Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 181 EM ĐANG UỐNG GÌ VẬY.Ay
CHƯƠNG 181 EM ĐANG UỐNG GÌ VẬY
“Em đang uống gì vậy? Thẩm Tư Cương bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa.
Giản Đường nắm chiếc bình trên tay run rẩy, bỗng chốc hoảng loạn, hổi phục lại thần thái: “Vitamin, hôm trước có nhờ chị Mịch mua cho tôi.”
Cô nói như vậy, Thẩm Tư Cương tiến lại gần, cầm lấy chiếc bình trong tay của Giản Đường, nhìn một hồi, nghi vấn trong lòng không còn nữa, nghĩ lại, hôm trước, Tô Mịch thực sự cũng đến đây.
Đang nói, bên ngoài cửa, quản gia Vương đến gõ cửa.
Thẩm Tư Cương và Giản Đường đều nhìn ra: “Chuyện gì vậy?” Thẩm Tư Cương vừa bỏ lọ thuốc trong tay xuống, vừa quay đầu hỏi quản gia Vương đang đứng bên ngoài cửa.
“Dưới nhà có một cặp vợ chồng đến, tự xưng là bố mẹ của cô chủ.” Quản gia Vương được nhận chức quản gia trang viên nhà họ Thẩm, tổng quản những chuyện to nhỏ trong nhà, mà ông ta lại là một người quản gia rất xuất sắc, làm quản gia cũng đã mấy chục năm, nếu như ông ta không đủ xuất sắc, sao có thể lọt vào mắt của Thẩm Tư Cương?
Một quản gia xuất sắc như vậy, trước khi nhận quản lý cả trang viên nhà họ Thẩm, đương nhiên phải tìm hiểu những thứ cần tìm hiểu, liên quan đến cậu chủ và cô chủ của căn nhà này. Càng phải nghe ngóng rõ ràng hơn.
Vì vậy, cặp vợ chồng ở dưới nhà là chủ tịch và phu nhân tập đoàn Giản Thị ở thành phố S, cũng là bố mẹ của Giản Đường, sự thật này, trong lòng quản gia Vương đã biết rõ ràng, nhưng mà lúc báo lại, lại khéo léo nói: “Dưới nhà có một cặp vợ chồng đến, tự xưng là bố mẹ của ai ai ai.” Nhìn sự thận trọng này, Giản Đường nhìn người quản gia mới đang lặng lẽ đứng ngoài cửa, đồng thời, trong lòng cảm thấy may mắn... May mắn, may mắn, mắt cô nhìn về hướng chiếc bình đựng “Viên Vitamin” ở trên bàn trang điểm.
Đã rất rõ ràng, sau này nghĩ tới sự thận trọng của người quản gia mới đến, cơ hội có thể lấy được “Viên Vitamin” ở chỗ quản gia Hạ có lẽ sẽ rất ít.
Nghe tin vợ chồng nhà họ Giản đang ở dưới nhà, hơn nữa muốn gặp Giản Đường, Thẩm Tư Cương bỗng nhiên lóe lên một tia chán ghét, nhưng mà không tự quyết định thay Giản Đường, chỉ là hỏi Giản Đường: “Muốn gặp không?”
Cô không lập tức trả lời, mắt buông xuống nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Gần đây Giản Thị có phải có hợp đồng gì không, cần đến sự giúp đỡ của Thẩm Thị?”
Thẩm Tư Cương không hề ngạc nhiên, chỉ là nheo mắt lại mà đau lòng cho cô...: “Có lẽ hai người họ chỉ là nhớ con gái của mình rồi.”
Những lời anh nói ra, bản thân cũng không tin được, nhưng lúc này, lại hi vọng cô tin tưởng.
Giản Đường mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn lướt qua khuôn mặt của Thẩm Tư Cương, cũng đang ở trên không, bắt gặp ánh mắt của anh, giống như hai đường giao nhau vậy, chạm một giây, sau đó lại rời ra: “Tôi đi xem sao.”
