Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 176 CÔ THẬT QUÁ NGÂY THƠ .Ay
CHƯƠNG 176 CÔ THẬT QUÁ NGÂY THƠ
Giản Đường được xuống xe như ý muốn, nhưng mà, là bị vác xuống xe.
“Tôi không xuống xe! Thả tôi ra! Thả ra!”
Nửa cơ thể của cô bị Thẩm Tư Cương vác, chỉ còn lại đôi tay đáng thương thảm hại đang bấu víu lấy cửa xe, hai chân đạp loạn trên cơ thể anh, dù sao đằng sau người cũng không có mắt, cũng không biết trong lúc hoảng loạn có đạp vào người đàn ông đó hay không.
“Ha! Vừa nãy người muốn xuống xe không phải là cô sao?”
Giản Đường vừa lúng túng, lập tức lại trấn tĩnh trở lại: “Trước khi vào tù, chẳng phải anh sống chết cũng không muốn lấy tôi sao?” Cô mỉa mai.
“Đó là một lỗi lầm. Bây giờ tôi đang sửa chữa lỗi lầm đó.” Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, ánh sáng bật lên, dưới ánh đèn, càng làm cho khuôn mặt trở nên cương quyết.
“Thẩm Tư Cương!” Cô cười: “Bây giờ tôi cũng đang sửa chữa lỗi lầm.”
Hai người cứ thế nói những câu nói sắc bén, ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng, không quan tâm đến câu nói này của cô, làm lơ rồi nói một câu: “Từ hôm nay trở đi, cô sẽ là vợ của Thẩm Tư Cương tôi, mẹ của con trai tôi.”
“Thẩm Tư Cương, anh..... khiến tôi cảm thấy ghê tởm!” Giản Đường tàn nhẫn mắng.
Người đàn ông nheo mắt, ánh sáng sâu thẳm lóe qua: “Cô sắp được gả làm vợ cho người khiến cô cảm thấy ghê tởm này rồi!”
“Tôi sẽ không kí tên!”
“Tiểu Đường, cô lại ngây thơ rồi.”
Lúc này, Giản Đường vẫn chưa hiểu ra ý nghĩa câu nói của Thẩm Tư Cương.
Cho đến khi...
Ngồi trong cục dân chính, trước một chiếc đèn nhỏ.
“Tôi sẽ không kí.” Cô lạnh nhạt nói, nhìn đồ vật ở trên chiếc bàn.
Lúc đi đến người phụ trách vẫn đang phàn nàn, lúc này thần kinh kéo căng, hồi hộp đến không dám nói gì.
Thậm chí không dám ngước đầu lên nhìn... đây đâu phải đến để kết hôn, đây là đến ép hôn mới đúng!
Anh đã siêng năng làm việc ở chức vụ này bảy tám năm, trước giờ cũng chưa từng thấy việc kết hôn lại căng thẳng như vậy.
Thẩm Tư Cương nhìn lướt khuôn mặt của Giản Đường, bỗng nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
Giản Đường hoảng hốt: “Anh làm gì vậy! Điều này là phạm pháp anh biết không!”
“Cô đi kiện đi.” Anh nắm lấy tay cô, từng nét bút viết tên của cô trên tờ giấy.
Mười nét viết xuống, một chữ “Giản” nằm trên giấy.
“Thẩm Tư Cương! Đây là cưỡng ép!”
Giọng nói hoảng hốt nói, ngẩng đầu cầu xin, nhìn về hướng nhân viên ở đối diện: “Tôi không muốn. Anh hãy giúp tôi.”
Nhân viên ngồi đối diện vội vàng quay đầu sang một bên: “Cô à, đây là chuyện gia đình hai người, hay là hai người qua một bên bàn bạc, bàn bạc xong hãy...”
“Tôi không phải vợ của anh ta! Đây không phải chuyện gia đình tôi! Anh rõ ràng đã nhìn thấy rồi! Anh đều nhìn thấy hết rồi!” Tại sao không nói một lời công bằng chứ!
Giọng nói của cô bỗng nhiên dừng lại, rõ ràng cảm nhận được bên tai, anh đang lại gần, hít thở bên tai cô làn hơi ấm nóng, cô đều đã cảm nhận rất rõ ràng!
