• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình yêu nhỏ của Đại Thành (1 Viewer)

  • Chương 22

Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Mạc Thanh Ngải ngây người một lúc mới vội vàng tìm điện thoại, giống như tìm được miếng gỗ cứu mạng, may mà bọn họ không "cách ly" cả điện thoại của cô.



Tìm thấy điện thoại, ngay cả tên hiển thị cũng không thèm nhìn, cô nhấn vào nút nhận cuộc gọi, khóc nức nở: "A lô..."



Đầu bên kia ngập ngừng: ".... Mạc Thanh Ngải...."



Giọng nói trầm thấp quyến rũ khiến toàn thân Mạc Thanh Ngải càng thêm run rẩy, lớn tiếng khóc: "Nhan Hàn Thành… Nhan Hàn Thành..."



Mạc Thanh Ngải hoàn toàn mất đi khống chế , không biết chỉ vì đột nhiên có một người xuất hiện trong giờ phút hay là vì người đó là Nhan Hàn Thành: "Anh mau tới cứu tôi, hu hu hu, anh chết ở nơi nào rồi, tôi sợ lắm, hu hu hu..."



"Đừng khóc đừng khóc, cô đang ở đâu, nói cho tôi biết, sao lại thế này?" Giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ cưng chiều, nếu là bình thường, nhất định Mạc Thanh Ngải sẽ ngạc nhiên và cảm động tới mức tinh rối mù, d.dal..q/đôn nhưng lúc này cô không rảnh để lo cái khác.



"Hu hu hu . . . . . Tôi bị cách ly , bọn họ. . . Bọn họ nghĩ tôi bị mắc bệnh X, tôi phải làm sao bây giờ, tôi không muốn chết đâu."



"Ai nói cô sẽ chết? Ngu ngốc. Đừng khóc, cô khóc sẽ chết nhanh hơn."



"Anh nguyền rủa tôi! Oa. . . . . ." Mạc Thanh Ngải chui vào trong chăn ôm điện thoại phát tiết: "Anh... Anh ở đâu?"



"Tôi đang ở buổi họp khai mạc... Vậy..."



"Không được không được, anh mau về đây nhanh, nếu không thì anh không còn cơ hội gặp mặt tôi nữa đâu, Nhan Hàn Thành, mau về đây với tôi." Mạc Thanh Ngải không tìm thấy người để dựa vào, nghĩ đến việc Nhan Hàn Thành còn đang ở nơi xa như vậy, cô không có một chút cảm giác an toàn nào.



"Ngốc ạ, đừng khóc, cô nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ nhanh chóng trở về, cô nghe tôi nói, cô nhất định sẽ không có miệng gì, cô không phải nói cô khỏe như trâu sao, con trâu rất nhẫn nại."



"Đi chết đi!" Mạc Thanh Ngải đã bị Nhan Hàn Thành dời đi sự chú ý: "Đó là tôi nói lung tung...Nhưng trong này tối quá, không có ai cả."



".... Sao cô không gọi cho cha mẹ hoặc Nguyễn Phỉ?"



... .....



Đúng vậy, sao cô lại thế? Mạc Thanh Ngải im bặt, khi đó người đầu tiên nghĩ tới trong đầu là Nhan Hàn Thành, Nhan Hàn Thành không có nhà nhưng cô lại không nhớ tới còn có người khác...



"Nhan Hàn Thành, anh không nên tới thăm tôi, nếu tôi mạng lớn tôi sẽ trở về gặp anh." Sau một lúc lâu, Mạc Thanh Ngải đã tỉnh táo lại, thật lòng nói với Nhan Hàn Thành.



"Vì sao?"



"Bệnh X có tính lây lan rất cao, tôi sợ lây bệnh cho anh."



Thật lâu sau Nhan Hàn Thành cũng chưa nói gì, cuối cùng mới nói: "Cô ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều."



"Tôi sợ, không ngủ được..."



"Tôi nói chuyện cùng cô, ngủ đi."



"Ừ, Nhan Hàn Thành, tôi phát hiện ra tôi không quen khi tỉnh lại ở bệnh viện mà không thấy anh."



"Thật sao. . . . . ."



"Ừ, anh có mắng tôi hay đánh tôi, đúng là chỉ cần có anh bên cạnh, bệnh viện cũng không đáng sợ. . . . . ."



"Đúng không...?"



"Tôi... Nhưng lần này anh đừng tới, đừng tới đó..."



Giọng nói nhỏ dần, thân thể Mạc Thanh Ngải vốn đang yếu ớt lại vừa gào khóc một lúc nên mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Nhan Hàn Thành ở bên kia đợi một lúc lâu mới từ từ cúp điện thoại.



Chỉ là đột nhiên nhớ tới phải gọi điện thoại cho Mạc Thanh Ngải, kết quả thật đúng là làm người ta lo lắng, trở lại phòng họp, Nhan Hàn Thành không giải thích nhiều: "Tôi có việc phải đi trước, thật xin lỗi."



Sau đó đi ra ngoài nhanh như gió bay điện chớp.