Cô không phản bác từ “có lẽ” của anh, không nói lời nào, chỉ là khi ánh mắt ấy lướt qua khuôn mặt của anh, tất cả nỗi đau và sự buồn bã đều ẩn chứa trong đó.
Cô không phản bác lại lời anh nói, không có nghĩa là tán thành những lời anh nói... Nếu như cặp vợ chồng ấy còn nhớ đến đứa con gái này, vậy thì thời gian giam ba năm trong tù, cũng đủ để hai người họ từ bán cầu Bắc đi đến bán cầu Nam, từ đại lộ Tây vượt qua Thái Bình Dương đến biển bên kia, gặp cô mấy chục lần một trăm lần rồi!
Nhưng mà cùng trong một thành phố, hai người họ một lần cũng không đến thăm cô... đây chính là hiện thực tàn nhẫn nhất mà cô không muốn thừa nhận.
Giản Chương Đằng và bà Giản đang đợi ở phòng khách.
Tiếng bước chân lại gần, hai vợ chồng nhìn theo hướng tiếng động, mắt sáng lên, khuôn mặt của bà Giản vui mừng chạy về phía trước, mặc kệ không nối gì nắm lấy tay của Giản Đường: “Tiểu Đường, có thể nhìn thấy con, thật là tốt. Mẹ rất vui.”
“Bà Giản.” Một tay nhẹ nhàng kéo tay của bà Giản ra: “Bà Giản, mời ngồi.”
“Con... Tiểu Đường...” Khoảnh khắc này, khuôn mặt luôn được chăm sóc rất kỹ càng của bà Giản bỗng nhiên ngượng ngùng xấu hổ.
“Hừ hừ.” Giản Chương Đằng ho lên hai tiếng ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi hôm nay đến gặp Tiểu Đường. Mẹ Tiểu Đường từ sau hôm đó, trong lòng vẫn luôn nhớ đến Tiểu Đường, mấy ngày nay càng không muốn ăn uống, tôi thấy mẹ Tiểu Đường ngày càng gầy đi, trong lòng cũng buồn theo, vì vậy nên đã đưa bà ấy đến thăm Tiểu Đường.”
Đây có lẽ là đang giải thích tại sao hai người lại bỗng nhiên gọi cũng không gọi mà tự nhiên tìm đến, Thẩm Tư Cương chẳng nói đúng sai, nhẹ nhàng buông một câu: “Vậy thì ông Giản và bà Giản cũng thật có lòng.”
Câu nói của Thẩm Tư Cương không hề có ý gì, có lẽ là kẻ cắp hay giật mình, Giản Chương Đằng nghe vào tai lại là một ý khác, ngượng ngùng cười: “Tổng giám đốc Thẩm sao lại nói như vậy.”
Thẩm Tư Cương cũng chỉ cười cho qua.
Giản Đường cũng đã tê tái... nhớ nhung cái gì, thương yêu cái gì, không ăn không uống cái gì... bà Giản mà cô nhìn thấy, khí sắc trắng hồng cực kì tốt.
Bà Giản thân mật khoác vào tay của Giản Đường, quay đầu cầu xin hỏi Thẩm Tư Cương: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi thực sự rất nhớ Tiểu Đường... có thể để tôi và Tiểu Đường nói chuyện riêng một lúc không? Giữa hai mẹ con chúng tôi có quá nhiều chuyện phải nói.”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương nhìn lướt qua bà Giản, dừng lại trên người Tiểu Đường: “Tôi tôn trọng suy nghĩ của Tiểu Đường.”
Anh nói như vậy, bà Giản vội vội vàng vàng nhìn về hướng Giản Đường, đáy mắt có chút lo lắng, sợ Giản Đường sẽ từ chối, miệng vội vàng ghé lại gần Giản Đường, phải hai người mới có thể nghe thấy tiếng nói, hai môi cử động nói điều gì đó.
