Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Edit & Beta: Hann
Trong phòng bếp, Tô Nam đang rửa chén nghe thấy tiếng cửa chống trộm vang lên. Cô chạy ra khỏi phòng bếp nhìn với đôi tay đầy xà phòng rửa chén.
Phòng khách trống rỗng chỉ còn mùi của Hàng Chính và điếu thuốc lá, nhưng bóng dáng của anh và Trần Ngũ đã mất tăm. Tô Nam mở cửa sổ để khói trong phòng vơi bớt đi, gió đêm lạnh buốt thổi vào phòng khiến tờ giấy trên chiếc ghế salon dành cho người lười bay lên.
Tô Nam đi đến nhặt tờ giấy rơi xuống đất, trên đó có ghi một dãy số điện thoại và một vài…
[Cảm ơn! Nếu cần giúp đỡ, tôi sẽ bất chấp gian nguy đến.]
[Hàng Chính.]
Nét chữ ngay thẳng mạnh mẽ, Tô Nam khá thích thú với bốn chữ “Bất chấp gian nguy”, cô có thể có chuyện gì đáng để Hàng Chính bất chấp gian nguy chứ.
Cô tìm keo dán dính tờ giấy ghi số điện thoại của anh lên gương, sau đó cứ nhìn chằm chằm tờ giấy kia một lúc lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười rồi đi vào phòng bếp.
Hàng Chính nằm thẳng ở chỗ ngồi phía sau chiếc xe, liếc mắt nhìn vẻ mặt viết ba chữ “Tiêu đời rồi” qua kính chiếu hậu. Hàng Chính lấy ra một điếu trong hộp thuốc lá, ngậm lên môi không đốt lửa, chỉ chậm rãi nói: “Tiểu Ngũ, lát nữa gọi bọn họ xuống tập hợp, đừng nói tôi đã trở về.”
“À…” Trần Ngũ đáp: “Em sẽ bị bọn họ đập chết mất…”
“Tự cậu chuốc lấy, Tiểu Ngũ.”
Vì vậy lúc trở lại đội, Trần Ngũ đặc biệt thi hành chỉ thị của Hàng Chính, tập hợp từng người từng người anh em đã nằm trên giường xuống đứng ngay ngắn ở thao trường dưới lầu, đồng chí Hồ Đối Đối – người được gọi là “Hồ tổng” đứng đó ngáp dài ngáp ngắn nhìn thẳng Trần Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, em nói này, tối như vậy anh còn muốn làm gì, không phải đội trưởng không về sao? Anh ấy không về thì anh bảo tụi em đứng đây làm gì? Mới vừa ngủ một giấc, mới vừa ra khỏi núi mà, người gì đáng ghét thế.”
Đồng chí Hồ Đối Đối là nhân tài chuyên môn phụ trách đánh đối kháng trong phân đội “Tinh Hỏa”, thật là đúng với câu “Lúc mặc đồ thì gầy, lúc cởi ra thì có da thịt” mà.
Thế nhưng Hồ Đối Đối, người có thiên phú ở phương diện đối kháng này lại có một nỗi sợ với nước. Mỗi lần mang vũ trang bơi chỉ vừa qua ải kiểm tra thôi. Hàng Chính rất phiền muộn với chuyện này, thay đổi phương pháp trong nước để hành hạ Hồ Đối Đối. Mỗi lần bị giày vò, Hồ Đối Đối hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàng Chính.
Nhưng cũng vì cách thức áp bức tàn khốc của anh mà kỹ năng bơi của Hồ Đối Đối ngày càng tốt, Hàng Chính mới hoàn toàn yên tâm cho anh ta lên chiến trường.
Vừa nghe thấy cái tên này, mọi người có thể đoán được bố mẹ Hồ Đối Đối hứng thú như thế nào với hoạt động giải trí đầy hấp dẫn – mạt chược.
Nhà Hồ Đối Đối mở một quán mạt chược lớn, cũng bởi vì bố mẹ anh ta cho rằng Hồ Đối Đối đến quân doanh thì họ không cần lo lắng bữa ăn giấc ngủ của anh ta, có thể một lòng một dạ chuyên tâm cho quán mạt chược.
