Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 180 ĐỢI ĐẾN LÚC ĐỨA CON CHÀO ĐỜI.Ay
CHƯƠNG 180 ĐỢI ĐẾN LÚC ĐỨA CON CHÀO ĐỜI
Trang viên nhà họ Thẩm.
“Cậu chủ trở về rồi.”
“Ừm.” Thẩm Tư Cương đưa chiếc áo khoác ngoài trong tay cho quản gia Vương: “Đã chuẩn bị bữa trưa chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi. Gà hầm thuốc, cần tây xào, cá bạc xào trứng. Đều là những món ăn tươi ngon nhất.”
Thẩm Tư Cương gật đầu: “Mỗi thứ chuẩn bị một ít cho vào khay, rồi đưa tôi là được.”
Quản gia Vương làm việc chu đáo, “Đều đã chuẩn bị xong rồi, đều đã để vào khay.”
“Đưa cho tôi.”
Tay Thẩm Tư Cương bưng chiếc khay đi lên tầng hai.
Lúc anh trở về, tiếng động cơ xe đã thu hút sự chú ý của quản gia Hạ.
Quản gia Hạ bây giờ trong tay đã không còn quyền lực nữa, Thẩm Tư Cương chỉ là muốn quản gia Hạ ở trong trang viên dưỡng già cho đến lúc nghỉ, xem như là làm tròn chút tình nghĩa chủ tớ.
“Tiểu Đường, ăn cơm.”
Thẩm Tư Cương để chiếc khay lên chiếc tủ ở đầu giường, Giản Đường kinh ngạc, không thể ngờ được lúc này người này lại trở về.
“Sao anh lại ở đây?”
“Dạo này công ty rất nhàn, không có nhiều việc cần phải giải quyết.” Vừa nói vừa cầm chiếc bát ở trong khay, lấy một thìa canh gà hầm thuốc: “Nào, uống canh trước đi.”
Nhìn chiếc thìa đưa đến môi, hương thơm của canh gà hầm thuốc truyền đến mũi, nhưng mà cô sao cũng không có hứng ăn.
“Tôi không đói.”
“Uống một chút đi.”
“Tôi muốn ngủ.”
“Uống xong rồi hãy ngủ.”
Giản Đường nhìn canh ở trong thìa, lặng lẽ một lúc, rồi đưa tay ra: “Tôi tự uống.”
Thẩm Tư Cương cũng không tranh luận với cô, đưa bát canh cho Giản Đường, nhìn người con gái mặc dù trầm lặng, nhưng uống từng ngụm từng ngụm canh, đáy mắt hiền hòa đi rất nhiều.
Giản Đường uống chầm chậm, từng thìa từng thìa một, uống được nửa bát canh liền bỏ thìa vào trong bát, ngẩng đầu lên lắc đầu với người đàn ông.
“No rồi?” Thẩm Tư Cương nhẹ nhàng hỏi.
Cô gật đầu.
Còn về có no hay không, cô cũng không rõ nữa, chỉ là... theo ý của anh, uống mấy ngụm chống đối, cô sẽ có lý do để đuổi anh ra ngoài, gói chặt mình trong chăn để không nhìn anh.
Thẩm Tư Cương sửa soạn lại chiếc khay, nhưng không có ý sẽ lập tức rời đi.
Ngồi ở bên mép giường, bàn tay ấm áp của anh trượt vào trong chăn, để lên bụng của cô, ánh mắt dịu dàng: “Quản gia Vương làm việc rất thận trọng, suy nghĩ rất nhiều. Em đó, ăn nhiều một chút, như vậy, mới có thể sinh được một đứa con thật khỏe mạnh thuộc về em và anh.”
Một cốc nước như dội trên đầu xuống, máu ở toàn thân Giản Đường ứ động, khoảnh khắc ấy không tự nhiên mà da mặt run lên.
Bàn tay anh vẫn ở trên bụng của cô nhẹ nhàng vuốt, vô cùng ấm áp, đôi tai nghe giọng nói của anh nhẹ nhàng: “Ngủ đi, buổi tối anh sẽ dặn dò quản gia Vương, làm những món canh thuốc bổ.”
Đáy mắt đen dâu, tràn ra một ánh sáng dịu nhẹ trước giờ chưa thấy, dừng ở trên bụng của cô, hình như nhìn thấy đứa trẻ quý giá: “Nếu như ông trời yêu mến, đợi đến khi đứa trẻ ra đời, chúng ta sẽ đi chụp một bức ảnh toàn gia đình. Được không?” Anh cười quyến luyến nhìn cô, sự dịu dàng trong đáy mắt, như muốn tràn ra vậy.
