Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 39 HÈN MỌN MỨC NÀO THÌ TRỞ THÀNH KIÊU NGẠO MỨC ĐÓ
CHƯƠNG 39: HÈN MỌN MỨC NÀO THÌ TRỞ THÀNH KIÊU NGẠO MỨC ĐÓ
Chuyện rất đơn giản, đơn giản tới mức chỉ cần Giản Đường tiếp tục nhu nhược đồng ý mọi yêu cầu quá đáng thậm chí sỉ nhục của Tần Mạn Mạn.
Còn trong thâm tâm của cô lại nổi lòng tham muốn cái gọi là tôn trong đã lâu không được chạm tới, không cần giống như lúc trước, chỉ cần như những người bình thường, được tôn trọng giống như một “con người” là đã đủ rồi.
Nhưng hiện thực rất tàn khốc.
Từ lúc này trở đi, Giản Đường giấu trái tim bị thương tới rách nát vào tận nơi sâu nhất, giấu khát vọng lớn nhất vào sâu trong linh hồn, ai cũng không tìm tới được, nơi đó chỉ có bóng đêm lạnh lẽo, còn có nỗi cô đơn tĩnh lặng của biển sâu.
Tần Mạn Mạn tới rồi lại đi, đi rồi lại tới, lần nào cũng đúng bữa đưa cơm tới, xong rồi lại đi.
“Tôi muốn xuất viện.” Buổi tối ngày thứ tư, Tần Mạn Mạn tới viện như thường lệ, cô ta lạnh lùng để cơm hộp lên tủ đầu giường, vừa mới quay người chuẩn bị đi thì cô gái vẫn luôn im lặng trên giường bệnh kia bỗng chậm rãi lên tiếng.
Giọng nói khàn đục khiến Tần Mạn Mạn dừng chân, cô ta làm mặt lạnh quay đầu phản đối: “Không được, cô còn chưa khỏe.”
Quan tầm à? Giản Đường nhìn chằm chằm Tần Mạn Mạn, “Tôi khỏe rồi, cũng hết sốt rồi, tôi muốn đi làm lại.'
“Cô cố ý à? Cô muốn mọi người thấy trán cô băng bó sao?” Tần Mạn Mạn tức xì khói, “Giản Đường, cô quả nhiên không hề đơn giản, biết người biết mặt không biết lòng, câu này đúng là chí lý, trông cô thành thật như vậy ai ngờ lại nham hiểm như thế.”
Giản Đường cúi đầu che giấu sự hụt hẫng trong mắt...quả nhiên cô nghĩ quá nhiều rồi, còn nghĩ cô ta quan tâm mình?
Lúc cô ngẩng đầu lên thì ánh mắt đã trở nên vô hồn: “Tôi muốn đi làm, cô đi làm thủ tục xuất viện đi.”
Nói xong cô hất chăn ra chậm rãi xuống giường thay quần áo.
Tần Mạn Mạn ngẩn người trợn mắt, vừa rồi Giản Đường đang ra lệnh cho cô sao?
Cô ta ?
GIẢN ĐƯỜNG?
Ra lệnh cho mình ư?
Một nỗi nhục nhã tràn ngập trong lòng!
Nhìn cô gái trên giường đi xuống chầm chậm bước ra ngoài cửa, dù rất chậm nhưng đúng là đã sắp bước ra khỏi phòng bệnh, cũng có nghĩa là Giản Đường nói thật không hề đùa giỡn.
Cô muốn xuất viện thật!
Sao như vậy được!
Ánh mắt Tần Mạn Mạn dời lên trán Giản Đường lập tức trở nên hoảng loạn, cô ta đang sợ hãi, trước khi lớp băng kia được tháo ra thì sao có thể để con khốn này về Đông Kinh.
Cô ta không muốn như thế, liền bước tới ngăn cản Giản Đường: “Giản Đường, sao cô lại hèn hạ như vậy, làm việc làm việc làm việc? Nghe thì hay lắm, người không biết còn tưởng cô siêng năng ham làm yêu thích công việc.
