Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 2. TRÊU XONG RỒI CHẠY_
CHƯƠNG 2. TRÊU XONG RỒI CHẠY?
Tôi không thèm quan tâm đến lời uy hiếp của Hà Tân Thanh, ngay đêm hôm đó tôi lên máy bay đến thành phố lân cận.
Khách hàng của tôi là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, họ Triệu, lúc nói chuyện tôi cảm thấy hình như lão ta không có ý tốt, ánh mắt gian xảo cứ dán vào người tôi.
Cũng không biết có phải là vừa nãy tôi uống quá nhiều không mà cảm giác đầu óc cứ nặng nề, mơ hồ, đúng lúc đó giám đốc Triệu lại gần giả vờ thân mật đỡ tôi dậy.
“Cô Lâm, cô say rồi, để tôi đưa cô về phòng nhé.”
Bàn tay của lão ta lần sờ lên eo tôi khiến tôi cảm thấy buồn nôn, tôi hất tay lão ta ra theo bản năng, nhưng lại phát hiện ra chân tay mình mềm nhũn như thể không xương, trong người nóng rừng rực như có lửa đốt, mỗi lỗ chân lông đều đang tỏa ra hơi nóng rực.
Ngay lập tức tôi nhận ra rượu tôi uống vừa nãy có vấn đề.
Nhưng có phải là lão khách này đã bỏ thuốc tôi?
Trong đầu tôi lại vang lên câu nói đầy uy hiếp của Hà Tân Thanh…
Tôi rùng mình, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Hà Tân Thanh muốn tôi thân bại danh liệt.
Tôi dùng hết sức để giãy dụa, nhưng cả người mềm nhũ như bông, dù tôi có làm gì thì trông cũng giống như đang ỡm ờ đồng ý, ngược lại càng khiến cho lão giám đốc Triệu nổi hứng, lão ta khàn giọng thì thầm vào tai tôi, “Tiểu yêu tinh, em vội cái gì, đợi lát nữa tôi sẽ từ từ xử lý em.”
Tôi bị hơi thở của lão ta làm cho phát ói, thấy lão ta sắp đưa tôi vào khách sạn, tôi cắn một cái thật mạnh vào lưới, cảm giác đau đớn truyền đến từ lưỡi khiến tôi tỉnh táo ra được đôi chút, tôi dùng hết sức bình sinh đẩy lão ta ra, chạy về hành lang phía trước.
Tiếng bước chân của lão giám đốc Triệu theo sát không chịu bỏ, lúc đó trong lòng tôi vô cùng nôn nóng sợ hãi, nhìn thấy có một người đàn ông đứng trước mặt, tội lập tức chạy đến túm lấy tay áo anh ta.
“Cứu tôi với.” Tôi cầu cứu người nọ.
Người đàn ông đó quay lại nhìn tôi, vậy tôi mới phát hiện ra anh ta rất cao, gần một mét chín, mặc bộ âu phục chỉnh tề nghiêm trang, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.
Người đàn ông đó lạnh nhạt đẩy tôi ra, phủi phủi tay áo vest như thể đang phủi bụi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng lại càng lo lắng, thấy người đó định bước đi tôi vội vàng đuổi theo, trong một khoảnh khắc bất cẩn, tôi lao vào lòng anh ta
Người đàn ông đó cau mày, vẻ mặt rất không vui, tôi không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng túm lấy tay người đó nói, “Tôi cho anh một triệu sáu, anh giúp tôi, cứu tôi với.”
Người đàn ông chợt sững ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay tôi, dường như muốn khoét hai cái lỗ trên tay tôi.
“Cô có thể chạm vào tôi?”
Người đàn ông đó tự dưng nói một câu không đầu không cuối, tôi không hiểu gì, đang định tăng giá thì đúng lúc đó lão giám đốc Triệu đuổi đến nơi.
Lão ta nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh tôi, ngay lập tức mặt lão sa sầm, gương mặt đầy thịt nhão dúm lại thành một nụ cười giả dối.
“Ngài là Bùi Minh… tổng giám đốc Bùi? Ha ha, trùng hợp quá.”
