu dáng của trai gái một chiếc, gói lại.”
Tống Mẫn Mẫn ở một bên ngây ngốc nhìn, trong đầu đột nhiên vụt qua một suy nghĩ, sắc mặt của cô trắng bệch, móng tay sơn đỏ ghim sau vào trong lòng bàn tay, Tống Thanh Thanh! Cô đợi đấy cho tôi, tôi không những muốn người đàn ông của cô, còn muốn cướp đi con của cô, khiến cô cái gì cũng không có!
Đồ Hứa Lập Thành mua đều kêu trung tâm thương mại đóng gói xong thì đưa về biệt thự, nhưng anh ở cốp sau xe, còn nhét đầy một đống đồ dinh dưỡng cho thai phụ dùng.
Hứa Lập Thành cả quá trình không có chú ý đến sắc mặt của Tống Mẫn Mẫn càng lúc càng không được tự nhiên, lái xe về bệnh viện đem hết đồ đạc linh tinh về phòng bệnh của Tống Thanh Thanh, không nói hai lời một chân đá cửa phòng ra, dọa Tống Thanh Thanh giật mình.
Tống Thanh Thanh vốn cầm điện thoại nghe nhạc, dọa sợ mà từ trên giường ngồi dậy, trước mắt một cơn cuồng phong quét qua, Hứa Lập Thành xông đến trước mặt cô giật lấy chiếc điện thoại của cô và ném chiếc điện thoại sang một bên, giọng điệu cuồng bạo: “Tống Thanh Thanh, cô là muốn hại chết con của chúng ta sao?!”
Tống Thanh Thanh bị anh quát thì sững ra, ngây ngốc nhìn anh: “Anh, anh nói cái gì?”
Hứa Lập Thành cũng không nói rõ được tâm trạng của mình tại sao lại rất cáu kỉnh, anh vứt túi lớn túi nhỏ trong tay lên giường của cô, tức giận đừng đừng gào lên: “Những thứ này ăn cho tôi, nếu như vì cô mà con của tôi lại có một chút chuyện ngoài ý muốn gì, tôi khiến cô đẹp mặt!”
Anh gầm lên xong thì xoay người đi, ‘rầm’ lập tức cửa văng ra, Tống Thanh Thanh hoàn hồn, nhìn sang những túi đồ loạn xạ bị anh vứt, vitamin, sữa bà bầu, sản phẩm giữ gìn sức khỏe, còn có một đống sách dưỡng thai, linh tinh các nữa.
Tống Thanh Thanh cố gắng nhéo vào chân của mình, đau đớn kêu một tiếng mới chắc chắn tất cả những gì trước mắt không phải là mơ.
Đợi khi phản ứng lại, hốc mắt của Tống Thanh Thanh lại đỏ hoe, dường như nước mắt lại rơi xuống.
Lời của bác sĩ, anh vậy mà đều nghe vào hết...
Mà vừa rồi Tống Mẫn Mẫn đứng ở ngoài cửa giương mắt nhìn tất cả chuyện này, trên gương mặt xinh đẹp biểu cảm hung ác càng lúc càng đậm, hận mà trừng mắt nhìn Tống Thanh Thanh, ánh mắt đố kỵ đến phát điên.
Chuyện Tống Thanh Thanh mang thai đôi rất nhanh truyền đến nhà tổ nhà họ Hứa và nhà họ Tống, ông cụ Hứa lập tức mang theo một đống đồ bổ dưỡng và bà Lý mẹ của Hứa Lập Thành đích thân đến bệnh viện thăm Tống Thanh Thanh, thậm chí cưỡng ép Hứa Lập Thành bỏ chuyện của công lại xuống cùng đến bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh, vệ sĩ đứng thành một hàng phụ trách canh chừng, không cho phép bất cứ ai làm phiền.
Sau khi viện trưởng đích thân đến kiểm tra cho Tống Thanh Thanh, nói với ông cụ: “Thân thể của bà Hứa hồi phục rất tốt, chỉ cần chú ý điều dưỡng và khống chế cảm xúc, rất nhanh có thể xuất viện.”
Trên gương mặt uy nghiêm của ông cụ mới lộ ra nụ cười, an ủi vỗ vỗ tay của Tống Thanh Thanh: “Không sao là tốt rồi, Thanh Thanh, cháu suýt nữa dọa ông phát bệnh tim rồi, không ngờ cháu vậy mà sinh cho nhà họ Hứa ông một cặp bảo bối, ông nội thật sự rất vui.”
Tống Thanh Thanh mỉm cười nói xin lỗi: “Ông nội, khiến ông lo lắng rồi.”
“Cô thân là con dâu của nhà họ Hứa, ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được, nếu như hai đứa trẻ này xảy ra vấn đề gì, cô gánh vác nổi không?” Bà Lý đứng ở một bên lạnh giọng quở trách Tống Thanh Thanh, bà ta luôn xem thường Tống Thanh Thanh là thân phận con nuôi của nhà họ Tống, cộng thêm tin đồn bên ngoài, loại phụ nữ không biết liêm sỉ này sao xứng với con trai của bà ta?
“Con im miệng!” Ông cụ Hứa trực tiếp quát bà ta một tiếng, bà ta ngậm miệng lại, cũng không dám tiếp tục nhiều lời gì nữa.
Ông cụ Hứa nhíu mày, trầm giọng quét qua người của nhà họ Hứa đang trầm mặc không nói: “Ta đã chuyển 10% trong số 40% cổ phần của ta ở Hứa thị sang tên cho Thanh Thanh, số còn lại chỉ cần Thanh Thanh thuận lợi sinh được song thai, ta đều chuyển cho Lập Thành, cộng thêm 20% cổ phần trong tay nó nữa, Hứa thị chính là của nó rồi.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều chấn động.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 13: CUỘC HÔN NHÂN NÀY LY HÔN LÀ CÁI CHẮC
Bà Lý càng đứng không vững, âm lượng bỗng nâng cao: “Ba, ba nói lời linh tinh gì thế, 10% cổ phần của Hứa thị đại biểu cho điều gì? Ngay cả con cũng chỉ có 5% cổ phần, huống chi Hứa thị vốn dĩ chính là muốn cho Lập Thành, cho dù đứa trẻ không được sinh ra, Lập Thành cũng nhất định phải thừa kế Hứa thị!”
Lời của bà ta khiến ông cụ Hứa tức đến dựng đứng lông mày, cầm chiếc gậy đập mạnh xuống đất: “Con nghe xem con nói lời ngu xuẩn gì đi!”
Tống Thanh Thanh vội đỡ lưng của ông cụ: “Ông nội, mẹ nói đúng, cháu không thể lấy cổ phần của ông được.”
“Nghe thấy rồi chứ? Ba, cô ta lúc đầu làm sao gả vào nhà họ Hứa ba đâu phải là không biết, ngay cả chị gái ruột của mình cũng có thể tổn thương, ngay từ đầu con đã phản đối, ba già rồi lại không nghe, danh tiếng của cô ta ở thành phố Biển thật sự quá làm bẩn nhà họ Hứa, ba đem cổ phần cho cô ta, chuyện này không phải cho kẻ vô ơn ăn sao?”
“Đủ rồi!” Ông cụ Hứa giận dữ cắt ngang lời của bà Lý: “Ba đã nói từ lâu rồi, chuyện lúc đầu không được phép nhắc lại nữa! Con tưởng chuyện xấu con làm còn ít sao? Đừng tưởng ta cái gì cũng không biết, con ở bên ngoài bao dưỡng những người đàn ông đó, cũng suýt nữa cần tiền phải đến chỗ ta lấy rồi.”
Bà Lý bị ông cụ nói toác ra thì sắc mặt trắng bệch, một câu cũng nói không ra, Hứa Lập Thành lúc này đứng lên, sắc mặt âm trầm như mực, lạnh lùng liếc nhìn bà Lý sau đó mới chuyển sang ông cụ, nhàn nhạt nói: “Hy vọng ông nội tuân thủ những lời đã từng nói, đứa trẻ trong bụng Tống Thanh Thanh, cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ta bình an vô sự sinh ra, nhưng sau khi sinh ra, cháu và cô ta ly hôn, thỏa thuận ly hôn cháu đã chuẩn bị xong rồi...”
Lời của anh còn chưa nói xong, ông cụ Hứa trực tiếp ném cái gậy trong tay lên người anh, đột nhiên cửa bị người khác mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn xông vào, lao tới người của Hứa Lập Thành, chiếc gậy trực tiếp đập trúng lưng cô ta, Tống Mẫn Mẫn đau đớn kêu ‘á’ một tiếng.
“Mẫn Mẫn!” Hứa Lập Thành đau lòng ôm Tống Mẫn Mẫn vào trong lòng, trong đôi mắt đó tỏa ra sự thương tiếc và đau lòng, là thứ Tống Thanh Thanh trước nay chưa từng thấy.
“Anh không sao là được.” Tống Mẫn Mẫn nước mắt rưng rưng dựa vào người Hứa Lập Thành, khóe mắt khi nhìn về phía Tống Thanh Thanh lại mang theo sự châm chọc và đắc ý.
“Tống Mẫn Mẫn!” Tống Thanh Thanh tức giận vô cùng, từ trong kẽ rằn nhả ra tên của cô ta, Hứa Lập Thành bỗng quay đầu hằn học trừng mắt với cô, lại nhìn sang ông cụ Hứa, môi mỏng nhả ra lời nói lạnh lùng vô tình: “Ông nội, lời cháu đã nói tuyệt đối sẽ không hối hận, người phụ nữ này tâm cơ độc ác, không từ thủ đoạn, người cháu thật sự thích trong lòng là Mẫn Mẫn, trước giờ không phải cô ta, ông nội vẫn là sớm một chút nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, đừng bị cô ta lừa.”
Anh nói xong thì ôm Tống Mẫn Mẫn rời khỏi, để lại cho bọn họ một bóng lưng lạnh lùng quyết tuyệt, mà lời của anh lại cứ văng vẳng bên tai Tống Thanh Thanh, nước mắt của cô cũng không đè nén được nữa, lũ lượt rơi xuống, trái tim bị anh tổn thương đến vỡ vụn.
Ông cụ Hứa cũng bị anh chọc tức mà ôm ngực, ho dữ dội: “Thằng nhóc thối, phản rồi! Thanh Thanh đừng sợ, có ông nội ở đây, ai cũng đừng hòng bắt nạt cháu!”
Tống Thanh Thanh khó nhọc gật đầu, vẫn không nhịn mà khóc nức không thành tiếng.
Hứa Lập Thành bế Tống Mẫn Mẫn đến phòng khám chữa thương, sau đó Tống Mẫn Mẫn vẫn đau quá, Hứa Lập Thành đau lòng hỏi cô ta: “Em sao lại đột nhiên xuất hiện?”
Đáy mắt Tống Mẫn Mẫn chột dạ, sau đó lại mềm nhũn dựa vào người của Hứa Lập Thành, giải thích: “Em nghe nói Thanh Thanh sắp được xuất viện rồi, muốn đến thăm em ấy, vừa hay thấy ông nội muốn đánh anh, vẫn may, em đến kịp.”
Hứa Lập Thành nghe xong càng đau lòng vỗ vỗ đâu cô, Tống Mẫn Mẫn lại giả vờ vô tình hỏi: “Ông nội sao lại tức giận lớn như thế, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hứa Lập Thành nhớ tới chuyện vừa rồi sắc mặt lại tối sầm lại, đem chuyện ông cụ định chuyển 10% cổ phần của mình cho Tống Thanh Thanh nói cho cô ta, Tống Mẫn Mẫn nghe xong thì kinh ngạc không thôi, Hứa thị ở thành phố Biển là doanh nghiệp hàng đầu, nổi khắp thế giới, 10% cổ phần, đại biểu cho khối tài sản kếch xù, Tống Thanh Thanh cô cả đời còn lại cũng không cần lo nghĩ nữa rồi!
Sự đố kỵ trong mắt Tống Mẫn Mẫn càng lúc càng đậm, ông cụ vậy mà cưng chiều Tống Thanh Thanh như thế, không được, cô ta sẽ không để Tống Thanh Thanh được hời như thế, ông cụ thích Tống Thanh Thanh, không chịu cho hai người ly hôn thì không cô ta khiến Tống Thanh Thanh chủ động chết tâm, sau khi sinh con thì hoàn toàn cút khỏi tầm mắt của bọn họ!
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 14: VỀ NHÀ HỌ TỐNG
Hứa Lập Thành sắp xếp cho Tống Mẫn Mẫn ở lại bệnh viện dưỡng thương, Tống Thanh Thanh sau khi biết, chủ động xin bệnh viện cho xuất viện, về đến biệt thự, không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người ngày ngày ân ái trước mặt mình nữa.
Hai ngày sau Tống Mẫn Mẫn xuất viện, lại chủ động gọi điện cho Tống Thanh Thanh, bảo cô về nhà họ Tống một chuyến.
Tống Thanh Thanh không thèm nghĩ mà từ chối luôn, cô đối với cái nhà đó không có bao nhiêu tình cảm, Tống Mẫn Mẫn ở đầu dây bên kia lại cố ý đè nén ngữ khí, sự uy hiếp trong lời nói càng thêm rõ ràng: “Người ba dượng nghiện cờ bạc đó mà trước khi cô được nhà họ Tống nhận nuôi những năm nay không ít lần đến nhà họ Tống, cô không đến, tôi kêu ông ta đích thân đến tìm cô!”
Cô ta nói xong thì cúp máy, Tống Thanh Thanh vừa nghĩ tới hình ảnh đáng sợ trước năm 10 tuổi sống chung với ba dượng nghiện cờ bạc, vô cùng đau đầu, nghĩ rồi vẫn quyết định đến chỗ hẹn.
Tống Thanh Thanh vừa bước vào cửa lớn của nhà họ Tống, Tống Mẫn Mẫn và mẹ của cô ta bà Tống sớm đã ngồi đợi ở trong phòng khách, điều khiến Tống Thanh Thanh bất ngờ là Hứa Lập Thành cũng ở đây, ngồi bên cạnh Tống Mẫn Mẫn, vẻ măt dịu dàng nhìn cô ta, đưa tay vén sợi tóc ra đằng sau tai.
Bước chân của Tống Thanh Thanh cứng nhắc, cả người giống như rơi vào trong nước băng, lạnh đến thấu xương.
Anh ta nhìn thấy Tống Thanh Thanh đi vào, đôi mắt tuyệt đẹp hơi nheo lại, rất nhanh khôi phục sự lãnh khốc thường ngày, không tiếp tục nhìn cô nữa.
Mắt của Tống Thanh Thanh đau nhói, muốn ói mấy lần cố gắng duy trì sự bình tĩnh, cất bước đi tới trước sô pha ngồi xuống, nhìn sang bà Tống: “Mẹ.”
bà Tống lạnh lùng ngước mắt nhìn cô, châm chọc nói cô: “Thanh Thanh, tuy con gả vào nhà họ Hứa, nhưng dù sao vẫn là con gái của nhà họ Tống, mẹ không tìm con, con liền không nghe không hỏi đến nhà họ Tống rồi, trong mắt còn có mẹ và chị con không hả.”
Trong lòng Tống Thanh Thanh vụt qua ý cười lạnh, cô được nhà họ Tống nhận nuôi 10 năm, trong 10 năm phải chịu ánh mắt lạnh lẽo và ức hiếp của bà ta và Tống Mẫn Mẫn, bà ta bây giờ muốn nghĩ ra cô cũng là con gái của nhà họ Tống sao?
Nhưng trên mặt cô vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Mẹ tìm con có chuyện gì sao?”
Âm lượng của bà Tống bỗng nâng cao: “Không có chuyện gì thì không thể tìm con sao? Chị gái con nghe nói con mang thai đôi, đặc biệt xin Lập Thành để con về nhà họ Tống, đích thân chăm sóc đến khi con sinh, chị gái con có ý tốt, cho dù con làm ra chuyện có lỗi với nó như thế...”
“Mẹ.” Tống Mẫn Mẫn đưa tay cắt ngang lời bà ta, lắc đầu tỏ ý bà ta không cần tiếp tục nói nữa.
bà Tống lúc này mới im, hằn học nhìn Tống Thanh Thanh, đột nhiên đứng dậy gọi mấy người làm đi dọn dẹp, lên tầng hai thu dọn phòng cho Tống Thanh Thanh.
Trong phòng sách rộng lớn chỉ còn lại ba người bọn họ, Tống Thanh Thanh lạnh mặt nhìn chằm chằm Tống Mẫn Mẫn, cô không ngốc, sẽ không dễ dàng tin Tống Mẫn Mẫn thật sự có lòng tốt như bà Tống nói.
