Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 153 TÔI PHẢI ĐIỀU TRA CHUYỆN BA NĂM TRƯỚC CỦA CÔ
CHƯƠNG 153 TÔI PHẢI ĐIỀU TRA CHUYỆN BA NĂM TRƯỚC CỦA CÔ
Trên đường đi Thẩm Tư Cương luôn ôm Giản Đường, thân hình anh thon dài, làm cho người khác cảm thấy anh rất cô đơn.
Thẩm Tư Cương vừa đặt cô vào ghế phụ thì Thẩm Đệ Nhị liền chạy đến muốn làm tài xế thay cho anh, anh không nói câu nào mà chỉ xua tay, Thẩm Đệ Nhị liền dừng bước lùi sang một bên.
Còn người đàn ông với thân hình thon dài kia vòng qua đầu xe, kéo cửa ghế lái ra và ngồi vào trong đó.
Lưng Thẩm Tư Cương dựa vào ghế rất lâu nhưng chiếc xe vẫn đỗ ở chỗ cũ. Rất lâu sau đó anh mới nắm lấy vô lăng và khởi động xe. Đúng vào lúc chiếc xe nổ máy có một câu nói vang lên từ trong đôi môi mỏng của Thẩm Tư Cương, nhưng câu nói ấy đã chìm trong tiếng nổ máy nên chỉ có thể mang máng nghe được một tiếng “Giản Đường.”
Giản Đường quay đầu nói với vẻ không hiểu: “Anh nói gì cơ?” Tiếng nổ quá lớn mà giọng của Thâm Tu Cần lại quá thấp khiến giọng anh bị trộn lẫn trong âm thanh đó.
Khóe môi Thẩm Tư Cương khẽ động đậy: “ Tôi nói, tôi đưa cô tới “Ái Tình”.
Giản Động ngây người, cô gật đầu qua loa rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Còn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, ngón tai dài của anh lại nắm chặt vào vô lăng hơn, chỉ có anh mới biết, vừa rồi anh nói là: “Giản Đường tôi ghen rồi.”
Đúng vậy, anh ghen với Tiêu Hoành!
Ghen đến mức sắp phát điên lên!
Người con gái này từng coi Tiêu Hoành là ánh sáng, nhưng người từng chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim cô lại là anh.
Người phụ nữ này đã từng đối xử rất dịu dàng với Tiêu Hoành, nếu cô đối xử với Tiêu Hoành không đủ dịu dàng, tại sao bây giờ cô lại muốn kéo Tiêu Hoành ra khỏi sự vô vọng đó?
Cuối cùng cô đã đi về phía mình, nhưng Thẩm Tư Cương không vui chút nào.
Anh không vui lên được, bây giờ người con gái này bước về phía anh, nhưng đã không liên quan tới tình yêu nữa.
Thẩm Tư Cương thật sự đã trở thành một sự tồn tại đáng ghét cực độ không thể xóa nhòa trong cuộc đời của người con gái này sao?
Anh không tin, cũng không chấp nhận.
Điều Thẩm Tư Cương tin là anh có thể khiến cô yêu anh một lần thì cũng có thể khiến cô yêu anh lần nữa.
Khi đến đích Giản Đường xuống xe, vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Tư Cương cũng theo cô xuống xe.
“Tôi đi một mình cũng được.”
Cô khéo léo từ chối anh.
“Tôi đi theo cô.”
“...”
Trên đường đi hai người họ không nói câu nào, khi họ đi vào Ái Tình, bên trong yên ắng, Giản Đường cô đứng thẳng lưng rồi bước vào thang máy đứng trước những ánh mắt sửng sốt nhìn cô.
Vivian rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Giản Đường, càng không thể ngờ ở nơi đầu sóng ngọn gió này, Giản Đường lại có thể đứng trước mặt người khác, có thể điều chỉnh lại bản thân và trở về chiến trường Ái Tình này một cách nhanh như vây.
“Vivian, triệu tập hội nghị cấp cao ngay lập tức.”
Vivian lập tức phản ứng lại sau một giây ngây người: “Vâng thưa tổng giám đốc Giản.”
