Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 93 LÀ MẮT TÔI BỊ MÙ, TIM CŨNG BỊ MÙ RỒI
CHƯƠNG 93: LÀ MẮT TÔI BỊ MÙ, TIM CŨNG BỊ MÙ RỒI
Tô Mịch nhìn Thẩm Tư Cương, trong lòng rất khẩn trương: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cảm thấy Giản Đường rất đáng thương.”
Cô đang giải thích việc tại sao mình giúp đỡ Giản Đường giấu người đàn ông trước mặt này về nguồn gốc của số tiền lớn như vậy.
Lúc này, tâm trạng của Thẩm Tư Cương không tốt lắm.
Lời nói chanh chua cuối cùng của người phụ nữ kia vẫn còn vang vọng ở bên tai anh, dù anh làm thế nào nó cũng không biến mất. Lúc này, anh lại nghe thấy Tô Mịch nói cái gì mà “Giản Đường rất đáng thương”, đôi môi mỏng của anh đột nhiên cong lên, lộ ra sự lạnh lùng:
“Tô Mịch, cấp dưới của tôi không có người lương thiện đâu.”
Người phụ nữ kia đáng thương ư?... Người bạn tốt của cô ta đã chết mà cô ta còn muốn nguyền rủa và sỉ nhục được nữa là?
Người như vậy sao có thể đáng thương được chứ?
Anh thấy tức giận tới mức nói không nên lời!
Khi phát hiện cô trở nên tầm thường và đáng thương, anh cũng không thấy tức giận như ngày hôm nay!
Trong ấn tượng của anh, Giản Đường là người có ý chí cứng rắn và hào sảng hơn người, cô tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện sỉ nhục người đã qua đời như vậy!
Nhưng ngày hôm nay, cô lại khiến anh được mở rộng tầm mắt... Anh tự nhiên thấy tức giận và thất vọng không thể nói rõ được. Anh cũng không biết mình đang thất vọng vì điều gì!
Trên trán Tô Mịch đã bắt đầu lấm tấm mồ hồi lạnh, chỉ cần một câu nói của người đàn ông này cũng đủ để quyết định số mệnh của cô.
Nhưng... cô không hối hận!
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi làm trái lại mệnh lệnh của anh là do tôi sai, tôi bằng lòng nhận hình phạt.” Tô Mịch ưỡn thẳng lưng và nói.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Thẩm Tư Cương có chút hoảng hốt, anh thấy được dáng vẻ của Giản Đường trước kia ở trên người của Tô Mịch, cũng là dáng vẻ can đảm gánh chịu trách nhiệm, khi cô đối mặt với anh cũng ưỡn thẳng lưng và... không hối hận!
“Sáng sớm ngày mai, cô đi tới Hình đường nhận phạt.” Giọng nói anh lạnh lùng và tăm tối nhưng chắc như đinh đóng cột, đôi chân thon dài rảo bước ra bên ngoài.
Để lại một Tô Mịch chân tay mềm nhũn, cô dựa vào bức tường trắng sau lưng, mất một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Mịch thở hắt ra một hơi rồi giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán... Thẩm Tư Cương để cô đi hình đường nhận phạt cũng là chuyện tốt.
Sau khi suy nghĩ một lát, cô lại lo lắng không biết Giản Đường ngốc nghếch kia thế nào rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Tô Mịch không do dự đi tới phòng bệnh nơi Giản Đường đang nằm.
Vừa đến trước phòng bệnh, Tô Mịch giơ tay lên muốn gõ cửa. Cánh tay đang giơ lên chợt khựng lại giữa không trung, cô nghe thấy tiếng gào hét đầy áp lực, đây không phải là ảo giác của cô.
Cách một cánh cửa, tiếng gào hét giống như tiếng của con thú nhỏ, nặng nề, đầy áp lực lại khàn khàn khó nghe... Đúng rồi, đây là tiếng của đồ ngốc kia, giọng nói rất đặc biệt.
Áp lực và nặng nề, giống như con thú nhỏ bị thương nhưng không dám kêu lên một cách đường hoàng.
Tô Mịch không bước thêm nữa, cô đứng trước cửa phòng bệnh của Giản Đường rất lâu không hề nhúc nhích giống như một bức tượng.