Công việc của cô à, chẳng qua chỉ là mua vui cho đám đàn ông mà thôi? Bệnh còn chưa khỏi đã sốt ruột tìm trai tới thế sao? Cô muốn được làm con chó quẫy đuôi như thế sao
Hay là cô rất thích được như vậy hả? Nếu không sao lại mặc kệ bệnh tật vội tới Đông Kinh như thế?”
Tần Mạn Mạn không muốn Giản Đường tới Đông Kinh, không hề để ý lời nói cô ta xúc phạm tới mức nào, càng nói Giản Đường càng lặng lẽ, chỉ cúi đầu nhìn ngón chân bản thân, tay sau lưng năm chặt run rẩy, cô muốn giải thích và phản bác lại lời Tần Mạn Mạn.
Nhưng phản bác có tác dụng gì?
Đúng là cô vì tiền mà quỳ gối.
Đúng là cô vì càng nhiều tiền hơn mà học chó quẫy đuôi
Đúng là người ta không có nói sai, những lời người ta nói trước mặt cô đều là sự thật.
Đúng là cô đã làm như thế
Cô phải phản bác làm sao?
Cô phải giải thích thế nào?
“Ai cũng có tín ngưỡng về một người nào đó hoặc một niềm tin nào đó, “ Giọng nói khàn khàn chua xót đầy kìm nén, Giản Đường cố gắng bình tĩnh nói: “Mà những người vì tín ngưỡng ấy, vì người ấy và vì một niềm tin ấy nỗ lực hết sức để thực hiện, để giành được thì không đáng bị châm chọc như thế.
Tần Mạn Mạn ngẩn người đánh giá Giản Đường, một câu như thế sao có thể phát ra từ một đứa không học hết cấp ba như thế, cũng không biết cô ta trông thấy ở đâu.
Ánh mắt Tần Mạn Mạn nhìn Giản Đường lại càng khinh bỉ hơn.
Giản Đường nói xong liền nhấc chân đi vòng qua Tần Mạn Mạn, Tần Mạn Mạn nhanh chóng níu lại tay Giản Đường: “Không được, cô phải ở lại đây dưỡng bệnh tới khi nào vết thương trên trán khỏi hẳn.”
Giản Đường ngẩng đầu nhìn Tần Mạn Mạn gằn từng chữ: “Tôi muốn đi làm, không liên quan gì tới cô.”
Cô nhìn như yếu ớt nhưng lại hất được tay của Tần Mạn Mạn ra, sau đó nhấc chân đi ra ngoài trước ánh mắt kinh ngạc của Tần Mạn Mạn.
Một lúc sau Tần Mạn Mạn mới phản ứng lại, cô ta chạy đuổi theo, Giản Đường đi lại khó khăn liền bị Tần Mạn Mạn đuổi kịp, Giản Đường không quay người cũng nghe thấy tiếng bước chân chạy theo, cô vẫn tiếp tục chậm rãi đi trên đôi chân yếu ớt của mình, đồng thời nói với giọng khàn khàn vì giận dữ:
“Nếu cô dám ngăn cản thì tôi sẽ gọi điện cho chị Mịch.”
So với việc lấy mạng mình đổi lấy việc cứu A lộc trong ngục giam âm u không ánh mặt trời kia thì một Tần Mạn Mạn có đáng gì?
Tần Mạn Mạn cũng được, bất kỳ ai cũng được, thậm chí ngay cả người đàn ông đó cũng được, Giản Đường không nghĩ ra còn gì quan trọng hơn A Lộc.
Mặc cho ánh mắt hung tợn đang nhìn chằm chằm sau lưng hay Tần Mạn Mạn đang tức xì khói cũng không dám tới ngăn cản , Giản Đường đi chậm rãi từng bước ra khỏi bệnh viện.
