Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 107 CÁI BẪY QUÁ SÂU
CHƯƠNG 107: CÁI BẪY QUÁ SÂU
Giản Đường thực sự chưa từng thấy người nào như Tiêu Hoành!
“Nè, tự nhiên đờ ra làm gì, lên xe nào.”
Dưới cây đa, anh chàng mặc áo sơ mi trắng, vẫn như ngày hôm qua, đứng đó, chỉ là hôm nay trong tay có thêm một cái xe đạp.
“...”
“Đừng ngẩn người nữa, lên xe lên xe.”
“... Sao anh lại tới?”
Trên mặt của Tiêu Hoành, là nụ cười xán lạn: “Vì sao anh không thể tới?”
Không phải là không thể tới, là cô hoàn toàn không ngờ, qua ngày hôm qua, anh ta còn xuất hiện trước mặt cô.
Tiêu Hoành có vóc dáng cao, một chân chống trên mặt đất, một chân giẫm trên bàn đạp, cánh tay dài duỗi một cái, liền nhẹ nhàng kéo cô gái đến bên người, lại ấn cô ngồi vào yên sau.
Giản Đường muốn đứng lên.
“Em đừng di chuyển mà, ngã xuống, anh cũng mặc kệ đấy.” Lúc anh ta nói đến đây, bên dưới chân cũng đã đạp bàn đạp, đi xe đạp chở Giản Đường.
Giản Đường vốn phải đứng lên, vội quá mà thấy xe lăn bánh, theo quán tính lại ngồi lại ở yên sau xe, theo bản năng vươn tay, nắm thật chặt hông lớn của Tiêu Hoành đằng trước.
Trong đầu mơ hồ, người này... sao thế?
“Tự tôi đi là được.” Giọng Giản Đường khản đặc nói.
Phía trước lập tức truyền đến một tiếng:
“Không được.”
“...”
Lại một lát sau.
“Anh Tiêu, ngày hôm qua không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?”
Người trước mặt, hừ nhẹ:
“Chúng ta ngày hôm qua có nói gì không? Sao anh không biết?”
Này bạn... anh như vậy, chúng ta không thể nói chuyện được. Giản Đường hơi tan vỡ trong lòng... Người này sao lại không theo lẽ thường như thế chứ?
“... Vậy anh biết tôi muốn đi làm gì không?” Cứ thế kéo cô lên xe?
Cô lại lướt mắt nhìn chiếc xe đạp này, không nghĩ ra, Tiêu Hoành thoạt nhìn cũng không giống người thích đi xe.
“Chúng ta đi ăn cơm trưa trước đã, để anh xem nào, anh biết một nhà hàng rất ngon.”
Giản Đường có chút kích động đến mức điên rồi... Người này không chỉ không hành xử theo lẽ thường, còn hỏi một đằng nói một nẻo.
“Tôi không thích ngồi xe đạp.”
“Bớt lừa nhau đi. Người nào hôm qua nhìn cặp đôi trẻ người ta đi xe thì đỏ cả mắt?” Tiêu Hoành nói: “Giản Đường, anh biết, đây nhất định lại là hồi ức mà em và Thẩm Tư Cương đã trải qua. Ánh mắt của em không lừa được người ta đâu.”
Giản Đường ngơ ra, thực không biết nên làm sao nói tiếp.
Tiêu Hoành tự nhiên nói:
“Nhất thời em không chấp nhận anh cũng không sao, lúc đầu theo đuổi con gái, thì phải tốn sức mà, Giản Đường, anh đã nói với em, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc theo đuổi một cô gái.
Nếu anh không làm tốt, không làm đúng, không làm em hài lòng, thì em phải chịu khó chút. Ai kêu anh không đủ kinh nghiệm chứ.”
“Anh Tiêu, chúng ta chỉ là khách hàng và...”
“Anh biết em muốn nói gì,” Tiêu Hoành rầm rì ngắt lời cô gái ngồi sau: “Em cứ coi anh là khách làng chơi là được rồi. Anh không có ý kiến.”
