Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 137 NGOAN ĐỪNG QUẬY, MAU TRỞ VỀ
CHƯƠNG 137: NGOAN ĐỪNG QUẬY, MAU TRỞ VỀ
Xe dừng trước cổng nhà họ Giản.
Khi họ tới nhà họ Giản, trước của nhà họ Giản đã sớm đầy xe sang trọng, xếp hàng dừng ở bên đường.
Lúc này, Giản Đường đứng trước cánh cổng to bằng sắt của nhà họ Giản, chậm rãi không tiến bước.
“Sợ sao?” Bên cạnh, giọng nhàn nhạt của người đàn ông từ tốn cất lên: “Nếu sợ thì bây giờ chúng ta quay về.”
“Không!” Dường như ngay tức khắc, cô từ chối theo phản xạ, hít sâu một hơi, bước chân tiến vào cánh cổng sắt đó.
“Cô muốn bước vào như vậy thôi sao?” Giọng nói trầm bổng lại cất lên.
Giản Đường có chút khó hiểu: “Sao?”
Anh đưa tay ra, đẩy lưng và eo của cô thẳng lên, nâng cằm cô lên: “Giản Đường, nếu như không có gan thì chúng ta thà không vào. Nhưng hôm nay cô bước vào đây, không chỉ đại diện cho một mình cô. Cô đừng quên, lúc này cô là bạn nữ đi chung của Thẩm Tư Cương tôi.”
Giản Đường từng gặp người đàn ông nói chuyện lạnh nhạt này, từng thấy thái độ lạnh hơn băng của anh, nhưng lại hiếm khi thấy người đàn ông này cẩn trọng, nói chuyện nghiêm túc như vậy:
“Thẳng lưng lên cho tôi, ngẩng cao đầu, đây là nhà họ Giản, đây là nơi cô sống hơn 20 năm, cô không nên sợ, không nên nhát gan, không nên trốn tránh như vậy.”
Anh nói: “Giản Đường, trong nhà này không chỉ có vợ chồng Giản Chương Đằng và Giản Minh Bình. Nhà này cũng từng có ông cố Giản!”
“Cô muốn ông cố Giản nhìn thấy cô ngay cả dũng khí thẳng thắng bước vào tòa nhà này cũng không có sao? Cô muốn ông ấy nhìn thấy cô rụt rè, trốn tránh, cúi người khép nép không dám nhìn ai trong cái nhà này sao!”
Từng chữ gặn hỏi này, rót vào tai Giản Đường, cũng rót vào trong lòng cô… Từng chữ gặn hỏi, cô muốn phản bác, cô muốn nói rằng… Thẩm Tư Cương, tôi có ngày hôm này, không phải đều tại anh sao! Anh bây giờ lại ở đây mèo khóc chuột, giả từ bi?
Nhưng cô không mở miệng được… ông cố, chưa từng dạy cô thỏa hiệp và trốn tránh, dù trong lòng rất oán hận, dù đối với người bên cạnh sợ và oán hận. Nhưng lúc này đây khi ở nơi cô sống hơn 20 năm, ở nơi chứa đầy kì vọng của ông dành cho cô. Cô - Giản Đường... có chết cũng không nên sợ hãi! Chí ít là ở nơi đây, nơi ông đã sống cả cuộc đời!
Trong lòng mạnh mẽ, tuy cô không nói gì, nhưng nội tâm như gió bão thét gáo, không yên ắng! Lại nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra!
Lúc này khí thế toàn thân cô đã thay đổi!
Mang theo quyết tâm tráng sĩ không sợ chết, đưa tay ra, khoác tay của người đàn ông bên cạnh theo lễ nghi, giọng không lớn, nhưng lại thể hiện sự quyết tuyệt: “Đi vào thôi.”
Chân không tiện, vốn đi đường phải hết sức chú ý, nhưng hôm nay mặc đầm đuôi cá, mang giày cao gót.
Giày cao gót màu bạc gắn đá, đẹp mắt nhưng cực kỳ hành hạ đôi chân.
