Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 136 SỰ BẢO VỆ IM LẶNG
CHƯƠNG 136: SỰ BẢO VỆ IM LẶNG
Sau khi ra tù, lần đầu nghe lại cái tên quỹ Ái Tình từ miệng người khác, Giản Đường đã cố tình không đi nghe ngóng chuyện này.
Quỹ Ái Tình không còn quan hệ gì với tôi, bố tôi… những người khác của nhà họ Giản sẽ trân trọng và quản lí tốt quỹ đó.”
Dù thế nào, quỹ Ái Tình này không chỉ là tâm huyết của bản thân cô mà còn là tâm huyết hơn nửa đời người của ông cô, không có lí nào người của nhà họ Giản lại không trân trọng, bảo vệ.
Cô tự cho là đúng, người đàn ông trước mắt cười nhẹ một tiếng: “Giản Đường, nếu như không phải chính mắt nhìn thấy quỹ Ái Tình phát triển lớn mạnh trong tay cô, tôi thật sự nghi ngờ cô quá ngay thơ, Giản Đường, cô nghĩ người nhà họ Giản tốt đẹp quá rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Giản Đường khẽ run, một dự cảm không tốt lắm xuất hiện: “Ý của tổng giám đốc Thẩm là?”
“Bữa tiệc tối nay, nghiêm túc mà nói là một buổi đấu giá. Còn nhà tổ chức là nhà họ Giản, địa điểm là biệt thự nhà họ Giản.”
Giản Đường càng nghe càng thấy không đúng: “Đấu giá… cái gì?”
Chẳng lẽ là…
“Anh và bố cô tối nay sẽ đổi chủ tịch cho quỹ Ái Tình, cũng có nghĩa là…”
“Bọn họ muốn bán quỹ Ái Tình!” Hoảng loạn, cô ngắt lời Thẩm Tư Cương, lớn tiếng hỏi.
Thẩm Tư Cương không nói nhiều nữa: “Đi hay không tùy cô.”
Giản Đường cắn chặt răng… Tất nhiên, cô sợ đi những nơi đông người như thế, sợ ánh mắt khinh thường của những người từng quen trước đây, sợ xuất hiện trước mặt người khác, nhưng… nhưng đó là quỹ Ái Tình.
“Đi, tôi đi với anh.” Thế nào cô cũng phải nhìn tận mắt, nếu không sao có thể cam tâm.
Thẩm Tư Cương gật đầu, ngoắc tay với các nhà tạo mẫu đang đứng đợi ở một bên: “Cô ấy, giao cho các người.”
Giản Đường ngồi trên sofa, mặc cho những người đó bôi bôi trét trét trên mặt cô… Lần này, là chính cô muốn đi! Quỹ Ái Tình là quà của ông tặng cho cô, cho dù bây giờ rơi vào tay bọn họ, cô cũng phải tận mắt chứng kiến những “người nhà” đó đã phá hủy tâm huyết của ông và cô như thế nào!
Giống như con rối dây, nhà tạo mẫu muốn cô làm gì, người phụ nữ này đều im lặng làm theo. Thẩm Tư Cương đứng một bên im lặng nhìn mọi thứ.
Không có trang điểm nhiều, nhưng dần dần trên mặt người phụ nữ này lại có bộ dạng của Giản Đường ngày trước… thật kì lạ, anh thế mà còn nhớ hình dáng của Giản Đường năm đó. Đã cách ba năm, hình dáng của Viên Miên cũng đã mơ hồ nhớ không rõ, nhưng hình ảnh người phụ nữ này khi tỏ tình, khi tức giận, khi kiêu ngạo, thậm chí thỉnh thoảng kênh kiệu… anh đều nhớ rất rõ.
Cô nghe kiến nghị của nhà tạo mẫu, thay một chiếc đầm màu trắng.
“Đợi một chút.” Thẩm Tư Cương đứng một bên chậm rãi nói, Giản Đường nhìn qua, nhà tạo mẫu cũng nhìn về phía anh. Thẩm Tư Cương di chuyển, đi đến giá treo quần áo mà lúc nãy các nhà tạo mẫu mang vào. Anh nhìn lướt một dãy lễ phục nhiều màu, sau đó đưa tay chọn ra một bộ trong đó: “Mặc bộ màu đen này đi.”
Tầm nhìn của Giản Đường lướt qua chiếc đầm dài trong tay anh, chậm rãi đưa tay đón lấy.
