Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 177 LẼ NÀO CẬU QUÊN CÁI CHẾT CỦA VIÊN MIÊN SAO.Ay
CHƯƠNG 177 LẼ NÀO CẬU QUÊN CÁI CHẾT CỦA VIÊN MIÊN SAO
Một chiếc xe Bentley màu đen, đi vào một con đường đầy bóng cây, những chiếc cây to trải dọc hai bên đường, chiếc xe lướt qua chiếc cổng sắt, lướt qua vườn hoa, rồi đi vào bên trong.
Nhẹ nhàng dừng ở trước cổng, Thẩm Tư Cương bước xuống xe trước, khom người ôm lấy người con gái ở trong xe.
Ánh mắt người con gái trống rỗng, mặc kệ cho anh ôm lấy.
Quản gia Hạ bước ra: “Cậu chủ cậu về rồi?” Vừa nói xong, ánh mắt nhìn vào người con gái mặc chiếc áo sơ mi mặc xộc xệch trong lòng Thẩm Tư Cương, lúc nhìn chiếc áo vest nam khoác lên người của cô bỗng nhiên khựng lại.
Đôi môi khô nứt mấp máy liên tục, gượng cười cúi người xuống.
Người trước mặt đi qua người ông, lão quản gia nhìn lén một cái, chính cái nhìn lén này bỗng nhiên ngạc nhiên trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm cuốn sổ màu đỏ ấy.
“Cậu chủ, tôi giúp cậu cầm nhé.” Lão quản gia vội vàng bước về phía trước, giọng nói khô khốc, đưa tay ra muốn đỡ lấy cuốn sổ màu đỏ mà Thẩm Tư Cương vẫn đang cầm trong khi vẫn ôm chặt Giản Đường.
Ông quản gia có lòng đi cầm cuốn sổ màu đỏ ấy, mượn cớ muốn xem rõ hơn cuốn sổ màu đỏ ấy là gì, nhưng mà người đàn ông một mạch bước về phía bên cạnh, né tránh, sau khi tránh được lại tiếp tục bước về phía trước, vừa đi vừa điềm đạm nói: “Không còn sớm nữa, quản gia Hạ đi nghỉ đi.”
Quản gia Hạ vẫn không muốn bỏ cuộc: “Chuyện nhỏ này...”
“Chuyện nhỏ này quản gia Hạ không cần phải nhọc lòng.” Người đàn ông lạnh nhạt nói.
“Nhưng mà...”
Quản gia Hạ vẫn đang tranh luận.
Bỗng nhiên!
Thẩm Tư Cương đột nhiên dừng bước chân lại, người được ôm trong lòng vẫn không cử động, chiếc eo gầy nhỏ quay lại nửa người, nheo mắt nhìn khuôn mặt già nua của quản gia Hạ không muốn đi nghỉ, khóe miệng bỗng nhếch lên, nhưng vẫn có vẻ lạnh nhạt, đáy mắt lạnh lùng nhìn về hướng quản gia Hạ: “Chú chỉ cần làm tròn trách nhiệm của chú là được.”
Không nói cũng biết mang ý cảnh cáo!
Nét mặt già cỗi của quản gia Hạ bỗng nhiên trắng bệch, đáy mắt chứa đầy sự không can tâm, cắn răng chịu đựng.
Cộp, cộp, cộp...
Lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa. Quản gia Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận không can tâm nói thầm sau lưng Thẩm Tư Cương: “Cậu chủ có còn nhớ đến Viên Miên? Có còn nhớ đến... sự hãm hại tàn độc vô nhân tính mà trước khi chết Viên Miên phải chịu đựng không?”
Sự đau đớn trong đáy mắt quản gia Hạ không thể chịu đựng được, cứ thế nói thầm, trong lời nói còn ẩn chứa chút trách móc!
Giản Đường thấy trống rỗng, có chút ánh sáng lóe lên, một chút ánh sáng rất yếu rất yếu, những vẫn chưa kịp sáng rỡ lên thì đã dần dần mờ nhạt, rồi tắt hẳn... chỉ là không có người nhìn thấy sự trống rỗng của cô, ánh mắt mang một chút giễu cợt... Hại người thì hại cho triệt để, sự hãm hại tàn độc vô nhân tính trước khi chết của Viên Miên? Đó vốn dĩ chẳng phải là vở kịch mà Hạ Viên Miên đã chuẩn bị sẵn cho Giản Đường sao...