Vì vậy, bọn họ đã động viên, nhét Hồ Đối Đối vào chiếc xe tải lớn rồi nhìn anh ta gào khóc rời xa. Vốn tưởng rằng anh ta có thể yên bình đi lính hai năm, sau khi vinh quang xuất ngũ sẽ về nhà tiếp nhận vị trí trưởng quán mạt chược.
Hồ Đối Đối không ngờ rằng, một lần diễn tập tập trung quy mô ở quân khu, dựa vào khả năng đánh đối kháng của mình đã “Trảm” được thủ cấp tư lệnh Lam Quân, nhờ vậy danh tiếng vang xa.
Mà lúc này tiểu đội Hàng Chính thuộc phân đội “Tinh Hỏa” của quân đội đặc chủng Mộ Đạo sau khi chọn lựa đã tìm được anh ta. Hỏi anh ta có nguyện ý gia nhập vào quân đội đặc chủng hay không, Hồ Đối Đối không nhiều lời đáp ứng ngay.
Anh ta đã đến đây được ba năm, đến tận bây giờ còn cảm thấy ký ức lúc Hàng Chính nói câu nói với anh ta vẫn như mới đây mà thôi…
“Hồ Đối Đối, cậu nguyện ý làm một Hồ Đối trên bàn cờ ở nhà, hay là nguyện ý đánh cược làm một Hồ Đối trên bàn của Thần cờ?”
Tất nhiên Hồ Đối Đối lựa chọn vế sau, gia nhập phân đội Tinh Hỏa gần ba năm, anh ta dựa vào kỹ năng ưu tú gần như Thần cấp mạt chược để nằm vùng trong nhiều nhiệm vụ.
Vì những đội viên khác của phân đội Tinh Hỏa mà tiết lộ các tình báo rất quan trọng, có thể nói thực lực và vẻ ngoài của Hồ Đối Đối khiến anh ta càng nổi hơn với cái danh “Hồ tổng”, ví rằng chính mình có thể vì Tinh Hỏa mà liếm máu trên mũi đao, bảo vệ anh em để giành lấy chiến thắng ngay trong trận đầu.
“Hồ tổng, tôi chỉ có thể cho cậu một đề nghị, mau chóng câm miệng.” Trần Ngũ liên tục liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau, Hồ Đối Đối im lặng, nhìn Trần Ngũ nói: “Tiểu Ngũ à, đội trưởng không có ở đây, anh sợ có gì chứ?”
“Hồ tổng!” Lý Phục – lính bắn tỉa của đội hỗ trợ, người đang đứng bên cạnh Trần Ngũ đột nhiên đứng ngay ngắn kiểu quân đội, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nói: “Hình như tôi cảm nhận được khí thế của đội trưởng. Đội trưởng… có vẻ thực sự đã trở về.”
“Tôi chả tin đâu.” Hồ tổng vô cùng khinh thường, đặt mông ngồi dưới đất nói rằng: “Nếu đội trưởng đã trở về, sao tôi không cảm nhận được chứ.”
Các thành viên trong đội đột nhiên đứng thẳng lưng, con chó chăn cừu Scotland tên Toma vui mừng chạy từ trên lầu xuống, lập tức nhào vào lòng Hàng Chính đang ngồi ở sau xe.
Sau khi Hàng Chính mở cửa xe ra, trong giây phút đó các anh em trong đội biết mình đã tiêu đời… Chết chắc rồi.
Ở trước mặt mọi người, Toma giống như cậu chủ nhỏ đang ngoan ngoãn nằm sấp bên chân Hàng Chính và chơi đùa với anh. Nửa gương mặt của Hàng Chính bị khuất trong bóng tối, thế nhưng mọi người vẫn thấy được anh đang híp mắt lại, ánh mắt như thể muốn dập tắt hết tia sáng của bọn họ, khóe miệng anh khẽ nhếch lên đầy lạnh lùng và ẩn ý.
Hàng Chính mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, vết thương trên tay chằng chịt khắp nơi. Anh mang một đôi giày lính, chân dài gác lên cửa xe Jeep.
