Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 196 CUỐI CÙNG CÔ CŨNG TỈNH RỒI.Ay
CHƯƠNG 196 CUỐI CÙNG CÔ CŨNG TỈNH RỒI
Vị quản gia nhà họ Thẩm này, địa vị còn cao hơn quản gia Hạ rất nhiều, trước đây luôn một lòng một dạ đi theo bên cạnh ông cố, đương nhiên chỉ nghe theo lệnh của ông cố Thẩm thôi rồi, cũng đương nhiên là người tín nhiệm nhất bên cạnh ông cố rồi, nhưng ông ta lại chưa từng được biết ông cố còn có kế hoạch như vậy, muốn mượn cớ bị bệnh để bắt Giản Đường đi... Ngay lập tức, trong lòng ông ta thầm buồn bực, láng máng đoán ra được chuyện gì rồi.
Nhưng giờ phút này lại không thể nói thứ đã đoán ra được trong lòng kia nói ra trước mặt Thẩm Tư Cương được.
“Cậu chủ, lão đây hầu hạ ông cố cả đời rồi, theo lí mà nói nếu ông cố thật sự muốn mượn cớ bị bệnh để bắt cóc cô... Giản phu nhân thì đáng lẽ lão đây cũng biết mới phải chứ.” Quản gia khuyên bảo hết nước hết cái:
“Cậu chủ, lão đây xin thề với cậu, ông cố lần này không hề mượn cớ bị bệnh để làm gì cô Giản cả.”
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!
Ánh mắt xa xăm của Thẩm Tư Cương nhìn quản gia trước mặt, cũng có thể nói lão quản gia luôn hầu hạ bên cạnh ông cố đã nhìn Thẩm Tư Cương anh trưởng thành, với sự hiểu biết về lão quản gia này thì Thẩm Tư Cương không cảm thấy lúc này lão quản gia đó đang nói dối.
Vậy thì... Thật sự không liên quan đến ông nội sao?
Đôi mắt phượng hoàng hờ hững mà thâm sâu, lông mi dài rủ xuống, bắt đầu suy nghĩ sâu xa, nếu không phải ông nội... Thì là ai chứ?
Bỗng nhiên nắm nắm đấm lại... Cho dù là ai!
Lão quản gia đang đối mặt với Thẩm Tư Cương, mà lúc này trên khuôn mặt đầy vết tích của năm tháng kia của ông đang viết đầy vẻ hoảng sợ!
Lão quản gia lại hít một hơi lạnh... Trong kí ức của ông, rất lâu rồi ông không nhìn thấy bộ dạng đầy sát khí này của cậu chủ!
“Cậu chủ, cậu muốn làm gì!”
Lão quản gia lao lên, ngăn Thẩm Tư Cương đang quay người rời đi lại.
“Tránh ta!”
“Cậu chủ, không được kích động!” Không được, ông tuyệt đối không thể thả cậu chủ bây giờ cứ thế rời đi như này được, nếu không chẳng ai biết được cậu chủ sẽ làm ra chuyện gì đâu!
Lão quản gia hết sức lo lắng!
“Hư~ người không rõ tung tích đó là vợ tôi! Ông bảo tôi làm sao mà bình tĩnh cho được! Ông tránh ra! Ông cũng là người lâu năm trong nhà họ Thẩm rồi, tôi không muốn ra tay với ông đâu.” Mặt người đàn ông lạnh lùng, hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo làm đông cứng lão quản gia lại: “Thẩm Đệ Nhị, kéo ông ta ra!”
Thẩm Đệ Nhị lập tức đi lên trước, lão quản gia đã không ngăn Thẩm Tư Cương lại được, ngược lại còn bị Thẩm Đệ Nhị kéo ra mà không tốn tí sức nào, suy cho cùng thì ông ta cũng đã trải qua sương gió mấy chục năm này rồi, cũng lập tức hiểu được điều nên làm nhất lúc này.
Tuyệt đối không thể để cậu chủ chạy ra ngoài lúc này!... Đáy mắt lão quản gia lóe lên tia sáng, cũng không đuổi theo Thẩm Tư Cương nữa mà quay gót lao nhanh về phía phòng cấp cứu.
“Tóm lấy ông ta!” Thẩm Tư Cương ung dung lạnh lùng quát lên một tiếng, Thẩm Đệ Nhị lập tức nhanh tay nhanh mắt một tay từ đằng sau túm lấy lão quản gia: “Xin lỗi nhé, tình hình gấp gáp. Ra tay không biết nặng nhẹ sao.” Thẩm Đệ Nhị khuôn mặt không chút biểu cảm nói với lão quản gia.
