Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 92 ĐIỀU KHIẾN TÔI HỐI HẬN NHẤT ĐỜI NÀY LÀ GẶP ANH
CHƯƠNG 92: ĐIỀU KHIẾN TÔI HỐI HẬN NHẤT ĐỜI NÀY LÀ GẶP ANH
Trong bệnh viện.
Bạch Dương Hàng đã sắp xếp ổn thỏa cho Giản Đường.
“Cô thật may mắn.” Bạch Dương Hàng không nhịn được mà trừng mắt mắng: “Cô không biết tình trạng sức khỏe của mình ra sao à? Còn dám uống rượu ư?”
Anh nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, thuận tay đóng sầm cửa lại. Ngoài cửa, Thẩm Tư Cương đang hút thuốc lá.
“Cho tôi một điếu.” Bạch Dương Hàng giơ tay về phía Thẩm Tư Cương. Thẩm Tư Cương móc ra một bao thuốc lá rồi ném thẳng cho anh.
Bạch Dương Hàng không hề khách sáo, rút một điếu ra rồi châm lửa: “Chuyện gì vậy?” Anh liếc nhìn cánh cửa phía sau. Anh vẫn nhớ, từ sau khi Giản Đường ra khỏi tù, lần đầu tiên gặp lại, anh thấy một Giản Đường kiêu ngạo bỗng quỳ gối trước mặt mọi người chỉ vì không muốn uống rượu.
Thẩm Tư Cương chỉ lặng thinh hút thuốc.
Bạch Dương Hàng cũng không quan tâm tới sự lạnh lùng của tên này.
Anh nhả ra một làn khói thuốc: “Nghe nói cậu bảo cô ấy, nếu trong một tháng cô ấy lấy được mười lăm tỷ thì sẽ thả cho cô ấy được tự do?” Anh búng tay vào làn khói thuốc: “Cậu sẽ thả cho cô ấy đi sao?”
“Làm gì có chuyện đó.” Người đàn ông vẫn luôn lặng thinh kia đột nhiên lạnh lùng nói.
“...” Bạch Dương Hàng ngạc nhiên khi thấy Thẩm Tư Cương kích động, anh lấy cùi chỏ huých một cái: “Này, cậu có phát hiện ra rằng, cứ gặp chuyện của cô ấy là cậu lại trở nên rất khác thường không hả?”
Người đàn ông nhíu mày: “Muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, không cần vòng vo như vậy.”
“Khụ khụ...” Đây là cậu bảo tôi nói thẳng đấy nhé. Bạch Dương Hàng lại hắng giọng nói: “Tôi cảm thấy cậu để ý tới Giản Đường quá mức rồi. Điều đó không giống với cậu trước đây. Ông bạn già à, một người nhạy bén như cậu, lẽ nào không phát hiện ra sự khác thường của mình sao?”
Anh không tin, tâm lý của Thẩm Tư Cương thay đổi mà bản thân anh ta lại không phát hiện ra được.
Tuy nhiên...
Ba mươi giây sau...
“Không phải chứ?” Bạch Dương Hàng tức giận muốn giơ chân: “Cậu lặng thinh, chứng tỏ bản thân cậu cũng nghĩ như vậy à? Cậu không muốn phản bác lại sao?”
“Cô ấy không sao chứ?” Một lát sau, Thẩm Tư Cương mới mở miệng hỏi.
Ánh mắt Bạch Dương Hàng lộ vẻ kỳ quái, anh nhìn Thẩm Tư Cương... Người này nãy giờ không lên tiếng, khó khăn lắm mới hé miệng, vừa hé miệng thì hỏi tình trạng của Giản Đường ngay à?
Không ổn, không ổn rồi... Bạch Dương Hàng thầm nói.
“Cô ấy tương đối may mắn, uống không nhiều. Nhưng sau này không nên để xảy ra chuyện như vậy nữa.” Anh lại nói thêm: “Có điều đầu gối của cô ấy bị thương hơi sâu.”
