Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 116 Ở BÊN LÀ CÁCH TỎ TÌNH LÂU BỀN NHẤT
CHƯƠNG 116: Ở BÊN LÀ CÁCH TỎ TÌNH LÂU BỀN NHẤT
Lúc Giản Đường ra ngoài, lại thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao dưới cây đa kia.
Đáy mắt có vẻ ngạc nhiên: “Anh Tiêu.”
Anh ta đã một thời gian không xuất hiện ở trước mặt cô rồi.
Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.
“Đi, đói bụng không?” Dưới tàng cây, chàng trai bước lên trước, rất tự nhiên vươn tay ra với cô, dắt tay cô, Giản Đường có ý muốn né tránh, lúc này, Tiêu Hoành ngẩng đầu: “Em biết mà, sức của em trước nay đâu lớn bằng anh.”
Ngụ ý là đang nhắc nhở Giản Đường: Đừng làm chuyện vô ích.
“Lên xe, gần đây có chút bận rộn, rất nhiều ngày chưa được ăn mì thịt bò của chú Hồ rồi, đi ăn với anh.”
Giản Đường im lặng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Hoành trước mặt, nhấc chân lên, ngồi vào trong xe... haiz, có gì, đợi ăn xong một bát mì với anh ta đã rồi hãy nói.
Hai người đi trên đường, có vẻ hơi nặng nề.
Tiêu Hoành có vẻ không thích nói chuyện, người này với anh chàng to xác trẻ con trong ấn tượng của Giản Đường hoàn toàn là hai người khác nhau.
Dọc theo đường đi cô nhiều lần lén lút liếc nhìn Tiêu Hoành đang lái xe.
Giản Đường ngày càng xác định suy đoán trong lòng... Vẻ mặt Tiêu Hoành không tốt lắm, mặc dù trông thì thoải mái sạch sẽ, nhưng cũng không che giấu được đôi mắt sưng và vành mắt đen.
Hai người xuống xe, giống như trước, Giản Đường theo Tiêu Hoành vào quán mì thịt bò.
Lúc ăn cơm, điện thoại di động của Tiêu Hoành không ngừng vang lên, chốc chốc lại có tin nhắn gửi tới.
Ăn xong, trong lòng cô cân nhắc, đợi khoảng sau khi ăn hết mì thì cũng nên nói rõ với anh chàng bên cạnh này.
“Tiêu...” Cô buông đôi đũa trong tay xuống, đang muốn nói.
Điện thoại di động để trên bàn của Tiêu Hoành lại kêu.
Lần này không phải tin nhắn, Tiêu Hoành nhìn điện thoại di động, cau chặt mày lại, cầm lấy điện thoại trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời nói với Giản Đường rằng: “Chờ một chút, anh nghe điện thoại.” Rồi vội vã đi ra ngoài quán mì.
Giản Đường nhìn ra ngoài cửa, Tiêu Hoành hình như đang nổi giận, không ngừng đi qua đi lại. Trong lòng có nghi ngờ thoáng qua, đến khi Tiêu Hoành trở lại, Giản Đường chớp mắt mấy cái, nhìn thấy rõ trong ánh mắt của anh chàng này là sự lo lắng và phẫn nộ.
Mà lông mày anh ta nhíu càng thêm chặt.
“Anh Tiêu, gần đây xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Hoành không ngờ Giản Đường luôn luôn im lặng ít nói, lại đột nhiên hỏi anh ta như vậy.
Ngẩng đầu một cái: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Tôi... chẳng qua là cảm thấy anh gần đây hình như có tâm sự.”
Sau khi Giản Đường nói xong, cũng có chút hối hận... Tiêu Hoành có tâm sự hay không, hay anh ta xảy ra chuyện gì, căn bản không liên quan đến mình, huống chi hôm nay còn chuẩn bị nói rõ với anh ta, mặc kệ lời tỏ tình của anh ta với cô là thật hay giả, có bao nhiêu chân thành, trong đầu Giản Đường cảm thấy không nên kéo một người không liên quan vào địa ngục.