Niềm tin lại xuất hiện trên nét mặt của Vivian một lần nữa. Sự đả kích của video đó với cô và mấy người khác là rất lớn, Giản Đường như vậy đâu chỉ có thể hình dung bằng một từ hèn mọn, cô quả thật là đã... không còn chút tôn nghiêm nào.
Đều là người làm việc phía sau Giản Đường, chưa ai nhìn thấy người phụ nữ có phong thái tài hoa bậc nhất ấy cũng có lúc thấp kém như vậy?
Đương nhiên họ không thể chấp nhận được.
Càng đừng nói, họ là thân tín của Giàn Đồng, Giản Đường mà bỏ đi những người như họ chỉ có thể biết điều mà sống.
Thế lực trong Ái Tình phức tạp, thế lực cũ và bọn họ, hoặc là gió đông chấn áp gió tây, hoặc là là gió tây chấn áp gió đông, tóm lại nhất định phải phân ra kẻ mạnh người yếu.
Giản Đường bỏ đi rồi, những thứ họ phải gánh vác lại càng nhiều hơn.
Thất vọng, thậm chí đã có người hối hận... Bị kẻ khác nắm thóp không đáng sợ, đáng sợ là sếp của họ không chiến mà chết, tự mình chạy trốn! Tình hình của họ lại càng lúng túng hơn trước.
Vivian gánh áp lực, cô mong chờ người phụ nữ từng rất mạnh mẽ ấy có thể điều chỉnh chính mình, đứng lên lần nữa và trở về chiến trường này một cách nhanh nhất. Đến lúc đó cho dù thua họ cũng nhận.
Ít nhất sếp của họ không phải là kẻ hèn nhát, không phải lính đào ngũ!
Nhưng Vivian không ngờ sếp của của cô có thể quay trở lại chiến trường này một cách nhanh chóng như vậy.
Vào giây phút tận mắt nhìn thấy Giản Đường, Vivian yên tâm nói: “Sếp, bọn tôi đều chuẩn bị xong rồi!”
Thậm chí Vivian còn thấy kích động vì việc này, vào giây phút thang máy mở ra, trong mắt cô chỉ nhìn thấy Giản Đường, cô hoàn toàn làm ngơ Thẩm Tư Cương đang đi bên cạnh Giản Đường – người đàn ông đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý.
Giản Đường gật đầu, đi thẳng về phía phòng họp.
Vừa đẩy cửa vào Giản Đường đã nhìn nhanh một lượt, trong phòng họp vẫn chưa đủ người, Ái Tình có bao nhiêu quản lý cấp cao trong lòng cô biết hết, có bao nhiêu người không đến cô cũng có thể biết được đại khái.
Giản Đông lặng lẽ đi về ghế ngồi đầu tiên, “Vivian, đã đến giờ chưa?”
“Còn một phút nữa.”
Giản Đường gật đầu.
Cô ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Những người còn lại trong phòng họp nhìn thấy Giản Đường như vậy đều liếc mắt nhìn nhau với vẻ khó hiểu.
Ước chừng một phút người con gái đang ở trung tâm bàn họp đó đột nhiên mở mắt ra nhìn Vivian. Vivian hiểu ý, giơ tay lên nhìn đồng hồ, gật đầu ra hiệu với Giản Đường: “Đã đến giờ.”
“Xin lỗi vì hôm này đã mở cuộc họp quản lý cấp cao đột xuất này.” Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn một lượt những người có mặt ở đó: “Những người có mặt ở đây, quá khứ đã làm những gì, trong lòng có toan tính gì tôi đều không nhắc lại nữa.” Nói đến đây Giản Đường nhìn Vivian: “Bây giờ thông báo cho phòng nhân sự, tất cả những quản lý cấp cao không đến đây, cũng không xin nghỉ trước thì đều bị khai trừ.”
Cô nói là “khai trừ” mà không phải là “cho nghỉ việc”, hai từ này có vể giống nhau, nhưng trên thực tế lại khác nhau rất nhiều.
Càng là công ty lớn lại càng như vậy.
Vivian lặng người đi, nhưng nhìn vẻ mặt không chút do dự của Giản Đông cô chỉ có thể nói: “Vâng, thưa tổng giám đốc Giản.”
