Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Edit & Beta: Hann
Có lẽ con chó bên ngoài nghe thấy tiếng thét chói tai như quỷ khóc sói gào của Tô Nam, vậy nên trong lúc nhất thời không phản ứng gì kịp. Nó dừng đập cửa bằng chân của mình, đáng ra lúc đầu nó không nên làm như vậy.
Tô Nam chạy về giường nhanh như một cơn gió, vùi đầu vào trong chăn lẩm bẩm: “Mình đang nằm mơ mình đang nằm mơ, mình không còn tỉnh, không còn tỉnh táo nữa rồi…”
Tiếng đập cửa dừng lại trong hai phút rồi lại vang lên, lần này tiếng gõ cửa như mang theo nhịp điệu, cốc cốc cốc ba lần, sau đó cốc cốc cốc ba lần nữa. Kèm theo tiếng gõ cửa còn có một giọng nói đang rất thiếu kiên nhẫn vang lên: “Tô Nam mở cửa, tôi là Hàng Chính!”
Hàng Chính?? Tô Nam đang chui trong chăn thấy cứ quái quái sao ấy. Nếu đây là giọng nói của Hàng Chính, vậy con chó mình vừa thấy qua mắt mèo là cái gì vậy chứ? Lẽ nào Hàng Chính đột biến!! Anh là người sói sao hả?? Không đúng không phải! Là người chó mới đúng!! Tô Nam bị đầu óc mụ mị của mình làm chấn động nửa ngày trời. Cô quấn chăn chầm chậm bước tới chỗ cánh cửa, dựa vào đó rồi nói: “Hàng Chính?”
“Mở cửa ra!” Giọng nói của Hàng Chính ở ngoài cửa còn rõ ràng hơn so với lúc Tô Nam ở trong phòng nghe nhiều lắm. Cô trùm chăn lên đầu, sau đó mở cửa ra…
“Emmm…” kèm theo một tiếng “Ầm”, Tô Nam đang trùm mền bị con chó to lớn làm cho ngã nhào xuống đất, cô còn đang trùm chăn trên đầu. Tất nhiên đầu không bị gì, nhưng cái mông của cô… Xương cụt của cô… Ôi cái mông này.
… Đau chết tôi rồi!!!
Tô Nam vẫn giữ nguyên hình dạng miệng khi nói từ “Emmm”, nhìn vào đôi mắt trong veo của con chó cách mình 5cm này, gò má trái có hơi ẩm ướt… Một vật thể có chút thô ráp và ướt át lướt qua, tiếp theo là má phải, cổ, sau đó lại là má trái, má phải, cổ…
Hàng Chính ở trên cao nhìn xuống Toma đang giẫm lên người và liếm mặt Tô Nam, không có ý định muốn giúp dù chỉ một chút. Còn Tô Nam cứ như bị sét đánh, ánh sáng nơi đáy mắt chầm chậm lụi tàn, linh hồn như lìa khỏi xác rồi.
Đến lần thứ ba khi Toma liếm cổ cô, Hàng Chính thấy cô lập tức tỉnh táo trở lại, chỉ tay vào phía mình rồi hét lớn: “Hàng Chính!! Con chó này là lưu manh sao hả!!! Tại sao lại muốn liếm tôi!! Bảo nó đứng lên ngay đi!!! Nó đang tính rửa mặt giúp tôi hay sao!!!”
“Toma, qua đây!” Hàng Chính gọi một tiếng, Toma quay đầu lại nhìn thoáng qua anh. Nó có hơi lưu luyến không muốn rời Tô Nam, nhưng cuối cùng vẫn liếm mặt cô một cái rồi đi đến ngồi xuống bên người Hàng Chính. Sau đó, nó bất mãn nhìn về phía anh, gào thảm thiết vài tiếng.
[A ư! Ghét Hàng Chính! Khó khăn lắm mới nhìn thấy gái xinh mà không cho hôn chút, thấy ghét!!]