Hàng Chính lấy bật lửa ra, chậm rãi đốt điếu thuốc rồi ngậm lên miệng, hít hai cái sau đó chậm rãi nói: “Thì ra lúc tôi không ở đây các cậu sẽ như vậy, chẳng trách chúng ta chiến thắng nhiệm vụ lần này khó khăn như vậy, Hồ Đối Đối, cậu nói xem?”
Hồ Đối Đối như con cá chép giật nảy trên mặt đất, đứng thẳng lên rồi lớn giọng báo cáo: “Báo cáo đội trưởng! Tôi sai rồi!”
“À…” Hàng Chính đang ngậm điếu thuốc lá, mặc cho làn khói mù màu xanh nhạt chậm rãi tan biến trong bóng đêm: “Lời nói này, sao cứ giống như tôi buộc cậu nhận sai vậy. Như này đi, Đối Đối, nếu cậu cảm giác mình có lỗi thì tôi cho cậu hai lựa chọn. Thứ nhất, cùng các anh em nhảy ếch năm km quanh thao trường này, chạy một chuyến đêm nay có thể giúp ngủ ngon đấy. Còn không thì lựa chọn thứ hai đơn giản hơn, tắm cho Toma giúp tôi, nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần bị bẩn trước đi. Ái chà chà, lông nó dính lại nhau hết rồi.”
Toma lè đầu lưỡi màu hồng ra, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Hồ Đối Đối.
Hồ Đối Đối hít vào một hơi, anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thà rằng nhảy ếch đến chết ở thao trường còn hơn tắm cho cậu chủ Toma này của Hàng Chính.
Trời đất chứng giám, không phải Hồ Đối Đối anh vừa thấy Toma đã kinh sợ đâu, quả thật là là con Toma này luôn được hưởng thụ đãi ngộ như thái thượng hoàng của quân khuyển vậy, Hồ Đối Đối không thể giải quyết được.
Thật ra không phải anh ta chưa từng tắm cho Toma, thế nhưng con chó này cứ như thành tinh, đuổi Hồ Đối Đối chạy vòng vòng khắp quân doanh.
Còn chưa hết nữa, rất vất vả mới ném tổ tông này vào chậu thì nó lại làm bộ sặc nước giả chết. Hồ Đối Đối không thể không sợ nó, phải biết rằng, Hàng Chính vô cùng cưng chiều con Toma này. Dù sao Toma trên chiến trường đã từng cứu mạng Hàng Chính.
Đương nhiên về sau không nhắc đến chuyện này nữa, nói chung anh ta nguyện ý nhảy ếch thay vì tắm cho nó. Dù sao tắm cho Toma cũng tốn sức vận động hơn nhảy ếch nhiều, so không nổi.
Hàng Chính nhìn mấy anh em trong đội chạy như gió đến thao trường nhảy ếch, anh vỗ đầu Toma nói rằng: “Mày xem, ở đây không có ai nguyện ý tắm rửa cho mày cả, xem ra phải tìm người giúp mày rồi. Đương nhiên hiện tại mấy thứ này không quan trọng…” Hàng Chính nhìn năm bóng người đang nhảy ếch trên thao trường một chút, sau đó rút súng ra lên nòng nhắm vào gót giày của vị đồng chí đang nhảy ếch cuối cùng.
“Ầm!”
“Gâu gâu gâu!” Toma vừa nghe thấy tiếng súng đã vô cùng kích động, chạy vụt tới thao trường hết tốc lực như một cơn gió. Mới vừa rồi, đồng chí Trần Ngũ bị Hàng Chính bắn vào gót giày, anh ấy nhìn chân mình chỉ cách đạn vài cm, trong nháy mắt bật chế độ máu gà (1), nhanh chóng vượt qua Hồ Đối Đối ở phía trước.
Năm km nhảy ếch, một tiếng lại kết thúc chỉ trong mười phút.
Hàng Chính cất khẩu súng vào trong bao đựng, gọi Toma đang liếm mặt Trần Ngũ mệt rã rời nằm dưới đất trở về, Hàng Chính vừa đi vào nhà ở tập thể vừa nói: “Ngày mai được đặc biệt ra ngoài, không cần tìm tôi xin nghỉ.”