Con ngươi lạnh lùng của Thẩm Tư Cương quét về phía lão quản gia, rồi dừng ánh mắt trên mặt Thẩm Đệ Nhị: “Trông chừng kĩ ông ta đấy.” Ánh mắt lạnh lùng lại từ từ quét về phía cánh cửa phòng cấp cứu, con ngươi đen nhánh híp lại, bờ môi mỏng lại nói tiếp: “Còn cả... căn phòng kia nữa!” Anh vẫn chưa gạt bỏ triệt để sự nghi ngờ với ông cụ đang nằm trong căn phòng kia đâu.
Lão quản gia lập tức hiểu được, nổi giận trợn trừng con mắt: “Cậu chủ! Cậu không được phép!” Trông chừng ông ta, rồi lại trông chừng cả ông cố đang nằm sau cánh cửa kia nữa... Vậy chẳng phải sự giam cầm trá hình hay sao?
Ông ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi khỏi hướng phòng cấp cứu, ông ta không dám tin!
“Thẩm Đệ Nhị, cậu thả tay ra! Mau đi ngăn cậu chủ lại, ông cố tuyệt đối không muốn cậu chủ làm ra chuyện tổn hại đến thanh danh nhà họ Thẩm đâu!” Lão quản gia sắc mặt sốt ruột, nhưng Thẩm Đệ Nhị lại chẳng hề nhúc nhích, lão quản gia khẩn thiết mà hét to lên: “Mau đi đi! Sao cậu lại bắt tôi làm gì!”
“Mạo phạm rồi, tuy ông là người lớn tuổi ở đây. Nhưng ai cũng có chủ riêng.” Ý của câu này chính là cậu chỉ nghe theo lệnh của Thẩm Tư Cương thôi.
“Cậu! Vậy là cậu đang hại cậu chủ đấy!”
“Boss tự có dự tính của mình.”
......
Bên này, Thẩm Đệ Nhị đang canh chừng ông cố Thẩm và người bên cạnh ông ta. Điện thoại của lão quản gia “không cẩn thận” bị rơi vỡ rồi.
Bên này, Thẩm Tư Cương đang nóng vội đi huy động mọi mối quan hệ mà anh ta có thể để tìm Giản Đường.
Thực ra trong lòng anh biết rằng người phụ nữ đó e là đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng vẫn mong tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, vậy nên trên cả quãng đường, anh vừa điều khiển từ xa để huy động các lực lượng đi tìm người, vừa cứ cách năm phút lại gọi điện về nhà một lần, hỏi dò quản gia Vương xem người phụ nữ đó đã về nhà chưa... Tuy biết chỉ cần người phụ nữ đó về nhà thì quản gia Vương nhất định sẽ báo cáo cho mình đầu tiên.
Mí mắt phải càng ngày càng nháy nhiều hơn, sự hoảng loạn không biết từ đâu đến đó là cảm giác mà Thẩm Tư Cương anh sống đến từng tuổi này chưa từng có bao giờ.
Ấn đường của người đàn ông trong xe đã vặn chặt lại thành sợi dây thừng rồi.
Xe của anh lao nhanh như bay trên đường, mà hướng đi lại chính là nhà họ Giản!
Trước cửa nhà họ Giản, bỗng nhiên vang lên tiếng phanh xe gấp, tiếng động ầm vang, lại phát ra tiếng vang lớn động trời, “Vù~~~”
Âm thanh ấy nghe mà khiến Giản phu nhân đang uống trà bỗng hoảng loạn trong lòng, chiếc cốc trong tay “răng rắc” một tiếng rơi xuống dưới đất, vỡ thành mấy mảnh.
“Chuyện, chuyện gì vậy?”
Còn Giản Chương Đằng vừa đi về phía phòng làm việc cũng bị tiếng vang ầm đó làm cho giật bắn mình, vội vàng đứng lại đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống dưới... Lập tức da mặt cứng lại!
Xe của Thẩm Tư Cương!
Lúc này, trong lòng Giản Chương Đằng hiện lên vô phỏng đoán... Sao cậu ta lại đến đây!
Thẩm Tư Cương không phải đáng lẽ nên ở trong bệnh viện chăm sóc cho ông cố Thẩm hay sao?