Từ từ mở to mắt, thấy bàn tay ấm áp, Mạc Thanh Ngải cử động ngón tay, phát hiện có người nắm tay mình, cô ngồi dậy, ngây người, thì ra là Nhan Hàn Thành đang dựa vào giường ngủ.



Mạc Thanh Ngải rụt tay, gọi: "Nhan Hàn Thành, sao anh lại ở đây?"



Nhíu mi mở mắt ra, hiển nhiên là Nhan Hàn Thành cực kỳ mỏi mệt, tự nhiên vươn tay sờ trán Mạc Thanh Ngải: "Vẫn còn nóng."



"Anh đừng phớt lờ tôi, tôi hỏi sao anh lại ở đây? Không phải tôi bảo anh đừng đến sao." Lúc này Mạc Thanh Ngải đang lo lắng cho Nhan Hàn Thành, anh nắm tay cô, lại thở chung bầu không khí với cô ở đây, nhất định đã bị lây bệnh.



"Bây giờ cô mới nói những lời này là quá muộn, quan tâm trượt rồi." Nhan Hàn Thành đứng dậy xoay xoay cổ rồi đỡ Mạc Thanh Ngải nằm xuống.



"Anh không sợ chết sao...?"



"Tôi luôn không sợ chết." Nhan Hàn Thành tức giận liếc nhìn Mạc Thanh Ngải rồi ngồi vào ghế tự nhìn cô.



Kéo chăn che kín môi, Mạc Thanh Ngải sợ hãi nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành, một cảm xúc khó hiểu vây quanh cô, có người nói, trước khi tình yêu bắt đầu, bạn sẽ không thể tưởng tượng nổi mình lại có thể yêu một người như vậy, lúc đó cô còn chưa nảy sinh tình cảm với Nhan Hàn Thành, nhưng bây giờ cô lại biết rất rõ ràng mình yêu anh như vậy, chỉ cần có anh, cô không sợ cái gì nữa, cho dù cô sợ nhất là chết.



"Làm sao vậy?" Nhìn Mạc Thanh Ngải cứ nhìn mình như vậy, Nhan Hàn Thành cũng có chút mất tự nhiên.



"Anh rất lo lắng cho tôi sao?" Mạc Thanh Ngải lắp bắp hỏi, cô sợ lại bị đả kích.



"Là do có người nào đó vừa khóc vừa kêu cứu mạng." Nhan Hàn Thành kéo chăn của cô xuống để cô hít thở tốt hơn.



"Tôi chỉ nói sợ hãi là anh ngồi máy bay trong đêm để về?"



.....



"Ai nói tôi về trong đêm? Tôi chỉ vừa tới thôi." Nhan Hàn Thành ho hai tiếng: "Tôi đi báo với bác sĩ là cô đã tỉnh, chuẩn bị kiểm tra để xác định rõ bệnh của cô."



Cô bật cười: "Nhan Hàn Thành..."



Quay lưng về phía Mạc Thanh Ngải: "Làm sao vậy?"



"Âu phục rất đắt tiền, chú ý đừng cởi nút áo trên ra nữa."



......



Hiếm thấy Nhan Hàn Thành có vẻ ngượng ngùng trên mặt: "Tôi đi tìm bác sĩ."



Mạc Thanh Ngải không biết là có nên cảm ơn trận ốm này không, lần đầu tiên cô có chút khẳng định, người đàn ông lớn lên cùng cô này tuy tuyệt tình lạnh lùng nhưng cũng có chút tình cảm đặc biệt với cô.



Sau một loạt kiểm tra, người từng nói cô không giống mắc bệnh X, cũng chính là vị bác sĩ trẻ tuổi, chính thức tuyên bố cô không bị bệnh X, chỉ là bị cảm cúm thông thường, truyền nước xong là có thể về nhà.



Sau khi bác sĩ đi, Mạc Thanh Ngải có vẻ không thỏa mãn: "Anh nhìn bác sĩ kia đi, sao lại có vẻ thất vọng như vậy, có phải muốn lấy tôi ra nghiên cứu không?"



"Nói lung tung, người ta là bác sĩ, cô đừng nói nhảm, mau nằm truyền nước đi."



"Nhan Hàn Thành..."



"Lại sao nữa?"



"Cảm ơn anh. Anh không sợ chết theo tôi."



Nhan Hàn Thành khoanh tay, lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này: "Thật sự tôi không hiểu, sao cô lại sợ chết như vậy? Mạc Thanh Ngải, trong đầu cô toàn rơm rạ sao?"



"Anh mới là rơm rạ." Mạc Thanh Ngải nóng nảy: "Tôi nói, tôi đang cảm ơn anh đó, sao anh không khiêm tốn một chút?"



"Cô thấy tôi biết khiêm tốn sao?"



"Trừ trước mặt tôi, anh đối với ai cũng khiêm tốn, anh cứ việc hai mặt đi."



"Mạc Thanh Ngải, cô đừng lên mặt!"



"Tôi không, tôi sẽ không..."



"Cô..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom