Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 65 QUYẾT ĐỊNH CỦA ANH.
CHƯƠNG 65. QUYẾT ĐỊNH CỦA ANH.
Xe chạy như bay, Thẩm Đệ Nhất cảm thấy tốc độ này của sếp nhà mình có hơi điên cuồng.
Đoàn người dừng lại ở Đông Kinh.
“Sếp…” Thẩm Đệ Nhất vừa lên tiếng, Thẩm Tư Cương đã lướt qua người anh bước vào đại sảnh của Đông Kinh, sau đó đi thẳng vào thang máy.
Thẩm Đệ Nhất không theo kịp.
Vẻ mặt của Thẩm Tư Cương lạnh nhạt vô cùng, anh bước nhanh tới phòng làm việc của Tô Mịch, vội đến mức không thèm gõ cửa, đẩy mạnh cánh cửa phòng làm việc ra.
Tô Mịch ngẩng lên thấy Thẩm Tư Cương phừng phừng lửa giận bước đến bên cạnh sô pha.
“Tổng giám đốc Thẩm, Tiểu Đường vẫn chưa tỉnh.” Tô Mịch thấy Thẩm Tư Cương đang vô cùng tức giận liền vội vàng nhắc nhở, ý nói: “Tổng giám đốc, có gì thì anh đợi Giản Đường tỉnh lại rồi nói, bây giờ cô ấy đang là bệnh nhân.”
Thẩm Tư Cương không thèm nhìn Tô Mịch, đúng lúc này Thẩm Đệ Nhất chạy đến.
Thẩm Tư Cương cúi xuống bế bổng cô gái đang nằm truyền nước trên sô pha lên, quăng cho Thẩm Đệ Nhất một ánh mắt, Thẩm Đệ Nhất lập tức bước đến gỡ túi nước biển treo trên giá tạm bên cạnh sô pha xuống.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh muốn đưa Tiểu Đường đi đâu!” Tô Mịch thấy tình hình có vẻ không ổn liền vội chạy lên trước chặn trước cửa phòng làm việc, dang hai tay cản đường Thẩm Tư Cương.
Người đàn ông trước mặt dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp, trên gương mặt tuấn tú như tạc này là vẻ lạnh lùng thản nhiên, bị Tô Mịch chặn đường, Thẩm Tư Cương cúi xuống nhìn cô.
Tô Mịch chột dạ, khỏi phải bàn lúc này cô căng thẳng đến mức nào, đặc biệt ánh mắt đó của Thẩm Tư Cương khiến cô phát hoảng, “Tổng giám đốc…” Cô lên tiếng, ánh mắt liếc về phía Giản Đường, nghiến răng nói:
“Tổng giám đốc, Tiểu Đường chưa tỉnh, anh định đưa cô ấy đi đâu?”
Lúc Thẩm Tư Cương bước vào phòng, vẻ mặt anh ta có chút không bình thường.
Tô Mịch nghĩ đến Giản Đường còn đang ốm… cô thừa nhận, mình không nên lo chuyện bao đồng, nhưng mà… nhưng mà nếu ngay cả cô cũng không quan tâm đến con bé ngốc này, thì con bé thật sự chỉ có thể sống trong bóng tối, không thoát ra được.
“Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ anh không thể đưa cô ấy đi được.”
Tô Mịch gồng lên nói, có trời mới biết lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
“Tô Mịch, cô mau tránh ra, sếp sẽ không so đo chuyện vừa rồi với cô.” Ánh mắt của Thẩm Đệ Nhất thoáng lóe lên, đột nhiên lên tiếng nói với Tô Mịch.
Tô Mịch cũng không phải không biết Thẩm Đệ Nhất đang giải vây cho mình, nhưng… cô vẫn siết chặt nắm đấm, “Tiểu Đường vẫn còn đang…”
“Tô Mịch, tôi chỉ nói một lần.” Thẩm Tư Cương nhìn Tô Mịch bằng ánh mắt lạnh như băng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, lạnh lùng cảnh cáo: “Tránh ra.”
Giờ phút này anh đang không vui, nếu Tô Mịch muốn đi tìm chết thì anh rất vui vẻ tác thành cho cô ta.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng đó của Thẩm Tư Cương, tim cô run lên, trán vã mồ hôi lạnh, cô lại nhìn về phía Giản Đường, thời gian vào lúc này trở nên chậm chạp một cách kỳ lạ, chí ít là Tô Mịch cảm thấy như vậy.
Cuối cùng, cô vẫn cúi đầu, im lặng nhường đường… xin lỗi, Tiểu Đường.
Cô cũng sợ Thẩm Tư Cương. Năng lực và thủ đoạn của người đàn ông này, sự lý trí và bình tĩnh của anh ta, cô đều được tận mắt chứng kiến.
Thẩm Tư Cương sẽ không khoan dung cho một cấp dưới không biết nghe lời.
Thẩm Tư Cương đưa người đi để lại một mình Tô Mịch đang lặng người đứng im tại chỗ.
Một lúc lâu sau cô ấy mới ngẩng đầu lên khẽ giọng nói với khoảng hành lang trống rỗng một câu: “Tiểu Đường, chị vẫn yêu bản thân mình hơn, xin lỗi.”
Cô thương con bé ngốc này bởi vì cô nhìn thấy chính bản thân mình trên người Giản Đường, ngày xưa cô cũng ngốc nghếch như thế. Đó là những ký ức cô không muốn nhớ lại nhất.
Nhưng mà, so với việc thương con bé đó… Tô Mịch biết, bản thân mình vẫn sở hữu tính ích kỷ của loài người... cô vẫn yêu bản thân mình hơn.
Tô Mịch không làm sai, thậm chí đứng trên lập trường của Tô Mịch, biết rõ sếp của mình là dạng người gì mà hôm nay vẫn có thể đứng ra cản đường sếp, lên tiếng nói đỡ cho Giản Đường… Tô Mịch đã cố gắng hết sức rồi.
…
Tầng 28 của Đông Kinh, nhà của Thẩm Tư Cương không phải là ở đây, đây chỉ là nơi anh thi thoảng nghỉ lại mà thôi.
Thẩm Đệ Nhất cả quãng đường đều không nói câu nào, vẫn lặng lẽ đi bên cạnh người đàn ông đang hừng hực lửa giận như một cái bóng, trong tay anh còn cầm theo túi truyền nước.
Ting!
Thẩm Đệ Nhất đi theo Thẩm Tư Cương ra khỏi thang máy đi vào phòng ngủ ở tầng 28.
Túi nước biển tạm thời không có giá treo, sau khi Thẩm Tư Cương đặt cô gái xuống giường liền đi ra cửa cầm lấy giá treo quần áo đến, không nói một câu treo túi nước biển lên rồi thản nhiên nói: “Cậu có thể đi được rồi.”
“…Sếp…” Thẩm Đệ Nhất vốn còn đang định nói gì đó nhưng vừa cất lời, anh ta lại đột ngột dừng lại, sau khi nghĩ ngợi, anh ta do dự nói: “Vâng, thưa sếp.”
Thẩm Tư Cương không đến xem người phụ nữ nằm trên giường, mà đi thẳng đến cửa sổ ngồi xuống sô pha.
Lúc này anh rất muốn đánh thức người con gái đang ngủ kia, rồi hỏi cô ấy, rốt cuộc giữa cô ấy và Tiêu Hoành là như thế nào.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế cảm xúc đó lại.
Anh ngồi trên sô pha bên cửa sổ, khuỷu tay chống lên thành sô pha, một tay đỡ trán, im lặng nhìn về phía giường ngủ.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Sấm chớp đan xen.
Tiếng sấm ầm ầm, người con gái yên tĩnh nằm trên giường lại càng giống một cái xác không hồn.