Lẽ nào cậu ta là vì...
Vô số phỏng đoán, chân ông lại không dám do dự mà bước ra khỏi cánh cửa phòng làm việc, vội vàng rảo bước đi xuống dưới nhà.
“Giản Chương Đằng, Giản Đường đâu!”
Sắc mặt Giản Chương Đằng cứng đờ ra: “Tiểu Đường đã rời khỏi...”
“Tôi đến không phải để nghe ông nói lời thừa thãi đâu!”
“Tôi... Tôi thực sự không biết mà. Lẽ nào Tiểu Đường con bé vẫn chưa đi sao? Nhưng mà là cô Tô đích thân đến đón Tiểu Đường mà. Tổng giám đốc Thẩm à, có khi nào là hai đứa trẻ đó ham chơi nên đi đâu dạo phố rồi chăng?”
......
Giản Chương Đằng ở nhà họ Giản như đang đối diện với cường địch vậy, còn Giản Đường đang ở trong một căn nhà kho cũ, bị tạt một chậu nước lạnh cho tỉnh lại.
Bóng đèn chân không cũ kĩ trên đỉnh đầu, còn là loại bóng đèn cũ mà rất nhiều nhà sử dụng vào những năm tám, chín mươi nữa.
Lờ mờ tỉnh lại, lúc mở mắt ra lại bị ánh đèn không quá sáng của chiếc bóng đèn chân không cũ kĩ đó đập vào mắt, cô định giơ tay lên theo bản năng để che ánh sáng ấy đi nhưng lại không động đậy được, cúi mắt nhìn xuống thì mới phát hiện ra mình đã bị trói vào trên ghế, hai tay bị trói quặt ra sau lưng ghế,
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!”
Một giọng nói bất ngờ vang lên.
Giản Đường nhìn ra, lúc nhìn bóng người đó, cô khẽ cười một cái, cũng không biết là tiếng cười châm biếm hay là cười gượng nữa.
“Cô còn dám cười sao!”
Phản ứng của Giản Đường khi đối diện với tên bắt cóc đang phẫn nộ lạ thường kia lại bình tĩnh lạ thường, vượt ra khỏi dự liệu của người đang phẫn nộ kia.
Mà sự bình tĩnh của cô lại khiến người trước mặt cô không thể chấp nhận được!
Vị quản gia nhà họ Thẩm này, địa vị còn cao hơn quản gia Hạ rất nhiều, trước đây luôn một lòng một dạ đi theo bên cạnh ông cố, đương nhiên chỉ nghe theo lệnh của ông cố Thẩm thôi rồi, cũng đương nhiên là người tín nhiệm nhất bên cạnh ông cố rồi, nhưng ông ta lại chưa từng được biết ông cố còn có kế hoạch như vậy, muốn mượn cớ bị bệnh để bắt Giản Đường đi... Ngay lập tức, trong lòng ông ta thầm buồn bực, láng máng đoán ra được chuyện gì rồi.
Nhưng giờ phút này lại không thể nói thứ đã đoán ra được trong lòng kia nói ra trước mặt Thẩm Tư Cương được.
“Cậu chủ, lão đây hầu hạ ông cố cả đời rồi, theo lí mà nói nếu ông cố thật sự muốn mượn cớ bị bệnh để bắt cóc cô... Giản phu nhân thì đáng lẽ lão đây cũng biết mới phải chứ.” Quản gia khuyên bảo hết nước hết cái:
“Cậu chủ, lão đây xin thề với cậu, ông cố lần này không hề mượn cớ bị bệnh để làm gì cô Giản cả.”
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!
Ánh mắt xa xăm của Thẩm Tư Cương nhìn quản gia trước mặt, cũng có thể nói lão quản gia luôn hầu hạ bên cạnh ông cố đã nhìn Thẩm Tư Cương anh trưởng thành, với sự hiểu biết về lão quản gia này thì Thẩm Tư Cương không cảm thấy lúc này lão quản gia đó đang nói dối.
Vậy thì... Thật sự không liên quan đến ông nội sao?
Đôi mắt phượng hoàng hờ hững mà thâm sâu, lông mi dài rủ xuống, bắt đầu suy nghĩ sâu xa, nếu không phải ông nội... Thì là ai chứ?
Bỗng nhiên nắm nắm đấm lại... Cho dù là ai!
Lão quản gia đang đối mặt với Thẩm Tư Cương, mà lúc này trên khuôn mặt đầy vết tích của năm tháng kia của ông đang viết đầy vẻ hoảng sợ!
