Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Năm thứ 34 Dân Quốc, cuối mùa hè.
Màn đêm buông rủ, trên sườn núi mọc đầy cỏ oải hương có một cô bé tuổi
chừng mười ba, mười bốn đang chạy rất nhanh, phía sau lưng cô, một cậu bé
trạc tuổi như côđang chạy đuổi theo.
“Đến bắt tớđi, nếu bắt được tớ sẽ cho cậu tiền để mua táo!” Cô bé quay đầu
lại làm điệu bộ tinh nghịch với cậu bé.
“Tớ mà bắt được cậu, tớ sẽ cho cậu biết mùi!” Trên khuôn mặt của cậu bé lộ
vẻ hiếu thắng, nhưng có lẽ phần nhiều là những rung động lạ lùng của tuổi
chớm yêu.
Sức của con gái không thể nào bằng được con trai, nên chỉđuổi một lúc,
khoảng cách giữa hai người dần ngắn lại. Thế rồi, cậu bé nhảy lên, nhào về phía
cô bé, làm cô ngã xuống, hai người cùng lăn mấy vòng giữa đám cỏ oải hương,
cuối cùng cậu đèđược lên người cô, rồi giữ chặt lấy hai tay cô, miệng cười tinh
quái. Cô bé tim đập rộn ràng, vừa thấy hồi hộp lo sợ vừa thấy hưng phấn lạ
lùng, run rẩy nói: “Cậu muốn làm gì vậy?”
“Hì, hì, bây giờ tớđã tóm được cậu rồi, tất nhiên là tớ muốn làm gì thì
làm...” Nói rồi, cậu hôn lên đôi môi nhưđóa anh đào của cô bé, nhưng cô béđã
quay mặt tránh đi, nên nụ hôn trượt xuống gò máửng hồng nhưánh chiều.
Cô bé cứ lắc đầu liên tục, không cho cậu hôn lên môi. Cậu bé không giữ hai
tay của cô nữa màđưa tay nâng khuôn mặt nóng rực của cô lên, để cô không
tránh được nụ hôn của mình nữa... Hai đôi môi gắn chặt lấy nhau, hồi lâu không
dứt.
Khi hai đôi môi rời nhau ra, cả hai đều đỏ bừng mặt, nhìn nhau không nói.
Một hồi lâu sau, cô gái đẩy người tình nhỏ trên người ra, ngồi dậy nói với vẻ
xấu hổ: “Cậu ăn hiếp tớ, lát nữa về tớ sẽ mách Viện trưởng.”
“Cậu nỡ làm thế sao? Viện trưởng chắc sẽđánh chết tớ... cậu nhìn xem, hôm
qua Viện trưởng đánh vào tay tớ, đến bây giờ vẫn còn đau đây này.” Cậu bé
chìa cánh tay ra, trên đó hằn rõ dấu của ba chiếc roi.
Cô bé xoa lên cánh tay của người tình nhỏ với vẻ xót thương, nói: “Còn đau
thật không? Chỉ tại tớđã làm vỡ chén trà của Viện trưởng, khiến cậu phải nhận
tội thay tớ.”
Cậu bé khẽôm cô vào lòng, không đểý tới vết roi trên tay, “Vì cậu chịu mấy
cây roi thì cóđáng gì, nếu những chiếc roi ấy quất lên người cậu thì tớ mới thấy
đau lòng.”
Hai người ngồi trên bãi cỏôm và nhìn nhau, cô bé bất giác khẽ khép mi lại,
cảm thấy như có những bước chân con hươu nhỏ chạy loạn xạ trong lồng ngực,
vừa hồi hộp vừa thích thú, cô chờ người tình nhỏ lại áp môi lên đôi môi mềm
mại của mình. Một hồi lâu mà vẫn không thấy đôi môi ấy áp lên, cô bé thất
vọng mở mắt ra, thấy cậu béđang nhìn về phía xa với ánh mắt tò mò.
Cô bé giơ nắm đấm bé nhỏ hờn dỗi đấm vào ngực người tình nhỏ. Đến khi
cậu béđưa mắt về vàđịnh thần lại, cô nói với vẻ trách móc: “Cậu nhìn gì thế?”
Cậu thiếu niên mới lớn không hiểu ý tứ trong những lời nhỏ nhẹấy của cô
bé, mà chỉ thấy tò mò với hình ảnh khác thường ở chỗ xa xa, cậu chỉ vào một
gốc cây to ở phía đó, nói với cô bé trong lòng: “Cậu nhìn xem, trên thân cây ấy
hình như có một dải vải màu đen.”
Cô bé nhìn theo hướng tay chỉ của cậu, thấy trên cành của một thân cây đại
thụ có treo một vật trông giống như một dải vải màu đen. Thường ngày, sườn
núi này rất ít có người qua lại, nên họ mới dám liều lĩnh trêu đùa nhau, hơn nữa,
lúc đến đây chưa nhìn thấy dải vải ấy, vì vậy không khỏi thấy tò mò.
Hai người cùng tới chỗ gốc cây, ngửa đầu lên nhìn, quan sát kỹ một hồi. Mặc
dùđãđến tận gốc cây, nhưng dải vải ấy treo ở chỗ rất cao, hơn nữa trời cũng đã
tối, nên họ không nhìn rõđó là vật gì, chỉ cảm thấy rất giống một dải vải, nhưng
hình như cũng không hoàn toàn như vậy. Cậu bé chợt nảy ra ý tinh nghịch, tiện
tay nhặt mấy hòn đá nhỏ ném về phía dải vải, một trong những hòn đáđó rơi
trúng vào đoạn giữa của dải vải, khiến nó lập tức rách thành hai mảnh. Mảnh
dưới rơi xuống, còn mảnh trên thì vẫn ở trên cành cây và co lại rồi như một vật
sống bám chặt vào cành cây, nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Nhìn mảnh
rơi xuống đất thì cũng giống như một vật sống, lúc đầu thì cuộn lại thành một
khối, sau đó lập tức biến thành một hình dài bám chặt mặt đất và di chuyển, tiến
dần tới phía cô thiếu nữđang không biết phải làm gì.
Di vật màu đen giống như một con rắn độc bò trên đất, với tốc độ rất nhanh,
loáng một cái đãđến trước mặt cô bé, cô giữ nguyên vẻ mặt kinh hoàng, không
biết phải làm gì. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cậu thiếu niên đã lôi
cánh tay mảnh dẻ của cô, ra sức kéo cô cùng chạy. Nhưng, dị vật màu đen
không chịu dừng ởđó, mà cứđuổi theo sau họ. Hai người khó khăn lắm mới
vượt qua được một khe nước nhỏ, chạy thêm một đoạn nữa rồi quay đầu lại
nhìn, dị vật màu đen không còn đuổi theo nữa, lúc đó họ mới thở phào nhẹ
nhõm. Nhưng, vừa dừng chân lại, thiếu nữ liền cảm thấy có gìđó khác thường,
bất giác kêu thét lên: “Có gìđó chui vào quần mình!”
Đầu tiên cậu bé sững người, rồi lập tức kêu lên: “Mau cởi quần ra!” Nói rồi
đưa tay ra, định cởi quần của cô bé.
“Không!” Cô bé vội tránh sang bên. Mặc dù có dị vật chui vào quần, nhưng
để truồng trước mặt cậu bạn trai mình cảm mến, trong thời đại mà xã hội còn
khá khắt khe, thì thử hỏi có cô gái nào dám làm như vậy?
“Cởi ra nhanh lên, nếu không bị nó cắn thì gay go!” Cậu bé không hiểu tâm
sự của cô bé, cậu chỉ muốn cô gái mà cậu yêu thương không bị hại.
Cô bé túm chặt lấy quần, giành giật một hồi với cậu bé, rồi đột nhiên kêu
lên: “Nó chui vào trong người mình rồi, làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây
giờ?” Cậu bé vẫn chưa hiểu “chui vào người” nghĩa là gì, thì mặt cô bé trắng
nhợt ra, tiếp đó kêu lên thảm thiết như bị xé gan xé ruột, trong nháy mắt, chiếc
quần của côđã bị máu chảy ra từ nửa người dưới nhuộm đỏ...
Trên con đường nhỏ vắng lặng bên núi, một cậu thiếu niên mang đồng
phục của trường Trung học Hoài Thạch đang gắng hết sức đạp trên chiếc xe
đạp, cậu phải đi thật nhanh với tốc độ nhanh nhất về phía trước, vì có một vật
kỳ lạ giống như dải vải màu đen đang đuổi theo cậu ở phía sau.
Nhờ nỗ lực, cuối cùng cậu thiếu niên đã kéo dài khoảng cách với vật lạđó
nhưng vì thiếu cẩn thận, vướng phải một hòn đá trên đường cậu và cả chiếc xe
đạp cùng lăn xuống vạt cỏ ven đường.
Nhìn thấy vật lạđó sắp đuổi đến nơi, cậu không kịp mang theo cặp sách và
xe đạp, cố nén cơn đau, vừa bò, vừa lăn ra sức chạy. Cậu cuống quýt tới mức
quên cảđường, chạy tới một sườn núi âm u, cuối cùng vẫn bị vật lạđóđuổi kịp.
Tiếng kêu như xé ruột xé gan vang vọng khắp sườn núi vắng vẻ u tịch nhưng
không có ai nghe thấy. Khi sườn núi lấy lại vẻ yên tĩnh, thì trên thảm cỏ mềm
mại chỉ còn lại một bộ xương có mang đồng phục học sinh...
Ai ơi đừng tiếc áo vàng
Có chăng tiếc thuở huy hoàng ngày xưa
Hoa tươi bẻ gấp cho vừa
Hoa tàn rụng xuống chỉ chừa cành khô.
Đây là bài thơđược lưu truyền khá phổ biến ở giai đoạn giữa thời kỳ nhà
Đường, nghe nói tác giả làĐỗ Thu Nương, cóđiều bà chỉ là người biểu diễn nó,
còn tác giả thực sự thì không thể xác định được. Hàm ý trong bài thơ rất đơn
giản, có thể tóm tắt bằng mấy chữ“đừng bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp đẽ.”Đời
người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, dường như chỉ trong nháy mắt làđãđến
điểm cuối cùng. Trong khoảng thời gian có hạn này, chúng ta phải học tập, công
tác, yêu đương, xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái..., đến khi mọi việc xong
xuôi thìđã chẳng còn lại được bao nhiêu nữa.
Tôi thường nghĩ rằng, nếu mình có sự sống bất tử như con quỷ hút máu trong
truyền thuyết thì tốt biết mấy, như thếít ra cũng không phải buồn phiền vì
chuyện tiền bạc. Ví dụ, ở cái thời ông tôi còn sống, tôi sẽ rào quây lại một
khoảnh đất lúc đó căn bản không mất tiền mua; mà cũng không cần to lắm, chỉ
khoảng một nghìn mét vuông làđược rồi, đểđến bây giờ bất luận thế nào cũng
phải bán được một triệu mấy trăm ngàn. Thú vị hơn là tôi sẽ cóđủ thời gian để
màđọc sách. Tri thức là vô hạn, chỉ có con quỷ hút máu có sự sống vô hạn mới
có thể tiếp thu được tất cả tri thức của nhân loại. Tiếc rằng trên thực tế không
tồn tại loài quỷ hút máu, cái gọi là“huyết tộc” chỉ là sản phẩm tưởng tượng của
nhà văn dựa trên nguyên mẫu là người bị bệnh rối loạn chuyển hóa máu (bệnh
ma cà rồng) ở châu Âu thời kỳ Trung cổ.
