Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 105 EM ĐỨNG ĐÓ LÀ ĐƯỢC, ANH ĐI ĐẾN GẦN EM
CHƯƠNG 105: EM ĐỨNG ĐÓ LÀ ĐƯỢC, ANH ĐI ĐẾN GẦN EM
Trong lòng Giản Đường run lên, giờ phút này, càng thêm không hiểu chàng trai khi thì đơn thuần, khi thì lại bất cần đời trước mặt này rồi.
Cô cho rằng nói như vậy, có thể khiến cho người ta tức giận bỏ đi.
Ngược lại cô lại thành bối rối.
Cũng không quan tâm, liền nói với Tiêu Hoành: “Nụ hôn mới vừa rồi của anh Tiêu, không phải cho không đâu, anh Tiêu nhớ trả tiền.”
Nói như vậy... được rồi chứ?
Giản Đường nghĩ như vậy.
Lại thấy người đàn ông trước mặt, buông một tay ra, sờ trong túi tiền, lúc vươn tay ra lần nữa, lòng bàn tay giơ trước mặt của cô: “Ừ, cho.”
Giản Đường ngạc nhiên, cô chưa từng thấy người như Tiêu Hoành.
Ngỡ ngàng nhìn tờ tiền trong lòng bàn tay Tiêu Hoành, ngược lại Giản Đường lại không biết nên phản ứng ra sao.
“...” Anh ta lưu loát trả tiền như thế...
Vốn cho là, ở trước mặt anh ta, thể hiện một mặt xấu xí của chính mình, ở trước mặt anh ta, hình dung chính mình như vậy, sẽ dọa anh ta chạy mất.
“Giản Đường, anh nói rồi, em không chạy thoát được đâu. Anh nghiêm túc mà.”
Bên tai, tiếng nói của Tiêu Hoành vô cùng kiên định.
Nhưng Giản Đường, lại càng thêm hoảng loạn.
Nghiêm túc!
Nghiêm túc!
Nghiêm túc... Cô không dám mong!
Cô có chỗ nào còn xứng có được sự “nghiêm túc” đây? !
“Giản Đường, em đối xử với anh như vậy không công bằng.”
Giản Đường đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt có cảm xúc khác thường: “Tiêu Hoành,” tiếng khản đặc, chậm rãi ngắt lời Tiêu Hoành, cô chăm chú nhìn Tiêu Hoành hỏi: “Trong mắt anh Giản Đường có bộ dạng gì?”
Tiêu Hoành ngẩn người một cái, làm sao cũng không đoán ra, người con gái trước mặt anh ta này, lại đột nhiên, hỏi vấn đề như vậy.
Điều này... Rất quan trọng sao?
Ở một nơi Tiêu Hoành không nhìn thấy, hai tay Giản Đường không ngừng ma sát nhau, không hề dừng lại phút nào... người quen thuộc với cô, liếc mắt là có thể hiểu rõ - lúc này, trong lòng cô, không hề bình tĩnh như nét mặt.
“Tiêu Hoành, tôi không có gì cả.” Giản Đường nhàn nhạt nhắc nhở.
Tiêu Hoành hơi gấp gáp: “Ai nói?”
“Tiêu Hoành, tôi thực sự không có gì cả.” Cho nên, đến cùng thì tại sao anh cứ luôn gửi sự “nghiêm túc” cho tôi đây?
“Em rất quật cường, cũng rất kiên cường, còn rất lương thiện. Em dám làm dám chịu, trừ việc đối diện với tình cảm của anh, em không trốn tránh gì cả. Dáng vẻ hai tai đỏ lên của em rất đáng yêu, cảm giác hôn em giống như mối tình đầu.”
Tiêu Hoành vội vàng nói: “Giản Đường, em không phải không có gì cả, em rất tốt. Tốt đến mức vẻ ngoài không còn gì quan trọng nữa.”
Giản Đường nhếch miệng cười gượng gạo... Kiên cường? Lương thiện? Dám làm dám chịu? Không trốn tránh?
