Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 63 GIẢN ĐƯỜNG KHÔNG BIẾT XẤU HỔ DỤ DỖ ANH TIÊU
CHƯƠNG 63. GIẢN ĐƯỜNG KHÔNG BIẾT XẤU HỔ DỤ DỖ ANH TIÊU
Giản Đường!
Lại là Giản Đường!
Sao ai cũng quan tâm đến Giản Đường vậy!
Tần Mạn Mạn không thể thừa nhận rằng mình đang đố kỵ với Giản Đường, giờ phút này cô ta chỉ có thể cúi đầu nghe theo.
“Ông … ông chủ.”
Cô ta run rẩy nói, “ Tôi không nhằm vào Giản Đường.”
“Tôi không muốn nghe cô nói nhảm.” Vừa dứt lời, bàn tay đeo găng đen của anh cố ý bóp chặt cằm của Tần Mạn Mạn, mạnh đến nỗi chỉ hận không thể bóp nát cằm cô ta ra.
Tần Mạn Mạn đau đến mức phát khóc, thậm chí cô ta còn đang nghĩ dường như nghe thấy tiếng xương cằm mình nứt ra.
“Tôi…tôi nói…” Cô ta thấy người đàn ông trước mặt này là ác ma, quá đáng sợ, trong lòng cô ta tràn ngập kinh hoàng, sau đó lại càng thêm hận Giản Đường… rõ ràng ở trước mặt mình đã đồng ý nói đỡ cho mình.
Cô ta đâu có làm!
Cô ta đang giả vờ giả vịt làm người tốt!
Tỏ ra tốt bụng!
Ghê tởm! Con điếm!
Con khốn!
Kẻ đóng kịch giỏi nhất chính là cô ta!
Không cần biết trong lòng Tần Mạn Mạn nghĩ gì, nhưng giờ phút này cô ta thật sự sợ tên ác ma trước mặt.
“Là anh Tiêu.”
Anh Tiêu?... Thẩm Tư Cương nhướng mày: “Tiêu Hoành?”
“Đúng, tôi thích anh Tiêu, nhưng Giản Đường lại quyến rũ anh Tiêu. Nếu như Giản Đường là một đứa con gái biết an phận thì tôi cũng sẽ không ngứa mắt cô ta như thế.
Nhưng cô ta không phải! Cô ta có thể làm bất cứ thứ gì vì tiền. Anh Tiêu bị cô ta lừa, đến bây giờ vẫn không biết bộ mặt thật của cô ta.
Tôi không muốn nhìn thấy anh Tiêu bị đứa con gái như Giản Đường mê hoặc lừa dối, cô ta dụ dỗ anh Tiêu chẳng phải là vì tiền của anh ấy hay sao?”
Lúc Tần Mạn Mạn nói những lời này không chỉ đơn thuần là đang nói ra nguyên nhân tại sao mình nhằm vào Giản Đường, mà còn muốn để người đàn ông này nhận rõ bộ mặt thật của cô ta!
Thẩm Đệ Nhất cau mày nhưng anh ta không nói gì, chỉ im lặng đứng một bên.
Trên gương mặt lạnh lùng của Thẩm Tư Cương không nhìn ra được cảm xúc gì.
Anh cụp mắt, từ trên cao nhìn xuống Tần Mạn Mạn: “Cô nói rằng Giản Đường dụ dỗ Tiêu Hoành, có chứng cớ không?”
“Có!” Nhắc đến chuyện này, trong mắt Tần Mạn Mạn lóe lên sự phẫn nộ căm hận: “Tôi từng bắt gặp hai người bọn họ ôm hôn nhau trong thang máy!”
Đôi mắt của Thẩm Tư Cương sâu thẳm, thoắt cái đã trở nên sắc bén, “Cô gặp hai người bọn họ đang ôm hôn nhau trong thang máy?”
“Đúng! Chính mắt tôi nhìn thấy, anh Tiêu và Giản Đường, hai người bọn họ quấn quýt lấy nhau .”