Giản Đường hít thở một hồi, bỗng nhiên nhìn vào hướng người bà Giản, như nghi ngờ không tin.
Bà Giản nắm lấy tay của Giản Đường, lại nắm chặt lấy tay của Giản Đường, nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy vậy, cô hít thở thật sâu, ngẩng đầu nhìn về hướng Thẩm Tư Cương: “Ánh mặt trời hôm nay thật đẹp, hoa mai trong vườn hoa bên ngoài đã nở rồi, tôi muốn đi dạo.”
Thẩm Tư Cương gật đầu, vừa cởi chiếc áo khoác ở trên người xuống, vừa đi về phía Giản Đường, mặc áo khoác lên trên người Giản Đường, lại kéo chặt một chút: “Đi đi rồi về, ánh mặt trời tốt nhưng mà đang mùa đông.”
Gật đầu, Giản Đường và bà Giản đi ra khỏi phòng, Thẩm Tư Cương nhìn quản gia Vương, quản gia Vương nhẹ nhàng không nói lời nào mà đi theo phía sau, nhưng cũng không đi lại gần, từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách, chì nhìn theo.
Phía đông khu vườn có hai cây hoa mai, hoa mai đã nở hoa, rất đẹp, Giản Đường dừng lại ở chỗ hai cây hoa mai, quay người lại: “Bà nói đi, mấy tên khốn hãm hại Hạ Viên Miên bốn năm trước đã trở về thành phố S rồi?”
“Đúng vậy.”
“Bà với ông Giản tại sao lại biết được những chuyện này?” Cô không tin, địa điểm xảy ra chuyện năm ấy vốn dĩ không có camera quay lại, bộ dạng mấy tên khốn đó ngay đến cô cũng chưa từng gặp. Hai bố mẹ của cô lại gặp rồi sao?
“Tiểu Đường, con đừng có mở miệng ra là nói ông Giản, đó là bố ruột của con đấy.”
Về những lời bà Giản nói, trong lòng Giản Đường dòng máu cuồn cuộn, mím môi lại, sắc mặt lạnh lùng: “Nếu như bà Giản hôm nay là đến để ôn lại kỉ niệm cũ, vậy tôi nghĩ rằng, chúng ta không cần phải đứng ở đây nữa.”
“Khoan đã, Tiểu Đường!” Nhìn thấy Giản Đường sắp đi, bà Giản vội vội vàng vàng kéo lại, “Tiểu Đường... con không thể tha thứ cho mẹ và bố của con sao, mẹ có thể hiểu, mẹ và bố con đã làm tổn thương trái tim con. Nhưng mà chúng ta cũng bị ép. Sau lần đấu giá đó, chúng ta và bố của con cũng rất áy náy, lần này chúng ta đến thực sự muốn giúp con.”
Mắt Giản Đường nhấp nháy, trong đáy mắt có chút chua xót... rốt cuộc cô có nên tin hay không?
Lý trí nói với cô...
Tình cảm lại nói với cô...
Giản Đường lắc đầu, nắm chặt lấy tay, hít thở thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Bà Giản, nói xem, hai người sao lại biết chuyện này?... Sao hai người lại biết những tên khốn đó chính là mấy người năm đó đã phạm tội?”
“Tiểu Đường, thực ra năm ấy làm chứng con hãm hại Hạ Viên Miên, ngoài nhật kí cuộc gọi nhật kí tin nhắn trong điện thoại Hạ Viên Miên và con, lúc đó còn có một người nửa say nửa tỉnh chứng kiến, lúc sự việc đang xảy ra, nhìn thấy chuyện bẩn thỉu ấy, nhưng cô ta sợ sẽ gặp chuyện không hay, nên không chọn cách báo cảnh sát, nhưng mà bộ dạng mấy tên khốn đó, cô ta vẫn nhớ được... Hôm trước, cô ta nhìn thấy mấy tên đó ở trong một quán rượu ở Bến Nhà Rồng.”