Lão quản gia lại hít một hơi lạnh... Trong kí ức của ông, rất lâu rồi ông không nhìn thấy bộ dạng đầy sát khí này của cậu chủ!
“Cậu chủ, cậu muốn làm gì!”
Lão quản gia lao lên, ngăn Thẩm Tư Cương đang quay người rời đi lại.
“Tránh ta!”
“Cậu chủ, không được kích động!” Không được, ông tuyệt đối không thể thả cậu chủ bây giờ cứ thế rời đi như này được, nếu không chẳng ai biết được cậu chủ sẽ làm ra chuyện gì đâu!
Lão quản gia hết sức lo lắng!
“Hư~ người không rõ tung tích đó là vợ tôi! Ông bảo tôi làm sao mà bình tĩnh cho được! Ông tránh ra! Ông cũng là người lâu năm trong nhà họ Thẩm rồi, tôi không muốn ra tay với ông đâu.” Mặt người đàn ông lạnh lùng, hơi cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo làm đông cứng lão quản gia lại: “Thẩm Đệ Nhị, kéo ông ta ra!”
Thẩm Đệ Nhị lập tức đi lên trước, lão quản gia đã không ngăn Thẩm Tư Cương lại được, ngược lại còn bị Thẩm Đệ Nhị kéo ra mà không tốn tí sức nào, suy cho cùng thì ông ta cũng đã trải qua sương gió mấy chục năm này rồi, cũng lập tức hiểu được điều nên làm nhất lúc này.
Tuyệt đối không thể để cậu chủ chạy ra ngoài lúc này!... Đáy mắt lão quản gia lóe lên tia sáng, cũng không đuổi theo Thẩm Tư Cương nữa mà quay gót lao nhanh về phía phòng cấp cứu.
“Tóm lấy ông ta!” Thẩm Tư Cương ung dung lạnh lùng quát lên một tiếng, Thẩm Đệ Nhị lập tức nhanh tay nhanh mắt một tay từ đằng sau túm lấy lão quản gia: “Xin lỗi nhé, tình hình gấp gáp. Ra tay không biết nặng nhẹ sao.” Thẩm Đệ Nhị khuôn mặt không chút biểu cảm nói với lão quản gia.
Con ngươi lạnh lùng của Thẩm Tư Cương quét về phía lão quản gia, rồi dừng ánh mắt trên mặt Thẩm Đệ Nhị: “Trông chừng kĩ ông ta đấy.” Ánh mắt lạnh lùng lại từ từ quét về phía cánh cửa phòng cấp cứu, con ngươi đen nhánh híp lại, bờ môi mỏng lại nói tiếp: “Còn cả... căn phòng kia nữa!” Anh vẫn chưa gạt bỏ triệt để sự nghi ngờ với ông cụ đang nằm trong căn phòng kia đâu.
Lão quản gia lập tức hiểu được, nổi giận trợn trừng con mắt: “Cậu chủ! Cậu không được phép!” Trông chừng ông ta, rồi lại trông chừng cả ông cố đang nằm sau cánh cửa kia nữa... Vậy chẳng phải sự giam cầm trá hình hay sao?
Ông ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi khỏi hướng phòng cấp cứu, ông ta không dám tin!
“Thẩm Đệ Nhị, cậu thả tay ra! Mau đi ngăn cậu chủ lại, ông cố tuyệt đối không muốn cậu chủ làm ra chuyện tổn hại đến thanh danh nhà họ Thẩm đâu!” Lão quản gia sắc mặt sốt ruột, nhưng Thẩm Đệ Nhị lại chẳng hề nhúc nhích, lão quản gia khẩn thiết mà hét to lên: “Mau đi đi! Sao cậu lại bắt tôi làm gì!”
“Mạo phạm rồi, tuy ông là người lớn tuổi ở đây. Nhưng ai cũng có chủ riêng.” Ý của câu này chính là cậu chỉ nghe theo lệnh của Thẩm Tư Cương thôi.
“Cậu! Vậy là cậu đang hại cậu chủ đấy!”
“Boss tự có dự tính của mình.”
......
Bên này, Thẩm Đệ Nhị đang canh chừng ông cố Thẩm và người bên cạnh ông ta. Điện thoại của lão quản gia “không cẩn thận” bị rơi vỡ rồi.