Bên trên là Toma tự độc thoại nội tâm, thế nhưng nhất định Hàng Chính nghe không hiểu. Anh vỗ đầu Toma, sau đó nhìn Tô Nam vẫn còn nằm trên đất, hỏi: “Sao vẫn chưa chịu đứng dậy?”
“Cái mông tôi… Đau mông quá…” Tô Nam chìa tay về hướng Hàng Chính, rưng rưng ứa nước mắt…
Hàng Chính lập tức bật cười, nụ cười ấy đã làm tan chảy băng tuyết lạnh lẽo nơi đáy mắt từ trước đến giờ của anh. Hàng Chính cúi người xuống, trực tiếp bế Tô Nam lên.
Khoảnh khắc Hàng Chính ôm Tô Nam ấy, Toma ở phía sau đang rất khó chịu nhìn anh, gào thảm một tiếng. Nhưng ngay sau đó đã bị đôi mắt có thể giết người trong truyền thuyết của anh dọa, lập tức trở thành “Chó vô hình”.
Trong lòng Tô Nam như có hàng ngàn con thần thú đang lao nhanh qua… Cái này, mới sáng sớm mà, sao cô phải chịu nhiều khiếp sợ đến thế chứ, vì sao chứ…
Đường nét gò má của Hàng Chính rất rõ ràng, cả gương mặt của anh đều mang đến cảm giác khó tiếp cận. Sống mũi anh rất cao, độ cong hoàn hảo như đường cong của lông mi vậy. Tô Nam nghe nói người có mũi cao sẽ có số làm quan, nếu vậy thì có lẽ Hàng Chính cũng có chức rất cao trong quân đội nhỉ! Nếu không… Sao anh có thể có lính cần vụ được chứ.
Dường như lúc nào đôi mắt của anh cũng nghiêm nghị như vậy, luôn lạnh lùng nhìn mọi người. Cả khuôn mặt của Hàng Chính đẹp quá mức cho phép, chẳng khác gì bức tượng điêu khắc cả. Đột nhiên Tô Nam thấy đôi môi mím chặt của anh bắt đầu mở ra rồi khép lại. Sau đó, giọng nói có chút trầm thấp và nặng nề của anh khẽ truyền đến tai của cô, vẫn là bản tính xấu xa như thường ngày: “Làm gì vậy? Không nỡ xuống à?”
“Hả?” Tô Nam có chút mơ màng, trừng to mắt nhìn anh, vừa nhìn đã biết cô còn đang cố tiêu hóa ý tứ của Hàng Chính. Anh không cho cô cơ hội hiểu, lập tức ném Tô Nam trong ngực mình lên ghế salon dành cho người lười… Sau đó, anh trơ mắt nhìn Tô Nam chổng vó ngã trên chiếc ghế, Tô Nam mất nửa ngày trời mới vất vả ngồi dậy từ ghế salon được.
Cô hung dữ nhìn chằm chằm Hàng Chính, sau đó mở miệng mắng: “Hàng Chính, ông chú này!!” Cô chỉ là không cẩn thận nhìn anh mê mẩn chút thôi mà, sao vậy sao vậy, còn đối xử với cô như thế á!! Mông cô, tay cô, còn có lưng nữa, toàn bộ cơ thể của cô! Tô Nam vô cùng khó chịu chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, trong lòng thầm mắng Hàng Chính.
Sau hai mươi phút, khi Tô Nam rửa mặt xong, lúc đi ra từ trong phòng vệ sinh thì thấy Hàng Chính ngồi trên ghế salon đang chơi đùa với Toma. Hàng Chính thấy Tô Nam đi ra, đến ngồi bên cạnh cô trên chiếc ghế salon dành cho người lười, bảo Toma đến cùng với anh: “Cho mày chào hỏi chị Tô Nam chút.”