Lúc Tô Nam chuẩn bị đi ngủ, cô phát hiện Hàng Chính đã ném balo lên giường mình. Cô cất balo và áo quần của anh ở một chỗ, sau đó nằm lên giường.
Vẻ mặt mệt mỏi của Hàng Chính cứ xuất hiện không ngừng trong đầu Tô Nam.
Thật ra thì cố gắng vẫn là thứ làm người ta đau lòng mà. Tô Nam nhớ đến dáng vẻ của Hàng Chính, trong đầu đột nhiên nhớ lại mấy lời này.
Cô không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, thế nhưng tiếng đập cửa vẫn liên tục vang lên… Phiền quá phiền quá đi mất!
Tô Nam mở mắt mới phát hiện trời đã ửng sáng, tiếng đập cửa vẫn chưa có hồi kết. Tô Nam cầm điện thoại di động lên nhìn, chỉ mới hơn sáu giờ một chút, sớm như vậy mà ai lại đến chứ. Chẳng lẽ là thu tiền thuê phòng sao?
Tô Nam dùng sức gõ đầu mình một cái, cái gì mà thu tiền thuê phòng chứ. Hôm qua chủ nhà còn ăn cơm ở đây mà…
“Ai vậy?” Tô Nam xoa tóc, mở to đôi mắt lim dim của mình, mơ màng nhìn qua chỗ mắt mèo.
“A!!!!!!!” Tô Nam đột nhiên giật bắn mình, lùi lại từ chỗ mắt mèo, mới sáng sớm mà ai làm loạn thế hả!!? Vì sao bên ngoài mắt mèo lại là một con chó thế!! Chó kìa!!! A!!! Tô Nam bày ra vẻ mặt không thể chấp nhận hiện thực, cơn mơ màng buồn ngủ cũng lập tức tan thành mây khói, đây là muốn làm ầm ĩ như thế nào vậy hả? A a a!!!
Trong phòng bếp, Tô Nam đang rửa chén nghe thấy tiếng cửa chống trộm vang lên. Cô chạy ra khỏi phòng bếp nhìn với đôi tay đầy xà phòng rửa chén.
Phòng khách trống rỗng chỉ còn mùi của Hàng Chính và điếu thuốc lá, nhưng bóng dáng của anh và Trần Ngũ đã mất tăm. Tô Nam mở cửa sổ để khói trong phòng vơi bớt đi, gió đêm lạnh buốt thổi vào phòng khiến tờ giấy trên chiếc ghế salon dành cho người lười bay lên.
Tô Nam đi đến nhặt tờ giấy rơi xuống đất, trên đó có ghi một dãy số điện thoại và một vài…
[Cảm ơn! Nếu cần giúp đỡ, tôi sẽ bất chấp gian nguy đến.]
[Hàng Chính.]
Nét chữ ngay thẳng mạnh mẽ, Tô Nam khá thích thú với bốn chữ “Bất chấp gian nguy”, cô có thể có chuyện gì đáng để Hàng Chính bất chấp gian nguy chứ.
Cô tìm keo dán dính tờ giấy ghi số điện thoại của anh lên gương, sau đó cứ nhìn chằm chằm tờ giấy kia một lúc lâu, nhẹ nhàng nở nụ cười rồi đi vào phòng bếp.
Hàng Chính nằm thẳng ở chỗ ngồi phía sau chiếc xe, liếc mắt nhìn vẻ mặt viết ba chữ “Tiêu đời rồi” qua kính chiếu hậu. Hàng Chính lấy ra một điếu trong hộp thuốc lá, ngậm lên môi không đốt lửa, chỉ chậm rãi nói: “Tiểu Ngũ, lát nữa gọi bọn họ xuống tập hợp, đừng nói tôi đã trở về.”
“À…” Trần Ngũ đáp: “Em sẽ bị bọn họ đập chết mất…”
“Tự cậu chuốc lấy, Tiểu Ngũ.”