Nói huyên thuyên một hồi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Mộ Thân Vũ,
tiếng là một cảnh sát của Phòng Trinh sát hình sự nhưng thực ra là thuộc Tổ
chuyên án bí hiểm, chịu trách nhiệm trực tiếp trước Giám đốc sở chứ không
chịu quản lý của Phòng Trinh sát hình sự Tổ chuyên án bí hiểm là một tổ
chuyên điều tra các vụán siêu tự nhiên, phần lớn đều không được công khai
trước dân chúng, thậm chí ngay cả thẩm vấn cũng phải tiến hành nội bộ.
Đọc những điều trên đây, có thể sẽ có người nghĩ rằng tôi sắp kể câu chuyện
về quỷ hút máu người, nhưng đúng như tôi vừa nói, trong ý thức của tôi quỷ hút
máu chẳng qua chỉ là những con người đáng thương bị mắc chứng bệnh rối loạn
chuyển hóa máu mà thôi. Vụán lần này không hề liên quan đến quỷ hút máu, có
lẽ nên nói là một câu chuyện liên quan đến thời gian, bắt đầu từ một bộ xương
kỳ lạ...
Chín hôm trước, một học sinh trung học cơ sở tên là Chu Thiếu Long mất
tích một cách kỳ lạ sau khi tan học. Chín hôm sau, có người phát hiện thấy một
bộ xương kỳ quái. Sau đó tôi và Trăn Trăn là hai người đến hiện trường trước
tiên.
Bộ xương được một người dân thôn Chu Ốc phát hiện trên một sườn núi
vắng vẻở gần đó. Lúc chúng tôi đến nơi đã có không ít người dân trong thôn
vây quanh xem, đồng thời có cả ba người tự xưng là cha mẹ và bác của người
chết cũng ởđó. Các đồng nghiệp của Phòng Trinh sát hình sự lập hàng rào cảnh
giới ngăn người dân xông vào làm hỏng vật chứng tại hiện trường, đồng thời
cũng để tạo điều kiện thuận lợi cho Lưu Niên và Duyệt Đồng thu thập chứng cứ.
Trên bãi cỏ là một bộ xương nguyên vẹn vẫn còn đầy đủ quần áo từ chiều
cao có thể phán đoán nạn nhân khoảng 12 - 13 tuổi, bộđồng phục học sinh cũng
có thể chứng minh đó là học sinh của một trường trung học cơ sởở gần đây.
Trong khi Lưu Niên và cộng sự còn đang thu thập chứng cứ thì những người tự
xưng là cha mẹ của nạn nhân vật vã khóc lóc rồi lần lượt lăn ra bất tỉnh, nên tôi
đành trao đổi với Chu Diệu An tự xưng là bác của người chết vài câu: “Ông đã
trông thấy... tình trạng của người chết rồi, dựa vào đâu để khẳng định đây chính
là Chu Thiếu Long?”
Chu Diệu An tinh thần suy sụp ngồi bệt trên mặt đất, khóe mắt rướm lệ, ông
thở dài một tiếng, sau đó chỉ vào chiếc xe đạp trên sườn núi và chiếc cặp sách ở
cách đó không xa: “Tôi đã từng đi xe của Thiếu Long, còn nhớ rất rõ loại khóa
xe. Còn cả chiếc cặp sách kia nữa, đó là chiếc cặp tôi mua tặng cháu trước hôm
khai giảng, ai ngờ mới bắt đầu năm học được mấy ngày...” Nói rồi ông ta lại ứa
nước mắt. Sau đóông ta cho tôi biết cha mẹ Thiếu Long làm nghề buôn rau, cha
là Chu Diệu Toàn trước đây đã từng ly hôn sau khi có một đứa con trai tên là
Chu Tuấn Long với người vợ trước La Thục Phần. La Thục Phần hiện là chủ
một cửa hàng hóa chất, hơn mười năm nay không qua lại với chồng cũ.
Trò chuyện được một lát, Duyệt Đồng ở phía dưới vẫy tay gọi, tôi bước đến
thấy côđang cùng Lang Bình mở chiếc cặp sách nằm dưới đất, lấy từng đồ vật
bên trong ra. Do mấy hôm trước mưa to nên tất cả sách vở trong đóđều bịướt
chữ viết trên vở bài tập hơi nhòe, tuy nhiên cô lại tìm được tấm thẻ học sinh đã
được ép plastic, lấy kẹp kẹp lại giơ cho tôi xem. Thông tin trên tấm thẻ cho biết
chủ nhân của chiếc cặp sách là Chu Thiếu Long, học sinh lớp sáu trường Trung
học cơ sở Hoài Thạch, cũng tức là con của Chu Diệu Toàn.
Mặc dù vẫn chưa thể khẳng định một trăm phần trăm người chết là Chu
Thiếu Long nhưng mười phần cũng đã chắc đến tám, chín phần. Da, thịt và lục
phủ ngũ tạng của người chết đều mất hết, may mà tóc vẫn còn, chỉ cần lấy mẫu
tóc kiểm tra DNA là có thể xác định thân phận chính xác hơn.
Công việc thu thập chứng cứ của Lưu Niên đã gần xong, tôi bèn hỏi anh ta
có phát hiện gì không. Anh ta trả lời vẻ chán nản: “Da, thịt và các bộ phận đều
không còn, chỉ còn lại mỗi xương và tóc, nhưng quần áo lại vẫn mặc nguyên trên người. Từ dấu vết bên ngoài có thể thấy, cơ thể phải bị phân hủy còn lại bộ
xương chỉ trong mấy ngày, đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.”
“Trong vòng chín ngày mà thi thể có thể phân hủy chỉ còn lại xương sao?”
Trăn Trăn nhìn bộ hài cốt, hỏi.
“Bình thường thì phải trên dưới một năm mới có thể phân hủy hoàn toàn, cứ
cho là trời rất nóng thì trong vòng nửa năm cũng không thể phân hủy đến mức
chỉ còn lại xương như thế này. Hơn nữa, quần áo lại không bị nước từ xác chết
làm hoen ố, trong trường hợp phân hủy bình thường, điều này không thể xảy ra
được.” Lưu Niên ra hiệu cho chúng tôi đểý quần áo của người chết, đúng là
không hề có dấu vết nước từ xác chết thấm ra.
“Nước của xác chết? Đó chẳng phải là thứ chỉ có trong tiểu thuyết kiếm hiệp
hay sao?” Có lẽ Trăn Trăn đã xem tiểu thuyết quánhiều.
Lưu Niên mỉm cười giải thích cho cô về quá trình phân hủy xác chết rất đáng
sợ: “Trong cơ thể người, đặc biệt là trong ruột, có rất nhiều vi khuẩn. Khi người
ta chết, những vi khuẩn này sẽ phân giải cơ thể, thông thường trong vòng từ 24
đến 72 giờsẽ bắt đầu thối rữa, tất nhiên là với thời tiết nóng ở miền Nam thì chỉ
24 giờ là quá trình này đã bắt đầu. Trong giai đoạn đầu của quá trình phân hủy,
bụng của xác chết trương lên, đó là do vi khuẩn phân hủy trong ruột tạo thành
khí, khiến cho ruột phình to ra...
Khi xác chết thối rữa đến một mức độ nhất định, miệng và mũi sẽ chảy máu.
Mà cùng với việc khi sinh ra trong khoang ngực và khoang bụng nhiều hơn thì
áp lực cũng tăng cao, thậm chí có thể xảy ra hiện tượng nôn sau khi chết, tức là
sau khi chết một thời gian nhất định sẽđột nhiên nôn ra máu. Nếu người chết là
phụ nữ mang thai, áp lực tăng lên trong khoang ngực và bụng thậm chí có thể
đẩy thai nhi ra ngoài, gây ra hiện tượng sinh con khi đã chết...”
Khi xác chết tiếp tục phân hủy, các tổ chức mềm trên toàn thân sẽ phân hóa
thành chất lỏng bán cốđịnh, gọi là nước của xác chết. Hơn nữa trong quá trình
thối rữa còn sinh ra rất nhiều giòi bọ, mặc dù chúng chỉăn thịt thối nhưng cũng
không thể nào không làm bẩn quần áo của người chết được.
“Theo anh nguyên nhân nào khiến cho xác chết thối rữa nhanh như vậy?”
Tôi hỏi.
“Xác chết này hoàn toàn không hề thối rữa, nếu bị thối rữa thìít nhất cũng
để lại mùi xác thối, nhưng mọi người có ngửi thấy mùi gì khác lạ không?” Lưu
Niên hỏi vặn lại.
“Tôi chỉ ngửi thấy mùi xác thối trên người anh...”Đang nói thì Lưu Niên
liền chồm đến ôm lấy tôi. Thế là lại phải tắm bằng nước vo gạo rồi!
Mùi xác thối rất khó tẩy sạch, một cái ôm này của Lưu Niên cũng đủ làm tôi
phải tắm bằng nước vo gạo. Vậy thì, nếu như xác chết thối rữa thì qua trận mưa
to nhất định sẽđể lại mùi thối rất nặng trên quần áo mà không thể chỉ trong dăm
bữa nửa tháng đã bay hết được.
“Nếu người chết biến thành bộ xương mà không do thối rữa thì do nguyên
nhân gì?” Trăn Trăn vòđầu hỏi.
“Ởđây gần miếu thành hoàng như vậy, chi bằng đến đó xin một quẻ xem
sao!” Nói xong, tôi liền kéo Trăn Trăn lúc này đầu óc còn đang mù tịt đi hỏi
người dân trong thôn đang vây quanh xem.
Quan điểm của họ về sự việc này có thể chia thành bốn nhóm như sau: Một
là, bắt cóc không thành giết con tin; hai là, sau khi gây tai nạn hủy xác xóa dấu
vết; ba là, sau khi bị cướp của giết người thì lại bị chuột ăn thịt chỉ còn trơ
xương; bốn là, ma quỷ bệnh hoạn giết người róc thịt.
Quan điểm thứ nhất bị Chu Diệu An gạt đi, cha mẹ người chết làm nghề
buôn rau kiếm sống, gia cảnh không lấy gì làm giàu có.
Hơn nữa Lưu Niên cũng tìm thấy mười đồng trong túi áo người chết màông
Chu cũng nói rằng thường ngày lúc còn sống người chết cũng chỉ mang theo
chừng ấy tiền mà thôi. Vì thế, phán đoán bị bắt cóc và cướp của giết người bị
loại bỏ.
Quan điểm thứ hai cũng nhanh chóng bị bác bỏ, quần áo người chết tương
đối nguyên vẹn, không thể nào đã bị tai nạn mà vẫn còn như thếđược. Người
dân đến xem cũng cho biết thời gian gần đây quanh khu vực này không xảy ra
tai nạn xe cộ.
Về quan điểm thứ ba, Lưu Niên cho rằng tuyệt đối không thể xảy ra, bởi vì
nếu xác chết bị chuột ăn thì quần áo không thể còn lành lặn nhưthếđược. Mà
cho dù lũ chuột có“lịch sự” không cắn rách quần áo thìít nhất cũng để lại dấu
chân, huống hồ hiện giờ ngay cả một cái lông chuột cũng không tìm thấy.
Tổng hợp tất cả các yếu tố, nhiều khả năng nhất có lẽ là phán đoán thứ tư -
ma quỷ bệnh hoạn giết người róc thịt.
“Anh thấy có khả năng này không?” Tôi hỏi Lưu Niên.
