Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 41: TÔI LÀ CHỒNG CỦA CÔ
Hứa Lập Thành đưa cô đi.
Trong suốt quá trình cho dù Hứa Lập Thành nhìn cô chằm chằm hay mắng cô, thậm chí là cưỡng hôn cô thì cô vẫn không chịu hé miệng nói một lời, mặt xám như tro.
Bọn họ trở lại nhà họ Hứa, Hứa Lập Thành ôm cô trở về phòng, ấn vai của cô ép cô dựa sát vào tường cưỡng hôn, Tống Thanh Thanh vẫn mím chặt môi không nói lời nào.
Thấy cô như thế, tất cả lửa giận đang đè nén của Hứa Lập Thành lập tức bộc phát, bàn tay dùng sức bóp lấy cằm của cô, gầm thét hét lên: "Cô yêu anh ta nhiều như vậy sao?"
Yêu đến mức sau khi mất anh ta rồi thì không còn muốn sống nữa? !
Hứa Lập Thành nghiến răng, dùng một loại sức mạnh cực kỳ bá đạo cưỡng bách cô.
Nhưng Tống Thanh Thanh vẫn mím chặt môi không để cho mình phát ra một chút tiếng động nào, mặc cho anh như một người điên bá đạo cướp đoạt.
Không có hưởng thụ, không hề phản kháng cũng không đau khổ.
Biểu cảm chết lặng của cô hiện lên trong mắt Hứa Lập Thành khiến trong lòng anh càng thêm khó chịu, cuối cùng thất vọng đứng dậy rời đi.
Tống Thanh Thanh lập tức từ trên tường xụi lơ xuống dưới, toàn thân phát run ngã trên mặt đất, nước mắt rơi xuống như vỡ đê.
Hứa Lập Thành đá một phát vào bức tường ở bên cạnh cô vang lên một tiếng bịch nặng nề, anh cúi đầu xuống trừng mắt với cô lớn tiếng gầm thét: "Tôi cảnh cáo em, nếu em dám tìm tới cái chết thì tôi sẽ đuổi tới tận London giết chết anh ta, để anh ta thật sự chết đi!"
Hứa Lập Thành lạnh lùng quát xong rồi vòng qua Tống Thanh Thanh nhanh chân đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, căn phòng cách vách đột nhiên truyền đến những tiếng ném đồ loảng xoảng, Từ Lân yên lặng đứng trong góc nhìn Hứa Lập Thành đập phá hết toàn bộ đồ đạc trong phòng thành một đống bừa bộn còn chưa hết giận, vừa ném vừa mắng, cuối cùng còn sai người mở tủ rượu bên trong bày đầy các loại rượu nổi tiếng quý hiếm ra, cầm lên liền trực tiếp rót vào miệng, uống như không muốn sống nữa.
Lúc đầu anh còn để mấy người vệ sĩ đi lên khuyên nhủ nhưng sau khi uống hết chai này lại đến chai khác mà đều là rượu mạnh, uống như kiểu đang uống nước chứ không phải đang uống rượu thì mặc kệ là ai chỉ cần tới gần anh nửa bước sẽ đều bị anh túm lấy đánh cho gần chết rồi ném ra.
Từ Lân thở dài một hơi, lui về phía sau một bước sau đó cố gắng khuyên nhủ: "Vì sao Hứa tổng không nói cho bà chủ biết chuyện của cậu hai E. G là do ông cụ biết được tin tức sau đó giấu ngài chủ động liên hệ với trụ sở E. G ở New Zealand chứ? Đây là hiểu lầm, nhất định bà chủ sẽ hiểu mà."
"Cút!" Hứa Lập Thành nổi giận gầm lên một tiếng, một cước đá văng ghế sofa trước mặt: "Tôi làm việc còn cần anh phải dạy à? Nếu anh còn nói nhảm thêm một câu nữa thì tôi sẽ đuổi anh đi đấy!"
Từ Lân nghe xong vội vàng lui lại phía sau một bước.
"Choang…" Lại một chiếc bình hoa bị ném vỡ, cả người Hứa Lập Thành ngồi liệt trên giường, đầu tóc quần áo lộn xộn, toàn thân phủ đầy vẻ lo lắng, cánh tay cầm chai rượu bị mảnh thủy tinh cắt ra một vết thương lớn, máu rỉ ra chảy xuống, máu me đầm đìa.
Từ Lân nhìn một chút sau đó vội vàng gọi người đến băng bó cho anh nhưng một vệ sĩ vừa mới đi đến bên cạnh giường đã bị anh dùng chai rượu đánh thẳng vào đầu, người kia nghiêng một cái trực tiếp ngã xuống ngất xỉu.
Sau đó bất kể là ai tới gần thì cũng đều bị giống như vậy, Hứa Lập Thành tiếp tục uống hết chai rượu này đến chai rượu khác, cả người say đến mức bắt đầu nói nhảm.
"Tống Thanh Thanh, đồ khốn, đồ phụ nữ chết tiệt không có lương tâm!"
"Mang theo hạt giống của tôi chạy trốn không cho tôi tìm, đã thế còn trốn tôi tìm trai, đồ không tim không phổi!"
Tống Thanh Thanh khóc đến mệt cuối cùng vịn tường chậm rãi đứng lên, đi sang căn phòng sát vách.
Trên hành lang đầy mảnh vỡ cùng đám vệ sĩ nằm la liệt ở đó, rốt cuộc là anh ta lại nổi điên cái gì rồi? Cứ tiếp tục như vậy nữa, anh ta muốn đánh chết bao nhiêu người nữa thì mới hài lòng?
Từ Lân đứng ở đó sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, anh ta nhìn thấy Tống Thanh Thanh đến con mắt cũng sáng lên, đang định mở miệng thì Hứa Lập Thành lại gào thét cuồng loạn quát ầm lên lần nữa.
"Tống Thanh Thanh chết tiệt, cô tới đây làm gì? Cô cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!"
Sắc mặt Tống Thanh Thanh trầm xuống, trực tiếp định quay đầu đi nhưng anh lại đột nhiên từ trong phòng lao ra túm lấy tay cô: "Đồ phụ nữ chết tiệt, em dám đi một bước thử xem!"
Tống Thanh Thanh chỉ cảm thấy máu nóng sục sôi trong lồng ngực, cô hơi quay đầu lại tức giận nhìn anh nhưng cùng lúc đó cũng nhìn thấy cánh tay bị thương của anh: "Tay của anh bị sao vậy? !"
Từ Lân tỏ vẻ cuối cùng anh cũng biết mình bị thương rồi vội vàng giúp cô đỡ Hứa Lập Thành đã mềm như bún trở về phòng, băng bó vết thương cho anh.
Lần này ngược lại anh rất nghe lời, hai mắt đỏ hồng ngồi ở trên giường, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Thanh Thanh đang giúp anh quấn băng gạc lên, sau khi Tống Thanh Thanh băng bó kỹ rồi thì quay đầu rời đi, Hứa Lập Thành trực tiếp cầm hộp thuốc ném theo sau lưng cô: "Đi, em đi đi! đi New Zealand mà ở bên anh ta như hình với bóng đi! Hứa Lập Thành tôi xui xẻo tám đời mới cưới phải người phụ nữ lương tâm bị chó tha mất như em, con mẹ nó đi rồi thì đừng quay lại đây nữa!"
Hai tay Tống Thanh Thanh để xuôi ở bên người càng ngày càng nắm chặt lại, cô quay người đi vào trong toilet hứng đầy một chậu nước sau đó bưng tới chỗ anh, không nói không rằng trực tiếp đổ lên trên đầu anh.
Khuôn mặt anh tuấn của Hứa Lập Thành lập tức bị dội ướt, toàn thân cũng ướt sũng, chợt anh quát ầm lên: "Tống Thanh Thanh em điên rồi? !"
"Vậy thì sao?" Tống Thanh Thanh bưng chậu nước lạnh lùng mắng lại: "Tôi bị điên rồi nên mới đi yêu loại người cặn bã như anh, anh có cái gì đặc biệt hơn người chứ, bảo tôi cút thì tôi phải cút, bảo tôi về thì tôi phải trở về, anh là gì của tôi mà quản lý tôi nhiều như vậy?"
"Tôi là chồng của cô!"
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 42: TÔI CHỈ CẦN EM QUAY VỀ
"Tôi nhổ vào!" Tống Thanh Thanh nặng nề nuốt xuống một ngụm: "Ba năm trước đây là ai ép tôi phải ly hôn, tôi và anh đã chấm dứt rồi, anh đừng tự mình đa tình nữa!"
Hứa Lập Thành mở mắt thật lớn, vụt một cái nhanh chóng đứng lên: "Đó là do con đàn bà chết tiệt tống Thanh Thanh kia thiết kế tôi, sau khi em đi rồi tôi mới biết sự thật, những người trước kia hại em tôi đều đã bắt bọn họ phải trả giá đắt rồi, con mẹ nó em cho rằng tất cả những chuyện tôi làm là vì ai? Cái tên Aaron kia giấu diếm thân phận lừa cô ba năm, tôi và em kết hôn chưa được một năm đã bị phán quyết tử hình, Tống Thanh Thanh, em không thể ác như vậy được!"