Thời gian trôi qua, rất lâu sau, khi tiếng gầm thét khàn khàn đầy đè nén trong phòng kia dần dần tắt hẳn, Tô Mịch vẫn tập trung lắng tai nghe, cô muốn chắc chắn người trong phòng kia đã hoàn toàn bình tĩnh.
Cô không vội vào trong, mười lăm phút trôi qua, Tô Mịch vẫn đứng ở cửa. Thời gian trôi qua thêm mười lăm phút nữa, Tô Mịch mới nhấc tay gõ cửa thêm lần nữa.
Cô đẩy cửa tiến vào.
Cô liếc mắt nhìn người trên giường bệnh, vừa hay người đó cũng nhìn cô.
Hai đôi mắt nhìn nhau, trên gương mặt xinh xắn của Tô Mịch hiện ra nụ cười ấm áp: “Tiểu Đường, em có khỏe không?”
“Vâng. Em không sao.” Người trên giường không còn dáng vẻ bi thương như lúc trước nữa, cô thản nhiên nói: “Bác sĩ nói em rất may mắn.”
Vẻ bình tĩnh này càng làm cho Tô Mịch thấy khó chịu hơn, nếu không phải trước đó cô đã đứng ở cửa nghe được tiếng hét đè nén kia, thì sợ rằng cô cũng sẽ tin vào lời cô ấy nói.
Tô Mịch nhìn Giản Đường với ánh mắt nặng nề. Sau khi cân nhắc một lát, cuối cùng cô mỉm cười đi về phía Giản Đường, kéo ghế rồi ngồi bên giường bệnh của Giản Đường. Cô đặt tay lên trên bàn tay Giản Đường: “Không sao là tốt rồi. Em cố gắng dưỡng bệnh đi. Lần này, đầu gối của em bị thương cũng không nhẹ đâu.”
Tô Mịch rất muốn nắm lấy vai Giản Đường, lắc người cô thật mạnh và hỏi cô: Vì sao em không khóc đi! Vì sao em không nói một lời nào! Vì sao em phải giả vờ như không có chuyện gì vậy chứ?
Em thật sự không sao ư? Vậy vì sao phải chờ đến khi không có người ở bên, em mới lẳng lặng gào thét như vậy? Vì sao chị có thể nghe được sự đau đớn đèn nén trong tiếng gào hét của em!
Rõ ràng người khó chịu là Giản Đường, nhưng bàn tay Tô Mịch lại run rẩy.
Tô Mịch dường như nhìn thấy quá khứ của mình ở trên người của Giản Đường... Cô đã muốn quên đi quá khứ. Nhưng vào hôm nay, bởi vì Giản Đường mà ký ức lại hiện về rõ ràng!
“Em đói bụng không?” Rất lâu sau, Tô Mịch mới kìm chế cảm xúc trong lòng mình, cô cố giữ bình tĩnh rồi nói với Giản Đường: “Em muốn ăn gì để chị đi mua cho.”
Cô nói xong liền đứng lên muốn rời đi, đột nhiên cánh tay cô bị giữ lại. Trên chiếc giường phía sau vang lên giọng nói khàn khàn: “chị Mịch.”
Tô Mịch không quay đầu.
Giọng nói khàn khàn phía sau lại nói: “... Cho em mượn vai của chị một lát, được không?”
Cuối cùng, trái tim của Tô Mịch thắt lại, viền mắt cô cay xè... Cô lặng thinh rồi quay người lại. Sau đó cô vào đôi tay ra sau lưng Giản Đường, vùi đầu Giản Đường vào ngực cô.
Tô Mịch cảm nhận được cái đầu kia đang run rẩy trong lòng mình. Tô Mịch không nhìn thấy vẻ mặt của Giản Đường, nhưng cô vẫn có thể đoán được, cô bé ngốc này nhất định đang lén lút khóc.
Cô khẽ thở dài... Khóc cũng là chuyện tốt.
Một người không biết khóc, cuối cùng cũng học được cách khóc.
“Tiểu Đường, em còn nhớ chứ? Trước đây, chị đã từng nói với em, Tô Mịch chị sống ở trong thành phố S, chị đã quen với cuộc sống lạnh nhạt với mọi người, nhưng chị lại đối xử tốt với em. Đó không phải do chị có lòng tốt. Chị tự nhận mình không phải là người tốt đẹp gì, nhưng trước sau vẫn có chút tình người với em.”