Tần Mạn Mạn không có phát hiện, một Giản Đường vô dụng thấp hèn vô học trong mắt cô ta lại đi thong dong và kiêu ngạo hơn cả một sinh viên ưu tú đại học S như cô ta.
Tần Mạn Mạn đương nhiên cũng không phát hiện kế bên phòng của Giản Đường, có một người đàn ông đứng khoanh tay lười biếng dựa bên cửa, hắn ta nhìn bóng Giản Đường biến mất sau cánh cửa thang máy, sau đó đứng thằng người nhấc đôi chân dài đi ngang Tần Mạn Mạn rồi đi tới thang máy đã đưa Giản Đường xuống lầu.
Giản Đường đi rất chậm rãi, huống hồ tuy đã hết sốt nhưng cơ thể cô vẫn còn rất yếu, cô từ từ ra khỏi cổng bệnh viện,sau đó vẫy một chiếc taxi.
“Bác tải, tôi muốn đi tới Đông Kinh, không cần bật đồng hồ đâu, rẻ tí là được.”
Tài xế thò đầu ra nói, “Thời buổi này khó kiếm khách lắm, đây là taxi, không phải xe dù, cô có đi hay không, không đi tôi chạy đây.”
Rõ ràng ông ta không muốn thương lượng, không còn cách nào khác Giản Đường đành sờ túi áo khoác mặc khi nhập viện, cô ngẩng đầu lên nói: “Bác tài, trên người tôi còn có sáu mươi nghìn thôi.”
“Đủ rồi, lên đi.”
Nếu có thể thì cô không hề muốn đi taxi, cơ bản là quá mắc, nhưng hôm nay có lẽ cô muốn quên đi tình cảnh khó khăn của cô, muốn vung tiền đi taxi một lần.
Dường như việc đi taxi sẽ giúp cô giống với rất nhiều người bình thường đang đi trên đường, thứ cô khát vọng chính là có thể được tôn trọng như một người bình thường.
Đúng thế, trong lòng cô có khát vọng như thế, nhưng cô sẽ không đi cầu xin người khác ban ơn.
Thứ người khác không muốn cho thì có xin cũng không được.
Chuyện rất đơn giản, đơn giản tới mức chỉ cần Giản Đường tiếp tục nhu nhược đồng ý mọi yêu cầu quá đáng thậm chí sỉ nhục của Tần Mạn Mạn.
Còn trong thâm tâm của cô lại nổi lòng tham muốn cái gọi là tôn trong đã lâu không được chạm tới, không cần giống như lúc trước, chỉ cần như những người bình thường, được tôn trọng giống như một “con người” là đã đủ rồi.
Nhưng hiện thực rất tàn khốc.
Từ lúc này trở đi, Giản Đường giấu trái tim bị thương tới rách nát vào tận nơi sâu nhất, giấu khát vọng lớn nhất vào sâu trong linh hồn, ai cũng không tìm tới được, nơi đó chỉ có bóng đêm lạnh lẽo, còn có nỗi cô đơn tĩnh lặng của biển sâu.
Tần Mạn Mạn tới rồi lại đi, đi rồi lại tới, lần nào cũng đúng bữa đưa cơm tới, xong rồi lại đi.
“Tôi muốn xuất viện.” Buổi tối ngày thứ tư, Tần Mạn Mạn tới viện như thường lệ, cô ta lạnh lùng để cơm hộp lên tủ đầu giường, vừa mới quay người chuẩn bị đi thì cô gái vẫn luôn im lặng trên giường bệnh kia bỗng chậm rãi lên tiếng.
Giọng nói khàn đục khiến Tần Mạn Mạn dừng chân, cô ta làm mặt lạnh quay đầu phản đối: “Không được, cô còn chưa khỏe.”
Quan tầm à? Giản Đường nhìn chằm chằm Tần Mạn Mạn, “Tôi khỏe rồi, cũng hết sốt rồi, tôi muốn đi làm lại.'