Lồng ngực của Tống Thanh Thanh bùng lên lửa giận, Tống Mẫn Mẫn đột nhiên mở miệng cắt ngang cô: “Thanh Thanh, chị đã chuẩn bị cho em rất nhiều thứ mà em thích, em lên trên xem thử, có gì không đủ, kêu người làm bổ sung cho em.”
Tống Mẫn Mẫn nói xong thì túm lấy Hứa Lập Thành, quay đầu sang cô thì ném cho cô một ánh mắt uy hiếp, đôi môi mỏng đỏ chót đóng rồi mở, không có âm thanh nói ra mấy chữ: “Ba dượng của cô.”
Tống Thanh Thanh không muốn để bọn họ ở riêng với nhau, nhưng càng không muốn giương mắt nhìn hai người ở trước mặt cô ân ái, hình ảnh này đối với cô mà nói, vô cùng chói mắt.
Cô xoay người đi lên cầu thang, mới đi tới góc, Tống Mẫn Mẫn đưa tay đột nhiên cầm lấy một quyển tạp chí trên bàn trà để ở trước mặt Hứa Lập Thành, lật từng trang xem, dịu giọng nói: “Lập Thành, nghe nói biển Aegea là thánh địa mà các cặp yêu nhau và kết hôn, em từ lâu trước đây luôn rất thích nơi này, anh sau này có thể dẫn em đi không?”
Hứa Lập Thành xem cũng không xem, mỉm cười cưng chiều với cô ta: “Chỉ cần em thích, đi đâu cũng được.”
Gò má và tai của Tống Mẫn Mẫn đỏ bừng, cười e thẹn, chủ động dựa vào trong lòng của anh: “Váy cưới của em nhất định phải do chính tay bậc thầy nổi tiếng quốc tế thiết kế cho, bởi vì em muốn trong ngày cưới trở thành cô dâu đẹp nhất, sau đó gả cho anh.”
Tống Thanh Thanh cả người run lên, không dám tin mà xoay đầu, nhìn bóng dáng hai người ôm ấp lấy nhau, trực tiếp ngây người, một lúc lâu cũng không nhúc nhích được.
Đổi lại là trước kia, cô nhất định sẽ tức giận mà xông tới túm lấy Tống Mẫn Mẫn mà mắng chửi một trận, nhưng cô biết, như thế sẽ trúng kế của Tống Mẫn Mẫn, cô ta hết lần này đến lần khác thiết kế khiến Hứa Lập Thành chán ghét cô, cho rằng cô là người phụ nữ lòng dạ độc ác hẹp hòi, đối với cô càng lúc càng khó mà chịu đựng.
Cô nếu đã biết, nhất định sẽ không tiếp tục ngốc nghếch trúng chiêu, cô nói với bản thân phải nhịn, chỉ cần cô sinh con xong, chỉ cần cô không ly hôn, Tống Mẫn Mẫn không thể ở bên Hứa Lập Thành!
Khi ăn bữa tối, bà Tống lần nữa bảo Hứa Lập Thành ở lại nhà họ Tống một hôm, Hứa Lập Thành vậy mà không có phản đối, Tống Thanh Thanh tự nhiên cũng phải ở lại.
Tuy nhiên sớm đã dự đoán được, nhưng Hứa Lập Thành rõ ràng mở miệng đưa ra yêu cầu muốn phân phòng ngủ với Tống Thanh Thanh, điều này vẫn khiến trái tim của Tống Thanh Thanh đau không ngừng.
Từ ngày cô gả vào nhà họ Hứa, bọn họ chưa từng ngủ chung phòng, mà anh sẽ đến phòng của ai qua đêm, nghĩ cũng không nghĩ thì cũng có thể đoán được.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 15: PHÁ VỠ ÂM MƯU
Nằm trên giường, Tống Thanh Thanh hơi cụp mi, ôm cái bụng to thế nào cũng không ngủ được, cho nên bèn cầm ly nước đi xuống lầu.
Trong phòng bếp có một ánh đèn sáng leo lắt, dường như có ai đang ở đó, tiếng nói chuyện ríu rít truyền vào trong tai Tống Thanh Thanh, khiến cô sửng sốt vội vàng đứng vững trên bậc không dám cử động bừa.
Bà Tống kéo Tống Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn phòng khách tối đen một mảng ở ngoài phòng bếp, cố ý đè thấp âm thanh, hỏi: “Mẫn Mẫn, tiếp theo con định làm như nào? Con cho dù muốn gả vào nhà họ Hứa, đến lúc đó chuyện con không thể mang thai nếu như bị phát hiện rồi, thì không hay rồi!”
Tống Mẫn Mẫn cười lạnh: “Cho nên, hai nghiệt chủng trong bụng Tống Thanh Thanh, con nhất định phải bảo vệ cô ta thuận lợi sinh ra, đến lúc đó lại đuổi cô ra ra khỏi cửa, con của cô ta thuộc về con rồi, con nuôi thay cô ta, ông cụ không phải rất yêu thương hai đứa cháu chưa chào đời này sao, đến lúc đó thì con có thể lấy được cổ phần của Hứa thị, cả đời cũng không cần lo nghĩ rồi.”
bà Tống nghe vậy thì đắc ý bật cười, gật đầu tán đồng: “Con nhóc chết tiệt Tống Thanh Thanh đó, lúc đầu đem nó đưa lên giường của Lập Thành chẳng qua chỉ là vì để nó mang thai sau đó đuổi nó ra khỏi nhà, con lại đem đứa trẻ mà nó sinh ra gả vào nhà họ Hứa, không ngờ nó vậy mà dám tự mình chạy đến trước mặt ông cụ muốn xin gả cho Lập Thành, nếu không phải nó bây giờ còn có tác dụng, mẹ phải đánh chết cái loại bạch nhãn lang vong ơn phụ nghĩa như nó!”
Tống Thanh Thanh ngồi xổm ở bậc, cắn chặt móng tay, mới nhịn không phát ra âm thanh.
Cô luôn cảm thấy Tống Mẫn Mẫn đang có âm mưu gì đó, chỉ là không tìm được chứng cứ, không ngờ cô ta vậy mà độc ác như thế, cấu kết với bà Tống cướp lấy đứa con của cô rồi thay cô gả vào nhà họ Hứa!
Trong lồng ngực Tống Thanh Thanh bùng lên một ngọn lửa giận đang thiêu đốt, cô chống vào lan can từ trên bậc đứng dậy, lồng ngực vì sự chấn động và tức giận này dày chéo, cô xoay người nhẹ nhàng đi lên cầu thanh, nhanh chóng chạy thẳng đến phòng của Hứa Lập Thành, cô cho dù chết, cũng tuyệt đối sẽ không để âm mưu của Tống Mẫn Mẫn thành công.
Tống Thanh Thanh hoảng hốt mở cửa phòng xông đến trước mặt Hứa Lập Thành, Hứa Lập Thành vừa hay từ trong phòng tắm đi ra, eo quấn chiếc khăn lông, thân hình tráng kiện, cơ ngực rõ ràng nổi bật dưới ánh đèn ánh lên ánh nước, gương mặt nhỏ của Tống Thanh Thanh nhìn mà đỏ ửng, vốn dĩ lời nói ở cửa miệng bỗng bay mất, cả người ngây ra.
Hứa Lập Thành nhìn cô xấu hổ đỏ bừng mặt, lạnh lùng liếc qua cô: “Tống Thanh Thanh, cô thật buồn nôn, cô yên tâm đi, tôi chạm vào ai cũng sẽ không chạm vào cô!”
Như một gáo nước lạnh dội từ trên đầu xuống, sắc mặt của Tống Thanh Thanh trắng bệch rồi tỉnh lại, cô nhắm đôi mắt đỏ hoe lại, ngẩng đầu nhíu mày nhìn anh: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, ngay từ đầu tôi đã nói với anh, sự cố tối hôm đó là Tống Mẫn Mẫn và bà Tống thiết kế tôi, anh không tin, vừa rồi tôi nghe thấy hai người bọn họ đang bí mật nghĩ kế đợi tôi sinh con xong, muốn ép tôi và anh ly hôn, cướp lấy con của tôi, từ đó mà lấy được cổ phần của ông nội, anh không thể tiếp tục tin bọn họ nữa!”
Hứa Lập Thành trực tiếp bật cười thành tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm cô đến mức da đầu của cô tê dại: “Tống Thanh Thanh, cô bị mắc chứng hoang tưởng à? Từ ngày cô gả cho tôi Mẫn Mẫn luôn nhún nhường cô, tôi với cô ly hôn là chuyện chắc chắn rồi, sau đó tôi sẽ kết hôn với cô ấy, cô ấy sẽ vì tôi mà sinh ra con của chúng tôi, cô đừng hòng lấy chuyện cô mang thai đôi thì khiến tôi hồi tâm chuyển ý, vọng tưởng.”
Sắc mặt của Tống Thanh Thanh tái nhợt đứng ở đó, nhìn ánh mắt lạnh lẽo như băng đó của anh, mở miệng: “Tôi không có lừa anh, anh tin tôi, lần này nhất định phải tin tôi!”
“Dựa vào cái gì?” Hứa Lập Thành lạnh lùng nhìn cô, tàn nhẫn mở miệng.
“Dựa vào việc Tống Mẫn Mẫn chị ta không thể mang thai.”
“Lập Thành!”
Lời của Tống Thanh Thanh mới gằn xong, Tống Mẫn Mẫn bỗng xuất hiện, chạy tới trước mặt Hứa Lập Thành, mắt đỏ hoe rúc vào trong lòng anh, vô cùng đáng thương mà khóc lóc, nước mắt rưng rưng nhìn sang Tống Thanh Thanh: “Vừa rồi Thanh Thanh hẹn em đến phòng bếp nói chuyện, đột nhiên khóa trái cửa nhốt em ở trong bếp, còn bịt miệng của em, vẫn may mẹ dậy đi rót nước đã cứu được em, Thanh Thanh, chị xem em là em gái ruột thật lòng đối đãi, cho dù em phản bội chị gả cho Lập Thành, chị trước nay chưa từng trách em, em lại hết lần này đến lần trước hãm hại chị, trái tim của em sao có thể ác như thế chứ?”
Tống Mẫn Mẫn cắn chặt răng, bước tới hằn học trừng mắt với cô ta mà quát: “Tống Mẫn Mẫn chị có phải giả tạo quá rồi không? Trước mặt người diễn một vai sau lưng người viễn một kiểu, chị diễn không thấy mệt sao?”
“Đủ rồi!” Sắc mặt của Hứa Lập Thành tối sầm lại, trong ánh mắt nhiễm hàn sương: “Tống Thanh Thanh, người phụ nữ độc ác này, rốt cuộc muốn làm đến bước nào mới chịu thu tay lại? Cô cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Anh vừa nói, vừa ôm người Tống Mẫn Mẫn đi ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại, để lại một mình cô ôm cái bụng bầu đứng ở ngoài cửa, chao đảo, nước mắt lại rơi đầy mặt.
Đây là lần thứ hai anh đuổi cô ra khỏi cửa rồi, anh không tin cô, một chút cũng không tin cô.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 16: LÀ CÔ HẠ THUỐC
Sắc đêm tĩnh mịch, Tống Thanh Thanh ôm lấy bụng lăn đi trở lại trên giường, khó chịu ngủ không được, cứ thức mãi đến sáng.
Đôi mắt cô uể oải mà dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông nhắc nhở có tin nhắn đến, Tống Thanh Thanh mở ra xem, cây bàn chải đánh răng trong tay chợt ‘cạch’ rơi xuống bồn rửa mặt.
Là Hứa Lập Thành gửi đến: Bảy giờ tối, ở phòng 2501 khách sạn Hải Thiên, nói chuyện rõ ràng.
Bảy giờ tối, một mình cô vác cái bụng bự ngồi taxi đi tới khách sạn Hải Thiên, tìm đến phòng 2501, dùng thẻ phòng mở cửa, nhưng nhìn thấy một cảnh khiến cô chấn kinh không ngớt.
Tống Mẫn Mẫn đang bị một người đàn ông đè dưới thân với ánh mắt mơ màng....
Tống Thanh Thanh ngây ngốc mà đứng ở đó, toàn thân cứng đờ như băng, còn chưa đợi cô phản ứng lại thì bên tai đột nhiên quét qua một trận gió mạnh, ‘rầm’ một tiếng thật lớn, cánh cửa vốn đang khép hờ đột nhiên bị đá tung ra.
Hứa Lập Thành xông tới túm lấy người đàn ông trên thân Tống Mẫn Mẫn xuống, dùng sức lực toàn thân hung hăng đấm vào mặt anh ta mấy đấm, rồi lại ném anh ta xuống đất, khí tức toàn thân âm trầm đến đáng sợ, hai mắt tràn đầy tia máu.
Tống Mẫn Mẫn vốn dĩ vẫn còn đang trầm mê trong dục vọng tình yêu không rút ra được, lúc này bị động tĩnh cực lớn làm giật mình tỉnh lại, nhưng trong đầu vẫn lờ mờ, ngây ngốc mà nhìn thân ảnh cao lớn của Hứa Lập Thành từng bước từng bước đi tới trước giường, khuôn mặt đẹp trai cực kỳ tràn đầy sự không tin và đau lòng, nhìn cô ta từ trên cao xuống.
“Lập Thành....” Tống Mẫn Mẫn ngây ngốc nhìn anh, đôi con ngươi xinh đẹp ngạc nhiên mà nhìn vào một góc khác của căn phòng, một người đàn ông toàn thân đầy máu đang nằm sấp ở đó, khiến cô ta sợ hãi hét lên một tiếng, điên dại mà kêu ra tiếng: “A....”
Cô ta bò dậy khỏi giường kéo lấy tay áo của Hứa Lập Thành, liều mạng mà khóc lóc lắc đầu: “Không phải đâu, Lập Thành không phải đâu, anh nghe em giải thích đi, em không biết chuyện là sao hết, em tưởng anh ta là anh....”
Toàn thân Hứa Lập Thành đều đang run rẩy, lẳng lặng mà nhìn cô ta khóc lóc đầy nhếch nhác, đột nhiên Tống Mẫn Mẫn nhìn thấy Tống Thanh Thanh đang đứng ở bên cửa, lập tức vươn tay ra chỉ vào cô, phẫn nộ và tuyệt vọng kêu ra tiếng: “Tống Thanh Thanh! Đều tại cô, cô cố ý gài bẫy khiến cho Hứa Lập Thành bắt gặp, cô âm mưu thành công, cô vui lắm đúng không?”
Đầu não Tống Thanh Thanh ầm một tiếng trắng bệch, hỗn loạn một mảnh.
Cơ thể của Hứa Lập Thành cũng khựng lại, từ từ quay đầu lại nhìn cô, trong thanh âm của Tống Mẫn Mẫn tràn đầy tuyệt vọng: “Cô lừa tôi đến khách sạn nói muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi, hóa giải mâu thuẫn, nhưng lại hạ thuốc trong nước uống của tôi, còn tìm đàn ông đến vũ nhục tôi, uổng công tôi đối đãi với cô như em gái, sao cô lại nhẫn tâm như vậy?!”
Toàn thân Tống Thanh Thanh cứng đờ mà đứng ở đó, Hứa Lập Thành từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, đột nhiên nắm lấy cằm của cô, khuôn mặt vốn đã âm trầm lập tức dấy lên sự giận dữ: “Tống Thanh Thanh!”
Tống Thanh Thanh dùng sức siết chặt nắm đấm, vùng vẫy mà nói: “Em không có----”
‘Ầm’ một tiếng, lời của cô còn chưa nói xong, thì Hứa Lập Thành đã hung hăng đẩy cô ra, đầu của Tống Thanh Thanh đập vào cửa, đau đến choáng váng cả mặt mày, nhưng dù có đau cũng không đau bằng lời của anh.
Trước mắt trắng toát, không nhìn rõ được gì cả, chỉ có nỗi đau là cực kỳ chân thực.
Tống Thanh Thanh cắn chặt răng, đau đến nói không nên lời, ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn không tin em, vẫn không tin em....
Hứa Lập Thành tức giận mà nhìn cô, không nói lời nào, Tống Mẫn Mẫn ở đằng sau anh lại bị thuốc dày vò đến thần trí bất minh, cứ gọi tên của anh: “Lập Thành....”
Hứa Lập Thành lập tức quay về trước mặt cô ta, ôm cô ta vào lòng, khuôn mặt cô ta đỏ như vắt ra máu, đầu tóc rối loạn, giống như một vũng nước trên người anh ta, không ngừng kéo lấy vạt áo của Hứa Lập Thành: “Lập Thành...cứu em, em muốn, em không chịu nổi nữa, cho em....”
