Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 152 THẾ GIỚI NÀY CHỈ CÒN CÔ VÀ ANH DÂY DƯA VỚI NHAU ĐẾN CUỐI CÙNG
CHƯƠNG 152 THẾ GIỚI NÀY CHỈ CÒN CÔ VÀ ANH DÂY DƯA VỚI NHAU ĐẾN CUỐI CÙNG
“Là do cậu làm?” Giọng nói lạnh lùng tràn ra từ trong bờ môi mỏng của Thẩm Tư Cương, lạnh lùng giống như một khối băng trong hầm vậy.
Tiêu Hoành nhìn chỗ nào của Thẩm Tư Cương cũng cảm thấy khó chịu, anh ta nhấc cằm với vẻ khiêu khích: “Đúng đó. Cậu có thể làm gì được tôi?”
Thẩm Tư Cương liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm, anh lướt mắt về phía Tiêu Hoành, đôi môi trên khuôn mặt tuấn tú đang căng chặt bỗng nhiên cong lên, làm ra vẻ tươi cười. Giản Đường chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh mềm dẻo đẩy cô ra ngoài, lúc cô phản ứng lại, vừa ngước mắt lên thì trái tim suýt chút nữa đã dừng đập!
“Tôi có thể làm gì cậu?” Thẩm Tư Cương nhẹ nhàng hừ một tiếng, thân thể cao to lao về phía Tiêu Hoành, anh cười khẩy, vung tay lên đập về phía anh ta: “Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết!”
Nắm đấm như gió lao đến mặt, sắc mặt của Tiêu Hoành đột nhiên thay đổi, anh ta không hề tránh đi mũi nhọn mà lại vung tay nghênh đón... Ầm!
Hai đấm đụng vào nhau, Tiêu Hoành bị ép lùi hai bước mới miễn cưỡng đứng vững được. Ánh mắt của anh ta thay đổi mấy lần, dường như vô cùng kiêng kỵ Thẩm Tư Cương, nắm tay đã bị chấn động đến mức tê dại. Trong lòng Tiêu Hoành hơi buồn bực, anh ta cắn răng châm chọc:
“Cậu đánh đi, những thứ cần chạm thì tôi đã chạm hết rồi.” Đôi mắt hoa đào nhìn thoáng qua Giản Đường đang ở cách đó không xa, trong mắt mang theo sự âm u lạnh lẽo, ánh sáng u ám trong đó chợt lóe lên rồi biến mất: “Đừng nói là môi của cô ta, toàn thân cô ta từ trên xuống dưới tôi đã đụng vào hết rồi, lúc nãy ở trong phòng riêng, tôi lại mây mưa với cô ta một phen. Họ Thẩm, cậu đánh tôi thì có ích gì chứ? Tôi đã ngủ với người đàn bà của cậu rồi rồi, theo lý mà nói thì tôi để cậu đánh một trận cũng không thiệt thòi cho lắm.”
Trong lúc Tiêu Hoành ăn nói xằng bậy, mặt của Giản Đường đã trở nên trắng bệch, cô cắn chặt răng, nắm đấm hai bên người không ngừng run rẩy!
Hơi thở lúc này của Giản Đường đã trở nên rối loạn.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đáy mắt hiện ra sự đau đớn... Tại sao Tiêu Hoành lại muốn bịa đặt và hãm hại cô cơ chứ!
Tiêu Hoành nhìn ánh mắt của người đàn ông đối diện kia dần dần trở nên lạnh lẽo như băng, trong lòng có một sự thoải mái không nói thành lời... Họ Thẩm, người mà tôi không chiếm được thì cậu cũng đừng hòng có được!