Giản Đường nằm trên giường, nghe những lời anh nói, nhìn sự dịu dàng trong đáy mắt của anh, vốn dĩ trên khuôn mặt không có chút biểu cảm gì, bỗng nhiên đôi môi cười rạng rỡ, cô cũng nhìn vào mắt anh, nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Được.” Giọng điệu nhẹ nhàng, có lẽ có thể làm cho người ta quên đi giọng nói khàn khàn của cô.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương sáng lên, long lanh nhìn khuôn mặt của Giản Đường, lúc này, nhịp tim đập nhanh hơn... Tiểu Đường nói “Được!” Cô muốn sinh con cho anh, có phải nói, Tiểu Đường đồng ý muốn quên đi chuyện cũ, sống tiếp những ngày tháng tốt đẹp với anh?
“Tôi buồn ngủ rồi.” Khuôn mặt cô mệt mỏi ngáp.
“Anh tới phòng khách, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Tư Cương vui vẻ bưng chiếc khay rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Đêm khuya vắng lặng
“Tiểu Đường, Tiểu Đường, Tiểu Đường...” Tròng phòng ngủ vàng nhạt truyền đến tiếng gọi đầy cảm động, cái tên đó trở thành một lời nói tình cảm động lòng nhất.
Giản Đường nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông ở trên người, chiếc ôm này, là sự kích thích tình cảm trực tiếp nhất, đáy mắt Thẩm Tư Cương càng lúc càng sáng lên, trái tim cứ như sắp rơi ra ngoài lồng ngực: “Tiểu Đường Tiểu Đường Tiểu Đường...”
Giản Đường chấp nhận tất cả, gục đầu lên vai của anh, mặc kệ sự tìm kiếm của anh, cánh tay của cô, ôm lên bờ vai của anh, đầu dựa vào vai anh, chỗ mà anh không thể nhìn thấy, trong mắt cô, là một nụ cười lạnh nhạt chế giễu.
Mệt quá, muốn ngủ thiếp đi, nửa đêm tỉnh dậy, đập vào mắt cô đó chính là một bộ ngực rộng chắc. Cô cười trong sự lạnh lùng. Mở mắt ra, nhìn lên trên trần nhà, đêm nay tỉnh dậy, lại là đêm mất ngủ... Từ sau khi ở đây, có rất nhiều đêm giống nhau... Sao cô có thể mặc kệ bản thân mà ngủ trong lòng anh?
Hừ...
Ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ... Hừ, hàng rào sắt quen thuộc, điểm khác biệt duy nhất ở nơi đó chính là... căn phòng này sang trọng hơn nhiều?
Anh vẫn còn đang ngủ, mùi mồ hôi thoang thoảng trên cơ thể, tối hôm qua thực sự không nhẹ... Đôi môi trắng nhợt của cô bỗng dưng nở nụ cười tươi, lặng lẽ trong đêm tối mập mờ.
Lúc trời sáng, cô cũng nhằm đúng lúc, nhắm mắt lại giả như đang ngủ.
“Dậy thôi, trời sáng rồi, Tiểu Đường.”
Anh lay cô dậy.
Giản Đường trở mình, dáng vẻ vẫn chưa ngủ đủ: “Buồn ngủ, không dậy có được không? Vẫn muốn ngủ.”
Có mấy tiếng sụt sịt, Thẩm Tư Cương vui mừng, người con gái này lại đi nũng nịu với anh, nên đã phóng khoáng: “Được, ngủ tiếp đi. Anh dặn quản gia Vương giúp em làm nóng thức ăn, nhớ ngủ xong rồi dậy ăn nhé.”
“Ư, ừm.”
Chiếc chăn đắp lên nửa đầu, tóc cũng bị che đi một nửa, chỉ lộ ra một chút da ở bên ngoài, ánh mắt Thẩm Tư Cương dịu dàng, đưa tay ra vuốt vuốt tóc cô: “Ngoan.”
Trên giường thoải mái, sau đó một lát, truyền đến một tiếng đóng cửa nhẹ, người con gái trong chăn động đậy, kéo chiếc khăn chùm đầu ra, lộ ra một ánh mắt lạnh lùng... còn đâu sự ngái ngủ?