“Cô cố ý à? Cô muốn mọi người thấy trán cô băng bó sao?” Tần Mạn Mạn tức xì khói, “Giản Đường, cô quả nhiên không hề đơn giản, biết người biết mặt không biết lòng, câu này đúng là chí lý, trông cô thành thật như vậy ai ngờ lại nham hiểm như thế.”
Giản Đường cúi đầu che giấu sự hụt hẫng trong mắt...quả nhiên cô nghĩ quá nhiều rồi, còn nghĩ cô ta quan tâm mình?
Lúc cô ngẩng đầu lên thì ánh mắt đã trở nên vô hồn: “Tôi muốn đi làm, cô đi làm thủ tục xuất viện đi.”
Nói xong cô hất chăn ra chậm rãi xuống giường thay quần áo.
Tần Mạn Mạn ngẩn người trợn mắt, vừa rồi Giản Đường đang ra lệnh cho cô sao?
Cô ta ?
GIẢN ĐƯỜNG?
Ra lệnh cho mình ư?
Một nỗi nhục nhã tràn ngập trong lòng!
Nhìn cô gái trên giường đi xuống chầm chậm bước ra ngoài cửa, dù rất chậm nhưng đúng là đã sắp bước ra khỏi phòng bệnh, cũng có nghĩa là Giản Đường nói thật không hề đùa giỡn.
Cô muốn xuất viện thật!
Sao như vậy được!
Ánh mắt Tần Mạn Mạn dời lên trán Giản Đường lập tức trở nên hoảng loạn, cô ta đang sợ hãi, trước khi lớp băng kia được tháo ra thì sao có thể để con khốn này về Đông Kinh.
Cô ta không muốn như thế, liền bước tới ngăn cản Giản Đường: “Giản Đường, sao cô lại hèn hạ như vậy, làm việc làm việc làm việc? Nghe thì hay lắm, người không biết còn tưởng cô siêng năng ham làm yêu thích công việc.
Công việc của cô à, chẳng qua chỉ là mua vui cho đám đàn ông mà thôi? Bệnh còn chưa khỏi đã sốt ruột tìm trai tới thế sao? Cô muốn được làm con chó quẫy đuôi như thế sao
Hay là cô rất thích được như vậy hả? Nếu không sao lại mặc kệ bệnh tật vội tới Đông Kinh như thế?”
Tần Mạn Mạn không muốn Giản Đường tới Đông Kinh, không hề để ý lời nói cô ta xúc phạm tới mức nào, càng nói Giản Đường càng lặng lẽ, chỉ cúi đầu nhìn ngón chân bản thân, tay sau lưng năm chặt run rẩy, cô muốn giải thích và phản bác lại lời Tần Mạn Mạn.
Nhưng phản bác có tác dụng gì?
Đúng là cô vì tiền mà quỳ gối.
Đúng là cô vì càng nhiều tiền hơn mà học chó quẫy đuôi
Đúng là người ta không có nói sai, những lời người ta nói trước mặt cô đều là sự thật.
Đúng là cô đã làm như thế
Cô phải phản bác làm sao?
Cô phải giải thích thế nào?
“Ai cũng có tín ngưỡng về một người nào đó hoặc một niềm tin nào đó, “ Giọng nói khàn khàn chua xót đầy kìm nén, Giản Đường cố gắng bình tĩnh nói: “Mà những người vì tín ngưỡng ấy, vì người ấy và vì một niềm tin ấy nỗ lực hết sức để thực hiện, để giành được thì không đáng bị châm chọc như thế.
Tần Mạn Mạn ngẩn người đánh giá Giản Đường, một câu như thế sao có thể phát ra từ một đứa không học hết cấp ba như thế, cũng không biết cô ta trông thấy ở đâu.
Ánh mắt Tần Mạn Mạn nhìn Giản Đường lại càng khinh bỉ hơn.