Tống Thanh Thanh chấn động toàn thân: "Anh, anh nói cái gì?"
"Rốt cuộc là em còn muốn tôi làm như thế nào?" Hứa Lập Thành nhìn cô chằm chằm, nhìn anh vô cùng chật vật: "Ba năm qua không có một ngày nào tôi không cảm thấy áy náy với em, vất vả lắm tôi mới tìm được em, tôi đã dùng hết thủ đoạn để đưa em trở về bên tôi, Hứa Lập Thành tôi chưa từng để ý tới người phụ nữ nào như vậy, em còn muốn tôi như thế nào nữa?"
Tống Thanh Thanh khiếp sợ nhìn anh, nước mắt không kìm được mãnh liệt rơi xuống, gần như không thể tin được những lời mà mình vừa được nghe.
Hứa Lập Thành đột nhiên ôm lấy cô, ghé cằm đặt ở trên vai của cô, mang theo mùi rượu nồng đậm, cánh tay quấn chặt lấy eo cô không chịu buông tay: "Em đã nói là yêu tôi thì ngoại trừ tôi ra, tôi không cho phép em lại yêu người khác, nghĩ thôi cũng không được!"
Tuy anh la hét và nói năng lộn xộn nhưng lại kiên định đến mức khiến cho người ta không thể nghi ngờ được, Tống Thanh Thanh đưa tay che bờ môi đang run rẩy, nước mắt làm mờ ánh mắt.
Cô muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng bàn tay đã bị anh nắm lấy, cả người bị anh kéo trở về.
"Tống Thanh Thanh, tôi đã xé tờ đơn ly hôn kia từ lâu rồi, chỉ cần em trở về, em muốn cái gì tôi cũng cho em hết, con gái cũng được con trai cũng tốt, tôi không tranh với em nữa, tôi chỉ cần em trở về..."
Từ Lân đứng gần đó nhìn thấy cảnh này liền cúi đầu quay người đi ra khỏi phòng, mắt thấy anh ta sắp khóa cửa lại, Tống Thanh Thanh cắn răng kéo tay Hứa Lập Thành ra, nhanh chóng xông ra ngoài...
Hôm sau lúc Hứa Lập Thành tỉnh lại, Tống Thanh Thanh đã không còn ở đây nữa.
Anh cho người chuẩn bị xe, sai người tới chỗ ông cụ đón hai đứa bé về sau đó đưa đến nhà trọ cao cấp mà Aaron thuê cho Tống Thanh Thanh.
Tống Thanh Thanh đứng ở trên ban công nhìn thấy một đoàn xe con cao cấp màu đen dừng lại ở dưới lầu đã biết là ai tới.
Nhưng cô cũng không định trốn tránh.
Tối hôm qua lúc cô chạy ra khỏi phòng Hứa Lập Thành, Từ Lân đã đuổi theo nói cho cô biết chuyện của Aaron là do ông cụ tự quyết định, ông cụ đã lợi dụng mối quan hệ với E. G để tố giác anh ta, mặt khác, cũng nói cho cô biết một số chuyện phát sinh vào ba năm trước sau khi cô rời đi.
Vì để ép cô rời đi nên Tống Mẫn Mẫn đã lái xe đâm Hứa Lập Thành bị thương, cuối cùng bị anh điều tra ra chuyện cô ta âm mưu ở sau lưng anh, bị anh bán cho Vương Đổng, người mà lúc trước suýt chút nữa đã vấy bẩn cô ta, bà Tống cũng bị anh đưa ra nước ngoài, người nhà họ Tống trong vòng một đêm đều bị đuổi ra khỏi thành phố Biển, hoàn toàn lụi bại.
Anh thay cô xóa sạch những tin đồn tai tiếng bên ngoài, đẩy tất cả những chuyện đó lên người tống Mẫn Mẫn, bây giờ tiếng tăm của tống Mẫn Mẫn ở thành phố Biển so sánh được với cô năm đó.
Chuông cửa vang lên, Tống Thanh Thanh lau đi nước mắt ở khóe mắt, quay người đi ra mở cửa.
Hai đứa bé lập tức hưng phấn nhào vào trong lòng cô: "Mẹ!"
Tống Thanh Thanh ôm con gái vừa mất đi lại có được của mình, kích động hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi mới chịu buông ra, chọc cho Hứa Uy Long ở bên cạnh ghen tỵ chu cái miệng nhỏ ra: "Mẹ chỉ biết thương có mỗi em gái thôi."
Tống Thanh Thanh nghe xong không khỏi cười ra tiếng, dang tay ôm cậu bé rồi ấn xuống hai nụ hôn thật mạnh lên má cậu bé rồi mới buông ra, đột nhiên một bóng người cao to trước mặt túm cổ áo đằng sau nhấc Hứa Uy Long lên, vẻ mặt hung ác nhìn cậu bé một cái: "Đàn ông mà lại đi ghen tị với con gái là thế nào đấy, đứng qua một bên đi!"
Hứa Uy Long chưa bao giờ dám làm trái lời người cha nóng tính này của mình, cậu bé chủ động dắt tay em gái chạy vào trong phòng khách, dẫn cô bé đi xem tivi.
Tống Thanh Thanh nhìn Hứa Uy Long ngoan ngoãn quá mức kia một chút rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông nào đó sắc mặt vẫn còn hơi u ám: "Thật ra nếu anh muốn gặp tôi thì hoàn toàn không cần mang hai đứa bé đến để ngụy trang đâu."
Hứa Lập Thành ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú càng thêm khó coi: "Ai nói với em là tôi muốn gặp em, nếu không phải hai đứa nó suýt chút nữa đã phá tan biệt thự của ông cụ thì tôi cũng lười đưa bọn nó trở về."
Khóe miệng Tống Thanh Thanh giật một cái, rũ mắt quay người đi vào phòng khách: "Anh đến tìm tôi có chuyện gì?"
Sắc mặt Hứa Lập Thành lập tức tái đi, hung tợn nói: "Tôi không có việc gì thì không thể tới tìm em à?"
Tống Thanh Thanh không nói gì chỉ liếc anh một cái, cô đang định không thèm để ý tới anh mà đi vào phòng bếp lấy nước trái cây cho hai đứa nhỏ uống thì Từ Lân đột nhiên bước vào, đi theo phía sau anh ta là một đại đội các nhà tạo mẫu ăn mặc xinh đẹp thời thượng mang theo đủ loại đạo cụ, cung kính chào: "Chào Hứa tổng, chào bà Hứa."
Hứa Lập Thành lạnh lùng ừ một tiếng, quét mắt nhìn Tống Thanh Thanh một cái rồi trực tiếp ngồi xuống ghế sofa chờ.
Đám người kia nhanh chóng vọt lên lôi kéo Tống Thanh Thanh đi vào trong phòng ngủ, một phen làm tóc trang điểm thay quần áo, Tống Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn họ đẩy tới trước mặt Hứa Lập Thành rồi.
Hứa Lập Thành buông tờ báo trong tay xuống ngước lên nhìn cô từ đầu đến chân đánh giá một lượt, càng nhìn màu mắt anh càng đậm, khóe miệng anh hiện ra một nụ cười hài lòng, anh đứng dậy một tay vòng ra sau lưng cô, lên tiếng dặn dò Từ Lân: "Chuẩn bị xe."
Tận đến khi ngồi vào trong xe rồi, lái xe đang điều khiển xe đi về phía trước, hai đứa bé thì được Từ Lân chở trên một chiếc xe khác, lúc này Tống Thanh Thanh mới lấy lại tinh thần nhíu mày hỏi Hứa Lập Thành: "Anh làm cái gì vậy?"
Hứa Lập Thành liếc cô một cái, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia đắc ý: "Đến rồi em sẽ biết."
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 43: ÂM MƯU
Xe dừng lại ở bến cảng bên cạnh có một chiếc du thuyền rất lớn đang đỗ ở đó, Tống Thanh Thanh vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Hứa Lập Thành đi đến khoác một tay lên vai cô, chậm rãi đi về phía chiếc du thuyền.
Nơi này đang tổ chức một bữa tiệc đấu giá rất lớn.
Hứa Lập Thành ôm Tống Thanh Thanh, sau lưng là Từ Lân dắt theo hai đứa bé cùng nhau xuất hiện, những người nổi tiếng và đám phóng viên đang uống rượu trên boong thuyền lập tức tiến tới góp mặt nịnh hót chào hỏi.
Lúc bọn họ nhìn thấy Tống Thanh Thanh không một ai không khiếp sợ hít vào một hơi nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường dưới ánh mắt cảnh cáo của Hứa Lập Thành, bọn họ không ngừng cầm ly rượu tới a dua nịnh hót hai người.
Ba năm ở nước ngoài Tống Thanh Thanh đã thay Aaron tham gia rất nhiều bữa tiệc lớn nhỏ nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, từ đầu tới cuối luôn duy trì vẻ mặt đạm mạc, không nói lời nào.