Đôi môi mỏng hôn cô: “Vì vậy mới nói cô ngây thơ. Ngây thơ như ba năm trước vậy.”
Chậc!
Nhịp tim bỗng nhiên đau đớn!
Hàm răng trắng cắn chặt lại... vì vậy mới nói cô ngây thơ, ngây thơ như ba năm trước vậy.
Thẩm Tư Cương, anh thắng rồi!
Vốn dĩ muốn dùng toàn lực để chống trọi lại với bàn tay đang nắm chặt kia, bỗng nhiên mất hết sức lực, mặc kệ cho người phía sau nắm lấy tay cô, từng nét bút viết đầy đủ tên của cô.
“Chúc mừng hai bạn.” Bên tai, là tiếng chúc mừng của nhân viên.
Cô nghe thấy nhưng chói tai vô cùng... Mặc kệ cho người đàn ông cầm lấy cuốn sổ màu đỏ, mặc kệ anh nắm lấy bàn tay cô đi ra ngoài, nhưng bỗng nhiên ghê tởm, hất tay của anh ra: “Được rồi, anh hài lòng chưa? Anh thắng rồi? Anh làm như vậy thì chứng minh được gì chứ? Chứng minh là trên trời dưới đất không có gì là anh không thể? Anh chứng minh lòng tôn nghiêm của mình, còn tôi thì sao?”
Cô nắm chặt tay lại, từng cái từng cái đấm vào cơ thể của người đàn ông đứng phía trước, vai anh, ngực anh, cánh tay anh... Những nắm đấm rơi xuống như những giọt mưa không ngừng đập vào anh.
Giản Đường đang trút giận, cô bắt buộc phải trút giận!
Cô hận anh, vì vậy từng nắm đấm đấm vào người anh.
Anh cũng không động đậy, mặc kệ người con gái đấm vào cơ thể mình.
Giản Đường đấm rồi lại đấm, động tác càng lúc càng chậm, đến cuối cùng, một lúc lâu mới thấy cô đấm một cái: “Không hận anh.” Cô nói ba chữ.
Cuối cùng cô vẫn hận bản thân!
Hận bản thân không đủ năng lực!
Cô bị vác vào trong cục dân chính, lúc đến, giống như một dũng sĩ bảo vệ bản thân, lúc về, lại giống như những quả cà chua đã bị héo.
Nhìn cuốn sổ màu đỏ trên tay của Thẩm Tư Cương, đôi môi trắng bệch, cắn đến chảy máu, tự cười thầm... đúng, cô thật sự lại quá ngây thơ rồi.
Giờ tan làm, có thể xử lí chuyện cuốn sổ màu đỏ, cô không muốn kí tên, anh có thể dùng một cách khác để ép cô kí.
“Thẩm Tư Cương, anh thắng rồi. Thật sự, giữa hai chúng ta, trước giờ, tôi luôn là người thua.” Cô bị thua hoàn toàn! Trong lòng bàn tay cô, truyền đến hơi ấm từ bàn tay của Thẩm Tư Cương, trái tim, lạnh lẽo vô cùng.
Đột nhiên, đưa tay ôm chặt lấy người con gái ở phía trước vào trong lòng, người đàn ông đau lòng, nhưng vẫn bá đạo nói: “Tiểu Đường, hãy quên đi, hãy sống vui vẻ... ở bên tôi.”
Lời nói tình cảm chân thành như vậy, nếu như một người biết rõ về Thẩm Tư Cương đứng ở bên cạnh, tuyệt đối không dám tin, những lời này, sẽ được nói ra từ miệng của người kiêu ngạo như Thẩm Tư Cương.
Giản Đường ngơ ngác... người đàn ông trước mặt, trong ánh mắt kiêu ngạo nhìn người khác của anh ta, nhưng lại có một sự cầu xin mà từ lúc cô quen anh đến giờ... chưa từng có?
Không không không, nhất định là nhìn nhầm rồi!
Cô chớp mắt, tuyệt đối, là nhìn nhầm rồi.
Một con sư tử cao ngạo lại cúi chiếc đầu cao quý xuống? Chỉ vì cầu xin cô?
“Tổng giám đốc Thẩm muốn tôi quên?” Sao cô dám quên đi, sao cô có thể quên đi!