Vì vậy lúc trở lại đội, Trần Ngũ đặc biệt thi hành chỉ thị của Hàng Chính, tập hợp từng người từng người anh em đã nằm trên giường xuống đứng ngay ngắn ở thao trường dưới lầu, đồng chí Hồ Đối Đối – người được gọi là “Hồ tổng” đứng đó ngáp dài ngáp ngắn nhìn thẳng Trần Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, em nói này, tối như vậy anh còn muốn làm gì, không phải đội trưởng không về sao? Anh ấy không về thì anh bảo tụi em đứng đây làm gì? Mới vừa ngủ một giấc, mới vừa ra khỏi núi mà, người gì đáng ghét thế.”
Đồng chí Hồ Đối Đối là nhân tài chuyên môn phụ trách đánh đối kháng trong phân đội “Tinh Hỏa”, thật là đúng với câu “Lúc mặc đồ thì gầy, lúc cởi ra thì có da thịt” mà.
Thế nhưng Hồ Đối Đối, người có thiên phú ở phương diện đối kháng này lại có một nỗi sợ với nước. Mỗi lần mang vũ trang bơi chỉ vừa qua ải kiểm tra thôi. Hàng Chính rất phiền muộn với chuyện này, thay đổi phương pháp trong nước để hành hạ Hồ Đối Đối. Mỗi lần bị giày vò, Hồ Đối Đối hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàng Chính.
Nhưng cũng vì cách thức áp bức tàn khốc của anh mà kỹ năng bơi của Hồ Đối Đối ngày càng tốt, Hàng Chính mới hoàn toàn yên tâm cho anh ta lên chiến trường.
Vừa nghe thấy cái tên này, mọi người có thể đoán được bố mẹ Hồ Đối Đối hứng thú như thế nào với hoạt động giải trí đầy hấp dẫn – mạt chược.
Nhà Hồ Đối Đối mở một quán mạt chược lớn, cũng bởi vì bố mẹ anh ta cho rằng Hồ Đối Đối đến quân doanh thì họ không cần lo lắng bữa ăn giấc ngủ của anh ta, có thể một lòng một dạ chuyên tâm cho quán mạt chược.
Vì vậy, bọn họ đã động viên, nhét Hồ Đối Đối vào chiếc xe tải lớn rồi nhìn anh ta gào khóc rời xa. Vốn tưởng rằng anh ta có thể yên bình đi lính hai năm, sau khi vinh quang xuất ngũ sẽ về nhà tiếp nhận vị trí trưởng quán mạt chược.
Hồ Đối Đối không ngờ rằng, một lần diễn tập tập trung quy mô ở quân khu, dựa vào khả năng đánh đối kháng của mình đã “Trảm” được thủ cấp tư lệnh Lam Quân, nhờ vậy danh tiếng vang xa.
Mà lúc này tiểu đội Hàng Chính thuộc phân đội “Tinh Hỏa” của quân đội đặc chủng Mộ Đạo sau khi chọn lựa đã tìm được anh ta. Hỏi anh ta có nguyện ý gia nhập vào quân đội đặc chủng hay không, Hồ Đối Đối không nhiều lời đáp ứng ngay.
Anh ta đã đến đây được ba năm, đến tận bây giờ còn cảm thấy ký ức lúc Hàng Chính nói câu nói với anh ta vẫn như mới đây mà thôi…
“Hồ Đối Đối, cậu nguyện ý làm một Hồ Đối trên bàn cờ ở nhà, hay là nguyện ý đánh cược làm một Hồ Đối trên bàn của Thần cờ?”
Tất nhiên Hồ Đối Đối lựa chọn vế sau, gia nhập phân đội Tinh Hỏa gần ba năm, anh ta dựa vào kỹ năng ưu tú gần như Thần cấp mạt chược để nằm vùng trong nhiều nhiệm vụ.
Vì những đội viên khác của phân đội Tinh Hỏa mà tiết lộ các tình báo rất quan trọng, có thể nói thực lực và vẻ ngoài của Hồ Đối Đối khiến anh ta càng nổi hơn với cái danh “Hồ tổng”, ví rằng chính mình có thể vì Tinh Hỏa mà liếm máu trên mũi đao, bảo vệ anh em để giành lấy chiến thắng ngay trong trận đầu.