Lưu Niên trầm tư giây lát: “Điều này cũng có thể, nhưng tương đối khó xảy
ra. Để róc sạch toàn bộ da thịt trên xác chết đòi hỏi phải rất thành thạo kỹ thuật
ngoại khoa, không phải người bình thường có thể làm được. Hơn nữa xương cốt
của người chết rất nguyên vẹn không hề có chỗ nào bị tổn thương. Nói thật, tôi
làm giải phẫu bao nhiêu năm nay cũng không tin được là có thể tách xương ra
mà vẫn nguyên vẹn như vậy được.”
“Theo anh, phải là người như thế nào mới làm được?”
“Bác sỹ ngoại khoa và chuyên gia giải phẫu bệnh lý bình thường đều không
có kinh nghiệm bóc tách toàn bộ da thịt trên cơ thể. Kinh nghiệm này có lẽ chỉ
có người làm nghề bốc mả biết cách róc xương.”
Khi khu vực này còn chưa bắt buộc thực hiện hỏa táng, sau khi chôn cất
người chết được ba năm, thông thường người ta đều tiến hành cải táng, đào
quan tài lên nhặt lấy hài cốt cho vào bảo tháp để thờ cúng, người bốc mả chính
là người làm nghề này. Tất nhiên, ngoài công việc này ra, người làm nghề bốc
mả còn làm tất cả những công việc liên quan đến người chết khác như lượm
xác, chôn cất..., ở thời xưa họ còn có thể làm công việc pháp y, chẳng hạn như
tác giả“Tẩy oan tập lục” Tống Từ chính là nhân vật tiêu biểu trong số này.
“Róc xương” là một trong những công việc của người làm nghề bốc mả.
Người chết được chôn cất ba năm trở lên mà thi thể vẫn chưa phân hủy hoặc
phân hủy chưa hết, nếu được người nhàđồng ý thì người bốc mả sẽ róc thịt để
lấy xương, hài cốt cho vào bảo tháp để thờ cúng, còn thịt đem đốt đi. Bởi thế có
lẽ chỉ những người làm nghề bốc mả mới có kinh nghiệm cắt da róc thịt.
“Bây giờđã là thời đại nào rồi mà còn có người làm nghề bốc mả róc xương
chứ!” Người bốc mả suốt ngày phải làm bạn với xác chết vốn là một nghề bị
ghét bỏ, làm nghề này phần lớn đều là người già và trung niên. Hơn nữa, không
phải bất cứ người nào làm nghề bốc mả cũng biết róc xương. Róc thịt lấy xương
từ một xác chết hoàn chỉnh đã là một việc vô cùng đáng sợ, róc xương từ xác
chết thối rữa chưa hết còn đáng sợ hơn nhiều. Huống hồ chính sách bắt buộc
hỏa táng đã thực hiện được nhiều năm, người bốc mả hiện nay cơ bản đều
không biết róc xương, công việc của họ chỉ là sắp xếp cho thân thuộc của người
chết đến đài hóa thân, đồng thời làm nghi lễđưa linh cữu đi, cùng lắm cũng chỉ
coi đó như là một kiểu hướng dẫn viên khác mà thôi.
“Có, tôi biết trong thôn có một người.” Trong lúc tôi nói chuyện với Lưu
Niên, một phụ nữ khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi là dân trong thôn lúc đó
cũng đến xem đột nhiên nói chen vào. Tôi đến bên bàta, hỏi kỹ sự tình, nhưng
lúc bà ta đang định trả lời thì lại có người ở bên cạnh ngầm ra hiệu đừng xía vào
chuyện của người khác.
“Không bắt lão già bệnh hoạn này, ai biết được nạn nhân bị cắt da bóc thịt
lần sau không phải là cháu mình chứ!” Câu nói này của bà ta khiến cho tất cả
những người xung quanh đều lặng im.
Để không bị người khác làm ảnh hưởng, tôi mời bà ta sang một bên nói
chuyện. Bà ta cho biết trong thôn có một ông già làm nghề bốc mả tên là“Nam
Mô Chí”, hiện nay đã bảy mươi mấy tuổi thời trẻ chuyên làm công việc cải mộ
nhặt róc xương, ở vùng này chỉ có một mình ông ta mới có kinh nghiệm làm
việc này.
Tôi hỏi nơi ở của Nam Mô Chí, bà ta liên tục yêu cầu tôi phải bắt hung thủ
thật nhanh để tránh phải suốt ngày lo lắng cháu mình bị hại. Các ông các bà bây
giờ là vậy, coi cháu còn hơn mạng sống của bản thân, dù cháu hơi bịốm cũng
cảm thấy đau đớn hơn chính mình bị cắt thịt.
Tôi hỏi Duyệt Đồng có phát hiện gìđặc biệt không, cô trả lời có vẻ chán
nản: “Ngoài những đồ vật như chiếc xe đạp và cặp sách chứng tỏđây là Chu
Thiếu Long ra, còn lại không phát hiện được gì nhiều, trận mưa hôm trước đã
cuốn đi mọi chứng cứ có giá trị, ngay cả dấu chân cũng không còn.”
“Khó rồi đây! Không có chứng cứ gì thìđiều tra thế nào?”
Cô bỗng nhiên bật cười: “Đùa anh thôi, hãy xem cái này...” Cô giơ túi vật
chứng về phía tôi, bên trong chứa một ít rác của thứ gìđó.
“Đây là cái gì?” Một nhúm nhỏ như cục phân chim thế này, quả thật tôi
không phát hiện ra là gì cả.
“Là rác thực vật tìm thấy trên bánh răng xe đạp, có lẽ bị mắc vào trước khi
xảy ra chuyện. Chỉ cần kiểm tra xem là loại cây gì là có thể biết được trước khi
bị hại người chết từng đi qua chỗ nào. Còn cái này nữa, tìm thấy trong cặp sách
đấy.” Cô cất túi vật chứng vào, sau đó lại lấy ra một túi khác, bên trong là một
tờ giấy. Trên tờ giấy có chữ nhưng vì mưa ướt nên bị nhòe, tôi chỉđọc được
mấy chữđầu tiên viết khá to - tin xxx được trâu.
Tin cái gì sẽđược trâu? Người chết không thể có quan hệ với tà giáo chứ?
Tôi nhìn tờ truyền đơn có lẽ viết bằng tay này, không khỏi ngờ vực.
“Nét chữ tuy bị nhòe nhưng lúc viết sẽđể lại dấu vết trên mặt giấy, đem về
xử lý một chút là biết được trên đó viết gì.” Cô nói xong bèn thu dọn đồđạc,
chuẩn bị quay về xử lý vật chứng.
Theo như lời Chu Diệu An, vào chín hôm trước, sau khi tan học nạn nhân
mất tích cho đến hôm nay, màđịa điểm phát hiện thi thể lại không nằm trên
đường từ trường về nhà người chết bắt buộc phải đi qua. Như thế cũng có nghĩa
là, rất có thể sau khi tan học người chết đãđi chơi ởđâu đó, do vậy việc biết
được cậu ta đãđi đâu sẽ rất cóích cho công tác điều tra.
Tuy nhiên, muốn biết nạn nhân đã từng đi đến đâu còn phải đợi kết quả xét
nghiệm vật chứng của Duyệt Đồng rồi mới có manh mối, lúc này chỉ có thểđến
chỗ Nam Mô Chí thử tìm vận may mà thôi. Mặc dù tôi không nghĩ rằng một cụ
già hơn 70 tuổi còn đủ sức khiến cho thiếu niên đang độ khỏe mạnh chỉ còn trơ
lại bộ xương.
Từ lời khai của Trịnh Mẫn Nghi, có thể thấy Diêu Hải Yến đã cốý che giấu
một phần sự thật có lợi cho mình, cóđiều bây giờ mới biết thì cũng chẳng còn
tác dụng gì, người cũng đã chết rồi.
Làm xong công việc bút lục thì cũng đã tới giữa đêm, đểđảm bảo an toàn
cho Trịnh Mẫn Nghi, chúng tôi không cho côấy về nhà, cũng không sắp xếp ở
khách sạn, vì suy cho cùng lúc này chẳng nơi nào an toàn hơn là Sở Công an, vì
thế chúng tôi đành để côấy ngủ tạm một đêm tại phòng làm việc của Tổ chuyên
án. Chỉ cần chờ ngày mai bắt được hai chị em nhà họ Tô, mọi vấn đề sẽđược
giải quyết.
Mẫn Nghi gọi điện về cho chồng. Tôi là người rất thính nên nghe được phần
lớn nội dung cuộc trò chuyện giữa họ, chồng côấy ngoài việc hỏi xem tình hình
bây giờ như thế nào, còn dặn đi dặn lại cô rằng tối hôm nay nhất định không
được tắt máy, nếu có việc gì thì phải lập tức gọi điện cho anh ấy.
Mỗi lần hung thủ xuất hiện đều dưới hình dạng của cái bóng, vì thế trước khi
ngủ tôi đóng tất cả cửa sổ và kéo rèm kín, những chiếc đèn nào có thể bật được
thì bật tất cả lên. Sau đó, tôi bảo Trăn Trăn đưa Mẫn Nghi vào ngủở phòng làm
việc của tổ trưởng, tôi thì ngồi trên chiếu, lưng dựa vào tường ở ngay cửa ra vào
để canh phòng.
Đêm dài, khó tránh khỏi cảm giác trống trải, nếu có mỹ nhân ở cùng thì hay
biết bao! Tuy nhiên, mỹ nhân thì có, phía sau cửa có tới hai người, nhưng đáng
tiếc tôi chỉ có thể côđơn một mình bên ngoài cửa. Đúng lúc đang tiếc cho mình
thì Tuyết Tình bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi, tôi cứ tưởng rằng mình hoa
mắt, giụi mắt nhìn lại, đúng là Tuyết Tình đến thật.
“Sao vào giờ này mà cô còn tới đây?” Tôi hỏi.
“Trăn Trăn gọi điện cho tôi, nói rằng chỉ có một mình anh ở bên ngoài, nếu
hung thủ tấn công, thì chắc chắn anh sẽ bị toi, vì thế bảo tôi tới.” Tuyết Tình nói
như không có chuyện gì.
Thì ra Trăn Trăn cũng quan tâm đến việc sống chết của tôi đấy chứ, còn biết
gọi cho Tuyết Tình đến chứ không phải là Vĩ Ca, cái anh chàng vô tích sựấy,
xem ra ngày thường có bịđá mấy cái cũng đáng.
Tuyết Tình thấy tôi ngồi ở cửa, cô bước tới và ngồi xuống bên cạnh tôi, mùi
hương hoa nhài thoang thoảng bay vào mũi, trong đầu bất giác nảy ra những mơ
tưởng. Tuy nhiên, mơ tưởng chỉ là mơ tưởng, còn hiện thực là hiện thực, tuy có
mỹ nhân kề bên, nhưng côấy ngồi xuống xong thì không nói gì nữa. Ngồi mãi
như vậy cũng rất vô vị, mặt khác hai ngày nay chúng tôi đã phải bôn ba khắp nơi đểđiều tra, lúc này không khỏi thấy buồn ngủ, hơn nữa, bên cạnh lại có một
đồng sựđáng tin cậy như vậy, sự cảnh giác không khỏi có phần lơi lỏng, thế rồi
tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy có người ngủ bên cạnh tôi, trong khoang
mũi toàn là mùi hương của con gái làm người ta ngất ngây, khiến tôi bất giác
nhớ tới cô bạn gái Tiểu Na. Những người đàn ông đã kết hôn hoặc đã từng sống
thử, phần lớn đều có một thói quen, đó là khi ngủđều ôm lấy người tình bên
cạnh, hơn nữa, tay thường tự nhiên để vào phần ngực của người ấy. Tôi cũng có
thói quen ấy, nhưng khi bàn tay tôi đặt lên bộ ngực căng tròn, thì thấy một cảm
giác khác lạ, không biết ngực của Tiểu Na trở nên đầy đặn như thế từ bao giờ?