Sắc mặt Hứa Lập Thành chợt trầm xuống, vươn tay kéo lấy ga giường bao xung quanh người cô ta, khom người bế cô ta dậy, vệ sĩ theo tới quét nhìn người đàn ông ở góc tường một cái rồi tiến lên trước hỏi: “Hứa tổng, người đàn ông này....”
“Bắt lại, nghiêm khắc tra hỏi!”
Hứa Lập Thành bế Tống Mẫn Mẫn từng bước từng bước đi về phía cửa, lúc đi qua Tống Thanh Thanh, đưa cho cô một ánh mắt cảnh cáo, băng lãnh như mũi tên, giống như là muốn đâm vào trái tim của cô, Tống Thanh Thanh liều mạng vịn lấy khung cửa, mới chống đỡ không cho mình ngã xuống.
Thanh âm cô run rẩy, cúi đầu nhìn Tống Mẫn Mẫn ở trong vòng tay anh, hỏi: “Anh muốn giải thuốc cho chị ta ư?”
“Chị ta đã bị....cái đó rồi, anh vẫn muốn đích thân thay chị ta giải thuốc sao?”
Cô nhớ tối hôm đó cô tình cờ nhìn thấy Tống Mẫn Mẫn và người đàn ông khác hẹn nhau, Tống Mẫn Mẫn đã nói, Hứa Lập Thành chưa hề đụng qua cô ta, cho nên cô vẫn muốn ôm một tia hy vọng, tận mắt nhìn thấy Tống Mẫn Mẫn và người đàn ông khác làm loại chuyện đó, cô không dám tin Hứa Lập Thành không để bụng.
Hứa Lập Thành tức giận trợn tròn mắt, hung hăng mà trừng cô một cái: “Cô không có tư cách quản!”
Anh nói xong thì trực tiếp tông Tống Thanh Thanh ra sải bước rời đi, Tống Thanh Thanh ôm lấy bờ vai bị anh tông vào đầy đau đớn, vẫn nghiến răng mà đi theo.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 17: NGOÀI Ý MUỐN
Tống Mẫn Mẫn bị thuốc dày vò đến chịu không nổi nữa, toàn thân đều dán vào người của Hứa Lập Thành.
Hứa Lập Thành bế cô ta trực tiếp lên lầu, đá cửa phòng ra, Tống Thanh Thanh không vào được, vầng trán tông mạnh vào cửa một cái, tông đến choáng váng mặt mày.
Cô sốt sắng mà sáp vào cửa, không ngừng dùng tay đập cửa: “Hứa Lập Thành! Anh nghĩ cho rõ, em là vợ của anh, con của chúng ta sắp ra đời rồi! Người yêu anh là em!”
Bên trong cửa cả một hồi không có hồi âm nào, đột nhiên truyền ra một loạt thanh âm, sau một sự yên tĩnh dị thường, rất nhanh đã truyền đến thanh âm càng lúc càng lớn của Tống Mẫn Mẫn.
“Lập Thành....”
Thanh âm liên tiếp truyền tới, khiến cho Tống Thanh Thanh nghe mà lập tức mất đi hết tất cả sức lực, dựa vào cửa mà trượt xuống đất, không nhúc nhích tí nào, chỉ có trái tim đau đớn dữ dội, như vạn mũi tên xuyên tâm, sắp ngạt thở rồi.
Trước mắt hiện lên một làn sương nước mờ mịt, Tống Thanh Thanh nhịn không được mà cúi đầu buồn bã khóc thút thít, hận không thể chảy cạn nước mắt trong cơ thể.
Đây là người đàn ông cô yêu đến tận xương cốt, người đàn ông càng lúc càng nhẫn tâm vô tình với cô.
Mấy ngày trước, anh còn vì cô mang thai song sinh mà lần đầu tiên quan tâm mua cho cô rất nhiều đồ dinh dưỡng và đồ dùng sơ sinh, lần đầu tiên cô sinh ra mong đợi đối với anh, tưởng anh vẫn quan tâm đến mình và con.
Nhưng sự thực đã chứng minh cô đã sai rồi, sự giải thích của cô anh chả nghe lấy một câu, thì đã nhận định sự sỉ nhục của Tống Mẫn Mẫn đối với cô rồi.
Cô hy vọng lúc này có một người xuất hiện để nói với cô rằng, cô đã nhìn lầm rồi, tất cả đều là ảo giác của cô....
Nhưng lúc này cô chỉ ngồi ở đây, thanh âm ở bên trong cửa nghe rất rõ ràng, cô cũng không gạt được mình nữa.
Hứa Lập Thành tận mắt nhìn thấy Tống Mẫn Mẫn và người đàn ông khác ở bên nhau, cũng hoàn toàn không so đo mà làm thuốc giải cho cô ta, phát sinh quan hệ với anh, là tự bản thân mình luôn sống trong hoang tưởng, không có ai ngốc hơn cô nữa.
Tống Thanh Thanh không nhớ mình đã khóc bao lâu, cô từng bước từng bước đi ra ngoài cửa, nước mắt trên khuôn mặt đã chảy khô rồi, cơn mưa lớn xen kẽ với làn gió lạnh lẽo đánh vào mặt cô, đau như bị xé toạc, ngay cả trái tim cũng thế.
Cơn mưa lớn rơi ồ ạt, ướt đẫm toàn thân cô, giống như ngay cả ông trời cũng đang khóc vậy, Tống Thanh Thanh đi trên con đường nhìn màn mưa mờ mịt trước mắt, giống như chưa từng mê man như vậy qua.
Trong đầu cô không ngừng vang vọng lại thanh âm truyền ra từ trong phòng Hứa Lập Thành lúc nãy, lập tức quỳ xuống đất, nước mắt và nước mưa đan xen nhau trên khuôn mặt của cô, khóe miệng lại đột nhiên cong lên một nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.
Cô đã đến lúc từ bỏ rồi.
Sắc mặt cô thảm đạm vô cùng, tràn đầy tự tuyệt vọng, giống như một người đi vào ngõ cụt chỉ có thể bất lực cam chịu số phận vậy, chấp nhận rằng người Hứa Lập Thành yêu sâu đậm là Tống Mẫn Mẫn, chấp nhận rằng anh tuyệt đối không thể yêu mình, chấp nhận rằng anh của 10 năm trước sẽ không quay lại nữa.
Một ánh đèn xe rọi tới từ trong màn mưa, tiếng kèn phát ra thật dài, Tống Thanh Thanh ngẩng đầu lên kinh ngạc mà nhìn chiếc xe lái tới từ phía trước, muốn đứng dậy nhưng lại ngồi quỵ xuống, bụng truyền đến cơn đau thấu xương, cô nằm sấp trên mặt đất, mặt sáp vào mặt đất, thân dưới đột nhiên chảy ra một vũng máu, rất nhanh đã bị cơn mưa xối rửa sạch sẽ, cảnh tượng trông rất kinh tâm.
Cô liều mạng lắc đầu, nhưng lại không cầm được làn máu tươi không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể mình, nước mắt tuôn ra như chuỗi châu bị đứt dây, đừng, con của tôi, con của tôi! Con đừng xảy ra chuyện, ngàn vạn lần đừng mà!
Hứa Lập Thành, anh mau tới đi, mau cứu em và con....
Con ơi, con của tôi....
Hứa Lập Thành, anh thật nhẫn tâm, em hận anh!
‘Két---”
Bên tai vang lên tiếng thắng gấp của xe hơi, trước mắt Tống Thanh Thanh tối sầm, cả người hôn mê....
Trong căn phòng trên lầu hai của biệt thự----
Hứa Lập Thành ngồi trên ghế sofa, đôi mày rậm nhíu chặt mà nhìn Tống Mẫn Mẫn không ngừng rên rỉ ở trên giường kia, cô ta loạng choạng mà leo xuống giường, sà vào lòng anh, liều mạng mà hôn anh: “Lập Thành...Lập Thành.....”
Bất luận cô ta có nói thế nào, Hứa Lập Thành từ đầu đến cuối chỉ duy trì một tư thế ngồi không thay đổi, ánh mắt nhìn cô ta không chút gợn sóng nào, thậm chí còn cố ý nghiêng đầu né đi nụ hôn nóng như lửa của cô ta, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Mẫn Mẫn hoàn toàn trở nên khó coi.
Cô ta đã làm tới mức này rồi.
Cô ta cố ý gạt Tống Thanh Thanh tới khách sạn để bắt gặp cô ta và Lưu Hoàng, lại cố ý mua chuộc nhân viên phục vụ bán tin tức cho Hứa Lập Thành, nói anh ta chính mắt nhìn thấy cô ta bị một tên đàn ông lôi vào phòng, cô ta không tiếc thật sự uống nước đã bị hạ thuốc, chỉ vì để anh cứu mình xong sẽ muốn mình, đồng thời vu oan cho Tống Thanh Thanh.
Kế hoạch này vốn dĩ không chê vào đâu được, anh cũng thật sự đã vứt bỏ Tống Thanh Thanh mà bế mình về biệt thự, cô ta tưởng kế hoạch sẽ thành công, kết quả, anh vậy mà lại thờ ơ với cô ta như vậy?
Cô ta hiểu Hứa Lập Thành, tuyệt đối không phải là loại đàn ông hiền lành cấm dục, anh không chịu đụng vào mình, là vì anh đã phát hiện ra gì đó rồi sao?
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 18: BÀ CHỦ XẢY RA TAI NẠN XE RỒI
Hứa Lập Thành lấy bàn tay đang định cởi áo của anh ra, đứng dậy khỏi ghế sofa, trực tiếp đi ra khỏi phòng, đóng ‘rầm’ cửa lại.
Anh cầm lấy điện thoại bàn ở hành lang gọi cho một số điện thoại, lạnh lùng nói: “Bất kể dùng cách gì, tôi muốn biết chân tướng của sự việc hôm nay, còn có thân phận của người đàn ông đó nữa.”
“Vâng thưa Hứa tổng.” Đối phương lập tức cung kính mà đáp.
Cúp điện thoại, điều chỉnh cà vạt một chút, quay đầu nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng, bên trong truyền tới tiếng cầu xin đau khổ mà rối loạn của người phụ nữ, trong đôi con ngươi của anh giăng đầy sự âm u thâm trầm.
Cho dù hôm nay anh ta tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Thanh xuất hiện ở khách sạn, nhưng người đàn ông bị bắt gian đó, anh nhớ rất rõ, lần trước anh đã cứu được Tống Thanh Thanh suýt chút nữa đã bị người đàn ông này cưỡng bức, Tống Thanh Thanh không thể đi tìm anh ta cưỡng bức Tống Mẫn Mẫn được, vậy anh ta làm sao mà tìm được Tống Mẫn Mẫn, còn Tống Thanh Thanh lúc đó tại sao lại xuất hiện ở đó chứ?
Lúc đó anh cố ý giả vờ đã nhận định lời nói của Tống Mẫn Mẫn, sự chấn kinh và ngạc nhiên trên mặt Tống Thanh Thanh căn bản không giống giả.
Cho nên trong đây, nhất định là có người đang nói dối.
Một sự hung hãn quét qua trong đáy mắt của Hứa Lập Thành.
Anh lại gọi đi một số điện thoại, bảo bác sĩ tư nhân phối thuốc giải qua đây, mãi đến khi Tống Thanh Thanh khóc lóc hu hu trong phòng, sáp vào cửa không ngừng cầu xin anh muốn cô ta, anh mới cầm thuốc giải đi vào, bế Tống Mẫn Mẫn đang ngã bên cạnh cửa, quần áo trên người đã bị xé rách nát kia quay về giường, lấy nước đút thuốc cho cô ta.
Tống Mẫn Mẫn liều mạng lắc đầu không uống thuốc, cảm giác nhục nhã nhấn chìm toàn thân: “Tại sao anh không đụng vào em, Lập Thành? Em khổ sở cầu xin anh cứu em, sao anh có thể tàn nhẫn đối với em như vậy chứ?”
Hứa Lập Thành nhàn nhạt liếc cô ta một cái, vươn tay siết lấy cằm của cô ta, ép cô ta há miệng, đút thuốc vào trong.
Tống Mẫn Mẫn lập tức ho khan, nhếch nhác cực kỳ, cô ta có khi nào lại chịu qua sự nhục nhã này chứ.
Hứa Lập Thành đứng dậy, khóe môi khẽ mở: “Nếu như em vô tội thì anh sẽ khiến cho tất cả những người hại em trả cái giá đau khổ, em không cần lo.”
Trong đôi con ngươi xinh đẹp của Tống Mẫn Mẫn lóe qua một tia ngạc nhiên, cúi đầu không dám nhìn anh, hai tay chỉ túm lấy ga giường, gần như sắp nhàu nát ga giường rồi vậy.
Hứa Lập Thành đi ra khỏi phòng, xuống lầu nhìn xung quanh một cái mới phát hiện, không thấy Tống Thanh Thanh đâu.
Bên ngoài mưa rơi xối xả, tiếng sấm vang đùng đùng, bầu trời tối om nặng nề, không khí mang đầy khí tức thối nát khiến người ta thở không ra hơi.
Cái khuôn mặt nhỏ kinh ngạc và tuyệt vọng đó đột nhiên lóe qua trong đầu não, trái tim đột nhiên đau nhói như có ai đó siết chặt lại vậy, sắc mặt Hứa Lập Thành lập tức trở nên âm trầm, gọi điện thoại cho Tống Thanh Thanh.
Tiếng chuông reo rất lâu.
Không có ai nghe máy.
Liên tiếp gọi đi 4-5 cuộc kết quả đều như vậy, Hứa Lập Thành hung hăng kéo cà vạt ra, trên mặt giăng đầy sự u ám, người phụ nữ đáng chết, cho nên đây là cố ý giận dỗi với anh sao? Bên ngoài mưa to như vậy, người phụ nữ chết tiệt này có phải đã quên trong bụng mình còn đang mang một đôi song sinh rồi không!
Hứa Lập Thành cắn răng, trực tiếp phát tin nhắn thoại: “Tống Thanh Thanh, cô có ngon, đừng quên trong bụng cô còn có giống của tôi! Nếu còn không về thì sau này đừng về nữa!”
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là một số lạ, Hứa Lập Thành trực tiếp chuyển nó qua cho trợ lý Từ Lân.
Anh ta mới quay người, thì điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi từ Từ Lân, anh nghe máy, ngữ khí cực kỳ hung hãn: “Có gì mau nói đi!”
“Hứa tổng, bà chủ xảy ra tai nạn xe ở trước cửa khách sạn, đã được đưa đến bệnh viện...”
“Cạch----”
Hứa Lập Thành lập tức ném điện thoại xuống nhanh chóng xông ra ngoài cửa, thân ảnh rất nhanh đã biến mất trong màn mưa xối xả.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 19: ANH CHỈ CẦN CON
Bệnh viện trung tâm thành phố, bác sĩ phẫu thuật chính nhanh chóng đi vào phòng sanh chuẩn bị phẫu thuật, một đám y tá đẩy Tống Thanh Thanh toàn thân toàn máu nhanh chóng đi về phía này, Hứa Lập Thành xông lên trước, ánh mắt anh nhìn lên khuôn mặt trắng bệch mất sắc của Tống Thanh Thanh, rồi lại dời xuống dưới, lập tức kinh hoảng mà trừng to đôi mắt.
Đều là máu, đầm của cô, hai chân, lớp chăn bên dưới cơ thể đều bị máu tươi thấm đẫm, cả người cô giống như nằm trong vũng máu vậy, yếu ớt.như không có chút hơi thở.
Một đôi tay toàn máu vươn về phía tay áo của anh, Tống Thanh Thanh rơi nước mắt đầy mặt, thanh âm thoi thóp hơi tàn: “Cứu...cứu em và con...”
Từ Lân cùng lúc chạy đến với Hứa Lập Thành, vội vàng tiến tới trước mặt bác sĩ: “Vị này là Hứa tổng, tình hình của bà Hứa thế nào rồi?”
“Bà Hứa đã mang thai 8 tháng rồi, tuy chưa bị xe tông trúng, nhưng vì kinh sợ quá độ tạo thành sẩy thai, lúc đưa đến bệnh viện đã mất máu quá nhiều, tình hình cực kỳ nguy cấp, người lớn và trẻ con rất khó giữ cả hai, Hứa tổng mau đưa ra quyết định, bệnh viện sẽ dốc toàn lực.”
Hứa Lập Thành đứng ở đó, cơ thể cao lớn không ngừng phát run, cả người gần như ngạt thở.