Nghe thấy lão già họ Triệu và người đàn ông tên Bùi Minh này quen nhau, tim tôi lạnh đi một nửa, chỉ sợ người này đẩy tôi cho lão già họ Triệu.
Tôi vô thức buông tay Bùi Minh ra lùi lại phía sau, nhưng cổ tay lại bị anh ta nhanh nhẹn túm chặt. Anh ta kéo nhẹ một cái, tôi liền sa vào lòng anh ta.
“Trêu xong còn định chạy?” Bùi Minh thì thầm bên tai tôi.
Tất cả lỗ chân lông trên người tôi như đang bùng cháy, Bùi Minh đột nhiên ôm lấy tôi, tôi chỉ cảm thấy hơi thở nam tính bao trùm lên mình như đang đổ thêm dầu vào lửa thiêu đốt tôi, khiến tôi khó chịu vô cùng, tôi dựa sát vào Bùi Minh trong vô thức.
Tôi cảm giác cơ thể của Bùi Minh chợt cứng đờ, nhưng anh ta vẫn không đẩy tôi ra.
“Tổng giám đốc Bùi, ngài biết cô Lâm sao?” Lão già họ Triệu nhìn tôi với Bùi Minh bằng ánh mắt kỳ quái.
“Có liên quan gì đến ông?” Bùi Minh tỏ vẻ khinh bỉ, lão giám đốc họ Triệu dù tức cũng phải nhịn, vẻ mặt có hơi khó chịu nhưng lão ta lại không hề có ý muốn rời đi.
Bùi Minh cũng không để ý đến giám đốc Triệu, một tay ôm tôi, một tay lấy thẻ phòng, thong thả mở cửa phòng.
Mãi cho đến khi chính mắt nhìn thấy Bùi Minh đỡ tôi vào trong phòng, giám đốc Triệu mới bỏ lại một câu ‘không làm phiền tổng giám đốc Bùi’ rồi hậm hực đi mất.
Không có lão già họ Triệu đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, thần kinh căng thẳng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng. Vòng tay của người đàn ông bên cạnh khiến chút lý trí cuối cùng của tôi bị dục vọng trong cơ thể đốt thành tro.
Tôi không thèm quan tâm đến lời uy hiếp của Hà Tân Thanh, ngay đêm hôm đó tôi lên máy bay đến thành phố lân cận.
Khách hàng của tôi là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, họ Triệu, lúc nói chuyện tôi cảm thấy hình như lão ta không có ý tốt, ánh mắt gian xảo cứ dán vào người tôi.
Cũng không biết có phải là vừa nãy tôi uống quá nhiều không mà cảm giác đầu óc cứ nặng nề, mơ hồ, đúng lúc đó giám đốc Triệu lại gần giả vờ thân mật đỡ tôi dậy.
“Cô Lâm, cô say rồi, để tôi đưa cô về phòng nhé.”
Bàn tay của lão ta lần sờ lên eo tôi khiến tôi cảm thấy buồn nôn, tôi hất tay lão ta ra theo bản năng, nhưng lại phát hiện ra chân tay mình mềm nhũn như thể không xương, trong người nóng rừng rực như có lửa đốt, mỗi lỗ chân lông đều đang tỏa ra hơi nóng rực.
Ngay lập tức tôi nhận ra rượu tôi uống vừa nãy có vấn đề.
Nhưng có phải là lão khách này đã bỏ thuốc tôi?
Trong đầu tôi lại vang lên câu nói đầy uy hiếp của Hà Tân Thanh…
Tôi rùng mình, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Hà Tân Thanh muốn tôi thân bại danh liệt.
Tôi dùng hết sức để giãy dụa, nhưng cả người mềm nhũ như bông, dù tôi có làm gì thì trông cũng giống như đang ỡm ờ đồng ý, ngược lại càng khiến cho lão giám đốc Triệu nổi hứng, lão ta khàn giọng thì thầm vào tai tôi, “Tiểu yêu tinh, em vội cái gì, đợi lát nữa tôi sẽ từ từ xử lý em.”
Tôi bị hơi thở của lão ta làm cho phát ói, thấy lão ta sắp đưa tôi vào khách sạn, tôi cắn một cái thật mạnh vào lưới, cảm giác đau đớn truyền đến từ lưỡi khiến tôi tỉnh táo ra được đôi chút, tôi dùng hết sức bình sinh đẩy lão ta ra, chạy về hành lang phía trước.