Rồi tôi lập tức nhớ ra rằng, tôi và Tiểu Na đã chia tay nhau lâu rồi, tôi giật mình
tỉnh hẳn, mở mắt ra nhìn thì thấy người nằm bên cạnh tôi là Tuyết Tình!
Tuy gò má của Tuyết Tình nhìn kỹ thì thấy hơi ửng đỏ, nhưng đôi mắt nhắm
nghiền, hơi thởđều đều, có lẽ côấy không vì bị“tấn công vào ngực” mà tỉnh
giấc. Tôi toát cả mồ hôi, may mà côấy không tỉnh giấc, nếu không thì tôi không
tránh khỏi tội “vô lễ” với đồng nghiệp. Tĩnh tâm nhớ lại, vừa rồi sau khi tôi ngủ,
có lẽ côấy đãđặt tôi nằm xuống đất để tôi ngủ cho thoải mái hơn. Còn côấy
cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng sợ nằm quá xa, khi tôi gặp nguy hiểm thì không
kịp cứu tôi, nên đã quyết định nằm ngủ cạnh tôi.
Một cô gái đã trưởng thành, vừa cẩn thận chu đáo, vừa luôn nghĩ tới sự an
nguy của người khác, mặt mũi khá xinh đẹp, thân hình rất chuẩn, đúng là một sự
lựa chọn tuyệt vời cho vị trí một người vợ. Nhưng Tuyết Tình luôn là người trái
tim thì nóng, vẻ ngoài thì lạnh, hai vợ chồng ngày ngày nhìn mặt nhau mà chẳng
mấy khi trò chuyện, cứ kéo dài như thế thì chẳng khác gì một sự tra tấn. Nếu cô
ấy cũng ruột thẳng và nhanh mồm như Trăn Trăn, hoặc là Trăn Trăn cũng cẩn
thận, chu đáo như côấy, thì nhất định tôi sẽ phá quy định và quyết tâm “trâu ta
ăn cỏđồng ta.”
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì phát hiện ra cánh cửa bên cạnh tôi
không biết được mở ra lặng lẽ từ lúc nào, Mẫn Nghi im lặng đứng sau cánh cửa.
Mặt côấy không chút biểu cảm, mắt lộ rõ vẻ mơ màng, dường nhưđang bị một
sức mạnh nào đó thao túng. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi như tia chớp: “Bị
ma xui!”
Tôi vẫn còn chưa kịp có phản ứng gì thì côấy đã lao vào, đè cả thân hình lên
người tôi, giữ chặt lấy cánh tay đặt bên cạnh Tuyết Tình của tôi, chân quặp chặt
lấy chân tôi, áp chặt đôi môi mềm mại của côấy lên môi tôi. Khi tôi cảm thấy
mình đang bị cưỡng dâm (ởđây cần nói rõ thêm, trong luật pháp của Trung
Quốc không cóđiều khoản về việc nữ giới cưỡng dâm nam giới, cũng có nghĩa
là việc nữ giới cưỡng dâm nam giới là hợp pháp), thì một bàn tay mảnh mai
nhưng chẳng khác gì gọng kìm bóp chặt lấy cổ tôi. Tôi đưa bàn tay chưa bị giữ túm lấy bàn tay côấy theo bản năng, định kêu lên mà không được, định đánh
thức Tuyết Tình nhưng chân tay đều bị giữ chặt lấy, tiếp đó cảm thấy đuối hơi
dần vì thiếu ô xy. Cũng tại tôi ngày thường ít tập luyện, nếu tôi phản ứng nhanh
hơn một chút, dù chỉ nhanh hơn một phần mười giây thìđã có thể cầu cứu Tuyết
Tình, còn bây giờ có lẽ tôi chỉ còn biết đành để cho Diêm Vương mang đi một
cách oan uổng mà thôi.
Khi ý thức của tôi bắt đầu mờ dần, cảm giác bị bóp nghẹt ở cổ biến mất, thân
thể mềm mại đè lên người tôi cũng rời xa. Não được tưới máu trở lại lập tức lấy
lại sự tỉnh táo. Khi tôi mở mắt ra, thì thấy Tuyết Tình đã khống chếđược Mẫn
Nghi, còn Trăn Trăn nghe tiếng vật lộn đang chạy ra khỏi phòng làm việc của tổ
trưởng.
“Này, này, sao cô lại ngủ say như lợn thế! Nhân chứng chạy ra mất mà cũng
không biết, nếu không có Tuyết Tình tỉnh dậy kịp thời thì sáng mai có lẽ cô chỉ
còn tìm thấy tôi ở chỗ Lưu Niên!” Tôi vừa ho vừa mắng Trăn Trăn, đang định
mắng tiếp thì Tuyết Tình đã nói một câu rất nhẹ nhàng khiến tôi sững người một
hồi lâu: “Vừa rồi tôi đâu có ngủ!”
Đúng vậy, với tính cách cẩn thận như Tuyết Tình, biết rõ khả năng hôm nay
bị tấn công là rất lớn thì chẳng đời nào côấy lại yên tâm mà ngủđược. Sở dĩ cô
ấy ngồi bên cạnh tôi có lẽ là sách lược dụđịch thực ra côấy luôn chúýđến mọi
động tĩnh xung quanh, nếu không thìđã không thể ra tay cứu tôi kịp thời được.
Nhưng, nếu côấy không ngủ, vậy thì khi mà bị“tấn công vào ngực” sao cô
ấy không có bất cứ phản ứng gì, thậm chíđến động tác đẩy tay tôi ra cũng
không, mà cứ tiếp tục giả vờ ngủđể tôi động chạm vào người? Cho dù lúc đó
tôi đang nửa thức nửa ngủ, nhưng trong ấn tượng của tôi thì tôi đã“ấn bóp”
ngực côấy trong một khoảng thời gian không ngắn. Đây đúng là một vấn đề
khiến tôi thực sự không sao lý giải nổi.
Tuyết Tình coi việc bị“tấn công vào ngực” như không có chuyện gì còn tôi
tất nhiên cũng không đời nào tự chuốc vạ vào thân, nên cũng làm như không có
chuyện gì xảy ra, dù sao thì chuyện này cũng chỉ có hai chúng tôi biết.
Tuyết Tình dùng còng, còng Mẫn Nghi vào ghế, tôi hắt mấy cốc nước lạnh
vào mặt thì mới làm cho côấy tỉnh, nhưng côấy dường như không hề có chút
ấn tượng nào với sự việc vì xảy ra. Tôi bảo côấy cố nhớ xem vừa rồi có sự việc
gìđặc biệt xảy ra không, côấy nghĩ một lát rồi nói: “Chồng tôi bảo không được
tắt điện thoại, nên tôi ngủ và vẫn mở máy, nhưng sợ anh ấy gọi điện tới làm mọi
người thức giấc nên tôi đểở chếđộ rung. Nửa đêm, hình như tôi đã mơ, tôi mơ
thấy Tiêm Lăng gọi điện cho tôi, côấy bảo tôi làm giúp côấy một việc, nhưng
là việc gì thì tôi không thể nhớđược...”
Mẫn Nghi nói, tay lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, tôi mở xem nhật
ký cuộc gọi, thấy trước đó không lâu có một cuộc điện thoại gọi đến, số điện thoại của cuộc gọi ấy chính là số của Tô Mộng Như! Tôi lập tức gọi lại, nhưng
gọi mấy lần vẫn không được, tôi nghĩ có lẽ vì sóng không được tốt, bèn đổi sang
gọi bằng máy bàn, và nhanh chóng được nối thông.
Dù máy đã nối thông nhưng một hồi rất lâu mà vẫn không có người nghe,
đúng lúc tôi đang định tắt máy thì giọng một người đàn ông quen quen vang lên,
hình như anh ta không nói vào máy mà là nói với người bên cạnh, dù giọng hơi
bé nhưng vẫn nghe thấy khá rõ: “Là số của Tổ Chuyên án bí hiểm.” Lập tức
trong máy vang lên giọng nói rất oai vệ và rất to của người kia: “Ai đấy?”
Vì không rõđối phương là ai, nên tôi đành nói theo cách nói trong công việc:
“Tôi là Mộ Thân Vũ, trinh sát của Phòng Trinh sát hình sự, xin hỏi chủ nhân
của sốđiện thoại này là Tô Mộng Như có ở đó không?”
“À, thì ra là Tiểu Mộ, muộn thế này rồi mà vẫn đang làm việc, đúng là vất vả
cho cậu quá. Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, cậu không cần phải lo vụán này
nữa đâu, bây giờđội của chúng tôi tiếp quản rồi, chị em Tô Mộng Nhưđã bị
chúng tôi bắt về rồi.” Tôi đã biết người kia là ai rồi, anh ta là Diệp Vinh, đội
trưởng một đội của Phòng Trinh sát hình sự, cũng là người luôn đối đầu với tổ
trưởng người thân cận nhất của Trưởng phòng Trinh sát hình sự Lưu Thành An.
Nếu đã là người trong sở, hơn nữa cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, nên
tôi cũng chẳng cần phải giữ lịch sự, nên tôi nói bằng vẻ không mấy thân thiện:
“Vụán này từđầu đến giờđều do Tổ Chuyên án bí hiểm phụ trách, giao cho các
anh điều tra từ khi nào?”
“Chuyện này vừa mới được quyết định xong, thông báo chính thức ngày mai
sẽ gửi đến phòng làm việc các cậu. Cậu cũng biết rồi đấy, bốđẻ của một nạn
nhân trong đó làông Lý ChíĐức, một cán bộ cao cấp của chính quyền thành
phố, ông ấy gây áp lực cho Giám đốc sở, yêu cầu lập tức bắt ngay hung thủ, tổ
của các cậu chỉ có mấy người như vậy, sẽ không thuận tiện khi thực hiện nhiệm
vụ, vì thế giao cho chúng tôi giải quyết rồi. Hà, hà... tranh công lao của các cậu
cũng thấy áy náy, chờ vụán này giải quyết xong, tôi sẽ mời các cậu đi ăn cơm.
Thế nhé, tôi phải thẩm vấn phạm nhân đây!” Nói xong anh ta tắt máy luôn, tỏ rõ
ý không cho tôi cơ hội nói tiếp.
“Như vậy là phiền phức rồi...” Tôi ủ rũ ngồi xuống ghế, kể cho Tuyết Tình
và Trăn Trăn về nội dung cuộc điện thoại.
“Sao họ lại có thể làm như thếđược nhỉ, như thế rõ ràng là muốn cướp công
của chúng ta còn gì?” Trăn Trăn tức giận đỏ cả mặt.
Tuyết Tình im lặng một lúc, nói: “A Mộ, điều phiền phức mà anh nói không
phải là chuyện cướp công, đúng không?”
Tôi gật đầu, đáp: “Ừ, tôi cũng không chúý nhiều tới chuyện công lao, vấn đề
là chị em nhà họ Tôđã bị bắt rồi, vậy thì ai là người vừa mới gọi điện cho Mẫn
Nghi?”
Trăn Trăn như sực tỉnh ra, kêu lên sửng sốt: “Hung thủ còn là kẻ khác nữa?”
