Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 204
Chương 204 TẤT CẢ ĐÃ KẾT THÚC RỒI
Trầm Tu Cẩn hét lên một tiếng: “Trâm Nhất”.
Trâm Nhất lập tức lấy ra một sấp tiên, chắc khoảng năm nghìn tệ: “Chào anh, đây là ông chủ chúng tôi cảm ơn anh. Ra đường vội vàng nên không mang nhiều tiền mặt, mong anh thông cảm.
Nói rồi không để ý đến người tài xế đã ngẩn ngơ, cầm sấp tiền nhét vào tay người lái xe, rồi Trầm Nhất lập tức đuổi theo Trầm Tu Cẩn lên xe.
“Gọi điện hỏi chuyến bay đến Hạ Môn thời gian này có phải chỉ có một chuyển hay không, chuyển bay gần nhất đã cất cánh hay chưa?
“Vâng”.
Một lúc sau Trâm Nhất trả lời: “Cậu chủ, vừa cất cánh rồi, làm thế nào bây giờ?”
“Tôi nhớ chủ tịch Trương ở Hàng Châu có một chiếc máy bay riêng?” Anh vừa nói vừa lập tức gọi điện cho “chủ tịch Trương” mà mình vừa nhắc đến, mượn máy bay.
Trán Tô Mộng toát ra một lớp mồ hôi li ti, Trầm Tu Cẩn nheo mắt: “Tô Mộng, cô nóng lắm à?
“Vâng, có một chút. Không thích ứng được với thời tiết Hàng Châu”. Cô đáp lại một cách quy củ, Trầm Tu Cẩn nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộng một lúc rồi mới rời tầm mặt đi chỗ khác.
Mà không ai biết rằng, sau lưng Tô Mộng đã sớm bất thành một mảng.
Chiếc máy bay riêng mà Trầm Tu Cẩn mượn được đã cất cánh rồi.
Anh đang trên đường bay tới Hạ Môn.
Nhưng Giản Đồng lại không hê ngôi máy bay đến Hạ Môn, đã trực tiếp đổi phương hướng ở sân bay, đi thẳng vào thành phố, trước tiên là làm một thẻ ngân hàng, rồi chính tại một tiệm câm đồ vô cùng lớn, câm cố một sợi dây chuyên kim cương và một chiếc vòng ngọc ở trong chiếc hộp sắt kia, cô nhìn sợi dây chuyên kim cương và chiếc vòng ngọc kia, cảm thấy cuộc đời này có những lúc thật sự mỉa mai.
Cô muốn chạy trốn, mà tiền để chạy trốn lại chính là những thứ anh tặng.
Những món trang sức Trầm Tu Cẩn tặng cô, giá trị không hề thấp, chiếc vòng ngọc kia đã phải đến ba mươi vạn rồi, cô biết điêu đó, càng không nói đến sợi dây chuyên kim cương kia, mà hôm nay hiệu cầm đồ cố ý ép giá, ép đến mức cả chiếc vòng ngọc và sợi dây chuyên kia mà chỉ trả ba mươi vạn.
“Giá này chỉ có thể bắt nạt những người không hiểu biết gì thôi. Nguyên chiếc vòng ngọc này đã có thể bán được hơn ba mươi vạn rồi”. Cô nói, vô cùng lưu loát: “Có điều nếu các người có thể lập tức lấy ra ba mươi vạn tiên mặt thì cũng được”.
“Hàng sạch không?”
Giản Đồng hiểu, đối phương thấy cô vội vàng bán đi, nên sợ rằng lai lịch của những thứ ấy không minh bạch.
Giản Đồng lật giở trong chiếc hộp sắt để tìm giấy chứng nhận: “Có cả giấy chứng nhận đây”.
Đối phương nhìn thấy giấy chứng nhận rồi mới yên tâm. Còn vê việc tại sao Giản Đồng lại bán đi với giá thấp như thể, làm cái ngành này chỉ cần hàng hóa lai lịch rõ ràng, những thứ khác họ không cân quan tâm. Vì thế cũng không hỏi lý do, đối phương nói: “Đưa giấy chứng nhận cho tôi”. Nói rồi gọi một nhân viên đến: “Đi chuẩn bị ba mươi vạn tiên mặt đến đây”.
Làm cái ngành này, có những lúc cần đến một lượng tiên mặt rất lớn, trong két sát tài vụ lúc nào cũng có một lượng lớn tiên mặt để đề phòng có lúc cần dùng.