Trong lúc vô cùng vui sướng, ánh mắt của anh ta vô tình lướt qua người con gái đang ở cách đó không xa, khi nhìn thấy khuôn mặt đã trắng bệch và mất hết màu máu của người phụ nữ đó, cả ánh mắt thất vọng khi nhìn anh ta thì trong lòng Tiêu Hoành đột nhiên xuất hiện sự đau nhói, hạ quyết tâm, anh ta nhân đó mà cười lạnh:
“Sao lại nhìn tôi như vậy chứ? Tôi chỉ chơi đùa với cô thôi, chơi đùa, chơi đùa đó, cô có hiểu hay không? Cô còn tưởng là thật sao? Cô cho rằng tôi đường đường là cậu chủ của nhà họ Tiêu sẽ để ý đến người tàn hoa bại liễu như cô sao? Chậc chậc, thật là hạ giá quá mà, ngủ với một con điếm còn phải tốn tiền, ngủ với cô thì ngay cả tiền cũng không cần trả. Có điều, giá rẻ thì không có hàng tốt, bây giờ suy nghĩ lại, mẹ kiếp, thật là ghê tởm đến phát ói mà...”
“Ầm!”
Cùng với tiếng ầm đó là giọng nói tràn ngập sát ý của Thẩm Tư Cương vang to lên: “Tiêu Hoành, cậu là thứ gì chứ! Tự cậu tìm một cái gương mà soi cho kỹ đi! Còn nữa, Giản Đường sẽ không để cho cậu chạm vào người mình đâu! Đừng nói là trước đó, cho dù đến cuối đời của cậu, cậu cũng chẳng có cơ hội để tiến thêm một bước với cô ấy! Dù là thân thể hay là trái tim!”
“Họ Thẩm, cậu tự cho mình là đúng thật đấy, cô ta chính là loại phụ nữ cho tiền là có thể dang chân! Cậu còn tưởng rằng cô ta là người phụ nữ trong trắng cương trực sao? Điều này không phải là thứ mà cậu rõ nhất hay sao hả! Cậu dựa vào cái gì mà dám nói cả đời này Tiêu Hoành tôi đều không thể ngủ với một con điếm như vậy chứ?”
Chính là vì bị người mà anh ta coi là kẻ địch nói trúng nên anh ta mới càng tức giận hơn, chính là vì Thẩm Tư Cương nói đúng sự thật, anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Tiêu, theo đuổi một người phụ nữ hồi lâu, cái tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người chỉ là hôn, chính là vì sự thực là vậy nên anh ta mới cảm thấy vô cùng không cam tâm.
Anh ta tức giận quát lên với Thẩm Tư Cương: “Một con điếm! Một con điếm chỉ cần tiền là có thể ngủ thôi! Cô ta chỉ là con điếm mà thôi!” Dựa vào cái gì mà Tiêu Hoành anh ta có tiền lại không chạm vào được?
Máu cả người Giản Đường chảy ngược lên, cô lảo đảo, suýt chút nữa thì đã té ngã, cô chỉ có thể dựa lưng vào tường. Cô chưa từng có tình yêu nam nữ với Tiêu Hoành.
Không có tình yêu, thế nhưng đôi tay này đã từng nắm cô vượt qua giông bão, đi qua dòng người tới lui, đôi môi đó cũng từng bày tỏ những lời dịu dàng nhất... Giả! Tất cả đều là giả!
Người kia cũng từng dịu dàng như vậy cơ mà!
Thế nhưng chỉ vì những lời đồn về quá khứ của cô, nghe nói cô là một người phụ nữ đê tiện trong quá khứ, có lòng dạ độc ác, chỉ vì cô từng ngồi tù, chỉ vì cô từng uốn gối một cách hèn mọn trước mặt anh ta, mà một người từng dịu dàng như vậy liền thay đổi hay sao?
Cô vịn vào vách tường, bước khập khiễng về phía trước, sắc mặt trắng bệch. Đáy lòng của Tiêu Hoành càng lúc càng tràn ngập sự đau đớn không thể giải thích, xa lạ, khó tả... Không thể nào nói được thành lời!
Thẩm Tư Cương nắm chặt nắm đấm của mình, anh không muốn cô tiếp xúc với cái tên họ Tiêu khốn kiếp này, thế nhưng giây phút anh nhấc chân bước về phía cô thì bỗng dừng lại, nhất định cô phải tự mình trưởng thành.