Đi vào phòng nghỉ ngơi trong văn phòng, không lâu sau, cửa phòng một lần nữa im lặng mở ra. Thẩm Tư Cương nhìn qua, đáy mắt thoáng hiện lên sự kinh ngạc... không phải vì vẻ ngoài của cô, mà vì lễ phục đuôi cá màu đen mặc trên người cô, dường như lại nhìn thấy hình ảnh năm cô 18 tuổi tỏ tình với anh trước mặt mọi người.
Trong ánh mắt của anh lộ ra sự động lòng mà bản thân chưa từng nhận ra, dưới ánh mắt nóng bỏng này, Giản Đường càng cảm thấy không thoải mái, anh phất tay: “Xuất phát.”
Xe di chuyển trên đường, nhưng giữa đường, đi vào một con hẻm, hẻm không lớn, miễn cưỡng có thể để một chiếc xe chạy vào.
Không lâu sau, dừng trước một cửa tiệm thủ công.
Thẩm Tư Cương nho nhã xuống xe, vòng sang phía Giản Đường đưa tay kéo của xe: “Xuống xe.”
“Tổng giám đốc Thẩm, bữa tiệc không phải tổ chức ở nhà họ Giản sao?” Vừa xuống xe, Giản Đường vừa chậm rãi hỏi.
Người đàng ông này đã nắm tay cô, đi về phía trước: “Trước khi đến bữa tiệc, có một chuyện cần giải quyết.”
Đợi đến khi Giản Đường vào tiệm thủ công có vẻ ngoài yên tĩnh này mới phát hiện, đây không phải là tiệm thủ công bình thường.
Thứ trưng bày hai bên đều là các món trang sức quý hiếm, số lượng không nhiều, nhưng mỗi món đều đặc biệt tinh tế.
Cô không khỏi ngạc nhiên: “Tiệm nhỏ này là nghề phụ của bậc thầy quốc tế nào sao?”
Cho dù là người phụ nữ từng ngồi tù, Thẩm Tư Cương lấy đi thân phận của cô, quá khứ của cô, nhưng không thể lấy đi tầm nhìn mà ông cố Giản bồi dưỡng từ nhỏ, đây là nền tảng được bồi dưỡng từ nhỏ.
“Tôi đã nói sáng nay thức dậy sao nghe tiếng hỷ tước hót đầu cành? Thì ra là cậu Thẩm đến thăm, cậu Thẩm sao lại rảnh rỗi đến cửa tiệm nhỏ của tôi?” Một người phụ nữ bước ra, gương mặt có sự rõ nét của người phương tây, lại có sự dịu dàng của người phương đông, tiếng Trung chuẩn xác của cô, càng có thể thấy rõ người phụ nữ này là một người đẹp lai.
Giản Đường âm thầm đánh giá người đẹp lai này, người lai này cũng đánh giá cô.
Thẩm Tư Cương không trả lời câu hỏi của người đẹp lai này, mặt không biểu cảm sắc bén phản bác lại:
“Thời buổi này mà cô còn nghe thấy tiếng hỷ tước trên đầu cảnh sao? Alice, có biết hỷ tước trông như thế nào không?”
Thì ra tên của người đẹp lai này là Alice. Giản Đường thu lại ánh nhìn trên người Alice.
“Thẩm, cô ấy là ai?” Alice tò mò hỏi, ánh nhìn đặt ở chỗ hai bàn tay đang nắm của hai người, ánh mắt màu nhạt dừng lại.
Thẩm Tư Cương không để ý đến cô ta, lấy chi phiếu và bút Parker từ túi ra, viết xoành xoạch, đặt trên kệ thủy tinh bên cạnh: “Tôi nhớ cô có trang sức đá xanh hình giọt nước, tôi mua nó.”
Alice khựng lại... sau đó lại nhìn hai tay đang quấn lấy nhau của Giản Đường và anh, trong đáy mắt có nét khó hiểu.
Lại nhìn con số trên tờ chi phiếu, mắt co lại, sau đó, ngẩng đầu nói: “Thẩm, cậu ra tay cũng thật mạnh.” Xoay người đi vào trong nhà, khi bước ra, trong tay cầm một chiếc hộp.
Khi đứng trước mặt Giản Đường, Alice cười dịu dàng nói với Giản Đường: “Cô phải giữ cho kỹ, bộ trang sức này rất rất quý giá. Từ trước đến nay tôi chưa từng chuyển tay cho ai.” Biểu cảm của cô ta dịu dàng hơn:
“Nếu không phải người mua là Thẩm thì tôi cũng không lấy ra đâu.”
Giản Đường nhìn Alice... sao cô cảm thấy, Alice đối với cô lại có ý đối địch? Còn câu này lại có ý gì?