“Cần người tiền cô không?”
Giản Đồng cười như không cười đáp lại đối phương: “Cảm ơn ông, không cần phiên hà vậy đâu”.
Cô xách một chiếc túi vải màu đen, chính là loại túi vải đeo vai rất to mà thường ngày các bà các cô vân hay dùng, rút ra ba mươi vạn, rồi lại nhét vào trong túi xách, đúng là không ai biết trong ấy có gì, đi ra ngoài cũng không quá nổi bật Đi đến ngân hàng một cách bình lặng, sau đó đem tiền gửi hết vào trong thẻ, chỉ để lại một vạn tiền mặt để dùng.
Lúc này, cô bắt xe đi Ninh Ba, ở Ninh Ba cô lại đổi một bộ phận chảu báu trong chiếc hộp sắt, đổi lấy tiền mặt rồi lại gửi vào trong thẻ.
Tiếp tục bát xe đi Tô Châu, rồi lại tiếp tục đối châu báu trong hộp ãy lấy tiền, gửi vào thẻ Không phải không muôn ngồi tàu hỏa, máy ba hay xe khách, mà là nếu ngồi những phương tiện ây, chiếc hộp trên người cô sẽ không qua được cửa kiểm tra an ninh. Chỉ có thể ngồi taxi, đi hết nơi này đến nơi khác, cho đến khi trong chiếc hộp ấy chỉ còn lại một chiếc nhân kim cương, vuốt ve chiếc nhân kim cương, cô dừng lại ở đó rất lầu, rất lâu.
Từ từ luôn chiếc nhân kim cương qua sợi dây chuyền mà Tô Mộng cho cô, rồi đeo lại lên cổ Hàng trang gọn nhẹ, mua một vé máy bay đi Lệ Giang.
Cho đến khoảnh khäc máy bay cất cánh bay lên, cô mới từ từ thở ra một hơi nhẹ nhõm, cảm nhận máy bay lên cao, cô biết răng, cùng với việc máy bay cất cánh, đã thực hiện được một việc, cuối cùng cô ấy, cũng thoát ra khỏi cái vũng bùn ây rồi!
Bầu trời Lệ Giang, rất xanh, rất gân, gân đến mức dường như chỉ cân giơ tay ra là có thể chạm vào. Khoảnh khảc ra khỏi sân bay ấy, cô gân như không thể ngăn bản thân hét lên thật lớn: Tự do rồi!
“Cô đi đâu?”
“Nhĩ Hải…Nhĩ Hải!” Cô nói một lượt, rồi lại cao giọng nói với người tài xế lân thứ hai, “Tỏi muốn đi Nhĩ Hải!” Rồi lại càng kiện định nói với người tài xế lân thứ ba.
Giống như đến bản thân cũng không dám tin tất cả những thứ cô ngày đêm nhớ mong này, lại thành sự thật, cô xác nhận lại với bản thân hết lần này đến lân khác.
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, cỏ không cân phải nói to như thế, tôi không phải người khuyết tật, nghe thấy rồi”. Người tài xế nói đùa, rất thân thiện, sau đó, cả chặng đường Giản Đồng dường như biến thành người khác, nói chuyện với bác tài xế, lời cùng bắt đầu nhiều hơn, lúc này mới biết, bác tài xế này là người dân tộc thiểu số “Cô đặt homestay rồi à? Homestay ở Nhĩ Hải đều rất đặc sắc”.
Cả chặng đường, người tài xế cũng rất hòa nhã, hai người nói chuyện phiếm, chặng đường từ Lệ Giang đến Nhĩ Hải cũng tương đối xa, nói chuyện giết thời gian Lúc này Giản Đồng mới đột nhiên nhớ ra, cô chỉ nghĩ đến việc đến nơi này, mà quên mất không nghĩ đến sau khi đến Nhĩ Hải thì sẽ làm gì.
Mở một homestay ư? Nói thì dễ nhưng làm thì lại không biết bät đầu từ đầu, Cũng may mà trang sức trong chiếc hộp sät ấy cũng bán được một số tiên lớn “Tôi muốn…tôi muốn tìm một nơi không quá náo nhiệt, đây là lân đầu tiên tôi đến Nhĩ Hải, anh có biết chỗ nào không?”