Mà lúc này trong lòng Tiêu Hoành cũng thấy vui vẻ, nhìn Giản Đường lại cúi thấp đầu không chịu nói, trong lòng ngọt ngào... Giản Đường cô ấy đang quan tâm đến mình kìa?
“Không có việc gì.” Lông mày anh ta giãn ra một ít, thêm chút dịu dàng: “Chuyện trong công ty, Tiểu Đường không cần lo lắng, chút chuyện này, anh có thể xử lý tốt.”
“Ồ...” Cô nghĩ, nếu không phải là chuyện gì rất nghiêm trọng, vậy những điều đã từng chuẩn bị mà chưa kịp nói, cũng đến lúc có thể nói rồi: “Thực ra, hôm nay tôi muốn nói cho...” anh quá khứ của tôi...
“Mênh mang...” Lại là tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, tiếng chuông này vừa vang lên, Giản Đường cảm nhận được rõ ràng, anh chàng bên cạnh này chợt hiện ra vẻ lạnh lùng âm u: “Tiểu Đường, anh đưa em về nhà trước, hôm nay công ty anh có một cuộc họp đột xuất.”
Tiêu Hoành lướt mắt nhìn màn hình di động, cũng không nghe, cứ mặc tiếng chuông như ma quỷ kia quanh quẩn trong quán mì nhỏ, lại lưu loát để lại một tờ tiền, kéo cánh tay Giản Đường, vội vã đi tới xe anh ta.
Lên xe, Tiêu Hoành cuối cùng cũng nhớ tới trước đó, Giản Đường hình như muốn nói gì: “Đúng rồi, vừa rồi em muốn nói gì? Em muốn nói với anh điều gì?”
“Tôi...” muốn nói cho anh biết quá khứ của tôi. Cô gái ngồi cạnh ghế lái vốn định nói như vậy, sau lại suy nghĩ một chút, cô hơi do dự, vẫn quyết định chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, không vội, nhưng Tiêu Hoành hình như lại thật sự có chuyện khó giải quyết, suy nghĩ một chút, lời vừa tới miệng, bèn sửa lại: “Không phải là chuyện quan trọng gì, đợi anh Tiêu bận rộn xong, tôi sẽ nói với anh cũng không muộn.”
Ánh mắt Tiêu Hoành lại trở nên dịu dàng... Cô gái này trong lúc vô thức đã bắt đầu quan tâm mình.
Mặc kệ Thẩm Tư Cương đã xuất hiện trong cuộc đời quá khứ của cô với vai trò gì, bọn họ từng có chuyện gì. Chỉ cần anh ta vẫn làm bạn bên cạnh cô gái này, Tiêu Hoành tin, ở bên là lời tỏ tình bền lâu nhất, trong lúc vô thức, khiến cô quen thuộc sự hiện hữu của anh ta, quen có anh bầu bạn bên cạnh... Như vậy, quá khứ chung quy chỉ có thể là quá khứ, trở thành một góc kí ức trong trí nhớ mà thôi.
Nếu như Giản Đường biết Tiêu Hoành nghĩ như vậy, vậy thì hôm nay dù có thế nào, cô cũng sẽ không mềm lòng, sẽ không lại kéo dài thời gian.
“Gần đây... Gần đây khá bận rộn, Tiểu Đường, em phải ngoan nhé, chẳng mấy chốc anh sẽ tới tìm em. Trước đó, hãy bảo vệ tốt cho mình, đừng bị thương, đồng ý với anh đi.”
Trái tim Giản Đường bỗng nhiên đập nhanh hơn nửa nhịp, rũ mắt xuống, rơi vào bàn tay Tiêu Hoành đang bao chặt lấy tay cô, trong lòng tim lại đập nhanh mà không có lý do... Sao có thể không cảm động?
Có một người, nói với cô: Bảo vệ tốt cho mình, đừng bị thương.