Anh nói một câu nhẹ nhàng như vậy “quên đi”, nhưng là nửa cuộc đời còn lại của cô. Một câu “quên đi”... Thẩm Tư Cương! Sao anh lại có thể ức hiếp người đến vậy!
Khóe mắt cô ửng đỏ, đôi môi nhợt nhạt cười tươi... Lúc này, cô chính là một chuyện cười!
“Bà Thẩm gì đó, căn bản tôi không để tâm! Chỉ với vị trí bà Thẩm, lại muốn tôi quên đi quá khứ của bản thân?”
Ha ha... ha ha ha ha...
Một câu “quên đi”, lại có thể xóa bỏ cả cuộc đời như địa ngục sao?
Nụ cười khóe môi ấy, càng thêm sáng lạng, cô đã hiểu hết, phải dùng biểu cảm nào để đối mặt với anh, dùng ngôn ngữ nào để thể hiện nỗi đau và phẫn nộ trong lòng!
Tức giận nhưng mỉm cười, đau đớn nhưng mỉm cười!
“Tổng giám đốc Thẩm anh thần thông quảng đại, có bản lĩnh.” Cô ngẩng đầu, nụ cười ẩn chứa nước mắt: “Có bản lĩnh! Anh hãy hủy đi kí ức của tôi! Nếu không, tôi không quên được! Cũng sẽ không quên đi!”
Mặc kệ nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt, nụ cười của cô, làm đau lòng ai?
Người đàn ông đau đớn nhìn cô, nhưng đôi mắt không hề mảy may, cũng không nói điều gì, quay người kéo cửa chỗ ngồi phía sau, đẩy cô vào bên trong.
“A!”
Cô ngạc nhiên, còn anh thuận theo thế cũng đè lên: “Có lẽ, chúng ta nên có một đứa con.” Có con rồi, cô sẽ bỏ qua tất cả những gì trước kia, an tâm cùng anh sống nốt quãng đời còn lại.
“Thẩm Tư Cương, anh điên rồi!” Người con gái thô bạo hét lên, từ trong chiếc xe truyền ra.
Uỵch uỵch!
Âm thanh bị xé toạc!
Giản Đường được xuống xe như ý muốn, nhưng mà, là bị vác xuống xe.
“Tôi không xuống xe! Thả tôi ra! Thả ra!”
Nửa cơ thể của cô bị Thẩm Tư Cương vác, chỉ còn lại đôi tay đáng thương thảm hại đang bấu víu lấy cửa xe, hai chân đạp loạn trên cơ thể anh, dù sao đằng sau người cũng không có mắt, cũng không biết trong lúc hoảng loạn có đạp vào người đàn ông đó hay không.
“Ha! Vừa nãy người muốn xuống xe không phải là cô sao?”
Giản Đường vừa lúng túng, lập tức lại trấn tĩnh trở lại: “Trước khi vào tù, chẳng phải anh sống chết cũng không muốn lấy tôi sao?” Cô mỉa mai.
“Đó là một lỗi lầm. Bây giờ tôi đang sửa chữa lỗi lầm đó.” Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, ánh sáng bật lên, dưới ánh đèn, càng làm cho khuôn mặt trở nên cương quyết.
“Thẩm Tư Cương!” Cô cười: “Bây giờ tôi cũng đang sửa chữa lỗi lầm.”
Hai người cứ thế nói những câu nói sắc bén, ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng, không quan tâm đến câu nói này của cô, làm lơ rồi nói một câu: “Từ hôm nay trở đi, cô sẽ là vợ của Thẩm Tư Cương tôi, mẹ của con trai tôi.”
“Thẩm Tư Cương, anh..... khiến tôi cảm thấy ghê tởm!” Giản Đường tàn nhẫn mắng.
Người đàn ông nheo mắt, ánh sáng sâu thẳm lóe qua: “Cô sắp được gả làm vợ cho người khiến cô cảm thấy ghê tởm này rồi!”
“Tôi sẽ không kí tên!”
“Tiểu Đường, cô lại ngây thơ rồi.”
Lúc này, Giản Đường vẫn chưa hiểu ra ý nghĩa câu nói của Thẩm Tư Cương.
Cho đến khi...