Thẩm Tư Cương giơ chân lên, ngừng lại ở khoảng không một chút, rồi tiếp tục mới từ từ hạ xuống đất, quay lưng lại với lão quản gia, nói một câu không có cảm xúc: “Chuyện của cô ấy, đợi lát nữa hãy nói.”
Nói xong, không ở lại nữa, anh ôm người trong lòng đi lên tầng hai.
Quản gia Hạ nhìn chằm chằm vào bóng người cao ráo, ánh mắt hơi thất thần... Cậu chủ, cứ như thế mà đi sao?
Cho dù ông nhắc đến Viên Miên, nhắc đến cái chết của Viên Miên, cậu chủ cũng không có chút nhung nhớ mềm lòng sao?
Lão quản gia mím môi lại... đều là do con hồ ly tinh Giản Đường!
Chắc chắn là con hồ ly tinh Giản Đường đó đã mê hoặc cậu chủ!
Nếu không, nếu không... cậu chủ sao có thể không có một chút nào mềm lòng với Viên Miên?
Nhưng mà... những ngày tháng yên bình của con hồ ly tinh Giản Đường này sắp kết thúc rồi!
Ông quản gia nhớ đến chuyện mà ông chủ có dặn dò trong điện thoại, không kiểm soát được hứng thú báo thù lóe lên trong đáy mắt.
Trong phòng ngủ, Thẩm Tư Cương ép người con gái vào chiếc đệm, vuốt trán của cô: “Anh và quản gia Hạ có chuyện cần phải nói. Nếu em mệt, thì hãy ngủ đi. Đừng... nghĩ ngợi nhiều.”
Dịu dàng như vậy, ấm áp như vậy, đôi mắt trống rỗng của Giản Đường chớp mà như không chớp nhìn trên trần nhà, giống như một người sắp chết, không còn cảm xúc với thế giới bên ngoài.
Thẩm Tư Cương quay người lại, trong lòng nghĩ: Xin lỗi, Tiểu Đường.
Ngay sau đó, ánh mắt của anh không còn ẩn chứa sự xấu hổ nữa, thay vào đó là sự kiên trì... Xin lỗi, nhưng mà tuyệt đối không buông tay!
Trong lòng như đang có một âm thanh đang thầm nói: Thẩm Tư Cương, cậu có thể buông tay, nhưng một khi buông tay, cô ấy sẽ bay đi mất.
Âm thanh đó cứ vang vọng bên tai anh, có lẽ cũng làm cho anh thêm kiên trì mà giữ chặt tay của cô.
Rút dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh...
Một chiếc xe Bentley màu đen, đi vào một con đường đầy bóng cây, những chiếc cây to trải dọc hai bên đường, chiếc xe lướt qua chiếc cổng sắt, lướt qua vườn hoa, rồi đi vào bên trong.
Nhẹ nhàng dừng ở trước cổng, Thẩm Tư Cương bước xuống xe trước, khom người ôm lấy người con gái ở trong xe.
Ánh mắt người con gái trống rỗng, mặc kệ cho anh ôm lấy.
Quản gia Hạ bước ra: “Cậu chủ cậu về rồi?” Vừa nói xong, ánh mắt nhìn vào người con gái mặc chiếc áo sơ mi mặc xộc xệch trong lòng Thẩm Tư Cương, lúc nhìn chiếc áo vest nam khoác lên người của cô bỗng nhiên khựng lại.
Đôi môi khô nứt mấp máy liên tục, gượng cười cúi người xuống.
Người trước mặt đi qua người ông, lão quản gia nhìn lén một cái, chính cái nhìn lén này bỗng nhiên ngạc nhiên trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm cuốn sổ màu đỏ ấy.
“Cậu chủ, tôi giúp cậu cầm nhé.” Lão quản gia vội vàng bước về phía trước, giọng nói khô khốc, đưa tay ra muốn đỡ lấy cuốn sổ màu đỏ mà Thẩm Tư Cương vẫn đang cầm trong khi vẫn ôm chặt Giản Đường.
Ông quản gia có lòng đi cầm cuốn sổ màu đỏ ấy, mượn cớ muốn xem rõ hơn cuốn sổ màu đỏ ấy là gì, nhưng mà người đàn ông một mạch bước về phía bên cạnh, né tránh, sau khi tránh được lại tiếp tục bước về phía trước, vừa đi vừa điềm đạm nói: “Không còn sớm nữa, quản gia Hạ đi nghỉ đi.”
Quản gia Hạ vẫn không muốn bỏ cuộc: “Chuyện nhỏ này...”
“Chuyện nhỏ này quản gia Hạ không cần phải nhọc lòng.” Người đàn ông lạnh nhạt nói.