"Choang…" Một tiếng vang giòn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc bộ lễ phục cúp ngực đứng ở đó, hai mắt trừng lớn kinh ngạc giống như là bị sét đánh: "Tống, Tống Thanh Thanh? !"
Tống Thanh Thanh nhíu mày nhìn qua, thu hết vẻ mặt khó tin của Tống Mẫn Mẫn vào trong đáy mắt, ba năm không gặp, dáng dấp của cô ta đã xinh đẹp hơn nhiều so với trước đó, chỉ có điều khuôn mặt rõ ràng gầy đi không ít, má hơi lõm vào.
"Sao lại như thế này? Tại sao cô lại có mặt ở đây? Tiện nhân, vì sao cô lại trở về? !"
Trong đám người đột nhiên vang lên không ít tiếng xì xào bàn tán.
Tống Thanh Thanh cắn răng trừng mắt nhìn khuôn mặt bởi vì tức giận và kinh ngạc mà vặn vẹo của cô ta, cô còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy một cơn gió mạnh quét qua người, ngay sau đó Tống Mẫn Mẫn đã bị Hứa Lập Thành đá ngã xuống đất, ôm bụng khổ sở òa khóc lên.
"Lập Thành..."
"Câm miệng!" Hứa Lập Thành hung ác nham hiểm nhìn cô ta, lửa giận trên mặt gần như muốn bốc cháy: "Cô không xứng gọi tên của tôi, bây giờ cô cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!"
Anh vừa mới nói xong thì đám vệ sĩ có mặt ở đây đã tiến lên kéo cô ta xuống, Hứa Lập Thành lần nữa nắm tay Tống Thanh Thanh đi vào bên trong, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái nào.
Đến bây giờ Tống Thanh Thanh vẫn chưa hiểu được lý do Hứa Lập Thành mang cô tới đây.
Buổi đấu giá đã được tiến hành từ một tuần trước, bữa tiệc này được tổ chức để cảm ơn những người đến tham gia đấu giá, đối với Tống Thanh Thanh mà nói thì không có chút ý nghĩa nào.
Hứa Lập Thành bị mấy doanh nhân nổi tiếng vây quanh nói chuyện làm ăn, Tống Thanh Thanh đứng ở bên cạnh thực sự vô cùng nhàm chán, cô đang nghĩ xem nên lấy cớ như thế nào để tới cùng với hai đứa bé bị Từ Lân đưa đến phòng nghỉ chơi đùa thì đột nhiên tất cả ánh đèn trong phòng tiệc bị tắt hết, tối thui.
Sau một hồi náo loạn, máy chiếu ở giữa sân khấu đột nhiên sáng lên và hình ảnh của Tống Mẫn Mẫn xuất hiện ở trong đó, trong tay cô ta đang cầm một khẩu súng, vừa cười vừa đem camera xoay về phía hai đứa bé đang bị trói chặt với nhau ở trên boong tàu: "Tống Thanh Thanh, bây giờ một mình cô đi lên trên boong tàu đi, không được báo cảnh sát nếu không cô tự gánh lấy hậu quả!"
Hình ảnh đột nhiên bị cắt đứt.
Sắc mặt Tống Thanh Thanh trắng nhợt, cô không cần suy nghĩ đã trực tiếp xông về phía boong tàu, Hứa Lập Thành kéo cô lại, đỡ thân thể mềm nhũn không đứng vững của cô cùng đi đến boong tàu.
Hai đứa bé của cô bị trói vào lan can, trong tay tống Thanh Thanh cầm một đầu dây thừng còn một cái tay khác thì đang cầm một khẩu súng.
Hai chân Tống Thanh Thanh mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã xuống.
"Các người tới rồi à." Khóe miệng Tống Mẫn Mẫn nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Rốt cuộc là cô muốn thế nào? Cô thả con của tôi ra, bọn chúng còn nhỏ như vậy sao cô lại ra tay được chứ?!" Cả người Tống Thanh Thanh đang run rẩy, giọng nói run rẩy kêu to lên tiếng.
"Tôi muốn thế nào à?" Tống Mẫn Mẫn lạnh lùng cười một tiếng, lập tức chuyển họng súng hướng về phía Tống Thanh Thanh, trên mặt hiện ra sát khí đáng sợ doạ người: "Tôi muốn cô phải chết! Tống Thanh Thanh, ba năm trước đây cô nên chết rồi, nếu không phải cô thì làm sao tôi lại bị Lập Thành vứt bỏ? Làm sao nhà họ Tống lại phá sản được chứ? Cô cũng chỉ là con gái của của một người mê bài bạc, nhà họ Tống nuôi cô nhiều năm như vậy nhưng cô đã báo đáp chúng tôi thế nào, sao cô còn chưa chết đi? !"
"Thứ đàn bà chết tiệt, cô còn dám nói thêm một câu thì bây giờ tôi sẽ giết chết cô!" Hứa Lập Thành trừng mắt nhìn cô ta rồi gầm lên một tiếng, trong đôi mắt đen lộ ra sát ý như máu: "Chính cô đã bày mưu tính kế tất cả những chuyện này, gieo gió thì gặt bão, ngay từ đầu tôi đã nên giết chết cô rồi!"
"Đúng..." Tống Mẫn Mẫn cười khổ một tiếng, nước mắt lưng tròng: "Là tôi gieo gió gặt bão, nhưng tôi làm tất cả những chuyện này cũng là vì ai? Là vì anh, Hứa Lập Thành! Tôi yêu anh nhưng anh đã hủy hoại tất cả của tôi, anh có biết mặc dù tôi là vợ Vương Đổng nhưng anh ta đối xử với tôi như thế nào không? Mỗi ngày mỗi đêm chỉ cần anh ta muốn là tôi lại bị anh ta giày vò, sống không bằng chết, tôi ở bên cạnh anh lâu như vậy nhưng sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy?"
"Thả đứa nhỏ ra!" Hứa Lập Thành tàn bạo nói, anh chỉ hận bây giờ không thể lập tức xông lên phanh thây xé xác người phụ nữ này, dám bắt cóc con của anh, đúng là muốn chết rồi!
"Tôi không thả!" Tống Mẫn Mẫn kích động hô to: "Vì muốn có được anh mà tôi đã phải hao tổn tâm cơ, rõ ràng anh chỉ thích một mình tôi, rõ ràng anh ghét Tống Thanh Thanh như vậy, liếc nhìn cô ta một cái anh cũng ngại thừa thãi nhưng bây giờ anh lại đi cùng với cô ta ở ngay trước mặt tôi, một nhà bốn người ngọt ngào như mật, ha ha, Hứa Lập Thành, nhu cầu sinh lý của anh quá cao hay là tinh thần của anh có vấn đề? Vì sao cô ta được mà tôi lại không được?"
Tống Thanh Thanh nghe cô ta nói như vậy không tự chủ được cũng quay đầu nhìn về phía Hứa Lập Thành, những vấn đề này bản thân cô cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
"Bởi vì cô không phải là cô ấy!" Hứa Lập Thành lạnh lùng thốt ra một câu: "Bởi vì cô ấy là người duy nhất trên đời khiến cho tôi ròng rã nhớ thương ba năm vẫn không thể quên được, cô ấy là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi phải hao tổn tâm cơ vì muốn có được một lần nữa, vì cô ấy chuyện gì tôi cũng làm, ngoại trừ cô ấy ra thì ai cũng không được!"
Đêm càng ngày càng sâu, gió biển thổi lạnh lẽo giống như từng lưỡi dao cứa vào mặt mọi người.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 44: KẾT CỤC
Tống Mẫn Mẫn cầm súng ngẩn người, gió biển thổi làm mái tóc dài của cô ta rối tung, cô ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Hứa Lập Thành, đột nhiên ngẩng đầu lên cười ha ha.
“Được! Đã như vậy thì anh chết đi, anh yêu cô ta như vậy, chỉ cần anh chết, tôi sẽ thả họ.”
“Tống Mẫn Mẫn!” Tống Thanh Thanh sợ ngây người nhìn qua cô ta và hét lên.
Ánh mắt Hứa Lập Thành càng ngày càng bén nhọn, hôm nay anh không đưa bất kì vệ sĩ nào đi theo, bây giờ chẳng biết tung tích của Từ Lân ở đâu, hai đứa bé lại ở trong tay cô ta, hiện tại cô ta đang kích động, cho dù chỉ một kích thích thôi cũng sẽ khiến cô ta lập tức ra tay giết bọn nhỏ.
Anh không thể mạo hiểm với hai đứa con của mình.
Nếu không, cho dù họ có thể sống sót thì Tống Thanh Thanh có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh.
“Đừng cho là tôi ngu ngốc! Tôi muốn anh nhảy xuống ngay bây giờ, hiện tại là ban đêm, vùng biển lớn như thế này, anh chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ!”
Tống Mẫn Mẫn nới lỏng dây thừng trong tay, đôi mắt căm hận nhìn Hứa Lập Thành chằm chằm: “Anh không nhảy thì bây giờ chúng sẽ phải chết!”