Bên này, Thẩm Tư Cương đang nóng vội đi huy động mọi mối quan hệ mà anh ta có thể để tìm Giản Đường.
Thực ra trong lòng anh biết rằng người phụ nữ đó e là đã xảy ra chuyện rồi. Nhưng vẫn mong tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, vậy nên trên cả quãng đường, anh vừa điều khiển từ xa để huy động các lực lượng đi tìm người, vừa cứ cách năm phút lại gọi điện về nhà một lần, hỏi dò quản gia Vương xem người phụ nữ đó đã về nhà chưa... Tuy biết chỉ cần người phụ nữ đó về nhà thì quản gia Vương nhất định sẽ báo cáo cho mình đầu tiên.
Mí mắt phải càng ngày càng nháy nhiều hơn, sự hoảng loạn không biết từ đâu đến đó là cảm giác mà Thẩm Tư Cương anh sống đến từng tuổi này chưa từng có bao giờ.
Ấn đường của người đàn ông trong xe đã vặn chặt lại thành sợi dây thừng rồi.
Xe của anh lao nhanh như bay trên đường, mà hướng đi lại chính là nhà họ Giản!
Trước cửa nhà họ Giản, bỗng nhiên vang lên tiếng phanh xe gấp, tiếng động ầm vang, lại phát ra tiếng vang lớn động trời, “Vù~~~”
Âm thanh ấy nghe mà khiến Giản phu nhân đang uống trà bỗng hoảng loạn trong lòng, chiếc cốc trong tay “răng rắc” một tiếng rơi xuống dưới đất, vỡ thành mấy mảnh.
“Chuyện, chuyện gì vậy?”
Còn Giản Chương Đằng vừa đi về phía phòng làm việc cũng bị tiếng vang ầm đó làm cho giật bắn mình, vội vàng đứng lại đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống dưới... Lập tức da mặt cứng lại!
Xe của Thẩm Tư Cương!
Lúc này, trong lòng Giản Chương Đằng hiện lên vô phỏng đoán... Sao cậu ta lại đến đây!
Thẩm Tư Cương không phải đáng lẽ nên ở trong bệnh viện chăm sóc cho ông cố Thẩm hay sao?
Lẽ nào cậu ta là vì...
Vô số phỏng đoán, chân ông lại không dám do dự mà bước ra khỏi cánh cửa phòng làm việc, vội vàng rảo bước đi xuống dưới nhà.
“Giản Chương Đằng, Giản Đường đâu!”
Sắc mặt Giản Chương Đằng cứng đờ ra: “Tiểu Đường đã rời khỏi...”
“Tôi đến không phải để nghe ông nói lời thừa thãi đâu!”
“Tôi... Tôi thực sự không biết mà. Lẽ nào Tiểu Đường con bé vẫn chưa đi sao? Nhưng mà là cô Tô đích thân đến đón Tiểu Đường mà. Tổng giám đốc Thẩm à, có khi nào là hai đứa trẻ đó ham chơi nên đi đâu dạo phố rồi chăng?”
......
Giản Chương Đằng ở nhà họ Giản như đang đối diện với cường địch vậy, còn Giản Đường đang ở trong một căn nhà kho cũ, bị tạt một chậu nước lạnh cho tỉnh lại.
Bóng đèn chân không cũ kĩ trên đỉnh đầu, còn là loại bóng đèn cũ mà rất nhiều nhà sử dụng vào những năm tám, chín mươi nữa.
Lờ mờ tỉnh lại, lúc mở mắt ra lại bị ánh đèn không quá sáng của chiếc bóng đèn chân không cũ kĩ đó đập vào mắt, cô định giơ tay lên theo bản năng để che ánh sáng ấy đi nhưng lại không động đậy được, cúi mắt nhìn xuống thì mới phát hiện ra mình đã bị trói vào trên ghế, hai tay bị trói quặt ra sau lưng ghế,
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!”
Một giọng nói bất ngờ vang lên.
Giản Đường nhìn ra, lúc nhìn bóng người đó, cô khẽ cười một cái, cũng không biết là tiếng cười châm biếm hay là cười gượng nữa.
“Cô còn dám cười sao!”
Phản ứng của Giản Đường khi đối diện với tên bắt cóc đang phẫn nộ lạ thường kia lại bình tĩnh lạ thường, vượt ra khỏi dự liệu của người đang phẫn nộ kia.
Mà sự bình tĩnh của cô lại khiến người trước mặt cô không thể chấp nhận được!
Bình luận facebook