“Gâu gâu gâu!” Toma vui mừng sủa vài tiếng, ngoắc ngoắc cái đuôi với Tô Nam. Hàng Chính yên lặng đỡ trán, Toma à Toma, dù sao mày cũng là loài chó nuôi thả ở Scotland mà, là quân khuyển mà Hàng Chính đây luôn mang theo bên người. Sao thấy con gái là lại lập tức kích động như vậy chứ, aiza…
Tô Nam sờ đầu Toma, hỏi: “Con chó này tên là gì thế?”
“Toma.” Hàng Chính trả lời: “Vốn dĩ ở nước ngoài nó tên là Tomás, nhưng đó giờ ai gọi là Tomás nó cũng không đáp lại, kêu Toma thì không ngừng kích động.”
Tô Nam gật đầu nói: “Vậy hôm nay anh dẫn nó tới vì…”
“Đương nhiên là có chuyện làm phiền cô.”
Hàng Chính cười nói: “Muốn gửi Toma ở chỗ này vài ngày.”
“Hả… Sao thế?”
“Có chút việc phải làm nên gửi nó ở đây một tuần, tuần sau tôi đến đón nó.” Hàng Chính vuốt người Toma rồi dặn dò: “Ở đây phải nghe lời của chị Tô Nam đàng hoàng đấy.”
Đại khái Toma cũng biết mấy ngày này phải xa Hàng Chính, nó đi đến trước mặt rồi cọ cọ vào chân anh, sau đó ngồi xuống. Nó ngẩng đầu lên nhìn Hàng Chính với đôi mắt ngập tràn sự luyến tiếc không nỡ.
“Nó già rồi.” Hàng Chính nhìn Toma rồi nhẹ nhàng nói ra ba chữ này, sau đó ôm Toma, hôn lấy mũi nó một cái.
“Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, anh yên tâm.” Tô Nam không biết Toma là sự tồn tại có ý nghĩa như thế nào với Hàng Chính. Thế nhưng cô vẫn bị cảm động vì anh, đôi mắt chất chứa tình cảm ấy của anh không thể giả được. Cách Hàng Chính yêu Toma cũng giống như yêu người anh em của mình, không có từ ngữ nào để diễn tả cụ thể thứ tình cảm này được. Cô đi tới ngồi xổm trước mặt Toma, nói: “Ngoan ngoãn ở đây với chị, chẳng bao lâu nữa thôi anh ấy sẽ tới đón em.”
“Giao cho cô thì tôi yên tâm rồi, có lẽ Toma thích cô.” Hàng Chính nhìn thấy Tô Nam ngồi xổm dưới đất để nói chuyện với Toma, thuận tay xoa đầu cô.
“Hàng Chính nhà anh! Không được xoa đầu tôi! Lẽ nào anh thấy tôi và Toma giống nhau lắm hả?”
“Lúc buồn trông rất giống. Không tin cô làm cho Toma xem.”
“Gâu!” Toma kêu lên, biểu thị sự đồng ý của mình. Tô Nam nghe tiếng kêu của Toma nên nở nụ cười, cô nâng mặt nó lên rồi nói: “Em đúng là bảo bảo ngoan của Hàng Chính mà!”
Lúc Tô Nam cười tươi ấy, chỉ có thể dùng hai từ “xán lạn” để hình dung, đôi mắt nhẹ nhàng cong lên, nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người ấm áp.
Hàng Chính ngồi trên ghế salon, nhìn ánh nắng vàng lúc sáng sớm bên ngoài cửa sổ. Trước mặt có một người một chó đang vui đùa quá mức, cuộc sống bỗng nhiên trở nên yên bình đến lạ.
Thì ra cuộc sống của anh, của Toma cũng có thể yên tĩnh và giản đơn đến thế. Thì ra căn phòng này lại ấm áp như vậy, trước đây anh vẫn cho rằng nơi đây chỉ ngập tràn sự tối tăm mịt mù, nơi dùng để cất giấu những thứ anh không thể đối mặt được, nhưng bây giờ thì…
Anh nhìn Tô Nam bị Toma làm cho ngã nhào xuống đất lần nữa, nghe thấy tiếng cười thoải mái của cô khiến anh đột nhiên hiểu ra một điều. Hóa ra căn phòng này trở nên ấm áp lạ thường như vậy, đơn giản là vì có Tô Nam ở nơi đây.
