"Mạc Thanh Ngải..."
"Có!"
Đột nhiên Nhan Hàn Thành có phản ứng làm Mạc Thanh Ngải nhảy dựng.
"Được rồi, tôi đồng ý."
Hử, anh đồng ý cái gì?
"Lời hứa này dùng vào việc cô giải hòa với tôi, mất công tôi lo lắng nhiều năm như vậy, thì ra cũng không quá khó, nhưng tôi nói trước, tôi đồng ý là lời hứa này cũng làm xong, cô có muốn dùng nữa cũng không được."
Oa, đây là tình huống gì?
Nhan Hàn Thành đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Mạc Thanh Ngải, nở nụ cười xấu xa quen thuộc: "Đi thôi, tôi đói bụng rồi, về nhà ăn cơm đi, tôi thèm ăn đồ mẹ nấu."
Mạc Thanh Ngải sững sờ, đột nhiên cô phát hiện ra tình huống này rất kỳ lạ, không giống với sự mong chờ của cô, nhưng lạ ở chỗ nào thì cô không nghĩ ra.
"Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, người có suy nghĩ của người, heo có suy nghĩ của heo, đúng là tôi không thể miễn cưỡng heo hiểu cách nghĩ của người."
Nhan Hàn Thành kéo tay Mạc Thanh Ngải rồi trả tiền rời đi.
"Này này này, cái gì mà mẹ, đó là mẹ tôi!" d.dal..q/đôn Mạc Thanh Ngải hoàn hồn hét to với Nhan Hàn Thành: "Heo cái gì, anh nói rõ ràng cho tôi, anh mới là heo, tôi không thể miễn cưỡng anh hiểu cách nghĩ của tôi mới đúng, hừ!"
"Tôi đã gọi là mẹ mười mấy năm, giờ cô mới để ý không phải đã muộn rồi sao?"
"Bây giờ anh sửa lại cho tôi.."
"Không."
"Anh! Xấu xa!"
***
"Anh hài lòng chưa?"
Nguyễn Phỉ liếc nhìn vẻ mặt "Tôi không sai" của Nhan Hàn Thành, sau đó đi tới ghế sô pha ngồi.
"Cậu phát hiện ra khi nào?" Nhan Hàn Thành dựa vào bàn làm việc của Nguyễn Phỉ, phát hiện ra là không thể coi thường cô gái này.
"Cậu không cần phải tỏ ra thất bại. Sau khi tôi bị cái người kia đùa giỡn mới phát hiện ra." Nguyễn Phỉ nheo mắt: "Chỉ là tôi thật sự không dám tin, tôi giúp cậu lâu như vậy mà cậu lại có thể lôi tôi ra đùa giỡn, Nhan Hàn Thành, cậu thấy tôi dễ bị bắt nạt sao?"
"Đại tiểu thư, làm sao tôi dám, vì vậy không phải hôm nay tôi đã đặc biệt đến văn phòng của cậu để giải thích sao?"
"Giải thích? Thôi đi! Sau khi tôi bị Cận Diêm đùa giỡn sao?"
Quay lại ghế sô pha, Nhan Hàn Thành tỏ vẻ ân hận: "Tôi thề, tôi chỉ muốn mượn miệng cậu để nói cho Mạc Thanh Ngải nơi tôi ở thôi, còn cách làm của Cận Diêm thì tôi không biết."
"Muốn tôi tin cậu trừ khi chúng ta sinh là từ bụng mẹ một lần nữa."
Nhan Hàn Thành giơ tay đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Để tôi giải thích, nhưng nói cậu bị Cận Diêm đùa giỡn cũng không đúng lắm, không phải cậu còn tát anh ta một cái sao? Cậu phải biết rằng nhà Cận Diêm là một nhà rất có quyền lực, bị người tát một cái, hơn nữa còn bị phụ nữ tát là chuyện anh ta gặp lần đầu tiên."
"Bị tôi tát một cái là vinh hạnh của anh ta, tôi không hiểu vì sao anh ta cứ quấn lấy tôi."
"Của lạ! Có cái gì mà không hiểu... Cận gia là nơi mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn vào cửa, Cận Diêm muốn loại phụ nữ nào mà không có. Cậu là người đầu tiên không bày vẻ mặt hòa nhã cho anh ta xem, là người dám nổi giận với anh ta, nên tự nhiên anh ta có tình cảm đặc biệt với cậu."
"Đặc biệt? Cảm giác tươi mới? Không chiếm được mới tốt?" Cười nhạo một tiếng, Nguyễn Phỉ không hứng thú với trò chơi này của nhà giàu.
"Tôi nghĩ một phần là do từ trước đến giờ Cận Diêm chưa từng thích ai nên không biết cách thích một người, vì vậy bây giờ anh ta mới phải đi học hỏi."