Cô không động đậy. Cho đến khi nghe thấy tiếng khởi động xe, mới từ giường ngồi dậy, đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn theo chiếc xe đi ra khỏi trang viên.
Bên ngoài cửa kêu lên một tiếng gõ cửa rất nhẹ, người đến chắc là sợ tiếng gõ cửa sẽ làm động đến ai.
Giản Đường bước chân đi đến cửa, mở cửa ra, ông quản gia lén la lén lút.
Giản Đường điềm đạm nhìn ông quản gia: “Đồ đâu?”
Quản gia Hạ móc từ trong túi áo ra mọt chiếc bình trắng: “Tôi nhân lúc quản gia Vương đi giao nhiệm vụ trong ngày hôm nay của trang viên cho những người khác, lén chạy lên đây. Cậu chủ có sự đề phòng với tôi, sau này có thể cơ hội tiếp xúc sẽ không nhiều. Đây là một lọ thuốc.”
Nói xong đưa cho Giản Đường.
Giản Đường nhìn chiếc lọ trắng trong tay, một chiếc lọ thuốc trắng rất bình thường: “Cảm ơn sự chu đáo của quản gia Hạ, làm hẳn một chiếc lọ đựng thuốc VC.” Cô nói xong, khóe miệng cười kì quái rồi rất nhanh đã biến mất, lúc ngẩng đầu lên, giống như một con robot không có cảm xúc: “Vậy thì cảm ơn quản gia Hạ.”
Nói xong liền đóng cửa lại.
Bên ngoài cửa, khuôn mặt quản gia Hạ rối bời.
Giản Đường mở nắp ra, đổ ra một viên thuốc màu trắng giống như hôm qua, nhẹ nhàng đưa vào miệng, mặc kệ cho viên thuốc tan ra, vị đắng dâng tràn. Cười nhẹ, nước mắt tràn ra.
Con?
Người năm ấy đưa cô vào tù, bây giờ lại muốn cô sinh con cho anh?
Viên thuốc trong miệng đắng đến tận cùng, đi vào trong cổ họng, ngay đến cả nước mắt chảy ra, vị mặn chát vô cùng, cũng chảy vào môi cô, vị đắng và mặn vẫn còn... liền nhẹ nhàng đặt “Những viên VC” vào bên trong ngăn kéo ở bàn trang điểm.
Trang viên nhà họ Thẩm.
“Cậu chủ trở về rồi.”
“Ừm.” Thẩm Tư Cương đưa chiếc áo khoác ngoài trong tay cho quản gia Vương: “Đã chuẩn bị bữa trưa chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi. Gà hầm thuốc, cần tây xào, cá bạc xào trứng. Đều là những món ăn tươi ngon nhất.”
Thẩm Tư Cương gật đầu: “Mỗi thứ chuẩn bị một ít cho vào khay, rồi đưa tôi là được.”
Quản gia Vương làm việc chu đáo, “Đều đã chuẩn bị xong rồi, đều đã để vào khay.”
“Đưa cho tôi.”
Tay Thẩm Tư Cương bưng chiếc khay đi lên tầng hai.
Lúc anh trở về, tiếng động cơ xe đã thu hút sự chú ý của quản gia Hạ.
Quản gia Hạ bây giờ trong tay đã không còn quyền lực nữa, Thẩm Tư Cương chỉ là muốn quản gia Hạ ở trong trang viên dưỡng già cho đến lúc nghỉ, xem như là làm tròn chút tình nghĩa chủ tớ.
“Tiểu Đường, ăn cơm.”
Thẩm Tư Cương để chiếc khay lên chiếc tủ ở đầu giường, Giản Đường kinh ngạc, không thể ngờ được lúc này người này lại trở về.
“Sao anh lại ở đây?”
“Dạo này công ty rất nhàn, không có nhiều việc cần phải giải quyết.” Vừa nói vừa cầm chiếc bát ở trong khay, lấy một thìa canh gà hầm thuốc: “Nào, uống canh trước đi.”
Nhìn chiếc thìa đưa đến môi, hương thơm của canh gà hầm thuốc truyền đến mũi, nhưng mà cô sao cũng không có hứng ăn.
“Tôi không đói.”
“Uống một chút đi.”
“Tôi muốn ngủ.”
“Uống xong rồi hãy ngủ.”
Giản Đường nhìn canh ở trong thìa, lặng lẽ một lúc, rồi đưa tay ra: “Tôi tự uống.”