“Không quá nào nhiệt? Cö thật kỳ lạ, người khác thì đều đến mấy cái thị trấn cổ, còn cô lại đi đến cái nơi xa xôi hẻo lánh này. Nhà tôi ở ven Nhĩ Hải, năm ngoái cũng cải tạo căn phòng cho thuê thành homestay, nếu cô còn chưa đặt được nhà trọ thì cứ ở homestay của nhà tôi trước đi”
Nhĩ Hải lại không phải biển, nhưng đây lại chính là cái hồ trong nhất mà Giản Đồng từng nhìn thấy, nó thực sự rất lớn, lớn đến mức không nhìn thấy bờ bên kia.
“Mở cửa số đi”.
Cánh cửa số được hạ xuống, cô đưa tay ra bên ngoài, chỉ dám đưa ra một chút, cảm nhận gió lướt qua đầu ngón tay, đây là cảm giác tự do Mỗi lần gió thổi qua, đầu ngón tay truyền đến một chút ấm nóng, những chuyện của quá khứ trong đầu cô, việc tốt, việc xấu đêu được cuốn đi một chút Cô nói với bản thân mình: Tất cả, đều qua đi rôi Lần này, thực sự đã qua đi rồi Cô không hề biết rằng, ngày cô rời đi, có một người gân như phát điên, lật tung thành phô S cũng không tìm ra người.
Nhà họ Trâm diên ra cuộc thay máu lớn, Trâm Nhất quỳ trên sàn nhà, anh ta không biết răng, lời nói của con người có thể giết chết một ai đó, anh †a không biết rằng những lời hoặc là rõ ràng hoặc là ám thị trước đây của anh ta, lại hết lân này đến lân khác làm tổn thương người phụ nữ ấy, càng không biết răng, người chẳng biết gì như anh ta lại giống như tất cả mọi người, đã dán lên người người phụ nữ đã đi mất không còn tìm thấy được tung tích ấy cái mác khiến người khác khinh thường, hết cái này đến cái khác Nhưng cuối cùng nhìn lại…người phụ nữ ấy lại là người vỏ tội nhất!
“Tôi cho cậu giải thích lý do”. Trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, gương mặt người đàn ông đầy chán chường, đầu tóc rối bời, cảm đầy râu, khiển bộ dạng của anh vô cùng ê chê, nhưng ánh khien bọ dạng cua anh vo cung e che, nhưng anh mắt lại lạnh lùng khiến người ta lạnh thấu xương.
Trầm Tu Cẩn hét lên một tiếng: “Trâm Nhất”.
Trâm Nhất lập tức lấy ra một sấp tiên, chắc khoảng năm nghìn tệ: “Chào anh, đây là ông chủ chúng tôi cảm ơn anh. Ra đường vội vàng nên không mang nhiều tiền mặt, mong anh thông cảm.
Nói rồi không để ý đến người tài xế đã ngẩn ngơ, cầm sấp tiền nhét vào tay người lái xe, rồi Trầm Nhất lập tức đuổi theo Trầm Tu Cẩn lên xe.
“Gọi điện hỏi chuyến bay đến Hạ Môn thời gian này có phải chỉ có một chuyển hay không, chuyển bay gần nhất đã cất cánh hay chưa?
“Vâng”.
Một lúc sau Trâm Nhất trả lời: “Cậu chủ, vừa cất cánh rồi, làm thế nào bây giờ?”
“Tôi nhớ chủ tịch Trương ở Hàng Châu có một chiếc máy bay riêng?” Anh vừa nói vừa lập tức gọi điện cho “chủ tịch Trương” mà mình vừa nhắc đến, mượn máy bay.
Trán Tô Mộng toát ra một lớp mồ hôi li ti, Trầm Tu Cẩn nheo mắt: “Tô Mộng, cô nóng lắm à?
“Vâng, có một chút. Không thích ứng được với thời tiết Hàng Châu”. Cô đáp lại một cách quy củ, Trầm Tu Cẩn nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mộng một lúc rồi mới rời tầm mặt đi chỗ khác.
Mà không ai biết rằng, sau lưng Tô Mộng đã sớm bất thành một mảng.
Chiếc máy bay riêng mà Trầm Tu Cẩn mượn được đã cất cánh rồi.
Anh đang trên đường bay tới Hạ Môn.
Nhưng Giản Đồng lại không hê ngôi máy bay đến Hạ Môn, đã trực tiếp đổi phương hướng ở sân bay, đi thẳng vào thành phố, trước tiên là làm một thẻ ngân hàng, rồi chính tại một tiệm câm đồ vô cùng lớn, câm cố một sợi dây chuyên kim cương và một chiếc vòng ngọc ở trong chiếc hộp sắt kia, cô nhìn sợi dây chuyên kim cương và chiếc vòng ngọc kia, cảm thấy cuộc đời này có những lúc thật sự mỉa mai.
