Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 118 KANE GÂY KHÓ DỄ
CHƯƠNG 118: KANE GÂY KHÓ DỄ
Lục Sinh và Kane cũng giật mình trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra.
Thế nhưng ngay sau đó, Lục Sinh cười nói với Tiêu Hoành: “Thằng ranh, được đấy, động tác đủ nhanh nha.” Ấn tượng của hắn đối với Giản Đường chính là chuyện xảy ra ngày đó trong phòng.
Trên khuôn mặt còn đẹp hơn phụ nữ của Kane hiện ra nụ cười cuốn hút:
“Chúng ta lại gặp mặt rồi, cô Giản.”
Tiêu Hoành và Lục Sinh đồng thời thấy ngạc nhiên.
“Hai người quen nhau?”
Tiêu Hoành quay đầu cười hỏi Giản Đường: “Quen biết Kane từ lúc nào thế?”
Mà giờ phút này, tay chân Giản Đường hơi run rẩy.
Tuyệt đối không ngờ rằng, ba người này lại là bạn thân.
Càng không nghĩ đến, Tiêu Hoành sẽ dẫn cô tới gặp bạn thân của anh ta.
Giản Đường tự hỏi mình, nếu như biết trước, cô sẽ vẫn đến sao?
Sẽ không... Đáp án vô cùng rõ ràng.
Tiêu Hoành săn sóc mà kéo ghế ra cho Giản Đường: “Ngồi đi. Em đừng khẩn trương như vậy, Lục Sinh và Kane đều là bạn của anh, chớ thấy hai người họ trông thì khó gần, chứ thực ra con người vô cùng tốt.”
Giản Đường tái mặt, miễn cưỡng cười cười, nghe lời ngồi xuống.
Lục Sinh trêu ghẹo nói: “Cậu chủ Tiêu playboy, khi nào thì cũng hiểu được hai chữ săn sóc rồi?” Vừa nói, lại sỉ nhục Tiêu Hoành một câu: “Còn nữa, cái gì gọi là tôi và Kane trông thì khó gần? Chúng tôi giống người khó gần sao?”
“Kane, phải không?” Lục Sinh nói, lại quay đầu lấy cùi chỏ huých Kane ở bên cạnh một cái.
Lại phát hiện, Kane vẫn nhìn chằm chằm Giản Đường với vẻ hứng thú dạt dào.
Lục Sinh nhíu nhíu mày: “Kane, cậu đừng nhìn chằm chằm cô Giản như thế, làm người ta sợ. Cẩn thận cậu chủ Tiêu cho người đánh đấy.”
Kane khẽ cười: “Ồ, thế sao?” Chậm rãi hỏi Giản Đường: “Tôi dọa cô rồi sao, cô “gái”?”
Tiếng cô “gái” đó, thốt ra từ miệng Kane rất có ý nghĩa sâu xa.
Sắc mặt Giản Đường càng tái đi.
Tiêu Hoành đột nhiên tập trung nhìn Kane, chép miệng một cái: “Sao tôi lại cảm thấy, cậu có ý đồ với bạn gái của tôi nhỉ?” Tiêu Hoành không thích Kane nhìn chằm chằm Giản Đường như vậy, cũng không thích từ “cô gái” Kane vừa mới nói... Cũng không biết có phải là do anh ta nghĩ nhiều hay không, mà cứ thấy không đúng lắm.
Kane tặc lưỡi hai tiếng rồi nhướng mắt liếc nhìn Tiêu Hoành, trong thoáng chốc, hứng lên, lại lạnh nhạt liếc sang Giản Đường, nói năng lạnh nhạt: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với gu này.”
Lục Sinh nghiêng đầu liếc Kane một cái... Tên này hôm nay sao vậy? Câu nào nghe cũng thấy kì lạ.
Mắt Tiêu Hoành hiện ra vẻ không vui, liếc mắt dò xét Kane, giơ tay phủ lên bàn tay Giản Đường, cong môi lên, ân cần hỏi han: “Muốn ăn gì?”