“Em đang uống gì vậy? Thẩm Tư Cương bỗng nhiên xuất hiện ở trước cửa.
Giản Đường nắm chiếc bình trên tay run rẩy, bỗng chốc hoảng loạn, hổi phục lại thần thái: “Vitamin, hôm trước có nhờ chị Mịch mua cho tôi.”
Cô nói như vậy, Thẩm Tư Cương tiến lại gần, cầm lấy chiếc bình trong tay của Giản Đường, nhìn một hồi, nghi vấn trong lòng không còn nữa, nghĩ lại, hôm trước, Tô Mịch thực sự cũng đến đây.
Đang nói, bên ngoài cửa, quản gia Vương đến gõ cửa.
Thẩm Tư Cương và Giản Đường đều nhìn ra: “Chuyện gì vậy?” Thẩm Tư Cương vừa bỏ lọ thuốc trong tay xuống, vừa quay đầu hỏi quản gia Vương đang đứng bên ngoài cửa.
“Dưới nhà có một cặp vợ chồng đến, tự xưng là bố mẹ của cô chủ.” Quản gia Vương được nhận chức quản gia trang viên nhà họ Thẩm, tổng quản những chuyện to nhỏ trong nhà, mà ông ta lại là một người quản gia rất xuất sắc, làm quản gia cũng đã mấy chục năm, nếu như ông ta không đủ xuất sắc, sao có thể lọt vào mắt của Thẩm Tư Cương?
Một quản gia xuất sắc như vậy, trước khi nhận quản lý cả trang viên nhà họ Thẩm, đương nhiên phải tìm hiểu những thứ cần tìm hiểu, liên quan đến cậu chủ và cô chủ của căn nhà này. Càng phải nghe ngóng rõ ràng hơn.
Vì vậy, cặp vợ chồng ở dưới nhà là chủ tịch và phu nhân tập đoàn Giản Thị ở thành phố S, cũng là bố mẹ của Giản Đường, sự thật này, trong lòng quản gia Vương đã biết rõ ràng, nhưng mà lúc báo lại, lại khéo léo nói: “Dưới nhà có một cặp vợ chồng đến, tự xưng là bố mẹ của ai ai ai.” Nhìn sự thận trọng này, Giản Đường nhìn người quản gia mới đang lặng lẽ đứng ngoài cửa, đồng thời, trong lòng cảm thấy may mắn... May mắn, may mắn, mắt cô nhìn về hướng chiếc bình đựng “Viên Vitamin” ở trên bàn trang điểm.
Đã rất rõ ràng, sau này nghĩ tới sự thận trọng của người quản gia mới đến, cơ hội có thể lấy được “Viên Vitamin” ở chỗ quản gia Hạ có lẽ sẽ rất ít.
Nghe tin vợ chồng nhà họ Giản đang ở dưới nhà, hơn nữa muốn gặp Giản Đường, Thẩm Tư Cương bỗng nhiên lóe lên một tia chán ghét, nhưng mà không tự quyết định thay Giản Đường, chỉ là hỏi Giản Đường: “Muốn gặp không?”
Cô không lập tức trả lời, mắt buông xuống nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Gần đây Giản Thị có phải có hợp đồng gì không, cần đến sự giúp đỡ của Thẩm Thị?”
Thẩm Tư Cương không hề ngạc nhiên, chỉ là nheo mắt lại mà đau lòng cho cô...: “Có lẽ hai người họ chỉ là nhớ con gái của mình rồi.”
Những lời anh nói ra, bản thân cũng không tin được, nhưng lúc này, lại hi vọng cô tin tưởng.
Giản Đường mỉm cười, nhẹ nhàng nhìn lướt qua khuôn mặt của Thẩm Tư Cương, cũng đang ở trên không, bắt gặp ánh mắt của anh, giống như hai đường giao nhau vậy, chạm một giây, sau đó lại rời ra: “Tôi đi xem sao.”
