Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 40 CUỘC SĂN ĐẪM MÁU BẮT ĐẦU
CHƯƠNG 40: CUỘC SĂN ĐẪM MÁU BẮT ĐẦU
Taxi đưa Giản Đường tới Đông Kinh, cô xuống xe đứng trước cửa câu lạc bộ giải trí Đông Kinh, bên ngoài nơi này được trang trí xa hoa nhưng lại rất đơn giản.
Cô không có vội đi vào, trước tiên cô cẩn thận chỉnh lại trang phục cho tươm tất, sau đó tháo băng trên trán ra, chỉnh lại tóc mái che đi vết sẹo khâu ba bốn mũi trên trán.
Khi mọi thứ trông đã ổn thỏa, sống lưng ba năm nay còng xuống nay cô cố gắng thẳng lưng lên, Giản Đường nhìn thẳng cất bước đi tới Đông Kinh rực rỡ ánh đèn.
Sau lưng cô có một chiếc Ferrari đang dừng trước cửa Đông Kinh, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống để lộ một khuôn mặt đẹp như tượng tạc, đây chính là người đàn ông xa lạ đứng nghe hết cuộc nói chuyện giữa Giản Đường và Tần Mạn Mạn.
Lúc này, đôi mắt trên khuôn mặt đẹp đẽ đó đang lấp lóe tia sáng hưng phấn như kẻ đi săn trông thấy con mồi.
“Giản Đường à?” Anh ta vẫn đang nhìn cánh cửa lớn của Đông Kinh, sau đó rút điện thoại ra gọi điện cho ai đó, giọng nói đầy lười biếng:
“Lục Sinh, cậu đã từng gặp cô gái nào đẹp nhất chưa?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi mới cân nhắc hỏi lại: “Cậu lại tìm thấy con mồi nào thế?”
Người đàn ông cười lớn: “Cậu đúng là hiểu tôi.”
“...Cô gái đó thế nào?” Lục Sinh chắc chắn không nghĩ tới cô gái bị người bạn thân của mình nhắm tới lại là Giản Đường, người anh từng gặp một lần.
Cũng không trách được Lục Sinh, từ trước tới giờ người đàn ông này chỉ thích mấy cô chân dài ngực bự, không ngờ lần này lại kỳ quặc như vậy?
“A Sinh, đây là cô gái thú vị nhất tôi từng gặp, ba tháng ở Trung Quốc xem ra sẽ không chán nữa rồi.”
Nghe xong Lục Sinh sững sờ nhíu mày hỏi lại: “Đánh giá cao như thế sao?” Ba tháng, phải biết thằng này săn mồi từ trước tới giờ cao nhất chỉ hai tháng mà thôi.
“Cô ta rất thú vị, tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào đầy mâu thuẫn như vậy, cô ấy thấp hèn vô cùng, cũng kiêu ngạo ngất trời, cậu có thấy ai có thể khiến cái thấp hèn trở nên kiêu ngạo như vầng mặt trời trên cao kia không? Trừ phi lòng kiêu ngạo của cô ấy đã ăn vào tận xương cốt.
Tôi rất tò mò không biết là ai, là chuyện gì có thể biến một cô gái kiêu ngạo như thế thành như bây giờ, A Sinh, tôi muốn đánh thức con người thật sự bên trong cô ấy.”
Lục Sinh bỗng lạnh toát người, quen biết cậu ta mười mấy năm nhưng chưa bao giờ anh nghe được những lời như vậy, “Tùy cậu.” Anh vẫn tin vào cậu bạn thân của mình: “Tôi không ngăn cậu, Kane, nhưng cậu phải hiểu một chuyện, không nên đùa giỡn với trái tim con người, chuyện gì cũng phải có chừng mực.”
Người đàn ông đó chính là Kane, cậu ta chỉ cười cúp máy.
Sau đó mở cửa xuống xe, đi về phía Đông Kinh.
“Sao cô ta lại tới? Chẳng phải nói không khỏe sao?”
“Kệ đi, chẳng liên quan gì tới mình.”
“Đúng thế, nghe nói Tần Mạn Mạn sống với cô ta cũng khó chịu lắm.”
“Nói là khó chịu nhưng khi cô ta bị bệnh chẳng phải cũng được Tần Mạn Mạn chăm sóc đấy thôi?”
Trên đường đi tới bộ phận PR Đông Kinh, Giản Đường nghe thấy rất nhiều người to nhỏ thì thầm sau lưng cô, nhưng giờ cô chỉ có thể hình dung bằng hai từ chai sạn.
Cô không ngu, cô biết rõ những lời bàn tán này là tác phẩm của ai .
Nhưng có lẽ chẳng ai quan tâm tới sự thật.