“Tôi... Nhà vệ sinh ở đâu, tôi muốn đến nhà vệ sinh trước.” Nếu như cứ ở dưới ánh mắt “nóng rực” này của Kane tiếp, chỉ sợ cô sẽ không kiên trì được lâu.
“Ra ngoài rẽ trái.”
Tiêu Hoành vừa dứt lời, Giản Đường đã đứng lên, vội vã đi ra ngoài.
“Xem ra đúng là gấp gáp nha.” Kane lại đột nhiên văng ra một câu.
Tiêu Hoành bỗng nhiên trừng mắt về phía Kane: “Hôm nay cậu sao đấy! Thấy tôi có bạn gái, cậu hâm mộ, ghen ghét hả?”
“Ha, tôi cần thế không?” Còn hâm mộ và ghen ghét nữa chứ? Với ai? Với người phụ nữ như vậy sao?
Kane liếc mắt khinh thường: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Nói rồi, kéo ghế ra, chân sải bước đi ra khỏi phòng.
Lục Sinh kịp thời hoà giải: “Hôm nay cậu ta ăn phải thuốc nổ rồi, đừng để ý đến cậu ta.”
Tiêu Hoành mím môi lại không nói, hiển nhiên là mất hứng.
Một lát sau, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sao cậu quen Tiểu Đường?”
Lục Sinh im lặng một lúc, nhưng không nói thẳng quá trình bọn họ quen biết, mà dò hỏi Tiêu Hoành: “Các cậu là người yêu? Vậy hẳn cậu biết, cô ấy làm việc ở đâu?”
“Tôi biết, Đông Kinh. Cho nên ý cậu là, cậu và cô ấy quen biết ở Đông Kinh?”
Nghe thấy Tiêu Hoành đã biết Giản Đường làm việc ở Đông Kinh, Lục Sinh thở dài một hơi, nếu Tiêu Hoành cũng đã biết, vậy hắn cũng không cần phải giấu giếm, liền kể lại một cách đơn giản chuyện hôm đó, đương nhiên, cũng lược đi vài đoạn.
...
Giản Đường hốt hoảng đi vào nhà vệ sinh. Trong đầu hơi bối rối. Cô tuyệt đối không muốn trở lại phòng bây giờ.
Nhưng Tiêu Hoành lại gọi điện thoại tới.
“Đây, tôi về đây.” Thở dài một tiếng... không thể tránh được.
Cô vừa mới mở cửa phòng vệ sinh ra, lại có một lực mạnh xông vào, “cộp” một tiếng, cửa bị khóa lại.
“Suỵt, cô cũng không hy vọng bị người ta biết, cô và tôi bị khóa riêng ở chốn riêng tư như nhà vệ sinh vậy chứ?” Bên tai, một âm thanh quen thuộc, dán vào vành tai, chậm rãi vang lên.
Cả người Giản Đường run lên, cánh tay ở eo kia, dùng sức thêm: “Lạnh nhạt như vậy sao... thưa “cô” Giản, không ngờ thủ đoạn của cô lại giỏi như vậy, cố ý hấp dẫn ánh mắt của tôi, giờ lại leo lên người cậu chủ Tiêu Hoành nhiều tiền đẹp trai kia.”
“Tôi không như thế.” Tôi không cố ý hấp dẫn ánh mắt anh, càng không có ý muốn, đi ve vãn bất kỳ người đàn ông nào, bao gồm cả Tiêu Hoành.
“Chậc chậc, miệng thì bảo không, nhưng hình như... thân thể lại nói đừng mà” Vừa nói, vành tai Giản Đường vừa chợt thấy đau, cô đau đến mức nhíu chặt chân mày, hàm răng người kia, cắn mạnh lên vành tai cô, người nọ khẽ cười nói: “Cô nhìn đi, đau thì cứ kêu ra nha. Có phải các cô làm nghề này, trên mặt đeo mặt nạ, đã quen với việc lúc nào cũng không thành thật rồi không?