Hứa Uy Long và Hứa Mộng Điềm bị dọa sợ khóc hu hu, Tống Thanh Thanh cũng khóc thành tiếng, hai tay bịt chặt đôi môi đang không ngừng run rẩy: “Đừng, cầu xin cô đừng...”
Mặt biển yên tĩnh lạ thường, Hứa Lập Thành nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay tống Thanh Thanh, tìm đúng góc độ phá vòng vây, bước chân ra đang chuẩn bị lao lên giật súng trong tay cô ta thì một luồng gió mạnh quét qua bên tai, đột nhiên vang lên một tiếng “bịch”.
Bước chân của Hứa Lập Thành bỗng nhiên đứng nguyên tại chỗ.
Trên mặt anh không còn chút máu nào, đôi mắt đen trợn tròn xoe, vừa quay đầu lại một chút thì nhìn thấy Tống Thanh Thanh hai tay che trên bụng của mình, đau đớn quỳ xuống, máu tươi trên váy từng chút một lan tràn ra.
“Tống Thanh Thanh…”
Hứa Lập Thành gào đến tan nát cõi lòng.
“Anh không chết vậy thì cô ta chết là được, tôi chính là muốn chia rẽ các người. Tống Thanh Thanh, cô đã trúng đạn, dù sao cũng sẽ chết, cô nhảy xuống đi.”
“Cô dám!”
Tống Mẫn Mẫn nở nụ cười âm trầm: “Có gì mà tôi không dám, cái gì tôi cũng đã mất. Tống Thanh Thanh, cô có nhảy hay không? Cô không nhảy tôi lập tức giết con cô!”
Cô ta vừa quát vừa nhanh chóng hạ dây thừng trong tay xuống.
“Tôi nhảy!” Tống Thanh Thanh ôm bụng lập tức vịn lan can định đứng lên.
“Tống Thanh Thanh, em dám nhảy xuống thử xem!” Hứa Lập Thành điên cuồng gào thét, đôi mắt trợn đến nỗi đỏ bừng, có nước mắt từ khóe mắt của anh chậm rãi chảy ra.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Thanh nhìn thấy anh khóc, cô cố gắng chống đỡ cơ thể, câu môi với anh: “Chỉ cần anh cứu con của chúng ta, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Sắc mặt Hứa Lập Thành trắng bệch, trong đầu đột nhiên nhớ lại tình cảnh ba năm trước đây cô máu me khắp người nằm trên cáng cứu thương cầu xin mình mau cứu con của cô.
Muốn anh lại một lần nữa vứt bỏ cô để đổi hai đứa con của cô, anh không làm được.
Tống Thanh Thanh cởi bỏ giày cao gót, liếc nhìn hai đứa con của cô lần cuối cùng, nước mắt tràn mi: “Xin lỗi, mẹ yêu các con, mãi mãi là như vậy.”
Tiếng khóc hai đứa bé càng ngày càng vang dội, khóc đến tan nát cõi lòng: “Mẹ...”
Hai chân cô đều giẫm lên lan can, một chân duỗi ra ngoài, gió biển thổi làm thân hình gầy gò của cô lung la lung lay, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, từng chút một buông hai tay ra...
Một cái bóng đen nhanh hơn cô, lao đến ôm lấy eo cô quay một vòng rồi dừng lại, Tống Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Lập Thành đã buông cô ra quay người lên lan can.
Tay áo Hứa Lập Thành bay bay, khóe mắt ửng đỏ, nhìn Tống Thanh Thanh thật sâu, môi mỏng nói ra một câu: “Tống Thanh Thanh, anh yêu em.”
Tống Thanh Thanh giật mình.
Thân hình Hứa Lập Thành thoắt cái, vươn người nhảy lên một cái, từ trên lan can nhảy xuống.
“Hứa Lập Thành!” Tống Thanh Thanh điên cuồng gọi, cả người ghé vào trên lan can nhìn theo, sau khi “bùm” một tiếng thì hoàn toàn chìm xuống mặt biển lặng, rốt cuộc cô không chịu được khóc lóc thảm thiết.
Tống Mẫn Mẫn trơ mắt nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn sửng sốt ngay tại chỗ, siết chặt dây thừng cả người tê liệt ngã xuống, có cảnh sát đột nhiên từ bốn phía boong tàu xông lên, chĩa súng ào ào nhắm Tống Mẫn Mẫn, sau đó tiến lên cứu hai đứa bé.
Lúc này Từ Lân mới chạy đến, vừa rồi anh ta bị Tống Mẫn Mẫn đánh lén sau lưng hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại vừa nghe nói tình huống thì lập tức liên lạc với cảnh sát, anh ta chạy đến bên cạnh Tống Thanh Thanh, thấy cô khóc đau đến thấu tim gan, mà trên boong tàu không có bóng dáng Hứa Lập Thành, đôi mắt của anh ta lập tức trợn to kinh ngạc...
Tống Thanh Thanh nhìn mặt biển màu đen mênh mông bát ngát, tất cả những hình ảnh từ sau khi gặp anh đều hiện lên trước mắt cô.
Gió biển thổi khiến cô lạnh đến mức toàn thân tê buốt, cô lại duỗi một chân ra ngoài lan can, bị Từ Lân kéo về, ngã trên boong thuyền.
Cô còn chưa kịp nói cho anh biết thật ra cô đã tha thứ cho anh.
Cô còn chưa kịp nói cho anh biết thật ra ba năm nay cô chưa từng quên anh.
Cô còn chưa kịp nói cho anh biết, cô cũng yêu anh.
Trái tim đau đến phát sợ, trước mắt dâng lên một làn sương đen, Tống Thanh Thanh nhắm mắt lại...
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 45: LỜI CUỐI SÁCH
Bốn tháng sau.
Luân Đôn, nước Anh.
Trên bãi cỏ bên ngoài bệnh viện nổi tiếng thế giới, Tống Thanh Thanh ngồi một mình trên chiếc ghế dài, ngẩn người nhìn chằm chằm vào kết quả chẩn đoán mà trưởng khoa tâm lý và tâm thần vừa đưa cho cô.
Trong vòng bốn tháng, mỗi ngày cô ngủ đều sẽ mơ một giấc mơ, mơ thấy cảnh tượng buổi tối hôm đó Hứa Lập Thành nhảy xuống biển từ trước mặt mình, sau đó sợ đến nỗi mặt đầy nước mắt tỉnh lại.
Bác sĩ nói rằng là cô quá mức cố chấp.
Sau ngày hôm đó, Từ Lân đưa cho cô một bản thảo duy nhất còn dang dở của nhà thiết kế nổi tiếng người Ai-len quá cố trước khi qua đời. Anh ta nói bốn tháng trước đêm hôm đó là sinh nhật Tống Thanh Thanh, Hứa Lập Thành đã chi ba trăm tỷ đồng để có được tác phẩm này trong vòng một tuần, mục đích là để tạo niềm vui bất ngờ cho cô trong bữa tiệc được bố trí đặc biệt dành cho cô.
Bữa tiệc đó trên danh nghĩa là do bên tổ chức đứng ra tổ chức lo liệu nhưng thực tế là do một tay anh bày ra.
Sau đó cô càng ngày càng không thể ở lại trong nước được, dù Từ Lân đã nhắc nhở cô không biết bao nhiêu lần rằng đến Luân Đôn e rằng cô sẽ bị người trong dòng tộc E. G tìm được, sẽ có nguy hiểm nhưng cô vẫn dứt khoát kiên quyết đưa theo hai đứa con trở lại đây, một lần nữa đi vào công ty Aaron làm việc, với tư cách là nhà thiết kế người H duy nhất.
Trong vòng bốn tháng, nhờ sự trợ giúp của ông cụ ở trong nước, cô nhanh chóng nổi tiếng trên trường quốc tế, tham gia thiết kế rất nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng, trong đó bao gồm cả mộ của Hứa Lập Thành ở trong nước.
Cho đến bây giờ cô vẫn không thể tin được anh cứ thế chết đi.
Nhưng bốn tháng rồi, công việc trục vớt vẫn luôn tiến hành, nhưng tin tức truyền về chỉ có một, không thấy.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Sau lưng một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Tống Thanh Thanh vô thức quay đầu lại, một bàn tay đột nhiên nắm chặt tay cô, ngang ngược kéo cô ra ngoài, từ phía sau ôm chặt bờ vai cô, kiềm chế sự giãy giụa của cô, vượt qua người cô trực tiếp bá đạo bắt nạt đôi môi cô, đặt cô trên đồng cỏ cưỡng hôn.
Tống Thanh Thanh thậm chí chưa kịp mở miệng kêu cứu mạng.
Hơi thở quen thuộc bao phủ cơ thể cô, hai người ôm nhau.
Môi Hứa Lập Thành kề sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tống Thanh Thanh, anh đã trở về...”
CHƯƠNG 41: TÔI LÀ CHỒNG CỦA CÔ
Hứa Lập Thành đưa cô đi.