Ngồi trong cục dân chính, trước một chiếc đèn nhỏ.
“Tôi sẽ không kí.” Cô lạnh nhạt nói, nhìn đồ vật ở trên chiếc bàn.
Lúc đi đến người phụ trách vẫn đang phàn nàn, lúc này thần kinh kéo căng, hồi hộp đến không dám nói gì.
Thậm chí không dám ngước đầu lên nhìn... đây đâu phải đến để kết hôn, đây là đến ép hôn mới đúng!
Anh đã siêng năng làm việc ở chức vụ này bảy tám năm, trước giờ cũng chưa từng thấy việc kết hôn lại căng thẳng như vậy.
Thẩm Tư Cương nhìn lướt khuôn mặt của Giản Đường, bỗng nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
Giản Đường hoảng hốt: “Anh làm gì vậy! Điều này là phạm pháp anh biết không!”
“Cô đi kiện đi.” Anh nắm lấy tay cô, từng nét bút viết tên của cô trên tờ giấy.
Mười nét viết xuống, một chữ “Giản” nằm trên giấy.
“Thẩm Tư Cương! Đây là cưỡng ép!”
Giọng nói hoảng hốt nói, ngẩng đầu cầu xin, nhìn về hướng nhân viên ở đối diện: “Tôi không muốn. Anh hãy giúp tôi.”
Nhân viên ngồi đối diện vội vàng quay đầu sang một bên: “Cô à, đây là chuyện gia đình hai người, hay là hai người qua một bên bàn bạc, bàn bạc xong hãy...”
“Tôi không phải vợ của anh ta! Đây không phải chuyện gia đình tôi! Anh rõ ràng đã nhìn thấy rồi! Anh đều nhìn thấy hết rồi!” Tại sao không nói một lời công bằng chứ!
Giọng nói của cô bỗng nhiên dừng lại, rõ ràng cảm nhận được bên tai, anh đang lại gần, hít thở bên tai cô làn hơi ấm nóng, cô đều đã cảm nhận rất rõ ràng!
Đôi môi mỏng hôn cô: “Vì vậy mới nói cô ngây thơ. Ngây thơ như ba năm trước vậy.”
Chậc!
Nhịp tim bỗng nhiên đau đớn!
Hàm răng trắng cắn chặt lại... vì vậy mới nói cô ngây thơ, ngây thơ như ba năm trước vậy.
Thẩm Tư Cương, anh thắng rồi!
Vốn dĩ muốn dùng toàn lực để chống trọi lại với bàn tay đang nắm chặt kia, bỗng nhiên mất hết sức lực, mặc kệ cho người phía sau nắm lấy tay cô, từng nét bút viết đầy đủ tên của cô.
“Chúc mừng hai bạn.” Bên tai, là tiếng chúc mừng của nhân viên.
Cô nghe thấy nhưng chói tai vô cùng... Mặc kệ cho người đàn ông cầm lấy cuốn sổ màu đỏ, mặc kệ anh nắm lấy bàn tay cô đi ra ngoài, nhưng bỗng nhiên ghê tởm, hất tay của anh ra: “Được rồi, anh hài lòng chưa? Anh thắng rồi? Anh làm như vậy thì chứng minh được gì chứ? Chứng minh là trên trời dưới đất không có gì là anh không thể? Anh chứng minh lòng tôn nghiêm của mình, còn tôi thì sao?”
Cô nắm chặt tay lại, từng cái từng cái đấm vào cơ thể của người đàn ông đứng phía trước, vai anh, ngực anh, cánh tay anh... Những nắm đấm rơi xuống như những giọt mưa không ngừng đập vào anh.
Giản Đường đang trút giận, cô bắt buộc phải trút giận!
Cô hận anh, vì vậy từng nắm đấm đấm vào người anh.
Anh cũng không động đậy, mặc kệ người con gái đấm vào cơ thể mình.
Giản Đường đấm rồi lại đấm, động tác càng lúc càng chậm, đến cuối cùng, một lúc lâu mới thấy cô đấm một cái: “Không hận anh.” Cô nói ba chữ.
Cuối cùng cô vẫn hận bản thân!
Hận bản thân không đủ năng lực!