Thẩm Tư Cương cũng không tranh luận với cô, đưa bát canh cho Giản Đường, nhìn người con gái mặc dù trầm lặng, nhưng uống từng ngụm từng ngụm canh, đáy mắt hiền hòa đi rất nhiều.
Giản Đường uống chầm chậm, từng thìa từng thìa một, uống được nửa bát canh liền bỏ thìa vào trong bát, ngẩng đầu lên lắc đầu với người đàn ông.
“No rồi?” Thẩm Tư Cương nhẹ nhàng hỏi.
Cô gật đầu.
Còn về có no hay không, cô cũng không rõ nữa, chỉ là... theo ý của anh, uống mấy ngụm chống đối, cô sẽ có lý do để đuổi anh ra ngoài, gói chặt mình trong chăn để không nhìn anh.
Thẩm Tư Cương sửa soạn lại chiếc khay, nhưng không có ý sẽ lập tức rời đi.
Ngồi ở bên mép giường, bàn tay ấm áp của anh trượt vào trong chăn, để lên bụng của cô, ánh mắt dịu dàng: “Quản gia Vương làm việc rất thận trọng, suy nghĩ rất nhiều. Em đó, ăn nhiều một chút, như vậy, mới có thể sinh được một đứa con thật khỏe mạnh thuộc về em và anh.”
Một cốc nước như dội trên đầu xuống, máu ở toàn thân Giản Đường ứ động, khoảnh khắc ấy không tự nhiên mà da mặt run lên.
Bàn tay anh vẫn ở trên bụng của cô nhẹ nhàng vuốt, vô cùng ấm áp, đôi tai nghe giọng nói của anh nhẹ nhàng: “Ngủ đi, buổi tối anh sẽ dặn dò quản gia Vương, làm những món canh thuốc bổ.”
Đáy mắt đen dâu, tràn ra một ánh sáng dịu nhẹ trước giờ chưa thấy, dừng ở trên bụng của cô, hình như nhìn thấy đứa trẻ quý giá: “Nếu như ông trời yêu mến, đợi đến khi đứa trẻ ra đời, chúng ta sẽ đi chụp một bức ảnh toàn gia đình. Được không?” Anh cười quyến luyến nhìn cô, sự dịu dàng trong đáy mắt, như muốn tràn ra vậy.
Giản Đường nằm trên giường, nghe những lời anh nói, nhìn sự dịu dàng trong đáy mắt của anh, vốn dĩ trên khuôn mặt không có chút biểu cảm gì, bỗng nhiên đôi môi cười rạng rỡ, cô cũng nhìn vào mắt anh, nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Được.” Giọng điệu nhẹ nhàng, có lẽ có thể làm cho người ta quên đi giọng nói khàn khàn của cô.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương sáng lên, long lanh nhìn khuôn mặt của Giản Đường, lúc này, nhịp tim đập nhanh hơn... Tiểu Đường nói “Được!” Cô muốn sinh con cho anh, có phải nói, Tiểu Đường đồng ý muốn quên đi chuyện cũ, sống tiếp những ngày tháng tốt đẹp với anh?
“Tôi buồn ngủ rồi.” Khuôn mặt cô mệt mỏi ngáp.
“Anh tới phòng khách, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Tư Cương vui vẻ bưng chiếc khay rồi đi ra khỏi phòng ngủ.
Đêm khuya vắng lặng
“Tiểu Đường, Tiểu Đường, Tiểu Đường...” Tròng phòng ngủ vàng nhạt truyền đến tiếng gọi đầy cảm động, cái tên đó trở thành một lời nói tình cảm động lòng nhất.
Giản Đường nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông ở trên người, chiếc ôm này, là sự kích thích tình cảm trực tiếp nhất, đáy mắt Thẩm Tư Cương càng lúc càng sáng lên, trái tim cứ như sắp rơi ra ngoài lồng ngực: “Tiểu Đường Tiểu Đường Tiểu Đường...”
Giản Đường chấp nhận tất cả, gục đầu lên vai của anh, mặc kệ sự tìm kiếm của anh, cánh tay của cô, ôm lên bờ vai của anh, đầu dựa vào vai anh, chỗ mà anh không thể nhìn thấy, trong mắt cô, là một nụ cười lạnh nhạt chế giễu.