Giản Đường bước tập tễnh tới trước mặt Tiêu Hoành: “Tôi chưa bao giờ hối hận vì được quen biết anh, Tiêu Hoành trong mắt tôi rất dịu dàng, lạc quan như ánh mặt trời, anh từng là ánh sáng trong cuộc đời u ám của tôi, chứ không phải là một người tràn ngập sự hận đời, cả khuôn mặt đều tràn ngập sự dữ tợn và xấu xí như người mà tôi đang thấy đây... Tiêu Hoành, nếu như anh cho rằng tôi là một con điếm, một con điếm mà ai ai cũng có thể khinh thường, tôi xin anh đừng vì một con điếm thấp hèn, vô liêm sỉ, ai ai cũng có thể khinh thường mà khiến mình trở nên xấu xí như vậy. Tôi rất cảm ơn, cũng sẽ ghi nhớ một Tiêu Hoành tốt đẹp nhất.”
Sau khi Giản Đường từ từ nói xong những câu này, cô kiên định xoay người, đi về phía Thẩm Tư Cương, cô nhìn Thẩm Tư Cương trước mặt mình, nhìn người đàn ông này... đáy mắt lại lộ ra sự tuyệt vọng và bất chấp tất cả... Đến đây đi, dây dưa đi, không chết không ngừng, cuộc đời cô, từ lúc cô yêu người đàn ông này thì đã được định sắc kết cục rồi... Giữa họ chỉ còn lại sự dây dưa vô hạn, sự tuyệt vọng đến mức không chết không ngừng!
Nhưng mà cô lại ngây thơ muốn trốn chạy... Cho rằng sau khi rời khỏi nhà tù thì có thể đạt được tự do, vậy còn nhà tù trái tim thì sao?
Ân oán tình thù giữa cô và Thẩm Tư Cương, cho dù là ai cũng không nên tham gia vào, cho dù là ai cũng không thể tham gia vào!
Tiêu Hoành là người không nên tham gia vào, cũng không thể tham gia vào... Từ lúc bắt đầu thì cô không nên lưu luyến chút ấm áp này, cô nên nói cái quá khứ trơ trẽn của mình cho chàng trai này nghe.
“Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta đến “Ái Tình” thôi.”
Một cánh tay cường tráng cuốn lấy bờ vai của cô, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Giản Đường hơi chóng mặt, lúc bình thường lại thì cô đã ở trong cái khuỷu tay của người đàn ông kia rồi, cô cúi đầu, cũng không hề giãy giụa mà tùy ý để anh ôm mình đi ra ngoài.
Tay chân Tiêu Hoành tê dại mà đứng tại chỗ, chờ đến lúc không nhìn thấy bóng dáng của người con gái kia thì chân của anh ta đột nhiên mềm nhũn. Tiêu Hoành lảo đảo dựa vào mặt tường ở phía sau, nhờ có vách tường sau lưng đỡ lấy nên anh ta mới không té xuống.
Cô có ý gì?
Cô muốn làm người tốt sao?
Anh ta mắng cô, nhục nhã cô, sỉ nhục cô như vậy, tại sao cô không mắng lại chứ? Cô nên vạch trần, chỉ vào mũi anh ta mà nguyền rủa!
Tại sao cô lại không nguyền rủa anh ta, tại sao không mắng mỏ anh ta, tại sao lại... không hận anh ta chứ?
Tôi chưa bao giờ hối hận vì được quen biết anh, Tiêu Hoành trong mắt tôi rất dịu dàng, lạc quan như ánh mặt trời, anh ấy từng là ánh sáng trong cuộc đời u ám của tôi... Cô nói anh ta là ánh sáng của cô!
Ha ha ha ha...
“Tôi là ánh sáng của em... Tôi là ánh sáng của em... Ánh sáng của em! Ha ha ha ha...” Khóe mắt tràn ra một thứ gì đó ấm áp, nó đã tràn ra rồi. Tiêu Hoành dùng bàn tay dụi mắt, vừa cười lại vừa nghẹn ngào: “Tôi là ánh sáng của em... Ha ha ha ha ha...”
