Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 192 SỚM ĐÃ BẮT ĐẦU KẾ HOẠCH RỒI.Ay
CHƯƠNG 192 SỚM ĐÃ BẮT ĐẦU KẾ HOẠCH RỒI
“Phía cậu chủ?” Quản gia Vương biết chừng mực, người mà ông luôn trung thành là cậu chủ của gia đình này.
Giản Đường liền lấy điện thoại trong túi xách ra, vừa gọi điện thoại, vừa cười mỉm với quản gia Vương: “Để tôi hỏi xem.”
Đầu bên kia bắt máy, cô nói chuyện với người ở đầu dây bên kia mấy câu, chẳng qua là muốn về nhà họ Giản một chiến thôi mà, rồi lại chủ động đề nghị: “Nếu ông không yên tâm thì để Tô Mịch đi cùng tôi là được rồi.”
Toàn bộ hành trình, quản gia Vương ở một bên cung kính, nhưng lại luôn ông ý đến chiều hướng của Giản Đường.
Cúp điện thoại, Giản Đường dứt khoát giơ chiếc điện thoại trong tay ra, cuộc gọi gần nhất trên màn hình điện thoại chính là tên của Thẩm Tư Cương, “Quản gia Vương, cậu chủ đồng ý rồi, chỉ có điều phải để Tô Mịch đi cùng tôi thôi. Giờ tôi gọi điện cho Tô Mịch đây.”
Vừa đi, khóe mắt vừa ông ý đến quản gia Vương.
Cô cũng không bắt chẹt được người quản gia mới đến này, không biwwts có qua được mắt ông ta không nữa, còn về cuộc điện thaoij ban nãy, đương nhiên không phải là gọi cho Thẩm Tư Cương rồi.
Viết bừa một số điện thoại rồi lưu là “Thẩm Tư Cương”. Chính là giống với mánh khóe lừa gạt bằng điện thoại như bao người thôi.
Mọi người ai cũng đang đánh cờ, ai cũng muốn coi cô là con cờ.
Nhưng đã từng hỏi thử con cờ xem có đồng ý trở thành con cờ trong tay người đó hay chưa?
Đi vào trong phòng ngủ, đặc biệt chọn một bộ gọn gàng, rồi cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Tô Mịch: “chị Mịch, nếu có cơ hội có thể giúp em gột rửa được oan ức năm đó, chị sẽ giúp em chứ?”
Tô Mịch vừa bắt điện thoại, bên tai liền truyền đến câu hỏi thẳng đó của Giản Đường.
Cô lập tức dao động, sau đó dần thả lỏng cơ mặt, ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Chị sẽ giúp.”
Không quá nhiều lời, ba chữ “chị sẽ giúp” bất thình lình truyền đến tai Giản Đường, nhất thời, trái tim sớm đã nguội lạnh đã tạm thời ấm lại.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, Giản Đường lại bắt đầu do dự... chị Mịch chẳng hỏi gì hết... Nhưng sự do dự đó chỉ là trong nháy mắt, trong mắt cô lại kiên quyết không do dự!
Thay quần áo xong cô đi xuống nhà, đặc biệt quan sát vẻ mặt của quản gia Vương, thấy ông ta không nghi ngờ gì thì lúc này cô mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Thủ thuật che mắt kẻ khác này sợ nhất là đi gọi điện thoại cho người kia thì coi như lộ hết rồi.
Nhưng cô đặt cược đúng rồi. Chỉ sợ quản gia Vương cũng không ngờ rằng bình thường cô ít nói như thế mà lại dùng mánh khóe đó để lừa ông ta đâu?
Vừa vui mừng vì trước kia không có hành động nào khiến quản gia Vương nghi ngờ, vừa không nhịn được mà reo hò... Sắp, sắp được rời khỏi hắn ta rồi!
Lại đợi thêm một lúc nữa, xe của Tô Mịch đã đậu trước cửa rồi, Giản Đường đi lại, còn không quên nói với quản gia Vương: “À, quản gia Vương, tôi quên chưa cầm thỏi son ở trên bàn, phiền ông giúp rôi chạy đi một chuyến.”
