Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Chương 203 ĐƯỢC ĂN CẢ NGÃ VỀ KHÔNG
Sau khi Trầm Tu Cẩn đến bệnh viện, nhìn thấy Tô Mộng, lại không nhìn thấy Giản Đồng đâu. Lúc anh gặp Tô Mộng ở bệnh viện, Tô Mộng đang rất mệt mỏi ngủ thiêm thiếp.
Trầm Nhất gõ cửa, Tô Mộng mắt lờ đờ tỉnh lại.
“Chỉ có một mình cô à? Giản Đồng đâu rồi?”
Đối diện với gương mặt trầm mặc của Trầm Tu Cẩn, Tô Mộng biểu hiện không một chút chột dạ, “Tiểu Đồng vừa bảo khát nên đi xuống lầu mua nước rồi. Lúc cậu chủ lên đây không nhìn thấy cô ấy sao?”
Cô có thể giúp Giản Đồng chạy trốn, nhưng không thể để người đàn ông trước mặt biết được, Tô Mộng vẫn là Tô Mộng, cô có thể vì một chút cố chấp không rõ ràng ẩn giấu trong lòng bao nhiêu năm nay, mạo hiểm ra tay giúp đỡ Giản Đồng.
Nhưng không thể vì giúp một người mà để bản thân rơi vào nguy hiểm.
Đối mặt với Trầm Tu Cẩn, Tô Mộng tuyệt đối không thể chủ động thừa nhận.
Hơn nữa, Giản Đồng mà cô nhìn thấy đã nhất quyết muốn ra đi, phải là mong muốn lớn đến mức nào thì mới có thể thôi thúc được cô gái ngốc nghếch ấy, liều mạng cũng phải rời đi.
Trầm Tu Cẩn vuốt vuốt mí mắt, từ lúc trước bắt đầu cho đến hiện tại, mí mắt phải vẫn còn giật không giảm tân suất. Trong lòng anh bất giác có chút hoang mang.
“Đi, đi tìm đi!”
Trầm Nhất và đám người anh ta đưa tới nhận được mệnh lệnh, lập tức hành động. Nhưng dường như tìm khắp cả cái bệnh viện cũng không tìm thấy bóng người.
Lúc này gương mặt anh tuấn của Trầm Tu Cẩn đã trở nên vô cùng băng giá, không nói một lời, bước tưng bước lớn về phía văn phòng viện trưởng.
“Vợ tôi đi mất rồi, tôi phải xem camera theo dõi”.
Anh gân như không nói một lời thừa thãi, mà viện trưởng nghe thấy Trầm Tu Cẩn nói rằng vợ đi mất thì trong lòng có chút hoảng, lập tức đưa anh đi xem camera.
Tô Mộng đứng phía sau Trầm Tu Cẩn, nói không căng thẳng là giả. Nhưng cũng hiểu hơn ai hết, thời khắc này không được hoảng loạn.
Đồng tử đen kịt sắc bén khóa chặt lấy màn hình máy tính to đùng, người đàn ông không hề động đậy đứng nguyên một chỗ, đột nhiên, có một hình ảnh, anh lập tức nheo mắt, trâm giọng quát: “Tạm dừng!”
“Tua về trước mười lăm giây, phóng to lên”.
Dưới một lời mệnh lệnh cùng động tác phối hợp, trên màn hình máy tính rất nhanh đã chụp được một hình ảnh tĩnh, mà hình ảnh ấy dựa theo tỉ lệ được từng bước phóng to lên, cùng với việc phóng to hình ảnh thì chất lượng cũng giảm đi, nhưng, người đàn ông phía trước máy tính, vân có thể chỉ cần nhìn một cái có thể nhận ra ngay người phụ nữ trong bức ảnh.
Cô ấy đang lên một chiếc xe taxi, lúc Trầm Tu Cẩn lấy điện thoại ra, không thể khống chế được cánh tay đang run lên, gọi một cuộc điện thoại về nhà…Anh gần như đang ôm một tia hy vọng không có khả năng, cuộc điện thoại được gọi đi: “Tiểu Đồng, cô ấy về nhà chưa?”