Anh không nói ra được một câu nào, thần sắc anh cứng đờ, trong mắt là sự chấn kinh không thể che giấu.
Lời của bác sĩ vừa nói xong thì thanh âm cấp thiết của y tá ở bên cạnh lại liên tục truyền vào tai của Hứa Lập Thành: “Sản phụ vỡ nước ối rồi, cuống rốn cũng tróc rồi, cần phải nhanh chóng sinh!’
“Cần phải tiến hành phẫu thuật ngay!”
“...!”
“Hứa tổng.” Từ Lân đứng ở trước mặt Hứa Lập Thành, nhìn đôi tay không ngừng run rẩy của anh: “Làm sao đây?”
Đôi tay Hứa Lập Thành siết chặt thành nấm đấm, gân xanh nổi lên, mới lúc nãy, Từ Lân đã tra ra Tống Thanh Thanh là lần đầu tiên đến khách sạn Hải thiên, trước giờ chưa từng có qua ghi chép chi tiêu, còn Tống Mẫn Mẫn và người đàn ông bị bọn họ bắt đi kia, đã thuê xong phòng từ trưa rồi, cũng chính là nói, Tống Thanh Thanh xuất hiện ở đó bắt gặp Tống Mẫn Mẫn bị hạ thuốc, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Ở trong lòng anh, Tống Thanh Thanh bề ngoài là thanh tú yếu đuối, nhưng là một người phụ nữ tâm cơ ác độc, tính toán thâm sâu, anh không có chút hảo cảm nào với cô cả, nhưng bây giờ...
Từ Lân vừa nhìn liền nhận ra sự không nỡ của Hứa Lập Thành, mà sự không nỡ này là đối với Tống Thanh Thanh, anh ta nhìn thấy Tống Thanh Thanh thở càng lúc càng khó khăn, vội vàng mở miệng thúc giục: “Ngài đã từng nói mục đích ngài kết hôn với cô Hứa chỉ vì đứa con, bây giờ tình hình nguy cấp, nếu còn như vậy thì ngay cả đứa bé cũng không giữ được nữa mất, không thể đợi thêm nữa!”
“Cậu, cậu nói không sai, tôi...” Thanh âm Hứa Lập Thành run rẩy mà đáp.
Anh không thể phủ nhận, anh đến bây giờ vẫn giữ Tống Thanh Thanh ở bên cạnh, đích thực là vì đứa con của anh trong bụng cô, theo như dự định ban đầu của anh, chỉ cần đứa bé được thuận lợi sinh ra, anh sẽ ly hôn với Tống Thanh Thanh, nhưng bây giờ, cái cảm giác đau lòng đến ngạt thở này là sao vậy chứ?
Tống Thanh Thanh mở mắt ra, nước mắt lã chã mà nhìn sang Hứa Lập Thành, chính vào lúc này, vùng bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau kịch liệt, sắc mặt cô lập tức thay đổi, chỉ cảm thấy một thứ nóng bừng tuôn ra khỏi cơ thể, trước mắt lập tức chìm vào một màn đen.
“Tống Thanh Thanh! Tống Thanh Thanh---!”
Tống Thanh Thanh mở to mắt, nhưng không nhìn thấy gì hết, tất cả y tá và bác sĩ lập tức xông lên trước cầm máu cấp cứu cho cô lần nữa, y tá đã chuẩn bị xong thuốc tê đưa cho bác sĩ, toàn thân cô không ngừng run rẩy, cuối cùng chỉ nghe thấy thanh âm gian nan của Hứa Lập Thành vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tôi chỉ cần đứa bé...”
Câu nói này, hệt như một con dao, hung hăng đâm từng nhát vào trái tim của cô.
Đầu não cô trống rỗng, ý thức dần dần biến mất, nước mắt hoà lẫn máu rơi xuống, trước mắt Tống Thanh Thanh tối om, hoàn toàn hôn mê.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 20: CHỊ MUỐN LÀM GÌ
Hai ngày sau, Tống Thanh Thanh tỉnh lại.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Tống Thanh Thanh mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, bức tường xung quanh đều là màu trắng như tuyết, đầu mũi tràn đầy mùi thuốc khử trùng, trong ánh mắt mặt trời chói mắt, có một thân ảnh từ từ xuất hiện, vừa nhìn thấy cô tỉnh lại, liền hỏi: “Chị tỉnh rồi?”
Là Hứa Nhật Thiên.
Tống Thanh Thanh chầm chậm nhấc tay lên, sờ vào phần bụng đã trở nên bằng phẳng của mình, đôi mắt mờ mịt nước mắt, như sự đau đớn xé tâm xé phổi trước khi phẫu thuật kia vẫn chưa hề tiêu tán vậy.
Cô mờ mịt mà kiểm tra trái phải, bên cạnh không nhìn thấy hai thân ảnh nhỏ bé mà cô trong đợi, cô vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng Hứa Nhật Thiên lại đè cô lại, an ủi cô; “Đứa bé không sao, bây giờ đang ở phòng sơ sinh.”
Tống Thanh Thanh lúc này mới thở phào một hơi, trong đầu lại đột nhiên vang lên một thanh âm nhàn nhạt băng lãnh: “Tôi chỉ cần đứa bé...”
Cô ngẩng đầu nhìn sang Hứa Nhật Thiên: “Hứa Lập Thành đâu?”
Sắc mặt Hứa Nhật Thiên lập tức khựng lại, nhìn cô không nói gì, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, cô mới từ quỷ môn quan đi một vòng quay về, anh không muốn đả kích cô, nhưng không biết nên giấu cô thế nào nữa.
Tống Thanh Thanh quay đầu lại, ngay cả mi tâm cũng không nhíu lấy một cái, thậm chí còn khẽ cười lên, chỉ có ánh mắt là u ám.
Trái tim, như bị nghiền nát qua vậy, đau không thiết sống.
“Tôi muốn gặp con.” Đây chắc là động lực duy nhất để cô tiếp tục chống đỡ bây giờ rồi.
Hứa Nhật Thiên gật gật đầu, dìu cô ngồi lên xe lăn, đẩy cô đến phòng sơ sinh.
Cách một lớp kính, Hứa Nhật Thiên chỉ một chiếc giường nhỏ cách bọn họ gần nhất, để cô nhìn hai đứa trẻ sơ sinh đang dựa đầu vào nhau ngủ ở trên đó: “Chị đã sinh một đôi thai long phụng, các bé rất khỏe mạnh, đợi sức khỏe chị khỏe rồi, có thể đích thân bế chúng nó. Ông cụ về mua đồ cho các cháu yêu rồi, nói là ngày mai sẽ đem qua đây.”
Hai bàn tay Tống Thanh Thanh ghì trên tấm kính, mới nhìn được rõ, hai đứa con của cô khẽ nhúc nhích trên chiếc giường sơ sinh, làn da đỏ đỏ nhăn nhăn như con mèo mới sinh vậy, đôi mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ chu chu, tuy bây giờ vẫn chưa thể nhìn ra, nhưng cái vẻ mặt đó, cái khóe mắt sâu thẳm khẽ nhướng đó, giống cực một người đàn ông.
Nước mắt dần dần đọng lại nơi khóe mắt, chầm chầm rơi xuống.
Hứa Nhật Thiên vẫn còn muốn an ủi cô, Tống Thanh Thanh nhìn anh ta một cái, gật đầu: “Tôi đói rồi, muốn ăn chút đồ.”
Nghe vậy, đôi mắt Hứa Nhật Thiên hiện lên niềm vui, anh sợ nhất là khi cô tỉnh lại, tâm trạng u uất sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, bây giờ thì không màng tới gì nữa, liền gật đầu quay người đi ra ngoài.
Hứa Nhật Thiên vừa đi, một mình Tống Thanh Thanh đứng ở trước tấm kính yên lặng nhìn hai đứa con đến ngây ngốc, một thân ảnh từ từ tiến gần, đi đến trước mặt cô thì ngừng lại, trong thanh âm xen kẽ ý cười mỉa mai: “Tống Thanh Thanh, mạng cô thật lớn.”
Tống Thanh Thanh quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, sắc mặt lạnh lẽo: “Chị đến để làm gì?”
Cô không có quên, là người phụ nữ trước mắt này đã dùng các loại quỷ kế vu nhọ khiến cho hình tượng của cô ở trong lòng Hứa Lập Thành hoàn toàn sụp đổ, cũng vì cô ta, mà cô suýt nữa bị xe tông, suýt nữa không thể quay về từ quỷ môn quan.
Đáng sợ là, người phụ nữ này, muốn cướp đi con của cô!
Khóe miệng Tống Mẫn Mẫn khẽ nở nụ cười, đôi con ngươi xinh đẹp tràn đầy đắc ý, nhấc cái túi mua hàng trong tay đến trước mặt Tống Thanh Thanh, hàng hiệu trên túi suýt nữa đã làm mù mắt cô: “Cô tưởng cô rất oan ức sao? Lập Thành sở dĩ không ly hôn với cô, chẳng qua chỉ là vì con của cô mà thôi, khi cô vừa sinh đứa bé ra thì Lập Thành lập tức về bên cạnh an ủi tôi, bất kể tôi muốn gì, anh ấy đều mua cho tôi mà chả hề nhíu mày lấy một cái.” Cô ta mỉm cười mỉa mai: “Còn cô thì sao, nghe nói lần này cô sinh nở cực kỳ nguy hiểm, suýt nữa không sống được, nhưng Lập Thành, chả thèm đến thăm cô một cái nữa.”
Bị chọc trúng chỗ đau, Tống Thanh Thanh cắn môi, toàn thân cứng đờ mà trừng cô ta, cảm giác đau đớn truyền đến từ lục phủ ngũ tạng khiến cô gần như toàn thân co giật.
“Rốt cuộc chị đến để làm gì?!”
Tống Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, lạnh lùng cười một cái: “Cô tưởng tôi rảnh đến thăm cô sao? Lập Thành đi mua sắm dạo phố với tôi mệt rồi nên về nhà nghỉ ngơi trước, anh ấy bảo tôi đến chuyển lời với cô, bảo cô ngoan ngoãn từ bỏ, ký vào thoả thuận ly hôn, để lại đứa bé, sau khi tôi và Lập Thành kết hôn, tôi sẽ thay cô yêu thương hai đứa nhóc đàng hoàng.”
Cô ta cười rất thong thả, mang theo tư thái của kẻ thắng lợi, cô ta như rất chắc chắn, Tống Thanh Thanh nhất định sẽ đồng ý ly hôn.
Trong mắt Tống Thanh Thanh phun ra lửa giận, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Tống Mẫn Mẫn: “Các người coi tôi là gì chứ? Bọn tôi vẫn chưa ly hôn, tôi mới là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của anh ấy! Cô là cái thá gì? Tôi nói cho cô biết dù tôi có chết, cũng sẽ không giao các con vào tay cô đâu!”
Tống Mẫn Mẫn không ngờ thái độ của Tống Thanh Thanh lại kiên quyết như vậy, sắc mặt cô ta biến đổi dữ dội, thẹn quá hóa giận: “Tống Thanh Thanh cô có biết nhục không? Lập Thành chưa từng yêu cô, cô lại mặt dày quấn lấy anh ấy không buông, cô chẳng qua chỉ là đứa con gái của một tên mê cờ bạc, được nhà tôi thu dưỡng coi như cô tốt số rồi, còn hoang tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng gả cho Lập Thành, cũng không soi gương coi mình là cái cọng hành gì đi?”
“Còn tôi, là thiên kim đại tiểu thư chính thức của nhà họ Tống, cho dù là tôi lợi dụng cô, mượn bụng của cô sinh con thì cũng là phúc khí của cô rồi, cô còn hoang tưởng muốn tranh với tôi ư?”
Tống Thanh Thanh cắn răng ken két, ánh mắt tức giận trừng cô ta, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cho dù bọn tôi ly hôn, thì chị tưởng ông cụ sẽ chấp nhận cho chị vào nhà họ Hứa ư? Chỉ cần hai đứa trẻ của tôi ở bên cạnh chị một ngày thì chị vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái bóng của tôi, chị nuôi con thay tôi, tương lai sẽ có một ngày bọn nó biết được chân tướng, chị tưởng bọn nó sẽ còn để mặc cho chị bày bố ư? Tôi nói cho chị biết, chỉ cần có tôi thì chị đừng mong danh chính ngôn thuận gả vào nhà họ Hứa, cổ phần của Hứa thị, chị không lấy được một đồng nào đâu!”
CHƯƠNG 11: ĐỐ KỴ ĐẾN PHÁT ĐIÊN
Sáng hôm sau, bên ngoài phòng khám thai của bệnh viện.
Hứa Lập Thành mặc một chiếc áo khoác màu đen ôm Tống Mẫn Mẫn đi vào, khí thế bừng bừng, Tống Thanh Thanh nằm trên giường, ngước mắt thì nhìn thấy Mẫn Mẫn nắm tay của anh mỉm cười rạng rỡ xuất hiện ở trước mặt cô.
Động tác thân mật giữa hai người, lần nữa chọc đau mắt Tống Thanh Thanh, ngữ khí của cô bất thiện nhìn sang Tống Mẫn Mẫn: “Tôi từng nói không muốn nhìn thấy chị nữa.”
“Tôi đến là vì báo cáo khám thai của cô đã có rồi, sau khi xem xong, tôi sẽ dẫn Mẫn Mẫn đi bù đắp sinh nhật của cô ấy.” Hứa Lập Thành tiếp lời, ánh mắt lăng lệ nhìn thẳng vào Tống Thanh Thanh, không chút để tâm đến sự đau đớn trong mắt của cô.
Tống Mẫn Mẫn ánh mắt mang theo tia khiêu khích nhìn Tống Thanh Thanh, nhưng rất nhanh đổi sang nụ cười ấm áp: “Thanh Thanh không muốn nhìn thấy em, em ra ngoài đợi là được.”
Tống Mẫn Mẫn vừa rời khỏi, Hứa Lập Thành ngồi xuống, sốt ruột thúc giục bác sĩ nói rõ kết quả: “Báo cáo như thế nào?”
Ngữ khí của anh rõ ràng là không có kiên nhẫn nữa, nữ bác sĩ ngẩng đầu liếc nhìn anh, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của Tống Thanh Thanh ở trên giường, thở dài một tiếng, sau đó nhíu mày nói: “Cảm xúc của thai phụ đối với sức khỏe của đứa trẻ là vô cùng quan trọng, huống chi bà Hứa lần này mang thai đặc biệt, lần này suýt nữa sảy thai, sau này cần phải cố gắng điều dưỡng cơ thể, nếu không đứa trẻ rất có khả năng không giữ được.”
Trong lòng Tống Thanh Thanh bỗng lộp bộp, khẩn trương hỏi: “Mang thai đặc biệt, đặc biệt gì chứ?”
Nữ bác sĩ trước tiên liếc nhìn Hứa Lập Thành, Hứa Lập Thành nhíu mày: “Có ý gì?”
Ngữ khí của nữ bác sĩ trở lạnh, vừa xoay màn hình vi tính đến trước mặt anh và Tống Thanh Thanh, vừa đưa thiết bị dò trong tay đặt lên da bụng của Tống Thanh Thanh, chỉ vào hai thai nhi đã thành hình trên màn hình: “Lần này mang thai là song thai.”
Lời này vừa dứt, Tống Thanh Thanh và Hứa Lập Thành ngây ra, Tống Thanh Thanh kinh ngạc trợn to mắt, vừa nhìn chằm chằm vào màn hình, tâm trạng khó mà bình tĩnh.
Cô và Hứa Lập Thành quấn lấy nhau một đêm liền mang thai, hơn nữa một lần mang thai là thai đôi, là mẹ, bản thân cô vậy mà trước giờ không có phát giác.
Hứa Lập Thành ngồi ở đó, ngây ra giống như Tống Thanh Thanh mà nhìn vào màn hình đến thất thần, trên gương mặt đẹp trai, tâm trạng chấn động không hề kém với Tống Thanh Thanh.
“Mỗi người phụ nữ mang thai 10 tháng đều là một chuyện cực kỳ vất vả, bà Hứa đã mang thai đôi, phản ứng thai tự nhiên sẽ rõ ràng hơn thai phụ bình thường, cho dù cơ thể của mẹ có một chút không ổn, thai nhi sẽ lập tức bị ảnh hưởng, thanh niên trẻ tuổi chỉ biết làm loạn, lại không cố gắng chăm sóc cơ thể của thai phụ, đến khi đó người hối hận vẫn là bản thân!”
Nữ bác sĩ không màng tới thân phận của Hứa Lập Thành, lạnh giọng răn dạy một trận, Hứa Lập Thành nghe mà sắc mặt càng lúc càng tối sầm lại.