Cô càng như vậy, ngược lại càng làm mất đi chút cảnh giác cuối cùng trong lòng quản gia Vương đó.
“Vâng, bà chủ.”
Không lâu sau, thỏi son đã được đưa đến tay Giản Đường. Cô nói câu “cảm ơn”. Cũng không quên dặn dò: “Hầm giúp tôi một bát tổ yến nhé, để tối làm bữa ăn khuya.”
Còn bảo: “Còn nữa, nước trong bồn tắm lúc nào cũng phải để nóng đấy, trời lạnh thế này về đến nhà chỉ muốn đi ngâm nước thôi.”
“Quần áo trong tủ quần áo của tôi đợt trước mang đi giặt được gửi lại rồi, quên mất không xịt nước hoa, quản gia Vương, chuyện này lại phải phiền ông rồi.”
Từng câu từng chữ cứ như thể hôm nay cô sẽ còn quay trở lại đây vậy, nhưng cũng chỉ có cô mới biết... lần này đi thì sẽ không quay lại nữa.
“Phiền gì chứ, việc nên làm mà. Bà chủ đi sớm về sớm nhé.”
Lúc lên xe, Tô Mịch kì lạ nhìn Giản Đường ngồi ở ghế phụ một cái, Tô Mịch lái xe, từ lúc Giản Đường ngồi lên xe là liền mất luôn cái tinh thần lúc đứng trước mặt quản gia Vương vừa rồi đó, cả người dựa ra sau ghế:
“Mấy hôm trước, người nhà họ Giản đã đến đây tìm em.”
Tô Mịch không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi nghe.
“Nói bọn họ hối hận rồi, bọn họ biết sai rồi.” Giản Đường mặt không cảm xúc, cứ như đang trần thuật lại một sự việc vậy, dường như cô không phải nhân vật chính vậy: “Thời gian trôi qua, em lấy đâu ra sức lực mà đi đôi co với họ chứ?
Họ nói phải thì chính là phải.
Nhưng Giản phu nhân lại lôi em sang một bên, nói cho em một tin.”
“Chuyện năm đó, Hạ Viên Miên chết, một đám lưu manh chạy mất. Em liền biến thành kẻ đầu sỏ. Muốn nói cũng chẳng nói rõ được, còn có nhân chứng vật chứng, tóm lại, em muốn lật ngược tình thế cũng khó.
Nhưng mà Giản phu nhân nói đám lưu manh đó quay lại rồi.”
Mí mắt Tô Mịch hếch lên, quay đều lại: “Tin tức đáng tin cậy không?”
Giản Đường bĩu bĩu môi: “Lúc đầu em cũng nghi ngờ.”
Cô lại nói tiếp: “Người nhà họ Giản vừa gọi điện thoại cho em, nói là đã tìm được mấy tên lưu manh lúc đầu đó. Kêu em qua đó một chuyến.”
“Kít~!” Một tiếng phanh gấp, cùng với đó là chiếc xe vội vàng dừng lại, Giản Đường bị bất ngờ không kịp phòng bị, người nghiêng về phía trước, xoa xoa cái đầu bị va vào: “chị Mịch, sao tự nhiên lại thắng phanh gấp thế?”
Tô Mịch nghiêm mặt lại: “Tiểu Đường, chúng ta về đi. Bố mẹ em là người có đạo đức thế nào chứ? Nếu chịu ra tay giúp em thì tại sao lúc mới xảy ra chuyện lại chẳng thèm đứng ra nói giúp em một câu chứ? Chúng ta không nên đi chuyến này nữa.”
Giản Đường bỗng bật cười: “chị Mịch, nếu chị là em, đến bây giờ chị còn quan tâm đến chân tướng không?”
Cô vừa nói, trông như kiểu tinh thần rất nhẹ nhõm, nhưng vị đắng trong miệng đó chỉ cô mới rõ nhất thôi.
Tô Mịch ngẩn người ra: “Em... Em... Em muốn... trốn?” Lúc nói đến chữ “trốn” cuối cùng đó, Tô Mịch dường như đang run rẩy mà rít lên.
Nếu Giản Đường không phải vì quan tâm đến chân tướng mà lại vội vã đến nhà họ Giản thế thì còn có thể là thế nào nữa chứ?