“Là do cậu làm?” Giọng nói lạnh lùng tràn ra từ trong bờ môi mỏng của Thẩm Tư Cương, lạnh lùng giống như một khối băng trong hầm vậy.
Tiêu Hoành nhìn chỗ nào của Thẩm Tư Cương cũng cảm thấy khó chịu, anh ta nhấc cằm với vẻ khiêu khích: “Đúng đó. Cậu có thể làm gì được tôi?”
Thẩm Tư Cương liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm, anh lướt mắt về phía Tiêu Hoành, đôi môi trên khuôn mặt tuấn tú đang căng chặt bỗng nhiên cong lên, làm ra vẻ tươi cười. Giản Đường chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh mềm dẻo đẩy cô ra ngoài, lúc cô phản ứng lại, vừa ngước mắt lên thì trái tim suýt chút nữa đã dừng đập!
“Tôi có thể làm gì cậu?” Thẩm Tư Cương nhẹ nhàng hừ một tiếng, thân thể cao to lao về phía Tiêu Hoành, anh cười khẩy, vung tay lên đập về phía anh ta: “Bây giờ tôi có thể nói cho cậu biết!”
Nắm đấm như gió lao đến mặt, sắc mặt của Tiêu Hoành đột nhiên thay đổi, anh ta không hề tránh đi mũi nhọn mà lại vung tay nghênh đón... Ầm!
Hai đấm đụng vào nhau, Tiêu Hoành bị ép lùi hai bước mới miễn cưỡng đứng vững được. Ánh mắt của anh ta thay đổi mấy lần, dường như vô cùng kiêng kỵ Thẩm Tư Cương, nắm tay đã bị chấn động đến mức tê dại. Trong lòng Tiêu Hoành hơi buồn bực, anh ta cắn răng châm chọc:
“Cậu đánh đi, những thứ cần chạm thì tôi đã chạm hết rồi.” Đôi mắt hoa đào nhìn thoáng qua Giản Đường đang ở cách đó không xa, trong mắt mang theo sự âm u lạnh lẽo, ánh sáng u ám trong đó chợt lóe lên rồi biến mất: “Đừng nói là môi của cô ta, toàn thân cô ta từ trên xuống dưới tôi đã đụng vào hết rồi, lúc nãy ở trong phòng riêng, tôi lại mây mưa với cô ta một phen. Họ Thẩm, cậu đánh tôi thì có ích gì chứ? Tôi đã ngủ với người đàn bà của cậu rồi rồi, theo lý mà nói thì tôi để cậu đánh một trận cũng không thiệt thòi cho lắm.”
Trong lúc Tiêu Hoành ăn nói xằng bậy, mặt của Giản Đường đã trở nên trắng bệch, cô cắn chặt răng, nắm đấm hai bên người không ngừng run rẩy!
Hơi thở lúc này của Giản Đường đã trở nên rối loạn.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đáy mắt hiện ra sự đau đớn... Tại sao Tiêu Hoành lại muốn bịa đặt và hãm hại cô cơ chứ!
Tiêu Hoành nhìn ánh mắt của người đàn ông đối diện kia dần dần trở nên lạnh lẽo như băng, trong lòng có một sự thoải mái không nói thành lời... Họ Thẩm, người mà tôi không chiếm được thì cậu cũng đừng hòng có được!