Nếu như không phải cô vẫn còn đang thở, nếu không phải giờ phút này lồng ngực cô vẫn còn phập phồng lên xuống có quy luật, cô… cô thật sự rất giống một cái xác yên tĩnh nằm đó.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có đèn tường trên đầu giường đang sáng, có thể nhìn rõ trong túi nước biển có còn nước hay không, rốt cuộc thì bóng đèn tường cũng không phát huy được công dụng của bóng đèn lớn, không thể chiếu sáng được đến tận bên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ bầu trời âm u, một tia chớp xanh lè đánh xuống sau lưng người đàn ông, ánh sáng xanh lam hắt lên gương mặt tuấn tú khiến gương mặt anh lại càng lạnh lùng.
“Ư…” Người con gái trên giường đột nhiên rên lên đầy đau đớn, người đàn ông ngồi trên sô pha vẫn ngồi im không động đậy.
“Ưm…” giọng nói càng lúc càng đau đớn.
Người đàn ông ngồi trên ghế cắn chặt khớp hàm, vẫn không động đậy.
“Ư… hộc… hộc hộc…” Giọng cô càng lúc càng đau đớn, thậm chí cô còn dần dần cuộn tròn người lại.
Đột nhiên!
Anh động đậy!
Thẩm Tư Cương đột nhiên đứng bật dậy, đôi mắt u tối ẩn giấu tâm trạng không tên. Anh bước từng bước một… về phía giường.
Cánh tay anh từ từ đưa ra, bàn tay thon dài, duỗi về phía gương mặt của cô gái.
Trong lúc đột nhiên!
Những ngón tay đột nhiên đổi hướng, khóa lấy cổ họng của cô gái trên giường!
“Nếu như có một ngày, trên thế giới này xuất hiện một người có thể khiến tâm trạng của tôi rối loạn,” Thẩm Tư Cương thời thiếu niên từng nói với Bạch Dương Hàng: “Tôi sẽ tự mình tìm hiểu cô ấy.”
Xe chạy như bay, Thẩm Đệ Nhất cảm thấy tốc độ này của sếp nhà mình có hơi điên cuồng.
Đoàn người dừng lại ở Đông Kinh.
“Sếp…” Thẩm Đệ Nhất vừa lên tiếng, Thẩm Tư Cương đã lướt qua người anh bước vào đại sảnh của Đông Kinh, sau đó đi thẳng vào thang máy.
Thẩm Đệ Nhất không theo kịp.
Vẻ mặt của Thẩm Tư Cương lạnh nhạt vô cùng, anh bước nhanh tới phòng làm việc của Tô Mịch, vội đến mức không thèm gõ cửa, đẩy mạnh cánh cửa phòng làm việc ra.
Tô Mịch ngẩng lên thấy Thẩm Tư Cương phừng phừng lửa giận bước đến bên cạnh sô pha.
“Tổng giám đốc Thẩm, Tiểu Đường vẫn chưa tỉnh.” Tô Mịch thấy Thẩm Tư Cương đang vô cùng tức giận liền vội vàng nhắc nhở, ý nói: “Tổng giám đốc, có gì thì anh đợi Giản Đường tỉnh lại rồi nói, bây giờ cô ấy đang là bệnh nhân.”
Thẩm Tư Cương không thèm nhìn Tô Mịch, đúng lúc này Thẩm Đệ Nhất chạy đến.
Thẩm Tư Cương cúi xuống bế bổng cô gái đang nằm truyền nước trên sô pha lên, quăng cho Thẩm Đệ Nhất một ánh mắt, Thẩm Đệ Nhất lập tức bước đến gỡ túi nước biển treo trên giá tạm bên cạnh sô pha xuống.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh muốn đưa Tiểu Đường đi đâu!” Tô Mịch thấy tình hình có vẻ không ổn liền vội chạy lên trước chặn trước cửa phòng làm việc, dang hai tay cản đường Thẩm Tư Cương.