Trong một khoảnh khắc, nhịp thở của Thẩm Tư Cương trở nên rối loạn, nhưng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ánh mắt anh dần dần toát lên vẻ lạnh lẽo, gương mặt đẹp như tượng tạc lạnh băng băng, Thẩm Đệ Nhất là người đi theo Thẩm Tư Cương lâu nhất, anh ta là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi tâm trạng của sếp.
“Không chỉ như thế, anh Tiêu đối đãi với Giản Đường cũng rất khác thường, lần trước Giản Đường bị ngã, anh Tiêu còn đỡ lấy eo cô ta dìu cô ta đứng dậy. Người bình thường có bao giờ để một người đàn ông đỡ eo mình không?”
Nhiệt độ của bầu không khí xung quanh càng giảm xuống, Thẩm Tư Cương nheo mắt: “Vậy tại sao không thể là Tiêu Hoành quyến rũ Giản Đường?”
Nhắc đến Giản Đường, Tần Mạn Mạn giờ phút này như thể quên luôn hoàn cảnh của chính mình, cô ta tức giận cười mỉa mai:
“Sao có thể thế được? Giản Đường có ưu điểm gì chứ? Có dung mạo hay dáng người nào? Hay là tính cách, gia thế? Hay là học vấn nào?”
“Giản Đường chẳng có cái gì cả, ai biết cô ta dùng cái trò rách nát gì mà nhất thời mê hoặc được anh Tiêu chứ? Cũng có thể là giả vờ đáng thương khiến anh Tiêu đồng tình? Dù sao cái loại như Giản Đường, anh Tiêu vẫn chưa gặp bao giờ.”
Tần Mạn Mạn nói xấu Giản Đường chẳng chút khách khí, mà quả thật là cô ta cũng tích một bụng căm hận đối với Giản Đường, giờ phút này có cơ hội nói ra trước mặt ông chủ, Tần Mạn Mạn nghĩ thầm trong bụng, hôm nay cô ta phải vạch trần bộ mặt thật của Giản Đường với ông chủ!
Thẩm Đệ Nhất nhíu mày, nhìn gương mặt trong sáng của Tần Mạn Mạn lại càng cảm thấy khó chịu, hình như đứa con gái này đã quên rằng trong khi cô ta ở đây nói xấu Giản Đường thì Giản Đường còn nói đỡ, xin hộ cho cô ta với ông chủ.
Thứ vong ân bội nghĩa.
Mặt Thẩm Tư Cương lạnh như băng, đột nhiên anh thả tay ra, hất mạnh gương mặt của Tần Mạn Mạn sang một bên, sau đó đứng dậy nhìn xuống Tần Mạn Mạn đang nằm sõng xoài trên mặt đất.
“Thật tởm lợm.”
Giọng nói trầm khàn lạnh lẽo, ánh mắt ghét bỏ.
Tần Mạn Mạn không hiếu ý anh, nói: “Đúng, kiểu con gái như Giản Đường thật sự đáng ghê tởm.”
“Sai rồi, tôi đang nói cô, thật tởm lợm.”
Tần Mạn Mạn sững sờ.
Thẩm Tư Cương nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tiêu Hoành lại đẩy cô cho Đỗ Lập Quần rồi.” Giọng anh khàn khàn, thản nhiên nói, “Bởi vì cô quá tởm lợm.” “Anh…” Cô ta mà tởm lợm? Cô ta tởm lợm ở chỗ nào chứ?!
“Tôi so với Giản Đường…”
“Cô đừng so sánh cô với Giản Đường. Cô có sống thêm một kiếp nữa, cho dù là , dáng người, học lực, gia thế, cô cũng không thể bằng được cô ấy.”
Dung mạo, dáng người, học lực, gia thế… Giản Đường của ba năm trước không thiếu những thứ này.
Trong giây lát Thẩm Tư Cương cảm thấy rất khó chịu. Dường như chính tay anh đã đẩy Giản Đường rơi xuống địa ngục đó.