Giản Đường nói xong liền nhấc chân đi vòng qua Tần Mạn Mạn, Tần Mạn Mạn nhanh chóng níu lại tay Giản Đường: “Không được, cô phải ở lại đây dưỡng bệnh tới khi nào vết thương trên trán khỏi hẳn.”
Giản Đường ngẩng đầu nhìn Tần Mạn Mạn gằn từng chữ: “Tôi muốn đi làm, không liên quan gì tới cô.”
Cô nhìn như yếu ớt nhưng lại hất được tay của Tần Mạn Mạn ra, sau đó nhấc chân đi ra ngoài trước ánh mắt kinh ngạc của Tần Mạn Mạn.
Một lúc sau Tần Mạn Mạn mới phản ứng lại, cô ta chạy đuổi theo, Giản Đường đi lại khó khăn liền bị Tần Mạn Mạn đuổi kịp, Giản Đường không quay người cũng nghe thấy tiếng bước chân chạy theo, cô vẫn tiếp tục chậm rãi đi trên đôi chân yếu ớt của mình, đồng thời nói với giọng khàn khàn vì giận dữ:
“Nếu cô dám ngăn cản thì tôi sẽ gọi điện cho chị Mịch.”
So với việc lấy mạng mình đổi lấy việc cứu A lộc trong ngục giam âm u không ánh mặt trời kia thì một Tần Mạn Mạn có đáng gì?
Tần Mạn Mạn cũng được, bất kỳ ai cũng được, thậm chí ngay cả người đàn ông đó cũng được, Giản Đường không nghĩ ra còn gì quan trọng hơn A Lộc.
Mặc cho ánh mắt hung tợn đang nhìn chằm chằm sau lưng hay Tần Mạn Mạn đang tức xì khói cũng không dám tới ngăn cản , Giản Đường đi chậm rãi từng bước ra khỏi bệnh viện.
Tần Mạn Mạn không có phát hiện, một Giản Đường vô dụng thấp hèn vô học trong mắt cô ta lại đi thong dong và kiêu ngạo hơn cả một sinh viên ưu tú đại học S như cô ta.
Tần Mạn Mạn đương nhiên cũng không phát hiện kế bên phòng của Giản Đường, có một người đàn ông đứng khoanh tay lười biếng dựa bên cửa, hắn ta nhìn bóng Giản Đường biến mất sau cánh cửa thang máy, sau đó đứng thằng người nhấc đôi chân dài đi ngang Tần Mạn Mạn rồi đi tới thang máy đã đưa Giản Đường xuống lầu.
Giản Đường đi rất chậm rãi, huống hồ tuy đã hết sốt nhưng cơ thể cô vẫn còn rất yếu, cô từ từ ra khỏi cổng bệnh viện,sau đó vẫy một chiếc taxi.
“Bác tải, tôi muốn đi tới Đông Kinh, không cần bật đồng hồ đâu, rẻ tí là được.”
Tài xế thò đầu ra nói, “Thời buổi này khó kiếm khách lắm, đây là taxi, không phải xe dù, cô có đi hay không, không đi tôi chạy đây.”
Rõ ràng ông ta không muốn thương lượng, không còn cách nào khác Giản Đường đành sờ túi áo khoác mặc khi nhập viện, cô ngẩng đầu lên nói: “Bác tài, trên người tôi còn có sáu mươi nghìn thôi.”
“Đủ rồi, lên đi.”
Nếu có thể thì cô không hề muốn đi taxi, cơ bản là quá mắc, nhưng hôm nay có lẽ cô muốn quên đi tình cảnh khó khăn của cô, muốn vung tiền đi taxi một lần.
Dường như việc đi taxi sẽ giúp cô giống với rất nhiều người bình thường đang đi trên đường, thứ cô khát vọng chính là có thể được tôn trọng như một người bình thường.
Đúng thế, trong lòng cô có khát vọng như thế, nhưng cô sẽ không đi cầu xin người khác ban ơn.
Thứ người khác không muốn cho thì có xin cũng không được.
Bình luận facebook