Người phụ nữ này biết rõ tình trạng của mình như thế, còn không màng nửa đêm theo anh lái xe ra ngoài, nếu không phải anh kịp thời cứu được cô, cô định vì sự ích kỷ của cô mà khiến hai đứa con của anh chôn cùng?
Anh đem lửa giận thiêu đốt nhắm thẳng vào Tống Thanh Thanh, ngoảnh đầu nhìn biểu cảm của Tống Thanh Thanh, lại bị chặn đựng trong cổ họng, ánh mắt đẹp đẽ vụt qua một tia sững sờ.
Tống Thanh Thanh hai tay vuốt ve da bụng phình lên, khóe môi cong lên nở nụ cười, đôi mắt cong cong híp lại tràn ngập ý cười, ngay cả cơ mắt cũng trở nên dịu dàng, xung quanh cô dường như có một loại ánh sáng bao phủ lấy cô, khiến người ở đây đều không thể phớt lờ, cô tỏa ra sự vui sướng từ đáy lòng.
Tống Thanh Thanh chú ý đến ánh mắt, ngẩng đầu quay sang nhìn anh, Hứa Lập Thành đột nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, xoay người đá cửa mà đi.
Tống Mẫn Mẫn đợi ở ngoài, bị động tác bất ngờ xông ra của anh dọa cho giật mình, không đợi cô ta phản ứng, Hứa Lập Thành trực tiếp ôm cô ta rời khỏi.
Tống Thanh Thanh ngồi ở trong đó nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ mà ngây ra, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh lẽo, bây giờ ngay cả con của anh, cũng không giữ được anh rồi sao.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 12: ANH ĐỀU NGHE VÀO HẾT
Hứa Lập Thành trực tiếp kéo Tống Mẫn Mẫn vào trong xe, nhanh chóng khởi động xe, lái vào trong nội thành.
Chiếc Maybach dừng lại ở bên ngoài một trung tâm thương mại lớn, Tống Mẫn Mẫn thậm chí chưa kịp hỏi cái gì thì bị Hứa Lập Thành kéo vào trong thang máy, cuối cùng dừng ở khu đồ sơ sinh của mẹ và bé ở tầng 5.
Tống Mẫn Mẫn thấy anh khẩn trương lại đè nén kìm được sự kích động, trong lòng trầm xuống, anh dẫn cô ta tới đây, lẽ nào là muốn cô ta chọn đồ sơ sinh của mẹ và bé cho Tống Thanh Thanh? Vừa rồi ở trong phòng khám thai, bác sĩ rốt cuộc đã nói gì?
Cô ta vô thức mỉm cười giả dối: “Lập Thành, anh sao lại khẩn trương như thế? Con của Thanh Thanh sao rồi?”
Hứa Lập Thành trực tiếp từ trong ví rút ra một chiếc thẻ đen ném trên quầy: “Cô ta mang thai đôi.”
Sắc mặt của Tống Mẫn Mẫn thay đổi, không dám tin mà lặp lại một lần: “Thai đôi?”
Cho nên, Hứa Lập Thành đã mềm lòng rồi sao?
Cô ta còn chưa phản ứng xong, Hứa Lập Thành đã tự mình đi vào một khu nội thất dành cho trẻ em, thuận tay chỉ vào chiếc giường, ghế, xe đẩy sơ sinh mà anh nhìn thấy, anh chỉ lia lịa khiến nhân viên cửa hàng nhìn vào trợn mắt há hốc mồm: “Cái này, cái này, toàn bộ gói hết lại cho tôi!”
Nói xong thì đi vào một cửa hàng quần áo của trẻ em, ngay cả kiểu dáng và kích cỡ đều không nhìn, vừa chỉ hào phóng trực tiếp kêu người ta gói lại.
Một nhân viên tốt bụng nhắc nhở: “Thưa anh, không biết bé của anh là trai hay gái, anh vừa rồi nhìn trúng nhiều như thế, trai gái đều có.”
Hứa Lập Thành sững ra một lúc, sau đó đưa mắt nhìn sang nhân viên cửa hàng: “Trai gái tôi đều muốn, tất cả kiểu dáng của trai gái một chiếc, gói lại.”
Tống Mẫn Mẫn ở một bên ngây ngốc nhìn, trong đầu đột nhiên vụt qua một suy nghĩ, sắc mặt của cô trắng bệch, móng tay sơn đỏ ghim sau vào trong lòng bàn tay, Tống Thanh Thanh! Cô đợi đấy cho tôi, tôi không những muốn người đàn ông của cô, còn muốn cướp đi con của cô, khiến cô cái gì cũng không có!
Đồ Hứa Lập Thành mua đều kêu trung tâm thương mại đóng gói xong thì đưa về biệt thự, nhưng anh ở cốp sau xe, còn nhét đầy một đống đồ dinh dưỡng cho thai phụ dùng.
Hứa Lập Thành cả quá trình không có chú ý đến sắc mặt của Tống Mẫn Mẫn càng lúc càng không được tự nhiên, lái xe về bệnh viện đem hết đồ đạc linh tinh về phòng bệnh của Tống Thanh Thanh, không nói hai lời một chân đá cửa phòng ra, dọa Tống Thanh Thanh giật mình.
Tống Thanh Thanh vốn cầm điện thoại nghe nhạc, dọa sợ mà từ trên giường ngồi dậy, trước mắt một cơn cuồng phong quét qua, Hứa Lập Thành xông đến trước mặt cô giật lấy chiếc điện thoại của cô và ném chiếc điện thoại sang một bên, giọng điệu cuồng bạo: “Tống Thanh Thanh, cô là muốn hại chết con của chúng ta sao?!”
Tống Thanh Thanh bị anh quát thì sững ra, ngây ngốc nhìn anh: “Anh, anh nói cái gì?”
Hứa Lập Thành cũng không nói rõ được tâm trạng của mình tại sao lại rất cáu kỉnh, anh vứt túi lớn túi nhỏ trong tay lên giường của cô, tức giận đừng đừng gào lên: “Những thứ này ăn cho tôi, nếu như vì cô mà con của tôi lại có một chút chuyện ngoài ý muốn gì, tôi khiến cô đẹp mặt!”
Anh gầm lên xong thì xoay người đi, ‘rầm’ lập tức cửa văng ra, Tống Thanh Thanh hoàn hồn, nhìn sang những túi đồ loạn xạ bị anh vứt, vitamin, sữa bà bầu, sản phẩm giữ gìn sức khỏe, còn có một đống sách dưỡng thai, linh tinh các nữa.
Tống Thanh Thanh cố gắng nhéo vào chân của mình, đau đớn kêu một tiếng mới chắc chắn tất cả những gì trước mắt không phải là mơ.
Đợi khi phản ứng lại, hốc mắt của Tống Thanh Thanh lại đỏ hoe, dường như nước mắt lại rơi xuống.
Lời của bác sĩ, anh vậy mà đều nghe vào hết...
Mà vừa rồi Tống Mẫn Mẫn đứng ở ngoài cửa giương mắt nhìn tất cả chuyện này, trên gương mặt xinh đẹp biểu cảm hung ác càng lúc càng đậm, hận mà trừng mắt nhìn Tống Thanh Thanh, ánh mắt đố kỵ đến phát điên.
Chuyện Tống Thanh Thanh mang thai đôi rất nhanh truyền đến nhà tổ nhà họ Hứa và nhà họ Tống, ông cụ Hứa lập tức mang theo một đống đồ bổ dưỡng và bà Lý mẹ của Hứa Lập Thành đích thân đến bệnh viện thăm Tống Thanh Thanh, thậm chí cưỡng ép Hứa Lập Thành bỏ chuyện của công lại xuống cùng đến bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh, vệ sĩ đứng thành một hàng phụ trách canh chừng, không cho phép bất cứ ai làm phiền.
Sau khi viện trưởng đích thân đến kiểm tra cho Tống Thanh Thanh, nói với ông cụ: “Thân thể của bà Hứa hồi phục rất tốt, chỉ cần chú ý điều dưỡng và khống chế cảm xúc, rất nhanh có thể xuất viện.”
Trên gương mặt uy nghiêm của ông cụ mới lộ ra nụ cười, an ủi vỗ vỗ tay của Tống Thanh Thanh: “Không sao là tốt rồi, Thanh Thanh, cháu suýt nữa dọa ông phát bệnh tim rồi, không ngờ cháu vậy mà sinh cho nhà họ Hứa ông một cặp bảo bối, ông nội thật sự rất vui.”
Tống Thanh Thanh mỉm cười nói xin lỗi: “Ông nội, khiến ông lo lắng rồi.”
“Cô thân là con dâu của nhà họ Hứa, ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được, nếu như hai đứa trẻ này xảy ra vấn đề gì, cô gánh vác nổi không?” Bà Lý đứng ở một bên lạnh giọng quở trách Tống Thanh Thanh, bà ta luôn xem thường Tống Thanh Thanh là thân phận con nuôi của nhà họ Tống, cộng thêm tin đồn bên ngoài, loại phụ nữ không biết liêm sỉ này sao xứng với con trai của bà ta?
“Con im miệng!” Ông cụ Hứa trực tiếp quát bà ta một tiếng, bà ta ngậm miệng lại, cũng không dám tiếp tục nhiều lời gì nữa.
Ông cụ Hứa nhíu mày, trầm giọng quét qua người của nhà họ Hứa đang trầm mặc không nói: “Ta đã chuyển 10% trong số 40% cổ phần của ta ở Hứa thị sang tên cho Thanh Thanh, số còn lại chỉ cần Thanh Thanh thuận lợi sinh được song thai, ta đều chuyển cho Lập Thành, cộng thêm 20% cổ phần trong tay nó nữa, Hứa thị chính là của nó rồi.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều chấn động.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 13: CUỘC HÔN NHÂN NÀY LY HÔN LÀ CÁI CHẮC
Bà Lý càng đứng không vững, âm lượng bỗng nâng cao: “Ba, ba nói lời linh tinh gì thế, 10% cổ phần của Hứa thị đại biểu cho điều gì? Ngay cả con cũng chỉ có 5% cổ phần, huống chi Hứa thị vốn dĩ chính là muốn cho Lập Thành, cho dù đứa trẻ không được sinh ra, Lập Thành cũng nhất định phải thừa kế Hứa thị!”
Lời của bà ta khiến ông cụ Hứa tức đến dựng đứng lông mày, cầm chiếc gậy đập mạnh xuống đất: “Con nghe xem con nói lời ngu xuẩn gì đi!”
Tống Thanh Thanh vội đỡ lưng của ông cụ: “Ông nội, mẹ nói đúng, cháu không thể lấy cổ phần của ông được.”
“Nghe thấy rồi chứ? Ba, cô ta lúc đầu làm sao gả vào nhà họ Hứa ba đâu phải là không biết, ngay cả chị gái ruột của mình cũng có thể tổn thương, ngay từ đầu con đã phản đối, ba già rồi lại không nghe, danh tiếng của cô ta ở thành phố Biển thật sự quá làm bẩn nhà họ Hứa, ba đem cổ phần cho cô ta, chuyện này không phải cho kẻ vô ơn ăn sao?”
“Đủ rồi!” Ông cụ Hứa giận dữ cắt ngang lời của bà Lý: “Ba đã nói từ lâu rồi, chuyện lúc đầu không được phép nhắc lại nữa! Con tưởng chuyện xấu con làm còn ít sao? Đừng tưởng ta cái gì cũng không biết, con ở bên ngoài bao dưỡng những người đàn ông đó, cũng suýt nữa cần tiền phải đến chỗ ta lấy rồi.”
Bà Lý bị ông cụ nói toác ra thì sắc mặt trắng bệch, một câu cũng nói không ra, Hứa Lập Thành lúc này đứng lên, sắc mặt âm trầm như mực, lạnh lùng liếc nhìn bà Lý sau đó mới chuyển sang ông cụ, nhàn nhạt nói: “Hy vọng ông nội tuân thủ những lời đã từng nói, đứa trẻ trong bụng Tống Thanh Thanh, cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ta bình an vô sự sinh ra, nhưng sau khi sinh ra, cháu và cô ta ly hôn, thỏa thuận ly hôn cháu đã chuẩn bị xong rồi...”
Lời của anh còn chưa nói xong, ông cụ Hứa trực tiếp ném cái gậy trong tay lên người anh, đột nhiên cửa bị người khác mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn xông vào, lao tới người của Hứa Lập Thành, chiếc gậy trực tiếp đập trúng lưng cô ta, Tống Mẫn Mẫn đau đớn kêu ‘á’ một tiếng.
“Mẫn Mẫn!” Hứa Lập Thành đau lòng ôm Tống Mẫn Mẫn vào trong lòng, trong đôi mắt đó tỏa ra sự thương tiếc và đau lòng, là thứ Tống Thanh Thanh trước nay chưa từng thấy.
“Anh không sao là được.” Tống Mẫn Mẫn nước mắt rưng rưng dựa vào người Hứa Lập Thành, khóe mắt khi nhìn về phía Tống Thanh Thanh lại mang theo sự châm chọc và đắc ý.
“Tống Mẫn Mẫn!” Tống Thanh Thanh tức giận vô cùng, từ trong kẽ rằn nhả ra tên của cô ta, Hứa Lập Thành bỗng quay đầu hằn học trừng mắt với cô, lại nhìn sang ông cụ Hứa, môi mỏng nhả ra lời nói lạnh lùng vô tình: “Ông nội, lời cháu đã nói tuyệt đối sẽ không hối hận, người phụ nữ này tâm cơ độc ác, không từ thủ đoạn, người cháu thật sự thích trong lòng là Mẫn Mẫn, trước giờ không phải cô ta, ông nội vẫn là sớm một chút nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, đừng bị cô ta lừa.”
Anh nói xong thì ôm Tống Mẫn Mẫn rời khỏi, để lại cho bọn họ một bóng lưng lạnh lùng quyết tuyệt, mà lời của anh lại cứ văng vẳng bên tai Tống Thanh Thanh, nước mắt của cô cũng không đè nén được nữa, lũ lượt rơi xuống, trái tim bị anh tổn thương đến vỡ vụn.
Ông cụ Hứa cũng bị anh chọc tức mà ôm ngực, ho dữ dội: “Thằng nhóc thối, phản rồi! Thanh Thanh đừng sợ, có ông nội ở đây, ai cũng đừng hòng bắt nạt cháu!”
Tống Thanh Thanh khó nhọc gật đầu, vẫn không nhịn mà khóc nức không thành tiếng.
Hứa Lập Thành bế Tống Mẫn Mẫn đến phòng khám chữa thương, sau đó Tống Mẫn Mẫn vẫn đau quá, Hứa Lập Thành đau lòng hỏi cô ta: “Em sao lại đột nhiên xuất hiện?”
Đáy mắt Tống Mẫn Mẫn chột dạ, sau đó lại mềm nhũn dựa vào người của Hứa Lập Thành, giải thích: “Em nghe nói Thanh Thanh sắp được xuất viện rồi, muốn đến thăm em ấy, vừa hay thấy ông nội muốn đánh anh, vẫn may, em đến kịp.”
Hứa Lập Thành nghe xong càng đau lòng vỗ vỗ đâu cô, Tống Mẫn Mẫn lại giả vờ vô tình hỏi: “Ông nội sao lại tức giận lớn như thế, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hứa Lập Thành nhớ tới chuyện vừa rồi sắc mặt lại tối sầm lại, đem chuyện ông cụ định chuyển 10% cổ phần của mình cho Tống Thanh Thanh nói cho cô ta, Tống Mẫn Mẫn nghe xong thì kinh ngạc không thôi, Hứa thị ở thành phố Biển là doanh nghiệp hàng đầu, nổi khắp thế giới, 10% cổ phần, đại biểu cho khối tài sản kếch xù, Tống Thanh Thanh cô cả đời còn lại cũng không cần lo nghĩ nữa rồi!
Sự đố kỵ trong mắt Tống Mẫn Mẫn càng lúc càng đậm, ông cụ vậy mà cưng chiều Tống Thanh Thanh như thế, không được, cô ta sẽ không để Tống Thanh Thanh được hời như thế, ông cụ thích Tống Thanh Thanh, không chịu cho hai người ly hôn thì không cô ta khiến Tống Thanh Thanh chủ động chết tâm, sau khi sinh con thì hoàn toàn cút khỏi tầm mắt của bọn họ!
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 14: VỀ NHÀ HỌ TỐNG
Hứa Lập Thành sắp xếp cho Tống Mẫn Mẫn ở lại bệnh viện dưỡng thương, Tống Thanh Thanh sau khi biết, chủ động xin bệnh viện cho xuất viện, về đến biệt thự, không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người ngày ngày ân ái trước mặt mình nữa.