Mệt quá, muốn ngủ thiếp đi, nửa đêm tỉnh dậy, đập vào mắt cô đó chính là một bộ ngực rộng chắc. Cô cười trong sự lạnh lùng. Mở mắt ra, nhìn lên trên trần nhà, đêm nay tỉnh dậy, lại là đêm mất ngủ... Từ sau khi ở đây, có rất nhiều đêm giống nhau... Sao cô có thể mặc kệ bản thân mà ngủ trong lòng anh?
Hừ...
Ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ... Hừ, hàng rào sắt quen thuộc, điểm khác biệt duy nhất ở nơi đó chính là... căn phòng này sang trọng hơn nhiều?
Anh vẫn còn đang ngủ, mùi mồ hôi thoang thoảng trên cơ thể, tối hôm qua thực sự không nhẹ... Đôi môi trắng nhợt của cô bỗng dưng nở nụ cười tươi, lặng lẽ trong đêm tối mập mờ.
Lúc trời sáng, cô cũng nhằm đúng lúc, nhắm mắt lại giả như đang ngủ.
“Dậy thôi, trời sáng rồi, Tiểu Đường.”
Anh lay cô dậy.
Giản Đường trở mình, dáng vẻ vẫn chưa ngủ đủ: “Buồn ngủ, không dậy có được không? Vẫn muốn ngủ.”
Có mấy tiếng sụt sịt, Thẩm Tư Cương vui mừng, người con gái này lại đi nũng nịu với anh, nên đã phóng khoáng: “Được, ngủ tiếp đi. Anh dặn quản gia Vương giúp em làm nóng thức ăn, nhớ ngủ xong rồi dậy ăn nhé.”
“Ư, ừm.”
Chiếc chăn đắp lên nửa đầu, tóc cũng bị che đi một nửa, chỉ lộ ra một chút da ở bên ngoài, ánh mắt Thẩm Tư Cương dịu dàng, đưa tay ra vuốt vuốt tóc cô: “Ngoan.”
Trên giường thoải mái, sau đó một lát, truyền đến một tiếng đóng cửa nhẹ, người con gái trong chăn động đậy, kéo chiếc khăn chùm đầu ra, lộ ra một ánh mắt lạnh lùng... còn đâu sự ngái ngủ?
Cô không động đậy. Cho đến khi nghe thấy tiếng khởi động xe, mới từ giường ngồi dậy, đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng ấy nhìn theo chiếc xe đi ra khỏi trang viên.
Bên ngoài cửa kêu lên một tiếng gõ cửa rất nhẹ, người đến chắc là sợ tiếng gõ cửa sẽ làm động đến ai.
Giản Đường bước chân đi đến cửa, mở cửa ra, ông quản gia lén la lén lút.
Giản Đường điềm đạm nhìn ông quản gia: “Đồ đâu?”
Quản gia Hạ móc từ trong túi áo ra mọt chiếc bình trắng: “Tôi nhân lúc quản gia Vương đi giao nhiệm vụ trong ngày hôm nay của trang viên cho những người khác, lén chạy lên đây. Cậu chủ có sự đề phòng với tôi, sau này có thể cơ hội tiếp xúc sẽ không nhiều. Đây là một lọ thuốc.”
Nói xong đưa cho Giản Đường.
Giản Đường nhìn chiếc lọ trắng trong tay, một chiếc lọ thuốc trắng rất bình thường: “Cảm ơn sự chu đáo của quản gia Hạ, làm hẳn một chiếc lọ đựng thuốc VC.” Cô nói xong, khóe miệng cười kì quái rồi rất nhanh đã biến mất, lúc ngẩng đầu lên, giống như một con robot không có cảm xúc: “Vậy thì cảm ơn quản gia Hạ.”
Nói xong liền đóng cửa lại.
Bên ngoài cửa, khuôn mặt quản gia Hạ rối bời.
Giản Đường mở nắp ra, đổ ra một viên thuốc màu trắng giống như hôm qua, nhẹ nhàng đưa vào miệng, mặc kệ cho viên thuốc tan ra, vị đắng dâng tràn. Cười nhẹ, nước mắt tràn ra.
Con?
Người năm ấy đưa cô vào tù, bây giờ lại muốn cô sinh con cho anh?
Viên thuốc trong miệng đắng đến tận cùng, đi vào trong cổ họng, ngay đến cả nước mắt chảy ra, vị mặn chát vô cùng, cũng chảy vào môi cô, vị đắng và mặn vẫn còn... liền nhẹ nhàng đặt “Những viên VC” vào bên trong ngăn kéo ở bàn trang điểm.
Bình luận facebook