Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 1. CHUI DƯỚI GẦM GIƯỜNG BẮT QUẢ TANG
CHƯƠNG 1. CHUI DƯỚI GẦM GIƯỜNG BẮT QUẢ TANG
Tôi nằm mơ cũng không ngờ được, khi mình chui xuống gầm giường tìm chứng minh thư lại phát hiện ra một cái bao cao su đã qua sử dụng nằm dưới gầm giường của người chồng bị lãnh cảm tình dục.
Bên trong cái bao cao su nhớt nhớt vẫn còn sót lại chút dịch trắng đục.
Lúc đó tôi ngớ người, chồng mình bị lãnh cảm tình dục thì làm sao có thể dùng bao cao su được chứ.
Lấy nhau hơn hai năm, Hà Tân Thanh nói thẳng với tôi hắn ta cực kỳ ghê tởm chuyện đó, hắn ta không vượt qua được chướng ngại tâm lý này cho nên vẫn không động đến tôi.
Tôi an ủi bản thân, cho dù là lạnh cảm tình dục thì thi thoảng cũng có dục vọng chứ, phải không? Cũng phải tự giải quyết gì đó chứ…
Tôi run rẩy, đúng lúc đang định bò ra khỏi gầm giường thì tôi nghe thấy tiếng của Hà Tân Thanh và thư ký của hắn ta Trần Mạn Mạn, như thể sấm sét giữa trời quang, tôi sững người.
“Chồng à, anh đáng ghét quá đi ~”
“Cục cưng, hôm nay Lâm Đông Mỹ đi công tác rồi, chúng ta muốn chơi kiểu gì đều được hết…”
Hai người đó quấn lấy nhau, từ cửa ra vào cho đến tận giường, tôi cảm thấy tầm mắt mình tối đi, có thứ gì đó đang lắc lư trước mắt tôi, ngước lên nhìn suýt chút nữa tôi phát điên.
Đờ mờ, hóa ra là đồ lót khiêu gợi của Trần Mạn Mạn! Lại còn dây rợ nữa chứ!’
Cái giường trên đầu tôi võng xuống, khung giường kêu cọt kẹt, cái đệm bắt đầu lên xuống, tôi lo lắng nó sẽ đập vào mặt mình thật. Tôi cảm tưởng như ngực mình vừa bị đấm một cú rất mạnh, đau đến mức thở cũng khó chịu.
Hà Tân Thanh, mẹ nhà anh, ở trước mặt tôi thì giả vờ giả vịt như hòa thượng trong sạch không vướng bụi trần, hóa ra sau lưng lại dâm đãng đê tiện thế này đây! Cơn giận cuồn cuộn xông lên ngực, chút lí trí còn sót lại cũng bị lửa giận thiêu thành tro bụi. Hóa ra Hà Tân Thanh kết hôn với tôi chỉ vì tài sản của nhà họ Lâm thôi sao?
Tôi không kiềm chế được nữa, lao ra khỏi gầm giường, chộp lấy cái ghế dựa bên cạnh quăng thẳng vào mặt Hà Tân Thanh!
“Hà Tân Thanh, con mẹ nhà anh, anh dám đối xử với tôi thế sao?”
Cái ghế gỗ đập vào thành giường nghe rầm một tiếng, khiến cho Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn giật bắn.
Trần Mạn Mạn hét toáng lên hoảng sợ trốn vào lòng Hà Tân Thanh như chuột thấy mèo, Hà Tân Thanh đau lòng ôm chặt Trần Mạn Mạn, vừa nãy tôi hét một tiếng khiến cho cục thịt thừa trên người hắn ta cũng xìu xuống ngay tức khắc, không biết sau này có ảnh hưởng gì đến việc sử dụng không.
“Lâm Đông Mỹ, cô điên à?” Hà Tân Thanh căm ghét nhìn tôi.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng quan tâm của Hà Tân Thanh dành cho Trần Mạn Mạn, tim đôi đau thắt lại, đây chính là người đàn ông mà tôi chọn đi chọn lại đấy ư?
“Tôi điên à? Hà Tân Thanh anh có biết xấu hổ không?” Cả người tôi run lên, “Lãnh cảm à, đây chính là cái lãnh cảm tình dục mà anh nói đó à? Lấy nhau hai năm, ngay cả chạm đến một đầu ngón tay của tôi anh cũng chê bẩn, vậy mà lại lăn lộn trên giường được với con hồ ly tinh này?”
Lúc này, Trần Mạn Mạn đột nhiên chui ra khỏi lòng của Hà Tân Thanh trong trạng thái trần trùng trục, bò đến bên chân tôi khóc lóc nức nở, “Đông Mỹ, cô đừng trách Tân Thanh mà, anh ấy bị lãnh cảm thật, anh ấy chỉ có cảm giác với cơ thể tôi mà thôi. Tôi với anh ấy làm vậy cũng là bất đắc dĩ, bình thường anh ấy làm việc vất vả như vậy, cô là vợ mà lại không có cách nào giúp anh ấy… cô phải thông cảm cho Tân Thanh chứ.”