“Cô chủ?” Quản gia Vương lập tức nói: “Vân chưa tìm thấy cô chủ sao? Không phải Trầm Nhất nói, đã tìm thấy cô chủ rồi sao…”
Lạch cạch…
Không cần hỏi nữa, cô ấy, căn bản không hề quay vê!
Chiếc điện thoại trong tay rơi xuống đất, Tô Mộng đột nhiên nhìn lên thân hình cao lớn của người đàn trước mặt, thân hình loạng choạng một chút, “Bụp” một tiếng, cánh tay chống lên bàn máy tính mới có thể giữ vững cơ thể.
Chính tại khoảnh khäc ấy, Tô Mộng lại có chút cảm thông với người đàn ông này.
Nhưng, Trâm Tu Cẩn vẫn là Trầm Tu Cẩn, một giây tiếp theo, gương mặt tràn đầy sát khí, đột nhiên quay đầu: “Trầm Nhất, đi điều tra thông tin mua vé máy bay, tàu cao tốc và xe đường dài của ngày hôm nay, điều tra xem cô chủ có mua vé hay không”. Chứng minh thư của cỏ vân ở chô anh…không đúng…không đúng! Chứng minh thư của cô vần ở chỗ anh, vé máy bay, vé tàu điện ngâm và vé xe đường dài cô đều không có cách nào mua được, Trầm Nhất đang định rời đi thì người đàn ông đứng trước máy tính lại gọi lại: “Đợi một chút”. Đồng tử đen láy của anh léo lên tia sáng, lướt qua bức ảnh trên màn hình, “Mấy cái đó không cần điều tra nữa, điều tra chiếc xe kia, phí qua đường cao tốt, theo dõi sát hành tung của chiếc xe taxi này!”
Lúc nghe thấy câu nói này, trái tim của Tô Mộng gần như nhảy ra ngoài! Ánh mãt lập tức nhìn vào bức ảnh được cắt ra trên màn hình, có trùng hợp hay không, biển số xe taxi kia cũng bị chụp vào rồi!
Tâm lý của cô cũng thực sự rất vững, mới không để lộ dấu vế.
Động tác của Trầm Nhất cũng rất nhanh, nhà họ Trâm là gia đình giàu có lâu đời, truyền nhiệm lại lâu, nên ở phương diện này, trước nay cũng có một số phương thức và thủ đoạn, mười phút sau, Trâm Nhất đã trả lời: “Cậu chủ, bốn mươi phút trước, chiếc xe kia đã ra khỏi thành phô Minh Châu”.
“Quả nhiên!” Quả nhiên sự ngoan ngoãn kia đều là đóng kịch hết Anh nhăm nghiền hai mät, cuộn chặt hai năm tay lại, đấm lên mặt bàn, khỏng ngờ lại khiến mặt bàn nứt ra một đường rãnh nhỏ, máu cũng thuận theo vết nứt ấy lan ra mặt bàn…Không phải kỹ năng diễn kịch của cô ấy cao siêu, không phải là cô ấy đóng giả quá giống, là anh ấy! Là anh muốn lừa mình đổi người!
Sao anh có thể quên được, đêm hôm đó, người con gái ấy muốn giết anh chứ?… Anh vần một mực nghĩ răng, có con rồi thì sẽ có thể giữ chân được cô ấy.
Thì ra từ trước đến nay cô vân không hề từ bỏ ý định bỏ trốn!
Hai mäãt nhăm nghiền đột nhiên mở ra, đáy mặt quyết tâm được ăn cả ngã về không: “Đuổi theo! Đuổi theo cỏ ấy!” Cô hãy từ bỏ cái suy nghĩ có thể bỏ trốn khỏi anh đi! So với việc để cô ấy tự mình chạy trốn, thì anh càng tình nguyện chết trong tay cỏ!
Trầm Tu Cẩn liều lĩnh, Giản Đồng cũng liêu lĩnh!
Đây chính là cơ hội duy nhất của côi!