Giản Đường ra uy trước, quả nhiên thái độ của những người đến phòng họp đã nghiêm chỉnh hơn nhiều, họ không dám ngang ngược, cho dù là những người bất mãn thì khi nhìn thấy người đàn ông sau lưng Giản Đường cũng đều ngoan ngoãi ngậm miệng lại.
“Tôi tin mọi người đều đã xem video đó, tôi xin nhắc nhở mọi người, cho dù mọi người thích tôi hay không, nhìn nhận tôi thế nào, thì “Ái Tình” cũng mang họ Giản, Giản trong Giản Đường. Cho nên trừ phi không làm việc cho Ái Tình nữa, nếu không thì dù mọi người có muốn hay không, có suy nghĩ gì về tôi cũng hãy giữ ở trong lòng, làm tốt phận sự của mình.”
Giản Đường lúc này đang dùng ánh mắt nhạy bén sắc sảo nhìn từng người ở phòng họp này, cô không hề có một chút nhượng bộ.
Tấm lưng thẳng tắp của cô đã đẫm mồ hôi, nếu không phải ngồi trên ghế tựa, có lẽ chân cô đã mềm nhũn từ lâu rồi. Nhưng lúc này cô không thể nhượng bộ, không thể mềm yếu, cô bắt buộc phải mạnh mẽ để chiếm lấy ưu thế.
Con mắt nhỏ hẹp của Thẩm Tư Cương ánh lên vẻ tự hào, tim anh đập nhanh. Anh lại nhìn thấy người con gái năm đó, anh chưa từng nghĩ bản thân lại nhớ nhung phong thái của người phụ nữ năm đó như vậy.
Anh càng không ngờ đó, có một ngày anh tim anh sẽ đập nhanh vì người con gái mạnh mẽ gan góc này!
…
Ban đêm.
Văn phòng của Tô Mịch tại Đông Kinh, Tô Mịch vừa báo cáo công việc với Thẩm Tư Cương xong thì có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Thẩm Đệ Nhất đẩy cửa bước vào: “Boss, anh tìm em ạ?”
“Tôi muốn cậu điều tra việc ba năm trước có phải là có uẩn khúc gì không.”
“Ba năm trước... việc của cô Viên Miên?” Thẩm Đệ Nhất ngạc nhiên, không thể tin được: “Chẳng phải việc đó đã có kết luận rồi sao? Còn phải điều tra gì nữa ạ?”
Trên đường đi Thẩm Tư Cương luôn ôm Giản Đường, thân hình anh thon dài, làm cho người khác cảm thấy anh rất cô đơn.
Thẩm Tư Cương vừa đặt cô vào ghế phụ thì Thẩm Đệ Nhị liền chạy đến muốn làm tài xế thay cho anh, anh không nói câu nào mà chỉ xua tay, Thẩm Đệ Nhị liền dừng bước lùi sang một bên.
Còn người đàn ông với thân hình thon dài kia vòng qua đầu xe, kéo cửa ghế lái ra và ngồi vào trong đó.
Lưng Thẩm Tư Cương dựa vào ghế rất lâu nhưng chiếc xe vẫn đỗ ở chỗ cũ. Rất lâu sau đó anh mới nắm lấy vô lăng và khởi động xe. Đúng vào lúc chiếc xe nổ máy có một câu nói vang lên từ trong đôi môi mỏng của Thẩm Tư Cương, nhưng câu nói ấy đã chìm trong tiếng nổ máy nên chỉ có thể mang máng nghe được một tiếng “Giản Đường.”
Giản Đường quay đầu nói với vẻ không hiểu: “Anh nói gì cơ?” Tiếng nổ quá lớn mà giọng của Thâm Tu Cần lại quá thấp khiến giọng anh bị trộn lẫn trong âm thanh đó.
Khóe môi Thẩm Tư Cương khẽ động đậy: “ Tôi nói, tôi đưa cô tới “Ái Tình”.
Giản Động ngây người, cô gật đầu qua loa rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Còn người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, ngón tai dài của anh lại nắm chặt vào vô lăng hơn, chỉ có anh mới biết, vừa rồi anh nói là: “Giản Đường tôi ghen rồi.”
Đúng vậy, anh ghen với Tiêu Hoành!
Ghen đến mức sắp phát điên lên!
Người con gái này từng coi Tiêu Hoành là ánh sáng, nhưng người từng chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim cô lại là anh.