Tôi có... Giản Đường nháy mắt mấy cái, đáy mắt hiện ra toàn là vẻ bất đắc dĩ.
Không biết là do Tiêu Hoành cố ý hay sao, tốc độ anh ta đi xe, cũng không chậm, Giản Đường có ý muốn nhảy xuống, nhưng trong lòng hơi run sợ.
Ước chừng sau mười lăm phút, Tiêu Hoành quẹo trái một cái, đèo cô rẽ vào trong một ngõ nhỏ.
Liếc nhìn, trong ngõ sâu thẳm, Giản Đường liền vội vàng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Suỵt ~” Giọng anh nhẹ nhàng nói rằng: “Tới ngay đây.”
Dứt lời, xe lại rẽ, dừng lại trước bức tường trải đầy hoa tường vi, Tiêu Hoành dứt khoát xuống xe, “Đến rồi, đây là cửa sau, trước đây khi anh tới, đều đi cửa trước, em đừng thấy cửa sau này yên tĩnh nhỏ hẹp, cánh cửa ở đằng trước trông cũng khí thế lắm.”
Nghe nói như thế, Giản Đường đã không quá muốn xuống xe.
Dưới mông như dính băng dính hai mặt, Tiêu Hoành hơi nhướng mày, nhìn cô lúc này có hơi trẻ con... “Xuống đi, em cứ đòi ở trên xe mãi, cũng vô dụng.”
“Tôi không xuống!” Cô chớp mắt, hai tay giữ chặt lấy yên xe.
Tiêu Hoành suýt thì bật cười, có điều, anh ta biết, nếu như lúc này anh ta bật cười, cô gái này lập tức sẽ lại biến thành con nhím đầy gai, cuộn thành một cục, anh ta đừng hòng đến gần được nữa.
“Thực sự không xuống?” Hàng lông mày đẹp đẽ của anh ta giật giật rất đáng ngờ, nhưng chỉ trong một lát, ngay sau đó, đã trở lại vẻ bình tĩnh không dao động, cho dù là ai cũng không nhìn ra được điểm đáng ngờ vừa rồi.
“Tôi không đói bụng.” Nói chung, là không quá muốn vào.
“Anh đói.”
“Vậy anh vào đi, tự tôi có thể trở về.”
“Giản Đường, hai lựa chọn, một, tự em xuống xe, theo anh vào ăn cơm. Hai, anh ôm em xuống xe, ôm em vào ăn cơm.”
“...” Sắc mặt Giản Đường không ổn lắm, cô thật sự không quá muốn vào. Hiện tại những nơi có liên quan đến “khí thế”, cô đều tuyệt đối không muốn đi, ai biết, có gặp gỡ một hai người quen đi qua đó không?
Không muốn đối mặt đấy, không được sao?
“Chúng ta đến chỗ của chú Hồ ăn mì thịt bò đi?” Cô cắn môi, chột dạ sợ Tiêu Hoành không đồng ý, nhịn đau mà bổ sung một câu: “Tôi mời.”
Tiêu Hoành lập tức nghiêng mặt sang một bên... Anh ta thật sự sợ mình không nhịn được mà cười ra, nên dứt khoát nghiêng hẳn sang một bên, cười trộm một cái, rồi mới quay lại, cố ý chậm chạp trả treo với Giản Đường:
“Ồ? Em mời khách hả?” Tiếng nói nhẹ nhàng, nghe mà trong lòng thấy ngưa ngứa: “Chỉ ăn mì thịt bò à?”
Lúc này, Giản Đường liền không vui... Mì thịt bò thì sao?
“Anh không ăn thì thôi.” Giản Đường “soạt” một cái, trượt xuống xe, xoay người đi ra ngoài, cánh tay đột nhiên bị người phía sau níu lại: “Ăn, ai nói anh không ăn, mì thịt bò ngon mà, anh thích ăn nhất. Đi, chúng ta bây giờ đến chỗ chú Hồ luôn.”