Cô nhìn người đàn ông còn hơi trẻ con trước mặt, ánh mắt anh ta nghiêm túc như vậy chắc chắn như vậy tin tưởng vững chắc như vậy... Giản Đường chỉ cảm thấy không dám nhìn thẳng và đối diện, chỉ cảm thấy hai má đều nóng lên.
Ánh mắt bình tĩnh và tin tưởng vững chắc như vậy, dáng vẻ nghiêm túc như vậy... Giản Đường há miệng, muốn nói “Tiêu Hoành, anh sai rồi, người mà anh nói, không phải tôi”, cô muốn nói, cuối cùng, đôi mắt Giản Đường lóe lên một cái, câu nói sắp nói kia, chung quy không nói ra được.
Có lẽ, bây giờ cô đã không còn sức đi yêu một người, cũng không còn khả năng để yêu một người nữa rồi, có lẽ là sự ích kỷ xuất phát từ sâu trong lòng cô...
“Giản Đường, em không cần đi về phía anh, em không cần lại gần anh, em đứng ở đó là được, đứng ở đó đừng cử động, anh đi về phía em, lại gần em. Anh đi ôm em, em chỉ cần đứng yên không cần cử động, không cần làm gì, chuyện còn lại, để anh làm.”
“Giản Đường, sao em không thử một chút đi, sao em biết trong thế giới của em không thể có hai chữ hạnh phúc chứ?”
“Giản Đường, thử đi, thử xem, anh tuyệt đối sẽ không để cho em phải đau lòng khổ sở, rơi một giọt nước mắt nào.”
“Giản Đường, cho anh cơ hội, cũng cho chính em cơ hội, cho hai chúng ta cơ hội cùng nhau có được hạnh phúc.”
“Giản Đường...”
“Giản Đường...”
“Giản Đường...”
Mỗi một tiếng “Giản Đường”, từng tiếng từng tiếng, len lỏi vào lòng cô, làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ!
“Giản Đường, cô cho rằng cô bây giờ, vẫn xứng có được hạnh phúc sao?” Thẩm Tư Cương nói.
“Giản Đường, cho hai người chúng ta một cơ hội có được hạnh phúc.” Tiêu Hoành nói.
Hai giọng nói, không ngừng mà lặp lại, không ngừng lượn lờ trong đầu, đầu cô sắp nổ tung!
Hạnh phúc, sao cô có thể có được hạnh phúc chứ! Cô là kẻ có tội! A Lộc chết vì cô, cô lại có được hạnh phúc mà người đời muốn nhất?
Mơ tưởng!
Người đáng chết thì không chết, kẻ không đáng chết thì lại chết, người nên chết lại có được hạnh phúc? Người nên hạnh phúc là A Lộc! Tính mạng giờ của cô, đều là cướp của A Lộc!
Nếu như... Nếu như A Lộc không vì cô mà chết đi, bây giờ A Lộc hẳn cũng đang hạnh phúc nhỉ?
Cướp đi mạng sống của A Lộc, lại muốn cướp đi hạnh phúc của A Lộc?
Giãy giụa, đau khổ, hối hận, tự phủ định, tự căm phẫn... đủ loại tâm trạng, ập đến dồn dập!
Giản Đường rơi vào trong cảnh tự chối bỏ tự căm phẫn, cô không phân rõ nổi, hạnh phúc của cô và của A Lộc không giống nhau. Trong tiềm thức cô cho rằng, A Lộc chết thay cô, giờ cô sống, là sống thay A Lộc, là chuộc tội với A Lộc. Nếu A Lộc vẫn còn sống, ngày ấy cô sẽ chết, hiện tại mỗi một hơi thở, đều nên thuộc về A Lộc.
Vậy... hạnh phúc thì sao?
Giọng Tiêu Hoành, vẫn còn bên tai!
Giản Đường liên tục xua tay với Tiêu Hoành: “Im đi! Im đi! Tôi không cần hạnh phúc gì cả~!” Cô giống như dã thú gào thét với Tiêu Hoành, Tiêu Hoành bỗng cuống lên, không ngờ đột nhiên cô lại tức giận như vậy, sơ ý một chút, liền bị đẩy ra, dưới chân lảo đảo hai bước, mới đứng vững, liền thấy cô gái kia khập khiễng, nâng một chân, gần như chạy đi.