Cô không phản bác từ “có lẽ” của anh, không nói lời nào, chỉ là khi ánh mắt ấy lướt qua khuôn mặt của anh, tất cả nỗi đau và sự buồn bã đều ẩn chứa trong đó.
Cô không phản bác lại lời anh nói, không có nghĩa là tán thành những lời anh nói... Nếu như cặp vợ chồng ấy còn nhớ đến đứa con gái này, vậy thì thời gian giam ba năm trong tù, cũng đủ để hai người họ từ bán cầu Bắc đi đến bán cầu Nam, từ đại lộ Tây vượt qua Thái Bình Dương đến biển bên kia, gặp cô mấy chục lần một trăm lần rồi!
Nhưng mà cùng trong một thành phố, hai người họ một lần cũng không đến thăm cô... đây chính là hiện thực tàn nhẫn nhất mà cô không muốn thừa nhận.
Giản Chương Đằng và bà Giản đang đợi ở phòng khách.
Tiếng bước chân lại gần, hai vợ chồng nhìn theo hướng tiếng động, mắt sáng lên, khuôn mặt của bà Giản vui mừng chạy về phía trước, mặc kệ không nối gì nắm lấy tay của Giản Đường: “Tiểu Đường, có thể nhìn thấy con, thật là tốt. Mẹ rất vui.”
“Bà Giản.” Một tay nhẹ nhàng kéo tay của bà Giản ra: “Bà Giản, mời ngồi.”
“Con... Tiểu Đường...” Khoảnh khắc này, khuôn mặt luôn được chăm sóc rất kỹ càng của bà Giản bỗng nhiên ngượng ngùng xấu hổ.
“Hừ hừ.” Giản Chương Đằng ho lên hai tiếng ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi hôm nay đến gặp Tiểu Đường. Mẹ Tiểu Đường từ sau hôm đó, trong lòng vẫn luôn nhớ đến Tiểu Đường, mấy ngày nay càng không muốn ăn uống, tôi thấy mẹ Tiểu Đường ngày càng gầy đi, trong lòng cũng buồn theo, vì vậy nên đã đưa bà ấy đến thăm Tiểu Đường.”
Đây có lẽ là đang giải thích tại sao hai người lại bỗng nhiên gọi cũng không gọi mà tự nhiên tìm đến, Thẩm Tư Cương chẳng nói đúng sai, nhẹ nhàng buông một câu: “Vậy thì ông Giản và bà Giản cũng thật có lòng.”
Câu nói của Thẩm Tư Cương không hề có ý gì, có lẽ là kẻ cắp hay giật mình, Giản Chương Đằng nghe vào tai lại là một ý khác, ngượng ngùng cười: “Tổng giám đốc Thẩm sao lại nói như vậy.”
Thẩm Tư Cương cũng chỉ cười cho qua.
Giản Đường cũng đã tê tái... nhớ nhung cái gì, thương yêu cái gì, không ăn không uống cái gì... bà Giản mà cô nhìn thấy, khí sắc trắng hồng cực kì tốt.
Bà Giản thân mật khoác vào tay của Giản Đường, quay đầu cầu xin hỏi Thẩm Tư Cương: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi thực sự rất nhớ Tiểu Đường... có thể để tôi và Tiểu Đường nói chuyện riêng một lúc không? Giữa hai mẹ con chúng tôi có quá nhiều chuyện phải nói.”
Ánh mắt Thẩm Tư Cương nhìn lướt qua bà Giản, dừng lại trên người Tiểu Đường: “Tôi tôn trọng suy nghĩ của Tiểu Đường.”
Anh nói như vậy, bà Giản vội vội vàng vàng nhìn về hướng Giản Đường, đáy mắt có chút lo lắng, sợ Giản Đường sẽ từ chối, miệng vội vàng ghé lại gần Giản Đường, phải hai người mới có thể nghe thấy tiếng nói, hai môi cử động nói điều gì đó.
Giản Đường hít thở một hồi, bỗng nhiên nhìn vào hướng người bà Giản, như nghi ngờ không tin.