Đôi chân khiếm khuyết so với người bên cạnh, đạp trên đôi giày cao gót xinh đẹp, từng bước từng bước, bước vào cổng nhà họ Giản.
Cách ba năm, lần nữa bước vào cửa nhà, cô còn nhớ ngày ấy ba năm trước, cố đã dừng bước ở cách cổng sắt này, cùng anh trai ruột nhìn nhau qua cánh cửa này.
Còn hôm nay, lần nữa bước vào cánh cửa nhà họ Giản từng từ chối cô.
Cô đi hết sức nghiêm túc, hết sức quyết liệt, cho dù bước chân chậm rãi, nhưng từng bước đều rất chắc chắn.
Lúc họ đi vào, đã thu hút ánh nhìn của mọi người.
Thẩm Tư Cương, anh bẩm sinh là nơi tụ tập ánh hào quang, chưa từng thiếu sự chú ý.
Tầm mắt của mọi người hôm nay lại dừng trên người Giản Đường.
Cô trang điểm, lại có thêm hình dáng của Giản Đường ba năm trước, người nhận ra cô không hể ít.
“Đó là… Giản Đường?”
“Sao cô ta lại tới đây?”
“Chẳng lẽ không nên hỏi, sao cô ta lại ở cùng tổng giám đốc Thẩm sao?”
“Cô ta không phải ngồi tù sao?”
“Chuyện đó là chuyện từ thuở nào rồi? Cô ta ra tù hơn nửa năm rồi, không biết sao? Dạo trước nghe Ngụy Tư San nói, cô ta thay đổi hoàn toàn, khép nép như một con nhóc chưa thấy qua sự đời.”
Bốn phía thảo luận sôi nổi, từng cặp mắt đều đồng loạt đặt trên người Thẩm Tư Cương và Giản Đường.
Từng cặp mắt, hoặc là nghi ngờ khó hiểu, hoặc là sợ thiên hạ không loạn chờ xem kịch hay.
Bố con Giản Minh Bình và Giản Chương Đằng vốn đang trò chuyện với khách, lúc này sắc mặt khó coi nhìn theo bóng dáng của Giản Đường.
“Đứa nghiệt súc này sao lại đến đây? Là con nói cho nó biết sao?” Giản Chương Đằng giận dữ hỏi.
Giản Minh Bình lập tức giải thích: “Bố, con không gặp lại em ấy, hơn nữa, em ấy theo Thẩm Tư Cương đến.”
Nghe vậy, Giản Chương Đằng trong lòng khẽ động: “Nghiệt súc đó chẳng lẽ lại đắc tội với tổng giám đốc Thẩm rồi sao? Đây là cảnh cáo sao?” Hỏi tới đây, Giản Chương Đằng cũng nghĩ đây là loại cảnh cáo kiểu mới gì vậy?
Nhưng… sự thật ngay trước mặt, đứa nghiệt súc này nếu không phải lại đắc tội tổng giám đốc Thẩm, sao lại đi chung với tổng giám đốc Thẩm chứ?
“Bố, liệu có phải Tiểu Đường và tổng giám đốc Thẩm có quan hệ mờ ám nào không?” Lời nói không quá lộ liễu, nhưng ý nghĩ rất rõ ràng, ám chỉ với Giản Chương Đằng, Thẩm Tư Cương có phải để ý Giản Đường rồi không.
Giản Chương Đằng là một người thông minh, liền hiểu rõ ý của con trai: “Sao có thể?” Nghĩ cũng không cần nghĩ liền bác bỏ: “Nếu mà là ba năm trước, có thể còn có khả năng, nhưng bộ dạng bây giờ của nó không được xem là xinh đẹp. Ngay cả tư cách cũng không có.
Lại nói, tổng giám đốc Thẩm là người động thủ đưa nó vào ngục. Ta lần đó gặp nó, giọng của nó đã hỏng, người ngợm cũng thay đổi, chắc chắn ở đó đã chịu không ít khổ cực.