Tô Nam vui đùa mới Toma quá high rồi, suýt chút nữa trễ giờ làm việc. Vì vậy cô luống cuống tay chân, khi chuẩn bị đi làm, cô phát hiện ra Hàng Chính đã tựa vào ghế salon ngủ mất rồi. Còn Toma đang ghé sát người bên chân anh cũng sắp ngủ theo luôn.
Lúc Tô Nam ôm cái chăn từ trong phòng ra, còn chưa kịp đến gần Hàng Chính thì Toma đang yên tĩnh dưới chân anh bỗng nhiên nhảy dựng lên. Dáng vẻ cứ như đang ngăn cản người đến gần Hàng Chính, Tô Nam hơi sửng sốt một chút, sau đó nâng đồ trong tay, nhẹ giọng nói với Toma: “Toma, chị đắp chăn cho Hàng Chính, tránh bị cảm lạnh.”
Toma cảnh giác nhìn Tô Nam một chút rồi nhìn sang cái chăn. Một lát sau mới cho cô đắp lên người Hàng Chính, mà lúc cô rời đi khoảng một mét rồi, Toma vẫn ở trong trạng thái cảnh giác. Dường như nếu cô làm gì đó Hàng Chính thì nó sẽ lao lên xé cô thành từng mảnh nhỏ ngay lập tức.
Tô Nam đắp chăn cho Hàng Chính xong, lập tức lùi ra xa, vì khoảng cách an toàn nên Toma không còn duy trì tư thế phòng vệ nữa, tiếp tục nhắm hai mắt lại nằm bên chân Hàng Chính.
Cô đi đến trước cửa rồi nhìn Hàng Chính và Toma trong phòng một chút, có lẽ bởi vì có Toma canh chừng nên anh mới có thể yên tâm ngủ ngon như thế!
Có lẽ con chó bên ngoài nghe thấy tiếng thét chói tai như quỷ khóc sói gào của Tô Nam, vậy nên trong lúc nhất thời không phản ứng gì kịp. Nó dừng đập cửa bằng chân của mình, đáng ra lúc đầu nó không nên làm như vậy.
Tô Nam chạy về giường nhanh như một cơn gió, vùi đầu vào trong chăn lẩm bẩm: “Mình đang nằm mơ mình đang nằm mơ, mình không còn tỉnh, không còn tỉnh táo nữa rồi…”
Tiếng đập cửa dừng lại trong hai phút rồi lại vang lên, lần này tiếng gõ cửa như mang theo nhịp điệu, cốc cốc cốc ba lần, sau đó cốc cốc cốc ba lần nữa. Kèm theo tiếng gõ cửa còn có một giọng nói đang rất thiếu kiên nhẫn vang lên: “Tô Nam mở cửa, tôi là Hàng Chính!”
Hàng Chính?? Tô Nam đang chui trong chăn thấy cứ quái quái sao ấy. Nếu đây là giọng nói của Hàng Chính, vậy con chó mình vừa thấy qua mắt mèo là cái gì vậy chứ? Lẽ nào Hàng Chính đột biến!! Anh là người sói sao hả?? Không đúng không phải! Là người chó mới đúng!! Tô Nam bị đầu óc mụ mị của mình làm chấn động nửa ngày trời. Cô quấn chăn chầm chậm bước tới chỗ cánh cửa, dựa vào đó rồi nói: “Hàng Chính?”
“Mở cửa ra!” Giọng nói của Hàng Chính ở ngoài cửa còn rõ ràng hơn so với lúc Tô Nam ở trong phòng nghe nhiều lắm. Cô trùm chăn lên đầu, sau đó mở cửa ra…
“Emmm…” kèm theo một tiếng “Ầm”, Tô Nam đang trùm mền bị con chó to lớn làm cho ngã nhào xuống đất, cô còn đang trùm chăn trên đầu. Tất nhiên đầu không bị gì, nhưng cái mông của cô… Xương cụt của cô… Ôi cái mông này.