Hai ngày sau Tống Mẫn Mẫn xuất viện, lại chủ động gọi điện cho Tống Thanh Thanh, bảo cô về nhà họ Tống một chuyến.
Tống Thanh Thanh không thèm nghĩ mà từ chối luôn, cô đối với cái nhà đó không có bao nhiêu tình cảm, Tống Mẫn Mẫn ở đầu dây bên kia lại cố ý đè nén ngữ khí, sự uy hiếp trong lời nói càng thêm rõ ràng: “Người ba dượng nghiện cờ bạc đó mà trước khi cô được nhà họ Tống nhận nuôi những năm nay không ít lần đến nhà họ Tống, cô không đến, tôi kêu ông ta đích thân đến tìm cô!”
Cô ta nói xong thì cúp máy, Tống Thanh Thanh vừa nghĩ tới hình ảnh đáng sợ trước năm 10 tuổi sống chung với ba dượng nghiện cờ bạc, vô cùng đau đầu, nghĩ rồi vẫn quyết định đến chỗ hẹn.
Tống Thanh Thanh vừa bước vào cửa lớn của nhà họ Tống, Tống Mẫn Mẫn và mẹ của cô ta bà Tống sớm đã ngồi đợi ở trong phòng khách, điều khiến Tống Thanh Thanh bất ngờ là Hứa Lập Thành cũng ở đây, ngồi bên cạnh Tống Mẫn Mẫn, vẻ măt dịu dàng nhìn cô ta, đưa tay vén sợi tóc ra đằng sau tai.
Bước chân của Tống Thanh Thanh cứng nhắc, cả người giống như rơi vào trong nước băng, lạnh đến thấu xương.
Anh ta nhìn thấy Tống Thanh Thanh đi vào, đôi mắt tuyệt đẹp hơi nheo lại, rất nhanh khôi phục sự lãnh khốc thường ngày, không tiếp tục nhìn cô nữa.
Mắt của Tống Thanh Thanh đau nhói, muốn ói mấy lần cố gắng duy trì sự bình tĩnh, cất bước đi tới trước sô pha ngồi xuống, nhìn sang bà Tống: “Mẹ.”
bà Tống lạnh lùng ngước mắt nhìn cô, châm chọc nói cô: “Thanh Thanh, tuy con gả vào nhà họ Hứa, nhưng dù sao vẫn là con gái của nhà họ Tống, mẹ không tìm con, con liền không nghe không hỏi đến nhà họ Tống rồi, trong mắt còn có mẹ và chị con không hả.”
Trong lòng Tống Thanh Thanh vụt qua ý cười lạnh, cô được nhà họ Tống nhận nuôi 10 năm, trong 10 năm phải chịu ánh mắt lạnh lẽo và ức hiếp của bà ta và Tống Mẫn Mẫn, bà ta bây giờ muốn nghĩ ra cô cũng là con gái của nhà họ Tống sao?
Nhưng trên mặt cô vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Mẹ tìm con có chuyện gì sao?”
Âm lượng của bà Tống bỗng nâng cao: “Không có chuyện gì thì không thể tìm con sao? Chị gái con nghe nói con mang thai đôi, đặc biệt xin Lập Thành để con về nhà họ Tống, đích thân chăm sóc đến khi con sinh, chị gái con có ý tốt, cho dù con làm ra chuyện có lỗi với nó như thế...”
“Mẹ.” Tống Mẫn Mẫn đưa tay cắt ngang lời bà ta, lắc đầu tỏ ý bà ta không cần tiếp tục nói nữa.
bà Tống lúc này mới im, hằn học nhìn Tống Thanh Thanh, đột nhiên đứng dậy gọi mấy người làm đi dọn dẹp, lên tầng hai thu dọn phòng cho Tống Thanh Thanh.
Trong phòng sách rộng lớn chỉ còn lại ba người bọn họ, Tống Thanh Thanh lạnh mặt nhìn chằm chằm Tống Mẫn Mẫn, cô không ngốc, sẽ không dễ dàng tin Tống Mẫn Mẫn thật sự có lòng tốt như bà Tống nói.
Lồng ngực của Tống Thanh Thanh bùng lên lửa giận, Tống Mẫn Mẫn đột nhiên mở miệng cắt ngang cô: “Thanh Thanh, chị đã chuẩn bị cho em rất nhiều thứ mà em thích, em lên trên xem thử, có gì không đủ, kêu người làm bổ sung cho em.”
Tống Mẫn Mẫn nói xong thì túm lấy Hứa Lập Thành, quay đầu sang cô thì ném cho cô một ánh mắt uy hiếp, đôi môi mỏng đỏ chót đóng rồi mở, không có âm thanh nói ra mấy chữ: “Ba dượng của cô.”
Tống Thanh Thanh không muốn để bọn họ ở riêng với nhau, nhưng càng không muốn giương mắt nhìn hai người ở trước mặt cô ân ái, hình ảnh này đối với cô mà nói, vô cùng chói mắt.
Cô xoay người đi lên cầu thang, mới đi tới góc, Tống Mẫn Mẫn đưa tay đột nhiên cầm lấy một quyển tạp chí trên bàn trà để ở trước mặt Hứa Lập Thành, lật từng trang xem, dịu giọng nói: “Lập Thành, nghe nói biển Aegea là thánh địa mà các cặp yêu nhau và kết hôn, em từ lâu trước đây luôn rất thích nơi này, anh sau này có thể dẫn em đi không?”
Hứa Lập Thành xem cũng không xem, mỉm cười cưng chiều với cô ta: “Chỉ cần em thích, đi đâu cũng được.”
Gò má và tai của Tống Mẫn Mẫn đỏ bừng, cười e thẹn, chủ động dựa vào trong lòng của anh: “Váy cưới của em nhất định phải do chính tay bậc thầy nổi tiếng quốc tế thiết kế cho, bởi vì em muốn trong ngày cưới trở thành cô dâu đẹp nhất, sau đó gả cho anh.”
Tống Thanh Thanh cả người run lên, không dám tin mà xoay đầu, nhìn bóng dáng hai người ôm ấp lấy nhau, trực tiếp ngây người, một lúc lâu cũng không nhúc nhích được.
Đổi lại là trước kia, cô nhất định sẽ tức giận mà xông tới túm lấy Tống Mẫn Mẫn mà mắng chửi một trận, nhưng cô biết, như thế sẽ trúng kế của Tống Mẫn Mẫn, cô ta hết lần này đến lần khác thiết kế khiến Hứa Lập Thành chán ghét cô, cho rằng cô là người phụ nữ lòng dạ độc ác hẹp hòi, đối với cô càng lúc càng khó mà chịu đựng.
Cô nếu đã biết, nhất định sẽ không tiếp tục ngốc nghếch trúng chiêu, cô nói với bản thân phải nhịn, chỉ cần cô sinh con xong, chỉ cần cô không ly hôn, Tống Mẫn Mẫn không thể ở bên Hứa Lập Thành!
Khi ăn bữa tối, bà Tống lần nữa bảo Hứa Lập Thành ở lại nhà họ Tống một hôm, Hứa Lập Thành vậy mà không có phản đối, Tống Thanh Thanh tự nhiên cũng phải ở lại.
Tuy nhiên sớm đã dự đoán được, nhưng Hứa Lập Thành rõ ràng mở miệng đưa ra yêu cầu muốn phân phòng ngủ với Tống Thanh Thanh, điều này vẫn khiến trái tim của Tống Thanh Thanh đau không ngừng.
Từ ngày cô gả vào nhà họ Hứa, bọn họ chưa từng ngủ chung phòng, mà anh sẽ đến phòng của ai qua đêm, nghĩ cũng không nghĩ thì cũng có thể đoán được.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 15: PHÁ VỠ ÂM MƯU
Nằm trên giường, Tống Thanh Thanh hơi cụp mi, ôm cái bụng to thế nào cũng không ngủ được, cho nên bèn cầm ly nước đi xuống lầu.
Trong phòng bếp có một ánh đèn sáng leo lắt, dường như có ai đang ở đó, tiếng nói chuyện ríu rít truyền vào trong tai Tống Thanh Thanh, khiến cô sửng sốt vội vàng đứng vững trên bậc không dám cử động bừa.
Bà Tống kéo Tống Mẫn Mẫn nghi ngờ nhìn phòng khách tối đen một mảng ở ngoài phòng bếp, cố ý đè thấp âm thanh, hỏi: “Mẫn Mẫn, tiếp theo con định làm như nào? Con cho dù muốn gả vào nhà họ Hứa, đến lúc đó chuyện con không thể mang thai nếu như bị phát hiện rồi, thì không hay rồi!”
Tống Mẫn Mẫn cười lạnh: “Cho nên, hai nghiệt chủng trong bụng Tống Thanh Thanh, con nhất định phải bảo vệ cô ta thuận lợi sinh ra, đến lúc đó lại đuổi cô ra ra khỏi cửa, con của cô ta thuộc về con rồi, con nuôi thay cô ta, ông cụ không phải rất yêu thương hai đứa cháu chưa chào đời này sao, đến lúc đó thì con có thể lấy được cổ phần của Hứa thị, cả đời cũng không cần lo nghĩ rồi.”
bà Tống nghe vậy thì đắc ý bật cười, gật đầu tán đồng: “Con nhóc chết tiệt Tống Thanh Thanh đó, lúc đầu đem nó đưa lên giường của Lập Thành chẳng qua chỉ là vì để nó mang thai sau đó đuổi nó ra khỏi nhà, con lại đem đứa trẻ mà nó sinh ra gả vào nhà họ Hứa, không ngờ nó vậy mà dám tự mình chạy đến trước mặt ông cụ muốn xin gả cho Lập Thành, nếu không phải nó bây giờ còn có tác dụng, mẹ phải đánh chết cái loại bạch nhãn lang vong ơn phụ nghĩa như nó!”
Tống Thanh Thanh ngồi xổm ở bậc, cắn chặt móng tay, mới nhịn không phát ra âm thanh.
Cô luôn cảm thấy Tống Mẫn Mẫn đang có âm mưu gì đó, chỉ là không tìm được chứng cứ, không ngờ cô ta vậy mà độc ác như thế, cấu kết với bà Tống cướp lấy đứa con của cô rồi thay cô gả vào nhà họ Hứa!
Trong lồng ngực Tống Thanh Thanh bùng lên một ngọn lửa giận đang thiêu đốt, cô chống vào lan can từ trên bậc đứng dậy, lồng ngực vì sự chấn động và tức giận này dày chéo, cô xoay người nhẹ nhàng đi lên cầu thanh, nhanh chóng chạy thẳng đến phòng của Hứa Lập Thành, cô cho dù chết, cũng tuyệt đối sẽ không để âm mưu của Tống Mẫn Mẫn thành công.
Tống Thanh Thanh hoảng hốt mở cửa phòng xông đến trước mặt Hứa Lập Thành, Hứa Lập Thành vừa hay từ trong phòng tắm đi ra, eo quấn chiếc khăn lông, thân hình tráng kiện, cơ ngực rõ ràng nổi bật dưới ánh đèn ánh lên ánh nước, gương mặt nhỏ của Tống Thanh Thanh nhìn mà đỏ ửng, vốn dĩ lời nói ở cửa miệng bỗng bay mất, cả người ngây ra.
Hứa Lập Thành nhìn cô xấu hổ đỏ bừng mặt, lạnh lùng liếc qua cô: “Tống Thanh Thanh, cô thật buồn nôn, cô yên tâm đi, tôi chạm vào ai cũng sẽ không chạm vào cô!”
Như một gáo nước lạnh dội từ trên đầu xuống, sắc mặt của Tống Thanh Thanh trắng bệch rồi tỉnh lại, cô nhắm đôi mắt đỏ hoe lại, ngẩng đầu nhíu mày nhìn anh: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, ngay từ đầu tôi đã nói với anh, sự cố tối hôm đó là Tống Mẫn Mẫn và bà Tống thiết kế tôi, anh không tin, vừa rồi tôi nghe thấy hai người bọn họ đang bí mật nghĩ kế đợi tôi sinh con xong, muốn ép tôi và anh ly hôn, cướp lấy con của tôi, từ đó mà lấy được cổ phần của ông nội, anh không thể tiếp tục tin bọn họ nữa!”
Hứa Lập Thành trực tiếp bật cười thành tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm cô đến mức da đầu của cô tê dại: “Tống Thanh Thanh, cô bị mắc chứng hoang tưởng à? Từ ngày cô gả cho tôi Mẫn Mẫn luôn nhún nhường cô, tôi với cô ly hôn là chuyện chắc chắn rồi, sau đó tôi sẽ kết hôn với cô ấy, cô ấy sẽ vì tôi mà sinh ra con của chúng tôi, cô đừng hòng lấy chuyện cô mang thai đôi thì khiến tôi hồi tâm chuyển ý, vọng tưởng.”
Sắc mặt của Tống Thanh Thanh tái nhợt đứng ở đó, nhìn ánh mắt lạnh lẽo như băng đó của anh, mở miệng: “Tôi không có lừa anh, anh tin tôi, lần này nhất định phải tin tôi!”
“Dựa vào cái gì?” Hứa Lập Thành lạnh lùng nhìn cô, tàn nhẫn mở miệng.
“Dựa vào việc Tống Mẫn Mẫn chị ta không thể mang thai.”
“Lập Thành!”
Lời của Tống Thanh Thanh mới gằn xong, Tống Mẫn Mẫn bỗng xuất hiện, chạy tới trước mặt Hứa Lập Thành, mắt đỏ hoe rúc vào trong lòng anh, vô cùng đáng thương mà khóc lóc, nước mắt rưng rưng nhìn sang Tống Thanh Thanh: “Vừa rồi Thanh Thanh hẹn em đến phòng bếp nói chuyện, đột nhiên khóa trái cửa nhốt em ở trong bếp, còn bịt miệng của em, vẫn may mẹ dậy đi rót nước đã cứu được em, Thanh Thanh, chị xem em là em gái ruột thật lòng đối đãi, cho dù em phản bội chị gả cho Lập Thành, chị trước nay chưa từng trách em, em lại hết lần này đến lần trước hãm hại chị, trái tim của em sao có thể ác như thế chứ?”
Tống Mẫn Mẫn cắn chặt răng, bước tới hằn học trừng mắt với cô ta mà quát: “Tống Mẫn Mẫn chị có phải giả tạo quá rồi không? Trước mặt người diễn một vai sau lưng người viễn một kiểu, chị diễn không thấy mệt sao?”
“Đủ rồi!” Sắc mặt của Hứa Lập Thành tối sầm lại, trong ánh mắt nhiễm hàn sương: “Tống Thanh Thanh, người phụ nữ độc ác này, rốt cuộc muốn làm đến bước nào mới chịu thu tay lại? Cô cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Anh vừa nói, vừa ôm người Tống Mẫn Mẫn đi ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại, để lại một mình cô ôm cái bụng bầu đứng ở ngoài cửa, chao đảo, nước mắt lại rơi đầy mặt.
Đây là lần thứ hai anh đuổi cô ra khỏi cửa rồi, anh không tin cô, một chút cũng không tin cô.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 16: LÀ CÔ HẠ THUỐC
Sắc đêm tĩnh mịch, Tống Thanh Thanh ôm lấy bụng lăn đi trở lại trên giường, khó chịu ngủ không được, cứ thức mãi đến sáng.
Đôi mắt cô uể oải mà dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông nhắc nhở có tin nhắn đến, Tống Thanh Thanh mở ra xem, cây bàn chải đánh răng trong tay chợt ‘cạch’ rơi xuống bồn rửa mặt.
Là Hứa Lập Thành gửi đến: Bảy giờ tối, ở phòng 2501 khách sạn Hải Thiên, nói chuyện rõ ràng.
Bảy giờ tối, một mình cô vác cái bụng bự ngồi taxi đi tới khách sạn Hải Thiên, tìm đến phòng 2501, dùng thẻ phòng mở cửa, nhưng nhìn thấy một cảnh khiến cô chấn kinh không ngớt.
Tống Mẫn Mẫn đang bị một người đàn ông đè dưới thân với ánh mắt mơ màng....
Tống Thanh Thanh ngây ngốc mà đứng ở đó, toàn thân cứng đờ như băng, còn chưa đợi cô phản ứng lại thì bên tai đột nhiên quét qua một trận gió mạnh, ‘rầm’ một tiếng thật lớn, cánh cửa vốn đang khép hờ đột nhiên bị đá tung ra.