Giản Đường khẩn cấp muốn cách xa Tiêu Hoành hơn một chút.
Tiêu Hoành đuổi theo.
“Giản Đường, em đang sợ cái gì!”
Trên đường nhỏ trong rừng, một cô gái chân bị tật vội vã chạy đi, phía sau người đàn ông áo sơ mi trắng vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa chất vấn, trông như một cuộc đuổi bắt.
Hoặc đây, cũng không tính là cuộc đuổi bắt. Dù sao người đuổi theo và người bị đuổi theo kia, thực lực cũng không ngang nhau, một người chân dài tay dài, bước từng bước nhỏ mà chắc, một người nghiêng ngả lảo đảo, kéo lê một cái chân què.
Thời tiết này, cũng như tâm trạng của ông trời vậy, thay đổi bất thường.
Nãy còn cao xanh thăm thẳm, trời quang mây tạnh.
Ngay sau đó... Ùng ùng!
Thoáng chốc, mưa gió kéo đến ầm ầm!
Không biết mây đen từ đâu thổi tới, lập tức che khuất bầu trời, một trận mưa lớn, bao phủ trời đất!
“Giản Đường, đừng chạy nữa, em không chạy bằng được anh đâu.”
Tiêu Hoành hô to phía sau Giản Đường, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, lúc chỉ còn năm sáu mét, Giản Đường nóng nảy, vừa chạy vừa quay đầu lùi về phía sau nhìn Tiêu Hoành: “Tôi nói, tôi không cần hạnh...”
“Giản Đường! Cẩn thận!”
Lời của cô còn chưa dứt, đã thấy ánh mắt hoảng sợ của Tiêu Hoành, Giản Đường còn chưa ý thức được điều gì, bên tai của cô, đã nổ “đùng” một tiếng, cô còn đang nghĩ, xảy ra chuyện gì vậy, cơ thể đã té trên mặt đất, ngã lộn nhào.
Trong lòng Giản Đường run lên, giờ phút này, càng thêm không hiểu chàng trai khi thì đơn thuần, khi thì lại bất cần đời trước mặt này rồi.
Cô cho rằng nói như vậy, có thể khiến cho người ta tức giận bỏ đi.
Ngược lại cô lại thành bối rối.
Cũng không quan tâm, liền nói với Tiêu Hoành: “Nụ hôn mới vừa rồi của anh Tiêu, không phải cho không đâu, anh Tiêu nhớ trả tiền.”
Nói như vậy... được rồi chứ?
Giản Đường nghĩ như vậy.
Lại thấy người đàn ông trước mặt, buông một tay ra, sờ trong túi tiền, lúc vươn tay ra lần nữa, lòng bàn tay giơ trước mặt của cô: “Ừ, cho.”
Giản Đường ngạc nhiên, cô chưa từng thấy người như Tiêu Hoành.
Ngỡ ngàng nhìn tờ tiền trong lòng bàn tay Tiêu Hoành, ngược lại Giản Đường lại không biết nên phản ứng ra sao.
“...” Anh ta lưu loát trả tiền như thế...
Vốn cho là, ở trước mặt anh ta, thể hiện một mặt xấu xí của chính mình, ở trước mặt anh ta, hình dung chính mình như vậy, sẽ dọa anh ta chạy mất.
“Giản Đường, anh nói rồi, em không chạy thoát được đâu. Anh nghiêm túc mà.”
Bên tai, tiếng nói của Tiêu Hoành vô cùng kiên định.
Nhưng Giản Đường, lại càng thêm hoảng loạn.
Nghiêm túc!
Nghiêm túc!
Nghiêm túc... Cô không dám mong!
Cô có chỗ nào còn xứng có được sự “nghiêm túc” đây? !
“Giản Đường, em đối xử với anh như vậy không công bằng.”