Bên cửa sổ, đôi mắt Thẩm Tư Cương rất lạnh lùng, anh dập tắt tàn thuốc rồi khẽ “ừ” một tiếng. Sau đó xoay người đẩy cửa, bước vào phòng bệnh.
Bạch Dương Hàng muốn vào theo, nhưng cánh cửa phòng bệnh đã đóng sầm lại trước mắt anh không chút thương tiếc.
Bạch Dương Hàng sờ mũi, bĩu môi: Có gì đặc biệt hơn người chứ? Cậu không cho tôi vào phòng sao? Ngày mai tôi lại vào, ngày nào tôi cũng vào, tôi sẽ coi phòng bệnh như nhà của mình.
Trong lòng anh chợt cảm thấy mất thăng bằng nên cũng không ở lại nữa, quay người rời đi.
Trong phòng bệnh.
“Cô có muốn nói gì với tôi không?” Người đàn ông đứng bên giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ nằm trên giường.
Người phụ nữ cúi đầu, khi ấy cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh.
Một lát sau, cũng không thấy cô có phản ứng gì, không hiểu sao Thẩm Tư Cương lại thấy tức giận:
“Bọn họ bảo cô quỳ thì cô quỳ sao? Giản Đường, vì tiền, hai đầu gối của cô đã quỳ trước bao nhiêu người rồi hả?”
Anh không thể chấp nhận được việc cô trở nên chật vật và tầm thường như vậy... Một Giản Đường chói mắt không gì sánh bằng trước kia lại biết mất không thấy tăm hơi đâu nữa!
Người phụ nữ trên giường vẫn lặng thinh!
Anh lại càng tức giận hơn!
“Cô nói tôi nghe, nếu tôi không xuất hiện đúng lúc, cô thật sự sẽ uống hết cả chai rượu kia sao? Cô coi thường tính mạng của mình như vậy à?” Anh không dám tin, cô gái này lại lấy mạng của mình để đổi lấy tiền!
Đây không phải là lần đầu tiên!
Lần biểu diễn người thật chết đuối dưới nước cũng vậy!
Từ khi nào, mạng của Giản Đường lại rẻ mạt như vậy chứ?
Từ lúc nào, cô lại coi thường tính mạng của mình như vậy!
Mà sao cô vẫn có thể bình tĩnh như vậy được?
Giản Đường bình tĩnh sao? Ha ...
Bàn tay giấu ở dưới chăn của cô, nơi anh không nhìn thấy được, đang siết chặt lại!
“Giản Đường, liệu cô có bao nhiêu may mắn để phung phí, liệu cô có bao nhiêu cái mạng để đánh cược nữa? Cô nói tôi nghe, nếu tôi không xuất hiện đúng lúc, cô sẽ ra sao hả?”
Chính những lời này đã khiến tất cả lý trí của Giản Đường đều sụp đổ!
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên!
Dáng vẻ rất hung dữ!
“Ai cần anh xuất hiện? Ai bảo anh xuất hiện chứ? Có ai cầu xin anh xuất hiện đâu!”
Cô tức giận đến mức run rẩy, hai mắt đỏ ửng đầy căm tức nhìn anh!
Thẩm Tư Cương! Là ai đã biến tôi thành bộ dạng này! Anh đừng có giả bộ chuột khóc mèo nữa đi! Tôi quỳ xuống, tôi tầm thường, tôi đánh cược tính mạng của mình, chẳng phải anh vui mừng còn không kịp sao?
Ai bảo tôi “hại chết” Hạ Viên Miên, người mà anh yêu mến!
Ai bảo tôi không biết phân biệt phải trái mà đi thích anh!
Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, như vậy đã được chưa!
“Tổng giám đốc Thẩm! Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu!”
Không thể tha thứ!
Không có cách nào tha thứ được!
Nếu như cô thật sự có tội, vậy cô rơi vào tình cảnh hôm nay cũng đáng đời lắm!
Nhưng cô chưa từng làm, mà anh lại không chịu nghe cô giải thích!
Những lời chất vấn của Anh Cương ở ghế lô tại Đông Kinh vẫn còn văng vẳng bên tai cô!