Tôi tức đến mức sắp nổ phổi.
Cô ta nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ Hà Tân Thanh ngoại tình là do lỗi của tôi? Đã đến nước này rồi mà còn bắt tôi phải nín nhịn, làm một hồi tuồng ba người lãng mạn?
“Cút.”
“Đông Mỹ, sao cô có thể như thế…” Trần Mạn Mạn bỗng khóc òa lên đầy ấm ức, cứ như thể bị tôi bắt nạt.
Hà Tân Thanh lập tức bốc hỏa, lao ngay đến trước mặt tôi giáng cho tôi một cái tát.
Cái tát mạnh đến nỗi mắt tôi hoa lên, tai ù đi, tôi cảm giác mũi mình nóng nóng, đưa tay lên sờ mới biết là bị chảy máu cam.
“Lâm Đông Mỹ, tôi cảnh cáo cô, tôi thấy cô bắt nạt Mạn Mạn lần nào thì tôi đánh cô lần đó. Cô ấy là người vô tội, có gì cô cứ nhằm vào tôi đây này, đừng có trút giận lên đầu Mạn Mạn.”
Vô tội?
Ha.
Tôi lạnh lùng nhếch miệng, nụ cười chạm đến gò má đang đỏ bừng nóng rát, đau đến mức nghiến răng, tất cả những ảo tưởng của tôi về Hà Tân Thanh, về cuộc hôn nhân này đều đã bị cái tát kia đánh cho nát vụn rồi.
“Hà Tân Thanh, chúng ta ly hôn. Anh đã ngoại tình thì chuẩn bị tâm lý tay trắng mà ra khỏi cái nhà này đi.”
Tôi cầm lấy chứng minh thư lấy từ dưới gầm giường đi ra khỏi nhà.
Nếu không phải tôi đi công tác không mang chứng minh thư nên đột ngột quay về thì chắc sẽ không có cơ hội nhìn thấy màn kịch hay này.
Lúc rời khỏi đó, tôi nghe thấy Hà Tân Thanh hung hăng uy hiếp, “Lâm Đông Mỹ, biết điều thì ngậm mồm vào cho tôi, bằng không tôi cho cô thân bại danh liệt.”
Tôi nằm mơ cũng không ngờ được, khi mình chui xuống gầm giường tìm chứng minh thư lại phát hiện ra một cái bao cao su đã qua sử dụng nằm dưới gầm giường của người chồng bị lãnh cảm tình dục.
Bên trong cái bao cao su nhớt nhớt vẫn còn sót lại chút dịch trắng đục.
Lúc đó tôi ngớ người, chồng mình bị lãnh cảm tình dục thì làm sao có thể dùng bao cao su được chứ.
Lấy nhau hơn hai năm, Hà Tân Thanh nói thẳng với tôi hắn ta cực kỳ ghê tởm chuyện đó, hắn ta không vượt qua được chướng ngại tâm lý này cho nên vẫn không động đến tôi.
Tôi an ủi bản thân, cho dù là lạnh cảm tình dục thì thi thoảng cũng có dục vọng chứ, phải không? Cũng phải tự giải quyết gì đó chứ…
Tôi run rẩy, đúng lúc đang định bò ra khỏi gầm giường thì tôi nghe thấy tiếng của Hà Tân Thanh và thư ký của hắn ta Trần Mạn Mạn, như thể sấm sét giữa trời quang, tôi sững người.
“Chồng à, anh đáng ghét quá đi ~”
“Cục cưng, hôm nay Lâm Đông Mỹ đi công tác rồi, chúng ta muốn chơi kiểu gì đều được hết…”
Hai người đó quấn lấy nhau, từ cửa ra vào cho đến tận giường, tôi cảm thấy tầm mắt mình tối đi, có thứ gì đó đang lắc lư trước mắt tôi, ngước lên nhìn suýt chút nữa tôi phát điên.
Đờ mờ, hóa ra là đồ lót khiêu gợi của Trần Mạn Mạn! Lại còn dây rợ nữa chứ!’
Cái giường trên đầu tôi võng xuống, khung giường kêu cọt kẹt, cái đệm bắt đầu lên xuống, tôi lo lắng nó sẽ đập vào mặt mình thật. Tôi cảm tưởng như ngực mình vừa bị đấm một cú rất mạnh, đau đến mức thở cũng khó chịu.