“Tiểu Đường, trước đây chị cảm thấy em rất giống với chị lúc trước. Nhưng bây giờ, chị phát hiện, thật ra chúng ta không hề giống nhau. Chị mới biết được, em sinh ra là con nhà giàu có, là con gái của nhà họ Giản giàu có ở thành phố S. Còn chị chỉ là một đứa bé được sinh ra trong cảnh nghèo khó. Chị từng chịu rất nhiều đau khổ từ khi còn nhỏ, cho nên chị có thể vượt qua những chuyện khó khăn kia là do chị đã từng chịu khổ rồi. Nhưng em lại khác, từ nhỏ em đã được nuông chiều, chưa từng thiếu thốn thứ gì. Dù trải qua những sỉ nhục đó nhưng em vẫn có thể giữ được sự cao ngạo trong xương tủy của mình. Giản Đường, em còn kiên cường hơn chị rất nhiều.”
Một bên từ thủa thơ ấu đã phải chịu vất vả và khổ sở, vực dậy thêm một lần nữa; còn một người từ nhỏ lớn lên trong sự thuận lợi, khi gặp đả kích lớn như vậy mà vẫn có thể sống tốt... So sánh ra, Tô Mịch cảm thấy, Giản Đường còn cứng cỏi hơn cỏ dại rất nhiều.
Thật khó có thể tưởng tượng được, con gái của một tập đoàn lớn, một cô gái con nhà giàu lại có thể kiên cường bền bỉ như cỏ dại.
“chị Mịch.” Giản Đường không ngẩng đầu, đầu cô vẫn vùi vào lòng Tô Mịch, đột nhiên cô buồn bã mở miệng nói: “chị Mịch, bọn họ nói em vì ghen tỵ mà giết người, cố ý lập kế hại chết người phụ nữ mà tổng giám đốc Thẩm yêu nhất, đồng thời cũng là người bạn thân nhất của em, Hạ Viên Miên.”
“Chị không tin. Em sẽ chẳng thèm làm loại chuyện như vậy đâu.”
Tô Mịch thản nhiên nói.
Giản Đường đang vùi đầu vào trong lòng Tô Mịch, đột nhiên nước mắt cô tuôn ra như mưa.
Thẩm Tư Cương... Là mắt tôi mù, tim cũng mù rồi! Một người ở chung hơn nửa năm còn hiểu tôi hơn anh!
Tô Mịch nhìn Thẩm Tư Cương, trong lòng rất khẩn trương: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi cảm thấy Giản Đường rất đáng thương.”
Cô đang giải thích việc tại sao mình giúp đỡ Giản Đường giấu người đàn ông trước mặt này về nguồn gốc của số tiền lớn như vậy.
Lúc này, tâm trạng của Thẩm Tư Cương không tốt lắm.
Lời nói chanh chua cuối cùng của người phụ nữ kia vẫn còn vang vọng ở bên tai anh, dù anh làm thế nào nó cũng không biến mất. Lúc này, anh lại nghe thấy Tô Mịch nói cái gì mà “Giản Đường rất đáng thương”, đôi môi mỏng của anh đột nhiên cong lên, lộ ra sự lạnh lùng:
“Tô Mịch, cấp dưới của tôi không có người lương thiện đâu.”
Người phụ nữ kia đáng thương ư?... Người bạn tốt của cô ta đã chết mà cô ta còn muốn nguyền rủa và sỉ nhục được nữa là?
Người như vậy sao có thể đáng thương được chứ?
Anh thấy tức giận tới mức nói không nên lời!
Khi phát hiện cô trở nên tầm thường và đáng thương, anh cũng không thấy tức giận như ngày hôm nay!
Trong ấn tượng của anh, Giản Đường là người có ý chí cứng rắn và hào sảng hơn người, cô tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện sỉ nhục người đã qua đời như vậy!
Nhưng ngày hôm nay, cô lại khiến anh được mở rộng tầm mắt... Anh tự nhiên thấy tức giận và thất vọng không thể nói rõ được. Anh cũng không biết mình đang thất vọng vì điều gì!
Trên trán Tô Mịch đã bắt đầu lấm tấm mồ hồi lạnh, chỉ cần một câu nói của người đàn ông này cũng đủ để quyết định số mệnh của cô.
Nhưng... cô không hối hận!