Tiêu Hoành không quan tâm, một tay bắt Giản Đường lại, một lần nữa ấn lên yên sau: “Em đừng mơ trốn nợ, là em nói đó, mời anh ăn mì thịt bò.” Anh ta sợ cô chạy mất.
Xe lại đi vào một ngõ nhỏ, hai bên là tường gạch đỏ, từng hàng cây tường vi leo kín, màu trắng, sắc hồng và vàng nhạt, xe đi qua tường hoa, có gió thổi qua, tóc mái của Giản Đường bị thổi tung, lộ ra vết sẹo dữ tợn bên trong, cô ngồi trên yên sau xe đạp, trong đầu rối loạn.
Hoa tường vi hồng, vàng và trắng xẹt qua trước mắt, Giản Đường đột nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu, ngước nhìn bóng lưng cao ngất trước mặt, nháy mắt mấy cái... Không phải anh ta lôi cô đi ra ngoài ăn cơm sao? Sao cuối cùng lại thành cô mời?
Cô vẫn chưa nghĩ rõ ràng, cuối cùng sao lại biến thành cô mời? ? ?
“Anh...” Tiêu...
“Ngồi vững vào.” Miệng vừa mở ra, nói còn chưa nói xong, người đàn ông phía trước đột nhiên nghiêm túc ra lệnh: “Nắm chặt eo anh!”
Một mệnh lệnh vừa ra, phản ứng đầu tiên của đầu óc, chính là phục tùng.
Giản Đường không kịp suy nghĩ, lập tức giơ tay, nắm chặt hông lớn của Tiêu Hoành. Một lát sau...
“Vừa rồi... Sao thế?”
“À, vừa rồi à, không biết là ai thiếu đạo đức tiện tay ném chai đồ uống ra đường, anh sợ em té.”
“Vậy à, cám ơn anh, anh Tiêu.”
“Ừ, không có gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Giọng Tiêu Hoành rất sáng sủa, như không quá để ý. Cánh môi mỏng hơi nhếch lên ở chỗ mà Giản Đường không thấy được.
Giản Đường thực sự chưa từng thấy người nào như Tiêu Hoành!
“Nè, tự nhiên đờ ra làm gì, lên xe nào.”
Dưới cây đa, anh chàng mặc áo sơ mi trắng, vẫn như ngày hôm qua, đứng đó, chỉ là hôm nay trong tay có thêm một cái xe đạp.
“...”
“Đừng ngẩn người nữa, lên xe lên xe.”
“... Sao anh lại tới?”
Trên mặt của Tiêu Hoành, là nụ cười xán lạn: “Vì sao anh không thể tới?”
Không phải là không thể tới, là cô hoàn toàn không ngờ, qua ngày hôm qua, anh ta còn xuất hiện trước mặt cô.
Tiêu Hoành có vóc dáng cao, một chân chống trên mặt đất, một chân giẫm trên bàn đạp, cánh tay dài duỗi một cái, liền nhẹ nhàng kéo cô gái đến bên người, lại ấn cô ngồi vào yên sau.
Giản Đường muốn đứng lên.
“Em đừng di chuyển mà, ngã xuống, anh cũng mặc kệ đấy.” Lúc anh ta nói đến đây, bên dưới chân cũng đã đạp bàn đạp, đi xe đạp chở Giản Đường.
Giản Đường vốn phải đứng lên, vội quá mà thấy xe lăn bánh, theo quán tính lại ngồi lại ở yên sau xe, theo bản năng vươn tay, nắm thật chặt hông lớn của Tiêu Hoành đằng trước.
Trong đầu mơ hồ, người này... sao thế?
“Tự tôi đi là được.” Giọng Giản Đường khản đặc nói.
Phía trước lập tức truyền đến một tiếng:
“Không được.”
“...”
Lại một lát sau.
“Anh Tiêu, ngày hôm qua không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?”
Người trước mặt, hừ nhẹ:
“Chúng ta ngày hôm qua có nói gì không? Sao anh không biết?”