Người phụ nữ này đã từng đối xử rất dịu dàng với Tiêu Hoành, nếu cô đối xử với Tiêu Hoành không đủ dịu dàng, tại sao bây giờ cô lại muốn kéo Tiêu Hoành ra khỏi sự vô vọng đó?
Cuối cùng cô đã đi về phía mình, nhưng Thẩm Tư Cương không vui chút nào.
Anh không vui lên được, bây giờ người con gái này bước về phía anh, nhưng đã không liên quan tới tình yêu nữa.
Thẩm Tư Cương thật sự đã trở thành một sự tồn tại đáng ghét cực độ không thể xóa nhòa trong cuộc đời của người con gái này sao?
Anh không tin, cũng không chấp nhận.
Điều Thẩm Tư Cương tin là anh có thể khiến cô yêu anh một lần thì cũng có thể khiến cô yêu anh lần nữa.
Khi đến đích Giản Đường xuống xe, vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Tư Cương cũng theo cô xuống xe.
“Tôi đi một mình cũng được.”
Cô khéo léo từ chối anh.
“Tôi đi theo cô.”
“...”
Trên đường đi hai người họ không nói câu nào, khi họ đi vào Ái Tình, bên trong yên ắng, Giản Đường cô đứng thẳng lưng rồi bước vào thang máy đứng trước những ánh mắt sửng sốt nhìn cô.
Vivian rất ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Giản Đường, càng không thể ngờ ở nơi đầu sóng ngọn gió này, Giản Đường lại có thể đứng trước mặt người khác, có thể điều chỉnh lại bản thân và trở về chiến trường Ái Tình này một cách nhanh như vây.
“Vivian, triệu tập hội nghị cấp cao ngay lập tức.”
Vivian lập tức phản ứng lại sau một giây ngây người: “Vâng thưa tổng giám đốc Giản.”
Niềm tin lại xuất hiện trên nét mặt của Vivian một lần nữa. Sự đả kích của video đó với cô và mấy người khác là rất lớn, Giản Đường như vậy đâu chỉ có thể hình dung bằng một từ hèn mọn, cô quả thật là đã... không còn chút tôn nghiêm nào.
Đều là người làm việc phía sau Giản Đường, chưa ai nhìn thấy người phụ nữ có phong thái tài hoa bậc nhất ấy cũng có lúc thấp kém như vậy?
Đương nhiên họ không thể chấp nhận được.
Càng đừng nói, họ là thân tín của Giàn Đồng, Giản Đường mà bỏ đi những người như họ chỉ có thể biết điều mà sống.
Thế lực trong Ái Tình phức tạp, thế lực cũ và bọn họ, hoặc là gió đông chấn áp gió tây, hoặc là là gió tây chấn áp gió đông, tóm lại nhất định phải phân ra kẻ mạnh người yếu.
Giản Đường bỏ đi rồi, những thứ họ phải gánh vác lại càng nhiều hơn.
Thất vọng, thậm chí đã có người hối hận... Bị kẻ khác nắm thóp không đáng sợ, đáng sợ là sếp của họ không chiến mà chết, tự mình chạy trốn! Tình hình của họ lại càng lúng túng hơn trước.
Vivian gánh áp lực, cô mong chờ người phụ nữ từng rất mạnh mẽ ấy có thể điều chỉnh chính mình, đứng lên lần nữa và trở về chiến trường này một cách nhanh nhất. Đến lúc đó cho dù thua họ cũng nhận.
Ít nhất sếp của họ không phải là kẻ hèn nhát, không phải lính đào ngũ!
Nhưng Vivian không ngờ sếp của của cô có thể quay trở lại chiến trường này một cách nhanh chóng như vậy.
Vào giây phút tận mắt nhìn thấy Giản Đường, Vivian yên tâm nói: “Sếp, bọn tôi đều chuẩn bị xong rồi!”
Thậm chí Vivian còn thấy kích động vì việc này, vào giây phút thang máy mở ra, trong mắt cô chỉ nhìn thấy Giản Đường, cô hoàn toàn làm ngơ Thẩm Tư Cương đang đi bên cạnh Giản Đường – người đàn ông đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý.
Giản Đường gật đầu, đi thẳng về phía phòng họp.