Vậy giải thích còn ý nghĩa sao?
Giản Đường bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán chỉ trỏ sau lưng ấy, cô mở cửa phòng nghỉ tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Nhưng xung quanh vẫn không ngừng vang lên tiếng thì thầm, còn có các kiểu ánh mắt dòm ngó.
Giản Đường bất giác cúi đầu day day trán, đau đầu, cô chỉ lùa tóc mái che kín vết sẹo trên trán, tất nhiên chuyện này không phải vì Tần Mạn Mạn mà vì chính bản thân cô, cô cần tiền, cần rất nhiều tiền.
So với những nhân viên khác trong bộ phận thì cô giống như một trò hề, nhưng dù như thế cô vẫn ngồi ở góc ấy chờ đợi, có lẽ sẽ có một đại gia nào đó có sở thích khác người để ý.
“Giản Đường, ra đây.” Giám đốc PR mặt lạnh tanh đứng bên cửa phòng nghỉ.
Những ánh mắt xung quanh sáng rực lên nhìn về phía cô như mong đợi Giản Đường bị mắng.
Giản Đường do dự đứng lên đi về phía giám đốc PR, cô hỏi:
“Giám đốc Hứa, có việc gì thế? Mấy bữa nay tôi không khỏe, Tần Mạn Mạn xin nghỉ phép cho tôi rồi.”
Nhưng giám đốc Hứa không hề có tâm tình để ý tới Giản Đường, cô ta sốt ruột cắt lời cô: “Nay đi theo tôi, khách phòng 601 gọi cô qua đó.”
Lúc giám đốc Hứa nói thì cửa phòng còn chưa đóng, những người trong phòng nghỉ đều nghe thấy, ai nấy đều ngẩn người ra.
“Phòng 601, tầng 6, khu Vip đó.”
“Ồ, khu Vip đó không phải có tiền là vào được đâu, rốt cuộc là ai? Còn chưa nghe ai nói có người bao phòng 601.”
“Hơn nữa còn chọn cô ta nữa, đang đùa với tôi à?”
“Tô San, nói không chừng người này có sở thích khác người ấy? Coi chừng không tốt lành gì đâu.”
Nói xong ai nấy đều trở nên đồng tình: “Đúng thế, mối này chúng ta không nuốt nổi đâu.”
Dù có Trân Trân và Luna làm tấm gương nhưng nhân viên PR không hề rút kinh nghiệm, huống hồ sếp lớn chỉ ghét khi không làm loạn thôi, bọn họ cũng không làm gì Giản Đường thì sợ gì.
Vốn dĩ những người này đã không thích khi một người không đạt tiêu chuẩn như Giản Đường lại vào chung bộ phận với họ, hơn nữa trước đó Giản Đường còn quét dọn nhà vệ sinh ở Đông Kinh cả nửa năm trời, một nhân viên dọn vệ sinh lại không hiểu sao nhét vào bộ phận của họ, ai nấy đều thấy khó chịu.
Bên ngoài phòng 601
Giám đốc PR lạnh lùng hất cằm nói với Giản Đường: “Sau khi vào thì phải hiểu cái gì nên nói, cái gì nên làm, khách có yêu cầu gì cũng phải làm họ hài lòng, không được làm mất lòng khách, biết chưa hả?”
“Tôi biết rồi, thưa giám đốc Hứa.”
Giám đốc Hứa mặt không vui:
“Tôi không quan tâm ai nhét cô vào PR, nhưng đã vào bộ phận của tôi thì phải làm việc theo nguyên tắc của tôi, cô nhớ kỹ cho tôi, nếu muốn ở lại PR thì đừng có gây phiền phức cho tôi, đầy người muốn vào PR, cô làm không tốt thì xin đi ra cho rộng chỗ, ở đây tôi chẳng nể mặt ai đâu, nhớ chưa hả?”
“Nhớ rồi, giám đốc Hứa, cho tôi...hỏi một chút, người khách này họ gì?” Giản Đường chần chừ hỏi, cô thật sự không biết ai lại chọn cô, trừ phi là quen biết trước.
Nếu quen biết thì.... trái tim cô chùng xuống, mặt hơi trắng bệch, ngoài người đàn ông ba năm trước ra thì còn ai nữa?
“Đây không phải là chuyện cô cần quan tâm, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, vào đi.” Nói xong, giám đốc Hứa mở cửa.
Giản Đường còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào.
Đang lúc loạng choạng chưa đứng vững thì đột nhiên có một cái gì đó túm cô về phía trước, cô giật mình hoảng sợ khi một mùi nước hoa nồng đậm xộc vào mũi.
Một giọng nói quyến rũ vang lên sát bên tai cô: “Cuối cùng, cô cũng tới rồi.”