“Người nhà họ Giản hối hận cũng được, có mưu đồ khác cũng kệ, em nói với bọn họ: Trước tiên phải chuẩn bị cho em chứng minh thư đã. Tổng giám đốc Thẩm thu mất chứng minh thư của em rồi, em khó mà hành sự, em không làm được chứng minh thư nhưng tổng giám đốc Giản nhất định có cách, nếu ông ta vẫn muốn đạt được thứ gì đó từ em thì ông ta sẽ nghĩ cách giúp em làm chứng minh thư thôi.”
Tô Mịch không dám tin người con gái đang ngồi bên cạnh mình nữa, trong trí nhớ của cô, người con gái đó luôn vâng vâng dạ dạ, không nói nhiều. Giản Đường của nhiều năm trước kiều diễm đến mức nào, dù sao cô cũng không thấy rằng Giản Đường mà cô thấy đó chính là một người con gái ngốc luôn nghe lời, miệt mài làm việc, rất đỗi bình thường, rất không được người ta coi trọng.
Nhưng chính Giản Đường mà cô cho rằng không được coi trọng, rất đỗi bình thường ấy lại có thể dễ dàng ngấm ngầm mưu tính vợ chồng nhà họ Giản để khiến họ giúp cô làm chứng minh thư.
“Trùng hợp là hai hôm trước Giản phu nhân đã gọi điện đến bảo là chứng minh thư mới của em đã làm xong rồi.” Giản Đường quay người lại đối mặt với Tô Mịch: “chị Mịch, lần này chúng ta chỉ đến nhà họ Giản lấy chứng minh thư mới thôi. Sau đó em sẽ đánh chị ngất đi, tất cả những chuyện này đều sẽ không liên quan đến chị nữa. Đương nhiên bây giờ chị cũng có thể đi báo cáo với tổng giám đốc Thẩm là em muốn bỏ trốn.”
Không phải Tô Mịch không do dự, cuối cùng than một tiếng rồi cắn chặt răng... Cứ coi như, coi như tác thành cho cô của năm đó đi!
Tiếng khởi động lại xe không tiếng động, lại lái xe vào giữa lòng đường,
“Phía cậu chủ?” Quản gia Vương biết chừng mực, người mà ông luôn trung thành là cậu chủ của gia đình này.
Giản Đường liền lấy điện thoại trong túi xách ra, vừa gọi điện thoại, vừa cười mỉm với quản gia Vương: “Để tôi hỏi xem.”
Đầu bên kia bắt máy, cô nói chuyện với người ở đầu dây bên kia mấy câu, chẳng qua là muốn về nhà họ Giản một chiến thôi mà, rồi lại chủ động đề nghị: “Nếu ông không yên tâm thì để Tô Mịch đi cùng tôi là được rồi.”
Toàn bộ hành trình, quản gia Vương ở một bên cung kính, nhưng lại luôn ông ý đến chiều hướng của Giản Đường.
Cúp điện thoại, Giản Đường dứt khoát giơ chiếc điện thoại trong tay ra, cuộc gọi gần nhất trên màn hình điện thoại chính là tên của Thẩm Tư Cương, “Quản gia Vương, cậu chủ đồng ý rồi, chỉ có điều phải để Tô Mịch đi cùng tôi thôi. Giờ tôi gọi điện cho Tô Mịch đây.”
Vừa đi, khóe mắt vừa ông ý đến quản gia Vương.
Cô cũng không bắt chẹt được người quản gia mới đến này, không biwwts có qua được mắt ông ta không nữa, còn về cuộc điện thaoij ban nãy, đương nhiên không phải là gọi cho Thẩm Tư Cương rồi.
Viết bừa một số điện thoại rồi lưu là “Thẩm Tư Cương”. Chính là giống với mánh khóe lừa gạt bằng điện thoại như bao người thôi.
Mọi người ai cũng đang đánh cờ, ai cũng muốn coi cô là con cờ.
Nhưng đã từng hỏi thử con cờ xem có đồng ý trở thành con cờ trong tay người đó hay chưa?