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi làm trái lại mệnh lệnh của anh là do tôi sai, tôi bằng lòng nhận hình phạt.” Tô Mịch ưỡn thẳng lưng và nói.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Thẩm Tư Cương có chút hoảng hốt, anh thấy được dáng vẻ của Giản Đường trước kia ở trên người của Tô Mịch, cũng là dáng vẻ can đảm gánh chịu trách nhiệm, khi cô đối mặt với anh cũng ưỡn thẳng lưng và... không hối hận!
“Sáng sớm ngày mai, cô đi tới Hình đường nhận phạt.” Giọng nói anh lạnh lùng và tăm tối nhưng chắc như đinh đóng cột, đôi chân thon dài rảo bước ra bên ngoài.
Để lại một Tô Mịch chân tay mềm nhũn, cô dựa vào bức tường trắng sau lưng, mất một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Mịch thở hắt ra một hơi rồi giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán... Thẩm Tư Cương để cô đi hình đường nhận phạt cũng là chuyện tốt.
Sau khi suy nghĩ một lát, cô lại lo lắng không biết Giản Đường ngốc nghếch kia thế nào rồi.
Vừa nghĩ tới đây, Tô Mịch không do dự đi tới phòng bệnh nơi Giản Đường đang nằm.
Vừa đến trước phòng bệnh, Tô Mịch giơ tay lên muốn gõ cửa. Cánh tay đang giơ lên chợt khựng lại giữa không trung, cô nghe thấy tiếng gào hét đầy áp lực, đây không phải là ảo giác của cô.
Cách một cánh cửa, tiếng gào hét giống như tiếng của con thú nhỏ, nặng nề, đầy áp lực lại khàn khàn khó nghe... Đúng rồi, đây là tiếng của đồ ngốc kia, giọng nói rất đặc biệt.
Áp lực và nặng nề, giống như con thú nhỏ bị thương nhưng không dám kêu lên một cách đường hoàng.
Tô Mịch không bước thêm nữa, cô đứng trước cửa phòng bệnh của Giản Đường rất lâu không hề nhúc nhích giống như một bức tượng.
Thời gian trôi qua, rất lâu sau, khi tiếng gầm thét khàn khàn đầy đè nén trong phòng kia dần dần tắt hẳn, Tô Mịch vẫn tập trung lắng tai nghe, cô muốn chắc chắn người trong phòng kia đã hoàn toàn bình tĩnh.
Cô không vội vào trong, mười lăm phút trôi qua, Tô Mịch vẫn đứng ở cửa. Thời gian trôi qua thêm mười lăm phút nữa, Tô Mịch mới nhấc tay gõ cửa thêm lần nữa.
Cô đẩy cửa tiến vào.
Cô liếc mắt nhìn người trên giường bệnh, vừa hay người đó cũng nhìn cô.
Hai đôi mắt nhìn nhau, trên gương mặt xinh xắn của Tô Mịch hiện ra nụ cười ấm áp: “Tiểu Đường, em có khỏe không?”
“Vâng. Em không sao.” Người trên giường không còn dáng vẻ bi thương như lúc trước nữa, cô thản nhiên nói: “Bác sĩ nói em rất may mắn.”
Vẻ bình tĩnh này càng làm cho Tô Mịch thấy khó chịu hơn, nếu không phải trước đó cô đã đứng ở cửa nghe được tiếng hét đè nén kia, thì sợ rằng cô cũng sẽ tin vào lời cô ấy nói.
Tô Mịch nhìn Giản Đường với ánh mắt nặng nề. Sau khi cân nhắc một lát, cuối cùng cô mỉm cười đi về phía Giản Đường, kéo ghế rồi ngồi bên giường bệnh của Giản Đường. Cô đặt tay lên trên bàn tay Giản Đường: “Không sao là tốt rồi. Em cố gắng dưỡng bệnh đi. Lần này, đầu gối của em bị thương cũng không nhẹ đâu.”
Tô Mịch rất muốn nắm lấy vai Giản Đường, lắc người cô thật mạnh và hỏi cô: Vì sao em không khóc đi! Vì sao em không nói một lời nào! Vì sao em phải giả vờ như không có chuyện gì vậy chứ?
Em thật sự không sao ư? Vậy vì sao phải chờ đến khi không có người ở bên, em mới lẳng lặng gào thét như vậy? Vì sao chị có thể nghe được sự đau đớn đèn nén trong tiếng gào hét của em!
Rõ ràng người khó chịu là Giản Đường, nhưng bàn tay Tô Mịch lại run rẩy.