Trong lúc vô cùng vui sướng, ánh mắt của anh ta vô tình lướt qua người con gái đang ở cách đó không xa, khi nhìn thấy khuôn mặt đã trắng bệch và mất hết màu máu của người phụ nữ đó, cả ánh mắt thất vọng khi nhìn anh ta thì trong lòng Tiêu Hoành đột nhiên xuất hiện sự đau nhói, hạ quyết tâm, anh ta nhân đó mà cười lạnh:
“Sao lại nhìn tôi như vậy chứ? Tôi chỉ chơi đùa với cô thôi, chơi đùa, chơi đùa đó, cô có hiểu hay không? Cô còn tưởng là thật sao? Cô cho rằng tôi đường đường là cậu chủ của nhà họ Tiêu sẽ để ý đến người tàn hoa bại liễu như cô sao? Chậc chậc, thật là hạ giá quá mà, ngủ với một con điếm còn phải tốn tiền, ngủ với cô thì ngay cả tiền cũng không cần trả. Có điều, giá rẻ thì không có hàng tốt, bây giờ suy nghĩ lại, mẹ kiếp, thật là ghê tởm đến phát ói mà...”
“Ầm!”
Cùng với tiếng ầm đó là giọng nói tràn ngập sát ý của Thẩm Tư Cương vang to lên: “Tiêu Hoành, cậu là thứ gì chứ! Tự cậu tìm một cái gương mà soi cho kỹ đi! Còn nữa, Giản Đường sẽ không để cho cậu chạm vào người mình đâu! Đừng nói là trước đó, cho dù đến cuối đời của cậu, cậu cũng chẳng có cơ hội để tiến thêm một bước với cô ấy! Dù là thân thể hay là trái tim!”
“Họ Thẩm, cậu tự cho mình là đúng thật đấy, cô ta chính là loại phụ nữ cho tiền là có thể dang chân! Cậu còn tưởng rằng cô ta là người phụ nữ trong trắng cương trực sao? Điều này không phải là thứ mà cậu rõ nhất hay sao hả! Cậu dựa vào cái gì mà dám nói cả đời này Tiêu Hoành tôi đều không thể ngủ với một con điếm như vậy chứ?”
Chính là vì bị người mà anh ta coi là kẻ địch nói trúng nên anh ta mới càng tức giận hơn, chính là vì Thẩm Tư Cương nói đúng sự thật, anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Tiêu, theo đuổi một người phụ nữ hồi lâu, cái tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người chỉ là hôn, chính là vì sự thực là vậy nên anh ta mới cảm thấy vô cùng không cam tâm.
Anh ta tức giận quát lên với Thẩm Tư Cương: “Một con điếm! Một con điếm chỉ cần tiền là có thể ngủ thôi! Cô ta chỉ là con điếm mà thôi!” Dựa vào cái gì mà Tiêu Hoành anh ta có tiền lại không chạm vào được?
Máu cả người Giản Đường chảy ngược lên, cô lảo đảo, suýt chút nữa thì đã té ngã, cô chỉ có thể dựa lưng vào tường. Cô chưa từng có tình yêu nam nữ với Tiêu Hoành.
Không có tình yêu, thế nhưng đôi tay này đã từng nắm cô vượt qua giông bão, đi qua dòng người tới lui, đôi môi đó cũng từng bày tỏ những lời dịu dàng nhất... Giả! Tất cả đều là giả!
Người kia cũng từng dịu dàng như vậy cơ mà!
Thế nhưng chỉ vì những lời đồn về quá khứ của cô, nghe nói cô là một người phụ nữ đê tiện trong quá khứ, có lòng dạ độc ác, chỉ vì cô từng ngồi tù, chỉ vì cô từng uốn gối một cách hèn mọn trước mặt anh ta, mà một người từng dịu dàng như vậy liền thay đổi hay sao?
Cô vịn vào vách tường, bước khập khiễng về phía trước, sắc mặt trắng bệch. Đáy lòng của Tiêu Hoành càng lúc càng tràn ngập sự đau đớn không thể giải thích, xa lạ, khó tả... Không thể nào nói được thành lời!
Thẩm Tư Cương nắm chặt nắm đấm của mình, anh không muốn cô tiếp xúc với cái tên họ Tiêu khốn kiếp này, thế nhưng giây phút anh nhấc chân bước về phía cô thì bỗng dừng lại, nhất định cô phải tự mình trưởng thành.