Màn đêm buông rủ, trên sườn núi mọc đầy cỏ oải hương có một cô bé tuổi
chừng mười ba, mười bốn đang chạy rất nhanh, phía sau lưng cô, một cậu bé
trạc tuổi như côđang chạy đuổi theo.
“Đến bắt tớđi, nếu bắt được tớ sẽ cho cậu tiền để mua táo!” Cô bé quay đầu
lại làm điệu bộ tinh nghịch với cậu bé.
“Tớ mà bắt được cậu, tớ sẽ cho cậu biết mùi!” Trên khuôn mặt của cậu bé lộ
vẻ hiếu thắng, nhưng có lẽ phần nhiều là những rung động lạ lùng của tuổi
chớm yêu.
Sức của con gái không thể nào bằng được con trai, nên chỉđuổi một lúc,
khoảng cách giữa hai người dần ngắn lại. Thế rồi, cậu bé nhảy lên, nhào về phía
cô bé, làm cô ngã xuống, hai người cùng lăn mấy vòng giữa đám cỏ oải hương,
cuối cùng cậu đèđược lên người cô, rồi giữ chặt lấy hai tay cô, miệng cười tinh
quái. Cô bé tim đập rộn ràng, vừa thấy hồi hộp lo sợ vừa thấy hưng phấn lạ
lùng, run rẩy nói: “Cậu muốn làm gì vậy?”
“Hì, hì, bây giờ tớđã tóm được cậu rồi, tất nhiên là tớ muốn làm gì thì
làm...” Nói rồi, cậu hôn lên đôi môi nhưđóa anh đào của cô bé, nhưng cô béđã
quay mặt tránh đi, nên nụ hôn trượt xuống gò máửng hồng nhưánh chiều.
Cô bé cứ lắc đầu liên tục, không cho cậu hôn lên môi. Cậu bé không giữ hai
tay của cô nữa màđưa tay nâng khuôn mặt nóng rực của cô lên, để cô không
tránh được nụ hôn của mình nữa... Hai đôi môi gắn chặt lấy nhau, hồi lâu không
dứt.
Khi hai đôi môi rời nhau ra, cả hai đều đỏ bừng mặt, nhìn nhau không nói.
Một hồi lâu sau, cô gái đẩy người tình nhỏ trên người ra, ngồi dậy nói với vẻ
xấu hổ: “Cậu ăn hiếp tớ, lát nữa về tớ sẽ mách Viện trưởng.”
“Cậu nỡ làm thế sao? Viện trưởng chắc sẽđánh chết tớ... cậu nhìn xem, hôm
qua Viện trưởng đánh vào tay tớ, đến bây giờ vẫn còn đau đây này.” Cậu bé
chìa cánh tay ra, trên đó hằn rõ dấu của ba chiếc roi.
Cô bé xoa lên cánh tay của người tình nhỏ với vẻ xót thương, nói: “Còn đau
thật không? Chỉ tại tớđã làm vỡ chén trà của Viện trưởng, khiến cậu phải nhận
tội thay tớ.”
Cậu bé khẽôm cô vào lòng, không đểý tới vết roi trên tay, “Vì cậu chịu mấy
cây roi thì cóđáng gì, nếu những chiếc roi ấy quất lên người cậu thì tớ mới thấy
đau lòng.”
Hai người ngồi trên bãi cỏôm và nhìn nhau, cô bé bất giác khẽ khép mi lại,
cảm thấy như có những bước chân con hươu nhỏ chạy loạn xạ trong lồng ngực,
vừa hồi hộp vừa thích thú, cô chờ người tình nhỏ lại áp môi lên đôi môi mềm
mại của mình. Một hồi lâu mà vẫn không thấy đôi môi ấy áp lên, cô bé thất
vọng mở mắt ra, thấy cậu béđang nhìn về phía xa với ánh mắt tò mò.
Cô bé giơ nắm đấm bé nhỏ hờn dỗi đấm vào ngực người tình nhỏ. Đến khi
cậu béđưa mắt về vàđịnh thần lại, cô nói với vẻ trách móc: “Cậu nhìn gì thế?”
Cậu thiếu niên mới lớn không hiểu ý tứ trong những lời nhỏ nhẹấy của cô
bé, mà chỉ thấy tò mò với hình ảnh khác thường ở chỗ xa xa, cậu chỉ vào một
gốc cây to ở phía đó, nói với cô bé trong lòng: “Cậu nhìn xem, trên thân cây ấy
hình như có một dải vải màu đen.”
Cô bé nhìn theo hướng tay chỉ của cậu, thấy trên cành của một thân cây đại
thụ có treo một vật trông giống như một dải vải màu đen. Thường ngày, sườn
núi này rất ít có người qua lại, nên họ mới dám liều lĩnh trêu đùa nhau, hơn nữa,
lúc đến đây chưa nhìn thấy dải vải ấy, vì vậy không khỏi thấy tò mò.
Hai người cùng tới chỗ gốc cây, ngửa đầu lên nhìn, quan sát kỹ một hồi. Mặc
dùđãđến tận gốc cây, nhưng dải vải ấy treo ở chỗ rất cao, hơn nữa trời cũng đã
tối, nên họ không nhìn rõđó là vật gì, chỉ cảm thấy rất giống một dải vải, nhưng
hình như cũng không hoàn toàn như vậy. Cậu bé chợt nảy ra ý tinh nghịch, tiện
tay nhặt mấy hòn đá nhỏ ném về phía dải vải, một trong những hòn đáđó rơi
trúng vào đoạn giữa của dải vải, khiến nó lập tức rách thành hai mảnh. Mảnh
dưới rơi xuống, còn mảnh trên thì vẫn ở trên cành cây và co lại rồi như một vật
sống bám chặt vào cành cây, nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Nhìn mảnh
rơi xuống đất thì cũng giống như một vật sống, lúc đầu thì cuộn lại thành một
khối, sau đó lập tức biến thành một hình dài bám chặt mặt đất và di chuyển, tiến
dần tới phía cô thiếu nữđang không biết phải làm gì.
Di vật màu đen giống như một con rắn độc bò trên đất, với tốc độ rất nhanh,
loáng một cái đãđến trước mặt cô bé, cô giữ nguyên vẻ mặt kinh hoàng, không
biết phải làm gì. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cậu thiếu niên đã lôi
cánh tay mảnh dẻ của cô, ra sức kéo cô cùng chạy. Nhưng, dị vật màu đen
không chịu dừng ởđó, mà cứđuổi theo sau họ. Hai người khó khăn lắm mới
vượt qua được một khe nước nhỏ, chạy thêm một đoạn nữa rồi quay đầu lại
nhìn, dị vật màu đen không còn đuổi theo nữa, lúc đó họ mới thở phào nhẹ
nhõm. Nhưng, vừa dừng chân lại, thiếu nữ liền cảm thấy có gìđó khác thường,
bất giác kêu thét lên: “Có gìđó chui vào quần mình!”
Đầu tiên cậu bé sững người, rồi lập tức kêu lên: “Mau cởi quần ra!” Nói rồi
đưa tay ra, định cởi quần của cô bé.
“Không!” Cô bé vội tránh sang bên. Mặc dù có dị vật chui vào quần, nhưng
để truồng trước mặt cậu bạn trai mình cảm mến, trong thời đại mà xã hội còn
khá khắt khe, thì thử hỏi có cô gái nào dám làm như vậy?
“Cởi ra nhanh lên, nếu không bị nó cắn thì gay go!” Cậu bé không hiểu tâm
sự của cô bé, cậu chỉ muốn cô gái mà cậu yêu thương không bị hại.
Cô bé túm chặt lấy quần, giành giật một hồi với cậu bé, rồi đột nhiên kêu
lên: “Nó chui vào trong người mình rồi, làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây
giờ?” Cậu bé vẫn chưa hiểu “chui vào người” nghĩa là gì, thì mặt cô bé trắng
nhợt ra, tiếp đó kêu lên thảm thiết như bị xé gan xé ruột, trong nháy mắt, chiếc
quần của côđã bị máu chảy ra từ nửa người dưới nhuộm đỏ...
Trên con đường nhỏ vắng lặng bên núi, một cậu thiếu niên mang đồng
phục của trường Trung học Hoài Thạch đang gắng hết sức đạp trên chiếc xe
đạp, cậu phải đi thật nhanh với tốc độ nhanh nhất về phía trước, vì có một vật
kỳ lạ giống như dải vải màu đen đang đuổi theo cậu ở phía sau.
Nhờ nỗ lực, cuối cùng cậu thiếu niên đã kéo dài khoảng cách với vật lạđó
nhưng vì thiếu cẩn thận, vướng phải một hòn đá trên đường cậu và cả chiếc xe
đạp cùng lăn xuống vạt cỏ ven đường.
Nhìn thấy vật lạđó sắp đuổi đến nơi, cậu không kịp mang theo cặp sách và
xe đạp, cố nén cơn đau, vừa bò, vừa lăn ra sức chạy. Cậu cuống quýt tới mức
quên cảđường, chạy tới một sườn núi âm u, cuối cùng vẫn bị vật lạđóđuổi kịp.
Tiếng kêu như xé ruột xé gan vang vọng khắp sườn núi vắng vẻ u tịch nhưng
không có ai nghe thấy. Khi sườn núi lấy lại vẻ yên tĩnh, thì trên thảm cỏ mềm
mại chỉ còn lại một bộ xương có mang đồng phục học sinh...
Ai ơi đừng tiếc áo vàng
Có chăng tiếc thuở huy hoàng ngày xưa
Hoa tươi bẻ gấp cho vừa
Hoa tàn rụng xuống chỉ chừa cành khô.
Đây là bài thơđược lưu truyền khá phổ biến ở giai đoạn giữa thời kỳ nhà
Đường, nghe nói tác giả làĐỗ Thu Nương, cóđiều bà chỉ là người biểu diễn nó,
còn tác giả thực sự thì không thể xác định được. Hàm ý trong bài thơ rất đơn
giản, có thể tóm tắt bằng mấy chữ“đừng bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp đẽ.”Đời
người chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, dường như chỉ trong nháy mắt làđãđến
điểm cuối cùng. Trong khoảng thời gian có hạn này, chúng ta phải học tập, công
tác, yêu đương, xây dựng gia đình, sinh con đẻ cái..., đến khi mọi việc xong
xuôi thìđã chẳng còn lại được bao nhiêu nữa.
Tôi thường nghĩ rằng, nếu mình có sự sống bất tử như con quỷ hút máu trong
truyền thuyết thì tốt biết mấy, như thếít ra cũng không phải buồn phiền vì
chuyện tiền bạc. Ví dụ, ở cái thời ông tôi còn sống, tôi sẽ rào quây lại một
khoảnh đất lúc đó căn bản không mất tiền mua; mà cũng không cần to lắm, chỉ
khoảng một nghìn mét vuông làđược rồi, đểđến bây giờ bất luận thế nào cũng
phải bán được một triệu mấy trăm ngàn. Thú vị hơn là tôi sẽ cóđủ thời gian để
màđọc sách. Tri thức là vô hạn, chỉ có con quỷ hút máu có sự sống vô hạn mới
có thể tiếp thu được tất cả tri thức của nhân loại. Tiếc rằng trên thực tế không
tồn tại loài quỷ hút máu, cái gọi là“huyết tộc” chỉ là sản phẩm tưởng tượng của
nhà văn dựa trên nguyên mẫu là người bị bệnh rối loạn chuyển hóa máu (bệnh
ma cà rồng) ở châu Âu thời kỳ Trung cổ.