“Hồ tổng, tôi chỉ có thể cho cậu một đề nghị, mau chóng câm miệng.” Trần Ngũ liên tục liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau, Hồ Đối Đối im lặng, nhìn Trần Ngũ nói: “Tiểu Ngũ à, đội trưởng không có ở đây, anh sợ có gì chứ?”
“Hồ tổng!” Lý Phục – lính bắn tỉa của đội hỗ trợ, người đang đứng bên cạnh Trần Ngũ đột nhiên đứng ngay ngắn kiểu quân đội, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nói: “Hình như tôi cảm nhận được khí thế của đội trưởng. Đội trưởng… có vẻ thực sự đã trở về.”
“Tôi chả tin đâu.” Hồ tổng vô cùng khinh thường, đặt mông ngồi dưới đất nói rằng: “Nếu đội trưởng đã trở về, sao tôi không cảm nhận được chứ.”
Các thành viên trong đội đột nhiên đứng thẳng lưng, con chó chăn cừu Scotland tên Toma vui mừng chạy từ trên lầu xuống, lập tức nhào vào lòng Hàng Chính đang ngồi ở sau xe.
Sau khi Hàng Chính mở cửa xe ra, trong giây phút đó các anh em trong đội biết mình đã tiêu đời… Chết chắc rồi.
Ở trước mặt mọi người, Toma giống như cậu chủ nhỏ đang ngoan ngoãn nằm sấp bên chân Hàng Chính và chơi đùa với anh. Nửa gương mặt của Hàng Chính bị khuất trong bóng tối, thế nhưng mọi người vẫn thấy được anh đang híp mắt lại, ánh mắt như thể muốn dập tắt hết tia sáng của bọn họ, khóe miệng anh khẽ nhếch lên đầy lạnh lùng và ẩn ý.
Hàng Chính mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, vết thương trên tay chằng chịt khắp nơi. Anh mang một đôi giày lính, chân dài gác lên cửa xe Jeep.
Hàng Chính lấy bật lửa ra, chậm rãi đốt điếu thuốc rồi ngậm lên miệng, hít hai cái sau đó chậm rãi nói: “Thì ra lúc tôi không ở đây các cậu sẽ như vậy, chẳng trách chúng ta chiến thắng nhiệm vụ lần này khó khăn như vậy, Hồ Đối Đối, cậu nói xem?”
Hồ Đối Đối như con cá chép giật nảy trên mặt đất, đứng thẳng lên rồi lớn giọng báo cáo: “Báo cáo đội trưởng! Tôi sai rồi!”
“À…” Hàng Chính đang ngậm điếu thuốc lá, mặc cho làn khói mù màu xanh nhạt chậm rãi tan biến trong bóng đêm: “Lời nói này, sao cứ giống như tôi buộc cậu nhận sai vậy. Như này đi, Đối Đối, nếu cậu cảm giác mình có lỗi thì tôi cho cậu hai lựa chọn. Thứ nhất, cùng các anh em nhảy ếch năm km quanh thao trường này, chạy một chuyến đêm nay có thể giúp ngủ ngon đấy. Còn không thì lựa chọn thứ hai đơn giản hơn, tắm cho Toma giúp tôi, nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần bị bẩn trước đi. Ái chà chà, lông nó dính lại nhau hết rồi.”
Toma lè đầu lưỡi màu hồng ra, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Hồ Đối Đối.
Hồ Đối Đối hít vào một hơi, anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, thà rằng nhảy ếch đến chết ở thao trường còn hơn tắm cho cậu chủ Toma này của Hàng Chính.
Trời đất chứng giám, không phải Hồ Đối Đối anh vừa thấy Toma đã kinh sợ đâu, quả thật là là con Toma này luôn được hưởng thụ đãi ngộ như thái thượng hoàng của quân khuyển vậy, Hồ Đối Đối không thể giải quyết được.
Thật ra không phải anh ta chưa từng tắm cho Toma, thế nhưng con chó này cứ như thành tinh, đuổi Hồ Đối Đối chạy vòng vòng khắp quân doanh.
