Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 194.Ay
CHƯƠNG 194
Trong bệnh viện, ông cố Thẩm vẫn chưa ra khỏi cánh cửa đại diện cho nguy cơ đó, người đàn ông đứng trước cửa bỗng có chút bất an.
Sau khi mắt phải lại nháy thêm lần nữa, trong lòng anh càng thêm bất an hơn.
Anh nghiêng đầu nhìn vào cửa, rồi lại hỏi quản gia bên cạnh ông cụ: “Rốt cuộc tại sao ông nội lại ngất đi thế?”
“Ông cụ là đột nhiên...” Quản gia nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đấy, đang nói thì cánh cửa mở ra, một người mặc áo khoác trắng từ trong đi ra, Thẩm Tư Cương giơ tay ra ngăn bác sĩ mặc áo khoác trắng đó lại: “Người trong kia là ông nội tôi, giờ tình trạng của ông tôi thế nào rồi?”
Người mặc áo khoác trắng đó không nghĩ là sẽ bỗng nhiên bị người ta chặn đường lại hỏi thế: “Ông nội của anh không hề...”
“Ông cố nhà chúng tôi là chủ tịch tập đoàn tài chính Thẩm thị, bệnh viện các người phải điều trị cho cẩn thận vào đấy.”
Không đợi người mặc áo khoác trắng đó nói hoàn chỉnh một chữ, quản gia đang đợi bên cạnh bỗng nhiên ngắt lời.
Đầu óc tên bác sĩ đó cũng nhanh thật, trong phút chốc đã chữa lại, nói rằng tình hình vẫn chưa được rõ ràng vẫn cần quan sát kiểm tra kĩ hơn.
Người đàn ông không nói gì, chân phải bước sang một bên tránh đường cho tên bác sĩ kia, đồng thời lại cầm điện thoại lên, vừa ra vẻ vô ý nghiêng đầu về phía lão quản gia đang lặng lẽ ở một bên kia mà nhếch mày: “Bạch Dương Hàng cũng là người học y, thuật chữa bệnh được coi trọng, cũng rất nổi tiếng, có cậu ta ở đấy tôi mới yên tâm.”
Lão quản gia nhếch mí mắt, ngẩng đầu lên há hốc mồm, ông định nói gì với người đàn ông trước mặt đó nhưng mà ông có nói gì cũng đều là sai thôi.
Lại có cảm giác tiến thoái lưỡng nam, người câm ăn hoàng liên.
Mà cậu chủ nhà họ Thẩm này của ông trước giờ là tuýp người hành động, mồm vừa nói vừa gọi điện cho cậu chủ nhà họ Bạch, còn chưa đợi ông ngăn lại thì cậu chủ đã gọi điện đi rồi, cũng đã bắt máy rồi... Ông còn có thể nói gì nữa đây?
“Bạch Dương Hàng, cậu đến bệnh viện phụ thuộc XX một chuyến đi... Ừ, ông cố bị ngất. Bác sĩ ở bệnh viện phụ thuộc này đang cấp cứu. Cậu đến đây một lát, xem xem ông cố có còn cứu được nữa không.”
Lão quản gia ở một bên nghe đến câu cuối cùng cuta Thẩm Tư Cương thì sắc mặt đã bắt đầu khó coi rồi... Lời cậu chủ nói cứ như thể ông cố sắp chết rồi vậy.
Cho dù nhà họ Bạch và nhà họ Thẩm có quan hệ hợp tác, cậu chủ nhà họ Bạch vô cùng thân thiết với nhà họ Thẩm bọn họ... Thì suy cho cùng cũng là người ngoài thôi, trực tiếp nói ông cố nhà họ Thẩm sắp chết rồi trước mặt một người ngoài như thế, chuyện này... không thích hợp đâu chăng?
Còn đầu dây bên kia, sau khi Bạch Dương Hàng nhận được điện thoại, khuôn mặt cổ quái... Lại là trò đùa gì nữa đây? Nghe giọng điệu của thằng cha Thẩm Tư Cương này sao chẳng giống kiểu ông cố nhà cậu ta sắp chết thế nhỉ?
“Thẩm Tư Cương, đùa vầy không vui đâu.”
Thẩm Tư Cương cười lạnh lùng, vừa đúng lúc trước mặt có tên bác sĩ vừa đi ra từ phòng cấp cứu, trong tay đang vê va món đồ gì đó, lại đi vòng lại, trong đáy mắt bỗng vụt qua ý tưởng lạ, rồi giơ tay ra chặn tên bác sĩ xui xẻo đó lại:
“Bác sĩ, anh nói với người trong điện thoại này xem có phải tình hình của ông nội tôi không được khả quan cho lắm không?”