Mà hôm nay, những thứ Giản Đường chưa từng thiếu đó lại trở thành lý do để Tần Mạn Mạn công kích cô.
“Sếp?” Thẩm Đệ Nhất lên tiếng, dạo gần đây tần suất sếp ngẩn người hơi nhiều.
Thẩm Tư Cương nghe Thẩm Đệ Nhất gọi mới sực tỉnh, anh híp mắt liếc nhìn Tần Mạn Mạn: “Tiết mục người sống chết chìm đó của Giản Đường vốn dĩ là tiết mục Tiêu Hoành thiết kế sẵn cho cô.”
Vẻ mặt Tần Mạn Mạn thoắt cái đã tái nhợt.
Hai mắt cô ta trợn trừng… không! Không thể thế được!
“Anh lừa tôi! Anh Tiêu là người tốt như thế cơ mà.”
Thẩm Tư Cương suýt nữa thì bật cười, Tiêu Hoành là người tốt?
Anh cũng lười đôi co với Tần Mạn Mạn, hất cằm ra hiệu với Thẩm Đệ Nhất, Thẩm Đệ Nhất lập tức hiểu ý, bước lên phía trước kéo Tần Mạn Mạn đứng dậy.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tần Mạn Mạn hốt hoảng! Cô ta sợ ông chủ sẽ làm ra chuyện gì đó càng đáng sợ hơn.
“Ồn ào.”
Anh nói một câu, Thẩm Đệ Nhất lập tức bịt mồm Tần Mạn Mạn lại đẩy lên xe.
Bên ngoài nhà kho, năm chiếc xe màu đen bao gồm cả chiếc Bentley của Thẩm Tư Cương lần lượt rời đi.
…
Căn biệt thự của Tiêu Hoành ở thành phố S là nơi anh ta thường xuyên ở.
Năm chiếc xe màu đen lần lượt dừng lại trước cửa biệt thự của Tiêu Hoành.
“Gọi cho Tiêu Hoành, nói với anh ta, Thẩm Tư Cương tặng cho anh ta một món quà.”
Bảo vệ đứng ngoài cửa thấy tình hình này biết đối phương không phải là kẻ dễ chọc, khí thế khác hẳn với người thường, lại nghe thấy ba chữ “Thẩm Tư Cương”, anh đã là bảo vệ của khu này thì đương nhiên cũng đã từng nghe đến tên tuổi ‘Thẩm Tư Cương’ vang danh thành phố S.
Thế nên anh ta không dám lỗ mãng, lập tức gọi điện cho Tiêu Hoành, “Anh Tiêu, ngoài cửa xuất hiện một đám người, đối phương bảo tôi nhắn lại cho anh.”
“Nhắn gì?” ở đầu bên kia Tiêu Hoành lười biếng trả lời.
“Thẩm Tư Cương tặng cho anh một món quà.”
Tiêu Hoành đang lười biếng đột nhiên trở nên phấn chấn, anh ta nheo mắt, nhếch mép cười, “Mời anh Thẩm vào ngồi chơi.”
Bảo vệ ngoài cửa lập tức cho qua, năm chiếc xe màu đen dừng trước cửa biệt thự của Tiêu Hoành.
“Tổng giám đốc Thẩm đến chơi còn mang theo quà, khách khí quá.” Tiêu Hoành mặc áo ngủ, đã sớm đứng chờ ở cửa, giọng nói đầy giễu cợt.,
Thẩm Tư Cương cười lạnh nói, “Cậu cả nhà họ Tiêu có thói quen thích đứng ngoài cửa nói chuyện à?”
“Tổng giám đốc Thẩm, mời.” Tiêu Hoành tập tức hiểu ý, mời Thẩm Tư Cương vào trong nhà.
Bước vào trong, Thẩm Tư Cương chẳng chút khách sáo, ngồi xuống sô pha, Tiêu Hoành đi đến trước quầy bar: “Uống gì?”
“Cậu cả Tiêu, anh có biết cô gái này không?”