Những lời này cũng là chứng cứ chứng minh cho cách làm người của Hạ Viên Miên!
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự căm hận trong mắt Thẩm Tư Cương!
Nếu như anh đồng ý cho cô thêm chút thời gian, nếu như anh bằng lòng tin tưởng cô, nếu như... Không! Không có nếu như! Chỉ có kết quả cô bị ngồi tù oan suốt ba năm!
Thẩm Tư Cương giật mình khi nhìn thấy sự căm hận trong mắt cô. Từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy sự căm hận đó. Bất kể là ba năm trước đây hay là ba năm sau, bất kể là Giản Đường kiêu ngạo, hay là Giản Đường tầm thường, từ trước đến nay anh đều chưa từng thấy sự căm hận này!
Nhưng hôm nay, vào lúc này anh lại thật sự nhìn thấy sự căm hận đó trong mắt của cô!
Một cảm giác buồn bực và đau đớn lan khắp cơ thể anh, hơi thở của anh đột nhiên trở nên nặng nề!
Giản Đường chỉ có thể yêu anh, Giản Đường làm sao có thể hận anh được?
Đột nhiên, anh cắn chặt hàm răng, cố bỏ qua sự buồn bực và đau đớn trong lòng.
Anh nhìn cô.
Giản Đường đột nhiên cười lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, Viên Miên của anh không hề vô tội!”
“Hừ... Việc đến nước này mà cô còn muốn ngụy biện sao?”
Chút hi vọng mong manh vừa hiện ra trong mắt Giản Đường chợt biến mất... Quả nhiên là thế, anh không tin cô, trong lòng anh không muốn tin cô.
Tong mắt anh, lời giải thích trở thành lời ngụy biện... Giản Đường tự nhủ: Không cần giải thích nữa.
Cô lại tự nhủ: Giản Đường, mày đừng tiếp tục làm bộ ngốc nghếch nữa, hãy thôi ý định thuyết phục anh ấy tin tưởng đi.
Nhưng cô còn chưa đủ dứt khoát, cô sắp bị chính mình hành hạ tới phát điên rồi. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên giường, tỏ vẻ hận thù cười giễu cợt nói: “Hạ Viên Miên chết cũng chưa hết tội, đáng đời cô ta!”
Một bàn tay bỗng nhiên giơ lên thật cao rồi giáng xuống mặt cô. Sắc mặt Giản Đường trắng bệch, cô nhắm mắt lại theo phản xạ.
Nhưng sự đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, nắm đấm đã đánh vào tường, âm thanh đó vang lên bên tai cô.
“Giản Đường, cô biến thành cái dạng gì, tầm thường cũng được, thảm hại cũng được, tôi tưởng cô vẫn còn là Giản Đường. Người đã chết rồi mà cô còn muốn sỉ nhục. Cô như vậy thật khiến người ta thấy chán ghét!”
Một tiếng động lớn vang lên, trong mắt Thẩm Tư Cương hiện rõ sự thất vọng, anh kéo mạnh cánh cửa và bỏ đi!
Trong phòng bệnh, người phụ nữ trên giường bệnh ngẩn người giống như một bức tượng, gương mặt cô vẫn bình tĩnh đến mức đáng sợ
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua... Năm phút trôi qua... Mười phút trôi qua!
Cuối cùng!
“A! A!... A!” Hạ Viên Miên đã là người chết rồi, vậy còn cô thì sao? Cô thì sao đây? Giản Đường không thể tiếp tục kìm chế được nữa, cô gào thét ra những lời đang kìm nén trong lòng!
Thẩm Tư Cương! Mắt anh mù, trái tim của anh cũng mù rồi sao?
Còn tôi thì sao đây?
Tôi như vậy là đáng đời sao? Tôi là kẻ chết không hết tội sao?
Tôi làm cho người ta chán ghét à? Tôi sỉ nhục một người chết à?... Nhưng người chết kia không hề vô tội!
“A~!! A a~!!!” Trong cổ họng cô phát ra tiếng kêu giống như tiếng quái vật đang đau đớn, cô nhắm mắt lại... Thẩm Tư Cương, điều tôi hối hận nhất đời này chính là gặp phải anh!