Tiếng bước chân của lão giám đốc Triệu theo sát không chịu bỏ, lúc đó trong lòng tôi vô cùng nôn nóng sợ hãi, nhìn thấy có một người đàn ông đứng trước mặt, tội lập tức chạy đến túm lấy tay áo anh ta.
“Cứu tôi với.” Tôi cầu cứu người nọ.
Người đàn ông đó quay lại nhìn tôi, vậy tôi mới phát hiện ra anh ta rất cao, gần một mét chín, mặc bộ âu phục chỉnh tề nghiêm trang, gương mặt tuấn tú toát lên vẻ lạnh lùng xa cách.
Người đàn ông đó lạnh nhạt đẩy tôi ra, phủi phủi tay áo vest như thể đang phủi bụi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng lại càng lo lắng, thấy người đó định bước đi tôi vội vàng đuổi theo, trong một khoảnh khắc bất cẩn, tôi lao vào lòng anh ta
Người đàn ông đó cau mày, vẻ mặt rất không vui, tôi không quan tâm đến những thứ khác, vội vàng túm lấy tay người đó nói, “Tôi cho anh một triệu sáu, anh giúp tôi, cứu tôi với.”
Người đàn ông chợt sững ra, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay tôi, dường như muốn khoét hai cái lỗ trên tay tôi.
“Cô có thể chạm vào tôi?”
Người đàn ông đó tự dưng nói một câu không đầu không cuối, tôi không hiểu gì, đang định tăng giá thì đúng lúc đó lão giám đốc Triệu đuổi đến nơi.
Lão ta nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh tôi, ngay lập tức mặt lão sa sầm, gương mặt đầy thịt nhão dúm lại thành một nụ cười giả dối.
“Ngài là Bùi Minh… tổng giám đốc Bùi? Ha ha, trùng hợp quá.”
Nghe thấy lão già họ Triệu và người đàn ông tên Bùi Minh này quen nhau, tim tôi lạnh đi một nửa, chỉ sợ người này đẩy tôi cho lão già họ Triệu.
Tôi vô thức buông tay Bùi Minh ra lùi lại phía sau, nhưng cổ tay lại bị anh ta nhanh nhẹn túm chặt. Anh ta kéo nhẹ một cái, tôi liền sa vào lòng anh ta.
“Trêu xong còn định chạy?” Bùi Minh thì thầm bên tai tôi.
Tất cả lỗ chân lông trên người tôi như đang bùng cháy, Bùi Minh đột nhiên ôm lấy tôi, tôi chỉ cảm thấy hơi thở nam tính bao trùm lên mình như đang đổ thêm dầu vào lửa thiêu đốt tôi, khiến tôi khó chịu vô cùng, tôi dựa sát vào Bùi Minh trong vô thức.
Tôi cảm giác cơ thể của Bùi Minh chợt cứng đờ, nhưng anh ta vẫn không đẩy tôi ra.
“Tổng giám đốc Bùi, ngài biết cô Lâm sao?” Lão già họ Triệu nhìn tôi với Bùi Minh bằng ánh mắt kỳ quái.
“Có liên quan gì đến ông?” Bùi Minh tỏ vẻ khinh bỉ, lão giám đốc họ Triệu dù tức cũng phải nhịn, vẻ mặt có hơi khó chịu nhưng lão ta lại không hề có ý muốn rời đi.
Bùi Minh cũng không để ý đến giám đốc Triệu, một tay ôm tôi, một tay lấy thẻ phòng, thong thả mở cửa phòng.
Mãi cho đến khi chính mắt nhìn thấy Bùi Minh đỡ tôi vào trong phòng, giám đốc Triệu mới bỏ lại một câu ‘không làm phiền tổng giám đốc Bùi’ rồi hậm hực đi mất.
Không có lão già họ Triệu đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, thần kinh căng thẳng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng. Vòng tay của người đàn ông bên cạnh khiến chút lý trí cuối cùng của tôi bị dục vọng trong cơ thể đốt thành tro.
Bình luận facebook