Taxi đưa Giản Đường tới Đông Kinh, cô xuống xe đứng trước cửa câu lạc bộ giải trí Đông Kinh, bên ngoài nơi này được trang trí xa hoa nhưng lại rất đơn giản.
Cô không có vội đi vào, trước tiên cô cẩn thận chỉnh lại trang phục cho tươm tất, sau đó tháo băng trên trán ra, chỉnh lại tóc mái che đi vết sẹo khâu ba bốn mũi trên trán.
Khi mọi thứ trông đã ổn thỏa, sống lưng ba năm nay còng xuống nay cô cố gắng thẳng lưng lên, Giản Đường nhìn thẳng cất bước đi tới Đông Kinh rực rỡ ánh đèn.
Sau lưng cô có một chiếc Ferrari đang dừng trước cửa Đông Kinh, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống để lộ một khuôn mặt đẹp như tượng tạc, đây chính là người đàn ông xa lạ đứng nghe hết cuộc nói chuyện giữa Giản Đường và Tần Mạn Mạn.
Lúc này, đôi mắt trên khuôn mặt đẹp đẽ đó đang lấp lóe tia sáng hưng phấn như kẻ đi săn trông thấy con mồi.
“Giản Đường à?” Anh ta vẫn đang nhìn cánh cửa lớn của Đông Kinh, sau đó rút điện thoại ra gọi điện cho ai đó, giọng nói đầy lười biếng:
“Lục Sinh, cậu đã từng gặp cô gái nào đẹp nhất chưa?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc rồi mới cân nhắc hỏi lại: “Cậu lại tìm thấy con mồi nào thế?”
Người đàn ông cười lớn: “Cậu đúng là hiểu tôi.”
“...Cô gái đó thế nào?” Lục Sinh chắc chắn không nghĩ tới cô gái bị người bạn thân của mình nhắm tới lại là Giản Đường, người anh từng gặp một lần.
Cũng không trách được Lục Sinh, từ trước tới giờ người đàn ông này chỉ thích mấy cô chân dài ngực bự, không ngờ lần này lại kỳ quặc như vậy?
“A Sinh, đây là cô gái thú vị nhất tôi từng gặp, ba tháng ở Trung Quốc xem ra sẽ không chán nữa rồi.”
Nghe xong Lục Sinh sững sờ nhíu mày hỏi lại: “Đánh giá cao như thế sao?” Ba tháng, phải biết thằng này săn mồi từ trước tới giờ cao nhất chỉ hai tháng mà thôi.
“Cô ta rất thú vị, tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào đầy mâu thuẫn như vậy, cô ấy thấp hèn vô cùng, cũng kiêu ngạo ngất trời, cậu có thấy ai có thể khiến cái thấp hèn trở nên kiêu ngạo như vầng mặt trời trên cao kia không? Trừ phi lòng kiêu ngạo của cô ấy đã ăn vào tận xương cốt.
Tôi rất tò mò không biết là ai, là chuyện gì có thể biến một cô gái kiêu ngạo như thế thành như bây giờ, A Sinh, tôi muốn đánh thức con người thật sự bên trong cô ấy.”
Lục Sinh bỗng lạnh toát người, quen biết cậu ta mười mấy năm nhưng chưa bao giờ anh nghe được những lời như vậy, “Tùy cậu.” Anh vẫn tin vào cậu bạn thân của mình: “Tôi không ngăn cậu, Kane, nhưng cậu phải hiểu một chuyện, không nên đùa giỡn với trái tim con người, chuyện gì cũng phải có chừng mực.”
Người đàn ông đó chính là Kane, cậu ta chỉ cười cúp máy.
Sau đó mở cửa xuống xe, đi về phía Đông Kinh.
“Sao cô ta lại tới? Chẳng phải nói không khỏe sao?”
“Kệ đi, chẳng liên quan gì tới mình.”
“Đúng thế, nghe nói Tần Mạn Mạn sống với cô ta cũng khó chịu lắm.”
“Nói là khó chịu nhưng khi cô ta bị bệnh chẳng phải cũng được Tần Mạn Mạn chăm sóc đấy thôi?”
Trên đường đi tới bộ phận PR Đông Kinh, Giản Đường nghe thấy rất nhiều người to nhỏ thì thầm sau lưng cô, nhưng giờ cô chỉ có thể hình dung bằng hai từ chai sạn.
Cô không ngu, cô biết rõ những lời bàn tán này là tác phẩm của ai .
Nhưng có lẽ chẳng ai quan tâm tới sự thật.
Vậy giải thích còn ý nghĩa sao?