Nếu như không có chỉ thị của tổng giám đốc Thẩm, nơi đó sẽ không ai dám động tay với nó.”
Giản Minh Bình lại lo lắng: “Bố, vậy tối nay có bán đấu giá quỹ Ái Tình nữa không? Dù gì cũng có mặt Giản Đường, như vậy… không ổn lắm.”
“Có gì mà không ổn lắm chứ? Năm đó ông con chiều nó, cuối cùng chiều hư, ngay cả chuyện thuê người cưỡng bức, giết người cũng dám làm. Nói cho cùng, ông con cưng chiều nó mười mấy năm lại hại cả đời nó. Nó tự phạm lỗi lớn, quỹ Ái Tình đã sớm thuộc về chúng ta, xử lí như thế nào cũng không liên quan đến nó.”
Cách một đám người, Giản Đường nhìn hai bố con đó, giọng trầm bổng của người đàn ông bên cạnh hỏi: “Muốn qua đó sao?”
Giản Đường gật đầu: “Tôi tự đi.” Cô có một câu nhất định phải hỏi họ.
Thẩm Tư Cương cười nhẹ buông tay Giản Đường:
“Được, đi đi, đi gặp bọn họ.”
Bên chỗ bố con Giản Chương Đằng, Giản Minh Bình đột nhiên căng thẳng: “Bố, bố, em ấy đi về phía chúng ta.”
“Bình tĩnh một…” Chút… Giản Chương Đằng đang nói, vừa ngẩng đầu sắc mặt đã khó coi.
Bà Giản đột nhiên xông qua, nắm cổ tay của Giản Đường: “Tiểu Đường, sao con lại đến đây?”
Bà lúc này đang chào hỏi khách mời nữ, nhìn thấy Giản Đường và Thẩm Tư Cương, lại thấy Thẩm Tư Cương buông tay Giản Đường, Giản Đường đi về phía Giản Chương Đằng, nên liền xông qua.
Giản Đường run rẩy trong lòng… tại sao cô không được ở đây?
“Tiểu Đường, quay về đi, bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, đừng có quậy, ngoan, quay về đi được không?”
Xe dừng trước cổng nhà họ Giản.
Khi họ tới nhà họ Giản, trước của nhà họ Giản đã sớm đầy xe sang trọng, xếp hàng dừng ở bên đường.
Lúc này, Giản Đường đứng trước cánh cổng to bằng sắt của nhà họ Giản, chậm rãi không tiến bước.
“Sợ sao?” Bên cạnh, giọng nhàn nhạt của người đàn ông từ tốn cất lên: “Nếu sợ thì bây giờ chúng ta quay về.”
“Không!” Dường như ngay tức khắc, cô từ chối theo phản xạ, hít sâu một hơi, bước chân tiến vào cánh cổng sắt đó.
“Cô muốn bước vào như vậy thôi sao?” Giọng nói trầm bổng lại cất lên.
Giản Đường có chút khó hiểu: “Sao?”
Anh đưa tay ra, đẩy lưng và eo của cô thẳng lên, nâng cằm cô lên: “Giản Đường, nếu như không có gan thì chúng ta thà không vào. Nhưng hôm nay cô bước vào đây, không chỉ đại diện cho một mình cô. Cô đừng quên, lúc này cô là bạn nữ đi chung của Thẩm Tư Cương tôi.”
Giản Đường từng gặp người đàn ông nói chuyện lạnh nhạt này, từng thấy thái độ lạnh hơn băng của anh, nhưng lại hiếm khi thấy người đàn ông này cẩn trọng, nói chuyện nghiêm túc như vậy:
“Thẳng lưng lên cho tôi, ngẩng cao đầu, đây là nhà họ Giản, đây là nơi cô sống hơn 20 năm, cô không nên sợ, không nên nhát gan, không nên trốn tránh như vậy.”
Anh nói: “Giản Đường, trong nhà này không chỉ có vợ chồng Giản Chương Đằng và Giản Minh Bình. Nhà này cũng từng có ông cố Giản!”