Hành trình gân hai tiếng đồng hồ, cô trả thêm tiền cho bác tài, để sau nửa tiếng đồng hồ có thể đến được sân bay Hàng Châu, vé máy bay đã mua sau khi lên xe, mua vé bay đi Hạ Môn.
Lý do mua vé máy bay đi Hạ Môn mà không phải mua vé trực tiếp bay đến Lệ Giang, là vì vé máy bay mua nhờ bằng điện thoại của bác tài xế, sau đó chụp ảnh màn hình vé điện tử gửi vào chiếc điện thoại đã thay sim mới của cô, chiếc sim điện thoại mua ở chợ đen là lấy từ chỗ bà chủ Giản, trên chiếc điện thoại này của cô, không hề liên kết với bất cứ chiếc thẻ ngân hàng nào Với năng lực của người kia, sớm muộn gì cũng điều tra đến người lái xe taxi này, đến lúc đó, bản thân cô đi đâu thì đối phương cũng biết rồi Cô lại xóa hết tất cả lịch sử trên điện thoại của bác tài xế, như thế thì dù người đó cuôi cùng có tìm đến chỏ bác tài xế đi chăng nữa cũng không thể biết việc bản thân cô sớm đã thay tên đổi họ, cùng lăm chỉ cho răng cô đã giấu diểm anh làm một chứng minh thư mới Nếu mua vé máy bay ở thành phố S, thì trong thời gian chờ máy bay, rất dê bị người của người đó chặn ở sân bay. Cô không dám đánh cược.
Cô nghĩ, dù cho người đó có thông minh thế nảo thì trong chốc lát cũng không thể nghĩ ra được cô sẽ ngấm ngầm ngồi xe taxi đến Hàng Châu rồi ngồi máy bay đâu nhỉ?
Giản Đồng không nghĩ đến đó là cô không thể hiểu hết được người đàn ông ây. Đối phương đã sớm đuổi theo rồi.
Lúc Trầm Tu Cẩn đến Hàng Châu, säc mặt đã xanh lè vô cùng khó coi, chặn chiếc xe taxi đang dừng ở trạm nghỉ Hàng Châu, “Cô gái mà ông vừa chở, biết cô ấy đi đâu không?”
Bác tài xế taxi đáng thương, lần đầu tiên trong đời bị một nhóm mặc comple đen bao vây, mồ hồi to như hạt đậu tương rơi xuống từ trên trán: “Thông tin cá nhân của khách hàng tôi không thế…”
Lời vừa ngớt, đám người mặc đồ đen bao vây anh ta lại càng áp sát hơn, “Đừng! Có gì từ từ nói”
Anh ta đã tạo nghiệp chướng gì chứ, chở một người lại còn có thể đụng phải một đám xã hội đen?
“Anh nhìn xem, có phải là cô ấy không?” Vừa nói, Trâm Tu Cấn vừa đưa điện thoại đến trước mặt người lái xe taxi, “Cô ấy là vợ tôi, người ta chê tôi không đủ dịu dàng chu đáo, nên giận dôi tôi.
Anh nói cho tôi biết, có biết cô ấy đã đi đâu không? Trong bụng cô ấy đang mang đứa con của chúng tôi, nếu xảy ra chuyện gì..”
“ẤY, thì ra là hai vợ chồng cãi nhau, anh không nói sớm”. Người tài xế taxi lau lau mô hỏi trên trán, bị dọa cho một trận: “Tôi đưa cô ấy đển sân bay rồi”
“Sân bay?” Cö ây đi sân bay…nói như vậy, thì chứng minh thư của cö ấy, nhất định đã làm cái mới rồi? Nếu chỉ dựa vào bản lĩnh của cô ấy? Ảnh mất người đàn ông trở nên thâm trầm…Nhà họ Giản!
Quãng thời gian này, cô ây tiếp xúc nhiêu nhất với nhà họ Giản!
“Cô ấy có nói là, đi đến thành phố nào không?”