Kèm theo câu hỏi, Tần Mạn Mạn cũng bị quẳng ra trước mặt Tiêu Hoành.
Giản Đường!
Lại là Giản Đường!
Sao ai cũng quan tâm đến Giản Đường vậy!
Tần Mạn Mạn không thể thừa nhận rằng mình đang đố kỵ với Giản Đường, giờ phút này cô ta chỉ có thể cúi đầu nghe theo.
“Ông … ông chủ.”
Cô ta run rẩy nói, “ Tôi không nhằm vào Giản Đường.”
“Tôi không muốn nghe cô nói nhảm.” Vừa dứt lời, bàn tay đeo găng đen của anh cố ý bóp chặt cằm của Tần Mạn Mạn, mạnh đến nỗi chỉ hận không thể bóp nát cằm cô ta ra.
Tần Mạn Mạn đau đến mức phát khóc, thậm chí cô ta còn đang nghĩ dường như nghe thấy tiếng xương cằm mình nứt ra.
“Tôi…tôi nói…” Cô ta thấy người đàn ông trước mặt này là ác ma, quá đáng sợ, trong lòng cô ta tràn ngập kinh hoàng, sau đó lại càng thêm hận Giản Đường… rõ ràng ở trước mặt mình đã đồng ý nói đỡ cho mình.
Cô ta đâu có làm!
Cô ta đang giả vờ giả vịt làm người tốt!
Tỏ ra tốt bụng!
Ghê tởm! Con điếm!
Con khốn!
Kẻ đóng kịch giỏi nhất chính là cô ta!
Không cần biết trong lòng Tần Mạn Mạn nghĩ gì, nhưng giờ phút này cô ta thật sự sợ tên ác ma trước mặt.
“Là anh Tiêu.”
Anh Tiêu?... Thẩm Tư Cương nhướng mày: “Tiêu Hoành?”
“Đúng, tôi thích anh Tiêu, nhưng Giản Đường lại quyến rũ anh Tiêu. Nếu như Giản Đường là một đứa con gái biết an phận thì tôi cũng sẽ không ngứa mắt cô ta như thế.
Nhưng cô ta không phải! Cô ta có thể làm bất cứ thứ gì vì tiền. Anh Tiêu bị cô ta lừa, đến bây giờ vẫn không biết bộ mặt thật của cô ta.
Tôi không muốn nhìn thấy anh Tiêu bị đứa con gái như Giản Đường mê hoặc lừa dối, cô ta dụ dỗ anh Tiêu chẳng phải là vì tiền của anh ấy hay sao?”
Lúc Tần Mạn Mạn nói những lời này không chỉ đơn thuần là đang nói ra nguyên nhân tại sao mình nhằm vào Giản Đường, mà còn muốn để người đàn ông này nhận rõ bộ mặt thật của cô ta!
Thẩm Đệ Nhất cau mày nhưng anh ta không nói gì, chỉ im lặng đứng một bên.
Trên gương mặt lạnh lùng của Thẩm Tư Cương không nhìn ra được cảm xúc gì.
Anh cụp mắt, từ trên cao nhìn xuống Tần Mạn Mạn: “Cô nói rằng Giản Đường dụ dỗ Tiêu Hoành, có chứng cớ không?”
“Có!” Nhắc đến chuyện này, trong mắt Tần Mạn Mạn lóe lên sự phẫn nộ căm hận: “Tôi từng bắt gặp hai người bọn họ ôm hôn nhau trong thang máy!”
Đôi mắt của Thẩm Tư Cương sâu thẳm, thoắt cái đã trở nên sắc bén, “Cô gặp hai người bọn họ đang ôm hôn nhau trong thang máy?”
“Đúng! Chính mắt tôi nhìn thấy, anh Tiêu và Giản Đường, hai người bọn họ quấn quýt lấy nhau .”