… Đau chết tôi rồi!!!
Tô Nam vẫn giữ nguyên hình dạng miệng khi nói từ “Emmm”, nhìn vào đôi mắt trong veo của con chó cách mình 5cm này, gò má trái có hơi ẩm ướt… Một vật thể có chút thô ráp và ướt át lướt qua, tiếp theo là má phải, cổ, sau đó lại là má trái, má phải, cổ…
Hàng Chính ở trên cao nhìn xuống Toma đang giẫm lên người và liếm mặt Tô Nam, không có ý định muốn giúp dù chỉ một chút. Còn Tô Nam cứ như bị sét đánh, ánh sáng nơi đáy mắt chầm chậm lụi tàn, linh hồn như lìa khỏi xác rồi.
Đến lần thứ ba khi Toma liếm cổ cô, Hàng Chính thấy cô lập tức tỉnh táo trở lại, chỉ tay vào phía mình rồi hét lớn: “Hàng Chính!! Con chó này là lưu manh sao hả!!! Tại sao lại muốn liếm tôi!! Bảo nó đứng lên ngay đi!!! Nó đang tính rửa mặt giúp tôi hay sao!!!”
“Toma, qua đây!” Hàng Chính gọi một tiếng, Toma quay đầu lại nhìn thoáng qua anh. Nó có hơi lưu luyến không muốn rời Tô Nam, nhưng cuối cùng vẫn liếm mặt cô một cái rồi đi đến ngồi xuống bên người Hàng Chính. Sau đó, nó bất mãn nhìn về phía anh, gào thảm thiết vài tiếng.
[A ư! Ghét Hàng Chính! Khó khăn lắm mới nhìn thấy gái xinh mà không cho hôn chút, thấy ghét!!]
Bên trên là Toma tự độc thoại nội tâm, thế nhưng nhất định Hàng Chính nghe không hiểu. Anh vỗ đầu Toma, sau đó nhìn Tô Nam vẫn còn nằm trên đất, hỏi: “Sao vẫn chưa chịu đứng dậy?”
“Cái mông tôi… Đau mông quá…” Tô Nam chìa tay về hướng Hàng Chính, rưng rưng ứa nước mắt…
Hàng Chính lập tức bật cười, nụ cười ấy đã làm tan chảy băng tuyết lạnh lẽo nơi đáy mắt từ trước đến giờ của anh. Hàng Chính cúi người xuống, trực tiếp bế Tô Nam lên.
Khoảnh khắc Hàng Chính ôm Tô Nam ấy, Toma ở phía sau đang rất khó chịu nhìn anh, gào thảm một tiếng. Nhưng ngay sau đó đã bị đôi mắt có thể giết người trong truyền thuyết của anh dọa, lập tức trở thành “Chó vô hình”.
Trong lòng Tô Nam như có hàng ngàn con thần thú đang lao nhanh qua… Cái này, mới sáng sớm mà, sao cô phải chịu nhiều khiếp sợ đến thế chứ, vì sao chứ…
Đường nét gò má của Hàng Chính rất rõ ràng, cả gương mặt của anh đều mang đến cảm giác khó tiếp cận. Sống mũi anh rất cao, độ cong hoàn hảo như đường cong của lông mi vậy. Tô Nam nghe nói người có mũi cao sẽ có số làm quan, nếu vậy thì có lẽ Hàng Chính cũng có chức rất cao trong quân đội nhỉ! Nếu không… Sao anh có thể có lính cần vụ được chứ.
Dường như lúc nào đôi mắt của anh cũng nghiêm nghị như vậy, luôn lạnh lùng nhìn mọi người. Cả khuôn mặt của Hàng Chính đẹp quá mức cho phép, chẳng khác gì bức tượng điêu khắc cả. Đột nhiên Tô Nam thấy đôi môi mím chặt của anh bắt đầu mở ra rồi khép lại. Sau đó, giọng nói có chút trầm thấp và nặng nề của anh khẽ truyền đến tai của cô, vẫn là bản tính xấu xa như thường ngày: “Làm gì vậy? Không nỡ xuống à?”