Vừa đẩy cửa vào Giản Đường đã nhìn nhanh một lượt, trong phòng họp vẫn chưa đủ người, Ái Tình có bao nhiêu quản lý cấp cao trong lòng cô biết hết, có bao nhiêu người không đến cô cũng có thể biết được đại khái.
Giản Đông lặng lẽ đi về ghế ngồi đầu tiên, “Vivian, đã đến giờ chưa?”
“Còn một phút nữa.”
Giản Đường gật đầu.
Cô ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Những người còn lại trong phòng họp nhìn thấy Giản Đường như vậy đều liếc mắt nhìn nhau với vẻ khó hiểu.
Ước chừng một phút người con gái đang ở trung tâm bàn họp đó đột nhiên mở mắt ra nhìn Vivian. Vivian hiểu ý, giơ tay lên nhìn đồng hồ, gật đầu ra hiệu với Giản Đường: “Đã đến giờ.”
“Xin lỗi vì hôm này đã mở cuộc họp quản lý cấp cao đột xuất này.” Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn một lượt những người có mặt ở đó: “Những người có mặt ở đây, quá khứ đã làm những gì, trong lòng có toan tính gì tôi đều không nhắc lại nữa.” Nói đến đây Giản Đường nhìn Vivian: “Bây giờ thông báo cho phòng nhân sự, tất cả những quản lý cấp cao không đến đây, cũng không xin nghỉ trước thì đều bị khai trừ.”
Cô nói là “khai trừ” mà không phải là “cho nghỉ việc”, hai từ này có vể giống nhau, nhưng trên thực tế lại khác nhau rất nhiều.
Càng là công ty lớn lại càng như vậy.
Vivian lặng người đi, nhưng nhìn vẻ mặt không chút do dự của Giản Đông cô chỉ có thể nói: “Vâng, thưa tổng giám đốc Giản.”
Giản Đường ra uy trước, quả nhiên thái độ của những người đến phòng họp đã nghiêm chỉnh hơn nhiều, họ không dám ngang ngược, cho dù là những người bất mãn thì khi nhìn thấy người đàn ông sau lưng Giản Đường cũng đều ngoan ngoãi ngậm miệng lại.
“Tôi tin mọi người đều đã xem video đó, tôi xin nhắc nhở mọi người, cho dù mọi người thích tôi hay không, nhìn nhận tôi thế nào, thì “Ái Tình” cũng mang họ Giản, Giản trong Giản Đường. Cho nên trừ phi không làm việc cho Ái Tình nữa, nếu không thì dù mọi người có muốn hay không, có suy nghĩ gì về tôi cũng hãy giữ ở trong lòng, làm tốt phận sự của mình.”
Giản Đường lúc này đang dùng ánh mắt nhạy bén sắc sảo nhìn từng người ở phòng họp này, cô không hề có một chút nhượng bộ.
Tấm lưng thẳng tắp của cô đã đẫm mồ hôi, nếu không phải ngồi trên ghế tựa, có lẽ chân cô đã mềm nhũn từ lâu rồi. Nhưng lúc này cô không thể nhượng bộ, không thể mềm yếu, cô bắt buộc phải mạnh mẽ để chiếm lấy ưu thế.
Con mắt nhỏ hẹp của Thẩm Tư Cương ánh lên vẻ tự hào, tim anh đập nhanh. Anh lại nhìn thấy người con gái năm đó, anh chưa từng nghĩ bản thân lại nhớ nhung phong thái của người phụ nữ năm đó như vậy.
Anh càng không ngờ đó, có một ngày anh tim anh sẽ đập nhanh vì người con gái mạnh mẽ gan góc này!
…
Ban đêm.
Văn phòng của Tô Mịch tại Đông Kinh, Tô Mịch vừa báo cáo công việc với Thẩm Tư Cương xong thì có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Thẩm Đệ Nhất đẩy cửa bước vào: “Boss, anh tìm em ạ?”
“Tôi muốn cậu điều tra việc ba năm trước có phải là có uẩn khúc gì không.”
“Ba năm trước... việc của cô Viên Miên?” Thẩm Đệ Nhất ngạc nhiên, không thể tin được: “Chẳng phải việc đó đã có kết luận rồi sao? Còn phải điều tra gì nữa ạ?”
Bình luận facebook