Anh vừa đưa tay ra nhận lấy hộp từ trong tay Alice, đặt trên kệ thủy tinh bên cạnh, chọn ra một chiếc vòng cổ đá xanh hình giọt nước, đi vòng ra sau Giản Đường, giúp cô đeo vòng, vừa tỏ ra vô ý, chậm rãi nói:
“Trang sức trong hộp này, tôi đã mua lại thì là của cô ấy, cô ấy muốn bảo quản hay xử lí như thế nào đều là quyền tự do của cô ấy. Tôi sẽ không can thiệp.”
Ý trong lời nói chính là: Người phụ nữ của tôi, tôi mua đồ tặng cô ấy, tôi còn không can thiệp việc cô ấy dùng món quà tôi tặng ra sao, thì không đến lượt cô lo.
Trên mặt người đẹp lai Alice vừa xanh vừa đỏ, trong đáy mắt hiện lên sự khó xử.
“Khụ khụ... Thẩm, anh còn chưa giới thiệu với tôi, cô này là con gái nhà nào?”
Thẩm Tư Cương kéo cổ tay của Giản Đường, rồi lấy vòng tay đá xanh cùng bộ trong hộp đeo vào giúp cô. Sau đó anh lấy bông tai.
Cho đến chiếc nhẫn...
“Đừng có tránh.” Anh nắm chặt tay cô. Chiếc nhẫn chậm rãi được đeo vào.
Trong mắt Giản Đường hiện lên nét phức tạp... tình cảnh này, từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng cô chưa từng ngờ đến khi giấc mơ thành hiện thực, trong lòng đã sớm không còn sự rung động lúc trước.
Còn Alice từ đầu đến cuối ngày càng cảm thấy khó xử.
Đối với Alice, Thẩm Tư Cương không cảm thấy có lỗi, anh trả tiền, cô giao hàng, hai bên sòng phẳng. Anh và cô ta chẳng qua quen biết trong một bữa tiệc đấu giá, anh chỉ đánh giá cao tài năng của cô ta. Chẳng qua là tài năng... người thiết kế châu báo tài năng trên đời này cũng không chỉ có mình cô ta.
Trước hôm nay, người phụ nữ này cũng thông mình, chưa từng thể hiện tình cảm nào trước mặt hắn.
Nhưng hôm nay thể hiện suy nghĩ này. Vậy thì sau này cũng không cần phải tiếp tục làm bạn nữa.
Sau khi ra tù, lần đầu nghe lại cái tên quỹ Ái Tình từ miệng người khác, Giản Đường đã cố tình không đi nghe ngóng chuyện này.
Quỹ Ái Tình không còn quan hệ gì với tôi, bố tôi… những người khác của nhà họ Giản sẽ trân trọng và quản lí tốt quỹ đó.”
Dù thế nào, quỹ Ái Tình này không chỉ là tâm huyết của bản thân cô mà còn là tâm huyết hơn nửa đời người của ông cô, không có lí nào người của nhà họ Giản lại không trân trọng, bảo vệ.
Cô tự cho là đúng, người đàn ông trước mắt cười nhẹ một tiếng: “Giản Đường, nếu như không phải chính mắt nhìn thấy quỹ Ái Tình phát triển lớn mạnh trong tay cô, tôi thật sự nghi ngờ cô quá ngay thơ, Giản Đường, cô nghĩ người nhà họ Giản tốt đẹp quá rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Giản Đường khẽ run, một dự cảm không tốt lắm xuất hiện: “Ý của tổng giám đốc Thẩm là?”
“Bữa tiệc tối nay, nghiêm túc mà nói là một buổi đấu giá. Còn nhà tổ chức là nhà họ Giản, địa điểm là biệt thự nhà họ Giản.”
Giản Đường càng nghe càng thấy không đúng: “Đấu giá… cái gì?”
Chẳng lẽ là…
“Anh và bố cô tối nay sẽ đổi chủ tịch cho quỹ Ái Tình, cũng có nghĩa là…”
“Bọn họ muốn bán quỹ Ái Tình!” Hoảng loạn, cô ngắt lời Thẩm Tư Cương, lớn tiếng hỏi.
Thẩm Tư Cương không nói nhiều nữa: “Đi hay không tùy cô.”
Giản Đường cắn chặt răng… Tất nhiên, cô sợ đi những nơi đông người như thế, sợ ánh mắt khinh thường của những người từng quen trước đây, sợ xuất hiện trước mặt người khác, nhưng… nhưng đó là quỹ Ái Tình.
“Đi, tôi đi với anh.” Thế nào cô cũng phải nhìn tận mắt, nếu không sao có thể cam tâm.