Giản Đường bước tập tễnh tới trước mặt Tiêu Hoành: “Tôi chưa bao giờ hối hận vì được quen biết anh, Tiêu Hoành trong mắt tôi rất dịu dàng, lạc quan như ánh mặt trời, anh từng là ánh sáng trong cuộc đời u ám của tôi, chứ không phải là một người tràn ngập sự hận đời, cả khuôn mặt đều tràn ngập sự dữ tợn và xấu xí như người mà tôi đang thấy đây... Tiêu Hoành, nếu như anh cho rằng tôi là một con điếm, một con điếm mà ai ai cũng có thể khinh thường, tôi xin anh đừng vì một con điếm thấp hèn, vô liêm sỉ, ai ai cũng có thể khinh thường mà khiến mình trở nên xấu xí như vậy. Tôi rất cảm ơn, cũng sẽ ghi nhớ một Tiêu Hoành tốt đẹp nhất.”
Sau khi Giản Đường từ từ nói xong những câu này, cô kiên định xoay người, đi về phía Thẩm Tư Cương, cô nhìn Thẩm Tư Cương trước mặt mình, nhìn người đàn ông này... đáy mắt lại lộ ra sự tuyệt vọng và bất chấp tất cả... Đến đây đi, dây dưa đi, không chết không ngừng, cuộc đời cô, từ lúc cô yêu người đàn ông này thì đã được định sắc kết cục rồi... Giữa họ chỉ còn lại sự dây dưa vô hạn, sự tuyệt vọng đến mức không chết không ngừng!
Nhưng mà cô lại ngây thơ muốn trốn chạy... Cho rằng sau khi rời khỏi nhà tù thì có thể đạt được tự do, vậy còn nhà tù trái tim thì sao?
Ân oán tình thù giữa cô và Thẩm Tư Cương, cho dù là ai cũng không nên tham gia vào, cho dù là ai cũng không thể tham gia vào!
Tiêu Hoành là người không nên tham gia vào, cũng không thể tham gia vào... Từ lúc bắt đầu thì cô không nên lưu luyến chút ấm áp này, cô nên nói cái quá khứ trơ trẽn của mình cho chàng trai này nghe.
“Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta đến “Ái Tình” thôi.”
Một cánh tay cường tráng cuốn lấy bờ vai của cô, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, Giản Đường hơi chóng mặt, lúc bình thường lại thì cô đã ở trong cái khuỷu tay của người đàn ông kia rồi, cô cúi đầu, cũng không hề giãy giụa mà tùy ý để anh ôm mình đi ra ngoài.
Tay chân Tiêu Hoành tê dại mà đứng tại chỗ, chờ đến lúc không nhìn thấy bóng dáng của người con gái kia thì chân của anh ta đột nhiên mềm nhũn. Tiêu Hoành lảo đảo dựa vào mặt tường ở phía sau, nhờ có vách tường sau lưng đỡ lấy nên anh ta mới không té xuống.
Cô có ý gì?
Cô muốn làm người tốt sao?
Anh ta mắng cô, nhục nhã cô, sỉ nhục cô như vậy, tại sao cô không mắng lại chứ? Cô nên vạch trần, chỉ vào mũi anh ta mà nguyền rủa!
Tại sao cô lại không nguyền rủa anh ta, tại sao không mắng mỏ anh ta, tại sao lại... không hận anh ta chứ?
Tôi chưa bao giờ hối hận vì được quen biết anh, Tiêu Hoành trong mắt tôi rất dịu dàng, lạc quan như ánh mặt trời, anh ấy từng là ánh sáng trong cuộc đời u ám của tôi... Cô nói anh ta là ánh sáng của cô!
Ha ha ha ha...
“Tôi là ánh sáng của em... Tôi là ánh sáng của em... Ánh sáng của em! Ha ha ha ha...” Khóe mắt tràn ra một thứ gì đó ấm áp, nó đã tràn ra rồi. Tiêu Hoành dùng bàn tay dụi mắt, vừa cười lại vừa nghẹn ngào: “Tôi là ánh sáng của em... Ha ha ha ha ha...”
Bình luận facebook