Nói huyên thuyên một hồi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Mộ Thân Vũ,
tiếng là một cảnh sát của Phòng Trinh sát hình sự nhưng thực ra là thuộc Tổ
chuyên án bí hiểm, chịu trách nhiệm trực tiếp trước Giám đốc sở chứ không
chịu quản lý của Phòng Trinh sát hình sự Tổ chuyên án bí hiểm là một tổ
chuyên điều tra các vụán siêu tự nhiên, phần lớn đều không được công khai
trước dân chúng, thậm chí ngay cả thẩm vấn cũng phải tiến hành nội bộ.
Đọc những điều trên đây, có thể sẽ có người nghĩ rằng tôi sắp kể câu chuyện
về quỷ hút máu người, nhưng đúng như tôi vừa nói, trong ý thức của tôi quỷ hút
máu chẳng qua chỉ là những con người đáng thương bị mắc chứng bệnh rối loạn
chuyển hóa máu mà thôi. Vụán lần này không hề liên quan đến quỷ hút máu, có
lẽ nên nói là một câu chuyện liên quan đến thời gian, bắt đầu từ một bộ xương
kỳ lạ...
Chín hôm trước, một học sinh trung học cơ sở tên là Chu Thiếu Long mất
tích một cách kỳ lạ sau khi tan học. Chín hôm sau, có người phát hiện thấy một
bộ xương kỳ quái. Sau đó tôi và Trăn Trăn là hai người đến hiện trường trước
tiên.
Bộ xương được một người dân thôn Chu Ốc phát hiện trên một sườn núi
vắng vẻở gần đó. Lúc chúng tôi đến nơi đã có không ít người dân trong thôn
vây quanh xem, đồng thời có cả ba người tự xưng là cha mẹ và bác của người
chết cũng ởđó. Các đồng nghiệp của Phòng Trinh sát hình sự lập hàng rào cảnh
giới ngăn người dân xông vào làm hỏng vật chứng tại hiện trường, đồng thời
cũng để tạo điều kiện thuận lợi cho Lưu Niên và Duyệt Đồng thu thập chứng cứ.
Trên bãi cỏ là một bộ xương nguyên vẹn vẫn còn đầy đủ quần áo từ chiều
cao có thể phán đoán nạn nhân khoảng 12 - 13 tuổi, bộđồng phục học sinh cũng
có thể chứng minh đó là học sinh của một trường trung học cơ sởở gần đây.
Trong khi Lưu Niên và cộng sự còn đang thu thập chứng cứ thì những người tự
xưng là cha mẹ của nạn nhân vật vã khóc lóc rồi lần lượt lăn ra bất tỉnh, nên tôi
đành trao đổi với Chu Diệu An tự xưng là bác của người chết vài câu: “Ông đã
trông thấy... tình trạng của người chết rồi, dựa vào đâu để khẳng định đây chính
là Chu Thiếu Long?”
Chu Diệu An tinh thần suy sụp ngồi bệt trên mặt đất, khóe mắt rướm lệ, ông
thở dài một tiếng, sau đó chỉ vào chiếc xe đạp trên sườn núi và chiếc cặp sách ở
cách đó không xa: “Tôi đã từng đi xe của Thiếu Long, còn nhớ rất rõ loại khóa
xe. Còn cả chiếc cặp sách kia nữa, đó là chiếc cặp tôi mua tặng cháu trước hôm
khai giảng, ai ngờ mới bắt đầu năm học được mấy ngày...” Nói rồi ông ta lại ứa
nước mắt. Sau đóông ta cho tôi biết cha mẹ Thiếu Long làm nghề buôn rau, cha
là Chu Diệu Toàn trước đây đã từng ly hôn sau khi có một đứa con trai tên là
Chu Tuấn Long với người vợ trước La Thục Phần. La Thục Phần hiện là chủ
một cửa hàng hóa chất, hơn mười năm nay không qua lại với chồng cũ.
Trò chuyện được một lát, Duyệt Đồng ở phía dưới vẫy tay gọi, tôi bước đến
thấy côđang cùng Lang Bình mở chiếc cặp sách nằm dưới đất, lấy từng đồ vật
bên trong ra. Do mấy hôm trước mưa to nên tất cả sách vở trong đóđều bịướt
chữ viết trên vở bài tập hơi nhòe, tuy nhiên cô lại tìm được tấm thẻ học sinh đã
được ép plastic, lấy kẹp kẹp lại giơ cho tôi xem. Thông tin trên tấm thẻ cho biết
chủ nhân của chiếc cặp sách là Chu Thiếu Long, học sinh lớp sáu trường Trung
học cơ sở Hoài Thạch, cũng tức là con của Chu Diệu Toàn.
Mặc dù vẫn chưa thể khẳng định một trăm phần trăm người chết là Chu
Thiếu Long nhưng mười phần cũng đã chắc đến tám, chín phần. Da, thịt và lục
phủ ngũ tạng của người chết đều mất hết, may mà tóc vẫn còn, chỉ cần lấy mẫu
tóc kiểm tra DNA là có thể xác định thân phận chính xác hơn.
Công việc thu thập chứng cứ của Lưu Niên đã gần xong, tôi bèn hỏi anh ta
có phát hiện gì không. Anh ta trả lời vẻ chán nản: “Da, thịt và các bộ phận đều
không còn, chỉ còn lại mỗi xương và tóc, nhưng quần áo lại vẫn mặc nguyên trên người. Từ dấu vết bên ngoài có thể thấy, cơ thể phải bị phân hủy còn lại bộ
xương chỉ trong mấy ngày, đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.”
“Trong vòng chín ngày mà thi thể có thể phân hủy chỉ còn lại xương sao?”
Trăn Trăn nhìn bộ hài cốt, hỏi.
“Bình thường thì phải trên dưới một năm mới có thể phân hủy hoàn toàn, cứ
cho là trời rất nóng thì trong vòng nửa năm cũng không thể phân hủy đến mức
chỉ còn lại xương như thế này. Hơn nữa, quần áo lại không bị nước từ xác chết
làm hoen ố, trong trường hợp phân hủy bình thường, điều này không thể xảy ra
được.” Lưu Niên ra hiệu cho chúng tôi đểý quần áo của người chết, đúng là
không hề có dấu vết nước từ xác chết thấm ra.
“Nước của xác chết? Đó chẳng phải là thứ chỉ có trong tiểu thuyết kiếm hiệp
hay sao?” Có lẽ Trăn Trăn đã xem tiểu thuyết quánhiều.
Lưu Niên mỉm cười giải thích cho cô về quá trình phân hủy xác chết rất đáng
sợ: “Trong cơ thể người, đặc biệt là trong ruột, có rất nhiều vi khuẩn. Khi người
ta chết, những vi khuẩn này sẽ phân giải cơ thể, thông thường trong vòng từ 24
đến 72 giờsẽ bắt đầu thối rữa, tất nhiên là với thời tiết nóng ở miền Nam thì chỉ
24 giờ là quá trình này đã bắt đầu. Trong giai đoạn đầu của quá trình phân hủy,
bụng của xác chết trương lên, đó là do vi khuẩn phân hủy trong ruột tạo thành
khí, khiến cho ruột phình to ra...
Khi xác chết thối rữa đến một mức độ nhất định, miệng và mũi sẽ chảy máu.
Mà cùng với việc khi sinh ra trong khoang ngực và khoang bụng nhiều hơn thì
áp lực cũng tăng cao, thậm chí có thể xảy ra hiện tượng nôn sau khi chết, tức là
sau khi chết một thời gian nhất định sẽđột nhiên nôn ra máu. Nếu người chết là
phụ nữ mang thai, áp lực tăng lên trong khoang ngực và bụng thậm chí có thể
đẩy thai nhi ra ngoài, gây ra hiện tượng sinh con khi đã chết...”
Khi xác chết tiếp tục phân hủy, các tổ chức mềm trên toàn thân sẽ phân hóa
thành chất lỏng bán cốđịnh, gọi là nước của xác chết. Hơn nữa trong quá trình
thối rữa còn sinh ra rất nhiều giòi bọ, mặc dù chúng chỉăn thịt thối nhưng cũng
không thể nào không làm bẩn quần áo của người chết được.
“Theo anh nguyên nhân nào khiến cho xác chết thối rữa nhanh như vậy?”
Tôi hỏi.
“Xác chết này hoàn toàn không hề thối rữa, nếu bị thối rữa thìít nhất cũng
để lại mùi xác thối, nhưng mọi người có ngửi thấy mùi gì khác lạ không?” Lưu
Niên hỏi vặn lại.
“Tôi chỉ ngửi thấy mùi xác thối trên người anh...”Đang nói thì Lưu Niên
liền chồm đến ôm lấy tôi. Thế là lại phải tắm bằng nước vo gạo rồi!
Mùi xác thối rất khó tẩy sạch, một cái ôm này của Lưu Niên cũng đủ làm tôi
phải tắm bằng nước vo gạo. Vậy thì, nếu như xác chết thối rữa thì qua trận mưa
to nhất định sẽđể lại mùi thối rất nặng trên quần áo mà không thể chỉ trong dăm
bữa nửa tháng đã bay hết được.
“Nếu người chết biến thành bộ xương mà không do thối rữa thì do nguyên
nhân gì?” Trăn Trăn vòđầu hỏi.
“Ởđây gần miếu thành hoàng như vậy, chi bằng đến đó xin một quẻ xem
sao!” Nói xong, tôi liền kéo Trăn Trăn lúc này đầu óc còn đang mù tịt đi hỏi
người dân trong thôn đang vây quanh xem.
Quan điểm của họ về sự việc này có thể chia thành bốn nhóm như sau: Một
là, bắt cóc không thành giết con tin; hai là, sau khi gây tai nạn hủy xác xóa dấu
vết; ba là, sau khi bị cướp của giết người thì lại bị chuột ăn thịt chỉ còn trơ
xương; bốn là, ma quỷ bệnh hoạn giết người róc thịt.
Quan điểm thứ nhất bị Chu Diệu An gạt đi, cha mẹ người chết làm nghề
buôn rau kiếm sống, gia cảnh không lấy gì làm giàu có.
Hơn nữa Lưu Niên cũng tìm thấy mười đồng trong túi áo người chết màông
Chu cũng nói rằng thường ngày lúc còn sống người chết cũng chỉ mang theo
chừng ấy tiền mà thôi. Vì thế, phán đoán bị bắt cóc và cướp của giết người bị
loại bỏ.
Quan điểm thứ hai cũng nhanh chóng bị bác bỏ, quần áo người chết tương
đối nguyên vẹn, không thể nào đã bị tai nạn mà vẫn còn như thếđược. Người
dân đến xem cũng cho biết thời gian gần đây quanh khu vực này không xảy ra
tai nạn xe cộ.
Về quan điểm thứ ba, Lưu Niên cho rằng tuyệt đối không thể xảy ra, bởi vì
nếu xác chết bị chuột ăn thì quần áo không thể còn lành lặn nhưthếđược. Mà
cho dù lũ chuột có“lịch sự” không cắn rách quần áo thìít nhất cũng để lại dấu
chân, huống hồ hiện giờ ngay cả một cái lông chuột cũng không tìm thấy.
Tổng hợp tất cả các yếu tố, nhiều khả năng nhất có lẽ là phán đoán thứ tư -
ma quỷ bệnh hoạn giết người róc thịt.
“Anh thấy có khả năng này không?” Tôi hỏi Lưu Niên.