Giản Đường đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt có cảm xúc khác thường: “Tiêu Hoành,” tiếng khản đặc, chậm rãi ngắt lời Tiêu Hoành, cô chăm chú nhìn Tiêu Hoành hỏi: “Trong mắt anh Giản Đường có bộ dạng gì?”
Tiêu Hoành ngẩn người một cái, làm sao cũng không đoán ra, người con gái trước mặt anh ta này, lại đột nhiên, hỏi vấn đề như vậy.
Điều này... Rất quan trọng sao?
Ở một nơi Tiêu Hoành không nhìn thấy, hai tay Giản Đường không ngừng ma sát nhau, không hề dừng lại phút nào... người quen thuộc với cô, liếc mắt là có thể hiểu rõ - lúc này, trong lòng cô, không hề bình tĩnh như nét mặt.
“Tiêu Hoành, tôi không có gì cả.” Giản Đường nhàn nhạt nhắc nhở.
Tiêu Hoành hơi gấp gáp: “Ai nói?”
“Tiêu Hoành, tôi thực sự không có gì cả.” Cho nên, đến cùng thì tại sao anh cứ luôn gửi sự “nghiêm túc” cho tôi đây?
“Em rất quật cường, cũng rất kiên cường, còn rất lương thiện. Em dám làm dám chịu, trừ việc đối diện với tình cảm của anh, em không trốn tránh gì cả. Dáng vẻ hai tai đỏ lên của em rất đáng yêu, cảm giác hôn em giống như mối tình đầu.”
Tiêu Hoành vội vàng nói: “Giản Đường, em không phải không có gì cả, em rất tốt. Tốt đến mức vẻ ngoài không còn gì quan trọng nữa.”
Giản Đường nhếch miệng cười gượng gạo... Kiên cường? Lương thiện? Dám làm dám chịu? Không trốn tránh?
Cô nhìn người đàn ông còn hơi trẻ con trước mặt, ánh mắt anh ta nghiêm túc như vậy chắc chắn như vậy tin tưởng vững chắc như vậy... Giản Đường chỉ cảm thấy không dám nhìn thẳng và đối diện, chỉ cảm thấy hai má đều nóng lên.
Ánh mắt bình tĩnh và tin tưởng vững chắc như vậy, dáng vẻ nghiêm túc như vậy... Giản Đường há miệng, muốn nói “Tiêu Hoành, anh sai rồi, người mà anh nói, không phải tôi”, cô muốn nói, cuối cùng, đôi mắt Giản Đường lóe lên một cái, câu nói sắp nói kia, chung quy không nói ra được.
Có lẽ, bây giờ cô đã không còn sức đi yêu một người, cũng không còn khả năng để yêu một người nữa rồi, có lẽ là sự ích kỷ xuất phát từ sâu trong lòng cô...
“Giản Đường, em không cần đi về phía anh, em không cần lại gần anh, em đứng ở đó là được, đứng ở đó đừng cử động, anh đi về phía em, lại gần em. Anh đi ôm em, em chỉ cần đứng yên không cần cử động, không cần làm gì, chuyện còn lại, để anh làm.”
“Giản Đường, sao em không thử một chút đi, sao em biết trong thế giới của em không thể có hai chữ hạnh phúc chứ?”
“Giản Đường, thử đi, thử xem, anh tuyệt đối sẽ không để cho em phải đau lòng khổ sở, rơi một giọt nước mắt nào.”
“Giản Đường, cho anh cơ hội, cũng cho chính em cơ hội, cho hai chúng ta cơ hội cùng nhau có được hạnh phúc.”
“Giản Đường...”
“Giản Đường...”
“Giản Đường...”
Mỗi một tiếng “Giản Đường”, từng tiếng từng tiếng, len lỏi vào lòng cô, làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ!
“Giản Đường, cô cho rằng cô bây giờ, vẫn xứng có được hạnh phúc sao?” Thẩm Tư Cương nói.
“Giản Đường, cho hai người chúng ta một cơ hội có được hạnh phúc.” Tiêu Hoành nói.