Lúc trước lão quản gia bỗng nhiên chen lời vào, lần này Thẩm Đệ Nhị lập tức bày ra khuôn mặt dữ tợn rất có năng lực chắn trước mặt lão quản gia, ý kiểu rất thổ phỉ “ông dám phá đám thử xem”.
Lúc này tên bác sĩ kia không có ai nhắc nhở nữa, chỉ nghĩ đến việc vừa nãy lão quản gia ngăn anh ta nói ra sự thật, vừa ra hiệu ngầm cho anh ta nên tên bác sĩ đó nói lại một lần như lúc trước, lần này còn cố ý đem tình hình nói nghiêm trọng hơn chút nữa cơ.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Thẩm Tư Cương lại cầm điện thoại đặt vào bên tai, “Bạch Dương Hàng, tình hình chính là như vậy đấy, cậu nghe thấy rồi chứ? Tôi không có đùa với cậu. Bác sĩ cũng nói rồi, tình hình của ông nội tôi rất không khả quan.”
Vừa nói, vừa cố gật cằm với bác sĩ: Anh có thể đi rồi.
Còn khuôn mặt già của lão quản gia sắp đen như bánh nướng rồi... Tình hình bây giừo là thế nào chứ?
Nghĩ đến đây, lão quản gia chỉ hận không thể băm tên bác sĩ không có năng lực kia ra thôi.
Mí mắt Thẩm Tư Cương lại giật mạnh một cái, sự bất an trong lòng anh lại càng tăng thêm.... Lại nhìn cửa phòng cấp cứu tiếp, tình hình của ông nội anh không hề nghiêm trọng. Không phải ông nội... Vậy, sự bất an vô cùng trong lòng anh lại là tại sao chứ?
Ngay lập tức sắc mặt anh đột ngột thay đổi, không kịp thu điện thoại trong tay lại, lại gọi điện thoại về nhà: “Bà chủ hôm nay ổn không?”
“Bà chủ đi chúc thọ Giản phu nhân rồi mà.”
Thẩm Tư Cương hếch hếch mũi: “Chuyện quan trọng như vậy tại sao ông lại không nói với tôi?”
Đầu dây bên kia, quản gia Vương ngẩn ra: “Không phải bà chủ chủ động gọi điện cho cậu xin phép rồi sao?”
Ầm!
Tiếng nổ bên tai, trong lòng anh rối như tơ vò... Không hề nhận cuộc điện thoại nào của cô mà!
Trong bệnh viện, ông cố Thẩm vẫn chưa ra khỏi cánh cửa đại diện cho nguy cơ đó, người đàn ông đứng trước cửa bỗng có chút bất an.
Sau khi mắt phải lại nháy thêm lần nữa, trong lòng anh càng thêm bất an hơn.
Anh nghiêng đầu nhìn vào cửa, rồi lại hỏi quản gia bên cạnh ông cụ: “Rốt cuộc tại sao ông nội lại ngất đi thế?”
“Ông cụ là đột nhiên...” Quản gia nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu đấy, đang nói thì cánh cửa mở ra, một người mặc áo khoác trắng từ trong đi ra, Thẩm Tư Cương giơ tay ra ngăn bác sĩ mặc áo khoác trắng đó lại: “Người trong kia là ông nội tôi, giờ tình trạng của ông tôi thế nào rồi?”
Người mặc áo khoác trắng đó không nghĩ là sẽ bỗng nhiên bị người ta chặn đường lại hỏi thế: “Ông nội của anh không hề...”
“Ông cố nhà chúng tôi là chủ tịch tập đoàn tài chính Thẩm thị, bệnh viện các người phải điều trị cho cẩn thận vào đấy.”
Không đợi người mặc áo khoác trắng đó nói hoàn chỉnh một chữ, quản gia đang đợi bên cạnh bỗng nhiên ngắt lời.
Đầu óc tên bác sĩ đó cũng nhanh thật, trong phút chốc đã chữa lại, nói rằng tình hình vẫn chưa được rõ ràng vẫn cần quan sát kiểm tra kĩ hơn.
Người đàn ông không nói gì, chân phải bước sang một bên tránh đường cho tên bác sĩ kia, đồng thời lại cầm điện thoại lên, vừa ra vẻ vô ý nghiêng đầu về phía lão quản gia đang lặng lẽ ở một bên kia mà nhếch mày: “Bạch Dương Hàng cũng là người học y, thuật chữa bệnh được coi trọng, cũng rất nổi tiếng, có cậu ta ở đấy tôi mới yên tâm.”
Lão quản gia nhếch mí mắt, ngẩng đầu lên há hốc mồm, ông định nói gì với người đàn ông trước mặt đó nhưng mà ông có nói gì cũng đều là sai thôi.
Lại có cảm giác tiến thoái lưỡng nam, người câm ăn hoàng liên.