Trong suốt quá trình cho dù Hứa Lập Thành nhìn cô chằm chằm hay mắng cô, thậm chí là cưỡng hôn cô thì cô vẫn không chịu hé miệng nói một lời, mặt xám như tro.
Bọn họ trở lại nhà họ Hứa, Hứa Lập Thành ôm cô trở về phòng, ấn vai của cô ép cô dựa sát vào tường cưỡng hôn, Tống Thanh Thanh vẫn mím chặt môi không nói lời nào.
Thấy cô như thế, tất cả lửa giận đang đè nén của Hứa Lập Thành lập tức bộc phát, bàn tay dùng sức bóp lấy cằm của cô, gầm thét hét lên: "Cô yêu anh ta nhiều như vậy sao?"
Yêu đến mức sau khi mất anh ta rồi thì không còn muốn sống nữa? !
Hứa Lập Thành nghiến răng, dùng một loại sức mạnh cực kỳ bá đạo cưỡng bách cô.
Nhưng Tống Thanh Thanh vẫn mím chặt môi không để cho mình phát ra một chút tiếng động nào, mặc cho anh như một người điên bá đạo cướp đoạt.
Không có hưởng thụ, không hề phản kháng cũng không đau khổ.
Biểu cảm chết lặng của cô hiện lên trong mắt Hứa Lập Thành khiến trong lòng anh càng thêm khó chịu, cuối cùng thất vọng đứng dậy rời đi.
Tống Thanh Thanh lập tức từ trên tường xụi lơ xuống dưới, toàn thân phát run ngã trên mặt đất, nước mắt rơi xuống như vỡ đê.
Hứa Lập Thành đá một phát vào bức tường ở bên cạnh cô vang lên một tiếng bịch nặng nề, anh cúi đầu xuống trừng mắt với cô lớn tiếng gầm thét: "Tôi cảnh cáo em, nếu em dám tìm tới cái chết thì tôi sẽ đuổi tới tận London giết chết anh ta, để anh ta thật sự chết đi!"
Hứa Lập Thành lạnh lùng quát xong rồi vòng qua Tống Thanh Thanh nhanh chân đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, căn phòng cách vách đột nhiên truyền đến những tiếng ném đồ loảng xoảng, Từ Lân yên lặng đứng trong góc nhìn Hứa Lập Thành đập phá hết toàn bộ đồ đạc trong phòng thành một đống bừa bộn còn chưa hết giận, vừa ném vừa mắng, cuối cùng còn sai người mở tủ rượu bên trong bày đầy các loại rượu nổi tiếng quý hiếm ra, cầm lên liền trực tiếp rót vào miệng, uống như không muốn sống nữa.
Lúc đầu anh còn để mấy người vệ sĩ đi lên khuyên nhủ nhưng sau khi uống hết chai này lại đến chai khác mà đều là rượu mạnh, uống như kiểu đang uống nước chứ không phải đang uống rượu thì mặc kệ là ai chỉ cần tới gần anh nửa bước sẽ đều bị anh túm lấy đánh cho gần chết rồi ném ra.
Từ Lân thở dài một hơi, lui về phía sau một bước sau đó cố gắng khuyên nhủ: "Vì sao Hứa tổng không nói cho bà chủ biết chuyện của cậu hai E. G là do ông cụ biết được tin tức sau đó giấu ngài chủ động liên hệ với trụ sở E. G ở New Zealand chứ? Đây là hiểu lầm, nhất định bà chủ sẽ hiểu mà."
"Cút!" Hứa Lập Thành nổi giận gầm lên một tiếng, một cước đá văng ghế sofa trước mặt: "Tôi làm việc còn cần anh phải dạy à? Nếu anh còn nói nhảm thêm một câu nữa thì tôi sẽ đuổi anh đi đấy!"
Từ Lân nghe xong vội vàng lui lại phía sau một bước.
"Choang…" Lại một chiếc bình hoa bị ném vỡ, cả người Hứa Lập Thành ngồi liệt trên giường, đầu tóc quần áo lộn xộn, toàn thân phủ đầy vẻ lo lắng, cánh tay cầm chai rượu bị mảnh thủy tinh cắt ra một vết thương lớn, máu rỉ ra chảy xuống, máu me đầm đìa.
Từ Lân nhìn một chút sau đó vội vàng gọi người đến băng bó cho anh nhưng một vệ sĩ vừa mới đi đến bên cạnh giường đã bị anh dùng chai rượu đánh thẳng vào đầu, người kia nghiêng một cái trực tiếp ngã xuống ngất xỉu.
Sau đó bất kể là ai tới gần thì cũng đều bị giống như vậy, Hứa Lập Thành tiếp tục uống hết chai rượu này đến chai rượu khác, cả người say đến mức bắt đầu nói nhảm.
"Tống Thanh Thanh, đồ khốn, đồ phụ nữ chết tiệt không có lương tâm!"
"Mang theo hạt giống của tôi chạy trốn không cho tôi tìm, đã thế còn trốn tôi tìm trai, đồ không tim không phổi!"
Tống Thanh Thanh khóc đến mệt cuối cùng vịn tường chậm rãi đứng lên, đi sang căn phòng sát vách.
Trên hành lang đầy mảnh vỡ cùng đám vệ sĩ nằm la liệt ở đó, rốt cuộc là anh ta lại nổi điên cái gì rồi? Cứ tiếp tục như vậy nữa, anh ta muốn đánh chết bao nhiêu người nữa thì mới hài lòng?
Từ Lân đứng ở đó sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, anh ta nhìn thấy Tống Thanh Thanh đến con mắt cũng sáng lên, đang định mở miệng thì Hứa Lập Thành lại gào thét cuồng loạn quát ầm lên lần nữa.
"Tống Thanh Thanh chết tiệt, cô tới đây làm gì? Cô cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!"
Sắc mặt Tống Thanh Thanh trầm xuống, trực tiếp định quay đầu đi nhưng anh lại đột nhiên từ trong phòng lao ra túm lấy tay cô: "Đồ phụ nữ chết tiệt, em dám đi một bước thử xem!"
Tống Thanh Thanh chỉ cảm thấy máu nóng sục sôi trong lồng ngực, cô hơi quay đầu lại tức giận nhìn anh nhưng cùng lúc đó cũng nhìn thấy cánh tay bị thương của anh: "Tay của anh bị sao vậy? !"
Từ Lân tỏ vẻ cuối cùng anh cũng biết mình bị thương rồi vội vàng giúp cô đỡ Hứa Lập Thành đã mềm như bún trở về phòng, băng bó vết thương cho anh.
Lần này ngược lại anh rất nghe lời, hai mắt đỏ hồng ngồi ở trên giường, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Thanh Thanh đang giúp anh quấn băng gạc lên, sau khi Tống Thanh Thanh băng bó kỹ rồi thì quay đầu rời đi, Hứa Lập Thành trực tiếp cầm hộp thuốc ném theo sau lưng cô: "Đi, em đi đi! đi New Zealand mà ở bên anh ta như hình với bóng đi! Hứa Lập Thành tôi xui xẻo tám đời mới cưới phải người phụ nữ lương tâm bị chó tha mất như em, con mẹ nó đi rồi thì đừng quay lại đây nữa!"
Hai tay Tống Thanh Thanh để xuôi ở bên người càng ngày càng nắm chặt lại, cô quay người đi vào trong toilet hứng đầy một chậu nước sau đó bưng tới chỗ anh, không nói không rằng trực tiếp đổ lên trên đầu anh.
Khuôn mặt anh tuấn của Hứa Lập Thành lập tức bị dội ướt, toàn thân cũng ướt sũng, chợt anh quát ầm lên: "Tống Thanh Thanh em điên rồi? !"
"Vậy thì sao?" Tống Thanh Thanh bưng chậu nước lạnh lùng mắng lại: "Tôi bị điên rồi nên mới đi yêu loại người cặn bã như anh, anh có cái gì đặc biệt hơn người chứ, bảo tôi cút thì tôi phải cút, bảo tôi về thì tôi phải trở về, anh là gì của tôi mà quản lý tôi nhiều như vậy?"
"Tôi là chồng của cô!"
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 42: TÔI CHỈ CẦN EM QUAY VỀ
"Tôi nhổ vào!" Tống Thanh Thanh nặng nề nuốt xuống một ngụm: "Ba năm trước đây là ai ép tôi phải ly hôn, tôi và anh đã chấm dứt rồi, anh đừng tự mình đa tình nữa!"
Hứa Lập Thành mở mắt thật lớn, vụt một cái nhanh chóng đứng lên: "Đó là do con đàn bà chết tiệt tống Thanh Thanh kia thiết kế tôi, sau khi em đi rồi tôi mới biết sự thật, những người trước kia hại em tôi đều đã bắt bọn họ phải trả giá đắt rồi, con mẹ nó em cho rằng tất cả những chuyện tôi làm là vì ai? Cái tên Aaron kia giấu diếm thân phận lừa cô ba năm, tôi và em kết hôn chưa được một năm đã bị phán quyết tử hình, Tống Thanh Thanh, em không thể ác như vậy được!"