Cô muốn chạy trốn, mà tiền để chạy trốn lại chính là những thứ anh tặng.
Những món trang sức Trầm Tu Cẩn tặng cô, giá trị không hề thấp, chiếc vòng ngọc kia đã phải đến ba mươi vạn rồi, cô biết điêu đó, càng không nói đến sợi dây chuyên kim cương kia, mà hôm nay hiệu cầm đồ cố ý ép giá, ép đến mức cả chiếc vòng ngọc và sợi dây chuyên kia mà chỉ trả ba mươi vạn.
“Giá này chỉ có thể bắt nạt những người không hiểu biết gì thôi. Nguyên chiếc vòng ngọc này đã có thể bán được hơn ba mươi vạn rồi”. Cô nói, vô cùng lưu loát: “Có điều nếu các người có thể lập tức lấy ra ba mươi vạn tiên mặt thì cũng được”.
“Hàng sạch không?”
Giản Đồng hiểu, đối phương thấy cô vội vàng bán đi, nên sợ rằng lai lịch của những thứ ấy không minh bạch.
Giản Đồng lật giở trong chiếc hộp sắt để tìm giấy chứng nhận: “Có cả giấy chứng nhận đây”.
Đối phương nhìn thấy giấy chứng nhận rồi mới yên tâm. Còn vê việc tại sao Giản Đồng lại bán đi với giá thấp như thể, làm cái ngành này chỉ cần hàng hóa lai lịch rõ ràng, những thứ khác họ không cân quan tâm. Vì thế cũng không hỏi lý do, đối phương nói: “Đưa giấy chứng nhận cho tôi”. Nói rồi gọi một nhân viên đến: “Đi chuẩn bị ba mươi vạn tiên mặt đến đây”.
Làm cái ngành này, có những lúc cần đến một lượng tiên mặt rất lớn, trong két sát tài vụ lúc nào cũng có một lượng lớn tiên mặt để đề phòng có lúc cần dùng.
“Cần người tiền cô không?”
Giản Đồng cười như không cười đáp lại đối phương: “Cảm ơn ông, không cần phiên hà vậy đâu”.
Cô xách một chiếc túi vải màu đen, chính là loại túi vải đeo vai rất to mà thường ngày các bà các cô vân hay dùng, rút ra ba mươi vạn, rồi lại nhét vào trong túi xách, đúng là không ai biết trong ấy có gì, đi ra ngoài cũng không quá nổi bật Đi đến ngân hàng một cách bình lặng, sau đó đem tiền gửi hết vào trong thẻ, chỉ để lại một vạn tiền mặt để dùng.
Lúc này, cô bắt xe đi Ninh Ba, ở Ninh Ba cô lại đổi một bộ phận chảu báu trong chiếc hộp sắt, đổi lấy tiền mặt rồi lại gửi vào trong thẻ.
Tiếp tục bát xe đi Tô Châu, rồi lại tiếp tục đối châu báu trong hộp ãy lấy tiền, gửi vào thẻ Không phải không muôn ngồi tàu hỏa, máy ba hay xe khách, mà là nếu ngồi những phương tiện ây, chiếc hộp trên người cô sẽ không qua được cửa kiểm tra an ninh. Chỉ có thể ngồi taxi, đi hết nơi này đến nơi khác, cho đến khi trong chiếc hộp ấy chỉ còn lại một chiếc nhân kim cương, vuốt ve chiếc nhân kim cương, cô dừng lại ở đó rất lầu, rất lâu.
Từ từ luôn chiếc nhân kim cương qua sợi dây chuyền mà Tô Mộng cho cô, rồi đeo lại lên cổ Hàng trang gọn nhẹ, mua một vé máy bay đi Lệ Giang.
Cho đến khoảnh khäc máy bay cất cánh bay lên, cô mới từ từ thở ra một hơi nhẹ nhõm, cảm nhận máy bay lên cao, cô biết răng, cùng với việc máy bay cất cánh, đã thực hiện được một việc, cuối cùng cô ấy, cũng thoát ra khỏi cái vũng bùn ây rồi!
Bầu trời Lệ Giang, rất xanh, rất gân, gân đến mức dường như chỉ cân giơ tay ra là có thể chạm vào. Khoảnh khảc ra khỏi sân bay ấy, cô gân như không thể ngăn bản thân hét lên thật lớn: Tự do rồi!