“Nhưng mà...”
Quản gia Hạ vẫn đang tranh luận.
Bỗng nhiên!
Thẩm Tư Cương đột nhiên dừng bước chân lại, người được ôm trong lòng vẫn không cử động, chiếc eo gầy nhỏ quay lại nửa người, nheo mắt nhìn khuôn mặt già nua của quản gia Hạ không muốn đi nghỉ, khóe miệng bỗng nhếch lên, nhưng vẫn có vẻ lạnh nhạt, đáy mắt lạnh lùng nhìn về hướng quản gia Hạ: “Chú chỉ cần làm tròn trách nhiệm của chú là được.”
Không nói cũng biết mang ý cảnh cáo!
Nét mặt già cỗi của quản gia Hạ bỗng nhiên trắng bệch, đáy mắt chứa đầy sự không can tâm, cắn răng chịu đựng.
Cộp, cộp, cộp...
Lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa. Quản gia Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận không can tâm nói thầm sau lưng Thẩm Tư Cương: “Cậu chủ có còn nhớ đến Viên Miên? Có còn nhớ đến... sự hãm hại tàn độc vô nhân tính mà trước khi chết Viên Miên phải chịu đựng không?”
Sự đau đớn trong đáy mắt quản gia Hạ không thể chịu đựng được, cứ thế nói thầm, trong lời nói còn ẩn chứa chút trách móc!
Giản Đường thấy trống rỗng, có chút ánh sáng lóe lên, một chút ánh sáng rất yếu rất yếu, những vẫn chưa kịp sáng rỡ lên thì đã dần dần mờ nhạt, rồi tắt hẳn... chỉ là không có người nhìn thấy sự trống rỗng của cô, ánh mắt mang một chút giễu cợt... Hại người thì hại cho triệt để, sự hãm hại tàn độc vô nhân tính trước khi chết của Viên Miên? Đó vốn dĩ chẳng phải là vở kịch mà Hạ Viên Miên đã chuẩn bị sẵn cho Giản Đường sao...
Thẩm Tư Cương giơ chân lên, ngừng lại ở khoảng không một chút, rồi tiếp tục mới từ từ hạ xuống đất, quay lưng lại với lão quản gia, nói một câu không có cảm xúc: “Chuyện của cô ấy, đợi lát nữa hãy nói.”
Nói xong, không ở lại nữa, anh ôm người trong lòng đi lên tầng hai.
Quản gia Hạ nhìn chằm chằm vào bóng người cao ráo, ánh mắt hơi thất thần... Cậu chủ, cứ như thế mà đi sao?
Cho dù ông nhắc đến Viên Miên, nhắc đến cái chết của Viên Miên, cậu chủ cũng không có chút nhung nhớ mềm lòng sao?
Lão quản gia mím môi lại... đều là do con hồ ly tinh Giản Đường!
Chắc chắn là con hồ ly tinh Giản Đường đó đã mê hoặc cậu chủ!
Nếu không, nếu không... cậu chủ sao có thể không có một chút nào mềm lòng với Viên Miên?
Nhưng mà... những ngày tháng yên bình của con hồ ly tinh Giản Đường này sắp kết thúc rồi!
Ông quản gia nhớ đến chuyện mà ông chủ có dặn dò trong điện thoại, không kiểm soát được hứng thú báo thù lóe lên trong đáy mắt.
Trong phòng ngủ, Thẩm Tư Cương ép người con gái vào chiếc đệm, vuốt trán của cô: “Anh và quản gia Hạ có chuyện cần phải nói. Nếu em mệt, thì hãy ngủ đi. Đừng... nghĩ ngợi nhiều.”
Dịu dàng như vậy, ấm áp như vậy, đôi mắt trống rỗng của Giản Đường chớp mà như không chớp nhìn trên trần nhà, giống như một người sắp chết, không còn cảm xúc với thế giới bên ngoài.
Thẩm Tư Cương quay người lại, trong lòng nghĩ: Xin lỗi, Tiểu Đường.
Ngay sau đó, ánh mắt của anh không còn ẩn chứa sự xấu hổ nữa, thay vào đó là sự kiên trì... Xin lỗi, nhưng mà tuyệt đối không buông tay!
Trong lòng như đang có một âm thanh đang thầm nói: Thẩm Tư Cương, cậu có thể buông tay, nhưng một khi buông tay, cô ấy sẽ bay đi mất.
Âm thanh đó cứ vang vọng bên tai anh, có lẽ cũng làm cho anh thêm kiên trì mà giữ chặt tay của cô.
Rút dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh...
Bình luận facebook