Tống Thanh Thanh chấn động toàn thân: "Anh, anh nói cái gì?"
"Rốt cuộc là em còn muốn tôi làm như thế nào?" Hứa Lập Thành nhìn cô chằm chằm, nhìn anh vô cùng chật vật: "Ba năm qua không có một ngày nào tôi không cảm thấy áy náy với em, vất vả lắm tôi mới tìm được em, tôi đã dùng hết thủ đoạn để đưa em trở về bên tôi, Hứa Lập Thành tôi chưa từng để ý tới người phụ nữ nào như vậy, em còn muốn tôi như thế nào nữa?"
Tống Thanh Thanh khiếp sợ nhìn anh, nước mắt không kìm được mãnh liệt rơi xuống, gần như không thể tin được những lời mà mình vừa được nghe.
Hứa Lập Thành đột nhiên ôm lấy cô, ghé cằm đặt ở trên vai của cô, mang theo mùi rượu nồng đậm, cánh tay quấn chặt lấy eo cô không chịu buông tay: "Em đã nói là yêu tôi thì ngoại trừ tôi ra, tôi không cho phép em lại yêu người khác, nghĩ thôi cũng không được!"
Tuy anh la hét và nói năng lộn xộn nhưng lại kiên định đến mức khiến cho người ta không thể nghi ngờ được, Tống Thanh Thanh đưa tay che bờ môi đang run rẩy, nước mắt làm mờ ánh mắt.
Cô muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng bàn tay đã bị anh nắm lấy, cả người bị anh kéo trở về.
"Tống Thanh Thanh, tôi đã xé tờ đơn ly hôn kia từ lâu rồi, chỉ cần em trở về, em muốn cái gì tôi cũng cho em hết, con gái cũng được con trai cũng tốt, tôi không tranh với em nữa, tôi chỉ cần em trở về..."
Từ Lân đứng gần đó nhìn thấy cảnh này liền cúi đầu quay người đi ra khỏi phòng, mắt thấy anh ta sắp khóa cửa lại, Tống Thanh Thanh cắn răng kéo tay Hứa Lập Thành ra, nhanh chóng xông ra ngoài...
Hôm sau lúc Hứa Lập Thành tỉnh lại, Tống Thanh Thanh đã không còn ở đây nữa.
Anh cho người chuẩn bị xe, sai người tới chỗ ông cụ đón hai đứa bé về sau đó đưa đến nhà trọ cao cấp mà Aaron thuê cho Tống Thanh Thanh.
Tống Thanh Thanh đứng ở trên ban công nhìn thấy một đoàn xe con cao cấp màu đen dừng lại ở dưới lầu đã biết là ai tới.
Nhưng cô cũng không định trốn tránh.
Tối hôm qua lúc cô chạy ra khỏi phòng Hứa Lập Thành, Từ Lân đã đuổi theo nói cho cô biết chuyện của Aaron là do ông cụ tự quyết định, ông cụ đã lợi dụng mối quan hệ với E. G để tố giác anh ta, mặt khác, cũng nói cho cô biết một số chuyện phát sinh vào ba năm trước sau khi cô rời đi.
Vì để ép cô rời đi nên Tống Mẫn Mẫn đã lái xe đâm Hứa Lập Thành bị thương, cuối cùng bị anh điều tra ra chuyện cô ta âm mưu ở sau lưng anh, bị anh bán cho Vương Đổng, người mà lúc trước suýt chút nữa đã vấy bẩn cô ta, bà Tống cũng bị anh đưa ra nước ngoài, người nhà họ Tống trong vòng một đêm đều bị đuổi ra khỏi thành phố Biển, hoàn toàn lụi bại.
Anh thay cô xóa sạch những tin đồn tai tiếng bên ngoài, đẩy tất cả những chuyện đó lên người tống Mẫn Mẫn, bây giờ tiếng tăm của tống Mẫn Mẫn ở thành phố Biển so sánh được với cô năm đó.
Chuông cửa vang lên, Tống Thanh Thanh lau đi nước mắt ở khóe mắt, quay người đi ra mở cửa.
Hai đứa bé lập tức hưng phấn nhào vào trong lòng cô: "Mẹ!"
Tống Thanh Thanh ôm con gái vừa mất đi lại có được của mình, kích động hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi mới chịu buông ra, chọc cho Hứa Uy Long ở bên cạnh ghen tỵ chu cái miệng nhỏ ra: "Mẹ chỉ biết thương có mỗi em gái thôi."
Tống Thanh Thanh nghe xong không khỏi cười ra tiếng, dang tay ôm cậu bé rồi ấn xuống hai nụ hôn thật mạnh lên má cậu bé rồi mới buông ra, đột nhiên một bóng người cao to trước mặt túm cổ áo đằng sau nhấc Hứa Uy Long lên, vẻ mặt hung ác nhìn cậu bé một cái: "Đàn ông mà lại đi ghen tị với con gái là thế nào đấy, đứng qua một bên đi!"
Hứa Uy Long chưa bao giờ dám làm trái lời người cha nóng tính này của mình, cậu bé chủ động dắt tay em gái chạy vào trong phòng khách, dẫn cô bé đi xem tivi.
Tống Thanh Thanh nhìn Hứa Uy Long ngoan ngoãn quá mức kia một chút rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông nào đó sắc mặt vẫn còn hơi u ám: "Thật ra nếu anh muốn gặp tôi thì hoàn toàn không cần mang hai đứa bé đến để ngụy trang đâu."
Hứa Lập Thành ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú càng thêm khó coi: "Ai nói với em là tôi muốn gặp em, nếu không phải hai đứa nó suýt chút nữa đã phá tan biệt thự của ông cụ thì tôi cũng lười đưa bọn nó trở về."
Khóe miệng Tống Thanh Thanh giật một cái, rũ mắt quay người đi vào phòng khách: "Anh đến tìm tôi có chuyện gì?"
Sắc mặt Hứa Lập Thành lập tức tái đi, hung tợn nói: "Tôi không có việc gì thì không thể tới tìm em à?"
Tống Thanh Thanh không nói gì chỉ liếc anh một cái, cô đang định không thèm để ý tới anh mà đi vào phòng bếp lấy nước trái cây cho hai đứa nhỏ uống thì Từ Lân đột nhiên bước vào, đi theo phía sau anh ta là một đại đội các nhà tạo mẫu ăn mặc xinh đẹp thời thượng mang theo đủ loại đạo cụ, cung kính chào: "Chào Hứa tổng, chào bà Hứa."
Hứa Lập Thành lạnh lùng ừ một tiếng, quét mắt nhìn Tống Thanh Thanh một cái rồi trực tiếp ngồi xuống ghế sofa chờ.
Đám người kia nhanh chóng vọt lên lôi kéo Tống Thanh Thanh đi vào trong phòng ngủ, một phen làm tóc trang điểm thay quần áo, Tống Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bọn họ đẩy tới trước mặt Hứa Lập Thành rồi.
Hứa Lập Thành buông tờ báo trong tay xuống ngước lên nhìn cô từ đầu đến chân đánh giá một lượt, càng nhìn màu mắt anh càng đậm, khóe miệng anh hiện ra một nụ cười hài lòng, anh đứng dậy một tay vòng ra sau lưng cô, lên tiếng dặn dò Từ Lân: "Chuẩn bị xe."
Tận đến khi ngồi vào trong xe rồi, lái xe đang điều khiển xe đi về phía trước, hai đứa bé thì được Từ Lân chở trên một chiếc xe khác, lúc này Tống Thanh Thanh mới lấy lại tinh thần nhíu mày hỏi Hứa Lập Thành: "Anh làm cái gì vậy?"
Hứa Lập Thành liếc cô một cái, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia đắc ý: "Đến rồi em sẽ biết."
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 43: ÂM MƯU
Xe dừng lại ở bến cảng bên cạnh có một chiếc du thuyền rất lớn đang đỗ ở đó, Tống Thanh Thanh vừa mới xuống xe đã nhìn thấy Hứa Lập Thành đi đến khoác một tay lên vai cô, chậm rãi đi về phía chiếc du thuyền.
Nơi này đang tổ chức một bữa tiệc đấu giá rất lớn.
Hứa Lập Thành ôm Tống Thanh Thanh, sau lưng là Từ Lân dắt theo hai đứa bé cùng nhau xuất hiện, những người nổi tiếng và đám phóng viên đang uống rượu trên boong thuyền lập tức tiến tới góp mặt nịnh hót chào hỏi.
Lúc bọn họ nhìn thấy Tống Thanh Thanh không một ai không khiếp sợ hít vào một hơi nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường dưới ánh mắt cảnh cáo của Hứa Lập Thành, bọn họ không ngừng cầm ly rượu tới a dua nịnh hót hai người.
Ba năm ở nước ngoài Tống Thanh Thanh đã thay Aaron tham gia rất nhiều bữa tiệc lớn nhỏ nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, từ đầu tới cuối luôn duy trì vẻ mặt đạm mạc, không nói lời nào.