"Đừng làm trò. Cậu đang ám chỉ rằng anh ta thật sự thích tôi sao? Thượng Đế ơi, năm nay thành thật đáng giá mấy đồng tiền chứ?" Nguyễn Phỉ lắc đầu đứng dậy, đi tới tủ lạnh lấy ra hai chai nước khoáng, đưa cho Nhan Hàn Thành một chai.
"Còn cậu nữa, đừng tưởng rằng mình là chuyên gia, thật ra cậu và Mạc Thanh Ngải cũng không khác gì nhau." Mở chai nước, vẻ mặt Nhan Hàn Thành vô cùng tiếc nuối.
"Này, tôi cảnh cáo cậu, cậu có thể lấy heo ra so với tôi cũng không thể lấy Tiểu Ngải ra so với tôi, quá sỉ nhục người rồi." Nguyễn Phỉ ngồi xuống bên cạnh Nhan Hàn Thành.
Sặc...
Suýt nữa Nhan Hàn Thành phun nước ra: "Cô ấy có biết cậu đánh giá mình thế không?"
"Ừm, muốn không biết cũng khó." Nguyễn Phỉ nhún vai: "Cậu đừng cho rằng tôi nói này nói nọ, bây giờ tôi sẽ cho cậu thời gian để giải thích."
"Còn cần tôi giải thích? Cậu suy nghĩ một chút là hiểu rồi..."
"Nói như vậy là bắt đầu từ khi cậu theo đến Nhật Bản, cãi nhau với cô ấy, để cô ấy chọc tức cậu, rồi cậu ra vẻ bị tổn thương bỏ đi, sau đó lại làm tổn thương cô ấy, bỏ lại cô ấy một mình, còn có tờ giấy tuyệt tình, bắt cô ấy phải quay về tìm cậu... Toàn bộ đều là bẫy của cậu?" Ghé sát vào Nhan Hàn Thành, Nguyễn Phỉ nhẹ giọng hỏi.
Nhan Hàn Thành nhắm mắt lại, ra vẻ vô cùng đau đớn: "Cậu cũng không thể nói như vậy, tôi cũng bị cô ấy làm tổn thương sâu sắc."
"Làm trò, Nhan Hàn Thành tiên sinh, đừng cố làm ra vẻ, dù đây đều là âm mưu của cậu, nhưng tôi nhớ tôi đã nói trước với cậu rồi, dù cậu làm gì cũng không được làm cô ấy đau khổ."
"Cậu phải tin tưởng tôi chứ. Dù tôi làm gì cũng sẽ không bỏ lại cô ấy một mình, đau khổ chỉ là quá trình thôi."
"Dù là believe* thì ở giữa vẫn chứa lie**, cậu muốn tôi tin tưởng cậu cũng có chút khó rồi."
* Believe: Tin tưởng.
** Lie: Dối trá.
Nghiêng đầu nhìn Nguyễn Phỉ, Nhan Hàn Thành thu lại vẻ mặt thờ ơ, bên trong con ngươi là bộ dáng nghiêm chỉnh khó thấy của Nguyễn Phỉ: "Cậu cũng hiểu tôi không ít, tôi nghiêm túc nói cho cô ấy tất cả cảm giác của tôi nhưng cô ấy không nghe lấy một chữ, hình tượng của tôi trong lòng cô ấy là cố định là người lạnh lùng tuyệt tình, thích trêu chọc cô ấy. Vậy nên tôi mới phải dùng thủ đoạn để cô ấy tự mình cảm nhận, để cô ấy biết tính cách của mình sẽ đánh mất cái gì, mong có thể thay đổi tính tình của cô ấy, để cô ấy suy nghĩ thông suốt, mà thực tế đã chứng minh tôi đúng, không phải sao?"
Nguyễn Phỉ trầm mặc, không thể phủ nhận lời nói của Nhan Hàn Thành. Thôi, chuyện của hai tên oan gia này cô không nhúng tay vào được: "Được rồi, bây giờ tôi cũng thừa nhận Mạc Thanh Ngải là người cuồng ngược... Haiz, cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được câu nói kia, muốn tổn thương người đàn ông thuộc chòm sao Bọ Cạp là rất khó, bởi vì có rất ít người có thể làm được, vì người đó cũng phải chịu đau khổ. Nếu muốn trốn, thì phải biến mất hoàn toàn, nếu quyết tâm bắt lấy anh ta, thì phải vui vẻ khuất phục, không được có bất kỳ ý nghĩ nào khiêu khích anh ta. Nhan Hàn Thành, tốt nhất là cậu không nên đốt lửa tự thiêu. Hiện tại cô ấy vẫn còn mờ mịt, nhưng Tiểu Ngải cũng không phải Tiểu Bạch Thỏ, điều này chúng ta đều rõ, nếu một ngày nào đó cô ấy bỏ đi, thì anh phải mò kim đáy bể rồi."
Nhan Hàn Thành tươi cười gật đầu: "Tôi sẽ không cho cô ấy cơ hội đó."
Bình luận facebook