Người đàn ông trước mặt dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp, trên gương mặt tuấn tú như tạc này là vẻ lạnh lùng thản nhiên, bị Tô Mịch chặn đường, Thẩm Tư Cương cúi xuống nhìn cô.
Tô Mịch chột dạ, khỏi phải bàn lúc này cô căng thẳng đến mức nào, đặc biệt ánh mắt đó của Thẩm Tư Cương khiến cô phát hoảng, “Tổng giám đốc…” Cô lên tiếng, ánh mắt liếc về phía Giản Đường, nghiến răng nói:
“Tổng giám đốc, Tiểu Đường chưa tỉnh, anh định đưa cô ấy đi đâu?”
Lúc Thẩm Tư Cương bước vào phòng, vẻ mặt anh ta có chút không bình thường.
Tô Mịch nghĩ đến Giản Đường còn đang ốm… cô thừa nhận, mình không nên lo chuyện bao đồng, nhưng mà… nhưng mà nếu ngay cả cô cũng không quan tâm đến con bé ngốc này, thì con bé thật sự chỉ có thể sống trong bóng tối, không thoát ra được.
“Tổng giám đốc Thẩm, bây giờ anh không thể đưa cô ấy đi được.”
Tô Mịch gồng lên nói, có trời mới biết lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
“Tô Mịch, cô mau tránh ra, sếp sẽ không so đo chuyện vừa rồi với cô.” Ánh mắt của Thẩm Đệ Nhất thoáng lóe lên, đột nhiên lên tiếng nói với Tô Mịch.
Tô Mịch cũng không phải không biết Thẩm Đệ Nhất đang giải vây cho mình, nhưng… cô vẫn siết chặt nắm đấm, “Tiểu Đường vẫn còn đang…”
“Tô Mịch, tôi chỉ nói một lần.” Thẩm Tư Cương nhìn Tô Mịch bằng ánh mắt lạnh như băng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, lạnh lùng cảnh cáo: “Tránh ra.”
Giờ phút này anh đang không vui, nếu Tô Mịch muốn đi tìm chết thì anh rất vui vẻ tác thành cho cô ta.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng đó của Thẩm Tư Cương, tim cô run lên, trán vã mồ hôi lạnh, cô lại nhìn về phía Giản Đường, thời gian vào lúc này trở nên chậm chạp một cách kỳ lạ, chí ít là Tô Mịch cảm thấy như vậy.
Cuối cùng, cô vẫn cúi đầu, im lặng nhường đường… xin lỗi, Tiểu Đường.
Cô cũng sợ Thẩm Tư Cương. Năng lực và thủ đoạn của người đàn ông này, sự lý trí và bình tĩnh của anh ta, cô đều được tận mắt chứng kiến.
Thẩm Tư Cương sẽ không khoan dung cho một cấp dưới không biết nghe lời.
Thẩm Tư Cương đưa người đi để lại một mình Tô Mịch đang lặng người đứng im tại chỗ.
Một lúc lâu sau cô ấy mới ngẩng đầu lên khẽ giọng nói với khoảng hành lang trống rỗng một câu: “Tiểu Đường, chị vẫn yêu bản thân mình hơn, xin lỗi.”
Cô thương con bé ngốc này bởi vì cô nhìn thấy chính bản thân mình trên người Giản Đường, ngày xưa cô cũng ngốc nghếch như thế. Đó là những ký ức cô không muốn nhớ lại nhất.
Nhưng mà, so với việc thương con bé đó… Tô Mịch biết, bản thân mình vẫn sở hữu tính ích kỷ của loài người... cô vẫn yêu bản thân mình hơn.
Tô Mịch không làm sai, thậm chí đứng trên lập trường của Tô Mịch, biết rõ sếp của mình là dạng người gì mà hôm nay vẫn có thể đứng ra cản đường sếp, lên tiếng nói đỡ cho Giản Đường… Tô Mịch đã cố gắng hết sức rồi.