Trong một khoảnh khắc, nhịp thở của Thẩm Tư Cương trở nên rối loạn, nhưng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ánh mắt anh dần dần toát lên vẻ lạnh lẽo, gương mặt đẹp như tượng tạc lạnh băng băng, Thẩm Đệ Nhất là người đi theo Thẩm Tư Cương lâu nhất, anh ta là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi tâm trạng của sếp.
“Không chỉ như thế, anh Tiêu đối đãi với Giản Đường cũng rất khác thường, lần trước Giản Đường bị ngã, anh Tiêu còn đỡ lấy eo cô ta dìu cô ta đứng dậy. Người bình thường có bao giờ để một người đàn ông đỡ eo mình không?”
Nhiệt độ của bầu không khí xung quanh càng giảm xuống, Thẩm Tư Cương nheo mắt: “Vậy tại sao không thể là Tiêu Hoành quyến rũ Giản Đường?”
Nhắc đến Giản Đường, Tần Mạn Mạn giờ phút này như thể quên luôn hoàn cảnh của chính mình, cô ta tức giận cười mỉa mai:
“Sao có thể thế được? Giản Đường có ưu điểm gì chứ? Có dung mạo hay dáng người nào? Hay là tính cách, gia thế? Hay là học vấn nào?”
“Giản Đường chẳng có cái gì cả, ai biết cô ta dùng cái trò rách nát gì mà nhất thời mê hoặc được anh Tiêu chứ? Cũng có thể là giả vờ đáng thương khiến anh Tiêu đồng tình? Dù sao cái loại như Giản Đường, anh Tiêu vẫn chưa gặp bao giờ.”
Tần Mạn Mạn nói xấu Giản Đường chẳng chút khách khí, mà quả thật là cô ta cũng tích một bụng căm hận đối với Giản Đường, giờ phút này có cơ hội nói ra trước mặt ông chủ, Tần Mạn Mạn nghĩ thầm trong bụng, hôm nay cô ta phải vạch trần bộ mặt thật của Giản Đường với ông chủ!
Thẩm Đệ Nhất nhíu mày, nhìn gương mặt trong sáng của Tần Mạn Mạn lại càng cảm thấy khó chịu, hình như đứa con gái này đã quên rằng trong khi cô ta ở đây nói xấu Giản Đường thì Giản Đường còn nói đỡ, xin hộ cho cô ta với ông chủ.
Thứ vong ân bội nghĩa.
Mặt Thẩm Tư Cương lạnh như băng, đột nhiên anh thả tay ra, hất mạnh gương mặt của Tần Mạn Mạn sang một bên, sau đó đứng dậy nhìn xuống Tần Mạn Mạn đang nằm sõng xoài trên mặt đất.
“Thật tởm lợm.”
Giọng nói trầm khàn lạnh lẽo, ánh mắt ghét bỏ.
Tần Mạn Mạn không hiếu ý anh, nói: “Đúng, kiểu con gái như Giản Đường thật sự đáng ghê tởm.”
“Sai rồi, tôi đang nói cô, thật tởm lợm.”
Tần Mạn Mạn sững sờ.
Thẩm Tư Cương nói: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tiêu Hoành lại đẩy cô cho Đỗ Lập Quần rồi.” Giọng anh khàn khàn, thản nhiên nói, “Bởi vì cô quá tởm lợm.” “Anh…” Cô ta mà tởm lợm? Cô ta tởm lợm ở chỗ nào chứ?!
“Tôi so với Giản Đường…”
“Cô đừng so sánh cô với Giản Đường. Cô có sống thêm một kiếp nữa, cho dù là , dáng người, học lực, gia thế, cô cũng không thể bằng được cô ấy.”
Dung mạo, dáng người, học lực, gia thế… Giản Đường của ba năm trước không thiếu những thứ này.
Trong giây lát Thẩm Tư Cương cảm thấy rất khó chịu. Dường như chính tay anh đã đẩy Giản Đường rơi xuống địa ngục đó.
Mà hôm nay, những thứ Giản Đường chưa từng thiếu đó lại trở thành lý do để Tần Mạn Mạn công kích cô.