Đi vào trong phòng ngủ, đặc biệt chọn một bộ gọn gàng, rồi cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Tô Mịch: “chị Mịch, nếu có cơ hội có thể giúp em gột rửa được oan ức năm đó, chị sẽ giúp em chứ?”
Tô Mịch vừa bắt điện thoại, bên tai liền truyền đến câu hỏi thẳng đó của Giản Đường.
Cô lập tức dao động, sau đó dần thả lỏng cơ mặt, ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Chị sẽ giúp.”
Không quá nhiều lời, ba chữ “chị sẽ giúp” bất thình lình truyền đến tai Giản Đường, nhất thời, trái tim sớm đã nguội lạnh đã tạm thời ấm lại.
Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, Giản Đường lại bắt đầu do dự... chị Mịch chẳng hỏi gì hết... Nhưng sự do dự đó chỉ là trong nháy mắt, trong mắt cô lại kiên quyết không do dự!
Thay quần áo xong cô đi xuống nhà, đặc biệt quan sát vẻ mặt của quản gia Vương, thấy ông ta không nghi ngờ gì thì lúc này cô mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Thủ thuật che mắt kẻ khác này sợ nhất là đi gọi điện thoại cho người kia thì coi như lộ hết rồi.
Nhưng cô đặt cược đúng rồi. Chỉ sợ quản gia Vương cũng không ngờ rằng bình thường cô ít nói như thế mà lại dùng mánh khóe đó để lừa ông ta đâu?
Vừa vui mừng vì trước kia không có hành động nào khiến quản gia Vương nghi ngờ, vừa không nhịn được mà reo hò... Sắp, sắp được rời khỏi hắn ta rồi!
Lại đợi thêm một lúc nữa, xe của Tô Mịch đã đậu trước cửa rồi, Giản Đường đi lại, còn không quên nói với quản gia Vương: “À, quản gia Vương, tôi quên chưa cầm thỏi son ở trên bàn, phiền ông giúp rôi chạy đi một chuyến.”
Cô càng như vậy, ngược lại càng làm mất đi chút cảnh giác cuối cùng trong lòng quản gia Vương đó.
“Vâng, bà chủ.”
Không lâu sau, thỏi son đã được đưa đến tay Giản Đường. Cô nói câu “cảm ơn”. Cũng không quên dặn dò: “Hầm giúp tôi một bát tổ yến nhé, để tối làm bữa ăn khuya.”
Còn bảo: “Còn nữa, nước trong bồn tắm lúc nào cũng phải để nóng đấy, trời lạnh thế này về đến nhà chỉ muốn đi ngâm nước thôi.”
“Quần áo trong tủ quần áo của tôi đợt trước mang đi giặt được gửi lại rồi, quên mất không xịt nước hoa, quản gia Vương, chuyện này lại phải phiền ông rồi.”
Từng câu từng chữ cứ như thể hôm nay cô sẽ còn quay trở lại đây vậy, nhưng cũng chỉ có cô mới biết... lần này đi thì sẽ không quay lại nữa.
“Phiền gì chứ, việc nên làm mà. Bà chủ đi sớm về sớm nhé.”
Lúc lên xe, Tô Mịch kì lạ nhìn Giản Đường ngồi ở ghế phụ một cái, Tô Mịch lái xe, từ lúc Giản Đường ngồi lên xe là liền mất luôn cái tinh thần lúc đứng trước mặt quản gia Vương vừa rồi đó, cả người dựa ra sau ghế:
“Mấy hôm trước, người nhà họ Giản đã đến đây tìm em.”
Tô Mịch không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi nghe.
“Nói bọn họ hối hận rồi, bọn họ biết sai rồi.” Giản Đường mặt không cảm xúc, cứ như đang trần thuật lại một sự việc vậy, dường như cô không phải nhân vật chính vậy: “Thời gian trôi qua, em lấy đâu ra sức lực mà đi đôi co với họ chứ?
Họ nói phải thì chính là phải.
Nhưng Giản phu nhân lại lôi em sang một bên, nói cho em một tin.”
“Chuyện năm đó, Hạ Viên Miên chết, một đám lưu manh chạy mất. Em liền biến thành kẻ đầu sỏ. Muốn nói cũng chẳng nói rõ được, còn có nhân chứng vật chứng, tóm lại, em muốn lật ngược tình thế cũng khó.