Mà cậu chủ nhà họ Thẩm này của ông trước giờ là tuýp người hành động, mồm vừa nói vừa gọi điện cho cậu chủ nhà họ Bạch, còn chưa đợi ông ngăn lại thì cậu chủ đã gọi điện đi rồi, cũng đã bắt máy rồi... Ông còn có thể nói gì nữa đây?
“Bạch Dương Hàng, cậu đến bệnh viện phụ thuộc XX một chuyến đi... Ừ, ông cố bị ngất. Bác sĩ ở bệnh viện phụ thuộc này đang cấp cứu. Cậu đến đây một lát, xem xem ông cố có còn cứu được nữa không.”
Lão quản gia ở một bên nghe đến câu cuối cùng cuta Thẩm Tư Cương thì sắc mặt đã bắt đầu khó coi rồi... Lời cậu chủ nói cứ như thể ông cố sắp chết rồi vậy.
Cho dù nhà họ Bạch và nhà họ Thẩm có quan hệ hợp tác, cậu chủ nhà họ Bạch vô cùng thân thiết với nhà họ Thẩm bọn họ... Thì suy cho cùng cũng là người ngoài thôi, trực tiếp nói ông cố nhà họ Thẩm sắp chết rồi trước mặt một người ngoài như thế, chuyện này... không thích hợp đâu chăng?
Còn đầu dây bên kia, sau khi Bạch Dương Hàng nhận được điện thoại, khuôn mặt cổ quái... Lại là trò đùa gì nữa đây? Nghe giọng điệu của thằng cha Thẩm Tư Cương này sao chẳng giống kiểu ông cố nhà cậu ta sắp chết thế nhỉ?
“Thẩm Tư Cương, đùa vầy không vui đâu.”
Thẩm Tư Cương cười lạnh lùng, vừa đúng lúc trước mặt có tên bác sĩ vừa đi ra từ phòng cấp cứu, trong tay đang vê va món đồ gì đó, lại đi vòng lại, trong đáy mắt bỗng vụt qua ý tưởng lạ, rồi giơ tay ra chặn tên bác sĩ xui xẻo đó lại:
“Bác sĩ, anh nói với người trong điện thoại này xem có phải tình hình của ông nội tôi không được khả quan cho lắm không?”
Lúc trước lão quản gia bỗng nhiên chen lời vào, lần này Thẩm Đệ Nhị lập tức bày ra khuôn mặt dữ tợn rất có năng lực chắn trước mặt lão quản gia, ý kiểu rất thổ phỉ “ông dám phá đám thử xem”.
Lúc này tên bác sĩ kia không có ai nhắc nhở nữa, chỉ nghĩ đến việc vừa nãy lão quản gia ngăn anh ta nói ra sự thật, vừa ra hiệu ngầm cho anh ta nên tên bác sĩ đó nói lại một lần như lúc trước, lần này còn cố ý đem tình hình nói nghiêm trọng hơn chút nữa cơ.
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện!
Thẩm Tư Cương lại cầm điện thoại đặt vào bên tai, “Bạch Dương Hàng, tình hình chính là như vậy đấy, cậu nghe thấy rồi chứ? Tôi không có đùa với cậu. Bác sĩ cũng nói rồi, tình hình của ông nội tôi rất không khả quan.”
Vừa nói, vừa cố gật cằm với bác sĩ: Anh có thể đi rồi.
Còn khuôn mặt già của lão quản gia sắp đen như bánh nướng rồi... Tình hình bây giừo là thế nào chứ?
Nghĩ đến đây, lão quản gia chỉ hận không thể băm tên bác sĩ không có năng lực kia ra thôi.
Mí mắt Thẩm Tư Cương lại giật mạnh một cái, sự bất an trong lòng anh lại càng tăng thêm.... Lại nhìn cửa phòng cấp cứu tiếp, tình hình của ông nội anh không hề nghiêm trọng. Không phải ông nội... Vậy, sự bất an vô cùng trong lòng anh lại là tại sao chứ?
Ngay lập tức sắc mặt anh đột ngột thay đổi, không kịp thu điện thoại trong tay lại, lại gọi điện thoại về nhà: “Bà chủ hôm nay ổn không?”
“Bà chủ đi chúc thọ Giản phu nhân rồi mà.”
Thẩm Tư Cương hếch hếch mũi: “Chuyện quan trọng như vậy tại sao ông lại không nói với tôi?”
Đầu dây bên kia, quản gia Vương ngẩn ra: “Không phải bà chủ chủ động gọi điện cho cậu xin phép rồi sao?”
Ầm!
Tiếng nổ bên tai, trong lòng anh rối như tơ vò... Không hề nhận cuộc điện thoại nào của cô mà!
Bình luận facebook