“Cô muốn ông cố Giản nhìn thấy cô ngay cả dũng khí thẳng thắng bước vào tòa nhà này cũng không có sao? Cô muốn ông ấy nhìn thấy cô rụt rè, trốn tránh, cúi người khép nép không dám nhìn ai trong cái nhà này sao!”
Từng chữ gặn hỏi này, rót vào tai Giản Đường, cũng rót vào trong lòng cô… Từng chữ gặn hỏi, cô muốn phản bác, cô muốn nói rằng… Thẩm Tư Cương, tôi có ngày hôm này, không phải đều tại anh sao! Anh bây giờ lại ở đây mèo khóc chuột, giả từ bi?
Nhưng cô không mở miệng được… ông cố, chưa từng dạy cô thỏa hiệp và trốn tránh, dù trong lòng rất oán hận, dù đối với người bên cạnh sợ và oán hận. Nhưng lúc này đây khi ở nơi cô sống hơn 20 năm, ở nơi chứa đầy kì vọng của ông dành cho cô. Cô - Giản Đường... có chết cũng không nên sợ hãi! Chí ít là ở nơi đây, nơi ông đã sống cả cuộc đời!
Trong lòng mạnh mẽ, tuy cô không nói gì, nhưng nội tâm như gió bão thét gáo, không yên ắng! Lại nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra!
Lúc này khí thế toàn thân cô đã thay đổi!
Mang theo quyết tâm tráng sĩ không sợ chết, đưa tay ra, khoác tay của người đàn ông bên cạnh theo lễ nghi, giọng không lớn, nhưng lại thể hiện sự quyết tuyệt: “Đi vào thôi.”
Chân không tiện, vốn đi đường phải hết sức chú ý, nhưng hôm nay mặc đầm đuôi cá, mang giày cao gót.
Giày cao gót màu bạc gắn đá, đẹp mắt nhưng cực kỳ hành hạ đôi chân.
Đôi chân khiếm khuyết so với người bên cạnh, đạp trên đôi giày cao gót xinh đẹp, từng bước từng bước, bước vào cổng nhà họ Giản.
Cách ba năm, lần nữa bước vào cửa nhà, cô còn nhớ ngày ấy ba năm trước, cố đã dừng bước ở cách cổng sắt này, cùng anh trai ruột nhìn nhau qua cánh cửa này.
Còn hôm nay, lần nữa bước vào cánh cửa nhà họ Giản từng từ chối cô.
Cô đi hết sức nghiêm túc, hết sức quyết liệt, cho dù bước chân chậm rãi, nhưng từng bước đều rất chắc chắn.
Lúc họ đi vào, đã thu hút ánh nhìn của mọi người.
Thẩm Tư Cương, anh bẩm sinh là nơi tụ tập ánh hào quang, chưa từng thiếu sự chú ý.
Tầm mắt của mọi người hôm nay lại dừng trên người Giản Đường.
Cô trang điểm, lại có thêm hình dáng của Giản Đường ba năm trước, người nhận ra cô không hể ít.
“Đó là… Giản Đường?”
“Sao cô ta lại tới đây?”
“Chẳng lẽ không nên hỏi, sao cô ta lại ở cùng tổng giám đốc Thẩm sao?”
“Cô ta không phải ngồi tù sao?”
“Chuyện đó là chuyện từ thuở nào rồi? Cô ta ra tù hơn nửa năm rồi, không biết sao? Dạo trước nghe Ngụy Tư San nói, cô ta thay đổi hoàn toàn, khép nép như một con nhóc chưa thấy qua sự đời.”
Bốn phía thảo luận sôi nổi, từng cặp mắt đều đồng loạt đặt trên người Thẩm Tư Cương và Giản Đường.
Từng cặp mắt, hoặc là nghi ngờ khó hiểu, hoặc là sợ thiên hạ không loạn chờ xem kịch hay.
Bố con Giản Minh Bình và Giản Chương Đằng vốn đang trò chuyện với khách, lúc này sắc mặt khó coi nhìn theo bóng dáng của Giản Đường.