Giản Đường mở mắt ra, ánh mắt rơi vào mặt của anh chàng này, trong cổ họng có xúc động muốn nói ra tất cả, mở ra quá khứ của cô trước mặt anh ta, để anh ta biết rõ cô rốt cuộc là ai, lại là hạng người gì... Cô muốn nói cho anh ta biết sự thật... Đợi chút để bóc trần tất cả của mình ra, để bộ mặt xấu xí nhất hiện ra trước mắt anh ta.
Nhưng cô muốn nói, cô lúc này thực sự rất có xúc động này.
“Anh Tiêu, tôi là Giản Đường, Giản trong nhà họ Giản đó!” Cô đột nhiên mở miệng, cố lấy hết tất cả can đảm, nhắm mắt lại, hét lên rõ ràng!
Đúng, là “Hét”. Lúc này tim cô đập rất nhanh, cô sợ nếu như cô không dùng hết sức lực để hô lên những lời này, thì cô sẽ không còn can đảm để nói nữa.
Cố ý nhấn mạnh “Giản trong nhà họ Giản đó”, Giản Đường cắn răng, quyết định, cứ nói hết tất cả thôi, vậy nói hết toàn bộ ra thôi: “Tôi đã từng ngồi...”
“Phụt” một tiếng cười khẽ, trên cánh môi đột nhiên thấy ấm áp, sượt qua rồi biến mất, bên tai có một giọng dịu dàng nói: “Anh đương nhiên biết em là Giản Đường. Mặc kệ em đã làm gì, anh thích em, Tiểu Đường.”
Giản Đường dần mở mắt tỉnh lại, đập vào mắt là nụ cười như ánh mặt trời của anh chàng to xác kia, lộ ra một hàm răng trắng, trong mắt ngoài vẻ trêu ghẹo, còn có sự dịu dàng quyến luyến mà cô không cách nào nhìn thẳng: “Anh Tiêu...” Cô càng bối rối.
“Xuống xe đi, chờ anh xử lý xong tất cả những chuyện này, anh sẽ tới tìm em.”
Lúc Giản Đường ra ngoài, lại thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần thể thao dưới cây đa kia.
Đáy mắt có vẻ ngạc nhiên: “Anh Tiêu.”
Anh ta đã một thời gian không xuất hiện ở trước mặt cô rồi.
Hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.
“Đi, đói bụng không?” Dưới tàng cây, chàng trai bước lên trước, rất tự nhiên vươn tay ra với cô, dắt tay cô, Giản Đường có ý muốn né tránh, lúc này, Tiêu Hoành ngẩng đầu: “Em biết mà, sức của em trước nay đâu lớn bằng anh.”
Ngụ ý là đang nhắc nhở Giản Đường: Đừng làm chuyện vô ích.
“Lên xe, gần đây có chút bận rộn, rất nhiều ngày chưa được ăn mì thịt bò của chú Hồ rồi, đi ăn với anh.”
Giản Đường im lặng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Hoành trước mặt, nhấc chân lên, ngồi vào trong xe... haiz, có gì, đợi ăn xong một bát mì với anh ta đã rồi hãy nói.
Hai người đi trên đường, có vẻ hơi nặng nề.
Tiêu Hoành có vẻ không thích nói chuyện, người này với anh chàng to xác trẻ con trong ấn tượng của Giản Đường hoàn toàn là hai người khác nhau.
Dọc theo đường đi cô nhiều lần lén lút liếc nhìn Tiêu Hoành đang lái xe.
Giản Đường ngày càng xác định suy đoán trong lòng... Vẻ mặt Tiêu Hoành không tốt lắm, mặc dù trông thì thoải mái sạch sẽ, nhưng cũng không che giấu được đôi mắt sưng và vành mắt đen.
Hai người xuống xe, giống như trước, Giản Đường theo Tiêu Hoành vào quán mì thịt bò.
Lúc ăn cơm, điện thoại di động của Tiêu Hoành không ngừng vang lên, chốc chốc lại có tin nhắn gửi tới.