Rõ ràng rất đau, cũng có thể giả bộ như không sao cả, ồ ồ ồ... Có phải giống như những “diễn viên nữ” trong mấy bộ phim “hành động” của ngành công nghiệp trụ cột ở đảo quốc nào đó, rõ ràng rất khó chịu, lại cứ rên lên “á á” không?”
Giản Đường liều mạng kiềm chế mình không được ra tay đánh vào khuôn mặt tuyệt đẹp kia của Kane... Nắm tay rồi lại thả lỏng.
“Anh biết không, anh Kane. Có những người, không phải không biết kêu đau, mà là lúc kêu đau, không phải nhận được sự quan tâm, mà ngược lại sẽ rước phải một trận đánh độc ác.” Cô nói tới cuộc sống trong ba năm đó:
“Vậy tôi muốn hỏi anh Kane một câu, những người chỉ để bớt đi một trận đánh đập mà nhịn không kêu đau đó, có phải đều sai rồi không? Có phải là bọn họ không thành thật không?”
Kane rõ ràng hơi sửng sốt, nhưng lập tức, trên khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ cười nhạo:
“Cô Giản hình như cực kì am hiểu việc giả bộ đáng thương. Cô nói như vậy, thật giống như tôi làm đau cô, nếu như cô kêu đau, tôi sẽ đánh đập cô một trận vậy.”
Giản Đường rũ mắt xuống... Người chưa từng trải qua, sẽ không hiểu. Có người nói, mười bảy ngày, tạo thành một thói quen. Nếu như mười bảy ngày có thể tạo thành một thói quen, vậy... ba năm thì sao?
Vậy nên, hiểu thì là hiểu, không hiểu thì là không hiểu, không cần nhiều lời vô nghĩa nữa.
“Anh Kane, anh nên buông tay ra rồi. Anh Tiêu vừa mới gọi điện thoại tới kêu tôi mau mau trở về, nếu tôi ở đây quá lâu, e rằng anh Tiêu sẽ tìm tới đây đó.”
“Cô đang uy hiếp tôi?” Kane hơi nhướng mày: “Được đấy, cứ gọi Tiêu Hoành tới, cậu ta tới, vừa hay có thể để cậu nhìn thấy bộ mặt thật của cô.”
Lục Sinh và Kane cũng giật mình trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra.
Thế nhưng ngay sau đó, Lục Sinh cười nói với Tiêu Hoành: “Thằng ranh, được đấy, động tác đủ nhanh nha.” Ấn tượng của hắn đối với Giản Đường chính là chuyện xảy ra ngày đó trong phòng.
Trên khuôn mặt còn đẹp hơn phụ nữ của Kane hiện ra nụ cười cuốn hút:
“Chúng ta lại gặp mặt rồi, cô Giản.”
Tiêu Hoành và Lục Sinh đồng thời thấy ngạc nhiên.
“Hai người quen nhau?”
Tiêu Hoành quay đầu cười hỏi Giản Đường: “Quen biết Kane từ lúc nào thế?”
Mà giờ phút này, tay chân Giản Đường hơi run rẩy.
Tuyệt đối không ngờ rằng, ba người này lại là bạn thân.
Càng không nghĩ đến, Tiêu Hoành sẽ dẫn cô tới gặp bạn thân của anh ta.
Giản Đường tự hỏi mình, nếu như biết trước, cô sẽ vẫn đến sao?
Sẽ không... Đáp án vô cùng rõ ràng.
Tiêu Hoành săn sóc mà kéo ghế ra cho Giản Đường: “Ngồi đi. Em đừng khẩn trương như vậy, Lục Sinh và Kane đều là bạn của anh, chớ thấy hai người họ trông thì khó gần, chứ thực ra con người vô cùng tốt.”
Giản Đường tái mặt, miễn cưỡng cười cười, nghe lời ngồi xuống.
Lục Sinh trêu ghẹo nói: “Cậu chủ Tiêu playboy, khi nào thì cũng hiểu được hai chữ săn sóc rồi?” Vừa nói, lại sỉ nhục Tiêu Hoành một câu: “Còn nữa, cái gì gọi là tôi và Kane trông thì khó gần? Chúng tôi giống người khó gần sao?”