Trong bệnh viện.
Bạch Dương Hàng đã sắp xếp ổn thỏa cho Giản Đường.
“Cô thật may mắn.” Bạch Dương Hàng không nhịn được mà trừng mắt mắng: “Cô không biết tình trạng sức khỏe của mình ra sao à? Còn dám uống rượu ư?”
Anh nói xong liền đứng lên đi ra ngoài, thuận tay đóng sầm cửa lại. Ngoài cửa, Thẩm Tư Cương đang hút thuốc lá.
“Cho tôi một điếu.” Bạch Dương Hàng giơ tay về phía Thẩm Tư Cương. Thẩm Tư Cương móc ra một bao thuốc lá rồi ném thẳng cho anh.
Bạch Dương Hàng không hề khách sáo, rút một điếu ra rồi châm lửa: “Chuyện gì vậy?” Anh liếc nhìn cánh cửa phía sau. Anh vẫn nhớ, từ sau khi Giản Đường ra khỏi tù, lần đầu tiên gặp lại, anh thấy một Giản Đường kiêu ngạo bỗng quỳ gối trước mặt mọi người chỉ vì không muốn uống rượu.
Thẩm Tư Cương chỉ lặng thinh hút thuốc.
Bạch Dương Hàng cũng không quan tâm tới sự lạnh lùng của tên này.
Anh nhả ra một làn khói thuốc: “Nghe nói cậu bảo cô ấy, nếu trong một tháng cô ấy lấy được mười lăm tỷ thì sẽ thả cho cô ấy được tự do?” Anh búng tay vào làn khói thuốc: “Cậu sẽ thả cho cô ấy đi sao?”
“Làm gì có chuyện đó.” Người đàn ông vẫn luôn lặng thinh kia đột nhiên lạnh lùng nói.
“...” Bạch Dương Hàng ngạc nhiên khi thấy Thẩm Tư Cương kích động, anh lấy cùi chỏ huých một cái: “Này, cậu có phát hiện ra rằng, cứ gặp chuyện của cô ấy là cậu lại trở nên rất khác thường không hả?”
Người đàn ông nhíu mày: “Muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, không cần vòng vo như vậy.”
“Khụ khụ...” Đây là cậu bảo tôi nói thẳng đấy nhé. Bạch Dương Hàng lại hắng giọng nói: “Tôi cảm thấy cậu để ý tới Giản Đường quá mức rồi. Điều đó không giống với cậu trước đây. Ông bạn già à, một người nhạy bén như cậu, lẽ nào không phát hiện ra sự khác thường của mình sao?”
Anh không tin, tâm lý của Thẩm Tư Cương thay đổi mà bản thân anh ta lại không phát hiện ra được.
Tuy nhiên...
Ba mươi giây sau...
“Không phải chứ?” Bạch Dương Hàng tức giận muốn giơ chân: “Cậu lặng thinh, chứng tỏ bản thân cậu cũng nghĩ như vậy à? Cậu không muốn phản bác lại sao?”
“Cô ấy không sao chứ?” Một lát sau, Thẩm Tư Cương mới mở miệng hỏi.
Ánh mắt Bạch Dương Hàng lộ vẻ kỳ quái, anh nhìn Thẩm Tư Cương... Người này nãy giờ không lên tiếng, khó khăn lắm mới hé miệng, vừa hé miệng thì hỏi tình trạng của Giản Đường ngay à?
Không ổn, không ổn rồi... Bạch Dương Hàng thầm nói.
“Cô ấy tương đối may mắn, uống không nhiều. Nhưng sau này không nên để xảy ra chuyện như vậy nữa.” Anh lại nói thêm: “Có điều đầu gối của cô ấy bị thương hơi sâu.”
Bên cửa sổ, đôi mắt Thẩm Tư Cương rất lạnh lùng, anh dập tắt tàn thuốc rồi khẽ “ừ” một tiếng. Sau đó xoay người đẩy cửa, bước vào phòng bệnh.