Hai giọng nói, không ngừng mà lặp lại, không ngừng lượn lờ trong đầu, đầu cô sắp nổ tung!
Hạnh phúc, sao cô có thể có được hạnh phúc chứ! Cô là kẻ có tội! A Lộc chết vì cô, cô lại có được hạnh phúc mà người đời muốn nhất?
Mơ tưởng!
Người đáng chết thì không chết, kẻ không đáng chết thì lại chết, người nên chết lại có được hạnh phúc? Người nên hạnh phúc là A Lộc! Tính mạng giờ của cô, đều là cướp của A Lộc!
Nếu như... Nếu như A Lộc không vì cô mà chết đi, bây giờ A Lộc hẳn cũng đang hạnh phúc nhỉ?
Cướp đi mạng sống của A Lộc, lại muốn cướp đi hạnh phúc của A Lộc?
Giãy giụa, đau khổ, hối hận, tự phủ định, tự căm phẫn... đủ loại tâm trạng, ập đến dồn dập!
Giản Đường rơi vào trong cảnh tự chối bỏ tự căm phẫn, cô không phân rõ nổi, hạnh phúc của cô và của A Lộc không giống nhau. Trong tiềm thức cô cho rằng, A Lộc chết thay cô, giờ cô sống, là sống thay A Lộc, là chuộc tội với A Lộc. Nếu A Lộc vẫn còn sống, ngày ấy cô sẽ chết, hiện tại mỗi một hơi thở, đều nên thuộc về A Lộc.
Vậy... hạnh phúc thì sao?
Giọng Tiêu Hoành, vẫn còn bên tai!
Giản Đường liên tục xua tay với Tiêu Hoành: “Im đi! Im đi! Tôi không cần hạnh phúc gì cả~!” Cô giống như dã thú gào thét với Tiêu Hoành, Tiêu Hoành bỗng cuống lên, không ngờ đột nhiên cô lại tức giận như vậy, sơ ý một chút, liền bị đẩy ra, dưới chân lảo đảo hai bước, mới đứng vững, liền thấy cô gái kia khập khiễng, nâng một chân, gần như chạy đi.
Giản Đường khẩn cấp muốn cách xa Tiêu Hoành hơn một chút.
Tiêu Hoành đuổi theo.
“Giản Đường, em đang sợ cái gì!”
Trên đường nhỏ trong rừng, một cô gái chân bị tật vội vã chạy đi, phía sau người đàn ông áo sơ mi trắng vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa chất vấn, trông như một cuộc đuổi bắt.
Hoặc đây, cũng không tính là cuộc đuổi bắt. Dù sao người đuổi theo và người bị đuổi theo kia, thực lực cũng không ngang nhau, một người chân dài tay dài, bước từng bước nhỏ mà chắc, một người nghiêng ngả lảo đảo, kéo lê một cái chân què.
Thời tiết này, cũng như tâm trạng của ông trời vậy, thay đổi bất thường.
Nãy còn cao xanh thăm thẳm, trời quang mây tạnh.
Ngay sau đó... Ùng ùng!
Thoáng chốc, mưa gió kéo đến ầm ầm!
Không biết mây đen từ đâu thổi tới, lập tức che khuất bầu trời, một trận mưa lớn, bao phủ trời đất!
“Giản Đường, đừng chạy nữa, em không chạy bằng được anh đâu.”
Tiêu Hoành hô to phía sau Giản Đường, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, lúc chỉ còn năm sáu mét, Giản Đường nóng nảy, vừa chạy vừa quay đầu lùi về phía sau nhìn Tiêu Hoành: “Tôi nói, tôi không cần hạnh...”
“Giản Đường! Cẩn thận!”
Lời của cô còn chưa dứt, đã thấy ánh mắt hoảng sợ của Tiêu Hoành, Giản Đường còn chưa ý thức được điều gì, bên tai của cô, đã nổ “đùng” một tiếng, cô còn đang nghĩ, xảy ra chuyện gì vậy, cơ thể đã té trên mặt đất, ngã lộn nhào.
Bình luận facebook