“Sếp?” Thẩm Đệ Nhất lên tiếng, dạo gần đây tần suất sếp ngẩn người hơi nhiều.
Thẩm Tư Cương nghe Thẩm Đệ Nhất gọi mới sực tỉnh, anh híp mắt liếc nhìn Tần Mạn Mạn: “Tiết mục người sống chết chìm đó của Giản Đường vốn dĩ là tiết mục Tiêu Hoành thiết kế sẵn cho cô.”
Vẻ mặt Tần Mạn Mạn thoắt cái đã tái nhợt.
Hai mắt cô ta trợn trừng… không! Không thể thế được!
“Anh lừa tôi! Anh Tiêu là người tốt như thế cơ mà.”
Thẩm Tư Cương suýt nữa thì bật cười, Tiêu Hoành là người tốt?
Anh cũng lười đôi co với Tần Mạn Mạn, hất cằm ra hiệu với Thẩm Đệ Nhất, Thẩm Đệ Nhất lập tức hiểu ý, bước lên phía trước kéo Tần Mạn Mạn đứng dậy.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tần Mạn Mạn hốt hoảng! Cô ta sợ ông chủ sẽ làm ra chuyện gì đó càng đáng sợ hơn.
“Ồn ào.”
Anh nói một câu, Thẩm Đệ Nhất lập tức bịt mồm Tần Mạn Mạn lại đẩy lên xe.
Bên ngoài nhà kho, năm chiếc xe màu đen bao gồm cả chiếc Bentley của Thẩm Tư Cương lần lượt rời đi.
…
Căn biệt thự của Tiêu Hoành ở thành phố S là nơi anh ta thường xuyên ở.
Năm chiếc xe màu đen lần lượt dừng lại trước cửa biệt thự của Tiêu Hoành.
“Gọi cho Tiêu Hoành, nói với anh ta, Thẩm Tư Cương tặng cho anh ta một món quà.”
Bảo vệ đứng ngoài cửa thấy tình hình này biết đối phương không phải là kẻ dễ chọc, khí thế khác hẳn với người thường, lại nghe thấy ba chữ “Thẩm Tư Cương”, anh đã là bảo vệ của khu này thì đương nhiên cũng đã từng nghe đến tên tuổi ‘Thẩm Tư Cương’ vang danh thành phố S.
Thế nên anh ta không dám lỗ mãng, lập tức gọi điện cho Tiêu Hoành, “Anh Tiêu, ngoài cửa xuất hiện một đám người, đối phương bảo tôi nhắn lại cho anh.”
“Nhắn gì?” ở đầu bên kia Tiêu Hoành lười biếng trả lời.
“Thẩm Tư Cương tặng cho anh một món quà.”
Tiêu Hoành đang lười biếng đột nhiên trở nên phấn chấn, anh ta nheo mắt, nhếch mép cười, “Mời anh Thẩm vào ngồi chơi.”
Bảo vệ ngoài cửa lập tức cho qua, năm chiếc xe màu đen dừng trước cửa biệt thự của Tiêu Hoành.
“Tổng giám đốc Thẩm đến chơi còn mang theo quà, khách khí quá.” Tiêu Hoành mặc áo ngủ, đã sớm đứng chờ ở cửa, giọng nói đầy giễu cợt.,
Thẩm Tư Cương cười lạnh nói, “Cậu cả nhà họ Tiêu có thói quen thích đứng ngoài cửa nói chuyện à?”
“Tổng giám đốc Thẩm, mời.” Tiêu Hoành tập tức hiểu ý, mời Thẩm Tư Cương vào trong nhà.
Bước vào trong, Thẩm Tư Cương chẳng chút khách sáo, ngồi xuống sô pha, Tiêu Hoành đi đến trước quầy bar: “Uống gì?”
“Cậu cả Tiêu, anh có biết cô gái này không?”
Kèm theo câu hỏi, Tần Mạn Mạn cũng bị quẳng ra trước mặt Tiêu Hoành.
Bình luận facebook