…
Tầng 28 của Đông Kinh, nhà của Thẩm Tư Cương không phải là ở đây, đây chỉ là nơi anh thi thoảng nghỉ lại mà thôi.
Thẩm Đệ Nhất cả quãng đường đều không nói câu nào, vẫn lặng lẽ đi bên cạnh người đàn ông đang hừng hực lửa giận như một cái bóng, trong tay anh còn cầm theo túi truyền nước.
Ting!
Thẩm Đệ Nhất đi theo Thẩm Tư Cương ra khỏi thang máy đi vào phòng ngủ ở tầng 28.
Túi nước biển tạm thời không có giá treo, sau khi Thẩm Tư Cương đặt cô gái xuống giường liền đi ra cửa cầm lấy giá treo quần áo đến, không nói một câu treo túi nước biển lên rồi thản nhiên nói: “Cậu có thể đi được rồi.”
“…Sếp…” Thẩm Đệ Nhất vốn còn đang định nói gì đó nhưng vừa cất lời, anh ta lại đột ngột dừng lại, sau khi nghĩ ngợi, anh ta do dự nói: “Vâng, thưa sếp.”
Thẩm Tư Cương không đến xem người phụ nữ nằm trên giường, mà đi thẳng đến cửa sổ ngồi xuống sô pha.
Lúc này anh rất muốn đánh thức người con gái đang ngủ kia, rồi hỏi cô ấy, rốt cuộc giữa cô ấy và Tiêu Hoành là như thế nào.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế cảm xúc đó lại.
Anh ngồi trên sô pha bên cửa sổ, khuỷu tay chống lên thành sô pha, một tay đỡ trán, im lặng nhìn về phía giường ngủ.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Sấm chớp đan xen.
Tiếng sấm ầm ầm, người con gái yên tĩnh nằm trên giường lại càng giống một cái xác không hồn.
Nếu như không phải cô vẫn còn đang thở, nếu không phải giờ phút này lồng ngực cô vẫn còn phập phồng lên xuống có quy luật, cô… cô thật sự rất giống một cái xác yên tĩnh nằm đó.
Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có đèn tường trên đầu giường đang sáng, có thể nhìn rõ trong túi nước biển có còn nước hay không, rốt cuộc thì bóng đèn tường cũng không phát huy được công dụng của bóng đèn lớn, không thể chiếu sáng được đến tận bên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ bầu trời âm u, một tia chớp xanh lè đánh xuống sau lưng người đàn ông, ánh sáng xanh lam hắt lên gương mặt tuấn tú khiến gương mặt anh lại càng lạnh lùng.
“Ư…” Người con gái trên giường đột nhiên rên lên đầy đau đớn, người đàn ông ngồi trên sô pha vẫn ngồi im không động đậy.
“Ưm…” giọng nói càng lúc càng đau đớn.
Người đàn ông ngồi trên ghế cắn chặt khớp hàm, vẫn không động đậy.
“Ư… hộc… hộc hộc…” Giọng cô càng lúc càng đau đớn, thậm chí cô còn dần dần cuộn tròn người lại.
Đột nhiên!
Anh động đậy!
Thẩm Tư Cương đột nhiên đứng bật dậy, đôi mắt u tối ẩn giấu tâm trạng không tên. Anh bước từng bước một… về phía giường.
Cánh tay anh từ từ đưa ra, bàn tay thon dài, duỗi về phía gương mặt của cô gái.
Trong lúc đột nhiên!
Những ngón tay đột nhiên đổi hướng, khóa lấy cổ họng của cô gái trên giường!
“Nếu như có một ngày, trên thế giới này xuất hiện một người có thể khiến tâm trạng của tôi rối loạn,” Thẩm Tư Cương thời thiếu niên từng nói với Bạch Dương Hàng: “Tôi sẽ tự mình tìm hiểu cô ấy.”
Bình luận facebook