Giản Đường bỏ ngoài tai mọi lời bàn tán chỉ trỏ sau lưng ấy, cô mở cửa phòng nghỉ tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Nhưng xung quanh vẫn không ngừng vang lên tiếng thì thầm, còn có các kiểu ánh mắt dòm ngó.
Giản Đường bất giác cúi đầu day day trán, đau đầu, cô chỉ lùa tóc mái che kín vết sẹo trên trán, tất nhiên chuyện này không phải vì Tần Mạn Mạn mà vì chính bản thân cô, cô cần tiền, cần rất nhiều tiền.
So với những nhân viên khác trong bộ phận thì cô giống như một trò hề, nhưng dù như thế cô vẫn ngồi ở góc ấy chờ đợi, có lẽ sẽ có một đại gia nào đó có sở thích khác người để ý.
“Giản Đường, ra đây.” Giám đốc PR mặt lạnh tanh đứng bên cửa phòng nghỉ.
Những ánh mắt xung quanh sáng rực lên nhìn về phía cô như mong đợi Giản Đường bị mắng.
Giản Đường do dự đứng lên đi về phía giám đốc PR, cô hỏi:
“Giám đốc Hứa, có việc gì thế? Mấy bữa nay tôi không khỏe, Tần Mạn Mạn xin nghỉ phép cho tôi rồi.”
Nhưng giám đốc Hứa không hề có tâm tình để ý tới Giản Đường, cô ta sốt ruột cắt lời cô: “Nay đi theo tôi, khách phòng 601 gọi cô qua đó.”
Lúc giám đốc Hứa nói thì cửa phòng còn chưa đóng, những người trong phòng nghỉ đều nghe thấy, ai nấy đều ngẩn người ra.
“Phòng 601, tầng 6, khu Vip đó.”
“Ồ, khu Vip đó không phải có tiền là vào được đâu, rốt cuộc là ai? Còn chưa nghe ai nói có người bao phòng 601.”
“Hơn nữa còn chọn cô ta nữa, đang đùa với tôi à?”
“Tô San, nói không chừng người này có sở thích khác người ấy? Coi chừng không tốt lành gì đâu.”
Nói xong ai nấy đều trở nên đồng tình: “Đúng thế, mối này chúng ta không nuốt nổi đâu.”
Dù có Trân Trân và Luna làm tấm gương nhưng nhân viên PR không hề rút kinh nghiệm, huống hồ sếp lớn chỉ ghét khi không làm loạn thôi, bọn họ cũng không làm gì Giản Đường thì sợ gì.
Vốn dĩ những người này đã không thích khi một người không đạt tiêu chuẩn như Giản Đường lại vào chung bộ phận với họ, hơn nữa trước đó Giản Đường còn quét dọn nhà vệ sinh ở Đông Kinh cả nửa năm trời, một nhân viên dọn vệ sinh lại không hiểu sao nhét vào bộ phận của họ, ai nấy đều thấy khó chịu.
Bên ngoài phòng 601
Giám đốc PR lạnh lùng hất cằm nói với Giản Đường: “Sau khi vào thì phải hiểu cái gì nên nói, cái gì nên làm, khách có yêu cầu gì cũng phải làm họ hài lòng, không được làm mất lòng khách, biết chưa hả?”
“Tôi biết rồi, thưa giám đốc Hứa.”
Giám đốc Hứa mặt không vui:
“Tôi không quan tâm ai nhét cô vào PR, nhưng đã vào bộ phận của tôi thì phải làm việc theo nguyên tắc của tôi, cô nhớ kỹ cho tôi, nếu muốn ở lại PR thì đừng có gây phiền phức cho tôi, đầy người muốn vào PR, cô làm không tốt thì xin đi ra cho rộng chỗ, ở đây tôi chẳng nể mặt ai đâu, nhớ chưa hả?”
“Nhớ rồi, giám đốc Hứa, cho tôi...hỏi một chút, người khách này họ gì?” Giản Đường chần chừ hỏi, cô thật sự không biết ai lại chọn cô, trừ phi là quen biết trước.
Nếu quen biết thì.... trái tim cô chùng xuống, mặt hơi trắng bệch, ngoài người đàn ông ba năm trước ra thì còn ai nữa?
“Đây không phải là chuyện cô cần quan tâm, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, vào đi.” Nói xong, giám đốc Hứa mở cửa.
Giản Đường còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào.
Đang lúc loạng choạng chưa đứng vững thì đột nhiên có một cái gì đó túm cô về phía trước, cô giật mình hoảng sợ khi một mùi nước hoa nồng đậm xộc vào mũi.
Một giọng nói quyến rũ vang lên sát bên tai cô: “Cuối cùng, cô cũng tới rồi.”
Bình luận facebook