Hứa Lập Thành xông tới túm lấy người đàn ông trên thân Tống Mẫn Mẫn xuống, dùng sức lực toàn thân hung hăng đấm vào mặt anh ta mấy đấm, rồi lại ném anh ta xuống đất, khí tức toàn thân âm trầm đến đáng sợ, hai mắt tràn đầy tia máu.
Tống Mẫn Mẫn vốn dĩ vẫn còn đang trầm mê trong dục vọng tình yêu không rút ra được, lúc này bị động tĩnh cực lớn làm giật mình tỉnh lại, nhưng trong đầu vẫn lờ mờ, ngây ngốc mà nhìn thân ảnh cao lớn của Hứa Lập Thành từng bước từng bước đi tới trước giường, khuôn mặt đẹp trai cực kỳ tràn đầy sự không tin và đau lòng, nhìn cô ta từ trên cao xuống.
“Lập Thành....” Tống Mẫn Mẫn ngây ngốc nhìn anh, đôi con ngươi xinh đẹp ngạc nhiên mà nhìn vào một góc khác của căn phòng, một người đàn ông toàn thân đầy máu đang nằm sấp ở đó, khiến cô ta sợ hãi hét lên một tiếng, điên dại mà kêu ra tiếng: “A....”
Cô ta bò dậy khỏi giường kéo lấy tay áo của Hứa Lập Thành, liều mạng mà khóc lóc lắc đầu: “Không phải đâu, Lập Thành không phải đâu, anh nghe em giải thích đi, em không biết chuyện là sao hết, em tưởng anh ta là anh....”
Toàn thân Hứa Lập Thành đều đang run rẩy, lẳng lặng mà nhìn cô ta khóc lóc đầy nhếch nhác, đột nhiên Tống Mẫn Mẫn nhìn thấy Tống Thanh Thanh đang đứng ở bên cửa, lập tức vươn tay ra chỉ vào cô, phẫn nộ và tuyệt vọng kêu ra tiếng: “Tống Thanh Thanh! Đều tại cô, cô cố ý gài bẫy khiến cho Hứa Lập Thành bắt gặp, cô âm mưu thành công, cô vui lắm đúng không?”
Đầu não Tống Thanh Thanh ầm một tiếng trắng bệch, hỗn loạn một mảnh.
Cơ thể của Hứa Lập Thành cũng khựng lại, từ từ quay đầu lại nhìn cô, trong thanh âm của Tống Mẫn Mẫn tràn đầy tuyệt vọng: “Cô lừa tôi đến khách sạn nói muốn nói chuyện đàng hoàng với tôi, hóa giải mâu thuẫn, nhưng lại hạ thuốc trong nước uống của tôi, còn tìm đàn ông đến vũ nhục tôi, uổng công tôi đối đãi với cô như em gái, sao cô lại nhẫn tâm như vậy?!”
Toàn thân Tống Thanh Thanh cứng đờ mà đứng ở đó, Hứa Lập Thành từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, đột nhiên nắm lấy cằm của cô, khuôn mặt vốn đã âm trầm lập tức dấy lên sự giận dữ: “Tống Thanh Thanh!”
Tống Thanh Thanh dùng sức siết chặt nắm đấm, vùng vẫy mà nói: “Em không có----”
‘Ầm’ một tiếng, lời của cô còn chưa nói xong, thì Hứa Lập Thành đã hung hăng đẩy cô ra, đầu của Tống Thanh Thanh đập vào cửa, đau đến choáng váng cả mặt mày, nhưng dù có đau cũng không đau bằng lời của anh.
Trước mắt trắng toát, không nhìn rõ được gì cả, chỉ có nỗi đau là cực kỳ chân thực.
Tống Thanh Thanh cắn chặt răng, đau đến nói không nên lời, ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn không tin em, vẫn không tin em....
Hứa Lập Thành tức giận mà nhìn cô, không nói lời nào, Tống Mẫn Mẫn ở đằng sau anh lại bị thuốc dày vò đến thần trí bất minh, cứ gọi tên của anh: “Lập Thành....”
Hứa Lập Thành lập tức quay về trước mặt cô ta, ôm cô ta vào lòng, khuôn mặt cô ta đỏ như vắt ra máu, đầu tóc rối loạn, giống như một vũng nước trên người anh ta, không ngừng kéo lấy vạt áo của Hứa Lập Thành: “Lập Thành...cứu em, em muốn, em không chịu nổi nữa, cho em....”
Sắc mặt Hứa Lập Thành chợt trầm xuống, vươn tay kéo lấy ga giường bao xung quanh người cô ta, khom người bế cô ta dậy, vệ sĩ theo tới quét nhìn người đàn ông ở góc tường một cái rồi tiến lên trước hỏi: “Hứa tổng, người đàn ông này....”
“Bắt lại, nghiêm khắc tra hỏi!”
Hứa Lập Thành bế Tống Mẫn Mẫn từng bước từng bước đi về phía cửa, lúc đi qua Tống Thanh Thanh, đưa cho cô một ánh mắt cảnh cáo, băng lãnh như mũi tên, giống như là muốn đâm vào trái tim của cô, Tống Thanh Thanh liều mạng vịn lấy khung cửa, mới chống đỡ không cho mình ngã xuống.
Thanh âm cô run rẩy, cúi đầu nhìn Tống Mẫn Mẫn ở trong vòng tay anh, hỏi: “Anh muốn giải thuốc cho chị ta ư?”
“Chị ta đã bị....cái đó rồi, anh vẫn muốn đích thân thay chị ta giải thuốc sao?”
Cô nhớ tối hôm đó cô tình cờ nhìn thấy Tống Mẫn Mẫn và người đàn ông khác hẹn nhau, Tống Mẫn Mẫn đã nói, Hứa Lập Thành chưa hề đụng qua cô ta, cho nên cô vẫn muốn ôm một tia hy vọng, tận mắt nhìn thấy Tống Mẫn Mẫn và người đàn ông khác làm loại chuyện đó, cô không dám tin Hứa Lập Thành không để bụng.
Hứa Lập Thành tức giận trợn tròn mắt, hung hăng mà trừng cô một cái: “Cô không có tư cách quản!”
Anh nói xong thì trực tiếp tông Tống Thanh Thanh ra sải bước rời đi, Tống Thanh Thanh ôm lấy bờ vai bị anh tông vào đầy đau đớn, vẫn nghiến răng mà đi theo.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 17: NGOÀI Ý MUỐN
Tống Mẫn Mẫn bị thuốc dày vò đến chịu không nổi nữa, toàn thân đều dán vào người của Hứa Lập Thành.
Hứa Lập Thành bế cô ta trực tiếp lên lầu, đá cửa phòng ra, Tống Thanh Thanh không vào được, vầng trán tông mạnh vào cửa một cái, tông đến choáng váng mặt mày.
Cô sốt sắng mà sáp vào cửa, không ngừng dùng tay đập cửa: “Hứa Lập Thành! Anh nghĩ cho rõ, em là vợ của anh, con của chúng ta sắp ra đời rồi! Người yêu anh là em!”
Bên trong cửa cả một hồi không có hồi âm nào, đột nhiên truyền ra một loạt thanh âm, sau một sự yên tĩnh dị thường, rất nhanh đã truyền đến thanh âm càng lúc càng lớn của Tống Mẫn Mẫn.
“Lập Thành....”
Thanh âm liên tiếp truyền tới, khiến cho Tống Thanh Thanh nghe mà lập tức mất đi hết tất cả sức lực, dựa vào cửa mà trượt xuống đất, không nhúc nhích tí nào, chỉ có trái tim đau đớn dữ dội, như vạn mũi tên xuyên tâm, sắp ngạt thở rồi.
Trước mắt hiện lên một làn sương nước mờ mịt, Tống Thanh Thanh nhịn không được mà cúi đầu buồn bã khóc thút thít, hận không thể chảy cạn nước mắt trong cơ thể.
Đây là người đàn ông cô yêu đến tận xương cốt, người đàn ông càng lúc càng nhẫn tâm vô tình với cô.
Mấy ngày trước, anh còn vì cô mang thai song sinh mà lần đầu tiên quan tâm mua cho cô rất nhiều đồ dinh dưỡng và đồ dùng sơ sinh, lần đầu tiên cô sinh ra mong đợi đối với anh, tưởng anh vẫn quan tâm đến mình và con.
Nhưng sự thực đã chứng minh cô đã sai rồi, sự giải thích của cô anh chả nghe lấy một câu, thì đã nhận định sự sỉ nhục của Tống Mẫn Mẫn đối với cô rồi.
Cô hy vọng lúc này có một người xuất hiện để nói với cô rằng, cô đã nhìn lầm rồi, tất cả đều là ảo giác của cô....
Nhưng lúc này cô chỉ ngồi ở đây, thanh âm ở bên trong cửa nghe rất rõ ràng, cô cũng không gạt được mình nữa.
Hứa Lập Thành tận mắt nhìn thấy Tống Mẫn Mẫn và người đàn ông khác ở bên nhau, cũng hoàn toàn không so đo mà làm thuốc giải cho cô ta, phát sinh quan hệ với anh, là tự bản thân mình luôn sống trong hoang tưởng, không có ai ngốc hơn cô nữa.
Tống Thanh Thanh không nhớ mình đã khóc bao lâu, cô từng bước từng bước đi ra ngoài cửa, nước mắt trên khuôn mặt đã chảy khô rồi, cơn mưa lớn xen kẽ với làn gió lạnh lẽo đánh vào mặt cô, đau như bị xé toạc, ngay cả trái tim cũng thế.
Cơn mưa lớn rơi ồ ạt, ướt đẫm toàn thân cô, giống như ngay cả ông trời cũng đang khóc vậy, Tống Thanh Thanh đi trên con đường nhìn màn mưa mờ mịt trước mắt, giống như chưa từng mê man như vậy qua.
Trong đầu cô không ngừng vang vọng lại thanh âm truyền ra từ trong phòng Hứa Lập Thành lúc nãy, lập tức quỳ xuống đất, nước mắt và nước mưa đan xen nhau trên khuôn mặt của cô, khóe miệng lại đột nhiên cong lên một nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.
Cô đã đến lúc từ bỏ rồi.
Sắc mặt cô thảm đạm vô cùng, tràn đầy tự tuyệt vọng, giống như một người đi vào ngõ cụt chỉ có thể bất lực cam chịu số phận vậy, chấp nhận rằng người Hứa Lập Thành yêu sâu đậm là Tống Mẫn Mẫn, chấp nhận rằng anh tuyệt đối không thể yêu mình, chấp nhận rằng anh của 10 năm trước sẽ không quay lại nữa.
Một ánh đèn xe rọi tới từ trong màn mưa, tiếng kèn phát ra thật dài, Tống Thanh Thanh ngẩng đầu lên kinh ngạc mà nhìn chiếc xe lái tới từ phía trước, muốn đứng dậy nhưng lại ngồi quỵ xuống, bụng truyền đến cơn đau thấu xương, cô nằm sấp trên mặt đất, mặt sáp vào mặt đất, thân dưới đột nhiên chảy ra một vũng máu, rất nhanh đã bị cơn mưa xối rửa sạch sẽ, cảnh tượng trông rất kinh tâm.
Cô liều mạng lắc đầu, nhưng lại không cầm được làn máu tươi không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể mình, nước mắt tuôn ra như chuỗi châu bị đứt dây, đừng, con của tôi, con của tôi! Con đừng xảy ra chuyện, ngàn vạn lần đừng mà!
Hứa Lập Thành, anh mau tới đi, mau cứu em và con....
Con ơi, con của tôi....
Hứa Lập Thành, anh thật nhẫn tâm, em hận anh!
‘Két---”
Bên tai vang lên tiếng thắng gấp của xe hơi, trước mắt Tống Thanh Thanh tối sầm, cả người hôn mê....
Trong căn phòng trên lầu hai của biệt thự----
Hứa Lập Thành ngồi trên ghế sofa, đôi mày rậm nhíu chặt mà nhìn Tống Mẫn Mẫn không ngừng rên rỉ ở trên giường kia, cô ta loạng choạng mà leo xuống giường, sà vào lòng anh, liều mạng mà hôn anh: “Lập Thành...Lập Thành.....”
Bất luận cô ta có nói thế nào, Hứa Lập Thành từ đầu đến cuối chỉ duy trì một tư thế ngồi không thay đổi, ánh mắt nhìn cô ta không chút gợn sóng nào, thậm chí còn cố ý nghiêng đầu né đi nụ hôn nóng như lửa của cô ta, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Mẫn Mẫn hoàn toàn trở nên khó coi.
Cô ta đã làm tới mức này rồi.
Cô ta cố ý gạt Tống Thanh Thanh tới khách sạn để bắt gặp cô ta và Lưu Hoàng, lại cố ý mua chuộc nhân viên phục vụ bán tin tức cho Hứa Lập Thành, nói anh ta chính mắt nhìn thấy cô ta bị một tên đàn ông lôi vào phòng, cô ta không tiếc thật sự uống nước đã bị hạ thuốc, chỉ vì để anh cứu mình xong sẽ muốn mình, đồng thời vu oan cho Tống Thanh Thanh.
Kế hoạch này vốn dĩ không chê vào đâu được, anh cũng thật sự đã vứt bỏ Tống Thanh Thanh mà bế mình về biệt thự, cô ta tưởng kế hoạch sẽ thành công, kết quả, anh vậy mà lại thờ ơ với cô ta như vậy?
Cô ta hiểu Hứa Lập Thành, tuyệt đối không phải là loại đàn ông hiền lành cấm dục, anh không chịu đụng vào mình, là vì anh đã phát hiện ra gì đó rồi sao?
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 18: BÀ CHỦ XẢY RA TAI NẠN XE RỒI
Hứa Lập Thành lấy bàn tay đang định cởi áo của anh ra, đứng dậy khỏi ghế sofa, trực tiếp đi ra khỏi phòng, đóng ‘rầm’ cửa lại.
Anh cầm lấy điện thoại bàn ở hành lang gọi cho một số điện thoại, lạnh lùng nói: “Bất kể dùng cách gì, tôi muốn biết chân tướng của sự việc hôm nay, còn có thân phận của người đàn ông đó nữa.”
“Vâng thưa Hứa tổng.” Đối phương lập tức cung kính mà đáp.
Cúp điện thoại, điều chỉnh cà vạt một chút, quay đầu nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng, bên trong truyền tới tiếng cầu xin đau khổ mà rối loạn của người phụ nữ, trong đôi con ngươi của anh giăng đầy sự âm u thâm trầm.
Cho dù hôm nay anh ta tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Thanh xuất hiện ở khách sạn, nhưng người đàn ông bị bắt gian đó, anh nhớ rất rõ, lần trước anh đã cứu được Tống Thanh Thanh suýt chút nữa đã bị người đàn ông này cưỡng bức, Tống Thanh Thanh không thể đi tìm anh ta cưỡng bức Tống Mẫn Mẫn được, vậy anh ta làm sao mà tìm được Tống Mẫn Mẫn, còn Tống Thanh Thanh lúc đó tại sao lại xuất hiện ở đó chứ?
Lúc đó anh cố ý giả vờ đã nhận định lời nói của Tống Mẫn Mẫn, sự chấn kinh và ngạc nhiên trên mặt Tống Thanh Thanh căn bản không giống giả.
Cho nên trong đây, nhất định là có người đang nói dối.
Một sự hung hãn quét qua trong đáy mắt của Hứa Lập Thành.
Anh lại gọi đi một số điện thoại, bảo bác sĩ tư nhân phối thuốc giải qua đây, mãi đến khi Tống Thanh Thanh khóc lóc hu hu trong phòng, sáp vào cửa không ngừng cầu xin anh muốn cô ta, anh mới cầm thuốc giải đi vào, bế Tống Mẫn Mẫn đang ngã bên cạnh cửa, quần áo trên người đã bị xé rách nát kia quay về giường, lấy nước đút thuốc cho cô ta.
Tống Mẫn Mẫn liều mạng lắc đầu không uống thuốc, cảm giác nhục nhã nhấn chìm toàn thân: “Tại sao anh không đụng vào em, Lập Thành? Em khổ sở cầu xin anh cứu em, sao anh có thể tàn nhẫn đối với em như vậy chứ?”
Hứa Lập Thành nhàn nhạt liếc cô ta một cái, vươn tay siết lấy cằm của cô ta, ép cô ta há miệng, đút thuốc vào trong.
Tống Mẫn Mẫn lập tức ho khan, nhếch nhác cực kỳ, cô ta có khi nào lại chịu qua sự nhục nhã này chứ.
Hứa Lập Thành đứng dậy, khóe môi khẽ mở: “Nếu như em vô tội thì anh sẽ khiến cho tất cả những người hại em trả cái giá đau khổ, em không cần lo.”