“Hả?” Tô Nam có chút mơ màng, trừng to mắt nhìn anh, vừa nhìn đã biết cô còn đang cố tiêu hóa ý tứ của Hàng Chính. Anh không cho cô cơ hội hiểu, lập tức ném Tô Nam trong ngực mình lên ghế salon dành cho người lười… Sau đó, anh trơ mắt nhìn Tô Nam chổng vó ngã trên chiếc ghế, Tô Nam mất nửa ngày trời mới vất vả ngồi dậy từ ghế salon được.
Cô hung dữ nhìn chằm chằm Hàng Chính, sau đó mở miệng mắng: “Hàng Chính, ông chú này!!” Cô chỉ là không cẩn thận nhìn anh mê mẩn chút thôi mà, sao vậy sao vậy, còn đối xử với cô như thế á!! Mông cô, tay cô, còn có lưng nữa, toàn bộ cơ thể của cô! Tô Nam vô cùng khó chịu chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, trong lòng thầm mắng Hàng Chính.
Sau hai mươi phút, khi Tô Nam rửa mặt xong, lúc đi ra từ trong phòng vệ sinh thì thấy Hàng Chính ngồi trên ghế salon đang chơi đùa với Toma. Hàng Chính thấy Tô Nam đi ra, đến ngồi bên cạnh cô trên chiếc ghế salon dành cho người lười, bảo Toma đến cùng với anh: “Cho mày chào hỏi chị Tô Nam chút.”
“Gâu gâu gâu!” Toma vui mừng sủa vài tiếng, ngoắc ngoắc cái đuôi với Tô Nam. Hàng Chính yên lặng đỡ trán, Toma à Toma, dù sao mày cũng là loài chó nuôi thả ở Scotland mà, là quân khuyển mà Hàng Chính đây luôn mang theo bên người. Sao thấy con gái là lại lập tức kích động như vậy chứ, aiza…
Tô Nam sờ đầu Toma, hỏi: “Con chó này tên là gì thế?”
“Toma.” Hàng Chính trả lời: “Vốn dĩ ở nước ngoài nó tên là Tomás, nhưng đó giờ ai gọi là Tomás nó cũng không đáp lại, kêu Toma thì không ngừng kích động.”
Tô Nam gật đầu nói: “Vậy hôm nay anh dẫn nó tới vì…”
“Đương nhiên là có chuyện làm phiền cô.”
Hàng Chính cười nói: “Muốn gửi Toma ở chỗ này vài ngày.”
“Hả… Sao thế?”
“Có chút việc phải làm nên gửi nó ở đây một tuần, tuần sau tôi đến đón nó.” Hàng Chính vuốt người Toma rồi dặn dò: “Ở đây phải nghe lời của chị Tô Nam đàng hoàng đấy.”
Đại khái Toma cũng biết mấy ngày này phải xa Hàng Chính, nó đi đến trước mặt rồi cọ cọ vào chân anh, sau đó ngồi xuống. Nó ngẩng đầu lên nhìn Hàng Chính với đôi mắt ngập tràn sự luyến tiếc không nỡ.
“Nó già rồi.” Hàng Chính nhìn Toma rồi nhẹ nhàng nói ra ba chữ này, sau đó ôm Toma, hôn lấy mũi nó một cái.
“Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, anh yên tâm.” Tô Nam không biết Toma là sự tồn tại có ý nghĩa như thế nào với Hàng Chính. Thế nhưng cô vẫn bị cảm động vì anh, đôi mắt chất chứa tình cảm ấy của anh không thể giả được. Cách Hàng Chính yêu Toma cũng giống như yêu người anh em của mình, không có từ ngữ nào để diễn tả cụ thể thứ tình cảm này được. Cô đi tới ngồi xổm trước mặt Toma, nói: “Ngoan ngoãn ở đây với chị, chẳng bao lâu nữa thôi anh ấy sẽ tới đón em.”