“Đứa nghiệt súc này sao lại đến đây? Là con nói cho nó biết sao?” Giản Chương Đằng giận dữ hỏi.
Giản Minh Bình lập tức giải thích: “Bố, con không gặp lại em ấy, hơn nữa, em ấy theo Thẩm Tư Cương đến.”
Nghe vậy, Giản Chương Đằng trong lòng khẽ động: “Nghiệt súc đó chẳng lẽ lại đắc tội với tổng giám đốc Thẩm rồi sao? Đây là cảnh cáo sao?” Hỏi tới đây, Giản Chương Đằng cũng nghĩ đây là loại cảnh cáo kiểu mới gì vậy?
Nhưng… sự thật ngay trước mặt, đứa nghiệt súc này nếu không phải lại đắc tội tổng giám đốc Thẩm, sao lại đi chung với tổng giám đốc Thẩm chứ?
“Bố, liệu có phải Tiểu Đường và tổng giám đốc Thẩm có quan hệ mờ ám nào không?” Lời nói không quá lộ liễu, nhưng ý nghĩ rất rõ ràng, ám chỉ với Giản Chương Đằng, Thẩm Tư Cương có phải để ý Giản Đường rồi không.
Giản Chương Đằng là một người thông minh, liền hiểu rõ ý của con trai: “Sao có thể?” Nghĩ cũng không cần nghĩ liền bác bỏ: “Nếu mà là ba năm trước, có thể còn có khả năng, nhưng bộ dạng bây giờ của nó không được xem là xinh đẹp. Ngay cả tư cách cũng không có.
Lại nói, tổng giám đốc Thẩm là người động thủ đưa nó vào ngục. Ta lần đó gặp nó, giọng của nó đã hỏng, người ngợm cũng thay đổi, chắc chắn ở đó đã chịu không ít khổ cực.
Nếu như không có chỉ thị của tổng giám đốc Thẩm, nơi đó sẽ không ai dám động tay với nó.”
Giản Minh Bình lại lo lắng: “Bố, vậy tối nay có bán đấu giá quỹ Ái Tình nữa không? Dù gì cũng có mặt Giản Đường, như vậy… không ổn lắm.”
“Có gì mà không ổn lắm chứ? Năm đó ông con chiều nó, cuối cùng chiều hư, ngay cả chuyện thuê người cưỡng bức, giết người cũng dám làm. Nói cho cùng, ông con cưng chiều nó mười mấy năm lại hại cả đời nó. Nó tự phạm lỗi lớn, quỹ Ái Tình đã sớm thuộc về chúng ta, xử lí như thế nào cũng không liên quan đến nó.”
Cách một đám người, Giản Đường nhìn hai bố con đó, giọng trầm bổng của người đàn ông bên cạnh hỏi: “Muốn qua đó sao?”
Giản Đường gật đầu: “Tôi tự đi.” Cô có một câu nhất định phải hỏi họ.
Thẩm Tư Cương cười nhẹ buông tay Giản Đường:
“Được, đi đi, đi gặp bọn họ.”
Bên chỗ bố con Giản Chương Đằng, Giản Minh Bình đột nhiên căng thẳng: “Bố, bố, em ấy đi về phía chúng ta.”
“Bình tĩnh một…” Chút… Giản Chương Đằng đang nói, vừa ngẩng đầu sắc mặt đã khó coi.
Bà Giản đột nhiên xông qua, nắm cổ tay của Giản Đường: “Tiểu Đường, sao con lại đến đây?”
Bà lúc này đang chào hỏi khách mời nữ, nhìn thấy Giản Đường và Thẩm Tư Cương, lại thấy Thẩm Tư Cương buông tay Giản Đường, Giản Đường đi về phía Giản Chương Đằng, nên liền xông qua.
Giản Đường run rẩy trong lòng… tại sao cô không được ở đây?
“Tiểu Đường, quay về đi, bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, đừng có quậy, ngoan, quay về đi được không?”
Bình luận facebook