Lưu Niên trầm tư giây lát: “Điều này cũng có thể, nhưng tương đối khó xảy
ra. Để róc sạch toàn bộ da thịt trên xác chết đòi hỏi phải rất thành thạo kỹ thuật
ngoại khoa, không phải người bình thường có thể làm được. Hơn nữa xương cốt
của người chết rất nguyên vẹn không hề có chỗ nào bị tổn thương. Nói thật, tôi
làm giải phẫu bao nhiêu năm nay cũng không tin được là có thể tách xương ra
mà vẫn nguyên vẹn như vậy được.”
“Theo anh, phải là người như thế nào mới làm được?”
“Bác sỹ ngoại khoa và chuyên gia giải phẫu bệnh lý bình thường đều không
có kinh nghiệm bóc tách toàn bộ da thịt trên cơ thể. Kinh nghiệm này có lẽ chỉ
có người làm nghề bốc mả biết cách róc xương.”
Khi khu vực này còn chưa bắt buộc thực hiện hỏa táng, sau khi chôn cất
người chết được ba năm, thông thường người ta đều tiến hành cải táng, đào
quan tài lên nhặt lấy hài cốt cho vào bảo tháp để thờ cúng, người bốc mả chính
là người làm nghề này. Tất nhiên, ngoài công việc này ra, người làm nghề bốc
mả còn làm tất cả những công việc liên quan đến người chết khác như lượm
xác, chôn cất..., ở thời xưa họ còn có thể làm công việc pháp y, chẳng hạn như
tác giả“Tẩy oan tập lục” Tống Từ chính là nhân vật tiêu biểu trong số này.
“Róc xương” là một trong những công việc của người làm nghề bốc mả.
Người chết được chôn cất ba năm trở lên mà thi thể vẫn chưa phân hủy hoặc
phân hủy chưa hết, nếu được người nhàđồng ý thì người bốc mả sẽ róc thịt để
lấy xương, hài cốt cho vào bảo tháp để thờ cúng, còn thịt đem đốt đi. Bởi thế có
lẽ chỉ những người làm nghề bốc mả mới có kinh nghiệm cắt da róc thịt.
“Bây giờđã là thời đại nào rồi mà còn có người làm nghề bốc mả róc xương
chứ!” Người bốc mả suốt ngày phải làm bạn với xác chết vốn là một nghề bị
ghét bỏ, làm nghề này phần lớn đều là người già và trung niên. Hơn nữa, không
phải bất cứ người nào làm nghề bốc mả cũng biết róc xương. Róc thịt lấy xương
từ một xác chết hoàn chỉnh đã là một việc vô cùng đáng sợ, róc xương từ xác
chết thối rữa chưa hết còn đáng sợ hơn nhiều. Huống hồ chính sách bắt buộc
hỏa táng đã thực hiện được nhiều năm, người bốc mả hiện nay cơ bản đều
không biết róc xương, công việc của họ chỉ là sắp xếp cho thân thuộc của người
chết đến đài hóa thân, đồng thời làm nghi lễđưa linh cữu đi, cùng lắm cũng chỉ
coi đó như là một kiểu hướng dẫn viên khác mà thôi.
“Có, tôi biết trong thôn có một người.” Trong lúc tôi nói chuyện với Lưu
Niên, một phụ nữ khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi là dân trong thôn lúc đó
cũng đến xem đột nhiên nói chen vào. Tôi đến bên bàta, hỏi kỹ sự tình, nhưng
lúc bà ta đang định trả lời thì lại có người ở bên cạnh ngầm ra hiệu đừng xía vào
chuyện của người khác.
“Không bắt lão già bệnh hoạn này, ai biết được nạn nhân bị cắt da bóc thịt
lần sau không phải là cháu mình chứ!” Câu nói này của bà ta khiến cho tất cả
những người xung quanh đều lặng im.
Để không bị người khác làm ảnh hưởng, tôi mời bà ta sang một bên nói
chuyện. Bà ta cho biết trong thôn có một ông già làm nghề bốc mả tên là“Nam
Mô Chí”, hiện nay đã bảy mươi mấy tuổi thời trẻ chuyên làm công việc cải mộ
nhặt róc xương, ở vùng này chỉ có một mình ông ta mới có kinh nghiệm làm
việc này.
Tôi hỏi nơi ở của Nam Mô Chí, bà ta liên tục yêu cầu tôi phải bắt hung thủ
thật nhanh để tránh phải suốt ngày lo lắng cháu mình bị hại. Các ông các bà bây
giờ là vậy, coi cháu còn hơn mạng sống của bản thân, dù cháu hơi bịốm cũng
cảm thấy đau đớn hơn chính mình bị cắt thịt.
Tôi hỏi Duyệt Đồng có phát hiện gìđặc biệt không, cô trả lời có vẻ chán
nản: “Ngoài những đồ vật như chiếc xe đạp và cặp sách chứng tỏđây là Chu
Thiếu Long ra, còn lại không phát hiện được gì nhiều, trận mưa hôm trước đã
cuốn đi mọi chứng cứ có giá trị, ngay cả dấu chân cũng không còn.”
“Khó rồi đây! Không có chứng cứ gì thìđiều tra thế nào?”
Cô bỗng nhiên bật cười: “Đùa anh thôi, hãy xem cái này...” Cô giơ túi vật
chứng về phía tôi, bên trong chứa một ít rác của thứ gìđó.
“Đây là cái gì?” Một nhúm nhỏ như cục phân chim thế này, quả thật tôi
không phát hiện ra là gì cả.
“Là rác thực vật tìm thấy trên bánh răng xe đạp, có lẽ bị mắc vào trước khi
xảy ra chuyện. Chỉ cần kiểm tra xem là loại cây gì là có thể biết được trước khi
bị hại người chết từng đi qua chỗ nào. Còn cái này nữa, tìm thấy trong cặp sách
đấy.” Cô cất túi vật chứng vào, sau đó lại lấy ra một túi khác, bên trong là một
tờ giấy. Trên tờ giấy có chữ nhưng vì mưa ướt nên bị nhòe, tôi chỉđọc được
mấy chữđầu tiên viết khá to - tin xxx được trâu.
Tin cái gì sẽđược trâu? Người chết không thể có quan hệ với tà giáo chứ?
Tôi nhìn tờ truyền đơn có lẽ viết bằng tay này, không khỏi ngờ vực.
“Nét chữ tuy bị nhòe nhưng lúc viết sẽđể lại dấu vết trên mặt giấy, đem về
xử lý một chút là biết được trên đó viết gì.” Cô nói xong bèn thu dọn đồđạc,
chuẩn bị quay về xử lý vật chứng.
Theo như lời Chu Diệu An, vào chín hôm trước, sau khi tan học nạn nhân
mất tích cho đến hôm nay, màđịa điểm phát hiện thi thể lại không nằm trên
đường từ trường về nhà người chết bắt buộc phải đi qua. Như thế cũng có nghĩa
là, rất có thể sau khi tan học người chết đãđi chơi ởđâu đó, do vậy việc biết
được cậu ta đãđi đâu sẽ rất cóích cho công tác điều tra.
Tuy nhiên, muốn biết nạn nhân đã từng đi đến đâu còn phải đợi kết quả xét
nghiệm vật chứng của Duyệt Đồng rồi mới có manh mối, lúc này chỉ có thểđến
chỗ Nam Mô Chí thử tìm vận may mà thôi. Mặc dù tôi không nghĩ rằng một cụ
già hơn 70 tuổi còn đủ sức khiến cho thiếu niên đang độ khỏe mạnh chỉ còn trơ
lại bộ xương.
Từ lời khai của Trịnh Mẫn Nghi, có thể thấy Diêu Hải Yến đã cốý che giấu
một phần sự thật có lợi cho mình, cóđiều bây giờ mới biết thì cũng chẳng còn
tác dụng gì, người cũng đã chết rồi.
Làm xong công việc bút lục thì cũng đã tới giữa đêm, đểđảm bảo an toàn
cho Trịnh Mẫn Nghi, chúng tôi không cho côấy về nhà, cũng không sắp xếp ở
khách sạn, vì suy cho cùng lúc này chẳng nơi nào an toàn hơn là Sở Công an, vì
thế chúng tôi đành để côấy ngủ tạm một đêm tại phòng làm việc của Tổ chuyên
án. Chỉ cần chờ ngày mai bắt được hai chị em nhà họ Tô, mọi vấn đề sẽđược
giải quyết.
Mẫn Nghi gọi điện về cho chồng. Tôi là người rất thính nên nghe được phần
lớn nội dung cuộc trò chuyện giữa họ, chồng côấy ngoài việc hỏi xem tình hình
bây giờ như thế nào, còn dặn đi dặn lại cô rằng tối hôm nay nhất định không
được tắt máy, nếu có việc gì thì phải lập tức gọi điện cho anh ấy.
Mỗi lần hung thủ xuất hiện đều dưới hình dạng của cái bóng, vì thế trước khi
ngủ tôi đóng tất cả cửa sổ và kéo rèm kín, những chiếc đèn nào có thể bật được
thì bật tất cả lên. Sau đó, tôi bảo Trăn Trăn đưa Mẫn Nghi vào ngủở phòng làm
việc của tổ trưởng, tôi thì ngồi trên chiếu, lưng dựa vào tường ở ngay cửa ra vào
để canh phòng.
Đêm dài, khó tránh khỏi cảm giác trống trải, nếu có mỹ nhân ở cùng thì hay
biết bao! Tuy nhiên, mỹ nhân thì có, phía sau cửa có tới hai người, nhưng đáng
tiếc tôi chỉ có thể côđơn một mình bên ngoài cửa. Đúng lúc đang tiếc cho mình
thì Tuyết Tình bỗng nhiên xuất hiện trước mắt tôi, tôi cứ tưởng rằng mình hoa
mắt, giụi mắt nhìn lại, đúng là Tuyết Tình đến thật.
“Sao vào giờ này mà cô còn tới đây?” Tôi hỏi.
“Trăn Trăn gọi điện cho tôi, nói rằng chỉ có một mình anh ở bên ngoài, nếu
hung thủ tấn công, thì chắc chắn anh sẽ bị toi, vì thế bảo tôi tới.” Tuyết Tình nói
như không có chuyện gì.
Thì ra Trăn Trăn cũng quan tâm đến việc sống chết của tôi đấy chứ, còn biết
gọi cho Tuyết Tình đến chứ không phải là Vĩ Ca, cái anh chàng vô tích sựấy,
xem ra ngày thường có bịđá mấy cái cũng đáng.
Tuyết Tình thấy tôi ngồi ở cửa, cô bước tới và ngồi xuống bên cạnh tôi, mùi
hương hoa nhài thoang thoảng bay vào mũi, trong đầu bất giác nảy ra những mơ
tưởng. Tuy nhiên, mơ tưởng chỉ là mơ tưởng, còn hiện thực là hiện thực, tuy có
mỹ nhân kề bên, nhưng côấy ngồi xuống xong thì không nói gì nữa. Ngồi mãi
như vậy cũng rất vô vị, mặt khác hai ngày nay chúng tôi đã phải bôn ba khắp nơi đểđiều tra, lúc này không khỏi thấy buồn ngủ, hơn nữa, bên cạnh lại có một
đồng sựđáng tin cậy như vậy, sự cảnh giác không khỏi có phần lơi lỏng, thế rồi
tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy có người ngủ bên cạnh tôi, trong khoang
mũi toàn là mùi hương của con gái làm người ta ngất ngây, khiến tôi bất giác
nhớ tới cô bạn gái Tiểu Na. Những người đàn ông đã kết hôn hoặc đã từng sống
thử, phần lớn đều có một thói quen, đó là khi ngủđều ôm lấy người tình bên
cạnh, hơn nữa, tay thường tự nhiên để vào phần ngực của người ấy. Tôi cũng có
thói quen ấy, nhưng khi bàn tay tôi đặt lên bộ ngực căng tròn, thì thấy một cảm
giác khác lạ, không biết ngực của Tiểu Na trở nên đầy đặn như thế từ bao giờ?