“Giao cho cô thì tôi yên tâm rồi, có lẽ Toma thích cô.” Hàng Chính nhìn thấy Tô Nam ngồi xổm dưới đất để nói chuyện với Toma, thuận tay xoa đầu cô.
“Hàng Chính nhà anh! Không được xoa đầu tôi! Lẽ nào anh thấy tôi và Toma giống nhau lắm hả?”
“Lúc buồn trông rất giống. Không tin cô làm cho Toma xem.”
“Gâu!” Toma kêu lên, biểu thị sự đồng ý của mình. Tô Nam nghe tiếng kêu của Toma nên nở nụ cười, cô nâng mặt nó lên rồi nói: “Em đúng là bảo bảo ngoan của Hàng Chính mà!”
Lúc Tô Nam cười tươi ấy, chỉ có thể dùng hai từ “xán lạn” để hình dung, đôi mắt nhẹ nhàng cong lên, nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người ấm áp.
Hàng Chính ngồi trên ghế salon, nhìn ánh nắng vàng lúc sáng sớm bên ngoài cửa sổ. Trước mặt có một người một chó đang vui đùa quá mức, cuộc sống bỗng nhiên trở nên yên bình đến lạ.
Thì ra cuộc sống của anh, của Toma cũng có thể yên tĩnh và giản đơn đến thế. Thì ra căn phòng này lại ấm áp như vậy, trước đây anh vẫn cho rằng nơi đây chỉ ngập tràn sự tối tăm mịt mù, nơi dùng để cất giấu những thứ anh không thể đối mặt được, nhưng bây giờ thì…
Anh nhìn Tô Nam bị Toma làm cho ngã nhào xuống đất lần nữa, nghe thấy tiếng cười thoải mái của cô khiến anh đột nhiên hiểu ra một điều. Hóa ra căn phòng này trở nên ấm áp lạ thường như vậy, đơn giản là vì có Tô Nam ở nơi đây.
Tô Nam vui đùa mới Toma quá high rồi, suýt chút nữa trễ giờ làm việc. Vì vậy cô luống cuống tay chân, khi chuẩn bị đi làm, cô phát hiện ra Hàng Chính đã tựa vào ghế salon ngủ mất rồi. Còn Toma đang ghé sát người bên chân anh cũng sắp ngủ theo luôn.
Lúc Tô Nam ôm cái chăn từ trong phòng ra, còn chưa kịp đến gần Hàng Chính thì Toma đang yên tĩnh dưới chân anh bỗng nhiên nhảy dựng lên. Dáng vẻ cứ như đang ngăn cản người đến gần Hàng Chính, Tô Nam hơi sửng sốt một chút, sau đó nâng đồ trong tay, nhẹ giọng nói với Toma: “Toma, chị đắp chăn cho Hàng Chính, tránh bị cảm lạnh.”
Toma cảnh giác nhìn Tô Nam một chút rồi nhìn sang cái chăn. Một lát sau mới cho cô đắp lên người Hàng Chính, mà lúc cô rời đi khoảng một mét rồi, Toma vẫn ở trong trạng thái cảnh giác. Dường như nếu cô làm gì đó Hàng Chính thì nó sẽ lao lên xé cô thành từng mảnh nhỏ ngay lập tức.
Tô Nam đắp chăn cho Hàng Chính xong, lập tức lùi ra xa, vì khoảng cách an toàn nên Toma không còn duy trì tư thế phòng vệ nữa, tiếp tục nhắm hai mắt lại nằm bên chân Hàng Chính.
Cô đi đến trước cửa rồi nhìn Hàng Chính và Toma trong phòng một chút, có lẽ bởi vì có Toma canh chừng nên anh mới có thể yên tâm ngủ ngon như thế!
Bình luận facebook