Thẩm Tư Cương gật đầu, ngoắc tay với các nhà tạo mẫu đang đứng đợi ở một bên: “Cô ấy, giao cho các người.”
Giản Đường ngồi trên sofa, mặc cho những người đó bôi bôi trét trét trên mặt cô… Lần này, là chính cô muốn đi! Quỹ Ái Tình là quà của ông tặng cho cô, cho dù bây giờ rơi vào tay bọn họ, cô cũng phải tận mắt chứng kiến những “người nhà” đó đã phá hủy tâm huyết của ông và cô như thế nào!
Giống như con rối dây, nhà tạo mẫu muốn cô làm gì, người phụ nữ này đều im lặng làm theo. Thẩm Tư Cương đứng một bên im lặng nhìn mọi thứ.
Không có trang điểm nhiều, nhưng dần dần trên mặt người phụ nữ này lại có bộ dạng của Giản Đường ngày trước… thật kì lạ, anh thế mà còn nhớ hình dáng của Giản Đường năm đó. Đã cách ba năm, hình dáng của Viên Miên cũng đã mơ hồ nhớ không rõ, nhưng hình ảnh người phụ nữ này khi tỏ tình, khi tức giận, khi kiêu ngạo, thậm chí thỉnh thoảng kênh kiệu… anh đều nhớ rất rõ.
Cô nghe kiến nghị của nhà tạo mẫu, thay một chiếc đầm màu trắng.
“Đợi một chút.” Thẩm Tư Cương đứng một bên chậm rãi nói, Giản Đường nhìn qua, nhà tạo mẫu cũng nhìn về phía anh. Thẩm Tư Cương di chuyển, đi đến giá treo quần áo mà lúc nãy các nhà tạo mẫu mang vào. Anh nhìn lướt một dãy lễ phục nhiều màu, sau đó đưa tay chọn ra một bộ trong đó: “Mặc bộ màu đen này đi.”
Tầm nhìn của Giản Đường lướt qua chiếc đầm dài trong tay anh, chậm rãi đưa tay đón lấy.
Đi vào phòng nghỉ ngơi trong văn phòng, không lâu sau, cửa phòng một lần nữa im lặng mở ra. Thẩm Tư Cương nhìn qua, đáy mắt thoáng hiện lên sự kinh ngạc... không phải vì vẻ ngoài của cô, mà vì lễ phục đuôi cá màu đen mặc trên người cô, dường như lại nhìn thấy hình ảnh năm cô 18 tuổi tỏ tình với anh trước mặt mọi người.
Trong ánh mắt của anh lộ ra sự động lòng mà bản thân chưa từng nhận ra, dưới ánh mắt nóng bỏng này, Giản Đường càng cảm thấy không thoải mái, anh phất tay: “Xuất phát.”
Xe di chuyển trên đường, nhưng giữa đường, đi vào một con hẻm, hẻm không lớn, miễn cưỡng có thể để một chiếc xe chạy vào.
Không lâu sau, dừng trước một cửa tiệm thủ công.
Thẩm Tư Cương nho nhã xuống xe, vòng sang phía Giản Đường đưa tay kéo của xe: “Xuống xe.”
“Tổng giám đốc Thẩm, bữa tiệc không phải tổ chức ở nhà họ Giản sao?” Vừa xuống xe, Giản Đường vừa chậm rãi hỏi.
Người đàng ông này đã nắm tay cô, đi về phía trước: “Trước khi đến bữa tiệc, có một chuyện cần giải quyết.”
Đợi đến khi Giản Đường vào tiệm thủ công có vẻ ngoài yên tĩnh này mới phát hiện, đây không phải là tiệm thủ công bình thường.
Thứ trưng bày hai bên đều là các món trang sức quý hiếm, số lượng không nhiều, nhưng mỗi món đều đặc biệt tinh tế.
Cô không khỏi ngạc nhiên: “Tiệm nhỏ này là nghề phụ của bậc thầy quốc tế nào sao?”
Cho dù là người phụ nữ từng ngồi tù, Thẩm Tư Cương lấy đi thân phận của cô, quá khứ của cô, nhưng không thể lấy đi tầm nhìn mà ông cố Giản bồi dưỡng từ nhỏ, đây là nền tảng được bồi dưỡng từ nhỏ.
“Tôi đã nói sáng nay thức dậy sao nghe tiếng hỷ tước hót đầu cành? Thì ra là cậu Thẩm đến thăm, cậu Thẩm sao lại rảnh rỗi đến cửa tiệm nhỏ của tôi?” Một người phụ nữ bước ra, gương mặt có sự rõ nét của người phương tây, lại có sự dịu dàng của người phương đông, tiếng Trung chuẩn xác của cô, càng có thể thấy rõ người phụ nữ này là một người đẹp lai.