Bạch Dương Hàng muốn vào theo, nhưng cánh cửa phòng bệnh đã đóng sầm lại trước mắt anh không chút thương tiếc.
Bạch Dương Hàng sờ mũi, bĩu môi: Có gì đặc biệt hơn người chứ? Cậu không cho tôi vào phòng sao? Ngày mai tôi lại vào, ngày nào tôi cũng vào, tôi sẽ coi phòng bệnh như nhà của mình.
Trong lòng anh chợt cảm thấy mất thăng bằng nên cũng không ở lại nữa, quay người rời đi.
Trong phòng bệnh.
“Cô có muốn nói gì với tôi không?” Người đàn ông đứng bên giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ nằm trên giường.
Người phụ nữ cúi đầu, khi ấy cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh.
Một lát sau, cũng không thấy cô có phản ứng gì, không hiểu sao Thẩm Tư Cương lại thấy tức giận:
“Bọn họ bảo cô quỳ thì cô quỳ sao? Giản Đường, vì tiền, hai đầu gối của cô đã quỳ trước bao nhiêu người rồi hả?”
Anh không thể chấp nhận được việc cô trở nên chật vật và tầm thường như vậy... Một Giản Đường chói mắt không gì sánh bằng trước kia lại biết mất không thấy tăm hơi đâu nữa!
Người phụ nữ trên giường vẫn lặng thinh!
Anh lại càng tức giận hơn!
“Cô nói tôi nghe, nếu tôi không xuất hiện đúng lúc, cô thật sự sẽ uống hết cả chai rượu kia sao? Cô coi thường tính mạng của mình như vậy à?” Anh không dám tin, cô gái này lại lấy mạng của mình để đổi lấy tiền!
Đây không phải là lần đầu tiên!
Lần biểu diễn người thật chết đuối dưới nước cũng vậy!
Từ khi nào, mạng của Giản Đường lại rẻ mạt như vậy chứ?
Từ lúc nào, cô lại coi thường tính mạng của mình như vậy!
Mà sao cô vẫn có thể bình tĩnh như vậy được?
Giản Đường bình tĩnh sao? Ha ...
Bàn tay giấu ở dưới chăn của cô, nơi anh không nhìn thấy được, đang siết chặt lại!
“Giản Đường, liệu cô có bao nhiêu may mắn để phung phí, liệu cô có bao nhiêu cái mạng để đánh cược nữa? Cô nói tôi nghe, nếu tôi không xuất hiện đúng lúc, cô sẽ ra sao hả?”
Chính những lời này đã khiến tất cả lý trí của Giản Đường đều sụp đổ!
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên!
Dáng vẻ rất hung dữ!
“Ai cần anh xuất hiện? Ai bảo anh xuất hiện chứ? Có ai cầu xin anh xuất hiện đâu!”
Cô tức giận đến mức run rẩy, hai mắt đỏ ửng đầy căm tức nhìn anh!
Thẩm Tư Cương! Là ai đã biến tôi thành bộ dạng này! Anh đừng có giả bộ chuột khóc mèo nữa đi! Tôi quỳ xuống, tôi tầm thường, tôi đánh cược tính mạng của mình, chẳng phải anh vui mừng còn không kịp sao?
Ai bảo tôi “hại chết” Hạ Viên Miên, người mà anh yêu mến!
Ai bảo tôi không biết phân biệt phải trái mà đi thích anh!
Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, như vậy đã được chưa!
“Tổng giám đốc Thẩm! Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu!”
Không thể tha thứ!
Không có cách nào tha thứ được!
Nếu như cô thật sự có tội, vậy cô rơi vào tình cảnh hôm nay cũng đáng đời lắm!
Nhưng cô chưa từng làm, mà anh lại không chịu nghe cô giải thích!
Những lời chất vấn của Anh Cương ở ghế lô tại Đông Kinh vẫn còn văng vẳng bên tai cô!
Những lời này cũng là chứng cứ chứng minh cho cách làm người của Hạ Viên Miên!
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự căm hận trong mắt Thẩm Tư Cương!