"Choang…" Một tiếng vang giòn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc bộ lễ phục cúp ngực đứng ở đó, hai mắt trừng lớn kinh ngạc giống như là bị sét đánh: "Tống, Tống Thanh Thanh? !"
Tống Thanh Thanh nhíu mày nhìn qua, thu hết vẻ mặt khó tin của Tống Mẫn Mẫn vào trong đáy mắt, ba năm không gặp, dáng dấp của cô ta đã xinh đẹp hơn nhiều so với trước đó, chỉ có điều khuôn mặt rõ ràng gầy đi không ít, má hơi lõm vào.
"Sao lại như thế này? Tại sao cô lại có mặt ở đây? Tiện nhân, vì sao cô lại trở về? !"
Trong đám người đột nhiên vang lên không ít tiếng xì xào bàn tán.
Tống Thanh Thanh cắn răng trừng mắt nhìn khuôn mặt bởi vì tức giận và kinh ngạc mà vặn vẹo của cô ta, cô còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy một cơn gió mạnh quét qua người, ngay sau đó Tống Mẫn Mẫn đã bị Hứa Lập Thành đá ngã xuống đất, ôm bụng khổ sở òa khóc lên.
"Lập Thành..."
"Câm miệng!" Hứa Lập Thành hung ác nham hiểm nhìn cô ta, lửa giận trên mặt gần như muốn bốc cháy: "Cô không xứng gọi tên của tôi, bây giờ cô cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô!"
Anh vừa mới nói xong thì đám vệ sĩ có mặt ở đây đã tiến lên kéo cô ta xuống, Hứa Lập Thành lần nữa nắm tay Tống Thanh Thanh đi vào bên trong, nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái nào.
Đến bây giờ Tống Thanh Thanh vẫn chưa hiểu được lý do Hứa Lập Thành mang cô tới đây.
Buổi đấu giá đã được tiến hành từ một tuần trước, bữa tiệc này được tổ chức để cảm ơn những người đến tham gia đấu giá, đối với Tống Thanh Thanh mà nói thì không có chút ý nghĩa nào.
Hứa Lập Thành bị mấy doanh nhân nổi tiếng vây quanh nói chuyện làm ăn, Tống Thanh Thanh đứng ở bên cạnh thực sự vô cùng nhàm chán, cô đang nghĩ xem nên lấy cớ như thế nào để tới cùng với hai đứa bé bị Từ Lân đưa đến phòng nghỉ chơi đùa thì đột nhiên tất cả ánh đèn trong phòng tiệc bị tắt hết, tối thui.
Sau một hồi náo loạn, máy chiếu ở giữa sân khấu đột nhiên sáng lên và hình ảnh của Tống Mẫn Mẫn xuất hiện ở trong đó, trong tay cô ta đang cầm một khẩu súng, vừa cười vừa đem camera xoay về phía hai đứa bé đang bị trói chặt với nhau ở trên boong tàu: "Tống Thanh Thanh, bây giờ một mình cô đi lên trên boong tàu đi, không được báo cảnh sát nếu không cô tự gánh lấy hậu quả!"
Hình ảnh đột nhiên bị cắt đứt.
Sắc mặt Tống Thanh Thanh trắng nhợt, cô không cần suy nghĩ đã trực tiếp xông về phía boong tàu, Hứa Lập Thành kéo cô lại, đỡ thân thể mềm nhũn không đứng vững của cô cùng đi đến boong tàu.
Hai đứa bé của cô bị trói vào lan can, trong tay tống Thanh Thanh cầm một đầu dây thừng còn một cái tay khác thì đang cầm một khẩu súng.
Hai chân Tống Thanh Thanh mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã xuống.
"Các người tới rồi à." Khóe miệng Tống Mẫn Mẫn nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Rốt cuộc là cô muốn thế nào? Cô thả con của tôi ra, bọn chúng còn nhỏ như vậy sao cô lại ra tay được chứ?!" Cả người Tống Thanh Thanh đang run rẩy, giọng nói run rẩy kêu to lên tiếng.
"Tôi muốn thế nào à?" Tống Mẫn Mẫn lạnh lùng cười một tiếng, lập tức chuyển họng súng hướng về phía Tống Thanh Thanh, trên mặt hiện ra sát khí đáng sợ doạ người: "Tôi muốn cô phải chết! Tống Thanh Thanh, ba năm trước đây cô nên chết rồi, nếu không phải cô thì làm sao tôi lại bị Lập Thành vứt bỏ? Làm sao nhà họ Tống lại phá sản được chứ? Cô cũng chỉ là con gái của của một người mê bài bạc, nhà họ Tống nuôi cô nhiều năm như vậy nhưng cô đã báo đáp chúng tôi thế nào, sao cô còn chưa chết đi? !"
"Thứ đàn bà chết tiệt, cô còn dám nói thêm một câu thì bây giờ tôi sẽ giết chết cô!" Hứa Lập Thành trừng mắt nhìn cô ta rồi gầm lên một tiếng, trong đôi mắt đen lộ ra sát ý như máu: "Chính cô đã bày mưu tính kế tất cả những chuyện này, gieo gió thì gặt bão, ngay từ đầu tôi đã nên giết chết cô rồi!"
"Đúng..." Tống Mẫn Mẫn cười khổ một tiếng, nước mắt lưng tròng: "Là tôi gieo gió gặt bão, nhưng tôi làm tất cả những chuyện này cũng là vì ai? Là vì anh, Hứa Lập Thành! Tôi yêu anh nhưng anh đã hủy hoại tất cả của tôi, anh có biết mặc dù tôi là vợ Vương Đổng nhưng anh ta đối xử với tôi như thế nào không? Mỗi ngày mỗi đêm chỉ cần anh ta muốn là tôi lại bị anh ta giày vò, sống không bằng chết, tôi ở bên cạnh anh lâu như vậy nhưng sao anh lại có thể đối xử với tôi như vậy?"
"Thả đứa nhỏ ra!" Hứa Lập Thành tàn bạo nói, anh chỉ hận bây giờ không thể lập tức xông lên phanh thây xé xác người phụ nữ này, dám bắt cóc con của anh, đúng là muốn chết rồi!
"Tôi không thả!" Tống Mẫn Mẫn kích động hô to: "Vì muốn có được anh mà tôi đã phải hao tổn tâm cơ, rõ ràng anh chỉ thích một mình tôi, rõ ràng anh ghét Tống Thanh Thanh như vậy, liếc nhìn cô ta một cái anh cũng ngại thừa thãi nhưng bây giờ anh lại đi cùng với cô ta ở ngay trước mặt tôi, một nhà bốn người ngọt ngào như mật, ha ha, Hứa Lập Thành, nhu cầu sinh lý của anh quá cao hay là tinh thần của anh có vấn đề? Vì sao cô ta được mà tôi lại không được?"
Tống Thanh Thanh nghe cô ta nói như vậy không tự chủ được cũng quay đầu nhìn về phía Hứa Lập Thành, những vấn đề này bản thân cô cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
"Bởi vì cô không phải là cô ấy!" Hứa Lập Thành lạnh lùng thốt ra một câu: "Bởi vì cô ấy là người duy nhất trên đời khiến cho tôi ròng rã nhớ thương ba năm vẫn không thể quên được, cô ấy là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi phải hao tổn tâm cơ vì muốn có được một lần nữa, vì cô ấy chuyện gì tôi cũng làm, ngoại trừ cô ấy ra thì ai cũng không được!"
Đêm càng ngày càng sâu, gió biển thổi lạnh lẽo giống như từng lưỡi dao cứa vào mặt mọi người.
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 44: KẾT CỤC
Tống Mẫn Mẫn cầm súng ngẩn người, gió biển thổi làm mái tóc dài của cô ta rối tung, cô ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Hứa Lập Thành, đột nhiên ngẩng đầu lên cười ha ha.
“Được! Đã như vậy thì anh chết đi, anh yêu cô ta như vậy, chỉ cần anh chết, tôi sẽ thả họ.”
“Tống Mẫn Mẫn!” Tống Thanh Thanh sợ ngây người nhìn qua cô ta và hét lên.
Ánh mắt Hứa Lập Thành càng ngày càng bén nhọn, hôm nay anh không đưa bất kì vệ sĩ nào đi theo, bây giờ chẳng biết tung tích của Từ Lân ở đâu, hai đứa bé lại ở trong tay cô ta, hiện tại cô ta đang kích động, cho dù chỉ một kích thích thôi cũng sẽ khiến cô ta lập tức ra tay giết bọn nhỏ.
Anh không thể mạo hiểm với hai đứa con của mình.
Nếu không, cho dù họ có thể sống sót thì Tống Thanh Thanh có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh.
“Đừng cho là tôi ngu ngốc! Tôi muốn anh nhảy xuống ngay bây giờ, hiện tại là ban đêm, vùng biển lớn như thế này, anh chắc chắn phải chết không còn nghi ngờ!”
Tống Mẫn Mẫn nới lỏng dây thừng trong tay, đôi mắt căm hận nhìn Hứa Lập Thành chằm chằm: “Anh không nhảy thì bây giờ chúng sẽ phải chết!”