“Đi Hạ Môn, là chuyển gần nhất, cô ấy xuống xe rất vội vàng, nói là vội đi làm thủ tục lấy vé máy bay”
Sau khi Trầm Tu Cẩn đến bệnh viện, nhìn thấy Tô Mộng, lại không nhìn thấy Giản Đồng đâu. Lúc anh gặp Tô Mộng ở bệnh viện, Tô Mộng đang rất mệt mỏi ngủ thiêm thiếp.
Trầm Nhất gõ cửa, Tô Mộng mắt lờ đờ tỉnh lại.
“Chỉ có một mình cô à? Giản Đồng đâu rồi?”
Đối diện với gương mặt trầm mặc của Trầm Tu Cẩn, Tô Mộng biểu hiện không một chút chột dạ, “Tiểu Đồng vừa bảo khát nên đi xuống lầu mua nước rồi. Lúc cậu chủ lên đây không nhìn thấy cô ấy sao?”
Cô có thể giúp Giản Đồng chạy trốn, nhưng không thể để người đàn ông trước mặt biết được, Tô Mộng vẫn là Tô Mộng, cô có thể vì một chút cố chấp không rõ ràng ẩn giấu trong lòng bao nhiêu năm nay, mạo hiểm ra tay giúp đỡ Giản Đồng.
Nhưng không thể vì giúp một người mà để bản thân rơi vào nguy hiểm.
Đối mặt với Trầm Tu Cẩn, Tô Mộng tuyệt đối không thể chủ động thừa nhận.
Hơn nữa, Giản Đồng mà cô nhìn thấy đã nhất quyết muốn ra đi, phải là mong muốn lớn đến mức nào thì mới có thể thôi thúc được cô gái ngốc nghếch ấy, liều mạng cũng phải rời đi.
Trầm Tu Cẩn vuốt vuốt mí mắt, từ lúc trước bắt đầu cho đến hiện tại, mí mắt phải vẫn còn giật không giảm tân suất. Trong lòng anh bất giác có chút hoang mang.
“Đi, đi tìm đi!”
Trầm Nhất và đám người anh ta đưa tới nhận được mệnh lệnh, lập tức hành động. Nhưng dường như tìm khắp cả cái bệnh viện cũng không tìm thấy bóng người.
Lúc này gương mặt anh tuấn của Trầm Tu Cẩn đã trở nên vô cùng băng giá, không nói một lời, bước tưng bước lớn về phía văn phòng viện trưởng.
“Vợ tôi đi mất rồi, tôi phải xem camera theo dõi”.
Anh gân như không nói một lời thừa thãi, mà viện trưởng nghe thấy Trầm Tu Cẩn nói rằng vợ đi mất thì trong lòng có chút hoảng, lập tức đưa anh đi xem camera.
Tô Mộng đứng phía sau Trầm Tu Cẩn, nói không căng thẳng là giả. Nhưng cũng hiểu hơn ai hết, thời khắc này không được hoảng loạn.
Đồng tử đen kịt sắc bén khóa chặt lấy màn hình máy tính to đùng, người đàn ông không hề động đậy đứng nguyên một chỗ, đột nhiên, có một hình ảnh, anh lập tức nheo mắt, trâm giọng quát: “Tạm dừng!”
“Tua về trước mười lăm giây, phóng to lên”.
Dưới một lời mệnh lệnh cùng động tác phối hợp, trên màn hình máy tính rất nhanh đã chụp được một hình ảnh tĩnh, mà hình ảnh ấy dựa theo tỉ lệ được từng bước phóng to lên, cùng với việc phóng to hình ảnh thì chất lượng cũng giảm đi, nhưng, người đàn ông phía trước máy tính, vân có thể chỉ cần nhìn một cái có thể nhận ra ngay người phụ nữ trong bức ảnh.
Cô ấy đang lên một chiếc xe taxi, lúc Trầm Tu Cẩn lấy điện thoại ra, không thể khống chế được cánh tay đang run lên, gọi một cuộc điện thoại về nhà…Anh gần như đang ôm một tia hy vọng không có khả năng, cuộc điện thoại được gọi đi: “Tiểu Đồng, cô ấy về nhà chưa?”