Hà Tân Thanh, mẹ nhà anh, ở trước mặt tôi thì giả vờ giả vịt như hòa thượng trong sạch không vướng bụi trần, hóa ra sau lưng lại dâm đãng đê tiện thế này đây! Cơn giận cuồn cuộn xông lên ngực, chút lí trí còn sót lại cũng bị lửa giận thiêu thành tro bụi. Hóa ra Hà Tân Thanh kết hôn với tôi chỉ vì tài sản của nhà họ Lâm thôi sao?
Tôi không kiềm chế được nữa, lao ra khỏi gầm giường, chộp lấy cái ghế dựa bên cạnh quăng thẳng vào mặt Hà Tân Thanh!
“Hà Tân Thanh, con mẹ nhà anh, anh dám đối xử với tôi thế sao?”
Cái ghế gỗ đập vào thành giường nghe rầm một tiếng, khiến cho Hà Tân Thanh và Trần Mạn Mạn giật bắn.
Trần Mạn Mạn hét toáng lên hoảng sợ trốn vào lòng Hà Tân Thanh như chuột thấy mèo, Hà Tân Thanh đau lòng ôm chặt Trần Mạn Mạn, vừa nãy tôi hét một tiếng khiến cho cục thịt thừa trên người hắn ta cũng xìu xuống ngay tức khắc, không biết sau này có ảnh hưởng gì đến việc sử dụng không.
“Lâm Đông Mỹ, cô điên à?” Hà Tân Thanh căm ghét nhìn tôi.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng quan tâm của Hà Tân Thanh dành cho Trần Mạn Mạn, tim đôi đau thắt lại, đây chính là người đàn ông mà tôi chọn đi chọn lại đấy ư?
“Tôi điên à? Hà Tân Thanh anh có biết xấu hổ không?” Cả người tôi run lên, “Lãnh cảm à, đây chính là cái lãnh cảm tình dục mà anh nói đó à? Lấy nhau hai năm, ngay cả chạm đến một đầu ngón tay của tôi anh cũng chê bẩn, vậy mà lại lăn lộn trên giường được với con hồ ly tinh này?”
Lúc này, Trần Mạn Mạn đột nhiên chui ra khỏi lòng của Hà Tân Thanh trong trạng thái trần trùng trục, bò đến bên chân tôi khóc lóc nức nở, “Đông Mỹ, cô đừng trách Tân Thanh mà, anh ấy bị lãnh cảm thật, anh ấy chỉ có cảm giác với cơ thể tôi mà thôi. Tôi với anh ấy làm vậy cũng là bất đắc dĩ, bình thường anh ấy làm việc vất vả như vậy, cô là vợ mà lại không có cách nào giúp anh ấy… cô phải thông cảm cho Tân Thanh chứ.”
Tôi tức đến mức sắp nổ phổi.
Cô ta nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ Hà Tân Thanh ngoại tình là do lỗi của tôi? Đã đến nước này rồi mà còn bắt tôi phải nín nhịn, làm một hồi tuồng ba người lãng mạn?
“Cút.”
“Đông Mỹ, sao cô có thể như thế…” Trần Mạn Mạn bỗng khóc òa lên đầy ấm ức, cứ như thể bị tôi bắt nạt.
Hà Tân Thanh lập tức bốc hỏa, lao ngay đến trước mặt tôi giáng cho tôi một cái tát.
Cái tát mạnh đến nỗi mắt tôi hoa lên, tai ù đi, tôi cảm giác mũi mình nóng nóng, đưa tay lên sờ mới biết là bị chảy máu cam.
“Lâm Đông Mỹ, tôi cảnh cáo cô, tôi thấy cô bắt nạt Mạn Mạn lần nào thì tôi đánh cô lần đó. Cô ấy là người vô tội, có gì cô cứ nhằm vào tôi đây này, đừng có trút giận lên đầu Mạn Mạn.”
Vô tội?
Ha.
Tôi lạnh lùng nhếch miệng, nụ cười chạm đến gò má đang đỏ bừng nóng rát, đau đến mức nghiến răng, tất cả những ảo tưởng của tôi về Hà Tân Thanh, về cuộc hôn nhân này đều đã bị cái tát kia đánh cho nát vụn rồi.
“Hà Tân Thanh, chúng ta ly hôn. Anh đã ngoại tình thì chuẩn bị tâm lý tay trắng mà ra khỏi cái nhà này đi.”
Tôi cầm lấy chứng minh thư lấy từ dưới gầm giường đi ra khỏi nhà.
Nếu không phải tôi đi công tác không mang chứng minh thư nên đột ngột quay về thì chắc sẽ không có cơ hội nhìn thấy màn kịch hay này.
Lúc rời khỏi đó, tôi nghe thấy Hà Tân Thanh hung hăng uy hiếp, “Lâm Đông Mỹ, biết điều thì ngậm mồm vào cho tôi, bằng không tôi cho cô thân bại danh liệt.”
Bình luận facebook