Tô Mịch dường như nhìn thấy quá khứ của mình ở trên người của Giản Đường... Cô đã muốn quên đi quá khứ. Nhưng vào hôm nay, bởi vì Giản Đường mà ký ức lại hiện về rõ ràng!
“Em đói bụng không?” Rất lâu sau, Tô Mịch mới kìm chế cảm xúc trong lòng mình, cô cố giữ bình tĩnh rồi nói với Giản Đường: “Em muốn ăn gì để chị đi mua cho.”
Cô nói xong liền đứng lên muốn rời đi, đột nhiên cánh tay cô bị giữ lại. Trên chiếc giường phía sau vang lên giọng nói khàn khàn: “chị Mịch.”
Tô Mịch không quay đầu.
Giọng nói khàn khàn phía sau lại nói: “... Cho em mượn vai của chị một lát, được không?”
Cuối cùng, trái tim của Tô Mịch thắt lại, viền mắt cô cay xè... Cô lặng thinh rồi quay người lại. Sau đó cô vào đôi tay ra sau lưng Giản Đường, vùi đầu Giản Đường vào ngực cô.
Tô Mịch cảm nhận được cái đầu kia đang run rẩy trong lòng mình. Tô Mịch không nhìn thấy vẻ mặt của Giản Đường, nhưng cô vẫn có thể đoán được, cô bé ngốc này nhất định đang lén lút khóc.
Cô khẽ thở dài... Khóc cũng là chuyện tốt.
Một người không biết khóc, cuối cùng cũng học được cách khóc.
“Tiểu Đường, em còn nhớ chứ? Trước đây, chị đã từng nói với em, Tô Mịch chị sống ở trong thành phố S, chị đã quen với cuộc sống lạnh nhạt với mọi người, nhưng chị lại đối xử tốt với em. Đó không phải do chị có lòng tốt. Chị tự nhận mình không phải là người tốt đẹp gì, nhưng trước sau vẫn có chút tình người với em.”
“Tiểu Đường, trước đây chị cảm thấy em rất giống với chị lúc trước. Nhưng bây giờ, chị phát hiện, thật ra chúng ta không hề giống nhau. Chị mới biết được, em sinh ra là con nhà giàu có, là con gái của nhà họ Giản giàu có ở thành phố S. Còn chị chỉ là một đứa bé được sinh ra trong cảnh nghèo khó. Chị từng chịu rất nhiều đau khổ từ khi còn nhỏ, cho nên chị có thể vượt qua những chuyện khó khăn kia là do chị đã từng chịu khổ rồi. Nhưng em lại khác, từ nhỏ em đã được nuông chiều, chưa từng thiếu thốn thứ gì. Dù trải qua những sỉ nhục đó nhưng em vẫn có thể giữ được sự cao ngạo trong xương tủy của mình. Giản Đường, em còn kiên cường hơn chị rất nhiều.”
Một bên từ thủa thơ ấu đã phải chịu vất vả và khổ sở, vực dậy thêm một lần nữa; còn một người từ nhỏ lớn lên trong sự thuận lợi, khi gặp đả kích lớn như vậy mà vẫn có thể sống tốt... So sánh ra, Tô Mịch cảm thấy, Giản Đường còn cứng cỏi hơn cỏ dại rất nhiều.
Thật khó có thể tưởng tượng được, con gái của một tập đoàn lớn, một cô gái con nhà giàu lại có thể kiên cường bền bỉ như cỏ dại.
“chị Mịch.” Giản Đường không ngẩng đầu, đầu cô vẫn vùi vào lòng Tô Mịch, đột nhiên cô buồn bã mở miệng nói: “chị Mịch, bọn họ nói em vì ghen tỵ mà giết người, cố ý lập kế hại chết người phụ nữ mà tổng giám đốc Thẩm yêu nhất, đồng thời cũng là người bạn thân nhất của em, Hạ Viên Miên.”
“Chị không tin. Em sẽ chẳng thèm làm loại chuyện như vậy đâu.”
Tô Mịch thản nhiên nói.
Giản Đường đang vùi đầu vào trong lòng Tô Mịch, đột nhiên nước mắt cô tuôn ra như mưa.
Thẩm Tư Cương... Là mắt tôi mù, tim cũng mù rồi! Một người ở chung hơn nửa năm còn hiểu tôi hơn anh!
Bình luận facebook