Cô bị vác vào trong cục dân chính, lúc đến, giống như một dũng sĩ bảo vệ bản thân, lúc về, lại giống như những quả cà chua đã bị héo.
Nhìn cuốn sổ màu đỏ trên tay của Thẩm Tư Cương, đôi môi trắng bệch, cắn đến chảy máu, tự cười thầm... đúng, cô thật sự lại quá ngây thơ rồi.
Giờ tan làm, có thể xử lí chuyện cuốn sổ màu đỏ, cô không muốn kí tên, anh có thể dùng một cách khác để ép cô kí.
“Thẩm Tư Cương, anh thắng rồi. Thật sự, giữa hai chúng ta, trước giờ, tôi luôn là người thua.” Cô bị thua hoàn toàn! Trong lòng bàn tay cô, truyền đến hơi ấm từ bàn tay của Thẩm Tư Cương, trái tim, lạnh lẽo vô cùng.
Đột nhiên, đưa tay ôm chặt lấy người con gái ở phía trước vào trong lòng, người đàn ông đau lòng, nhưng vẫn bá đạo nói: “Tiểu Đường, hãy quên đi, hãy sống vui vẻ... ở bên tôi.”
Lời nói tình cảm chân thành như vậy, nếu như một người biết rõ về Thẩm Tư Cương đứng ở bên cạnh, tuyệt đối không dám tin, những lời này, sẽ được nói ra từ miệng của người kiêu ngạo như Thẩm Tư Cương.
Giản Đường ngơ ngác... người đàn ông trước mặt, trong ánh mắt kiêu ngạo nhìn người khác của anh ta, nhưng lại có một sự cầu xin mà từ lúc cô quen anh đến giờ... chưa từng có?
Không không không, nhất định là nhìn nhầm rồi!
Cô chớp mắt, tuyệt đối, là nhìn nhầm rồi.
Một con sư tử cao ngạo lại cúi chiếc đầu cao quý xuống? Chỉ vì cầu xin cô?
“Tổng giám đốc Thẩm muốn tôi quên?” Sao cô dám quên đi, sao cô có thể quên đi!
Anh nói một câu nhẹ nhàng như vậy “quên đi”, nhưng là nửa cuộc đời còn lại của cô. Một câu “quên đi”... Thẩm Tư Cương! Sao anh lại có thể ức hiếp người đến vậy!
Khóe mắt cô ửng đỏ, đôi môi nhợt nhạt cười tươi... Lúc này, cô chính là một chuyện cười!
“Bà Thẩm gì đó, căn bản tôi không để tâm! Chỉ với vị trí bà Thẩm, lại muốn tôi quên đi quá khứ của bản thân?”
Ha ha... ha ha ha ha...
Một câu “quên đi”, lại có thể xóa bỏ cả cuộc đời như địa ngục sao?
Nụ cười khóe môi ấy, càng thêm sáng lạng, cô đã hiểu hết, phải dùng biểu cảm nào để đối mặt với anh, dùng ngôn ngữ nào để thể hiện nỗi đau và phẫn nộ trong lòng!
Tức giận nhưng mỉm cười, đau đớn nhưng mỉm cười!
“Tổng giám đốc Thẩm anh thần thông quảng đại, có bản lĩnh.” Cô ngẩng đầu, nụ cười ẩn chứa nước mắt: “Có bản lĩnh! Anh hãy hủy đi kí ức của tôi! Nếu không, tôi không quên được! Cũng sẽ không quên đi!”
Mặc kệ nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt, nụ cười của cô, làm đau lòng ai?
Người đàn ông đau đớn nhìn cô, nhưng đôi mắt không hề mảy may, cũng không nói điều gì, quay người kéo cửa chỗ ngồi phía sau, đẩy cô vào bên trong.
“A!”
Cô ngạc nhiên, còn anh thuận theo thế cũng đè lên: “Có lẽ, chúng ta nên có một đứa con.” Có con rồi, cô sẽ bỏ qua tất cả những gì trước kia, an tâm cùng anh sống nốt quãng đời còn lại.
“Thẩm Tư Cương, anh điên rồi!” Người con gái thô bạo hét lên, từ trong chiếc xe truyền ra.
Uỵch uỵch!
Âm thanh bị xé toạc!
Bình luận facebook