Còn chưa hết nữa, rất vất vả mới ném tổ tông này vào chậu thì nó lại làm bộ sặc nước giả chết. Hồ Đối Đối không thể không sợ nó, phải biết rằng, Hàng Chính vô cùng cưng chiều con Toma này. Dù sao Toma trên chiến trường đã từng cứu mạng Hàng Chính.
Đương nhiên về sau không nhắc đến chuyện này nữa, nói chung anh ta nguyện ý nhảy ếch thay vì tắm cho nó. Dù sao tắm cho Toma cũng tốn sức vận động hơn nhảy ếch nhiều, so không nổi.
Hàng Chính nhìn mấy anh em trong đội chạy như gió đến thao trường nhảy ếch, anh vỗ đầu Toma nói rằng: “Mày xem, ở đây không có ai nguyện ý tắm rửa cho mày cả, xem ra phải tìm người giúp mày rồi. Đương nhiên hiện tại mấy thứ này không quan trọng…” Hàng Chính nhìn năm bóng người đang nhảy ếch trên thao trường một chút, sau đó rút súng ra lên nòng nhắm vào gót giày của vị đồng chí đang nhảy ếch cuối cùng.
“Ầm!”
“Gâu gâu gâu!” Toma vừa nghe thấy tiếng súng đã vô cùng kích động, chạy vụt tới thao trường hết tốc lực như một cơn gió. Mới vừa rồi, đồng chí Trần Ngũ bị Hàng Chính bắn vào gót giày, anh ấy nhìn chân mình chỉ cách đạn vài cm, trong nháy mắt bật chế độ máu gà (1), nhanh chóng vượt qua Hồ Đối Đối ở phía trước.
- Chế độ máu gà: Là một công tắc của xe, công dụng lớn nhất là dùng để vượt và tăng tốc. Có thể hiểu nôm na rằng Trần Ngũ dùng hết sức để tăng tốc và vượt qua Hồ Đối Đối ở phía trước.
Năm km nhảy ếch, một tiếng lại kết thúc chỉ trong mười phút.
Hàng Chính cất khẩu súng vào trong bao đựng, gọi Toma đang liếm mặt Trần Ngũ mệt rã rời nằm dưới đất trở về, Hàng Chính vừa đi vào nhà ở tập thể vừa nói: “Ngày mai được đặc biệt ra ngoài, không cần tìm tôi xin nghỉ.”
Lúc Tô Nam chuẩn bị đi ngủ, cô phát hiện Hàng Chính đã ném balo lên giường mình. Cô cất balo và áo quần của anh ở một chỗ, sau đó nằm lên giường.
Vẻ mặt mệt mỏi của Hàng Chính cứ xuất hiện không ngừng trong đầu Tô Nam.
Thật ra thì cố gắng vẫn là thứ làm người ta đau lòng mà. Tô Nam nhớ đến dáng vẻ của Hàng Chính, trong đầu đột nhiên nhớ lại mấy lời này.
Cô không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, thế nhưng tiếng đập cửa vẫn liên tục vang lên… Phiền quá phiền quá đi mất!
Tô Nam mở mắt mới phát hiện trời đã ửng sáng, tiếng đập cửa vẫn chưa có hồi kết. Tô Nam cầm điện thoại di động lên nhìn, chỉ mới hơn sáu giờ một chút, sớm như vậy mà ai lại đến chứ. Chẳng lẽ là thu tiền thuê phòng sao?
Tô Nam dùng sức gõ đầu mình một cái, cái gì mà thu tiền thuê phòng chứ. Hôm qua chủ nhà còn ăn cơm ở đây mà…
“Ai vậy?” Tô Nam xoa tóc, mở to đôi mắt lim dim của mình, mơ màng nhìn qua chỗ mắt mèo.
“A!!!!!!!” Tô Nam đột nhiên giật bắn mình, lùi lại từ chỗ mắt mèo, mới sáng sớm mà ai làm loạn thế hả!!? Vì sao bên ngoài mắt mèo lại là một con chó thế!! Chó kìa!!! A!!! Tô Nam bày ra vẻ mặt không thể chấp nhận hiện thực, cơn mơ màng buồn ngủ cũng lập tức tan thành mây khói, đây là muốn làm ầm ĩ như thế nào vậy hả? A a a!!!
Bình luận facebook