“Kane, phải không?” Lục Sinh nói, lại quay đầu lấy cùi chỏ huých Kane ở bên cạnh một cái.
Lại phát hiện, Kane vẫn nhìn chằm chằm Giản Đường với vẻ hứng thú dạt dào.
Lục Sinh nhíu nhíu mày: “Kane, cậu đừng nhìn chằm chằm cô Giản như thế, làm người ta sợ. Cẩn thận cậu chủ Tiêu cho người đánh đấy.”
Kane khẽ cười: “Ồ, thế sao?” Chậm rãi hỏi Giản Đường: “Tôi dọa cô rồi sao, cô “gái”?”
Tiếng cô “gái” đó, thốt ra từ miệng Kane rất có ý nghĩa sâu xa.
Sắc mặt Giản Đường càng tái đi.
Tiêu Hoành đột nhiên tập trung nhìn Kane, chép miệng một cái: “Sao tôi lại cảm thấy, cậu có ý đồ với bạn gái của tôi nhỉ?” Tiêu Hoành không thích Kane nhìn chằm chằm Giản Đường như vậy, cũng không thích từ “cô gái” Kane vừa mới nói... Cũng không biết có phải là do anh ta nghĩ nhiều hay không, mà cứ thấy không đúng lắm.
Kane tặc lưỡi hai tiếng rồi nhướng mắt liếc nhìn Tiêu Hoành, trong thoáng chốc, hứng lên, lại lạnh nhạt liếc sang Giản Đường, nói năng lạnh nhạt: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với gu này.”
Lục Sinh nghiêng đầu liếc Kane một cái... Tên này hôm nay sao vậy? Câu nào nghe cũng thấy kì lạ.
Mắt Tiêu Hoành hiện ra vẻ không vui, liếc mắt dò xét Kane, giơ tay phủ lên bàn tay Giản Đường, cong môi lên, ân cần hỏi han: “Muốn ăn gì?”
“Tôi... Nhà vệ sinh ở đâu, tôi muốn đến nhà vệ sinh trước.” Nếu như cứ ở dưới ánh mắt “nóng rực” này của Kane tiếp, chỉ sợ cô sẽ không kiên trì được lâu.
“Ra ngoài rẽ trái.”
Tiêu Hoành vừa dứt lời, Giản Đường đã đứng lên, vội vã đi ra ngoài.
“Xem ra đúng là gấp gáp nha.” Kane lại đột nhiên văng ra một câu.
Tiêu Hoành bỗng nhiên trừng mắt về phía Kane: “Hôm nay cậu sao đấy! Thấy tôi có bạn gái, cậu hâm mộ, ghen ghét hả?”
“Ha, tôi cần thế không?” Còn hâm mộ và ghen ghét nữa chứ? Với ai? Với người phụ nữ như vậy sao?
Kane liếc mắt khinh thường: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Nói rồi, kéo ghế ra, chân sải bước đi ra khỏi phòng.
Lục Sinh kịp thời hoà giải: “Hôm nay cậu ta ăn phải thuốc nổ rồi, đừng để ý đến cậu ta.”
Tiêu Hoành mím môi lại không nói, hiển nhiên là mất hứng.
Một lát sau, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sao cậu quen Tiểu Đường?”
Lục Sinh im lặng một lúc, nhưng không nói thẳng quá trình bọn họ quen biết, mà dò hỏi Tiêu Hoành: “Các cậu là người yêu? Vậy hẳn cậu biết, cô ấy làm việc ở đâu?”
“Tôi biết, Đông Kinh. Cho nên ý cậu là, cậu và cô ấy quen biết ở Đông Kinh?”
Nghe thấy Tiêu Hoành đã biết Giản Đường làm việc ở Đông Kinh, Lục Sinh thở dài một hơi, nếu Tiêu Hoành cũng đã biết, vậy hắn cũng không cần phải giấu giếm, liền kể lại một cách đơn giản chuyện hôm đó, đương nhiên, cũng lược đi vài đoạn.
...
Giản Đường hốt hoảng đi vào nhà vệ sinh. Trong đầu hơi bối rối. Cô tuyệt đối không muốn trở lại phòng bây giờ.