“Cô đi đâu?”
“Nhĩ Hải…Nhĩ Hải!” Cô nói một lượt, rồi lại cao giọng nói với người tài xế lân thứ hai, “Tỏi muốn đi Nhĩ Hải!” Rồi lại càng kiện định nói với người tài xế lân thứ ba.
Giống như đến bản thân cũng không dám tin tất cả những thứ cô ngày đêm nhớ mong này, lại thành sự thật, cô xác nhận lại với bản thân hết lần này đến lân khác.
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, cỏ không cân phải nói to như thế, tôi không phải người khuyết tật, nghe thấy rồi”. Người tài xế nói đùa, rất thân thiện, sau đó, cả chặng đường Giản Đồng dường như biến thành người khác, nói chuyện với bác tài xế, lời cùng bắt đầu nhiều hơn, lúc này mới biết, bác tài xế này là người dân tộc thiểu số “Cô đặt homestay rồi à? Homestay ở Nhĩ Hải đều rất đặc sắc”.
Cả chặng đường, người tài xế cũng rất hòa nhã, hai người nói chuyện phiếm, chặng đường từ Lệ Giang đến Nhĩ Hải cũng tương đối xa, nói chuyện giết thời gian Lúc này Giản Đồng mới đột nhiên nhớ ra, cô chỉ nghĩ đến việc đến nơi này, mà quên mất không nghĩ đến sau khi đến Nhĩ Hải thì sẽ làm gì.
Mở một homestay ư? Nói thì dễ nhưng làm thì lại không biết bät đầu từ đầu, Cũng may mà trang sức trong chiếc hộp sät ấy cũng bán được một số tiên lớn “Tôi muốn…tôi muốn tìm một nơi không quá náo nhiệt, đây là lân đầu tiên tôi đến Nhĩ Hải, anh có biết chỗ nào không?”
“Không quá nào nhiệt? Cö thật kỳ lạ, người khác thì đều đến mấy cái thị trấn cổ, còn cô lại đi đến cái nơi xa xôi hẻo lánh này. Nhà tôi ở ven Nhĩ Hải, năm ngoái cũng cải tạo căn phòng cho thuê thành homestay, nếu cô còn chưa đặt được nhà trọ thì cứ ở homestay của nhà tôi trước đi”
Nhĩ Hải lại không phải biển, nhưng đây lại chính là cái hồ trong nhất mà Giản Đồng từng nhìn thấy, nó thực sự rất lớn, lớn đến mức không nhìn thấy bờ bên kia.
“Mở cửa số đi”.
Cánh cửa số được hạ xuống, cô đưa tay ra bên ngoài, chỉ dám đưa ra một chút, cảm nhận gió lướt qua đầu ngón tay, đây là cảm giác tự do Mỗi lần gió thổi qua, đầu ngón tay truyền đến một chút ấm nóng, những chuyện của quá khứ trong đầu cô, việc tốt, việc xấu đêu được cuốn đi một chút Cô nói với bản thân mình: Tất cả, đều qua đi rôi Lần này, thực sự đã qua đi rồi Cô không hề biết rằng, ngày cô rời đi, có một người gân như phát điên, lật tung thành phô S cũng không tìm ra người.
Nhà họ Trâm diên ra cuộc thay máu lớn, Trâm Nhất quỳ trên sàn nhà, anh ta không biết răng, lời nói của con người có thể giết chết một ai đó, anh †a không biết rằng những lời hoặc là rõ ràng hoặc là ám thị trước đây của anh ta, lại hết lân này đến lân khác làm tổn thương người phụ nữ ấy, càng không biết răng, người chẳng biết gì như anh ta lại giống như tất cả mọi người, đã dán lên người người phụ nữ đã đi mất không còn tìm thấy được tung tích ấy cái mác khiến người khác khinh thường, hết cái này đến cái khác Nhưng cuối cùng nhìn lại…người phụ nữ ấy lại là người vỏ tội nhất!
“Tôi cho cậu giải thích lý do”. Trên chiếc ghế sofa ở phòng khách, gương mặt người đàn ông đầy chán chường, đầu tóc rối bời, cảm đầy râu, khiển bộ dạng của anh vô cùng ê chê, nhưng ánh khien bọ dạng cua anh vo cung e che, nhưng anh mắt lại lạnh lùng khiến người ta lạnh thấu xương.
Bình luận facebook