Ăn xong, trong lòng cô cân nhắc, đợi khoảng sau khi ăn hết mì thì cũng nên nói rõ với anh chàng bên cạnh này.
“Tiêu...” Cô buông đôi đũa trong tay xuống, đang muốn nói.
Điện thoại di động để trên bàn của Tiêu Hoành lại kêu.
Lần này không phải tin nhắn, Tiêu Hoành nhìn điện thoại di động, cau chặt mày lại, cầm lấy điện thoại trên bàn, đứng dậy đi ra ngoài, đồng thời nói với Giản Đường rằng: “Chờ một chút, anh nghe điện thoại.” Rồi vội vã đi ra ngoài quán mì.
Giản Đường nhìn ra ngoài cửa, Tiêu Hoành hình như đang nổi giận, không ngừng đi qua đi lại. Trong lòng có nghi ngờ thoáng qua, đến khi Tiêu Hoành trở lại, Giản Đường chớp mắt mấy cái, nhìn thấy rõ trong ánh mắt của anh chàng này là sự lo lắng và phẫn nộ.
Mà lông mày anh ta nhíu càng thêm chặt.
“Anh Tiêu, gần đây xảy ra chuyện gì sao?”
Tiêu Hoành không ngờ Giản Đường luôn luôn im lặng ít nói, lại đột nhiên hỏi anh ta như vậy.
Ngẩng đầu một cái: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Tôi... chẳng qua là cảm thấy anh gần đây hình như có tâm sự.”
Sau khi Giản Đường nói xong, cũng có chút hối hận... Tiêu Hoành có tâm sự hay không, hay anh ta xảy ra chuyện gì, căn bản không liên quan đến mình, huống chi hôm nay còn chuẩn bị nói rõ với anh ta, mặc kệ lời tỏ tình của anh ta với cô là thật hay giả, có bao nhiêu chân thành, trong đầu Giản Đường cảm thấy không nên kéo một người không liên quan vào địa ngục.
Mà lúc này trong lòng Tiêu Hoành cũng thấy vui vẻ, nhìn Giản Đường lại cúi thấp đầu không chịu nói, trong lòng ngọt ngào... Giản Đường cô ấy đang quan tâm đến mình kìa?
“Không có việc gì.” Lông mày anh ta giãn ra một ít, thêm chút dịu dàng: “Chuyện trong công ty, Tiểu Đường không cần lo lắng, chút chuyện này, anh có thể xử lý tốt.”
“Ồ...” Cô nghĩ, nếu không phải là chuyện gì rất nghiêm trọng, vậy những điều đã từng chuẩn bị mà chưa kịp nói, cũng đến lúc có thể nói rồi: “Thực ra, hôm nay tôi muốn nói cho...” anh quá khứ của tôi...
“Mênh mang...” Lại là tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, tiếng chuông này vừa vang lên, Giản Đường cảm nhận được rõ ràng, anh chàng bên cạnh này chợt hiện ra vẻ lạnh lùng âm u: “Tiểu Đường, anh đưa em về nhà trước, hôm nay công ty anh có một cuộc họp đột xuất.”
Tiêu Hoành lướt mắt nhìn màn hình di động, cũng không nghe, cứ mặc tiếng chuông như ma quỷ kia quanh quẩn trong quán mì nhỏ, lại lưu loát để lại một tờ tiền, kéo cánh tay Giản Đường, vội vã đi tới xe anh ta.
Lên xe, Tiêu Hoành cuối cùng cũng nhớ tới trước đó, Giản Đường hình như muốn nói gì: “Đúng rồi, vừa rồi em muốn nói gì? Em muốn nói với anh điều gì?”
“Tôi...” muốn nói cho anh biết quá khứ của tôi. Cô gái ngồi cạnh ghế lái vốn định nói như vậy, sau lại suy nghĩ một chút, cô hơi do dự, vẫn quyết định chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, không vội, nhưng Tiêu Hoành hình như lại thật sự có chuyện khó giải quyết, suy nghĩ một chút, lời vừa tới miệng, bèn sửa lại: “Không phải là chuyện quan trọng gì, đợi anh Tiêu bận rộn xong, tôi sẽ nói với anh cũng không muộn.”