Nhưng Tiêu Hoành lại gọi điện thoại tới.
“Đây, tôi về đây.” Thở dài một tiếng... không thể tránh được.
Cô vừa mới mở cửa phòng vệ sinh ra, lại có một lực mạnh xông vào, “cộp” một tiếng, cửa bị khóa lại.
“Suỵt, cô cũng không hy vọng bị người ta biết, cô và tôi bị khóa riêng ở chốn riêng tư như nhà vệ sinh vậy chứ?” Bên tai, một âm thanh quen thuộc, dán vào vành tai, chậm rãi vang lên.
Cả người Giản Đường run lên, cánh tay ở eo kia, dùng sức thêm: “Lạnh nhạt như vậy sao... thưa “cô” Giản, không ngờ thủ đoạn của cô lại giỏi như vậy, cố ý hấp dẫn ánh mắt của tôi, giờ lại leo lên người cậu chủ Tiêu Hoành nhiều tiền đẹp trai kia.”
“Tôi không như thế.” Tôi không cố ý hấp dẫn ánh mắt anh, càng không có ý muốn, đi ve vãn bất kỳ người đàn ông nào, bao gồm cả Tiêu Hoành.
“Chậc chậc, miệng thì bảo không, nhưng hình như... thân thể lại nói đừng mà” Vừa nói, vành tai Giản Đường vừa chợt thấy đau, cô đau đến mức nhíu chặt chân mày, hàm răng người kia, cắn mạnh lên vành tai cô, người nọ khẽ cười nói: “Cô nhìn đi, đau thì cứ kêu ra nha. Có phải các cô làm nghề này, trên mặt đeo mặt nạ, đã quen với việc lúc nào cũng không thành thật rồi không?
Rõ ràng rất đau, cũng có thể giả bộ như không sao cả, ồ ồ ồ... Có phải giống như những “diễn viên nữ” trong mấy bộ phim “hành động” của ngành công nghiệp trụ cột ở đảo quốc nào đó, rõ ràng rất khó chịu, lại cứ rên lên “á á” không?”
Giản Đường liều mạng kiềm chế mình không được ra tay đánh vào khuôn mặt tuyệt đẹp kia của Kane... Nắm tay rồi lại thả lỏng.
“Anh biết không, anh Kane. Có những người, không phải không biết kêu đau, mà là lúc kêu đau, không phải nhận được sự quan tâm, mà ngược lại sẽ rước phải một trận đánh độc ác.” Cô nói tới cuộc sống trong ba năm đó:
“Vậy tôi muốn hỏi anh Kane một câu, những người chỉ để bớt đi một trận đánh đập mà nhịn không kêu đau đó, có phải đều sai rồi không? Có phải là bọn họ không thành thật không?”
Kane rõ ràng hơi sửng sốt, nhưng lập tức, trên khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ cười nhạo:
“Cô Giản hình như cực kì am hiểu việc giả bộ đáng thương. Cô nói như vậy, thật giống như tôi làm đau cô, nếu như cô kêu đau, tôi sẽ đánh đập cô một trận vậy.”
Giản Đường rũ mắt xuống... Người chưa từng trải qua, sẽ không hiểu. Có người nói, mười bảy ngày, tạo thành một thói quen. Nếu như mười bảy ngày có thể tạo thành một thói quen, vậy... ba năm thì sao?
Vậy nên, hiểu thì là hiểu, không hiểu thì là không hiểu, không cần nhiều lời vô nghĩa nữa.
“Anh Kane, anh nên buông tay ra rồi. Anh Tiêu vừa mới gọi điện thoại tới kêu tôi mau mau trở về, nếu tôi ở đây quá lâu, e rằng anh Tiêu sẽ tìm tới đây đó.”
“Cô đang uy hiếp tôi?” Kane hơi nhướng mày: “Được đấy, cứ gọi Tiêu Hoành tới, cậu ta tới, vừa hay có thể để cậu nhìn thấy bộ mặt thật của cô.”
Bình luận facebook