Này bạn... anh như vậy, chúng ta không thể nói chuyện được. Giản Đường hơi tan vỡ trong lòng... Người này sao lại không theo lẽ thường như thế chứ?
“... Vậy anh biết tôi muốn đi làm gì không?” Cứ thế kéo cô lên xe?
Cô lại lướt mắt nhìn chiếc xe đạp này, không nghĩ ra, Tiêu Hoành thoạt nhìn cũng không giống người thích đi xe.
“Chúng ta đi ăn cơm trưa trước đã, để anh xem nào, anh biết một nhà hàng rất ngon.”
Giản Đường có chút kích động đến mức điên rồi... Người này không chỉ không hành xử theo lẽ thường, còn hỏi một đằng nói một nẻo.
“Tôi không thích ngồi xe đạp.”
“Bớt lừa nhau đi. Người nào hôm qua nhìn cặp đôi trẻ người ta đi xe thì đỏ cả mắt?” Tiêu Hoành nói: “Giản Đường, anh biết, đây nhất định lại là hồi ức mà em và Thẩm Tư Cương đã trải qua. Ánh mắt của em không lừa được người ta đâu.”
Giản Đường ngơ ra, thực không biết nên làm sao nói tiếp.
Tiêu Hoành tự nhiên nói:
“Nhất thời em không chấp nhận anh cũng không sao, lúc đầu theo đuổi con gái, thì phải tốn sức mà, Giản Đường, anh đã nói với em, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc theo đuổi một cô gái.
Nếu anh không làm tốt, không làm đúng, không làm em hài lòng, thì em phải chịu khó chút. Ai kêu anh không đủ kinh nghiệm chứ.”
“Anh Tiêu, chúng ta chỉ là khách hàng và...”
“Anh biết em muốn nói gì,” Tiêu Hoành rầm rì ngắt lời cô gái ngồi sau: “Em cứ coi anh là khách làng chơi là được rồi. Anh không có ý kiến.”
Tôi có... Giản Đường nháy mắt mấy cái, đáy mắt hiện ra toàn là vẻ bất đắc dĩ.
Không biết là do Tiêu Hoành cố ý hay sao, tốc độ anh ta đi xe, cũng không chậm, Giản Đường có ý muốn nhảy xuống, nhưng trong lòng hơi run sợ.
Ước chừng sau mười lăm phút, Tiêu Hoành quẹo trái một cái, đèo cô rẽ vào trong một ngõ nhỏ.
Liếc nhìn, trong ngõ sâu thẳm, Giản Đường liền vội vàng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Suỵt ~” Giọng anh nhẹ nhàng nói rằng: “Tới ngay đây.”
Dứt lời, xe lại rẽ, dừng lại trước bức tường trải đầy hoa tường vi, Tiêu Hoành dứt khoát xuống xe, “Đến rồi, đây là cửa sau, trước đây khi anh tới, đều đi cửa trước, em đừng thấy cửa sau này yên tĩnh nhỏ hẹp, cánh cửa ở đằng trước trông cũng khí thế lắm.”
Nghe nói như thế, Giản Đường đã không quá muốn xuống xe.
Dưới mông như dính băng dính hai mặt, Tiêu Hoành hơi nhướng mày, nhìn cô lúc này có hơi trẻ con... “Xuống đi, em cứ đòi ở trên xe mãi, cũng vô dụng.”
“Tôi không xuống!” Cô chớp mắt, hai tay giữ chặt lấy yên xe.
Tiêu Hoành suýt thì bật cười, có điều, anh ta biết, nếu như lúc này anh ta bật cười, cô gái này lập tức sẽ lại biến thành con nhím đầy gai, cuộn thành một cục, anh ta đừng hòng đến gần được nữa.
“Thực sự không xuống?” Hàng lông mày đẹp đẽ của anh ta giật giật rất đáng ngờ, nhưng chỉ trong một lát, ngay sau đó, đã trở lại vẻ bình tĩnh không dao động, cho dù là ai cũng không nhìn ra được điểm đáng ngờ vừa rồi.