Ánh mắt Tiêu Hoành lại trở nên dịu dàng... Cô gái này trong lúc vô thức đã bắt đầu quan tâm mình.
Mặc kệ Thẩm Tư Cương đã xuất hiện trong cuộc đời quá khứ của cô với vai trò gì, bọn họ từng có chuyện gì. Chỉ cần anh ta vẫn làm bạn bên cạnh cô gái này, Tiêu Hoành tin, ở bên là lời tỏ tình bền lâu nhất, trong lúc vô thức, khiến cô quen thuộc sự hiện hữu của anh ta, quen có anh bầu bạn bên cạnh... Như vậy, quá khứ chung quy chỉ có thể là quá khứ, trở thành một góc kí ức trong trí nhớ mà thôi.
Nếu như Giản Đường biết Tiêu Hoành nghĩ như vậy, vậy thì hôm nay dù có thế nào, cô cũng sẽ không mềm lòng, sẽ không lại kéo dài thời gian.
“Gần đây... Gần đây khá bận rộn, Tiểu Đường, em phải ngoan nhé, chẳng mấy chốc anh sẽ tới tìm em. Trước đó, hãy bảo vệ tốt cho mình, đừng bị thương, đồng ý với anh đi.”
Trái tim Giản Đường bỗng nhiên đập nhanh hơn nửa nhịp, rũ mắt xuống, rơi vào bàn tay Tiêu Hoành đang bao chặt lấy tay cô, trong lòng tim lại đập nhanh mà không có lý do... Sao có thể không cảm động?
Có một người, nói với cô: Bảo vệ tốt cho mình, đừng bị thương.
Giản Đường mở mắt ra, ánh mắt rơi vào mặt của anh chàng này, trong cổ họng có xúc động muốn nói ra tất cả, mở ra quá khứ của cô trước mặt anh ta, để anh ta biết rõ cô rốt cuộc là ai, lại là hạng người gì... Cô muốn nói cho anh ta biết sự thật... Đợi chút để bóc trần tất cả của mình ra, để bộ mặt xấu xí nhất hiện ra trước mắt anh ta.
Nhưng cô muốn nói, cô lúc này thực sự rất có xúc động này.
“Anh Tiêu, tôi là Giản Đường, Giản trong nhà họ Giản đó!” Cô đột nhiên mở miệng, cố lấy hết tất cả can đảm, nhắm mắt lại, hét lên rõ ràng!
Đúng, là “Hét”. Lúc này tim cô đập rất nhanh, cô sợ nếu như cô không dùng hết sức lực để hô lên những lời này, thì cô sẽ không còn can đảm để nói nữa.
Cố ý nhấn mạnh “Giản trong nhà họ Giản đó”, Giản Đường cắn răng, quyết định, cứ nói hết tất cả thôi, vậy nói hết toàn bộ ra thôi: “Tôi đã từng ngồi...”
“Phụt” một tiếng cười khẽ, trên cánh môi đột nhiên thấy ấm áp, sượt qua rồi biến mất, bên tai có một giọng dịu dàng nói: “Anh đương nhiên biết em là Giản Đường. Mặc kệ em đã làm gì, anh thích em, Tiểu Đường.”
Giản Đường dần mở mắt tỉnh lại, đập vào mắt là nụ cười như ánh mặt trời của anh chàng to xác kia, lộ ra một hàm răng trắng, trong mắt ngoài vẻ trêu ghẹo, còn có sự dịu dàng quyến luyến mà cô không cách nào nhìn thẳng: “Anh Tiêu...” Cô càng bối rối.
“Xuống xe đi, chờ anh xử lý xong tất cả những chuyện này, anh sẽ tới tìm em.”
Bình luận facebook