“Cô chủ?” Quản gia Vương lập tức nói: “Vân chưa tìm thấy cô chủ sao? Không phải Trầm Nhất nói, đã tìm thấy cô chủ rồi sao…”
Lạch cạch…
Không cần hỏi nữa, cô ấy, căn bản không hề quay vê!
Chiếc điện thoại trong tay rơi xuống đất, Tô Mộng đột nhiên nhìn lên thân hình cao lớn của người đàn trước mặt, thân hình loạng choạng một chút, “Bụp” một tiếng, cánh tay chống lên bàn máy tính mới có thể giữ vững cơ thể.
Chính tại khoảnh khäc ấy, Tô Mộng lại có chút cảm thông với người đàn ông này.
Nhưng, Trâm Tu Cẩn vẫn là Trầm Tu Cẩn, một giây tiếp theo, gương mặt tràn đầy sát khí, đột nhiên quay đầu: “Trầm Nhất, đi điều tra thông tin mua vé máy bay, tàu cao tốc và xe đường dài của ngày hôm nay, điều tra xem cô chủ có mua vé hay không”. Chứng minh thư của cỏ vân ở chô anh…không đúng…không đúng! Chứng minh thư của cô vần ở chỗ anh, vé máy bay, vé tàu điện ngâm và vé xe đường dài cô đều không có cách nào mua được, Trầm Nhất đang định rời đi thì người đàn ông đứng trước máy tính lại gọi lại: “Đợi một chút”. Đồng tử đen láy của anh léo lên tia sáng, lướt qua bức ảnh trên màn hình, “Mấy cái đó không cần điều tra nữa, điều tra chiếc xe kia, phí qua đường cao tốt, theo dõi sát hành tung của chiếc xe taxi này!”
Lúc nghe thấy câu nói này, trái tim của Tô Mộng gần như nhảy ra ngoài! Ánh mãt lập tức nhìn vào bức ảnh được cắt ra trên màn hình, có trùng hợp hay không, biển số xe taxi kia cũng bị chụp vào rồi!
Tâm lý của cô cũng thực sự rất vững, mới không để lộ dấu vế.
Động tác của Trầm Nhất cũng rất nhanh, nhà họ Trâm là gia đình giàu có lâu đời, truyền nhiệm lại lâu, nên ở phương diện này, trước nay cũng có một số phương thức và thủ đoạn, mười phút sau, Trâm Nhất đã trả lời: “Cậu chủ, bốn mươi phút trước, chiếc xe kia đã ra khỏi thành phô Minh Châu”.
“Quả nhiên!” Quả nhiên sự ngoan ngoãn kia đều là đóng kịch hết Anh nhăm nghiền hai mät, cuộn chặt hai năm tay lại, đấm lên mặt bàn, khỏng ngờ lại khiến mặt bàn nứt ra một đường rãnh nhỏ, máu cũng thuận theo vết nứt ấy lan ra mặt bàn…Không phải kỹ năng diễn kịch của cô ấy cao siêu, không phải là cô ấy đóng giả quá giống, là anh ấy! Là anh muốn lừa mình đổi người!
Sao anh có thể quên được, đêm hôm đó, người con gái ấy muốn giết anh chứ?… Anh vần một mực nghĩ răng, có con rồi thì sẽ có thể giữ chân được cô ấy.
Thì ra từ trước đến nay cô vân không hề từ bỏ ý định bỏ trốn!
Hai mäãt nhăm nghiền đột nhiên mở ra, đáy mặt quyết tâm được ăn cả ngã về không: “Đuổi theo! Đuổi theo cỏ ấy!” Cô hãy từ bỏ cái suy nghĩ có thể bỏ trốn khỏi anh đi! So với việc để cô ấy tự mình chạy trốn, thì anh càng tình nguyện chết trong tay cỏ!
Trầm Tu Cẩn liều lĩnh, Giản Đồng cũng liêu lĩnh!
Đây chính là cơ hội duy nhất của côi!