Nếu như anh đồng ý cho cô thêm chút thời gian, nếu như anh bằng lòng tin tưởng cô, nếu như... Không! Không có nếu như! Chỉ có kết quả cô bị ngồi tù oan suốt ba năm!
Thẩm Tư Cương giật mình khi nhìn thấy sự căm hận trong mắt cô. Từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy sự căm hận đó. Bất kể là ba năm trước đây hay là ba năm sau, bất kể là Giản Đường kiêu ngạo, hay là Giản Đường tầm thường, từ trước đến nay anh đều chưa từng thấy sự căm hận này!
Nhưng hôm nay, vào lúc này anh lại thật sự nhìn thấy sự căm hận đó trong mắt của cô!
Một cảm giác buồn bực và đau đớn lan khắp cơ thể anh, hơi thở của anh đột nhiên trở nên nặng nề!
Giản Đường chỉ có thể yêu anh, Giản Đường làm sao có thể hận anh được?
Đột nhiên, anh cắn chặt hàm răng, cố bỏ qua sự buồn bực và đau đớn trong lòng.
Anh nhìn cô.
Giản Đường đột nhiên cười lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, Viên Miên của anh không hề vô tội!”
“Hừ... Việc đến nước này mà cô còn muốn ngụy biện sao?”
Chút hi vọng mong manh vừa hiện ra trong mắt Giản Đường chợt biến mất... Quả nhiên là thế, anh không tin cô, trong lòng anh không muốn tin cô.
Tong mắt anh, lời giải thích trở thành lời ngụy biện... Giản Đường tự nhủ: Không cần giải thích nữa.
Cô lại tự nhủ: Giản Đường, mày đừng tiếp tục làm bộ ngốc nghếch nữa, hãy thôi ý định thuyết phục anh ấy tin tưởng đi.
Nhưng cô còn chưa đủ dứt khoát, cô sắp bị chính mình hành hạ tới phát điên rồi. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên giường, tỏ vẻ hận thù cười giễu cợt nói: “Hạ Viên Miên chết cũng chưa hết tội, đáng đời cô ta!”
Một bàn tay bỗng nhiên giơ lên thật cao rồi giáng xuống mặt cô. Sắc mặt Giản Đường trắng bệch, cô nhắm mắt lại theo phản xạ.
Nhưng sự đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, nắm đấm đã đánh vào tường, âm thanh đó vang lên bên tai cô.
“Giản Đường, cô biến thành cái dạng gì, tầm thường cũng được, thảm hại cũng được, tôi tưởng cô vẫn còn là Giản Đường. Người đã chết rồi mà cô còn muốn sỉ nhục. Cô như vậy thật khiến người ta thấy chán ghét!”
Một tiếng động lớn vang lên, trong mắt Thẩm Tư Cương hiện rõ sự thất vọng, anh kéo mạnh cánh cửa và bỏ đi!
Trong phòng bệnh, người phụ nữ trên giường bệnh ngẩn người giống như một bức tượng, gương mặt cô vẫn bình tĩnh đến mức đáng sợ
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua... Năm phút trôi qua... Mười phút trôi qua!
Cuối cùng!
“A! A!... A!” Hạ Viên Miên đã là người chết rồi, vậy còn cô thì sao? Cô thì sao đây? Giản Đường không thể tiếp tục kìm chế được nữa, cô gào thét ra những lời đang kìm nén trong lòng!
Thẩm Tư Cương! Mắt anh mù, trái tim của anh cũng mù rồi sao?
Còn tôi thì sao đây?
Tôi như vậy là đáng đời sao? Tôi là kẻ chết không hết tội sao?
Tôi làm cho người ta chán ghét à? Tôi sỉ nhục một người chết à?... Nhưng người chết kia không hề vô tội!
“A~!! A a~!!!” Trong cổ họng cô phát ra tiếng kêu giống như tiếng quái vật đang đau đớn, cô nhắm mắt lại... Thẩm Tư Cương, điều tôi hối hận nhất đời này chính là gặp phải anh!
Bình luận facebook