Trong đôi con ngươi xinh đẹp của Tống Mẫn Mẫn lóe qua một tia ngạc nhiên, cúi đầu không dám nhìn anh, hai tay chỉ túm lấy ga giường, gần như sắp nhàu nát ga giường rồi vậy.
Hứa Lập Thành đi ra khỏi phòng, xuống lầu nhìn xung quanh một cái mới phát hiện, không thấy Tống Thanh Thanh đâu.
Bên ngoài mưa rơi xối xả, tiếng sấm vang đùng đùng, bầu trời tối om nặng nề, không khí mang đầy khí tức thối nát khiến người ta thở không ra hơi.
Cái khuôn mặt nhỏ kinh ngạc và tuyệt vọng đó đột nhiên lóe qua trong đầu não, trái tim đột nhiên đau nhói như có ai đó siết chặt lại vậy, sắc mặt Hứa Lập Thành lập tức trở nên âm trầm, gọi điện thoại cho Tống Thanh Thanh.
Tiếng chuông reo rất lâu.
Không có ai nghe máy.
Liên tiếp gọi đi 4-5 cuộc kết quả đều như vậy, Hứa Lập Thành hung hăng kéo cà vạt ra, trên mặt giăng đầy sự u ám, người phụ nữ đáng chết, cho nên đây là cố ý giận dỗi với anh sao? Bên ngoài mưa to như vậy, người phụ nữ chết tiệt này có phải đã quên trong bụng mình còn đang mang một đôi song sinh rồi không!
Hứa Lập Thành cắn răng, trực tiếp phát tin nhắn thoại: “Tống Thanh Thanh, cô có ngon, đừng quên trong bụng cô còn có giống của tôi! Nếu còn không về thì sau này đừng về nữa!”
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên, là một số lạ, Hứa Lập Thành trực tiếp chuyển nó qua cho trợ lý Từ Lân.
Anh ta mới quay người, thì điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi từ Từ Lân, anh nghe máy, ngữ khí cực kỳ hung hãn: “Có gì mau nói đi!”
“Hứa tổng, bà chủ xảy ra tai nạn xe ở trước cửa khách sạn, đã được đưa đến bệnh viện...”
“Cạch----”
Hứa Lập Thành lập tức ném điện thoại xuống nhanh chóng xông ra ngoài cửa, thân ảnh rất nhanh đã biến mất trong màn mưa xối xả.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 19: ANH CHỈ CẦN CON
Bệnh viện trung tâm thành phố, bác sĩ phẫu thuật chính nhanh chóng đi vào phòng sanh chuẩn bị phẫu thuật, một đám y tá đẩy Tống Thanh Thanh toàn thân toàn máu nhanh chóng đi về phía này, Hứa Lập Thành xông lên trước, ánh mắt anh nhìn lên khuôn mặt trắng bệch mất sắc của Tống Thanh Thanh, rồi lại dời xuống dưới, lập tức kinh hoảng mà trừng to đôi mắt.
Đều là máu, đầm của cô, hai chân, lớp chăn bên dưới cơ thể đều bị máu tươi thấm đẫm, cả người cô giống như nằm trong vũng máu vậy, yếu ớt.như không có chút hơi thở.
Một đôi tay toàn máu vươn về phía tay áo của anh, Tống Thanh Thanh rơi nước mắt đầy mặt, thanh âm thoi thóp hơi tàn: “Cứu...cứu em và con...”
Từ Lân cùng lúc chạy đến với Hứa Lập Thành, vội vàng tiến tới trước mặt bác sĩ: “Vị này là Hứa tổng, tình hình của bà Hứa thế nào rồi?”
“Bà Hứa đã mang thai 8 tháng rồi, tuy chưa bị xe tông trúng, nhưng vì kinh sợ quá độ tạo thành sẩy thai, lúc đưa đến bệnh viện đã mất máu quá nhiều, tình hình cực kỳ nguy cấp, người lớn và trẻ con rất khó giữ cả hai, Hứa tổng mau đưa ra quyết định, bệnh viện sẽ dốc toàn lực.”
Hứa Lập Thành đứng ở đó, cơ thể cao lớn không ngừng phát run, cả người gần như ngạt thở.
Anh không nói ra được một câu nào, thần sắc anh cứng đờ, trong mắt là sự chấn kinh không thể che giấu.
Lời của bác sĩ vừa nói xong thì thanh âm cấp thiết của y tá ở bên cạnh lại liên tục truyền vào tai của Hứa Lập Thành: “Sản phụ vỡ nước ối rồi, cuống rốn cũng tróc rồi, cần phải nhanh chóng sinh!’
“Cần phải tiến hành phẫu thuật ngay!”
“...!”
“Hứa tổng.” Từ Lân đứng ở trước mặt Hứa Lập Thành, nhìn đôi tay không ngừng run rẩy của anh: “Làm sao đây?”
Đôi tay Hứa Lập Thành siết chặt thành nấm đấm, gân xanh nổi lên, mới lúc nãy, Từ Lân đã tra ra Tống Thanh Thanh là lần đầu tiên đến khách sạn Hải thiên, trước giờ chưa từng có qua ghi chép chi tiêu, còn Tống Mẫn Mẫn và người đàn ông bị bọn họ bắt đi kia, đã thuê xong phòng từ trưa rồi, cũng chính là nói, Tống Thanh Thanh xuất hiện ở đó bắt gặp Tống Mẫn Mẫn bị hạ thuốc, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Ở trong lòng anh, Tống Thanh Thanh bề ngoài là thanh tú yếu đuối, nhưng là một người phụ nữ tâm cơ ác độc, tính toán thâm sâu, anh không có chút hảo cảm nào với cô cả, nhưng bây giờ...
Từ Lân vừa nhìn liền nhận ra sự không nỡ của Hứa Lập Thành, mà sự không nỡ này là đối với Tống Thanh Thanh, anh ta nhìn thấy Tống Thanh Thanh thở càng lúc càng khó khăn, vội vàng mở miệng thúc giục: “Ngài đã từng nói mục đích ngài kết hôn với cô Hứa chỉ vì đứa con, bây giờ tình hình nguy cấp, nếu còn như vậy thì ngay cả đứa bé cũng không giữ được nữa mất, không thể đợi thêm nữa!”
“Cậu, cậu nói không sai, tôi...” Thanh âm Hứa Lập Thành run rẩy mà đáp.
Anh không thể phủ nhận, anh đến bây giờ vẫn giữ Tống Thanh Thanh ở bên cạnh, đích thực là vì đứa con của anh trong bụng cô, theo như dự định ban đầu của anh, chỉ cần đứa bé được thuận lợi sinh ra, anh sẽ ly hôn với Tống Thanh Thanh, nhưng bây giờ, cái cảm giác đau lòng đến ngạt thở này là sao vậy chứ?
Tống Thanh Thanh mở mắt ra, nước mắt lã chã mà nhìn sang Hứa Lập Thành, chính vào lúc này, vùng bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau kịch liệt, sắc mặt cô lập tức thay đổi, chỉ cảm thấy một thứ nóng bừng tuôn ra khỏi cơ thể, trước mắt lập tức chìm vào một màn đen.
“Tống Thanh Thanh! Tống Thanh Thanh---!”
Tống Thanh Thanh mở to mắt, nhưng không nhìn thấy gì hết, tất cả y tá và bác sĩ lập tức xông lên trước cầm máu cấp cứu cho cô lần nữa, y tá đã chuẩn bị xong thuốc tê đưa cho bác sĩ, toàn thân cô không ngừng run rẩy, cuối cùng chỉ nghe thấy thanh âm gian nan của Hứa Lập Thành vang lên trên đỉnh đầu cô: “Tôi chỉ cần đứa bé...”
Câu nói này, hệt như một con dao, hung hăng đâm từng nhát vào trái tim của cô.
Đầu não cô trống rỗng, ý thức dần dần biến mất, nước mắt hoà lẫn máu rơi xuống, trước mắt Tống Thanh Thanh tối om, hoàn toàn hôn mê.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 20: CHỊ MUỐN LÀM GÌ
Hai ngày sau, Tống Thanh Thanh tỉnh lại.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, Tống Thanh Thanh mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, bức tường xung quanh đều là màu trắng như tuyết, đầu mũi tràn đầy mùi thuốc khử trùng, trong ánh mắt mặt trời chói mắt, có một thân ảnh từ từ xuất hiện, vừa nhìn thấy cô tỉnh lại, liền hỏi: “Chị tỉnh rồi?”
Là Hứa Nhật Thiên.
Tống Thanh Thanh chầm chậm nhấc tay lên, sờ vào phần bụng đã trở nên bằng phẳng của mình, đôi mắt mờ mịt nước mắt, như sự đau đớn xé tâm xé phổi trước khi phẫu thuật kia vẫn chưa hề tiêu tán vậy.
Cô mờ mịt mà kiểm tra trái phải, bên cạnh không nhìn thấy hai thân ảnh nhỏ bé mà cô trong đợi, cô vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng Hứa Nhật Thiên lại đè cô lại, an ủi cô; “Đứa bé không sao, bây giờ đang ở phòng sơ sinh.”
Tống Thanh Thanh lúc này mới thở phào một hơi, trong đầu lại đột nhiên vang lên một thanh âm nhàn nhạt băng lãnh: “Tôi chỉ cần đứa bé...”
Cô ngẩng đầu nhìn sang Hứa Nhật Thiên: “Hứa Lập Thành đâu?”
Sắc mặt Hứa Nhật Thiên lập tức khựng lại, nhìn cô không nói gì, đôi mày anh tuấn nhíu chặt, cô mới từ quỷ môn quan đi một vòng quay về, anh không muốn đả kích cô, nhưng không biết nên giấu cô thế nào nữa.
Tống Thanh Thanh quay đầu lại, ngay cả mi tâm cũng không nhíu lấy một cái, thậm chí còn khẽ cười lên, chỉ có ánh mắt là u ám.
Trái tim, như bị nghiền nát qua vậy, đau không thiết sống.
“Tôi muốn gặp con.” Đây chắc là động lực duy nhất để cô tiếp tục chống đỡ bây giờ rồi.
Hứa Nhật Thiên gật gật đầu, dìu cô ngồi lên xe lăn, đẩy cô đến phòng sơ sinh.
Cách một lớp kính, Hứa Nhật Thiên chỉ một chiếc giường nhỏ cách bọn họ gần nhất, để cô nhìn hai đứa trẻ sơ sinh đang dựa đầu vào nhau ngủ ở trên đó: “Chị đã sinh một đôi thai long phụng, các bé rất khỏe mạnh, đợi sức khỏe chị khỏe rồi, có thể đích thân bế chúng nó. Ông cụ về mua đồ cho các cháu yêu rồi, nói là ngày mai sẽ đem qua đây.”
Hai bàn tay Tống Thanh Thanh ghì trên tấm kính, mới nhìn được rõ, hai đứa con của cô khẽ nhúc nhích trên chiếc giường sơ sinh, làn da đỏ đỏ nhăn nhăn như con mèo mới sinh vậy, đôi mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ chu chu, tuy bây giờ vẫn chưa thể nhìn ra, nhưng cái vẻ mặt đó, cái khóe mắt sâu thẳm khẽ nhướng đó, giống cực một người đàn ông.
Nước mắt dần dần đọng lại nơi khóe mắt, chầm chầm rơi xuống.
Hứa Nhật Thiên vẫn còn muốn an ủi cô, Tống Thanh Thanh nhìn anh ta một cái, gật đầu: “Tôi đói rồi, muốn ăn chút đồ.”
Nghe vậy, đôi mắt Hứa Nhật Thiên hiện lên niềm vui, anh sợ nhất là khi cô tỉnh lại, tâm trạng u uất sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, bây giờ thì không màng tới gì nữa, liền gật đầu quay người đi ra ngoài.
Hứa Nhật Thiên vừa đi, một mình Tống Thanh Thanh đứng ở trước tấm kính yên lặng nhìn hai đứa con đến ngây ngốc, một thân ảnh từ từ tiến gần, đi đến trước mặt cô thì ngừng lại, trong thanh âm xen kẽ ý cười mỉa mai: “Tống Thanh Thanh, mạng cô thật lớn.”
Tống Thanh Thanh quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, sắc mặt lạnh lẽo: “Chị đến để làm gì?”
Cô không có quên, là người phụ nữ trước mắt này đã dùng các loại quỷ kế vu nhọ khiến cho hình tượng của cô ở trong lòng Hứa Lập Thành hoàn toàn sụp đổ, cũng vì cô ta, mà cô suýt nữa bị xe tông, suýt nữa không thể quay về từ quỷ môn quan.
Đáng sợ là, người phụ nữ này, muốn cướp đi con của cô!
Khóe miệng Tống Mẫn Mẫn khẽ nở nụ cười, đôi con ngươi xinh đẹp tràn đầy đắc ý, nhấc cái túi mua hàng trong tay đến trước mặt Tống Thanh Thanh, hàng hiệu trên túi suýt nữa đã làm mù mắt cô: “Cô tưởng cô rất oan ức sao? Lập Thành sở dĩ không ly hôn với cô, chẳng qua chỉ là vì con của cô mà thôi, khi cô vừa sinh đứa bé ra thì Lập Thành lập tức về bên cạnh an ủi tôi, bất kể tôi muốn gì, anh ấy đều mua cho tôi mà chả hề nhíu mày lấy một cái.” Cô ta mỉm cười mỉa mai: “Còn cô thì sao, nghe nói lần này cô sinh nở cực kỳ nguy hiểm, suýt nữa không sống được, nhưng Lập Thành, chả thèm đến thăm cô một cái nữa.”
Bị chọc trúng chỗ đau, Tống Thanh Thanh cắn môi, toàn thân cứng đờ mà trừng cô ta, cảm giác đau đớn truyền đến từ lục phủ ngũ tạng khiến cô gần như toàn thân co giật.
“Rốt cuộc chị đến để làm gì?!”
Tống Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, lạnh lùng cười một cái: “Cô tưởng tôi rảnh đến thăm cô sao? Lập Thành đi mua sắm dạo phố với tôi mệt rồi nên về nhà nghỉ ngơi trước, anh ấy bảo tôi đến chuyển lời với cô, bảo cô ngoan ngoãn từ bỏ, ký vào thoả thuận ly hôn, để lại đứa bé, sau khi tôi và Lập Thành kết hôn, tôi sẽ thay cô yêu thương hai đứa nhóc đàng hoàng.”
Cô ta cười rất thong thả, mang theo tư thái của kẻ thắng lợi, cô ta như rất chắc chắn, Tống Thanh Thanh nhất định sẽ đồng ý ly hôn.
Trong mắt Tống Thanh Thanh phun ra lửa giận, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Tống Mẫn Mẫn: “Các người coi tôi là gì chứ? Bọn tôi vẫn chưa ly hôn, tôi mới là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của anh ấy! Cô là cái thá gì? Tôi nói cho cô biết dù tôi có chết, cũng sẽ không giao các con vào tay cô đâu!”
Tống Mẫn Mẫn không ngờ thái độ của Tống Thanh Thanh lại kiên quyết như vậy, sắc mặt cô ta biến đổi dữ dội, thẹn quá hóa giận: “Tống Thanh Thanh cô có biết nhục không? Lập Thành chưa từng yêu cô, cô lại mặt dày quấn lấy anh ấy không buông, cô chẳng qua chỉ là đứa con gái của một tên mê cờ bạc, được nhà tôi thu dưỡng coi như cô tốt số rồi, còn hoang tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng gả cho Lập Thành, cũng không soi gương coi mình là cái cọng hành gì đi?”
“Còn tôi, là thiên kim đại tiểu thư chính thức của nhà họ Tống, cho dù là tôi lợi dụng cô, mượn bụng của cô sinh con thì cũng là phúc khí của cô rồi, cô còn hoang tưởng muốn tranh với tôi ư?”
Tống Thanh Thanh cắn răng ken két, ánh mắt tức giận trừng cô ta, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cho dù bọn tôi ly hôn, thì chị tưởng ông cụ sẽ chấp nhận cho chị vào nhà họ Hứa ư? Chỉ cần hai đứa trẻ của tôi ở bên cạnh chị một ngày thì chị vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái bóng của tôi, chị nuôi con thay tôi, tương lai sẽ có một ngày bọn nó biết được chân tướng, chị tưởng bọn nó sẽ còn để mặc cho chị bày bố ư? Tôi nói cho chị biết, chỉ cần có tôi thì chị đừng mong danh chính ngôn thuận gả vào nhà họ Hứa, cổ phần của Hứa thị, chị không lấy được một đồng nào đâu!”
Bình luận facebook