Giản Đường âm thầm đánh giá người đẹp lai này, người lai này cũng đánh giá cô.
Thẩm Tư Cương không trả lời câu hỏi của người đẹp lai này, mặt không biểu cảm sắc bén phản bác lại:
“Thời buổi này mà cô còn nghe thấy tiếng hỷ tước trên đầu cảnh sao? Alice, có biết hỷ tước trông như thế nào không?”
Thì ra tên của người đẹp lai này là Alice. Giản Đường thu lại ánh nhìn trên người Alice.
“Thẩm, cô ấy là ai?” Alice tò mò hỏi, ánh nhìn đặt ở chỗ hai bàn tay đang nắm của hai người, ánh mắt màu nhạt dừng lại.
Thẩm Tư Cương không để ý đến cô ta, lấy chi phiếu và bút Parker từ túi ra, viết xoành xoạch, đặt trên kệ thủy tinh bên cạnh: “Tôi nhớ cô có trang sức đá xanh hình giọt nước, tôi mua nó.”
Alice khựng lại... sau đó lại nhìn hai tay đang quấn lấy nhau của Giản Đường và anh, trong đáy mắt có nét khó hiểu.
Lại nhìn con số trên tờ chi phiếu, mắt co lại, sau đó, ngẩng đầu nói: “Thẩm, cậu ra tay cũng thật mạnh.” Xoay người đi vào trong nhà, khi bước ra, trong tay cầm một chiếc hộp.
Khi đứng trước mặt Giản Đường, Alice cười dịu dàng nói với Giản Đường: “Cô phải giữ cho kỹ, bộ trang sức này rất rất quý giá. Từ trước đến nay tôi chưa từng chuyển tay cho ai.” Biểu cảm của cô ta dịu dàng hơn:
“Nếu không phải người mua là Thẩm thì tôi cũng không lấy ra đâu.”
Giản Đường nhìn Alice... sao cô cảm thấy, Alice đối với cô lại có ý đối địch? Còn câu này lại có ý gì?
Anh vừa đưa tay ra nhận lấy hộp từ trong tay Alice, đặt trên kệ thủy tinh bên cạnh, chọn ra một chiếc vòng cổ đá xanh hình giọt nước, đi vòng ra sau Giản Đường, giúp cô đeo vòng, vừa tỏ ra vô ý, chậm rãi nói:
“Trang sức trong hộp này, tôi đã mua lại thì là của cô ấy, cô ấy muốn bảo quản hay xử lí như thế nào đều là quyền tự do của cô ấy. Tôi sẽ không can thiệp.”
Ý trong lời nói chính là: Người phụ nữ của tôi, tôi mua đồ tặng cô ấy, tôi còn không can thiệp việc cô ấy dùng món quà tôi tặng ra sao, thì không đến lượt cô lo.
Trên mặt người đẹp lai Alice vừa xanh vừa đỏ, trong đáy mắt hiện lên sự khó xử.
“Khụ khụ... Thẩm, anh còn chưa giới thiệu với tôi, cô này là con gái nhà nào?”
Thẩm Tư Cương kéo cổ tay của Giản Đường, rồi lấy vòng tay đá xanh cùng bộ trong hộp đeo vào giúp cô. Sau đó anh lấy bông tai.
Cho đến chiếc nhẫn...
“Đừng có tránh.” Anh nắm chặt tay cô. Chiếc nhẫn chậm rãi được đeo vào.
Trong mắt Giản Đường hiện lên nét phức tạp... tình cảnh này, từng nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng cô chưa từng ngờ đến khi giấc mơ thành hiện thực, trong lòng đã sớm không còn sự rung động lúc trước.
Còn Alice từ đầu đến cuối ngày càng cảm thấy khó xử.
Đối với Alice, Thẩm Tư Cương không cảm thấy có lỗi, anh trả tiền, cô giao hàng, hai bên sòng phẳng. Anh và cô ta chẳng qua quen biết trong một bữa tiệc đấu giá, anh chỉ đánh giá cao tài năng của cô ta. Chẳng qua là tài năng... người thiết kế châu báo tài năng trên đời này cũng không chỉ có mình cô ta.
Trước hôm nay, người phụ nữ này cũng thông mình, chưa từng thể hiện tình cảm nào trước mặt hắn.
Nhưng hôm nay thể hiện suy nghĩ này. Vậy thì sau này cũng không cần phải tiếp tục làm bạn nữa.
Bình luận facebook