Hứa Uy Long và Hứa Mộng Điềm bị dọa sợ khóc hu hu, Tống Thanh Thanh cũng khóc thành tiếng, hai tay bịt chặt đôi môi đang không ngừng run rẩy: “Đừng, cầu xin cô đừng...”
Mặt biển yên tĩnh lạ thường, Hứa Lập Thành nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay tống Thanh Thanh, tìm đúng góc độ phá vòng vây, bước chân ra đang chuẩn bị lao lên giật súng trong tay cô ta thì một luồng gió mạnh quét qua bên tai, đột nhiên vang lên một tiếng “bịch”.
Bước chân của Hứa Lập Thành bỗng nhiên đứng nguyên tại chỗ.
Trên mặt anh không còn chút máu nào, đôi mắt đen trợn tròn xoe, vừa quay đầu lại một chút thì nhìn thấy Tống Thanh Thanh hai tay che trên bụng của mình, đau đớn quỳ xuống, máu tươi trên váy từng chút một lan tràn ra.
“Tống Thanh Thanh…”
Hứa Lập Thành gào đến tan nát cõi lòng.
“Anh không chết vậy thì cô ta chết là được, tôi chính là muốn chia rẽ các người. Tống Thanh Thanh, cô đã trúng đạn, dù sao cũng sẽ chết, cô nhảy xuống đi.”
“Cô dám!”
Tống Mẫn Mẫn nở nụ cười âm trầm: “Có gì mà tôi không dám, cái gì tôi cũng đã mất. Tống Thanh Thanh, cô có nhảy hay không? Cô không nhảy tôi lập tức giết con cô!”
Cô ta vừa quát vừa nhanh chóng hạ dây thừng trong tay xuống.
“Tôi nhảy!” Tống Thanh Thanh ôm bụng lập tức vịn lan can định đứng lên.
“Tống Thanh Thanh, em dám nhảy xuống thử xem!” Hứa Lập Thành điên cuồng gào thét, đôi mắt trợn đến nỗi đỏ bừng, có nước mắt từ khóe mắt của anh chậm rãi chảy ra.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Thanh nhìn thấy anh khóc, cô cố gắng chống đỡ cơ thể, câu môi với anh: “Chỉ cần anh cứu con của chúng ta, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Sắc mặt Hứa Lập Thành trắng bệch, trong đầu đột nhiên nhớ lại tình cảnh ba năm trước đây cô máu me khắp người nằm trên cáng cứu thương cầu xin mình mau cứu con của cô.
Muốn anh lại một lần nữa vứt bỏ cô để đổi hai đứa con của cô, anh không làm được.
Tống Thanh Thanh cởi bỏ giày cao gót, liếc nhìn hai đứa con của cô lần cuối cùng, nước mắt tràn mi: “Xin lỗi, mẹ yêu các con, mãi mãi là như vậy.”
Tiếng khóc hai đứa bé càng ngày càng vang dội, khóc đến tan nát cõi lòng: “Mẹ...”
Hai chân cô đều giẫm lên lan can, một chân duỗi ra ngoài, gió biển thổi làm thân hình gầy gò của cô lung la lung lay, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, từng chút một buông hai tay ra...
Một cái bóng đen nhanh hơn cô, lao đến ôm lấy eo cô quay một vòng rồi dừng lại, Tống Thanh Thanh còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Lập Thành đã buông cô ra quay người lên lan can.
Tay áo Hứa Lập Thành bay bay, khóe mắt ửng đỏ, nhìn Tống Thanh Thanh thật sâu, môi mỏng nói ra một câu: “Tống Thanh Thanh, anh yêu em.”
Tống Thanh Thanh giật mình.
Thân hình Hứa Lập Thành thoắt cái, vươn người nhảy lên một cái, từ trên lan can nhảy xuống.
“Hứa Lập Thành!” Tống Thanh Thanh điên cuồng gọi, cả người ghé vào trên lan can nhìn theo, sau khi “bùm” một tiếng thì hoàn toàn chìm xuống mặt biển lặng, rốt cuộc cô không chịu được khóc lóc thảm thiết.
Tống Mẫn Mẫn trơ mắt nhìn cảnh tượng này, hoàn toàn sửng sốt ngay tại chỗ, siết chặt dây thừng cả người tê liệt ngã xuống, có cảnh sát đột nhiên từ bốn phía boong tàu xông lên, chĩa súng ào ào nhắm Tống Mẫn Mẫn, sau đó tiến lên cứu hai đứa bé.
Lúc này Từ Lân mới chạy đến, vừa rồi anh ta bị Tống Mẫn Mẫn đánh lén sau lưng hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại vừa nghe nói tình huống thì lập tức liên lạc với cảnh sát, anh ta chạy đến bên cạnh Tống Thanh Thanh, thấy cô khóc đau đến thấu tim gan, mà trên boong tàu không có bóng dáng Hứa Lập Thành, đôi mắt của anh ta lập tức trợn to kinh ngạc...
Tống Thanh Thanh nhìn mặt biển màu đen mênh mông bát ngát, tất cả những hình ảnh từ sau khi gặp anh đều hiện lên trước mắt cô.
Gió biển thổi khiến cô lạnh đến mức toàn thân tê buốt, cô lại duỗi một chân ra ngoài lan can, bị Từ Lân kéo về, ngã trên boong thuyền.
Cô còn chưa kịp nói cho anh biết thật ra cô đã tha thứ cho anh.
Cô còn chưa kịp nói cho anh biết thật ra ba năm nay cô chưa từng quên anh.
Cô còn chưa kịp nói cho anh biết, cô cũng yêu anh.
Trái tim đau đến phát sợ, trước mắt dâng lên một làn sương đen, Tống Thanh Thanh nhắm mắt lại...
Tình Yêu Ngang Trái
CHƯƠNG 45: LỜI CUỐI SÁCH
Bốn tháng sau.
Luân Đôn, nước Anh.
Trên bãi cỏ bên ngoài bệnh viện nổi tiếng thế giới, Tống Thanh Thanh ngồi một mình trên chiếc ghế dài, ngẩn người nhìn chằm chằm vào kết quả chẩn đoán mà trưởng khoa tâm lý và tâm thần vừa đưa cho cô.
Trong vòng bốn tháng, mỗi ngày cô ngủ đều sẽ mơ một giấc mơ, mơ thấy cảnh tượng buổi tối hôm đó Hứa Lập Thành nhảy xuống biển từ trước mặt mình, sau đó sợ đến nỗi mặt đầy nước mắt tỉnh lại.
Bác sĩ nói rằng là cô quá mức cố chấp.
Sau ngày hôm đó, Từ Lân đưa cho cô một bản thảo duy nhất còn dang dở của nhà thiết kế nổi tiếng người Ai-len quá cố trước khi qua đời. Anh ta nói bốn tháng trước đêm hôm đó là sinh nhật Tống Thanh Thanh, Hứa Lập Thành đã chi ba trăm tỷ đồng để có được tác phẩm này trong vòng một tuần, mục đích là để tạo niềm vui bất ngờ cho cô trong bữa tiệc được bố trí đặc biệt dành cho cô.
Bữa tiệc đó trên danh nghĩa là do bên tổ chức đứng ra tổ chức lo liệu nhưng thực tế là do một tay anh bày ra.
Sau đó cô càng ngày càng không thể ở lại trong nước được, dù Từ Lân đã nhắc nhở cô không biết bao nhiêu lần rằng đến Luân Đôn e rằng cô sẽ bị người trong dòng tộc E. G tìm được, sẽ có nguy hiểm nhưng cô vẫn dứt khoát kiên quyết đưa theo hai đứa con trở lại đây, một lần nữa đi vào công ty Aaron làm việc, với tư cách là nhà thiết kế người H duy nhất.
Trong vòng bốn tháng, nhờ sự trợ giúp của ông cụ ở trong nước, cô nhanh chóng nổi tiếng trên trường quốc tế, tham gia thiết kế rất nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng, trong đó bao gồm cả mộ của Hứa Lập Thành ở trong nước.
Cho đến bây giờ cô vẫn không thể tin được anh cứ thế chết đi.
Nhưng bốn tháng rồi, công việc trục vớt vẫn luôn tiến hành, nhưng tin tức truyền về chỉ có một, không thấy.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Sau lưng một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Tống Thanh Thanh vô thức quay đầu lại, một bàn tay đột nhiên nắm chặt tay cô, ngang ngược kéo cô ra ngoài, từ phía sau ôm chặt bờ vai cô, kiềm chế sự giãy giụa của cô, vượt qua người cô trực tiếp bá đạo bắt nạt đôi môi cô, đặt cô trên đồng cỏ cưỡng hôn.
Tống Thanh Thanh thậm chí chưa kịp mở miệng kêu cứu mạng.
Hơi thở quen thuộc bao phủ cơ thể cô, hai người ôm nhau.
Môi Hứa Lập Thành kề sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tống Thanh Thanh, anh đã trở về...”
Bình luận facebook