“Tôi không đói bụng.” Nói chung, là không quá muốn vào.
“Anh đói.”
“Vậy anh vào đi, tự tôi có thể trở về.”
“Giản Đường, hai lựa chọn, một, tự em xuống xe, theo anh vào ăn cơm. Hai, anh ôm em xuống xe, ôm em vào ăn cơm.”
“...” Sắc mặt Giản Đường không ổn lắm, cô thật sự không quá muốn vào. Hiện tại những nơi có liên quan đến “khí thế”, cô đều tuyệt đối không muốn đi, ai biết, có gặp gỡ một hai người quen đi qua đó không?
Không muốn đối mặt đấy, không được sao?
“Chúng ta đến chỗ của chú Hồ ăn mì thịt bò đi?” Cô cắn môi, chột dạ sợ Tiêu Hoành không đồng ý, nhịn đau mà bổ sung một câu: “Tôi mời.”
Tiêu Hoành lập tức nghiêng mặt sang một bên... Anh ta thật sự sợ mình không nhịn được mà cười ra, nên dứt khoát nghiêng hẳn sang một bên, cười trộm một cái, rồi mới quay lại, cố ý chậm chạp trả treo với Giản Đường:
“Ồ? Em mời khách hả?” Tiếng nói nhẹ nhàng, nghe mà trong lòng thấy ngưa ngứa: “Chỉ ăn mì thịt bò à?”
Lúc này, Giản Đường liền không vui... Mì thịt bò thì sao?
“Anh không ăn thì thôi.” Giản Đường “soạt” một cái, trượt xuống xe, xoay người đi ra ngoài, cánh tay đột nhiên bị người phía sau níu lại: “Ăn, ai nói anh không ăn, mì thịt bò ngon mà, anh thích ăn nhất. Đi, chúng ta bây giờ đến chỗ chú Hồ luôn.”
Tiêu Hoành không quan tâm, một tay bắt Giản Đường lại, một lần nữa ấn lên yên sau: “Em đừng mơ trốn nợ, là em nói đó, mời anh ăn mì thịt bò.” Anh ta sợ cô chạy mất.
Xe lại đi vào một ngõ nhỏ, hai bên là tường gạch đỏ, từng hàng cây tường vi leo kín, màu trắng, sắc hồng và vàng nhạt, xe đi qua tường hoa, có gió thổi qua, tóc mái của Giản Đường bị thổi tung, lộ ra vết sẹo dữ tợn bên trong, cô ngồi trên yên sau xe đạp, trong đầu rối loạn.
Hoa tường vi hồng, vàng và trắng xẹt qua trước mắt, Giản Đường đột nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu, ngước nhìn bóng lưng cao ngất trước mặt, nháy mắt mấy cái... Không phải anh ta lôi cô đi ra ngoài ăn cơm sao? Sao cuối cùng lại thành cô mời?
Cô vẫn chưa nghĩ rõ ràng, cuối cùng sao lại biến thành cô mời? ? ?
“Anh...” Tiêu...
“Ngồi vững vào.” Miệng vừa mở ra, nói còn chưa nói xong, người đàn ông phía trước đột nhiên nghiêm túc ra lệnh: “Nắm chặt eo anh!”
Một mệnh lệnh vừa ra, phản ứng đầu tiên của đầu óc, chính là phục tùng.
Giản Đường không kịp suy nghĩ, lập tức giơ tay, nắm chặt hông lớn của Tiêu Hoành. Một lát sau...
“Vừa rồi... Sao thế?”
“À, vừa rồi à, không biết là ai thiếu đạo đức tiện tay ném chai đồ uống ra đường, anh sợ em té.”
“Vậy à, cám ơn anh, anh Tiêu.”
“Ừ, không có gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Giọng Tiêu Hoành rất sáng sủa, như không quá để ý. Cánh môi mỏng hơi nhếch lên ở chỗ mà Giản Đường không thấy được.
Bình luận facebook