Nhưng mà Giản phu nhân nói đám lưu manh đó quay lại rồi.”
Mí mắt Tô Mịch hếch lên, quay đều lại: “Tin tức đáng tin cậy không?”
Giản Đường bĩu bĩu môi: “Lúc đầu em cũng nghi ngờ.”
Cô lại nói tiếp: “Người nhà họ Giản vừa gọi điện thoại cho em, nói là đã tìm được mấy tên lưu manh lúc đầu đó. Kêu em qua đó một chuyến.”
“Kít~!” Một tiếng phanh gấp, cùng với đó là chiếc xe vội vàng dừng lại, Giản Đường bị bất ngờ không kịp phòng bị, người nghiêng về phía trước, xoa xoa cái đầu bị va vào: “chị Mịch, sao tự nhiên lại thắng phanh gấp thế?”
Tô Mịch nghiêm mặt lại: “Tiểu Đường, chúng ta về đi. Bố mẹ em là người có đạo đức thế nào chứ? Nếu chịu ra tay giúp em thì tại sao lúc mới xảy ra chuyện lại chẳng thèm đứng ra nói giúp em một câu chứ? Chúng ta không nên đi chuyến này nữa.”
Giản Đường bỗng bật cười: “chị Mịch, nếu chị là em, đến bây giờ chị còn quan tâm đến chân tướng không?”
Cô vừa nói, trông như kiểu tinh thần rất nhẹ nhõm, nhưng vị đắng trong miệng đó chỉ cô mới rõ nhất thôi.
Tô Mịch ngẩn người ra: “Em... Em... Em muốn... trốn?” Lúc nói đến chữ “trốn” cuối cùng đó, Tô Mịch dường như đang run rẩy mà rít lên.
Nếu Giản Đường không phải vì quan tâm đến chân tướng mà lại vội vã đến nhà họ Giản thế thì còn có thể là thế nào nữa chứ?
“Người nhà họ Giản hối hận cũng được, có mưu đồ khác cũng kệ, em nói với bọn họ: Trước tiên phải chuẩn bị cho em chứng minh thư đã. Tổng giám đốc Thẩm thu mất chứng minh thư của em rồi, em khó mà hành sự, em không làm được chứng minh thư nhưng tổng giám đốc Giản nhất định có cách, nếu ông ta vẫn muốn đạt được thứ gì đó từ em thì ông ta sẽ nghĩ cách giúp em làm chứng minh thư thôi.”
Tô Mịch không dám tin người con gái đang ngồi bên cạnh mình nữa, trong trí nhớ của cô, người con gái đó luôn vâng vâng dạ dạ, không nói nhiều. Giản Đường của nhiều năm trước kiều diễm đến mức nào, dù sao cô cũng không thấy rằng Giản Đường mà cô thấy đó chính là một người con gái ngốc luôn nghe lời, miệt mài làm việc, rất đỗi bình thường, rất không được người ta coi trọng.
Nhưng chính Giản Đường mà cô cho rằng không được coi trọng, rất đỗi bình thường ấy lại có thể dễ dàng ngấm ngầm mưu tính vợ chồng nhà họ Giản để khiến họ giúp cô làm chứng minh thư.
“Trùng hợp là hai hôm trước Giản phu nhân đã gọi điện đến bảo là chứng minh thư mới của em đã làm xong rồi.” Giản Đường quay người lại đối mặt với Tô Mịch: “chị Mịch, lần này chúng ta chỉ đến nhà họ Giản lấy chứng minh thư mới thôi. Sau đó em sẽ đánh chị ngất đi, tất cả những chuyện này đều sẽ không liên quan đến chị nữa. Đương nhiên bây giờ chị cũng có thể đi báo cáo với tổng giám đốc Thẩm là em muốn bỏ trốn.”
Không phải Tô Mịch không do dự, cuối cùng than một tiếng rồi cắn chặt răng... Cứ coi như, coi như tác thành cho cô của năm đó đi!
Tiếng khởi động lại xe không tiếng động, lại lái xe vào giữa lòng đường,
Bình luận facebook