Rồi tôi lập tức nhớ ra rằng, tôi và Tiểu Na đã chia tay nhau lâu rồi, tôi giật mình
tỉnh hẳn, mở mắt ra nhìn thì thấy người nằm bên cạnh tôi là Tuyết Tình!
Tuy gò má của Tuyết Tình nhìn kỹ thì thấy hơi ửng đỏ, nhưng đôi mắt nhắm
nghiền, hơi thởđều đều, có lẽ côấy không vì bị“tấn công vào ngực” mà tỉnh
giấc. Tôi toát cả mồ hôi, may mà côấy không tỉnh giấc, nếu không thì tôi không
tránh khỏi tội “vô lễ” với đồng nghiệp. Tĩnh tâm nhớ lại, vừa rồi sau khi tôi ngủ,
có lẽ côấy đãđặt tôi nằm xuống đất để tôi ngủ cho thoải mái hơn. Còn côấy
cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng sợ nằm quá xa, khi tôi gặp nguy hiểm thì không
kịp cứu tôi, nên đã quyết định nằm ngủ cạnh tôi.
Một cô gái đã trưởng thành, vừa cẩn thận chu đáo, vừa luôn nghĩ tới sự an
nguy của người khác, mặt mũi khá xinh đẹp, thân hình rất chuẩn, đúng là một sự
lựa chọn tuyệt vời cho vị trí một người vợ. Nhưng Tuyết Tình luôn là người trái
tim thì nóng, vẻ ngoài thì lạnh, hai vợ chồng ngày ngày nhìn mặt nhau mà chẳng
mấy khi trò chuyện, cứ kéo dài như thế thì chẳng khác gì một sự tra tấn. Nếu cô
ấy cũng ruột thẳng và nhanh mồm như Trăn Trăn, hoặc là Trăn Trăn cũng cẩn
thận, chu đáo như côấy, thì nhất định tôi sẽ phá quy định và quyết tâm “trâu ta
ăn cỏđồng ta.”
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì phát hiện ra cánh cửa bên cạnh tôi
không biết được mở ra lặng lẽ từ lúc nào, Mẫn Nghi im lặng đứng sau cánh cửa.
Mặt côấy không chút biểu cảm, mắt lộ rõ vẻ mơ màng, dường nhưđang bị một
sức mạnh nào đó thao túng. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi như tia chớp: “Bị
ma xui!”
Tôi vẫn còn chưa kịp có phản ứng gì thì côấy đã lao vào, đè cả thân hình lên
người tôi, giữ chặt lấy cánh tay đặt bên cạnh Tuyết Tình của tôi, chân quặp chặt
lấy chân tôi, áp chặt đôi môi mềm mại của côấy lên môi tôi. Khi tôi cảm thấy
mình đang bị cưỡng dâm (ởđây cần nói rõ thêm, trong luật pháp của Trung
Quốc không cóđiều khoản về việc nữ giới cưỡng dâm nam giới, cũng có nghĩa
là việc nữ giới cưỡng dâm nam giới là hợp pháp), thì một bàn tay mảnh mai
nhưng chẳng khác gì gọng kìm bóp chặt lấy cổ tôi. Tôi đưa bàn tay chưa bị giữ túm lấy bàn tay côấy theo bản năng, định kêu lên mà không được, định đánh
thức Tuyết Tình nhưng chân tay đều bị giữ chặt lấy, tiếp đó cảm thấy đuối hơi
dần vì thiếu ô xy. Cũng tại tôi ngày thường ít tập luyện, nếu tôi phản ứng nhanh
hơn một chút, dù chỉ nhanh hơn một phần mười giây thìđã có thể cầu cứu Tuyết
Tình, còn bây giờ có lẽ tôi chỉ còn biết đành để cho Diêm Vương mang đi một
cách oan uổng mà thôi.
Khi ý thức của tôi bắt đầu mờ dần, cảm giác bị bóp nghẹt ở cổ biến mất, thân
thể mềm mại đè lên người tôi cũng rời xa. Não được tưới máu trở lại lập tức lấy
lại sự tỉnh táo. Khi tôi mở mắt ra, thì thấy Tuyết Tình đã khống chếđược Mẫn
Nghi, còn Trăn Trăn nghe tiếng vật lộn đang chạy ra khỏi phòng làm việc của tổ
trưởng.
“Này, này, sao cô lại ngủ say như lợn thế! Nhân chứng chạy ra mất mà cũng
không biết, nếu không có Tuyết Tình tỉnh dậy kịp thời thì sáng mai có lẽ cô chỉ
còn tìm thấy tôi ở chỗ Lưu Niên!” Tôi vừa ho vừa mắng Trăn Trăn, đang định
mắng tiếp thì Tuyết Tình đã nói một câu rất nhẹ nhàng khiến tôi sững người một
hồi lâu: “Vừa rồi tôi đâu có ngủ!”
Đúng vậy, với tính cách cẩn thận như Tuyết Tình, biết rõ khả năng hôm nay
bị tấn công là rất lớn thì chẳng đời nào côấy lại yên tâm mà ngủđược. Sở dĩ cô
ấy ngồi bên cạnh tôi có lẽ là sách lược dụđịch thực ra côấy luôn chúýđến mọi
động tĩnh xung quanh, nếu không thìđã không thể ra tay cứu tôi kịp thời được.
Nhưng, nếu côấy không ngủ, vậy thì khi mà bị“tấn công vào ngực” sao cô
ấy không có bất cứ phản ứng gì, thậm chíđến động tác đẩy tay tôi ra cũng
không, mà cứ tiếp tục giả vờ ngủđể tôi động chạm vào người? Cho dù lúc đó
tôi đang nửa thức nửa ngủ, nhưng trong ấn tượng của tôi thì tôi đã“ấn bóp”
ngực côấy trong một khoảng thời gian không ngắn. Đây đúng là một vấn đề
khiến tôi thực sự không sao lý giải nổi.
Tuyết Tình coi việc bị“tấn công vào ngực” như không có chuyện gì còn tôi
tất nhiên cũng không đời nào tự chuốc vạ vào thân, nên cũng làm như không có
chuyện gì xảy ra, dù sao thì chuyện này cũng chỉ có hai chúng tôi biết.
Tuyết Tình dùng còng, còng Mẫn Nghi vào ghế, tôi hắt mấy cốc nước lạnh
vào mặt thì mới làm cho côấy tỉnh, nhưng côấy dường như không hề có chút
ấn tượng nào với sự việc vì xảy ra. Tôi bảo côấy cố nhớ xem vừa rồi có sự việc
gìđặc biệt xảy ra không, côấy nghĩ một lát rồi nói: “Chồng tôi bảo không được
tắt điện thoại, nên tôi ngủ và vẫn mở máy, nhưng sợ anh ấy gọi điện tới làm mọi
người thức giấc nên tôi đểở chếđộ rung. Nửa đêm, hình như tôi đã mơ, tôi mơ
thấy Tiêm Lăng gọi điện cho tôi, côấy bảo tôi làm giúp côấy một việc, nhưng
là việc gì thì tôi không thể nhớđược...”
Mẫn Nghi nói, tay lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, tôi mở xem nhật
ký cuộc gọi, thấy trước đó không lâu có một cuộc điện thoại gọi đến, số điện thoại của cuộc gọi ấy chính là số của Tô Mộng Như! Tôi lập tức gọi lại, nhưng
gọi mấy lần vẫn không được, tôi nghĩ có lẽ vì sóng không được tốt, bèn đổi sang
gọi bằng máy bàn, và nhanh chóng được nối thông.
Dù máy đã nối thông nhưng một hồi rất lâu mà vẫn không có người nghe,
đúng lúc tôi đang định tắt máy thì giọng một người đàn ông quen quen vang lên,
hình như anh ta không nói vào máy mà là nói với người bên cạnh, dù giọng hơi
bé nhưng vẫn nghe thấy khá rõ: “Là số của Tổ Chuyên án bí hiểm.” Lập tức
trong máy vang lên giọng nói rất oai vệ và rất to của người kia: “Ai đấy?”
Vì không rõđối phương là ai, nên tôi đành nói theo cách nói trong công việc:
“Tôi là Mộ Thân Vũ, trinh sát của Phòng Trinh sát hình sự, xin hỏi chủ nhân
của sốđiện thoại này là Tô Mộng Như có ở đó không?”
“À, thì ra là Tiểu Mộ, muộn thế này rồi mà vẫn đang làm việc, đúng là vất vả
cho cậu quá. Cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, cậu không cần phải lo vụán này
nữa đâu, bây giờđội của chúng tôi tiếp quản rồi, chị em Tô Mộng Nhưđã bị
chúng tôi bắt về rồi.” Tôi đã biết người kia là ai rồi, anh ta là Diệp Vinh, đội
trưởng một đội của Phòng Trinh sát hình sự, cũng là người luôn đối đầu với tổ
trưởng người thân cận nhất của Trưởng phòng Trinh sát hình sự Lưu Thành An.
Nếu đã là người trong sở, hơn nữa cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì, nên
tôi cũng chẳng cần phải giữ lịch sự, nên tôi nói bằng vẻ không mấy thân thiện:
“Vụán này từđầu đến giờđều do Tổ Chuyên án bí hiểm phụ trách, giao cho các
anh điều tra từ khi nào?”
“Chuyện này vừa mới được quyết định xong, thông báo chính thức ngày mai
sẽ gửi đến phòng làm việc các cậu. Cậu cũng biết rồi đấy, bốđẻ của một nạn
nhân trong đó làông Lý ChíĐức, một cán bộ cao cấp của chính quyền thành
phố, ông ấy gây áp lực cho Giám đốc sở, yêu cầu lập tức bắt ngay hung thủ, tổ
của các cậu chỉ có mấy người như vậy, sẽ không thuận tiện khi thực hiện nhiệm
vụ, vì thế giao cho chúng tôi giải quyết rồi. Hà, hà... tranh công lao của các cậu
cũng thấy áy náy, chờ vụán này giải quyết xong, tôi sẽ mời các cậu đi ăn cơm.
Thế nhé, tôi phải thẩm vấn phạm nhân đây!” Nói xong anh ta tắt máy luôn, tỏ rõ
ý không cho tôi cơ hội nói tiếp.
“Như vậy là phiền phức rồi...” Tôi ủ rũ ngồi xuống ghế, kể cho Tuyết Tình
và Trăn Trăn về nội dung cuộc điện thoại.
“Sao họ lại có thể làm như thếđược nhỉ, như thế rõ ràng là muốn cướp công
của chúng ta còn gì?” Trăn Trăn tức giận đỏ cả mặt.
Tuyết Tình im lặng một lúc, nói: “A Mộ, điều phiền phức mà anh nói không
phải là chuyện cướp công, đúng không?”
Tôi gật đầu, đáp: “Ừ, tôi cũng không chúý nhiều tới chuyện công lao, vấn đề
là chị em nhà họ Tôđã bị bắt rồi, vậy thì ai là người vừa mới gọi điện cho Mẫn
Nghi?”
Trăn Trăn như sực tỉnh ra, kêu lên sửng sốt: “Hung thủ còn là kẻ khác nữa?”
Bình luận facebook