Hành trình gân hai tiếng đồng hồ, cô trả thêm tiền cho bác tài, để sau nửa tiếng đồng hồ có thể đến được sân bay Hàng Châu, vé máy bay đã mua sau khi lên xe, mua vé bay đi Hạ Môn.
Lý do mua vé máy bay đi Hạ Môn mà không phải mua vé trực tiếp bay đến Lệ Giang, là vì vé máy bay mua nhờ bằng điện thoại của bác tài xế, sau đó chụp ảnh màn hình vé điện tử gửi vào chiếc điện thoại đã thay sim mới của cô, chiếc sim điện thoại mua ở chợ đen là lấy từ chỗ bà chủ Giản, trên chiếc điện thoại này của cô, không hề liên kết với bất cứ chiếc thẻ ngân hàng nào Với năng lực của người kia, sớm muộn gì cũng điều tra đến người lái xe taxi này, đến lúc đó, bản thân cô đi đâu thì đối phương cũng biết rồi Cô lại xóa hết tất cả lịch sử trên điện thoại của bác tài xế, như thế thì dù người đó cuôi cùng có tìm đến chỏ bác tài xế đi chăng nữa cũng không thể biết việc bản thân cô sớm đã thay tên đổi họ, cùng lăm chỉ cho răng cô đã giấu diểm anh làm một chứng minh thư mới Nếu mua vé máy bay ở thành phố S, thì trong thời gian chờ máy bay, rất dê bị người của người đó chặn ở sân bay. Cô không dám đánh cược.
Cô nghĩ, dù cho người đó có thông minh thế nảo thì trong chốc lát cũng không thể nghĩ ra được cô sẽ ngấm ngầm ngồi xe taxi đến Hàng Châu rồi ngồi máy bay đâu nhỉ?
Giản Đồng không nghĩ đến đó là cô không thể hiểu hết được người đàn ông ây. Đối phương đã sớm đuổi theo rồi.
Lúc Trầm Tu Cẩn đến Hàng Châu, säc mặt đã xanh lè vô cùng khó coi, chặn chiếc xe taxi đang dừng ở trạm nghỉ Hàng Châu, “Cô gái mà ông vừa chở, biết cô ấy đi đâu không?”
Bác tài xế taxi đáng thương, lần đầu tiên trong đời bị một nhóm mặc comple đen bao vây, mồ hồi to như hạt đậu tương rơi xuống từ trên trán: “Thông tin cá nhân của khách hàng tôi không thế…”
Lời vừa ngớt, đám người mặc đồ đen bao vây anh ta lại càng áp sát hơn, “Đừng! Có gì từ từ nói”
Anh ta đã tạo nghiệp chướng gì chứ, chở một người lại còn có thể đụng phải một đám xã hội đen?
“Anh nhìn xem, có phải là cô ấy không?” Vừa nói, Trâm Tu Cấn vừa đưa điện thoại đến trước mặt người lái xe taxi, “Cô ấy là vợ tôi, người ta chê tôi không đủ dịu dàng chu đáo, nên giận dôi tôi.
Anh nói cho tôi biết, có biết cô ấy đã đi đâu không? Trong bụng cô ấy đang mang đứa con của chúng tôi, nếu xảy ra chuyện gì..”
“ẤY, thì ra là hai vợ chồng cãi nhau, anh không nói sớm”. Người tài xế taxi lau lau mô hỏi trên trán, bị dọa cho một trận: “Tôi đưa cô ấy đển sân bay rồi”
“Sân bay?” Cö ây đi sân bay…nói như vậy, thì chứng minh thư của cö ấy, nhất định đã làm cái mới rồi? Nếu chỉ dựa vào bản lĩnh của cô ấy? Ảnh mất người đàn ông trở nên thâm trầm…Nhà họ Giản!
Quãng thời gian này, cô ây tiếp xúc nhiêu nhất với nhà họ Giản!
“Cô ấy có nói là, đi đến thành phố nào không?”
“Đi Hạ Môn, là chuyển gần nhất, cô ấy xuống xe rất vội vàng, nói là vội đi làm thủ tục lấy vé máy bay”
Bình luận facebook