Bà Giản nắm lấy tay của Giản Đường, lại nắm chặt lấy tay của Giản Đường, nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy vậy, cô hít thở thật sâu, ngẩng đầu nhìn về hướng Thẩm Tư Cương: “Ánh mặt trời hôm nay thật đẹp, hoa mai trong vườn hoa bên ngoài đã nở rồi, tôi muốn đi dạo.”
Thẩm Tư Cương gật đầu, vừa cởi chiếc áo khoác ở trên người xuống, vừa đi về phía Giản Đường, mặc áo khoác lên trên người Giản Đường, lại kéo chặt một chút: “Đi đi rồi về, ánh mặt trời tốt nhưng mà đang mùa đông.”
Gật đầu, Giản Đường và bà Giản đi ra khỏi phòng, Thẩm Tư Cương nhìn quản gia Vương, quản gia Vương nhẹ nhàng không nói lời nào mà đi theo phía sau, nhưng cũng không đi lại gần, từ đầu đến cuối luôn giữ khoảng cách, chì nhìn theo.
Phía đông khu vườn có hai cây hoa mai, hoa mai đã nở hoa, rất đẹp, Giản Đường dừng lại ở chỗ hai cây hoa mai, quay người lại: “Bà nói đi, mấy tên khốn hãm hại Hạ Viên Miên bốn năm trước đã trở về thành phố S rồi?”
“Đúng vậy.”
“Bà với ông Giản tại sao lại biết được những chuyện này?” Cô không tin, địa điểm xảy ra chuyện năm ấy vốn dĩ không có camera quay lại, bộ dạng mấy tên khốn đó ngay đến cô cũng chưa từng gặp. Hai bố mẹ của cô lại gặp rồi sao?
“Tiểu Đường, con đừng có mở miệng ra là nói ông Giản, đó là bố ruột của con đấy.”
Về những lời bà Giản nói, trong lòng Giản Đường dòng máu cuồn cuộn, mím môi lại, sắc mặt lạnh lùng: “Nếu như bà Giản hôm nay là đến để ôn lại kỉ niệm cũ, vậy tôi nghĩ rằng, chúng ta không cần phải đứng ở đây nữa.”
“Khoan đã, Tiểu Đường!” Nhìn thấy Giản Đường sắp đi, bà Giản vội vội vàng vàng kéo lại, “Tiểu Đường... con không thể tha thứ cho mẹ và bố của con sao, mẹ có thể hiểu, mẹ và bố con đã làm tổn thương trái tim con. Nhưng mà chúng ta cũng bị ép. Sau lần đấu giá đó, chúng ta và bố của con cũng rất áy náy, lần này chúng ta đến thực sự muốn giúp con.”
Mắt Giản Đường nhấp nháy, trong đáy mắt có chút chua xót... rốt cuộc cô có nên tin hay không?
Lý trí nói với cô...
Tình cảm lại nói với cô...
Giản Đường lắc đầu, nắm chặt lấy tay, hít thở thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại: “Bà Giản, nói xem, hai người sao lại biết chuyện này?... Sao hai người lại biết những tên khốn đó chính là mấy người năm đó đã phạm tội?”
“Tiểu Đường, thực ra năm ấy làm chứng con hãm hại Hạ Viên Miên, ngoài nhật kí cuộc gọi nhật kí tin nhắn trong điện thoại Hạ Viên Miên và con, lúc đó còn có một người nửa say nửa tỉnh chứng kiến, lúc sự việc đang xảy ra, nhìn thấy chuyện bẩn thỉu ấy, nhưng cô ta sợ sẽ gặp chuyện không hay, nên không chọn cách báo cảnh sát, nhưng mà bộ dạng mấy tên khốn đó, cô ta vẫn nhớ được... Hôm trước, cô ta nhìn thấy mấy tên đó ở trong một quán rượu ở Bến Nhà Rồng.”
Bình luận facebook